Phượng Kinh Thiên
Chương 212: Sóng gió vương phủ (1)
Lại thêm một người đi qua, người này bước đến đào một cái hố, cẩn thận từng li từng tí chôn thi thể xuống dưới...
Đang nghi hoặc thì hình ảnh lại đổi, thư sinh thấy vị hôn thê của mình động phòng hoa chúc, khoảnh khắc trượng phu của nàng nhấc khăn đội đầu lên,... Thư sinh không hiểu chuyện gì.
Tăng nhân giải thích: nhìn thấy thi1thể nữ nhi bên bờ biển kia không? Chính là kiếp trước của vị hôn thê ngươi. Ngươi là người qua đường thứ hai, từng đắp cho nàng một bộ quần áo. Đời này của nàng yêu thương ngươi, chỉ vì trả ngươi một ân tình.
Nhưng người cuối cùng mà nàng phải báo đáp trọn đời trọn kiếp này chính là người cuối cùng đem nàng đi8chôn, người đó chính là trượng phu hiện tại.
Thư sinh chợt hiểu rõ, ngồi dậy trên giường, chàng đã khỏi bệnh.
Sở Hồng nghe đến ngây người, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Lam Vân vẫy vẫy tay với hắn: “Bệ hạ?”
Sở Hồng chợt hoàn hồn, ánh mắt nhìn sâu vào Lam Vân, khàn khàn nói: “Ngươi không hiểu câu chuyện này muốn nói gì sao?”
Lam Vân lắc đầu:2“Tiểu tăng đương nhiên hiểu. Đây chính là nhân quả ba kiếp mà Phật nói, vừa hay cái mà tiểu tăng không hiểu rõ chính là nhân quả ba kiếp. Chỉ là tiểu tăng không hiểu ý của sư phụ, sư phụ nói món nợ kiếp trước của tiểu tăng, kiếp này nhất định phải trả, bằng không tiểu tăng khó mà tu thành chính quả. Nhưng4mà, tiểu tăng thật sự không hiểu sư phụ muốn tiểu tăng trả như thế nào? Lẽ nào kiếp trước tiểu tăng cũng chết như nữ tử trong câu chuyện kia sao, phơi xác nơi đồng hoang hay là trong rừng núi, bên bờ biển sao? Hơn nữa, kiếp này tiểu tăng là nam tử, kiếp trước chắc chắn cũng là nam tử, người chôn tiểu tăng lẽ nào lại là một nữ tử yếu đuối? Thêm nữa, lỡ như tiểu tăng là sống hết tuổi, quan tài được tám người khiêng, lòng bình yên mà chết thì sao? Ài, bởi vậy, tiểu tăng thật sự không thể nhìn thấu được thuyết nhân quả ba kiếp này. Ai có thể biết được chuyện kiếp trước chứ? Bệ hạ, người thấy đúng không?”
Lúc này, Sở Hồng không có cách nào trả lời câu hỏi ấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vân, sự kinh ngạc trong lòng Sở Hồng cũng chỉ có mình hắn biết.
Tuổi Lam Vân còn quá nhỏ, lại không hiểu sự đời, cho nên mới không hiểu được lời của sư phụ, không hiểu chút gì.
Sư phụ hắn có bảo hắn đi tìm người chôn hắn ở kiếp trước đâu? Sư phụ hắn rõ ràng là muốn hắn hạ phàm lịch tình kiếp mà.
Vậy, ai sẽ là tình kiếp của hắn đây?
Vừa nghĩ đến hắn có khả năng sẽ yêu một cô gái, cùng chung chăn gối với người đó, thậm chí còn sinh con đẻ cái, Sở Hồng liền cảm thấy bản thân có cảm giác kích động muốn giết người.
Hắn như thế, nữ tử trên thế gian này, làm sao xứng với hắn?
Hắn tưởng rằng Lam Vân là người trên trời, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày thoát ly trần thế, lại không ngờ rằng hắn đến để trải tình kiếp! Hắn làm sao có thể thuyết phục bản thân buông tay một lần nữa? Nhưng mà, hắn là đàn ông! Hắn nên làm thế nào với Lam Vân? Lam Vân đến trải tình kiếp, nhưng lại trở thành tình kiếp của hắn!
…
Lam Vân ngẩng đầu nhìn ba chữ “Chiến Vương Phủ” nền đen chữ vàng cứng cáp hữu lực trên đỉnh đầu, sau đó khẽ cười rồi bước vào. So với việc bước vào hoàng cung nước Sở thì việc bước vào nơi này còn khó hơn.
