Tứ Bề Thọ Địch
Chương 9
Để Luật Dương yên lặng buông điện thoại xuống, nhưng hiện giờ nếu có ai nhìn vào mắt hắn có lẽ sẽ bị ánh mắt tràn đầy tơ máu của hắn dọa sợ. Tay hắn nắm lấy cạnh bàn, trước mắt dần biến thành màu đen, bàn tay nắm chặt cạnh bàn bằng gỗ càng dùng lực khiến nó phát ra những âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ.
Trên đời chỉ có một người khiến hắn nếm trải cảm giác thất bại như vậy, đời này chỉ có một, chính là Hoa Khiếu.
Để Luật Dương kéo chiếc ghế xoay qua, thật mạnh ngồi lên trên mặt ghế, đầu tựa lên phần lưng ghế mang theo hương vị da thuộc, nhắm mắt lại, thật sâu hấp khí.
Hắn giống như lại thấy được cái vung tay của hắn cùng Hoa Khiếu năm đó, Phàm Ức lao tới can ngăn bị hắn một tay đẩy ngã trên mặt đất, rồi bộ dáng của y khi huyết theo mũi và miệng cùng chậm rãi chảy ra.
Hắn nhớ đến khi đó huyết từng chút từng chút từ người Phàm Ức chảy ra, độ ấm từ thân thể người đó chậm rãi trôi đi, trong lòng, trong ngực, một thứ cảm giác không thể khống chế mạnh mẽ bùng lên.
Hoa Khiếu, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám động vào ngươi sao?
Để Luật Dương vô cùng khinh miệt cười cười, ổn định tâm tình chính mình. Cổ phần công ty, còn có người, lần này ta phải chiếm được toàn bộ.
………………
Tần Sở Ca gặp ác mộng.
Y mơ thấy lúc y còn bé, phụ thân y uống say khướt nằm úp sấp trên bàn, vừa khóc vừa nói, sau đó những người đòi nợ đến, xôn xao phá cánh cửa cũ nát. Y mặc bộ quần áo rộng thuềnh hoàn toàn không phù hợp với thân thể, trốn ở một góc nhà. Y nhìn thấy những kẻ đó đá văng cánh cửa, đem mặt mũi phụ thân đánh bầm dập, buông ra những lời ngoan độc, rồi mới hung hổ rời đi, phụ thân nằm ngửa trên mặt đất, không hề tức giận ….
Y mơ thấy phụ thân hòa ái vuốt ve đầu của y, nói y là người phụ thân yêu nhất, giây lát sau đó, vẻ mặt phụ thân lại trở nên thập phần dữ tợn, kháp trụ cổ y, nói y chính là kẻ đã phá hủy cuộc đời người ….
Y không ngừng giãy dụa, mặt nghẹn đỏ, lỗ tai không ngừng kêu to, hai chân từ từ dời khỏi mặt đất, bất động ….
Rồi phụ thân buông lỏng tay ra, ôm lấy y gào khóc, gọi tên một người nam nhân xa lạ ….
Nhoáng một cái, thời gian trôi tới thời điểm y lớn hơn một chút, y đang đứng cạnh thừng rác ven đường trở mình tìm kiếm chút đồ có thể bán lấy tiền, lại bị một đại thúc biến thái theo dõi, kéo vào bên trong một ngõ tắt nhỏ. Y khóc gào, cố gắng giãy khỏi bàn tay to lớn *** loạn kia, sau đó y thấy phụ thân vọt lên, đem kẻ kia đánh thật đau, đó là lần đầu tiên y nhìn thấy bộ dáng giận dữ của phụ thân, cũng là lần cuối cùng ….
Có một ngày, sau khi y kiếm xong rác rưởi về nhà, y phát hiện đầu ngõ có một đám người vây quanh, thấy y đến, mọi người đều tản ra để y thấy rõ người nằm giữa vũng máu ….
Quần áo phụ thân mặc, khuôn mặt của phụ thân ….
Một đoàn huyết vụ ….
………………
“ Sở Ca … Sở Ca, ngươi tỉnh tỉnh … Sở Ca! ” Hoa Khiếu vỗ vỗ khuôn mặt bị che kín bởi mồ hôi lạnh của Tần Sở Ca, nhẹ giọng gọi. Gã vốn định đến gọi Tần Sở Ca ăn điểm tâm, lại vừa lúc nhìn thấy bộ dáng gặp ác mộng không thể kiềm chế được của y.
