Tù Binh
Chương 35
Sớm có vô số cung nữ thái giám quỳ gối hai bên nghênh đón tân nhân. Hoàn Nhan Tự đi vào phòng ngủ, nghênh diện đầu tiên là một trận hương khí đàn hương, tiếp theo có hai cung nữ giúp hắn vén màn lên, sau khi Hoàn Nhan Tự đi vào liền cười nói: “Đều bảo các nàng lui xuống đi, lưu hai người bên gian ngoài hầu hạ trà nước là được.” Nói xong đi thẳng đến trước giường lớn, nhẹ nhàng đem bảo bối đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực đặt trên cẩm tháp mềm mại.
Tố Y nhắm chặt hai mắt, âm thầm tự nói với mình sao có thể dễ dàng yếu thế, kỳ thật trong lòng đã sớm khiếp sợ, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, vẫn cố gắng làm ra một bộ dáng quật cường, thình lình trên mí mắt có một trận ẩm nóng, y kinh hãi trợn mắt, chính là Hoàn Nhan Tự đang liếm lên nơi đó, cười nói: “Trẫm xem ngươi còn không chịu mở mắt ra.” Nói xong cầm lấy tay y, kéo từng ngón tay từng ngón tay ra, ôn nhu nói: “Tố Tố đừng sợ, lần đầu tiên tuy có chút đau, trẫm dịu dàng một chút là ổn.”
Tố Y hừ một tiếng, nổi giận nói: “Ta sợ cái gì? Bất quá cứ cho là bị chó cắn một ngụm, chỉ là không biết con chó này là chó săn hay là chó điên thôi.” Y vốn là châm chọc, ai ngờ Hoàn Nhan Tự tuyệt không tức giận, cười hì hì cởi bỏ vạt áo y, nói: “Chuyện này, đợi một chút ngươi chẳng phải sẽ liền biết sao?” Mắt thấy dây lưng kia xoát một cái liền mở ra, cát phục đỏ thẫm lập tức chảy xuống hai bên, lộ ra tiết y tơ lụa tuyết trắng bên trong, hai tay đã bị Tố Y hoảng sợ bắt lấy, không cho hắn làm thêm động tác gì.
Hoàn Nhan Tự cười nhìn y, nói: “Tố Tố, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi, vô luận ngươi nguyện ý cũng được, không muốn cũng thế, cũng không nên uổng phí nó. Nếu nói ngươi sợ, trẫm có thể nhẫn qua đêm nay, nhưng có thể nhẫn đến khi nào? Thế nào chuyện này cũng phải đến.” Vừa nói, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, khi cùng Tố Y giằng co, kiện tiết y kia cũng đã bị kéo xuống, lộ ra mảng ngực trắng nõn.
Tố Y cắn chặt môi, cảm thấy nỗi xấu hổ mãnh liệt tràn ngập cả thân thể y, cố tình Hoàn Nhan Tự tựa như còn muốn y nhận rõ hơn tình thế, một bên chậm rãi cởi ra ngoại khố màu đỏ cùng tiết khố của y, một bên dùng ngữ điệu hòa hoãn nói: “Tố Tố, từ giờ trở đi, ngươi chính là người của trẫm, trẫm cũng là người của ngươi, chúng ta hai người cùng dung hòa một chỗ, vĩnh vĩnh viễn viễn, đời đời kiếp kiếp cũng không tách rời, thật tốt phải không?”
“Không tốt.” Tố Y gian nan bật ra hai chữ, thân mình trần trụi bại lộ ở trong không khí làm cho y thập phần nan kham, hơi thở y thậm chí bởi vậy mà trở nên hỗn loạn. Trên thân thể là ánh mắt chuyên chú như lang như sói của nam nhân kia, cho dù y nhắm chặt hai mắt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Rồi sau đó, một khối thân thể rắn chắc nhưng lại không hề thô ráp chậm rãi áp lên người mình, hai bàn tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm lấy thân thể y.
Tố Y cực lực nén xuống xúc động muốn đẩy Hoàn Nhan Tự ra, trước mắt thoảng qua hình ảnh y suốt đời khó quên kia, phải nhẫn, phải nhẫn, y ở trong lòng liều mạng lặp lại: “Hoàn Nhan Tự, nếu. . . . . . Nếu tối nay ta cho ngươi toại nguyện , ngươi. . . . . . Ngươi sẽ thả bọn họ?”
Hoàn Nhan Tự cúi đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương đến hơi vặn vẹo của Tố Y, gật đầu nói: “Đương nhiên. Tuy rằng vấn đề này của ngươi làm cho trẫm lại nghĩ tới chuyện cũ cực không thoải mái kia. Tố Tố, trẫm cũng hy vọng ngươi thực hiện hứa hẹn làm bạn cả đời của trẫm, đừng ép trẫm hóa thành cầm thú.”
“Ngươi hiện tại chính là cầm thú.” Tố Y nhỏ giọng lẩm bẩm, lại mang đến cho Hoàn Nhan Tự một cơ hội tốt, răng nanh cắn lên rái tai y nhẹ nhàng mà kéo, nhất thời khiến cho thân thể mẫn cảm của Tố Y nổi lên một trận nhiệt lưu.
“Đem chân tách ra.”Hoàn Nhan Tự kiên nhẫn dạy dỗ khối thân thể động lòng người dưới thân, nhưng lại khiến cho Tố Y đem hai chân kẹp lại càng chặt, hắn bất đắc dĩ cười cười, khiến ngực hai người càng thêm áp sát, thẳng đến khi một tia khe hở cũng không còn.
Tố Y có thể rõ ràng cảm giác được nhịp đập trong ngực Hoàn Nhan Tự , bang bang cường tráng mà hữu lực, trong lòng y trở nên bối rối, ánh mắt cùng hai tay quả thực không biết phải trốn đi nơi nào. Trong lúc tinh thần không yên, giữa hai chân bỗng nhiên chợt lạnh, một cái chân thon dài rắn chắc nhưng không thuộc về mình đã thừa dịp chen vào, hơn nữa rất có kỹ xảo mà tại háng bộ của y nhẹ một chút nặng một chút cọ xát.