“Thánh tăng, có gì không đúng sao?” Thấy Lam Vân ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Bạch Lang có chút nghi hoặc hỏi.
Lam Vân thu lại ánh mắt, hai tay chắp hình chữ thập với hắn: “Thiện tai, thiện tai.”
“Thánh tăng dường như có ý kiến gì với vương phủ của bản vương?”
Bạch Lang thấy vương gia đích thân ra đón tiếp, vội cung kính hành lễ.
Sở Tuyệt bước từ bậc thang xuống, đứng thẳng bên cạnh Lam Vân, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, ánh mắt lại lần nữa liếc về phía Lam Vân: “Hai chữ Chiến Vương này là tiên hoàng ban cho bản vương năm bản vương mười bốn tuổi.”
Lam Vân chắp hai tay lại, cúi người với hắn: “A di đà Phật!”
Sở Tuyệt thản nhiên nhướng mày: “Khi nãy thánh tăng nghĩ gì vậy?”
“Một công danh tướng là phải đứng trên vạn bộ xương khô, mà hai chữ Chiến Vương này, sau lưng nó há nào chỉ là vạn bộ xương khô chứ?”
Sắc mặt Bạch Lang khẽ thay đổi, nhưng hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Sở Tuyệt. Thấy sắc mặt vương gia thản nhiên không biến sắc, trong lòng hắn thở nhẹ ra một hơi. Sau khi nghĩ lại, hắn bắt đầu giận dữ với vị thánh tăng này, đúng lúc đang muốn lên tiếng phản bác, lại bị lời nói tiếp theo của Lam Vân làm cho ngây người.
“Nó còn là một sợi dây xích, trói chặt cả đời của vương gia.”
Hai con ngươi Sở Tuyệt thâm trầm nhìn Lam Vân: “Bản vương cho rằng, thánh tăng sẽ nói bản vương nghiệp chướng nặng nề.”
Lam Vân nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “A di đà Phật. Vương gia là vì “ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục.”
Bạch Lang cuối cùng cũng hiểu vì sao vương gia lại có vài phần kính trọng với thánh tăng này rồi. Thánh tăng quả thực đặc biệt, cũng chỉ có hắn mới thật sự hiểu được vương gia.
“Thánh tăng, mời!” Lần này, Bạch Lang là thật lòng thật dạ cảm kích thánh tăng. Tuy hắn biết vương gia không tin Phật cũng không tin kiếp sau, nhưng nếu như thánh tăng này lại dùng Phật pháp nhân từ đến độ hóa cho vương gia, hắn nghĩ vương gia nhất định sẽ thất vọng.
Bởi vì hắn biết trong lòng vương gia, thánh tăng có ý nghĩa rất đặc biệt. Cho dù thánh tăng không phải nữ nhi cũng không sao, ít nhất cũng có thể trở thành tri kỷ của vương gia.
Có đôi lúc, tình tri kỷ còn sâu đậm, vững bền hơn tình yêu nam nữ.
Lam Vân chậm rãi hành lễ, sau đó đi theo Bạch Lang vào Chiến Vương Phủ. Gương mặt Pháp Không tĩnh lặng không một gợn sóng, không biết đang nghĩ điều gì? Dường như có chút ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Chiến vương, trong lòng khẽ thở dài một tiếng a di đà Phật. Nếu như thế gian này thật sự có báo ứng luân hồi, vậy gia chủ của hắn sau khi chết e là sẽ được đi qua hết một lượt mười tám tầng địa ngục.
Chiến Vương Phủ bất kể là kiến trúc, trang trí hay sắp xếp đều lấy đơn giản làm trọng. Đưa mắt nhìn khắp nơi rất ít khi nhìn thấy những khung cảnh xa hoa thanh nhã. Chiến Vương Phủ này so với biệt viện Thưởng Nguyệt có thể nói là một trời một vực.
Bước vào nơi đây, lòng Pháp Không bỗng có một loại ảo giác, tưởng rằng bản thân đã quay về Hoài Vương Phủ rồi. Thế nhưng khi nhìn kĩ lại lần nữa, ông ta lại nhịn không được mà nở nụ cười, Chiến Vương Phủ này vừa nhìn thì có vẻ tương tự với Hoài Vương Phủ, nhưng thực ra có sự khác nhau.