……………….
Tần Sở Ca nhìn thấy đầu của phụ thân cơ hồ bị đập vỡ, nửa người dưới cũng là máu chảy đầm đìa.
Không có cảnh sát nào nguyện ý điều tra án tử này, cho dù từ miệng phụ thân có hỏi được một chút manh mối, cũng không có cảnh sát nào nguyện ý điều tra.
Tần Sở Ca nhớ rõ, khi đó y không hề rơi một giọt nước mắt nào, y chỉ là kéo di thể của phụ thân đi, đi ở trên đường, đi tới …
………………..
“ Sở Ca! Ngươi tỉnh, tỉnh! ” Hoa Khiếu nhìn Tần Sở Ca bắt đầu tự cắn miệng mình, biểu tình có chút dọa người, bắt đầu dùng khí lực thật lớn lay tỉnh y khỏi tình trạng bóng đè.
…………………
Tần Sở Ca bị những người đòi nợ kia dọa chết khiếp, giống như bộ dáng của phụ thân trước kia.
Không có cách nào, y chỉ có thể bắt đầu trộm, nhưng tỷ lệ bị tóm rất cao, luôn luôn bị người ta đuổi theo đánh đuổi….
………………..
Mặt đau quá…
Hoa Khiếu cuối cùng cũng dùng sức hạ xuống mặt y một cái tát, Tần Sở Ca nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, hốt hoảng giống như còn đang trong mộng, bị đau đớn trên mặt hành hạ, y không tự chủ được nâng ray xoa xoa má.
“ Sở Ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh … ” Hoa Khiếu nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường, thân thiết hỏi, “ gặp ác mộng? ”
Tần Sở Ca nửa ngày sau mới phản ứng lại, nhân biết người bên cạnh là ai, y bắt đầu cào cào mái tóc bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. cười cười nói, “ đúng vậy, thật không có tiền đồ, lớn như thế này còn gặp ác mộng … ”
“ Tốt lắm, nhanh chuẩn bị một chút, ta đã làm điểm tâm cho ngươi, nhanh ăn không nguội mất. ” Hoa Khiếu thấy y không nói, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy rời đi, còn chăm sóc đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Tần Sở Ca dựa vào đầu giường xa hoa, ngây người nửa ngày, rồi mới từ giường lớn bật dậy, lao vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
………………
Ánh mắt của Tần Sở Ca lướt trên bàn, “ Hoa … Hoa Khiếu, ngươi chắc chắn là không gọi người ngoài làm? ”
Hoa Khiếu đẩy đẩy kính mắt của mình, đem đôi đũa đặt tại món ăn tinh xảo trước mắt Tần Sở Ca, khẽ cười nói: “ Sao vậy? Không tin là ta làm sao? Yên tâm đi, trăm phần trăm chính là ta làm đó. ”
Tần Sở Ca cầm đũa hướng tới một đĩa thức ăn sáng, rồi chậm rãi đưa tới miệng … mỹ vị đến mức y cơ hồ muốn rơi nước mắt.
“ Ăn ngon! Ăn ngon thật! ” Tần Sở Ca lập tức quên mất hai chữ rụt rè viết thế nào, bắt đầu như gió thu cuốn hết lá vàng, trước mặt mặc dù có bốn năm đĩa con đựng thức ăn, chứa bốn năm món khác nhau, nhưng tổng số không nhiều. Hoa Khiếu chỉ có thể ăn trứng rán với bánh mỳ sữa, các món khác đều bị Tần Sở Ca dọn dẹp sạch sẽ.
Tần Sở Ca sát sát bột bánh mỳ dính ở khóe miệng, dựa người vào lưng ghế cao cao phía sau, thoải mái vỗ bụng đánh ách một cái, lại giống như đại gia, khóe miệng còn thêm ngậm cây tăm.
Hoa Khiếu bất đắc dĩ tự mình thu dọn chén bát.
Tần Sở Ca ăn no muốn chết. Tuy rằng trước đây ở nhà Để luật Dương, đầu bếp của hắn nấu ăn cũng tương đối ngon, nhưng áp lực không khí trên bàn như muốn đâm thủng dạ dày y, làm sao còn tâm trí mà thưởng thức đồ ăn. Hơn nữa, tuy rằng cùng một món, nhưng món ăn Hoa Khiếu làm còn mang theo chút hương vị gia đình, làm cho y càng cảm thấy ấm áp.
Cảm giác tốt đẹp của Tần Sở Ca đối với Hoa Khiếu dần tăng lên một chút, chỉ là một chút thôi.
Trên đời chỉ có một người khiến hắn nếm trải cảm giác thất bại như vậy, đời này chỉ có một, chính là Hoa Khiếu.
Để Luật Dương kéo chiếc ghế xoay qua, thật mạnh ngồi lên trên mặt ghế, đầu tựa lên phần lưng ghế mang theo hương vị da thuộc, nhắm mắt lại, thật sâu hấp khí.
Hắn giống như lại thấy được cái vung tay của hắn cùng Hoa Khiếu năm đó, Phàm Ức lao tới can ngăn bị hắn một tay đẩy ngã trên mặt đất, rồi bộ dáng của y khi huyết theo mũi và miệng cùng chậm rãi chảy ra.
Hắn nhớ đến khi đó huyết từng chút từng chút từ người Phàm Ức chảy ra, độ ấm từ thân thể người đó chậm rãi trôi đi, trong lòng, trong ngực, một thứ cảm giác không thể khống chế mạnh mẽ bùng lên.
Hoa Khiếu, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám động vào ngươi sao?
Để Luật Dương vô cùng khinh miệt cười cười, ổn định tâm tình chính mình. Cổ phần công ty, còn có người, lần này ta phải chiếm được toàn bộ.
………………
Tần Sở Ca gặp ác mộng.
Y mơ thấy lúc y còn bé, phụ thân y uống say khướt nằm úp sấp trên bàn, vừa khóc vừa nói, sau đó những người đòi nợ đến, xôn xao phá cánh cửa cũ nát. Y mặc bộ quần áo rộng thuềnh hoàn toàn không phù hợp với thân thể, trốn ở một góc nhà. Y nhìn thấy những kẻ đó đá văng cánh cửa, đem mặt mũi phụ thân đánh bầm dập, buông ra những lời ngoan độc, rồi mới hung hổ rời đi, phụ thân nằm ngửa trên mặt đất, không hề tức giận ….
Y mơ thấy phụ thân hòa ái vuốt ve đầu của y, nói y là người phụ thân yêu nhất, giây lát sau đó, vẻ mặt phụ thân lại trở nên thập phần dữ tợn, kháp trụ cổ y, nói y chính là kẻ đã phá hủy cuộc đời người ….
Y không ngừng giãy dụa, mặt nghẹn đỏ, lỗ tai không ngừng kêu to, hai chân từ từ dời khỏi mặt đất, bất động ….
Rồi phụ thân buông lỏng tay ra, ôm lấy y gào khóc, gọi tên một người nam nhân xa lạ ….
Nhoáng một cái, thời gian trôi tới thời điểm y lớn hơn một chút, y đang đứng cạnh thừng rác ven đường trở mình tìm kiếm chút đồ có thể bán lấy tiền, lại bị một đại thúc biến thái theo dõi, kéo vào bên trong một ngõ tắt nhỏ. Y khóc gào, cố gắng giãy khỏi bàn tay to lớn *** loạn kia, sau đó y thấy phụ thân vọt lên, đem kẻ kia đánh thật đau, đó là lần đầu tiên y nhìn thấy bộ dáng giận dữ của phụ thân, cũng là lần cuối cùng ….
Có một ngày, sau khi y kiếm xong rác rưởi về nhà, y phát hiện đầu ngõ có một đám người vây quanh, thấy y đến, mọi người đều tản ra để y thấy rõ người nằm giữa vũng máu ….
Quần áo phụ thân mặc, khuôn mặt của phụ thân ….
Một đoàn huyết vụ ….
………………
“ Sở Ca … Sở Ca, ngươi tỉnh tỉnh … Sở Ca! ” Hoa Khiếu vỗ vỗ khuôn mặt bị che kín bởi mồ hôi lạnh của Tần Sở Ca, nhẹ giọng gọi. Gã vốn định đến gọi Tần Sở Ca ăn điểm tâm, lại vừa lúc nhìn thấy bộ dáng gặp ác mộng không thể kiềm chế được của y.
……………….
Tần Sở Ca nhìn thấy đầu của phụ thân cơ hồ bị đập vỡ, nửa người dưới cũng là máu chảy đầm đìa.
Không có cảnh sát nào nguyện ý điều tra án tử này, cho dù từ miệng phụ thân có hỏi được một chút manh mối, cũng không có cảnh sát nào nguyện ý điều tra.
Tần Sở Ca nhớ rõ, khi đó y không hề rơi một giọt nước mắt nào, y chỉ là kéo di thể của phụ thân đi, đi ở trên đường, đi tới …
………………..
“ Sở Ca! Ngươi tỉnh, tỉnh! ” Hoa Khiếu nhìn Tần Sở Ca bắt đầu tự cắn miệng mình, biểu tình có chút dọa người, bắt đầu dùng khí lực thật lớn lay tỉnh y khỏi tình trạng bóng đè.
…………………
Tần Sở Ca bị những người đòi nợ kia dọa chết khiếp, giống như bộ dáng của phụ thân trước kia.
Không có cách nào, y chỉ có thể bắt đầu trộm, nhưng tỷ lệ bị tóm rất cao, luôn luôn bị người ta đuổi theo đánh đuổi….
………………..
Mặt đau quá…
Hoa Khiếu cuối cùng cũng dùng sức hạ xuống mặt y một cái tát, Tần Sở Ca nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, hốt hoảng giống như còn đang trong mộng, bị đau đớn trên mặt hành hạ, y không tự chủ được nâng ray xoa xoa má.
“ Sở Ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh … ” Hoa Khiếu nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường, thân thiết hỏi, “ gặp ác mộng? ”
Tần Sở Ca nửa ngày sau mới phản ứng lại, nhân biết người bên cạnh là ai, y bắt đầu cào cào mái tóc bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. cười cười nói, “ đúng vậy, thật không có tiền đồ, lớn như thế này còn gặp ác mộng … ”
“ Tốt lắm, nhanh chuẩn bị một chút, ta đã làm điểm tâm cho ngươi, nhanh ăn không nguội mất. ” Hoa Khiếu thấy y không nói, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy rời đi, còn chăm sóc đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Tần Sở Ca dựa vào đầu giường xa hoa, ngây người nửa ngày, rồi mới từ giường lớn bật dậy, lao vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
………………
Ánh mắt của Tần Sở Ca lướt trên bàn, “ Hoa … Hoa Khiếu, ngươi chắc chắn là không gọi người ngoài làm? ”
Hoa Khiếu đẩy đẩy kính mắt của mình, đem đôi đũa đặt tại món ăn tinh xảo trước mắt Tần Sở Ca, khẽ cười nói: “ Sao vậy? Không tin là ta làm sao? Yên tâm đi, trăm phần trăm chính là ta làm đó. ”
Tần Sở Ca cầm đũa hướng tới một đĩa thức ăn sáng, rồi chậm rãi đưa tới miệng … mỹ vị đến mức y cơ hồ muốn rơi nước mắt.
“ Ăn ngon! Ăn ngon thật! ” Tần Sở Ca lập tức quên mất hai chữ rụt rè viết thế nào, bắt đầu như gió thu cuốn hết lá vàng, trước mặt mặc dù có bốn năm đĩa con đựng thức ăn, chứa bốn năm món khác nhau, nhưng tổng số không nhiều. Hoa Khiếu chỉ có thể ăn trứng rán với bánh mỳ sữa, các món khác đều bị Tần Sở Ca dọn dẹp sạch sẽ.
Tần Sở Ca sát sát bột bánh mỳ dính ở khóe miệng, dựa người vào lưng ghế cao cao phía sau, thoải mái vỗ bụng đánh ách một cái, lại giống như đại gia, khóe miệng còn thêm ngậm cây tăm.
Hoa Khiếu bất đắc dĩ tự mình thu dọn chén bát.
Tần Sở Ca ăn no muốn chết. Tuy rằng trước đây ở nhà Để luật Dương, đầu bếp của hắn nấu ăn cũng tương đối ngon, nhưng áp lực không khí trên bàn như muốn đâm thủng dạ dày y, làm sao còn tâm trí mà thưởng thức đồ ăn. Hơn nữa, tuy rằng cùng một món, nhưng món ăn Hoa Khiếu làm còn mang theo chút hương vị gia đình, làm cho y càng cảm thấy ấm áp.
Cảm giác tốt đẹp của Tần Sở Ca đối với Hoa Khiếu dần tăng lên một chút, chỉ là một chút thôi.
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