“A. . . . . .” , Tố Y kêu lên một tiếng sợ hãi, còn muốn kẹp chặt hai chân nhưng đã không thể, y liều mạng loạn đá, nghĩ muốn đem khách không mời mà đến này đẩy ra ngoài, lại không nghĩ sẽ đụng phải một thứ trướng đại gì đó. Mặt y liền đỏ lên, thứ này y biết rất rõ, nhất là cái miệng của y, nó từng tự mình khám phá vật này có bao nhiêu lớn nhỏ, nhớ tới hình ảnh dâm mĩ nơi dục thất kia, Tố Y càng thêm khẩn trương, càng hỗn loạn, cảm giác từng đợt từng đợt đau đớn trùy tâm.
Hoàn Nhan Tự nhìn gương mặt ửng hồng của y, cười nói: “Tố Tố, ngươi nhớ tới sự kiện kia sao? Bằng không chúng ta lại đến dục trì đi, ôn lại một chút cảm giác ngày xưa, được không?”
Tố Y cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, chua xót đau lòng cùng nhau dâng trào nhưng vẫn cố nén không chịu rơi lệ, nức nở nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn khi dễ ta đến thế nào, nếu muốn, liền thống khoái một chút, ta chỉ muốn. . . . . . chỉ muốn chết.” Nói xong, quả nhiên cường ức thân mình, nằm yên bất động.
Y vừa nói như vậy, Hoàn Nhan Tự trong lòng liền có chút áy náy, vội vàng hảo ngôn vỗ về: “Hảo hảo hảo, trẫm không nói nữa, ngươi cũng thả lỏng một chút, căng thẳng như thế, khẳng định sẽ làm bị thương chính mình. Đến đây, để cho trẫm giúp ngươi đi.” Nói xong một bàn tay tìm đến hậu đình y, tìm kiếm nơi nếp nhăn kia, chỉ dùng một đầu ngón tay, nhắm ngay huyệt nhãn, chậm rãi xoa lên.
Cảm giác khác thường càng lúc càng dâng lên, theo hậu đình mẫn cảm kia hướng toàn thân khuếch tán. Tố Y liều mạng nắm chặt cẩm nhục dưới thân, các đốt ngón tay đều phiếm bạch. Vì sao? Vì sao chính là bị nhu lộng nơi đó, thân thể sẽ không chịu khống chế mà bắt đầu nóng lên, một lòng giống như đều bị động tác của ngón tay kia mà một chút rồi một chút run rẩy. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ ta trời sinh chính là một tấm thân dâm đãng sao? Ngay cả bị nam nhân. . . . . . cũng liền. . . . . . cũng liền không có tự chủ như vậy. Tố Y bị ý tưởng sinh sôi trong đầu dọa đến ngây người, lập tức liền càng thêm bi ai, bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ chính mình, vì sao ngày trước không rạch sâu thêm một chút, nếu sâu thêm một chút, liền trong nháy mắt, y là có thể thanh bạch hi sinh cho tổ quốc, cũng sẽ không nan kham như hôm nay.
Lại nói đến Hoàn Nhan Tự kia, trẻ tuổi cường tráng, thân là hoàng đế, tất nhiên có tam cung lục viện, tần phi đông đảo, đã sớm đối chuyện này ngựa quen đường cũ, càng kiêm tài nghệ cao siêu, Tố Y so với hắn, liền như một tiểu hài tử cùng một gã tuyệt thế cao thủ luận võ, làm sao còn có thể theo ý mình. Đành phải càng thêm siết chặt thân mình, hai hàm răng đều đem môi giảo phá.
Hoàn Nhan Tự bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trẫm bảo ngươi thả lỏng, ngươi lại càng thêm căng thẳng, vậy sao tốt được? Xem ra thứ này nhất định phải dùng.” Nói xong đứng dậy, kéo ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra một phỉ thúy ngọc hạp xanh biếc, mở ra, nguyên lai có hai tầng, hắn ở tầng trên quét một lượng lớn thuốc mỡ màu trắng, đưa vào nơi hậu đình của Tố Y.
Tố Y tuy rằng nói với mình không cần để ý, chính là dù sao cũng là huyết nhục chi khu, vừa thấy đầu ngón tay Hoàn Nhan Tự đưa dược cao tham hướng đến bộ vị cảm thấy thẹn kia, lập tức hiểu hắn muốn làm cái gì, thân bất do kỷ liền đem cúc hoa co rút lại, Hoàn Nhan Tự nhẹ nhàng đem ngón tay chậm rãi đưa vào, xoay tròn vài cái, khó khăn khuếch trương một chút, ngón giữa ra sức tham nhập, thuốc mỡ kia cũng theo đó bôi lên tràng vách bên trong. Khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên trán Tố Y một tầng mồ hôi lấp lánh, sắc mặt bởi vì xấu hổ và đau mà trướng lên, đôi môi bị cắn mà loang lổ vết máu, mặc dù như thế, lại cũng không rên một tiếng.
Hoàn Nhan Tự yêu thương vuốt ve đôi môi y, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi đừng như vậy, tình ái là việc thiên kinh địa nghĩa, có gì phải xấu hổ, ngươi trong lòng không được tự nhiên, tất sẽ oán trẫm, vốn là trẫm bức ngươi. Vừa rồi dược kia đã làm ẩm tràng đạo, còn kiêm tác dụng thúc tình, nếu ngươi cứ như vậy cường ức chính mình, chẳng những thân mình bị hao tổn, đối với tâm chí cũng không tốt.” Hắn chậm rãi nói, Tố Y sớm cảm giác bên trong bắt đầu khác thường, trở nên lửa nóng ma dương, ngay cả sau lưng cũng như đang bị thiêu trên lửa.
Hoàn Nhan Tự thấy mặt y dần dần ửng đỏ, ngọc hành nơi hạ thể cũng chậm rãi ngạnh lên, vội nhân cơ hội đưa tay áp lên vật nhỏ kia, chợt nghe Tố Y trong miệng không tự kìm hãm được mà tràn ra một tiếng rên rỉ điềm mĩ, hắn cảm thấy mừng rỡ, càng thêm ra sức đem ngọc hành kia ở trong lòng bàn tay xoa nắn, Tố Y cũng không lên tiếng nữa, hai mắt nhắm nghiền, cả thân mình đều nhiễm thượng một tầng phấn hồng, y bị dục vọng kích thích nước mắt đều chảy xuống, lại vẫn không chịu thả lỏng.
