Tứ Bề Thọ Địch
Chương 21
Tần Sở Ca tự làm cho mình một cái sủi cảo ba nhân, chán nản cố nuốt nó xuống. Chỉ có một mình ở khu nhà cao cấp như thế này vào buổi tối có vẻ đặc biệt cô đơn, thậm chí vắng vẻ đến mức mang đến cho người ta một vài cảm giác sợ hãi, điều này làm cho Tần Sở Ca cảm thấy không hề muốn ăn.
Tần Sở Ca cuộn tròn lại trên ghế sô pha, lơ đễnh bấm điều khiển tivi, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn chiếc đồng hồ cổ thật lớn treo trên tường, đồng hồ điểm mười một giờ, Hoa Khiếu còn chưa về.
Vươn vai duỗi duỗi cái thắt lưng lười biếng, Tần Sở Ca vừa ngáp vừa tắt tivi, lệt xệt kéo đôi dép lê lên trên lầu, tắm rửa một cái chuẩn bị lên giường đi ngủ, dưới lầu lại có tiếng đẩy cửa, Tần Sở Ca vui đến mức không kịp đi dép, từ trên cầu thang hướng xuống dưới thử gọi, “ Hoa Khiếu, ngươi đã về rồi? ” Hoa Khiếu đang tháo cà vạt, ngẩng đầu lên nhìn, “ ừ, ngươi nhanh đi dép vào, đừng để bị lạnh. ” Vẻ tươi cười của gã có chút mệt mỏi, phất phất tay với Tần Sở Ca.
“ Ưm. ” Tần Sở Ca đáp một tiếng, bạch bạch bạch chạy về đi dép, đến khi y quay lại phòng ngủ, Hoa Khiếu đã lên lầu rồi, mang theo thân đầy mùi khói.
“ Nhanh đi tắm đi … ta giúp ngươi mở nước nha! ” Tần Sở Ca quạt quạt tay, nhăn nhăn mũi quay lại phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn tắm.
Hoa Khiếu dựa vào cửa, cụp mắt xuống, nhu nhu huyệt thái dương, mệt mỏi thở dài.
Gã đã ở trong xe hút chừng một bao thuốc, đem mình biến giống như mới từ một bữa tiệc trở về. Chẳng qua đó chỉ để tạo nên một lời nói dối, khác hẳn với những lo âu của ngày trước.
Nếu như trước đây không có việc Tần Sở Ca bị thương, Hoa Khiếu sẽ thản nhiên đồng ý việc mẫu thân sắp xếp tiệc gặp mặt, thậm chí là hưởng thụ, nhưng sau khi trải qua việc đó, gã cảm thấy rõ ràng rằng trò chơi của bản thân đã dần chuyển thành tình cảm thực sự, không hề còn là một trò chơi nữa.
Thế nên hiện tại bảo gã làm ra hành động phản bội như vậy làm gã cảm thấy thống khổ cùng dày vò.
“ Nhanh đi tắm đi, nước lạnh rồi. ” Tần Sở Ca đẩy đẩy Hoa Khiếu đang thất thần dựa vào cánh cửa, có chút đau lòng vành mắt thâm quầng của gã, cho rằng tinh thần Hoa Khiếu vì công việc mà sa sút.
Hoa Khiếu đáp một tiếng, đưa kính cho Tần Sở Ca, cầm lấy quần áo Tần Sở Ca đã sớm chuẩn bị tiến vào phòng tắm.
Tần Sở Ca chui vào ổ chăn, tai nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, đột nhiên cảm thấy bản thân hành động giống như một cô vợ nhỏ, y không nhịn được rên lên một tiếng, đem mặt vùi vào chăn.
Chưa bao giờ yêu, y lần đầu tiên cảm thấy cảm xúc của bản thân cũng là một thứ khó nắm bắt, so với trước đây y đã lớn gan hơn nhiều, còn có thể nghĩ đến việc xả nước tắm cho người khác?