Trước khi Vô Ưu công chúa bước vào Hoài Vương Phủ, Hoài Vương Phủ là nơi lạnh lẽo tĩnh mịch thiếu hơi người. Còn Chiến Vương Phủ này tuy rằng cũng không có hơi người như vậy, nhưng lại không phải bởi vì lạnh lẽo tĩnh mịch, mà là do sự trang nghiêm.
Đến đại sảnh, bầu không khí trang nghiêm lại càng dễ nhận thấy hơn. Nhìn thấy bọn họ đi đến từ xa, một trung niên nam tử có vẻ là quản gia đang đứng chờ bọn họ ở cửa bước lên trước: “Bái kiến thánh tăng, bái kiến Pháp Không đại sư.”
Bạch Lang giới thiệu nói: “Đây là quản gia, Tiêu thúc.”
Hai người mỉm cười hành lễ Phật.
Bạch Lang phân phó: “Tiêu thúc, thúc sắp xếp cho thánh tăng và Pháp Không đại sư vào ở sương phòng phía tây của Thanh Ba Viện đi.”
Trong lòng quản gia khẽ ngơ ra, mấy ngày trước vương gia bảo hắn cho người đi quét dọn sương phòng phía tây, hóa ra là để thánh tăng vào ở.
Thanh Ba Viện là nơi đặt phòng ngủ của vương gia. Tuy sương phòng phía tây là phòng dành cho khách, nhưng đến nay vẫn chưa từng có ai vào ở nơi này. Thánh tăng quả thực là người đầu tiên.
“Thánh tăng, mời!” Biểu cảm của quản gia vô cùng cung kính.
Lam Vân khẽ cúi người với Bạch Lang, Pháp Không cũng chắp hai tay thành hình chữ thập, hai người đi theo quản gia bước về phía Thanh Ba Viện.
Lúc này, Dã Lang đi ra từ chỗ khúc quanh, gương mặt xưa nay không có biểu cảm gì lại có chút kiêng kị nhìn chằm chằm sau bóng lưng hai người đang đi. Bạch Lang thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Dã Lang liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Võ công của Pháp Không đại sư này cao thâm khó đoán, e là vương gia cho dù liều mạng đấu với hắn cũng chỉ ngang sức mà thôi, thậm chí còn có thể nằm ở thế hạ phong nữa.”
Bạch Lang trầm mặc giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Tuyệt vừa đi tới: “Vương gia thấy thế nào?”
Đang nghi hoặc thì hình ảnh lại đổi, thư sinh thấy vị hôn thê của mình động phòng hoa chúc, khoảnh khắc trượng phu của nàng nhấc khăn đội đầu lên,... Thư sinh không hiểu chuyện gì.
Tăng nhân giải thích: nhìn thấy thi1thể nữ nhi bên bờ biển kia không? Chính là kiếp trước của vị hôn thê ngươi. Ngươi là người qua đường thứ hai, từng đắp cho nàng một bộ quần áo. Đời này của nàng yêu thương ngươi, chỉ vì trả ngươi một ân tình.
Nhưng người cuối cùng mà nàng phải báo đáp trọn đời trọn kiếp này chính là người cuối cùng đem nàng đi8chôn, người đó chính là trượng phu hiện tại.
Thư sinh chợt hiểu rõ, ngồi dậy trên giường, chàng đã khỏi bệnh.
Sở Hồng nghe đến ngây người, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Lam Vân vẫy vẫy tay với hắn: “Bệ hạ?”
Sở Hồng chợt hoàn hồn, ánh mắt nhìn sâu vào Lam Vân, khàn khàn nói: “Ngươi không hiểu câu chuyện này muốn nói gì sao?”
Lam Vân lắc đầu:2“Tiểu tăng đương nhiên hiểu. Đây chính là nhân quả ba kiếp mà Phật nói, vừa hay cái mà tiểu tăng không hiểu rõ chính là nhân quả ba kiếp. Chỉ là tiểu tăng không hiểu ý của sư phụ, sư phụ nói món nợ kiếp trước của tiểu tăng, kiếp này nhất định phải trả, bằng không tiểu tăng khó mà tu thành chính quả. Nhưng4mà, tiểu tăng thật sự không hiểu sư phụ muốn tiểu tăng trả như thế nào? Lẽ nào kiếp trước tiểu tăng cũng chết như nữ tử trong câu chuyện kia sao, phơi xác nơi đồng hoang hay là trong rừng núi, bên bờ biển sao? Hơn nữa, kiếp này tiểu tăng là nam tử, kiếp trước chắc chắn cũng là nam tử, người chôn tiểu tăng lẽ nào lại là một nữ tử yếu đuối? Thêm nữa, lỡ như tiểu tăng là sống hết tuổi, quan tài được tám người khiêng, lòng bình yên mà chết thì sao? Ài, bởi vậy, tiểu tăng thật sự không thể nhìn thấu được thuyết nhân quả ba kiếp này. Ai có thể biết được chuyện kiếp trước chứ? Bệ hạ, người thấy đúng không?”