Hoàn Nhan Tự đem môi áp lên môi y, dễ dàng đẩy ra hai hàm răng, đem đầu lưỡi luồn vào, sau khi tận tình triền miên một phen, lại di chuyển, xuống xương quai xanh duyên dáng, xuống hai điểm hồng anh dựng thẳng trên ngực, nơi cái rốn mẫn cảm đều lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
“A a a a. . . . . .”, chợt nghe Tố Y dồn dập rên rĩ vài tiếng, cảm giác được cả thân mình y, nhất là nơi nam căn, run rẩy mấy cái, tiếp theo trên tay mình là một mảnh niêm nị, hắn không cần nhìn cũng biết là chuyện gì. Đưa tay ra, ở trước mắt Tố Y quơ quơ, cười hỏi: “Tố Tố, ngươi có từng thấy mình thế này không? Trẫm xem ngươi không kinh nghiệm như thế, ngay cả vài cái đều nhẫn không xong, chỉ là dùng tay cũng nén không được.”
Tố Y vốn là hận không thể một đầu đâm chết, lại nghe những lời này của hắn, càng phát ra xấu hổ phẫn hận, nhưng cũng chỉ nhắm chặt mắt lại, học theo thái độ đà điều, ở trong mắt Hoàn Nhan Tự lại là một bộ dạng thật đáng yêu. Lúc này chính mình ở trên thân người bóng loáng của y cọ xát hồi lâu, đã nhịn không được, nếu không lo lắng ái nhân là lần đầu tiên hầu hạ, cự vật kia đã sớm không quan tâm mà vọt vào. Hắn sống gần ba mươi năm, chưa từng chiếu cố người khác như vậy, lúc này toàn tâm toàn ý vì Tố Y suy nghĩ, không những không thấy khó chịu, trong lòng ngược lại càng có cảm giác hạnh phúc, giờ mới hiểu được chữ tình kia xác thực khiến người như si như túy.
Lập tức nâng lên hai chân Tố Y, chỉ thấy cúc hoa xinh đẹp kia dù chưa thịnh phóng, cũng đã bán khai, dưới sự kích thích của dược vật thúc tình, vừa nuốt vừa phun thật là hảo mê người.
Hoàn Nhan Tự cho Tố Y dùng không phải là mị dược mãnh liệt cực kỳ, chính là có tác dụng thúc tình vừa phải, hắn biết Tố Y lần đầu hầu hạ, đau đớn kia nhất định lợi hại, dùng tới thứ này, sẽ giảm bớt một chút, thuốc này tính chất ôn hòa, vừa không đối thân thể tạo thành thương tổn, cũng sẽ không làm cho Tố Y bị dục vọng thiêu đốt mà đánh mất mình. Nhưng dù như thế, Tố Y vẫn cảm thấy được lửa nóng nơi hậu đình cùng thông đạo chật hẹp kia cứ khiến cho toàn thân đều tô dương, hơn nữa trên tràng vách giống như có mấy con kiến xoay vòng chuyển động, khi thì thoải mái thả lỏng, khi thì khinh dương nan tao, thật sự khó nhịn. Chính khi không có cách nào khác, bỗng nhiên phát hiện có thứ tròn tròn chậm rãi tiến vào, cảm giác ma dương kia nhất thời giảm bớt.
Hoàn Nhan Tự sợ lộng đau bảo bối dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán, cái mũi, đôi môi đỏ mọng, rồi mới đến chiếc cổ bóng loáng, hai vai mượt mà, xương quai xanh duyên dáng, hồng anh dựng thẳng. Hắn tình ý triền miên, từng đợt từng đợt âu yếm hôn môi nhè nhẹ này thật khiến cho Tố Y cảm thấy thoải mái vô cùng, chính là nơi hậu đình lại hình thành tình cảnh có chút xấu hổ, bên ngoài chiếm được một chút quan tâm, bên trong liền càng kêu gào muốn được tràn ngập, cũng muốn được ma sát để giải trừ đi khinh dương kia, nhưng lời này làm thế nào nói ra được.
Mặc dù lý trí Tố Y muốn kiên trì, nhưng thân thể cũng lại không quản ý chí cùng mặt mũi chủ nhân. Đợi đến khi Tố Y phát hiện, vòng eo hữu lực đã muốn đẩy về phía trước một cái, đem dục vọng trướng đại của Hoàn Nhan Tự nuốt vào thêm một chút. Y hận không thể bóp chết chính mình, vội vàng lui về phía sau, một phiên ma sát này, Hoàn Nhan Tự vốn đang cực lực chịu khổ, sao còn nhẫn được, rên rĩ một tiếng: “Tố Tố, đừng nhúc nhích.” Sau, thấy không thể nhịn được nữa, một phen nâng lên hai chân Tố Y, tách ra đặt trên vai mình, không có trở ngại, “Hô” một tiếng tiến quân thần tốc, nương theo thuốc mỡ trơn trượt, liền đi vào một nửa.
Tố Y bi đau, “A” kêu lên một tiếng, cảm giác ngứa ngáy sau một cái trừu sáp kia liền biến mất, trong đau đớn lại có một tia cảm giác ngọt ngào, thân bất do kỷ run rẩy hai cái, đem chân đá người loạn xạ, hoảng sợ nói: “Hoàn Nhan Tự, buông ra, ngươi thả chân xuống.”
Hoàn Nhan Tự đè thấp thân mình, nam căn kia lại đi vào trong xâm nhập thêm vài phần, hắn ra vẻ vô tội cười nói: “Tố Tố, chân trẫm là ở phía dưới a, còn muốn buông xuống đâu bây giờ? Chẳng lẽ muốn ta ở trên giường đục một cái lỗ, đem chân phóng xuống sàn sao? Như vậy chính là tư thế đứng nha, đứng mà làm sẽ càng thêm kịch liệt. Trẫm vì đây là lần đầu của ngươi, không dùng chiêu thức kia, ngày khác chúng ta làm quen rồi, thật có thể đổi thử xem, không chỉ có đứng, còn có sau lưng, phản hướng, ngồi vân vân, rất là đa dạng, ngươi chính là phải nhất nhất nếm thử, để biết tư vị trong đó ra sao chứ?”
