Tứ Bề Thọ Địch
Chương 51
Hoa Cơ Vân ngồi trên chiếc ghế da, đưa lưng về phía Hoa Khiếu, cứ ngồi như vậy, một câu cũng không nói, tựa như đang ngắm cảnh sắc của hơn ba mươi tầng lầu bên dưới. Hoa Khiếu đã tính sẵn rất nhiều tình huống sẽ gặp phải khi đối diện, lại không tính đến sự trầm lặng.
Mẹ của gã từ trước tới nay đều không phải là một người điềm tĩnh, bà lạnh lùng cao ngạo, mạnh mẽ bức người, không ai bì nổi, chưa bao giờ biết cách dùng sự trầm lặng để đối diện.
Sau khi gã tới cũng chỉ đứng ở bên kia bàn làm việc, không hề kinh ngạc phát hiện trên mặt bàn cái gì cũng không có, trống không —– Việc này chắc hẳn là hậu quả của những gì mẹ gã đã làm trong cơn tức giận.
“ Hoa nhi. ” Hoa Cơ Vân thấp giọng nói. Hoa Khiếu bất giác cúi người, đáp lại: “ Mẹ … ”
“ Dùng lương tâm của chính mình nói, ta đối với con như thế nào? ” Giọng nói của Hoa Cơ Vân trầm thấp, khô khốc, tựa như mất đi toàn bộ lượng nước. “ Hoa Cơ Vân đối với Hoa Khiếu như thế nào? ”
Môi của Hoa Khiếu mấp máy vô số lần, trong đầu có vô số lời muốn nói ra, nhưng lời tới bên môi gã lại phát hiện tiếng nói của mình trở nên khô khốc, gã cười khổ một tiếng. “ Mẹ, mẹ muốn nghe … Hoa Cơ Vân đối với Hoa Khiếu như thế nào hay muốn nghe một kẻ làm mẹ như mẹ đối với chính con trai mình như thế nào … ”
Bình thường chỉ cần Hoa Cơ Vân nghe thấy câu nói kiểu này, bà liền tức giận không thôi, vỗ bàn chỉ thẳng vào mũi Hoa Khiếu mắng to gã bất hiếu. Bà vẫn luôn cho rằng bà hiểu rõ con trai bà nhất, cũng có thể lựa chọn một con đường tốt đẹp nhất cho con trai của bà, nhưng mà kết cục phản bội ngày hôm nay … Bà bất ngờ, lại càng không thể hiểu nổi —– Con trai của bà, vì sao lại phản bội bà? Chẳng lẽ là vì dã tâm không thể thỏa mãn của một người trẻ tuổi?
Bà không nói gì, để mặc Hoa Khiếu cúi đầu tiếp tục nói.
“ Là một người mẹ … Con nói thẳng, mẹ không có đủ tư cách. Là một Hoa Cơ Vân, con không có gì để nói, không có gì để bắt bẻ. ” Hoa Khiếu đơn giản nói hết những suy nghĩ đã tích tụ trong tâm gã từ lâu. Đã tới bước này rồi gã cũng chẳng còn gì phải che dấu nữa.
Cuộc đời này Hoa Cơ Vân chẳng có mấy lần rơi lệ, thậm chí sau khi bà biết chuyện, dù tinh thần kích động cũng chẳng hề chảy nước mắt, nhưng giờ phút này, bà đưa lưng về phía Hoa Khiếu, lệ lại rơi đầy mặt.