Không bao lâu Hoa Khiếu từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tần Sở Ca trời nóng như vậy mà đem cả người bọc kín trong chăn, dáng vẻ giống như một con nhộng lớn, không khỏi nằm trên giường cười lớn, ôm lấy Tần Sở Ca đang bọc kín trong chăn, “ ngươi cũng phải cho ta ít chăn chứ, đừng chiếm giữ một mình như thế. ”
Tần Sở Ca nhú nhú cái đầu ra, hì hì cười một tiếng với Hoa Khiếu, lại chu chu môi, “ vậy cho ngươi nửa cái chăn được rồi. ” Y hé một góc chăn, vẫy vẫy tay với gã, sau đó giống như bạch tuộc mà quấn lấy Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu thân thiết ôm lấy Tần Sở Ca, hôn lên môi y, “ ngủ đi … ” Hoa Khiếu không phải là không biết Tần Sở Ca hướng gã cầu hoan, nhưng mà hôm nay tinh thần cùng thân thể gã kỳ thực vô cùng mệt mỏi rồi.
Tần Sở Ca có phần thất vọng, lại cảm thấy bản thân thật sự quá vô tâm rồi, Hoa Khiếu mệt như vậy thế nào còn có tâm tư làm loại việc này, sau đó trong tâm càng cảm thấy yêu thương, cánh tay y ôm Hoa Khiếu cũng lỏng ra một chút.
Khi Hoa Khiếu tỉnh dậy, gã không thể tránh khiến Tần Sở Ca giật mình tỉnh giấc, Tần Sở Ca nhu nhu con mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái gọi, “ Hoa Khiếu … ”
“ Ngươi ngủ nhiều một chút đi. ” Hoa Khiếu hôn Tần Sở Ca một cái, sau đó vội vàng mặc quần áo, chạy vào phòng tắm tẩy rửa.
Tần Sở Ca mơ mơ màng màng lại nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi không ăn sáng cùng Hoa Khiếu, “ Hoa Khiếu, ngươi có ăn sáng ở nhà không? ”
Tiếng của Hoa Khiếu mơ hồ từ phòng tắm truyền tới, “ không … ta tới công ty ăn … ”
“ Ta muốn ăn sáng với ngươi … ” Tần Sở Ca lệt xệt kéo đôi dép lê tới trước cửa phòng tắm, cách một cánh cửa nói.
Bên trong bỗng yên lặng một khắc, “ được rồi, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm. ” Hoa Khiếu cả người thanh sảng mở cửa, khẽ cười nói với Tần Sở Ca.
Để kịp thời gian Hoa Khiếu vội vàng làm hai đĩa trứng gà, đun nóng hai cốc sữa bò, đem mỳ ý mua từ siêu thị vội vàng làm, đặt phía trước mặt hai người.
Tần Sở Ca ăn ý diện, ăn có chút gấp gáp, sau đó uống một ngụm sữa, muốn nuốt nghẹn xuống, kết quả sữa vừa mới vào họng, liền cảm thấy một cỗ buồn nôn từ dạ dày trào ra.
Tần Sở Ca che miệng lại, nôn khan một cái, sau đó vội vàng cong người chạy tới nhà vệ sinh bên cạnh phòng ăn. Hoa Khiếu đặt đũa xuống cũng vội theo sau Tần Sở Ca, nhìn thấy Tần Sở Ca đang ngồi xổm bên bồn cầu mắt ứa lệ, trên mặt vẫn còn vẻ buồn nôn.
“ Sao lại như vậy? Có phải do sữa bị hỏng không? ” Hoa Khiếu lo lắng hỏi, liền muốn ra phòng bếp kiểm tra hạn dùng của sữa.
Tần Sở Ca xua xua tay, tỏ ý không cần, “ ta còn chưa nuốt xuống đã cảm thấy buồn nôn rồi …. ” sau đó nhăn mày lại, cúi đầu xuống giống như lại muốn nôn tiếp, nhưng chỉ không ngừng nôn khan, làm thế nào cũng không thể nôn ra được.
“ Ngươi ăn trước đi, nếu không chút nữa lại không kịp đi làm. ” Tần Sở Ca phất phất tay ý bảo Hoa Khiếu rời đi, trước mắt chợt tối đen khiến y trực tiếp ngã nhào xuống đất.
“ Bộ dáng của ngươi thế này ta như thế nào có thể yên tâm đi làm! Bằng không chúng ta đi bệnh viện khám đi. ” Hoa Khiếu nghĩ muốn ôm lấy Tần Sở Ca. Gã cảm thấy nguyên nhân có thể do vết thương lần trước, chẳng lẽ là do dạ dày bị thương?
Tần Sở Ca tủy tiện lắc lắc đầu, “ không cần, ta chỉ là cảm thấy buồn nôn một chút thôi mà, không cần thiết không cần thiết, ngươi nhanh đi ăn sáng đi, ta uống một chút nước là được rồi. ”
Hoa Khiếu đỡ Tần Sở Ca ngồi xuống ghế, rót cho y một cốc nước. Tần Sở Ca ừng ực ừng ực uống một ngụm, cảm giác buồn nôn vẫn liên tục không ngừng, nhưng để cho Hoa Khiếu yên tâm đi làm, Tần Sở Ca thuần thục đem ý diện cùng trứng chiên ăn sạch, “ xem xem, ta đã không có việc gì rồi, ngươi nhanh đi làm đi. ”
Hoa Khiếu ôm lấy Tần Sở Ca, hôn lên trán y một cái, “ nếu ngươi cảm thấy khó chịu thì gọi điện thoại cho ta, hoặc là tự mình đi bệnh viện khám cũng được, đừng cố chịu. ”
“ Được rồi được rồi, Hoa chủ tịch, ngươi sẽ muộn mất! ” Tần Sở Ca vỗ vỗ lưng Hoa Khiếu, xoay người đi thu dọn phòng bếp, “ đi đường cẩn thận a! ”
“ Ừm. ” Hoa Khiếu gật gật đầu, lại nhìn đồng hồ trên tay, đích thực là đã không còn sớm nữa, càng vội vàng mặc âu phục vào, cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Sở Ca cuối cùng cũng khống chế không nổi cảm giác buồn nôn của bản thân, chạy vào buồng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn dữ dội.
Bản thân Tần Sở Ca cũng hoài nghi nguyên nhân có phải là do khi đó bị mấy người kia đánh vào bụng, nhưng rõ ràng bác sĩ nói là chỉ bị thương ngoài da, không bị thương trong bụng mà.
Huống chi việc này cách đây đã gần hai tháng rồi, không thể đến giờ mới phát hiện vấn đề được.
Tần Sở Ca choáng váng hoa mắt từ dưới đất bò dậy, mở vòi nước ra, vốc một vốc nước lớn hất lên mặt, cố gắng giúp bản thân thoải mái một chút.
Hoa Khiếu nhìn vào hai chữ “ mẫu thân ” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, chần chừ trong chốc lát, vẫn là nên tiếp máy, “ mẫu thân. ”
“ Buổi chiều hôm nay nhớ rõ lại mời Chu tiểu thư, con nếu cảm thấy có thể, liền nhanh chóng quyết định thời gian đính hôn. ” Hoa phu nhân từ trước tới giờ nói chuyện đều trực tiếp nói thẳng không vòng vo.
“ Mẫu thân, con tạm thời chưa muốn kết hôn. ” Hoa Khiếu đánh bạo cãi lại mệnh lệnh của mẫu thân.
“ Con nói lại một lần nữa xem? ” quả nhiên Hoa phu nhân tức giận nói.
“ Con … cảm thấy hiện tại vẫn là nên lẫy sự nghiệp làm trọng … ”
“ Con câm miệng cho ta! Con có phải đang nghĩ tới nam nhân kia hay không? Con tin ta ngày mai tìm người làm y hay không! ” tiếng của Hoa phu nhân tức giận mà nghiêm khắc.
“ Mẫu thân! ”
“ Con không thể hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với y, như thế để ta! ” Hoa phu nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Hoa Khiếu không yên lòng cau mày, thu điện thoại lại. Quả nhiên là gã nóng vội rồi, ý tứ cự tuyệt trực tiếp sự an bài của mẫu thân như thế này là do gã suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới có thể đưa đến hậu quả như vậy.
Kế tiếp đành chỉ có thể thấy chiêu tiếp chiêu thôi, Hoa Khiếu xoa xoa huyệt thái dương liên tục đau nhức, chán ghét chính mình không qua được sự phán kháng của tinh thần.
Tần Sở Ca cuộn tròn lại trên ghế sô pha, lơ đễnh bấm điều khiển tivi, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn chiếc đồng hồ cổ thật lớn treo trên tường, đồng hồ điểm mười một giờ, Hoa Khiếu còn chưa về.
Vươn vai duỗi duỗi cái thắt lưng lười biếng, Tần Sở Ca vừa ngáp vừa tắt tivi, lệt xệt kéo đôi dép lê lên trên lầu, tắm rửa một cái chuẩn bị lên giường đi ngủ, dưới lầu lại có tiếng đẩy cửa, Tần Sở Ca vui đến mức không kịp đi dép, từ trên cầu thang hướng xuống dưới thử gọi, “ Hoa Khiếu, ngươi đã về rồi? ” Hoa Khiếu đang tháo cà vạt, ngẩng đầu lên nhìn, “ ừ, ngươi nhanh đi dép vào, đừng để bị lạnh. ” Vẻ tươi cười của gã có chút mệt mỏi, phất phất tay với Tần Sở Ca.
“ Ưm. ” Tần Sở Ca đáp một tiếng, bạch bạch bạch chạy về đi dép, đến khi y quay lại phòng ngủ, Hoa Khiếu đã lên lầu rồi, mang theo thân đầy mùi khói.
“ Nhanh đi tắm đi … ta giúp ngươi mở nước nha! ” Tần Sở Ca quạt quạt tay, nhăn nhăn mũi quay lại phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn tắm.
Hoa Khiếu dựa vào cửa, cụp mắt xuống, nhu nhu huyệt thái dương, mệt mỏi thở dài.
Gã đã ở trong xe hút chừng một bao thuốc, đem mình biến giống như mới từ một bữa tiệc trở về. Chẳng qua đó chỉ để tạo nên một lời nói dối, khác hẳn với những lo âu của ngày trước.
Nếu như trước đây không có việc Tần Sở Ca bị thương, Hoa Khiếu sẽ thản nhiên đồng ý việc mẫu thân sắp xếp tiệc gặp mặt, thậm chí là hưởng thụ, nhưng sau khi trải qua việc đó, gã cảm thấy rõ ràng rằng trò chơi của bản thân đã dần chuyển thành tình cảm thực sự, không hề còn là một trò chơi nữa.
Thế nên hiện tại bảo gã làm ra hành động phản bội như vậy làm gã cảm thấy thống khổ cùng dày vò.
“ Nhanh đi tắm đi, nước lạnh rồi. ” Tần Sở Ca đẩy đẩy Hoa Khiếu đang thất thần dựa vào cánh cửa, có chút đau lòng vành mắt thâm quầng của gã, cho rằng tinh thần Hoa Khiếu vì công việc mà sa sút.
Hoa Khiếu đáp một tiếng, đưa kính cho Tần Sở Ca, cầm lấy quần áo Tần Sở Ca đã sớm chuẩn bị tiến vào phòng tắm.
Tần Sở Ca chui vào ổ chăn, tai nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, đột nhiên cảm thấy bản thân hành động giống như một cô vợ nhỏ, y không nhịn được rên lên một tiếng, đem mặt vùi vào chăn.
Chưa bao giờ yêu, y lần đầu tiên cảm thấy cảm xúc của bản thân cũng là một thứ khó nắm bắt, so với trước đây y đã lớn gan hơn nhiều, còn có thể nghĩ đến việc xả nước tắm cho người khác?
Không bao lâu Hoa Khiếu từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tần Sở Ca trời nóng như vậy mà đem cả người bọc kín trong chăn, dáng vẻ giống như một con nhộng lớn, không khỏi nằm trên giường cười lớn, ôm lấy Tần Sở Ca đang bọc kín trong chăn, “ ngươi cũng phải cho ta ít chăn chứ, đừng chiếm giữ một mình như thế. ”
Tần Sở Ca nhú nhú cái đầu ra, hì hì cười một tiếng với Hoa Khiếu, lại chu chu môi, “ vậy cho ngươi nửa cái chăn được rồi. ” Y hé một góc chăn, vẫy vẫy tay với gã, sau đó giống như bạch tuộc mà quấn lấy Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu thân thiết ôm lấy Tần Sở Ca, hôn lên môi y, “ ngủ đi … ” Hoa Khiếu không phải là không biết Tần Sở Ca hướng gã cầu hoan, nhưng mà hôm nay tinh thần cùng thân thể gã kỳ thực vô cùng mệt mỏi rồi.
Tần Sở Ca có phần thất vọng, lại cảm thấy bản thân thật sự quá vô tâm rồi, Hoa Khiếu mệt như vậy thế nào còn có tâm tư làm loại việc này, sau đó trong tâm càng cảm thấy yêu thương, cánh tay y ôm Hoa Khiếu cũng lỏng ra một chút.
Khi Hoa Khiếu tỉnh dậy, gã không thể tránh khiến Tần Sở Ca giật mình tỉnh giấc, Tần Sở Ca nhu nhu con mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái gọi, “ Hoa Khiếu … ”
“ Ngươi ngủ nhiều một chút đi. ” Hoa Khiếu hôn Tần Sở Ca một cái, sau đó vội vàng mặc quần áo, chạy vào phòng tắm tẩy rửa.
Tần Sở Ca mơ mơ màng màng lại nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi không ăn sáng cùng Hoa Khiếu, “ Hoa Khiếu, ngươi có ăn sáng ở nhà không? ”
Tiếng của Hoa Khiếu mơ hồ từ phòng tắm truyền tới, “ không … ta tới công ty ăn … ”
“ Ta muốn ăn sáng với ngươi … ” Tần Sở Ca lệt xệt kéo đôi dép lê tới trước cửa phòng tắm, cách một cánh cửa nói.
Bên trong bỗng yên lặng một khắc, “ được rồi, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm. ” Hoa Khiếu cả người thanh sảng mở cửa, khẽ cười nói với Tần Sở Ca.
Để kịp thời gian Hoa Khiếu vội vàng làm hai đĩa trứng gà, đun nóng hai cốc sữa bò, đem mỳ ý mua từ siêu thị vội vàng làm, đặt phía trước mặt hai người.
Tần Sở Ca ăn ý diện, ăn có chút gấp gáp, sau đó uống một ngụm sữa, muốn nuốt nghẹn xuống, kết quả sữa vừa mới vào họng, liền cảm thấy một cỗ buồn nôn từ dạ dày trào ra.
Tần Sở Ca che miệng lại, nôn khan một cái, sau đó vội vàng cong người chạy tới nhà vệ sinh bên cạnh phòng ăn. Hoa Khiếu đặt đũa xuống cũng vội theo sau Tần Sở Ca, nhìn thấy Tần Sở Ca đang ngồi xổm bên bồn cầu mắt ứa lệ, trên mặt vẫn còn vẻ buồn nôn.
“ Sao lại như vậy? Có phải do sữa bị hỏng không? ” Hoa Khiếu lo lắng hỏi, liền muốn ra phòng bếp kiểm tra hạn dùng của sữa.
Tần Sở Ca xua xua tay, tỏ ý không cần, “ ta còn chưa nuốt xuống đã cảm thấy buồn nôn rồi …. ” sau đó nhăn mày lại, cúi đầu xuống giống như lại muốn nôn tiếp, nhưng chỉ không ngừng nôn khan, làm thế nào cũng không thể nôn ra được.
“ Ngươi ăn trước đi, nếu không chút nữa lại không kịp đi làm. ” Tần Sở Ca phất phất tay ý bảo Hoa Khiếu rời đi, trước mắt chợt tối đen khiến y trực tiếp ngã nhào xuống đất.
“ Bộ dáng của ngươi thế này ta như thế nào có thể yên tâm đi làm! Bằng không chúng ta đi bệnh viện khám đi. ” Hoa Khiếu nghĩ muốn ôm lấy Tần Sở Ca. Gã cảm thấy nguyên nhân có thể do vết thương lần trước, chẳng lẽ là do dạ dày bị thương?