Tố Y tức giận đến muốn hộc máu , Hoàn Nhan Tự này rõ ràng là bắt lỗi trong lời nói của y mà đem ra đùa giỡn y, vừa định quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn, bỗng nhiên phát giác cự vật kia không biết chạm vào điểm nào, một trận làm cho cả thân thể y lâm vào run rẩy, khoái cảm như tia chớp khuếch tán đến toàn thân, y run rẩy vài cái, ngọc hành sớm lại cao cao nâng lên, một đạo bạch dịch phun ra, ở tại trên bụng mình cùng ngực của Hoàn Nhan Tự.
Tố Y không thể tin mà nhìn nơi đó, mình, mình thế nhưng cứ như vậy lại bắn một lần, lúc này đây, thậm chí tay của Hoàn Nhan Tự cũng không làm nên động tác gì, trời ạ, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .”Hoàn Nhan Tự. . . . . . Ta. . . . . . Ta không phải. . . . . . Thật là trời sinh. . . . . . Là trời sinh dâm đãng.” Y tựa như cầu cứu mà nhìn phía đối phương, thanh âm run rẩy tiết lộ ra nỗi khủng hoảng trong lòng.
Hoàn Nhan Tự nhìn thấy hai mắt y thất thần, một giọt nước mắt thật lớn từ khóe mắt rơi xuống. Trong lòng biết Tố Y rất nghiêm khắc với bản thân, không biết việc hoan ái là thân bất do kỷ, nhưng lại hướng theo phương diện chính mình không chịu nổi mà suy nghĩ, vội cúi người xuống nói: “Không đúng không đúng, Tố Tố, ngươi không biết, trong hậu đình có một điểm thông với ngọc hành phía trước, nếu bị đụng phải, sẽ sinh ra khoái ý khôn cùng, đừng nói là ngươi, dù cho là một cao tăng cũng nhịn không được, ngươi không cần nghĩ nhiều, nếu trẫm lừa ngươi thì cứ để thiên lôi đánh xuống, ngươi ngày sau cũng có thể tự đi hỏi người khác. Aiz, Tố Tố a, ngay cả thánh nhân cũng có sắc tính, ngươi sao lại đem chuyện sinh hoạt vợ chồng hoan nhạc nghĩ theo hướng dơ bẩn kia chứ.”
Tố Y chần chờ nhìn về phía Hoàn Nhan Tự, người từ tối nay trở đi đã trở thành trượng phu của mình. Không biết vì sao, tại thời khắc cảm thấy nhục nhã mãnh liệt này, y lại bỗng nhiên nhớ tới lời nói của người bạn tốt Hứa Cẩm Hoa: “Yêu cũng được, hận cũng thế, chẳng thà tâm phóng khoáng một chút, để cho chính mình khoái hoạt đi.” Phải như vậy sao? Cứ thuận theo dục vọng bản thần, không hề nghĩ nhiều, cái gì mà sỉ nhục bị bắt, mối hận diệt quốc, phải bỏ qua hết sao? Sao lại có thể? Mình sao có thể phóng hạ tất thảy đây? Chính là. . . . . . Chính là vì sao. . . . . . Chính mình giống như càng ngày càng khống chế không được thân thể đang bị xỏ xuyên này?
Hoàn Nhan Tự khẽ khàng hôn hôn lên khóe mắt tích lệ của y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói: “Tố Tố, trẫm thật nhịn không được, ngươi này tiểu ma nhân.” Nói xong đem thắt lưng đẩy một cái, đem nam căn thô to kia đưa đẩy, thong thả trừu động. Đợi đến khi cảm thấy thông đạo kia mở rộng một chút, động tác này liền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, cả phòng chỉ còn âm thanh tràng kích “Ba ba” dâm mĩ cùng với tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc mà Tố Y cường ngạnh ức chế.
Toàn thân đều giống bị hỏa thiêu, ruột bị vô tình xuyên thấu, liền ngay cả hai cánh mông cũng khó trốn một kiếp, bị hai khỏa túi da no đủ trương phồng kia hung hăng va chạm, một dòng máu tươi thuận theo đùi uốn lượn rĩ xuống, tinh tế tựa như một đạo tơ hồng, làm cho phần đùi mẫn cảm cũng lâm vào run rẩy, Tố Y tuyệt vọng phát hiện, cho dù cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy, nhưng chính mình vẫn không thể khống chế khoái cảm như sóng triều kia, hơn nữa. . . . . . Giống như đã muốn trầm tẩm tại trong dục vọng xấu xí không thể tự kềm chế này.
Cả thân mình y bị Hoàn Nhan Tự khống chế, giống như lá rụng trong gió thu, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, nương theo va chạm một chút lại một chút hữu lực kia, thân mình y cũng một lần lại một lần đẩy hướng về phía trước rồi lại rơi xuống, liền chiếc thuyền con giữa biển khơi, trong chốc lát bị ném lên đầu ngọn sóng, trong chốc lát lại chìm xuống tận đáy sâu.
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Tố Y cảm thấy được chính mình giống như đã muốn bị khoái cảm mà y mạnh mẽ ức chế tra tấn sắp chết. Trong khi đạo đức cùng dục vọng đấu tranh, y cũng khó nhịn mà thở dốc, toàn thân sớm không còn khí lực, ngay cả khí lực muốn khống chế rên rỉ giống như đều bị hút cạn dần, trong tai chỉ nghe được dâm ngữ “A a a. . . . . . Ân. . . . . . Ngô ngô” này nọ của mình, còn có khi tiến đến cao trào còn có tiếng rên khóc mị nhân, y quả thực không thể tin được, kẻ phát ra thứ thanh âm này thế nhưng chính là mình.
Hai cái đùi ở trên vai Hoàn Nhan Tự run rẩy, nếu không phải hắn ôm giữ lấy đùi y, chúng nó sớm rơi xuống dưới. Tố Y lần đầu phát giác, nguyên lai chính mình cũng không kiên cường như y tưởng tượng, có thể khống chế được tất cả hỉ nộ ái ố. Y đã phản bội lí trí của mình, chẳng những làm không được vô động vu trung đối với tác cầu của Hoàn Nhan Tự, ngược lại theo sự xâm phạm của hắn mà cảm nhận khoái cảm cường đại mà sâu sắc. Y bị chính lương tâm mình tra tấn sắp điên rồi, bỗng nhiên nơi hậu đình một trận nóng bỏng, nguyên lai Hoàn Nhan Tự đã đem toàn bộ yêu dịch phóng vào bí đạo đã muốn thả lỏng lại vẫn co dãn mười phần.