“ Ta … Là một người mẹ … Rất thất bại …? ” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một ngày, bà đã đau đớn khóc hai lần, nhưng những điều này con trai của bà sẽ vĩnh viễn không biết. “ Ta cho con một cuộc sống tốt nhất, ta cho con một nền giáo dục tốt nhất, ta lựa chọn cho con một người vợ tốt nhất … ” Tiếng nói của Hoa Cơ Vân đứt quãng, lúc này bà tựa như đã hiểu vì sao Hoa Khiếu lại bỗng nhiên phản bội bà, bà bất ngờ đứng dậy, đi tới trước mặt Hoa Khiếu, giọng nói run rẩy, “ Con đang oán trách ta … Con hận ta … Con trả thù ta là bởi ta đã khiến gã đàn ông xấu xí con yêu biến mất? ”
Hoa Khiếu đột nhiên ngẩng đầu, tâm tình một lần nữa trở nên kích động, “ Mẹ … Mẹ cuối cùng đã hiểu rồi sao? Hai chữ biến mất dễ dàng thoát ra từ miệng của mẹ … Nhưng đó chính là sinh mệnh của một người! Người con trai của mẹ yêu! ”
Hoa Cơ Vân cười rộ lên, mắt không ngừng rơi lệ, nét mặt có chút kì dị, “ Thì ra là như vậy … Nguyên nhân hóa ra là như vậy … ” Bà cười đến cong cả lưng, sau đó đột nhiên thẳng người, kéo lấy cổ áo của Hoa Khiếu – kẻ cao hơn bà rất nhiều, dùng toàn lực lay gã: “ Vậy còn mẹ thì sao? Mẹ là mẹ của con! Là người sinh ra con, nuôi dưỡng con! Con đặt mẹ ở chỗ nào? Sao một gã đàn ông chẳng hề có gì lại mê muội toàn bộ tâm thần con? Mẹ không hề hối hận … Nếu sớm biết con sẽ như vậy, mẹ nên sớm một chút khiến cho gã đàn ông đó … Không, sớm nên khi con dây dưa không rõ với kẻ tên Hứa Phàm Ức kia mẹ nên ngăn cản con! Con là một tên đàn ông không có tiền đồ! Con sao có thể là con trai của ta … ”
Hoa Khiếu vùng thoát khỏi sự khống chế của Hoa Cơ Vân, không kìm nén được rống lên: “ Là mẹ cứ luôn u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy! Cho dù là ai, là con chó hay con mèo đều là một sinh mệnh! Mẹ dựa vào cái gì mà muốn xóa bỏ liền xóa bỏ! Con yêu y thì sao? Con cùng một người đàn ông thì sao? Trong tâm của mẹ ngoài lợi ích ra thì còn có gì nữa? Đừng dùng những lí do đường hoàng kia lừa gạt con cùng chính bản thân mẹ! Chẳng lẽ mẹ không hiểu loại đau khổ khi mất đi người mình yêu là như thế nào? Con vẫn luôn cho rằng Để Phong Thiệu sẽ giúp mẹ hiểu được sự hối tiếc của ái tình, sẽ khiến mẹ biết cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ … Nhưng con sai rồi, con thực sự sai rồi … Con đánh giá tư cách làm một người mẹ của mẹ quá cao, bản năng sẽ thực sự suy nghĩ dùm con trai một chút! Bản năng của mẹ, chỉ có lợi ích! Chỉ có lợi ích! ”
Hoa Cơ Vân bị tiếng rống giận của Hoa Khiếu khiến cho sững người, có chút mê man, chẳng thể tiếp thu nổi, thế nên bà chỉ có thể dùng âm lượng giống vậy gào lại, “ Vậy đây là bổn phận làm một người con của con à? Có đứa con trai nào gào lên với mẹ như vậy không? Con nhìn dáng vẻ hiện tại của con xem như thế nào? Còn có một phần một trăm dáng vẻ trước kia không? ”
Hoa Khiếu giễu cợt cười một tiếng, “ Trước kia con có dáng vẻ như thế nào? Dưới sự giáo dục cực khổ của mẹ, con có thể trở nên như thế nào? Mẹ là một kẻ độc đoán, con tin chắc toàn bộ nhân viên của công ty đều sẽ thừa nhận câu nói này, mẹ đối với đứa con trai độc nhất của mình cũng như vậy. Mẹ thích nắm chắc trong tay, không thích có một li một phân nào thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ … Nhưng mà con cho mẹ biết, con có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ, hơn nữa còn có thể sống tốt hơn, hạnh phúc hơn kia. ”
“ Đây chính là lí do vì sao con phản bội mẹ … Vì một người đàn ông … Nói ra thật khiến người ta khinh thường! Vô liêm sỉ! ” Hoa Cơ Vân không biết phản bác ra sao, thậm chí chỉ có thể nói ra những từ ngữ nhục mạ vô nghĩa.