Tần Sở Ca tủy tiện lắc lắc đầu, “ không cần, ta chỉ là cảm thấy buồn nôn một chút thôi mà, không cần thiết không cần thiết, ngươi nhanh đi ăn sáng đi, ta uống một chút nước là được rồi. ”
Hoa Khiếu đỡ Tần Sở Ca ngồi xuống ghế, rót cho y một cốc nước. Tần Sở Ca ừng ực ừng ực uống một ngụm, cảm giác buồn nôn vẫn liên tục không ngừng, nhưng để cho Hoa Khiếu yên tâm đi làm, Tần Sở Ca thuần thục đem ý diện cùng trứng chiên ăn sạch, “ xem xem, ta đã không có việc gì rồi, ngươi nhanh đi làm đi. ”
Hoa Khiếu ôm lấy Tần Sở Ca, hôn lên trán y một cái, “ nếu ngươi cảm thấy khó chịu thì gọi điện thoại cho ta, hoặc là tự mình đi bệnh viện khám cũng được, đừng cố chịu. ”
“ Được rồi được rồi, Hoa chủ tịch, ngươi sẽ muộn mất! ” Tần Sở Ca vỗ vỗ lưng Hoa Khiếu, xoay người đi thu dọn phòng bếp, “ đi đường cẩn thận a! ”
“ Ừm. ” Hoa Khiếu gật gật đầu, lại nhìn đồng hồ trên tay, đích thực là đã không còn sớm nữa, càng vội vàng mặc âu phục vào, cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Sở Ca cuối cùng cũng khống chế không nổi cảm giác buồn nôn của bản thân, chạy vào buồng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn dữ dội.
Bản thân Tần Sở Ca cũng hoài nghi nguyên nhân có phải là do khi đó bị mấy người kia đánh vào bụng, nhưng rõ ràng bác sĩ nói là chỉ bị thương ngoài da, không bị thương trong bụng mà.
Huống chi việc này cách đây đã gần hai tháng rồi, không thể đến giờ mới phát hiện vấn đề được.
Tần Sở Ca choáng váng hoa mắt từ dưới đất bò dậy, mở vòi nước ra, vốc một vốc nước lớn hất lên mặt, cố gắng giúp bản thân thoải mái một chút.
Hoa Khiếu nhìn vào hai chữ “ mẫu thân ” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, chần chừ trong chốc lát, vẫn là nên tiếp máy, “ mẫu thân. ”
“ Buổi chiều hôm nay nhớ rõ lại mời Chu tiểu thư, con nếu cảm thấy có thể, liền nhanh chóng quyết định thời gian đính hôn. ” Hoa phu nhân từ trước tới giờ nói chuyện đều trực tiếp nói thẳng không vòng vo.
“ Mẫu thân, con tạm thời chưa muốn kết hôn. ” Hoa Khiếu đánh bạo cãi lại mệnh lệnh của mẫu thân.
“ Con nói lại một lần nữa xem? ” quả nhiên Hoa phu nhân tức giận nói.
“ Con … cảm thấy hiện tại vẫn là nên lẫy sự nghiệp làm trọng … ”
“ Con câm miệng cho ta! Con có phải đang nghĩ tới nam nhân kia hay không? Con tin ta ngày mai tìm người làm y hay không! ” tiếng của Hoa phu nhân tức giận mà nghiêm khắc.
“ Mẫu thân! ”
“ Con không thể hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với y, như thế để ta! ” Hoa phu nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Hoa Khiếu không yên lòng cau mày, thu điện thoại lại. Quả nhiên là gã nóng vội rồi, ý tứ cự tuyệt trực tiếp sự an bài của mẫu thân như thế này là do gã suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới có thể đưa đến hậu quả như vậy.
Kế tiếp đành chỉ có thể thấy chiêu tiếp chiêu thôi, Hoa Khiếu xoa xoa huyệt thái dương liên tục đau nhức, chán ghét chính mình không qua được sự phán kháng của tinh thần.
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