—
Tố Y nhắm chặt hai mắt, âm thầm tự nói với mình sao có thể dễ dàng yếu thế, kỳ thật trong lòng đã sớm khiếp sợ, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, vẫn cố gắng làm ra một bộ dáng quật cường, thình lình trên mí mắt có một trận ẩm nóng, y kinh hãi trợn mắt, chính là Hoàn Nhan Tự đang liếm lên nơi đó, cười nói: “Trẫm xem ngươi còn không chịu mở mắt ra.” Nói xong cầm lấy tay y, kéo từng ngón tay từng ngón tay ra, ôn nhu nói: “Tố Tố đừng sợ, lần đầu tiên tuy có chút đau, trẫm dịu dàng một chút là ổn.”
Tố Y hừ một tiếng, nổi giận nói: “Ta sợ cái gì? Bất quá cứ cho là bị chó cắn một ngụm, chỉ là không biết con chó này là chó săn hay là chó điên thôi.” Y vốn là châm chọc, ai ngờ Hoàn Nhan Tự tuyệt không tức giận, cười hì hì cởi bỏ vạt áo y, nói: “Chuyện này, đợi một chút ngươi chẳng phải sẽ liền biết sao?” Mắt thấy dây lưng kia xoát một cái liền mở ra, cát phục đỏ thẫm lập tức chảy xuống hai bên, lộ ra tiết y tơ lụa tuyết trắng bên trong, hai tay đã bị Tố Y hoảng sợ bắt lấy, không cho hắn làm thêm động tác gì.
Hoàn Nhan Tự cười nhìn y, nói: “Tố Tố, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi, vô luận ngươi nguyện ý cũng được, không muốn cũng thế, cũng không nên uổng phí nó. Nếu nói ngươi sợ, trẫm có thể nhẫn qua đêm nay, nhưng có thể nhẫn đến khi nào? Thế nào chuyện này cũng phải đến.” Vừa nói, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, khi cùng Tố Y giằng co, kiện tiết y kia cũng đã bị kéo xuống, lộ ra mảng ngực trắng nõn.
Tố Y cắn chặt môi, cảm thấy nỗi xấu hổ mãnh liệt tràn ngập cả thân thể y, cố tình Hoàn Nhan Tự tựa như còn muốn y nhận rõ hơn tình thế, một bên chậm rãi cởi ra ngoại khố màu đỏ cùng tiết khố của y, một bên dùng ngữ điệu hòa hoãn nói: “Tố Tố, từ giờ trở đi, ngươi chính là người của trẫm, trẫm cũng là người của ngươi, chúng ta hai người cùng dung hòa một chỗ, vĩnh vĩnh viễn viễn, đời đời kiếp kiếp cũng không tách rời, thật tốt phải không?”
“Không tốt.” Tố Y gian nan bật ra hai chữ, thân mình trần trụi bại lộ ở trong không khí làm cho y thập phần nan kham, hơi thở y thậm chí bởi vậy mà trở nên hỗn loạn. Trên thân thể là ánh mắt chuyên chú như lang như sói của nam nhân kia, cho dù y nhắm chặt hai mắt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Rồi sau đó, một khối thân thể rắn chắc nhưng lại không hề thô ráp chậm rãi áp lên người mình, hai bàn tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm lấy thân thể y.
Tố Y cực lực nén xuống xúc động muốn đẩy Hoàn Nhan Tự ra, trước mắt thoảng qua hình ảnh y suốt đời khó quên kia, phải nhẫn, phải nhẫn, y ở trong lòng liều mạng lặp lại: “Hoàn Nhan Tự, nếu. . . . . . Nếu tối nay ta cho ngươi toại nguyện , ngươi. . . . . . Ngươi sẽ thả bọn họ?”
Hoàn Nhan Tự cúi đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương đến hơi vặn vẹo của Tố Y, gật đầu nói: “Đương nhiên. Tuy rằng vấn đề này của ngươi làm cho trẫm lại nghĩ tới chuyện cũ cực không thoải mái kia. Tố Tố, trẫm cũng hy vọng ngươi thực hiện hứa hẹn làm bạn cả đời của trẫm, đừng ép trẫm hóa thành cầm thú.”
“Ngươi hiện tại chính là cầm thú.” Tố Y nhỏ giọng lẩm bẩm, lại mang đến cho Hoàn Nhan Tự một cơ hội tốt, răng nanh cắn lên rái tai y nhẹ nhàng mà kéo, nhất thời khiến cho thân thể mẫn cảm của Tố Y nổi lên một trận nhiệt lưu.
“Đem chân tách ra.”Hoàn Nhan Tự kiên nhẫn dạy dỗ khối thân thể động lòng người dưới thân, nhưng lại khiến cho Tố Y đem hai chân kẹp lại càng chặt, hắn bất đắc dĩ cười cười, khiến ngực hai người càng thêm áp sát, thẳng đến khi một tia khe hở cũng không còn.
Tố Y có thể rõ ràng cảm giác được nhịp đập trong ngực Hoàn Nhan Tự , bang bang cường tráng mà hữu lực, trong lòng y trở nên bối rối, ánh mắt cùng hai tay quả thực không biết phải trốn đi nơi nào. Trong lúc tinh thần không yên, giữa hai chân bỗng nhiên chợt lạnh, một cái chân thon dài rắn chắc nhưng không thuộc về mình đã thừa dịp chen vào, hơn nữa rất có kỹ xảo mà tại háng bộ của y nhẹ một chút nặng một chút cọ xát.
“A. . . . . .” , Tố Y kêu lên một tiếng sợ hãi, còn muốn kẹp chặt hai chân nhưng đã không thể, y liều mạng loạn đá, nghĩ muốn đem khách không mời mà đến này đẩy ra ngoài, lại không nghĩ sẽ đụng phải một thứ trướng đại gì đó. Mặt y liền đỏ lên, thứ này y biết rất rõ, nhất là cái miệng của y, nó từng tự mình khám phá vật này có bao nhiêu lớn nhỏ, nhớ tới hình ảnh dâm mĩ nơi dục thất kia, Tố Y càng thêm khẩn trương, càng hỗn loạn, cảm giác từng đợt từng đợt đau đớn trùy tâm.
Hoàn Nhan Tự nhìn gương mặt ửng hồng của y, cười nói: “Tố Tố, ngươi nhớ tới sự kiện kia sao? Bằng không chúng ta lại đến dục trì đi, ôn lại một chút cảm giác ngày xưa, được không?”
Tố Y cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, chua xót đau lòng cùng nhau dâng trào nhưng vẫn cố nén không chịu rơi lệ, nức nở nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn khi dễ ta đến thế nào, nếu muốn, liền thống khoái một chút, ta chỉ muốn. . . . . . chỉ muốn chết.” Nói xong, quả nhiên cường ức thân mình, nằm yên bất động.
Y vừa nói như vậy, Hoàn Nhan Tự trong lòng liền có chút áy náy, vội vàng hảo ngôn vỗ về: “Hảo hảo hảo, trẫm không nói nữa, ngươi cũng thả lỏng một chút, căng thẳng như thế, khẳng định sẽ làm bị thương chính mình. Đến đây, để cho trẫm giúp ngươi đi.” Nói xong một bàn tay tìm đến hậu đình y, tìm kiếm nơi nếp nhăn kia, chỉ dùng một đầu ngón tay, nhắm ngay huyệt nhãn, chậm rãi xoa lên.
Cảm giác khác thường càng lúc càng dâng lên, theo hậu đình mẫn cảm kia hướng toàn thân khuếch tán. Tố Y liều mạng nắm chặt cẩm nhục dưới thân, các đốt ngón tay đều phiếm bạch. Vì sao? Vì sao chính là bị nhu lộng nơi đó, thân thể sẽ không chịu khống chế mà bắt đầu nóng lên, một lòng giống như đều bị động tác của ngón tay kia mà một chút rồi một chút run rẩy. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ ta trời sinh chính là một tấm thân dâm đãng sao? Ngay cả bị nam nhân. . . . . . cũng liền. . . . . . cũng liền không có tự chủ như vậy. Tố Y bị ý tưởng sinh sôi trong đầu dọa đến ngây người, lập tức liền càng thêm bi ai, bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ chính mình, vì sao ngày trước không rạch sâu thêm một chút, nếu sâu thêm một chút, liền trong nháy mắt, y là có thể thanh bạch hi sinh cho tổ quốc, cũng sẽ không nan kham như hôm nay.
Lại nói đến Hoàn Nhan Tự kia, trẻ tuổi cường tráng, thân là hoàng đế, tất nhiên có tam cung lục viện, tần phi đông đảo, đã sớm đối chuyện này ngựa quen đường cũ, càng kiêm tài nghệ cao siêu, Tố Y so với hắn, liền như một tiểu hài tử cùng một gã tuyệt thế cao thủ luận võ, làm sao còn có thể theo ý mình. Đành phải càng thêm siết chặt thân mình, hai hàm răng đều đem môi giảo phá.
Hoàn Nhan Tự bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trẫm bảo ngươi thả lỏng, ngươi lại càng thêm căng thẳng, vậy sao tốt được? Xem ra thứ này nhất định phải dùng.” Nói xong đứng dậy, kéo ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra một phỉ thúy ngọc hạp xanh biếc, mở ra, nguyên lai có hai tầng, hắn ở tầng trên quét một lượng lớn thuốc mỡ màu trắng, đưa vào nơi hậu đình của Tố Y.
Tố Y tuy rằng nói với mình không cần để ý, chính là dù sao cũng là huyết nhục chi khu, vừa thấy đầu ngón tay Hoàn Nhan Tự đưa dược cao tham hướng đến bộ vị cảm thấy thẹn kia, lập tức hiểu hắn muốn làm cái gì, thân bất do kỷ liền đem cúc hoa co rút lại, Hoàn Nhan Tự nhẹ nhàng đem ngón tay chậm rãi đưa vào, xoay tròn vài cái, khó khăn khuếch trương một chút, ngón giữa ra sức tham nhập, thuốc mỡ kia cũng theo đó bôi lên tràng vách bên trong. Khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên trán Tố Y một tầng mồ hôi lấp lánh, sắc mặt bởi vì xấu hổ và đau mà trướng lên, đôi môi bị cắn mà loang lổ vết máu, mặc dù như thế, lại cũng không rên một tiếng.
Hoàn Nhan Tự yêu thương vuốt ve đôi môi y, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi đừng như vậy, tình ái là việc thiên kinh địa nghĩa, có gì phải xấu hổ, ngươi trong lòng không được tự nhiên, tất sẽ oán trẫm, vốn là trẫm bức ngươi. Vừa rồi dược kia đã làm ẩm tràng đạo, còn kiêm tác dụng thúc tình, nếu ngươi cứ như vậy cường ức chính mình, chẳng những thân mình bị hao tổn, đối với tâm chí cũng không tốt.” Hắn chậm rãi nói, Tố Y sớm cảm giác bên trong bắt đầu khác thường, trở nên lửa nóng ma dương, ngay cả sau lưng cũng như đang bị thiêu trên lửa.
Hoàn Nhan Tự thấy mặt y dần dần ửng đỏ, ngọc hành nơi hạ thể cũng chậm rãi ngạnh lên, vội nhân cơ hội đưa tay áp lên vật nhỏ kia, chợt nghe Tố Y trong miệng không tự kìm hãm được mà tràn ra một tiếng rên rỉ điềm mĩ, hắn cảm thấy mừng rỡ, càng thêm ra sức đem ngọc hành kia ở trong lòng bàn tay xoa nắn, Tố Y cũng không lên tiếng nữa, hai mắt nhắm nghiền, cả thân mình đều nhiễm thượng một tầng phấn hồng, y bị dục vọng kích thích nước mắt đều chảy xuống, lại vẫn không chịu thả lỏng.
Hoàn Nhan Tự đem môi áp lên môi y, dễ dàng đẩy ra hai hàm răng, đem đầu lưỡi luồn vào, sau khi tận tình triền miên một phen, lại di chuyển, xuống xương quai xanh duyên dáng, xuống hai điểm hồng anh dựng thẳng trên ngực, nơi cái rốn mẫn cảm đều lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
“A a a a. . . . . .”, chợt nghe Tố Y dồn dập rên rĩ vài tiếng, cảm giác được cả thân mình y, nhất là nơi nam căn, run rẩy mấy cái, tiếp theo trên tay mình là một mảnh niêm nị, hắn không cần nhìn cũng biết là chuyện gì. Đưa tay ra, ở trước mắt Tố Y quơ quơ, cười hỏi: “Tố Tố, ngươi có từng thấy mình thế này không? Trẫm xem ngươi không kinh nghiệm như thế, ngay cả vài cái đều nhẫn không xong, chỉ là dùng tay cũng nén không được.”
Tố Y vốn là hận không thể một đầu đâm chết, lại nghe những lời này của hắn, càng phát ra xấu hổ phẫn hận, nhưng cũng chỉ nhắm chặt mắt lại, học theo thái độ đà điều, ở trong mắt Hoàn Nhan Tự lại là một bộ dạng thật đáng yêu. Lúc này chính mình ở trên thân người bóng loáng của y cọ xát hồi lâu, đã nhịn không được, nếu không lo lắng ái nhân là lần đầu tiên hầu hạ, cự vật kia đã sớm không quan tâm mà vọt vào. Hắn sống gần ba mươi năm, chưa từng chiếu cố người khác như vậy, lúc này toàn tâm toàn ý vì Tố Y suy nghĩ, không những không thấy khó chịu, trong lòng ngược lại càng có cảm giác hạnh phúc, giờ mới hiểu được chữ tình kia xác thực khiến người như si như túy.
Lập tức nâng lên hai chân Tố Y, chỉ thấy cúc hoa xinh đẹp kia dù chưa thịnh phóng, cũng đã bán khai, dưới sự kích thích của dược vật thúc tình, vừa nuốt vừa phun thật là hảo mê người.
Hoàn Nhan Tự cho Tố Y dùng không phải là mị dược mãnh liệt cực kỳ, chính là có tác dụng thúc tình vừa phải, hắn biết Tố Y lần đầu hầu hạ, đau đớn kia nhất định lợi hại, dùng tới thứ này, sẽ giảm bớt một chút, thuốc này tính chất ôn hòa, vừa không đối thân thể tạo thành thương tổn, cũng sẽ không làm cho Tố Y bị dục vọng thiêu đốt mà đánh mất mình. Nhưng dù như thế, Tố Y vẫn cảm thấy được lửa nóng nơi hậu đình cùng thông đạo chật hẹp kia cứ khiến cho toàn thân đều tô dương, hơn nữa trên tràng vách giống như có mấy con kiến xoay vòng chuyển động, khi thì thoải mái thả lỏng, khi thì khinh dương nan tao, thật sự khó nhịn. Chính khi không có cách nào khác, bỗng nhiên phát hiện có thứ tròn tròn chậm rãi tiến vào, cảm giác ma dương kia nhất thời giảm bớt.
Hoàn Nhan Tự sợ lộng đau bảo bối dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán, cái mũi, đôi môi đỏ mọng, rồi mới đến chiếc cổ bóng loáng, hai vai mượt mà, xương quai xanh duyên dáng, hồng anh dựng thẳng. Hắn tình ý triền miên, từng đợt từng đợt âu yếm hôn môi nhè nhẹ này thật khiến cho Tố Y cảm thấy thoải mái vô cùng, chính là nơi hậu đình lại hình thành tình cảnh có chút xấu hổ, bên ngoài chiếm được một chút quan tâm, bên trong liền càng kêu gào muốn được tràn ngập, cũng muốn được ma sát để giải trừ đi khinh dương kia, nhưng lời này làm thế nào nói ra được.
Mặc dù lý trí Tố Y muốn kiên trì, nhưng thân thể cũng lại không quản ý chí cùng mặt mũi chủ nhân. Đợi đến khi Tố Y phát hiện, vòng eo hữu lực đã muốn đẩy về phía trước một cái, đem dục vọng trướng đại của Hoàn Nhan Tự nuốt vào thêm một chút. Y hận không thể bóp chết chính mình, vội vàng lui về phía sau, một phiên ma sát này, Hoàn Nhan Tự vốn đang cực lực chịu khổ, sao còn nhẫn được, rên rĩ một tiếng: “Tố Tố, đừng nhúc nhích.” Sau, thấy không thể nhịn được nữa, một phen nâng lên hai chân Tố Y, tách ra đặt trên vai mình, không có trở ngại, “Hô” một tiếng tiến quân thần tốc, nương theo thuốc mỡ trơn trượt, liền đi vào một nửa.
Tố Y bi đau, “A” kêu lên một tiếng, cảm giác ngứa ngáy sau một cái trừu sáp kia liền biến mất, trong đau đớn lại có một tia cảm giác ngọt ngào, thân bất do kỷ run rẩy hai cái, đem chân đá người loạn xạ, hoảng sợ nói: “Hoàn Nhan Tự, buông ra, ngươi thả chân xuống.”
Hoàn Nhan Tự đè thấp thân mình, nam căn kia lại đi vào trong xâm nhập thêm vài phần, hắn ra vẻ vô tội cười nói: “Tố Tố, chân trẫm là ở phía dưới a, còn muốn buông xuống đâu bây giờ? Chẳng lẽ muốn ta ở trên giường đục một cái lỗ, đem chân phóng xuống sàn sao? Như vậy chính là tư thế đứng nha, đứng mà làm sẽ càng thêm kịch liệt. Trẫm vì đây là lần đầu của ngươi, không dùng chiêu thức kia, ngày khác chúng ta làm quen rồi, thật có thể đổi thử xem, không chỉ có đứng, còn có sau lưng, phản hướng, ngồi vân vân, rất là đa dạng, ngươi chính là phải nhất nhất nếm thử, để biết tư vị trong đó ra sao chứ?”
Tố Y tức giận đến muốn hộc máu , Hoàn Nhan Tự này rõ ràng là bắt lỗi trong lời nói của y mà đem ra đùa giỡn y, vừa định quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn, bỗng nhiên phát giác cự vật kia không biết chạm vào điểm nào, một trận làm cho cả thân thể y lâm vào run rẩy, khoái cảm như tia chớp khuếch tán đến toàn thân, y run rẩy vài cái, ngọc hành sớm lại cao cao nâng lên, một đạo bạch dịch phun ra, ở tại trên bụng mình cùng ngực của Hoàn Nhan Tự.
Tố Y không thể tin mà nhìn nơi đó, mình, mình thế nhưng cứ như vậy lại bắn một lần, lúc này đây, thậm chí tay của Hoàn Nhan Tự cũng không làm nên động tác gì, trời ạ, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .”Hoàn Nhan Tự. . . . . . Ta. . . . . . Ta không phải. . . . . . Thật là trời sinh. . . . . . Là trời sinh dâm đãng.” Y tựa như cầu cứu mà nhìn phía đối phương, thanh âm run rẩy tiết lộ ra nỗi khủng hoảng trong lòng.
Hoàn Nhan Tự nhìn thấy hai mắt y thất thần, một giọt nước mắt thật lớn từ khóe mắt rơi xuống. Trong lòng biết Tố Y rất nghiêm khắc với bản thân, không biết việc hoan ái là thân bất do kỷ, nhưng lại hướng theo phương diện chính mình không chịu nổi mà suy nghĩ, vội cúi người xuống nói: “Không đúng không đúng, Tố Tố, ngươi không biết, trong hậu đình có một điểm thông với ngọc hành phía trước, nếu bị đụng phải, sẽ sinh ra khoái ý khôn cùng, đừng nói là ngươi, dù cho là một cao tăng cũng nhịn không được, ngươi không cần nghĩ nhiều, nếu trẫm lừa ngươi thì cứ để thiên lôi đánh xuống, ngươi ngày sau cũng có thể tự đi hỏi người khác. Aiz, Tố Tố a, ngay cả thánh nhân cũng có sắc tính, ngươi sao lại đem chuyện sinh hoạt vợ chồng hoan nhạc nghĩ theo hướng dơ bẩn kia chứ.”
Tố Y chần chờ nhìn về phía Hoàn Nhan Tự, người từ tối nay trở đi đã trở thành trượng phu của mình. Không biết vì sao, tại thời khắc cảm thấy nhục nhã mãnh liệt này, y lại bỗng nhiên nhớ tới lời nói của người bạn tốt Hứa Cẩm Hoa: “Yêu cũng được, hận cũng thế, chẳng thà tâm phóng khoáng một chút, để cho chính mình khoái hoạt đi.” Phải như vậy sao? Cứ thuận theo dục vọng bản thần, không hề nghĩ nhiều, cái gì mà sỉ nhục bị bắt, mối hận diệt quốc, phải bỏ qua hết sao? Sao lại có thể? Mình sao có thể phóng hạ tất thảy đây? Chính là. . . . . . Chính là vì sao. . . . . . Chính mình giống như càng ngày càng khống chế không được thân thể đang bị xỏ xuyên này?
Hoàn Nhan Tự khẽ khàng hôn hôn lên khóe mắt tích lệ của y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói: “Tố Tố, trẫm thật nhịn không được, ngươi này tiểu ma nhân.” Nói xong đem thắt lưng đẩy một cái, đem nam căn thô to kia đưa đẩy, thong thả trừu động. Đợi đến khi cảm thấy thông đạo kia mở rộng một chút, động tác này liền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, cả phòng chỉ còn âm thanh tràng kích “Ba ba” dâm mĩ cùng với tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc mà Tố Y cường ngạnh ức chế.
Toàn thân đều giống bị hỏa thiêu, ruột bị vô tình xuyên thấu, liền ngay cả hai cánh mông cũng khó trốn một kiếp, bị hai khỏa túi da no đủ trương phồng kia hung hăng va chạm, một dòng máu tươi thuận theo đùi uốn lượn rĩ xuống, tinh tế tựa như một đạo tơ hồng, làm cho phần đùi mẫn cảm cũng lâm vào run rẩy, Tố Y tuyệt vọng phát hiện, cho dù cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy, nhưng chính mình vẫn không thể khống chế khoái cảm như sóng triều kia, hơn nữa. . . . . . Giống như đã muốn trầm tẩm tại trong dục vọng xấu xí không thể tự kềm chế này.
Cả thân mình y bị Hoàn Nhan Tự khống chế, giống như lá rụng trong gió thu, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, nương theo va chạm một chút lại một chút hữu lực kia, thân mình y cũng một lần lại một lần đẩy hướng về phía trước rồi lại rơi xuống, liền chiếc thuyền con giữa biển khơi, trong chốc lát bị ném lên đầu ngọn sóng, trong chốc lát lại chìm xuống tận đáy sâu.
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Tố Y cảm thấy được chính mình giống như đã muốn bị khoái cảm mà y mạnh mẽ ức chế tra tấn sắp chết. Trong khi đạo đức cùng dục vọng đấu tranh, y cũng khó nhịn mà thở dốc, toàn thân sớm không còn khí lực, ngay cả khí lực muốn khống chế rên rỉ giống như đều bị hút cạn dần, trong tai chỉ nghe được dâm ngữ “A a a. . . . . . Ân. . . . . . Ngô ngô” này nọ của mình, còn có khi tiến đến cao trào còn có tiếng rên khóc mị nhân, y quả thực không thể tin được, kẻ phát ra thứ thanh âm này thế nhưng chính là mình.
Hai cái đùi ở trên vai Hoàn Nhan Tự run rẩy, nếu không phải hắn ôm giữ lấy đùi y, chúng nó sớm rơi xuống dưới. Tố Y lần đầu phát giác, nguyên lai chính mình cũng không kiên cường như y tưởng tượng, có thể khống chế được tất cả hỉ nộ ái ố. Y đã phản bội lí trí của mình, chẳng những làm không được vô động vu trung đối với tác cầu của Hoàn Nhan Tự, ngược lại theo sự xâm phạm của hắn mà cảm nhận khoái cảm cường đại mà sâu sắc. Y bị chính lương tâm mình tra tấn sắp điên rồi, bỗng nhiên nơi hậu đình một trận nóng bỏng, nguyên lai Hoàn Nhan Tự đã đem toàn bộ yêu dịch phóng vào bí đạo đã muốn thả lỏng lại vẫn co dãn mười phần.
—
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