Lúc này, Sở Hồng không có cách nào trả lời câu hỏi ấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vân, sự kinh ngạc trong lòng Sở Hồng cũng chỉ có mình hắn biết.
Tuổi Lam Vân còn quá nhỏ, lại không hiểu sự đời, cho nên mới không hiểu được lời của sư phụ, không hiểu chút gì.
Sư phụ hắn có bảo hắn đi tìm người chôn hắn ở kiếp trước đâu? Sư phụ hắn rõ ràng là muốn hắn hạ phàm lịch tình kiếp mà.
Vậy, ai sẽ là tình kiếp của hắn đây?
Vừa nghĩ đến hắn có khả năng sẽ yêu một cô gái, cùng chung chăn gối với người đó, thậm chí còn sinh con đẻ cái, Sở Hồng liền cảm thấy bản thân có cảm giác kích động muốn giết người.
Hắn như thế, nữ tử trên thế gian này, làm sao xứng với hắn?
Hắn tưởng rằng Lam Vân là người trên trời, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày thoát ly trần thế, lại không ngờ rằng hắn đến để trải tình kiếp! Hắn làm sao có thể thuyết phục bản thân buông tay một lần nữa? Nhưng mà, hắn là đàn ông! Hắn nên làm thế nào với Lam Vân? Lam Vân đến trải tình kiếp, nhưng lại trở thành tình kiếp của hắn!
…
Lam Vân ngẩng đầu nhìn ba chữ “Chiến Vương Phủ” nền đen chữ vàng cứng cáp hữu lực trên đỉnh đầu, sau đó khẽ cười rồi bước vào. So với việc bước vào hoàng cung nước Sở thì việc bước vào nơi này còn khó hơn.
“Thánh tăng, có gì không đúng sao?” Thấy Lam Vân ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Bạch Lang có chút nghi hoặc hỏi.
Lam Vân thu lại ánh mắt, hai tay chắp hình chữ thập với hắn: “Thiện tai, thiện tai.”
“Thánh tăng dường như có ý kiến gì với vương phủ của bản vương?”
Bạch Lang thấy vương gia đích thân ra đón tiếp, vội cung kính hành lễ.
Sở Tuyệt bước từ bậc thang xuống, đứng thẳng bên cạnh Lam Vân, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, ánh mắt lại lần nữa liếc về phía Lam Vân: “Hai chữ Chiến Vương này là tiên hoàng ban cho bản vương năm bản vương mười bốn tuổi.”
Lam Vân chắp hai tay lại, cúi người với hắn: “A di đà Phật!”
Sở Tuyệt thản nhiên nhướng mày: “Khi nãy thánh tăng nghĩ gì vậy?”
“Một công danh tướng là phải đứng trên vạn bộ xương khô, mà hai chữ Chiến Vương này, sau lưng nó há nào chỉ là vạn bộ xương khô chứ?”
Sắc mặt Bạch Lang khẽ thay đổi, nhưng hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Sở Tuyệt. Thấy sắc mặt vương gia thản nhiên không biến sắc, trong lòng hắn thở nhẹ ra một hơi. Sau khi nghĩ lại, hắn bắt đầu giận dữ với vị thánh tăng này, đúng lúc đang muốn lên tiếng phản bác, lại bị lời nói tiếp theo của Lam Vân làm cho ngây người.
“Nó còn là một sợi dây xích, trói chặt cả đời của vương gia.”
Hai con ngươi Sở Tuyệt thâm trầm nhìn Lam Vân: “Bản vương cho rằng, thánh tăng sẽ nói bản vương nghiệp chướng nặng nề.”
Lam Vân nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “A di đà Phật. Vương gia là vì “ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục.”
Bạch Lang cuối cùng cũng hiểu vì sao vương gia lại có vài phần kính trọng với thánh tăng này rồi. Thánh tăng quả thực đặc biệt, cũng chỉ có hắn mới thật sự hiểu được vương gia.