Hoa Khiếu khẽ cười, mang theo chút trào phúng, “ Nếu mẹ đã biết rồi, mẹ định tính toán gì? Là tiến đánh công ty của con, hay là tạo ra sóng gió trên thị trường chứng khoán, hay là … ”
“ Ta đã thu thập toàn bộ bằng chứng con giật dây kế toán của công ty, tổng thanh tra khoản tiền tham ô hơn tám trăm vạn, hơn nữa không lâu trước đây, ta đã chuyển giao toàn bộ phần tư liệu này cho cơ quan công an rồi. ” Hoa Cơ Vân lau nước mắt, lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng nói, “ Nếu con đã bất nhân, vậy cũng chẳng thể trách người mẹ như ta bất nghĩa tới cùng, điều này có lẽ cần thiết để con hiểu rõ một chút, không phải cái gì con cũng có thể làm. ”
“ Đây là chuyện cười sao? … Mẹ thân yêu … ” Hoa Khiếu ngây người, sau đó cuồng tiếu cười, “ Bất nhân bất nghĩa? … Đúng là gừng càng già càng cay, hơn nữa tâm địa cũng thật là sắt đá … Mẹ cho rằng trong tay con không có chứng cớ phạm tội của mẹ? Mẹ mưu sát Tần Sở Ca còn chưa đủ, sau này lại mưu sát Để Luật Dương … Sớm trước nữa, là mẹ của Để Luật Dương, còn có rất nhiều, rất nhiều đối thủ của mẹ … Mẹ, còn muốn con nhắc lại không? Con, nhiều nhất chỉ phạm tội kinh tế, hơn tám trăm vạn kia con chưa từng tiêu một phân nào, con có thể tới tòa án tự thú, mẹ đoán xem con có thể được phán mấy năm? ”
Sắc mặt của Hoa Cơ Vân tức khắc trắng bệch, “ Con … ”
“ Là con bất nhân bất nghĩa, hay là mẹ cho rằng thủ đoạn của mẹ quá thông minh, lại chưa từng nghĩ tới kì thực con làm việc cẩn thận đến mức không có sơ hở như vậy? Không … Là bởi vì con hiểu mẹ quá rõ … Chỉ cần là kẻ cản đường mẹ, cho dù là ai đi chăng nữa mẹ cũng sẽ dùng đủ mọi loại danh nghĩa đường đường chính chính loại bỏ kẻ đó … ” Tiếng cười ngưng lại, Hoa Khiếu bình tĩnh thuật lại tất cả.
Lúc này chuông điện thoại chợt vang lên, là của Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu hít một hơi, cầm lấy điện thoại, phát hiện dãy số kia … Là của Tô Dạ Kiều. Liếc nhìn mẹ gã vẫn còn đang kinh ngạc, Hoa Khiếu xoay người nghe điện thoại, “ Alo? Có chuyện gì sao? ”
Giọng nói của Tô Dạ Kiều kích động, mang theo sự kìm nén không thể phát giác được chuyền tới, “ Sinh rồi … Sở Ca … Sinh cho anh một … Bé trai … ”
Lưng Hoa Khiếu trong phút chốc thẳng tắp, sự vui sướng dâng trào bên trong thân mình gã, “ Là … Vừa mới rồi? ”
Âm thanh bên kia hỗn loạn mà ồn ào, khiến Hoa Khiếu hoài nghi điện thoại có phải bị vứt sang một bên rồi, chẳng qua không bao lâu sau, bên trong điện thoại chuyền ra tiếng khóc mềm mại của trẻ con, cùng với tiếng cười của Tô Dạ Kiều: “ Nghe thấy rồi chứ? ”
Hoa Khiếu ngơ ngác cầm điện thoại, nghe tiếng khóc bình thường kia chuyền tới, lại chẳng hề phát hiện vành mắt đã phiếm hồng, nhưng đột nhiên gã nhớ tới hiện tại, tất cả những việc phải đối diện hiện tại, thế nên gã áp chế sự vui mừng của bản thân, bình tĩnh nói với Tô Dạ Kiều: “ Anh Tô … Vất vả cho anh rồi, chăm sóc Sở Ca cho tốt … ” Tiếp đó cắt đứt điện thoại, tiếp tục đối diện với mẹ của gã.
“ Vừa mới nãy thôi con đã trở thành một người cha, một người cha không đủ tư cách. ” Hoa Khiếu cứ tự thuật như vậy, khuôn mặt của Hoa Cơ Vân lại không ngừng biến hóa, “ Con không thể cung cấp cho … Cha của đứa bé một cuộc sống tốt hơn, thậm chí không thể ở cùng y, nhưng có một chuyện không thể thay đồi, đó là con có con trai, con, cùng người con yêu có với nhau một đứa con. ”
Sắc mặt của Hoa Cơ Vân cuối cùng trở nên xanh mét, “ Ý của con là gì? ”
“ Mẹ nhớ không? Tên đàn ông xấu xí mà mẹ nói, người mà con thích, vừa mới rồi đã sinh cho con một đứa con. ” Hoa Khiếu tiến về phía trước, ghé lại gần bên tai Hoa Cơ Vân, thấp giọng nói, “ Mẹ đã bao giờ từng hối hận vì khiến một đứa trẻ mới sinh không có cha … Hay là khiến một đứa trẻ còn chưa được sinh ra không có cha? ”
Môi của Hoa Cơ Vân run rẩy, tựa như không thể chịu đựng được từng từ Hoa Khiếu nói.
Hoa Khiếu khẽ cười, vẫy tay với Hoa Cơ Vân, “ Vậy, mẹ, tạm biệt. Con còn phải đi tranh thủ sự vị tha của pháp luật, mà mẹ … ” Gã dừng một chút, tười cười sáng lạn, “ Xin mẹ cứ tiếp tực giấc mộng đẹp của mình đi, chẳng qua, đừng có tính thêm con vào đó nữa. ”
“ Mẹ, chỉ cần yêu chính mẹ là được. ”
PS: Ý tưởng không tệ chứ? Hoa Khiếu cuối cùng sẽ phải vào tù … Tuy nói phạm tội kinh tế có khi có thể kéo dài rất lâu … Không có kết quả, nhưng … Hoa Khiếu đã chuẩn bị đủ lòng tin để vào tù rồi = =
Thứ nhất, gã biết gã phải ở trong đó không lâu, thứ hai một lần nữa gã biết chắc rằng gã không có đủ năng lực để bảo vệ Tần Sở Ca, liền dứt khoát để Tô Dạ Kiều thay thế, thứ ba … Gã là một con hồ ly gian xảo, sao có thể khiến bản thân chịu thiệt thòi được?
Mẹ của gã từ trước tới nay đều không phải là một người điềm tĩnh, bà lạnh lùng cao ngạo, mạnh mẽ bức người, không ai bì nổi, chưa bao giờ biết cách dùng sự trầm lặng để đối diện.
Sau khi gã tới cũng chỉ đứng ở bên kia bàn làm việc, không hề kinh ngạc phát hiện trên mặt bàn cái gì cũng không có, trống không —– Việc này chắc hẳn là hậu quả của những gì mẹ gã đã làm trong cơn tức giận.
“ Hoa nhi. ” Hoa Cơ Vân thấp giọng nói. Hoa Khiếu bất giác cúi người, đáp lại: “ Mẹ … ”
“ Dùng lương tâm của chính mình nói, ta đối với con như thế nào? ” Giọng nói của Hoa Cơ Vân trầm thấp, khô khốc, tựa như mất đi toàn bộ lượng nước. “ Hoa Cơ Vân đối với Hoa Khiếu như thế nào? ”
Môi của Hoa Khiếu mấp máy vô số lần, trong đầu có vô số lời muốn nói ra, nhưng lời tới bên môi gã lại phát hiện tiếng nói của mình trở nên khô khốc, gã cười khổ một tiếng. “ Mẹ, mẹ muốn nghe … Hoa Cơ Vân đối với Hoa Khiếu như thế nào hay muốn nghe một kẻ làm mẹ như mẹ đối với chính con trai mình như thế nào … ”
Bình thường chỉ cần Hoa Cơ Vân nghe thấy câu nói kiểu này, bà liền tức giận không thôi, vỗ bàn chỉ thẳng vào mũi Hoa Khiếu mắng to gã bất hiếu. Bà vẫn luôn cho rằng bà hiểu rõ con trai bà nhất, cũng có thể lựa chọn một con đường tốt đẹp nhất cho con trai của bà, nhưng mà kết cục phản bội ngày hôm nay … Bà bất ngờ, lại càng không thể hiểu nổi —– Con trai của bà, vì sao lại phản bội bà? Chẳng lẽ là vì dã tâm không thể thỏa mãn của một người trẻ tuổi?
Bà không nói gì, để mặc Hoa Khiếu cúi đầu tiếp tục nói.
“ Là một người mẹ … Con nói thẳng, mẹ không có đủ tư cách. Là một Hoa Cơ Vân, con không có gì để nói, không có gì để bắt bẻ. ” Hoa Khiếu đơn giản nói hết những suy nghĩ đã tích tụ trong tâm gã từ lâu. Đã tới bước này rồi gã cũng chẳng còn gì phải che dấu nữa.
Cuộc đời này Hoa Cơ Vân chẳng có mấy lần rơi lệ, thậm chí sau khi bà biết chuyện, dù tinh thần kích động cũng chẳng hề chảy nước mắt, nhưng giờ phút này, bà đưa lưng về phía Hoa Khiếu, lệ lại rơi đầy mặt.
“ Ta … Là một người mẹ … Rất thất bại …? ” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một ngày, bà đã đau đớn khóc hai lần, nhưng những điều này con trai của bà sẽ vĩnh viễn không biết. “ Ta cho con một cuộc sống tốt nhất, ta cho con một nền giáo dục tốt nhất, ta lựa chọn cho con một người vợ tốt nhất … ” Tiếng nói của Hoa Cơ Vân đứt quãng, lúc này bà tựa như đã hiểu vì sao Hoa Khiếu lại bỗng nhiên phản bội bà, bà bất ngờ đứng dậy, đi tới trước mặt Hoa Khiếu, giọng nói run rẩy, “ Con đang oán trách ta … Con hận ta … Con trả thù ta là bởi ta đã khiến gã đàn ông xấu xí con yêu biến mất? ”
Hoa Khiếu đột nhiên ngẩng đầu, tâm tình một lần nữa trở nên kích động, “ Mẹ … Mẹ cuối cùng đã hiểu rồi sao? Hai chữ biến mất dễ dàng thoát ra từ miệng của mẹ … Nhưng đó chính là sinh mệnh của một người! Người con trai của mẹ yêu! ”
Hoa Cơ Vân cười rộ lên, mắt không ngừng rơi lệ, nét mặt có chút kì dị, “ Thì ra là như vậy … Nguyên nhân hóa ra là như vậy … ” Bà cười đến cong cả lưng, sau đó đột nhiên thẳng người, kéo lấy cổ áo của Hoa Khiếu – kẻ cao hơn bà rất nhiều, dùng toàn lực lay gã: “ Vậy còn mẹ thì sao? Mẹ là mẹ của con! Là người sinh ra con, nuôi dưỡng con! Con đặt mẹ ở chỗ nào? Sao một gã đàn ông chẳng hề có gì lại mê muội toàn bộ tâm thần con? Mẹ không hề hối hận … Nếu sớm biết con sẽ như vậy, mẹ nên sớm một chút khiến cho gã đàn ông đó … Không, sớm nên khi con dây dưa không rõ với kẻ tên Hứa Phàm Ức kia mẹ nên ngăn cản con! Con là một tên đàn ông không có tiền đồ! Con sao có thể là con trai của ta … ”
Hoa Khiếu vùng thoát khỏi sự khống chế của Hoa Cơ Vân, không kìm nén được rống lên: “ Là mẹ cứ luôn u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy! Cho dù là ai, là con chó hay con mèo đều là một sinh mệnh! Mẹ dựa vào cái gì mà muốn xóa bỏ liền xóa bỏ! Con yêu y thì sao? Con cùng một người đàn ông thì sao? Trong tâm của mẹ ngoài lợi ích ra thì còn có gì nữa? Đừng dùng những lí do đường hoàng kia lừa gạt con cùng chính bản thân mẹ! Chẳng lẽ mẹ không hiểu loại đau khổ khi mất đi người mình yêu là như thế nào? Con vẫn luôn cho rằng Để Phong Thiệu sẽ giúp mẹ hiểu được sự hối tiếc của ái tình, sẽ khiến mẹ biết cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ … Nhưng con sai rồi, con thực sự sai rồi … Con đánh giá tư cách làm một người mẹ của mẹ quá cao, bản năng sẽ thực sự suy nghĩ dùm con trai một chút! Bản năng của mẹ, chỉ có lợi ích! Chỉ có lợi ích! ”
Hoa Cơ Vân bị tiếng rống giận của Hoa Khiếu khiến cho sững người, có chút mê man, chẳng thể tiếp thu nổi, thế nên bà chỉ có thể dùng âm lượng giống vậy gào lại, “ Vậy đây là bổn phận làm một người con của con à? Có đứa con trai nào gào lên với mẹ như vậy không? Con nhìn dáng vẻ hiện tại của con xem như thế nào? Còn có một phần một trăm dáng vẻ trước kia không? ”
Hoa Khiếu giễu cợt cười một tiếng, “ Trước kia con có dáng vẻ như thế nào? Dưới sự giáo dục cực khổ của mẹ, con có thể trở nên như thế nào? Mẹ là một kẻ độc đoán, con tin chắc toàn bộ nhân viên của công ty đều sẽ thừa nhận câu nói này, mẹ đối với đứa con trai độc nhất của mình cũng như vậy. Mẹ thích nắm chắc trong tay, không thích có một li một phân nào thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ … Nhưng mà con cho mẹ biết, con có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ, hơn nữa còn có thể sống tốt hơn, hạnh phúc hơn kia. ”
“ Đây chính là lí do vì sao con phản bội mẹ … Vì một người đàn ông … Nói ra thật khiến người ta khinh thường! Vô liêm sỉ! ” Hoa Cơ Vân không biết phản bác ra sao, thậm chí chỉ có thể nói ra những từ ngữ nhục mạ vô nghĩa.
Hoa Khiếu khẽ cười, mang theo chút trào phúng, “ Nếu mẹ đã biết rồi, mẹ định tính toán gì? Là tiến đánh công ty của con, hay là tạo ra sóng gió trên thị trường chứng khoán, hay là … ”
“ Ta đã thu thập toàn bộ bằng chứng con giật dây kế toán của công ty, tổng thanh tra khoản tiền tham ô hơn tám trăm vạn, hơn nữa không lâu trước đây, ta đã chuyển giao toàn bộ phần tư liệu này cho cơ quan công an rồi. ” Hoa Cơ Vân lau nước mắt, lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng nói, “ Nếu con đã bất nhân, vậy cũng chẳng thể trách người mẹ như ta bất nghĩa tới cùng, điều này có lẽ cần thiết để con hiểu rõ một chút, không phải cái gì con cũng có thể làm. ”
“ Đây là chuyện cười sao? … Mẹ thân yêu … ” Hoa Khiếu ngây người, sau đó cuồng tiếu cười, “ Bất nhân bất nghĩa? … Đúng là gừng càng già càng cay, hơn nữa tâm địa cũng thật là sắt đá … Mẹ cho rằng trong tay con không có chứng cớ phạm tội của mẹ? Mẹ mưu sát Tần Sở Ca còn chưa đủ, sau này lại mưu sát Để Luật Dương … Sớm trước nữa, là mẹ của Để Luật Dương, còn có rất nhiều, rất nhiều đối thủ của mẹ … Mẹ, còn muốn con nhắc lại không? Con, nhiều nhất chỉ phạm tội kinh tế, hơn tám trăm vạn kia con chưa từng tiêu một phân nào, con có thể tới tòa án tự thú, mẹ đoán xem con có thể được phán mấy năm? ”
Sắc mặt của Hoa Cơ Vân tức khắc trắng bệch, “ Con … ”
“ Là con bất nhân bất nghĩa, hay là mẹ cho rằng thủ đoạn của mẹ quá thông minh, lại chưa từng nghĩ tới kì thực con làm việc cẩn thận đến mức không có sơ hở như vậy? Không … Là bởi vì con hiểu mẹ quá rõ … Chỉ cần là kẻ cản đường mẹ, cho dù là ai đi chăng nữa mẹ cũng sẽ dùng đủ mọi loại danh nghĩa đường đường chính chính loại bỏ kẻ đó … ” Tiếng cười ngưng lại, Hoa Khiếu bình tĩnh thuật lại tất cả.
Lúc này chuông điện thoại chợt vang lên, là của Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu hít một hơi, cầm lấy điện thoại, phát hiện dãy số kia … Là của Tô Dạ Kiều. Liếc nhìn mẹ gã vẫn còn đang kinh ngạc, Hoa Khiếu xoay người nghe điện thoại, “ Alo? Có chuyện gì sao? ”
Giọng nói của Tô Dạ Kiều kích động, mang theo sự kìm nén không thể phát giác được chuyền tới, “ Sinh rồi … Sở Ca … Sinh cho anh một … Bé trai … ”
Lưng Hoa Khiếu trong phút chốc thẳng tắp, sự vui sướng dâng trào bên trong thân mình gã, “ Là … Vừa mới rồi? ”
Âm thanh bên kia hỗn loạn mà ồn ào, khiến Hoa Khiếu hoài nghi điện thoại có phải bị vứt sang một bên rồi, chẳng qua không bao lâu sau, bên trong điện thoại chuyền ra tiếng khóc mềm mại của trẻ con, cùng với tiếng cười của Tô Dạ Kiều: “ Nghe thấy rồi chứ? ”
Hoa Khiếu ngơ ngác cầm điện thoại, nghe tiếng khóc bình thường kia chuyền tới, lại chẳng hề phát hiện vành mắt đã phiếm hồng, nhưng đột nhiên gã nhớ tới hiện tại, tất cả những việc phải đối diện hiện tại, thế nên gã áp chế sự vui mừng của bản thân, bình tĩnh nói với Tô Dạ Kiều: “ Anh Tô … Vất vả cho anh rồi, chăm sóc Sở Ca cho tốt … ” Tiếp đó cắt đứt điện thoại, tiếp tục đối diện với mẹ của gã.
“ Vừa mới nãy thôi con đã trở thành một người cha, một người cha không đủ tư cách. ” Hoa Khiếu cứ tự thuật như vậy, khuôn mặt của Hoa Cơ Vân lại không ngừng biến hóa, “ Con không thể cung cấp cho … Cha của đứa bé một cuộc sống tốt hơn, thậm chí không thể ở cùng y, nhưng có một chuyện không thể thay đồi, đó là con có con trai, con, cùng người con yêu có với nhau một đứa con. ”
Sắc mặt của Hoa Cơ Vân cuối cùng trở nên xanh mét, “ Ý của con là gì? ”
“ Mẹ nhớ không? Tên đàn ông xấu xí mà mẹ nói, người mà con thích, vừa mới rồi đã sinh cho con một đứa con. ” Hoa Khiếu tiến về phía trước, ghé lại gần bên tai Hoa Cơ Vân, thấp giọng nói, “ Mẹ đã bao giờ từng hối hận vì khiến một đứa trẻ mới sinh không có cha … Hay là khiến một đứa trẻ còn chưa được sinh ra không có cha? ”
Môi của Hoa Cơ Vân run rẩy, tựa như không thể chịu đựng được từng từ Hoa Khiếu nói.
Hoa Khiếu khẽ cười, vẫy tay với Hoa Cơ Vân, “ Vậy, mẹ, tạm biệt. Con còn phải đi tranh thủ sự vị tha của pháp luật, mà mẹ … ” Gã dừng một chút, tười cười sáng lạn, “ Xin mẹ cứ tiếp tực giấc mộng đẹp của mình đi, chẳng qua, đừng có tính thêm con vào đó nữa. ”
“ Mẹ, chỉ cần yêu chính mẹ là được. ”
PS: Ý tưởng không tệ chứ? Hoa Khiếu cuối cùng sẽ phải vào tù … Tuy nói phạm tội kinh tế có khi có thể kéo dài rất lâu … Không có kết quả, nhưng … Hoa Khiếu đã chuẩn bị đủ lòng tin để vào tù rồi = =
Thứ nhất, gã biết gã phải ở trong đó không lâu, thứ hai một lần nữa gã biết chắc rằng gã không có đủ năng lực để bảo vệ Tần Sở Ca, liền dứt khoát để Tô Dạ Kiều thay thế, thứ ba … Gã là một con hồ ly gian xảo, sao có thể khiến bản thân chịu thiệt thòi được?
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