“Thánh tăng, mời!” Lần này, Bạch Lang là thật lòng thật dạ cảm kích thánh tăng. Tuy hắn biết vương gia không tin Phật cũng không tin kiếp sau, nhưng nếu như thánh tăng này lại dùng Phật pháp nhân từ đến độ hóa cho vương gia, hắn nghĩ vương gia nhất định sẽ thất vọng.
Bởi vì hắn biết trong lòng vương gia, thánh tăng có ý nghĩa rất đặc biệt. Cho dù thánh tăng không phải nữ nhi cũng không sao, ít nhất cũng có thể trở thành tri kỷ của vương gia.
Có đôi lúc, tình tri kỷ còn sâu đậm, vững bền hơn tình yêu nam nữ.
Lam Vân chậm rãi hành lễ, sau đó đi theo Bạch Lang vào Chiến Vương Phủ. Gương mặt Pháp Không tĩnh lặng không một gợn sóng, không biết đang nghĩ điều gì? Dường như có chút ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Chiến vương, trong lòng khẽ thở dài một tiếng a di đà Phật. Nếu như thế gian này thật sự có báo ứng luân hồi, vậy gia chủ của hắn sau khi chết e là sẽ được đi qua hết một lượt mười tám tầng địa ngục.
Chiến Vương Phủ bất kể là kiến trúc, trang trí hay sắp xếp đều lấy đơn giản làm trọng. Đưa mắt nhìn khắp nơi rất ít khi nhìn thấy những khung cảnh xa hoa thanh nhã. Chiến Vương Phủ này so với biệt viện Thưởng Nguyệt có thể nói là một trời một vực.
Bước vào nơi đây, lòng Pháp Không bỗng có một loại ảo giác, tưởng rằng bản thân đã quay về Hoài Vương Phủ rồi. Thế nhưng khi nhìn kĩ lại lần nữa, ông ta lại nhịn không được mà nở nụ cười, Chiến Vương Phủ này vừa nhìn thì có vẻ tương tự với Hoài Vương Phủ, nhưng thực ra có sự khác nhau.
Trước khi Vô Ưu công chúa bước vào Hoài Vương Phủ, Hoài Vương Phủ là nơi lạnh lẽo tĩnh mịch thiếu hơi người. Còn Chiến Vương Phủ này tuy rằng cũng không có hơi người như vậy, nhưng lại không phải bởi vì lạnh lẽo tĩnh mịch, mà là do sự trang nghiêm.
Đến đại sảnh, bầu không khí trang nghiêm lại càng dễ nhận thấy hơn. Nhìn thấy bọn họ đi đến từ xa, một trung niên nam tử có vẻ là quản gia đang đứng chờ bọn họ ở cửa bước lên trước: “Bái kiến thánh tăng, bái kiến Pháp Không đại sư.”
Bạch Lang giới thiệu nói: “Đây là quản gia, Tiêu thúc.”
Hai người mỉm cười hành lễ Phật.
Bạch Lang phân phó: “Tiêu thúc, thúc sắp xếp cho thánh tăng và Pháp Không đại sư vào ở sương phòng phía tây của Thanh Ba Viện đi.”
Trong lòng quản gia khẽ ngơ ra, mấy ngày trước vương gia bảo hắn cho người đi quét dọn sương phòng phía tây, hóa ra là để thánh tăng vào ở.
Thanh Ba Viện là nơi đặt phòng ngủ của vương gia. Tuy sương phòng phía tây là phòng dành cho khách, nhưng đến nay vẫn chưa từng có ai vào ở nơi này. Thánh tăng quả thực là người đầu tiên.
“Thánh tăng, mời!” Biểu cảm của quản gia vô cùng cung kính.
Lam Vân khẽ cúi người với Bạch Lang, Pháp Không cũng chắp hai tay thành hình chữ thập, hai người đi theo quản gia bước về phía Thanh Ba Viện.
Lúc này, Dã Lang đi ra từ chỗ khúc quanh, gương mặt xưa nay không có biểu cảm gì lại có chút kiêng kị nhìn chằm chằm sau bóng lưng hai người đang đi. Bạch Lang thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Dã Lang liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Võ công của Pháp Không đại sư này cao thâm khó đoán, e là vương gia cho dù liều mạng đấu với hắn cũng chỉ ngang sức mà thôi, thậm chí còn có thể nằm ở thế hạ phong nữa.”
Bạch Lang trầm mặc giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Tuyệt vừa đi tới: “Vương gia thấy thế nào?”
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm