Phượng Kinh Thiên
Chương 17: Cấm kỵ trong hoàng cung (1)
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, đỡ hai người đứng dậy. Nàng không nói tiếp mà chỉ xoay người, mắt nhìn thẳng về phía trước. Dáng người mảnh mai nhỏ nhắn ấy hệt như vầng thái dương ngay giữa ban trưa nhưng lại rất trầm tĩnh, khoan thai, rực rỡ tươi đẹp.
Gần đến giữa trưa, mặt trời mùa đông lơ lửng trên bầu trời chỉ tỏa sáng chứ không hề có chút hơi ấm. Nhưng Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử lại cảm thấy mặt trời chói lọi, sáng ngời trên bầu trời cũng không thể bì được ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong đôi mắt công chúa - đôi mắt xinh đẹp kiều diễm vô cùng như yêu ma nhưng cũng giống như tiên nữ!
Cả hai người đều ngơ ngác nhìn, không ai cất tiếng nói câu nào.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng cách đó không xa, cũng giống như Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử, ánh mắt nhìn vào người Nguyên Vô Ưu, cả tinh thần lẫn linh hồn như đang ngưng kết đông cứng lại tại giây phút này.
Không có ai bất ngờ, cũng không có ai kinh ngạc, bởi trong lòng bọn họ đã tự nhận định rằng công chúa không nên ở nơi này.
...
Gió đông bên ngoài lạnh thấu xương nhưng bên trong nội điện lại ấm áp vui vẻ hòa thuận vô cùng. Không còn nghe thấy tiếng đàn khủng bố ma kêu quỷ gào của công chúa Vô Ưu nữa, Ngụy Trung rất mãn nguyện nằm tựa trên chiếc ghế mềm, vô cùng nhàn nhã đùa giỡn các loại bảo bối bản thân sưu tầm được, thoải mái thỏa mãn mà hưởng thụ sự thanh nhàn.
Phúc An bước vào, nhìn thấy dáng vẻ Ngụy công công đang hưởng phúc liền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút ghen tị. Làm đến chức tổng quản tốt biết bao nhiêu, việc gì cũng không cần phải đích thân đi làm. Bất kể việc gì, chỉ cần mở miệng ra lệnh sắp xếp một tiếng là bản thân có thể nằm đây nhàn hạ sung sướng, lại có cơ hội nhận được vàng bạc châu báu, muốn cái ăn gì thì ăn cái nấy. Ở đây, mọi người ai cũng phải nhìn thái độ của ông ta mà làm việc.
Nào như hắn, bất kể mùa đông gió rét hay mùa hè nóng bức cũng đều phải ra ngoài, ngoan ngoãn quỳ gối nhún nhường những người ở trong cung nội vụ kia đâu cơ chứ. Cả quãng đường từ Nội Vụ Cung đến Nhân Lãnh Cung còn phải sợ hãi lo lắng đủ đường, chỉ sợ bản thân không cẩn thận chút thôi sẽ phạm tội đến vị quý nhân nào đó thì sẽ không còn mạng để về nữa.
Mặc dù, quyền thế và hào quang của tổng quản Nhân Lãnh Cung không thể so được với tổng quản trong cung của các vị quý nhân nương nương ở hậu cung, cũng không hề tự do tự tại, nhưng hắn đã nhận thức được rõ ràng rồi. Hầu hết những người làm tổng quản của Nhân Lãnh Cung đều không dễ dàng chết, không phải lo lắng từng giờ từng phút chủ tử của mình sẽ bị thất thế, thất sủng thì bản thân cũng sẽ rơi xuống vũng bùn, bị mọi người xem thường chà đạp theo.
“Về rồi sao, có động tĩnh gì không?” Ngụy Trung uể oải hỏi.
Phúc công công cười nịnh nọt chạy lại đấm vai cho ông ta: “Nghĩa phụ, nước cờ của ngài thật quá thông minh cao cường. Mấy ngày gần đây, Vô Ưu công chúa vẫn luôn ở yên trong Thái Hồi cung, không đánh đàn nữa rồi.” Tai của hắn cuối cùng cũng không cần phải chịu cực hình nữa.
Ngụy Trung đắc ý cười: “Cố thái phi đương nhiên không thể nào thu nhận Vô Ưu công chúa làm học trò được. Chúng ta để cho Vô Ưu công chúa gặp phải khó khăn ở chỗ bà ấy, nàng ta sẽ không dám mượn cớ lại đến làm phiền quấy nhiễu chúng ta nữa.”
Phúc công công hơi nhẹ động tác đấm lưng lại, tò mò hỏi: “Nghĩa phụ, vị Cố thái phi này sao lại vào đây?” Xét theo lý mà nói, dựa vào việc mang trong mình long thai, bà ta không thể nào bị đuổi khỏi cung được.
Sắc mặt Ngụy Trung ngẩn ra, Đặt thứ đồ chơi trong tay xuống, bưng tách trà ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, chầm chậm nói: “Nói ra thì Cố thái phi cũng chỉ là một người đáng thương...”
Tiên tiên đế nắm quyền suốt bốn mươi bảy năm, điều này cũng khiến tiên đế đến tận năm ba mươi tám tuổi mới được đăng cơ lên làm vua.
Tiên đế năm thứ mười ba, đại hoàng tử vừa là con trưởng vừa là con dòng chính đã sinh hạ được hoàng trưởng tôn. Hoàng thượng vô cùng vui mừng. Ngày hoàng trưởng tôn đầy tháng, hoàng thượng chính thức công bố với thiên hạ, sắc phong đại hoàng tử làm thái tử, chuyển vào Đông Cung ở, còn tám vị hoàng tử còn lại, bất kể đã trưởng thành hay chưa đều phong tước ban đất trong năm.
Ngoại trừ thái tử và Nhị vương gia đều đã lập phi ra thì từ Tam vương gia đến Lục vương gia đều đã đến tuổi trưởng thành nhưng chưa lập phi. Tiên đế hạ lệnh tổ chức tuyển tú.
Ai ai cũng biết suy nghĩ hoàng thượng vốn là muốn chọn vương phi cho vài vị vương gia. Việc này cũng khiến cho các quan viên ở kinh thành hay là địa phương đều không do dự mà đưa những cô con gái đẹp nhất trong nhà vào cung.
Quả thực đúng như mọi người dự đoán, hoàng thượng không chỉ ban vương phi và trắc phi cho bốn vị vương gia đã đến tuổi vị thanh niên, người còn ban mười vị thị thiếp cho phủ thái tử ở Đông Cung. Chuyện này đã trở thành một giai thoại lúc bấy giờ.
Cố thái phi mặc dù chỉ xuất thân ở phủ của quan viên địa phương, nhưng chức quan của phụ thân nàng cũng không nhỏ, hơn nữa nhan sắc của nàng cũng thuộc vào loại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Theo lý mà nói, cho dù nàng không thể làm vương phi, trắc phi thì cũng đủ để vào phủ thái tử.
Thế nhưng, Cố thái phi lại ngoại lệ lọt vào mắt xanh của tiên đế, được đưa vào hậu cung, sắc phong phi tần. Năm đó, tiên đế đã năm mươi mốt tuổi, mà Cố thái phi mới chỉ có mười sáu tuổi xuân mà thôi.
Mùa thu năm tiên đế thứ mười bốn, Cố thái phi sinh hạ Thập hoàng tử cho tiên đế. Tiên đế già rồi mà có con, quả thật rất vui mừng. Cố thái phi hưởng lây hào quang của con trai mà được sắc phong lên quý phi, nhận được sự vinh sủng vô cùng của tiên đế.
Mùa xuân năm tiên đế thứ mười bảy, thái tử ngã ngựa chết. Thái tử vừa chết, tiên đế chịu đả kích quá lớn, bắt đầu ốm đau liên miên không dậy nổi. Tám vị vương gia rục rịch nổi dậy, tranh đấu trong triều càng ngày càng kịch liệt.
Mùa hạ năm tiên đế thứ mười bảy, thế cục triều đình có biến động. Cửu vương Khánh vương gia cưới Lưu Thị Oánh Hoa của Trấn Ninh Hầu phủ làm Khánh vương phi.
Mùa thu năm tiên đế thứ mười bảy, hoàng trưởng tôn mới bốn tuổi và Thập hoàng tử mới ba tuổi cùng sẩy chân rớt xuống hồ. Hoàng trưởng tôn chết yểu, Thập hoàng tử khó khăn lắm mới nhặt về được cái mạng. Tiên đế nghe tin hộc máu hôn mê ngay tại chỗ.
Mùa đông năm tiên đế thứ mười bảy, việc hoàng trưởng tôn chết đã dẫn đến sự hỗn loạn của triều đình, tất cả đều chĩa mũi dùi vào Cố Thái Phi đang câu kết với Tam Vương Minh Vương. Thậm chí có tin đồn, Cố thái phi có quan hệ mờ ám với Minh vương. Tiên đế phẫn nộ ra lệnh đưa Cố thái phi vào Nhân Lãnh Cung, Minh vương bị tước danh hiệu phong hào, giáng xuống làm thường dân.
Mùa xuân tiên đế năm thứ mười tám, Nhị vương, Tứ vương, Ngũ vương thông đồng cấu kết với nhau mưu phản. Khánh vương tiền trảm hậu tấu, giết chết ba vị vương gia.
Mùa xuân tiên đế năm thứ mười chín, Lục vương và Bát vương chết bất đắc kỳ tử.
Mùa xuân tiên đế năm thứ hai mươi, tiên đế sắc phong Cửu hoàng tử làm thái tử, tước chức quan Hạo vương của Thất vương và buộc phải rời khỏi triều đình, phong Thập hoàng tử làm Hoài vương, ban phủ đệ sống một mình, cho phép Cố thái phi và Hoài vương mỗi năm được gặp nhau một lần.
Mùa đông tiên đế năm thứ hai mươi, tiên đế mất, Khánh vương đăng cơ lên làm hoàng đế.
“Nói như vậy, vị Cố thái phi này quá đáng thương rồi...” Phúc công công trợn tròn hai mắt kinh ngạc.
Ngụy công công liếc mắt nhìn qua, Phúc công công vội vàng liếc mắt nhìn xung quanh một chút, hạ nhỏ giọng nói: “Nghĩa phụ, không phải đã rõ rành rành là Cố thái phi bị hãm hại...” Phúc công công không dám nói ra nốt nửa câu sau.
Ngụy công công lạnh lùng hừ một tiếng: “Sự thật là như thế nào thì cũng không có ai còn quan tâm nữa. Cái đầu của nhà người thông minh lên một chút cho ta. Những chuyện này không phải chuyện đám nô tài chúng ta có thể mang ra bàn luận được. Bị lộ ra ngoài, tất cả chúng ta đều phải rơi đầu.”
“Vâng vâng, nghĩa phụ, con hiểu rồi.” Phúc An gật đầu như giã tỏi. Chút nặng nhẹ phải trái này hắn vẫn biết.
Ngụy Trung phủi phủi tay: “Hiểu rồi thì tốt, lui xuống đi.”
***
Cuối năm đến gần, cả hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, các thái giám và nô tỳ trong cung đều mặc y phục mới. Hôm nay trong Cảnh Lương cung, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
Các cung nhân trong đại điện đều bận rộn sắp xếp, tổng quản trẻ tuổi của Lương Cảnh Cung - Hứa Nhân công công không dám lơ là chút nào. Hôm nay là tiệc trăm ngày của Thất hoàng tử, không được phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Hứa công công!” Cung nữ thân cận đắc lực nhất bên người Lương phi nương nương - Quế Chi bước ra từ nội điện, đi về phía Hứa công công.
Sắc mặt Hứa Nhân chợt thay đổi, vội bước lên trước, trên mặt mang đầy nụ cười: “Quế cô cô mạnh khỏe, nương nương có gì dặn dò sao?”
Quế Chi lắc đầu: “Dặn dò thì không có, chủ tử nói, ngươi làm việc người rất yên tâm.” Tuy chủ tử không hài lòng về việc Nội Vụ Cung phái một tiểu thái giám tuổi còn trẻ, không chút tố chất như vậy đến quản lý công việc trong Lương Cảnh Cung của bọn họ. Nhưng người này là do Nội Vụ Cung phái tới, vốn không thể đắc tội Nội Vụ Cung nên chủ tử chỉ đành dùng tạm, không ngờ trong một năm qua, tuy Hứa Nhân còn trẻ nhưng là người làm việc cũng rất chu đáo, nhanh nhẹn, đây cũng là điều khiến chủ tử quyết định tiếp tục giữ hắn lại để dùng.
Gần đến giữa trưa, mặt trời mùa đông lơ lửng trên bầu trời chỉ tỏa sáng chứ không hề có chút hơi ấm. Nhưng Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử lại cảm thấy mặt trời chói lọi, sáng ngời trên bầu trời cũng không thể bì được ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong đôi mắt công chúa - đôi mắt xinh đẹp kiều diễm vô cùng như yêu ma nhưng cũng giống như tiên nữ!
Cả hai người đều ngơ ngác nhìn, không ai cất tiếng nói câu nào.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng cách đó không xa, cũng giống như Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử, ánh mắt nhìn vào người Nguyên Vô Ưu, cả tinh thần lẫn linh hồn như đang ngưng kết đông cứng lại tại giây phút này.
Không có ai bất ngờ, cũng không có ai kinh ngạc, bởi trong lòng bọn họ đã tự nhận định rằng công chúa không nên ở nơi này.
...
Gió đông bên ngoài lạnh thấu xương nhưng bên trong nội điện lại ấm áp vui vẻ hòa thuận vô cùng. Không còn nghe thấy tiếng đàn khủng bố ma kêu quỷ gào của công chúa Vô Ưu nữa, Ngụy Trung rất mãn nguyện nằm tựa trên chiếc ghế mềm, vô cùng nhàn nhã đùa giỡn các loại bảo bối bản thân sưu tầm được, thoải mái thỏa mãn mà hưởng thụ sự thanh nhàn.
Phúc An bước vào, nhìn thấy dáng vẻ Ngụy công công đang hưởng phúc liền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút ghen tị. Làm đến chức tổng quản tốt biết bao nhiêu, việc gì cũng không cần phải đích thân đi làm. Bất kể việc gì, chỉ cần mở miệng ra lệnh sắp xếp một tiếng là bản thân có thể nằm đây nhàn hạ sung sướng, lại có cơ hội nhận được vàng bạc châu báu, muốn cái ăn gì thì ăn cái nấy. Ở đây, mọi người ai cũng phải nhìn thái độ của ông ta mà làm việc.
Nào như hắn, bất kể mùa đông gió rét hay mùa hè nóng bức cũng đều phải ra ngoài, ngoan ngoãn quỳ gối nhún nhường những người ở trong cung nội vụ kia đâu cơ chứ. Cả quãng đường từ Nội Vụ Cung đến Nhân Lãnh Cung còn phải sợ hãi lo lắng đủ đường, chỉ sợ bản thân không cẩn thận chút thôi sẽ phạm tội đến vị quý nhân nào đó thì sẽ không còn mạng để về nữa.
Mặc dù, quyền thế và hào quang của tổng quản Nhân Lãnh Cung không thể so được với tổng quản trong cung của các vị quý nhân nương nương ở hậu cung, cũng không hề tự do tự tại, nhưng hắn đã nhận thức được rõ ràng rồi. Hầu hết những người làm tổng quản của Nhân Lãnh Cung đều không dễ dàng chết, không phải lo lắng từng giờ từng phút chủ tử của mình sẽ bị thất thế, thất sủng thì bản thân cũng sẽ rơi xuống vũng bùn, bị mọi người xem thường chà đạp theo.
“Về rồi sao, có động tĩnh gì không?” Ngụy Trung uể oải hỏi.
Phúc công công cười nịnh nọt chạy lại đấm vai cho ông ta: “Nghĩa phụ, nước cờ của ngài thật quá thông minh cao cường. Mấy ngày gần đây, Vô Ưu công chúa vẫn luôn ở yên trong Thái Hồi cung, không đánh đàn nữa rồi.” Tai của hắn cuối cùng cũng không cần phải chịu cực hình nữa.
Ngụy Trung đắc ý cười: “Cố thái phi đương nhiên không thể nào thu nhận Vô Ưu công chúa làm học trò được. Chúng ta để cho Vô Ưu công chúa gặp phải khó khăn ở chỗ bà ấy, nàng ta sẽ không dám mượn cớ lại đến làm phiền quấy nhiễu chúng ta nữa.”
Phúc công công hơi nhẹ động tác đấm lưng lại, tò mò hỏi: “Nghĩa phụ, vị Cố thái phi này sao lại vào đây?” Xét theo lý mà nói, dựa vào việc mang trong mình long thai, bà ta không thể nào bị đuổi khỏi cung được.
Sắc mặt Ngụy Trung ngẩn ra, Đặt thứ đồ chơi trong tay xuống, bưng tách trà ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, chầm chậm nói: “Nói ra thì Cố thái phi cũng chỉ là một người đáng thương...”
Tiên tiên đế nắm quyền suốt bốn mươi bảy năm, điều này cũng khiến tiên đế đến tận năm ba mươi tám tuổi mới được đăng cơ lên làm vua.
Tiên đế năm thứ mười ba, đại hoàng tử vừa là con trưởng vừa là con dòng chính đã sinh hạ được hoàng trưởng tôn. Hoàng thượng vô cùng vui mừng. Ngày hoàng trưởng tôn đầy tháng, hoàng thượng chính thức công bố với thiên hạ, sắc phong đại hoàng tử làm thái tử, chuyển vào Đông Cung ở, còn tám vị hoàng tử còn lại, bất kể đã trưởng thành hay chưa đều phong tước ban đất trong năm.
Ngoại trừ thái tử và Nhị vương gia đều đã lập phi ra thì từ Tam vương gia đến Lục vương gia đều đã đến tuổi trưởng thành nhưng chưa lập phi. Tiên đế hạ lệnh tổ chức tuyển tú.
Ai ai cũng biết suy nghĩ hoàng thượng vốn là muốn chọn vương phi cho vài vị vương gia. Việc này cũng khiến cho các quan viên ở kinh thành hay là địa phương đều không do dự mà đưa những cô con gái đẹp nhất trong nhà vào cung.
Quả thực đúng như mọi người dự đoán, hoàng thượng không chỉ ban vương phi và trắc phi cho bốn vị vương gia đã đến tuổi vị thanh niên, người còn ban mười vị thị thiếp cho phủ thái tử ở Đông Cung. Chuyện này đã trở thành một giai thoại lúc bấy giờ.
Cố thái phi mặc dù chỉ xuất thân ở phủ của quan viên địa phương, nhưng chức quan của phụ thân nàng cũng không nhỏ, hơn nữa nhan sắc của nàng cũng thuộc vào loại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Theo lý mà nói, cho dù nàng không thể làm vương phi, trắc phi thì cũng đủ để vào phủ thái tử.
Thế nhưng, Cố thái phi lại ngoại lệ lọt vào mắt xanh của tiên đế, được đưa vào hậu cung, sắc phong phi tần. Năm đó, tiên đế đã năm mươi mốt tuổi, mà Cố thái phi mới chỉ có mười sáu tuổi xuân mà thôi.
Mùa thu năm tiên đế thứ mười bốn, Cố thái phi sinh hạ Thập hoàng tử cho tiên đế. Tiên đế già rồi mà có con, quả thật rất vui mừng. Cố thái phi hưởng lây hào quang của con trai mà được sắc phong lên quý phi, nhận được sự vinh sủng vô cùng của tiên đế.
Mùa xuân năm tiên đế thứ mười bảy, thái tử ngã ngựa chết. Thái tử vừa chết, tiên đế chịu đả kích quá lớn, bắt đầu ốm đau liên miên không dậy nổi. Tám vị vương gia rục rịch nổi dậy, tranh đấu trong triều càng ngày càng kịch liệt.
Mùa hạ năm tiên đế thứ mười bảy, thế cục triều đình có biến động. Cửu vương Khánh vương gia cưới Lưu Thị Oánh Hoa của Trấn Ninh Hầu phủ làm Khánh vương phi.
Mùa thu năm tiên đế thứ mười bảy, hoàng trưởng tôn mới bốn tuổi và Thập hoàng tử mới ba tuổi cùng sẩy chân rớt xuống hồ. Hoàng trưởng tôn chết yểu, Thập hoàng tử khó khăn lắm mới nhặt về được cái mạng. Tiên đế nghe tin hộc máu hôn mê ngay tại chỗ.
Mùa đông năm tiên đế thứ mười bảy, việc hoàng trưởng tôn chết đã dẫn đến sự hỗn loạn của triều đình, tất cả đều chĩa mũi dùi vào Cố Thái Phi đang câu kết với Tam Vương Minh Vương. Thậm chí có tin đồn, Cố thái phi có quan hệ mờ ám với Minh vương. Tiên đế phẫn nộ ra lệnh đưa Cố thái phi vào Nhân Lãnh Cung, Minh vương bị tước danh hiệu phong hào, giáng xuống làm thường dân.
Mùa xuân tiên đế năm thứ mười tám, Nhị vương, Tứ vương, Ngũ vương thông đồng cấu kết với nhau mưu phản. Khánh vương tiền trảm hậu tấu, giết chết ba vị vương gia.
Mùa xuân tiên đế năm thứ mười chín, Lục vương và Bát vương chết bất đắc kỳ tử.
Mùa xuân tiên đế năm thứ hai mươi, tiên đế sắc phong Cửu hoàng tử làm thái tử, tước chức quan Hạo vương của Thất vương và buộc phải rời khỏi triều đình, phong Thập hoàng tử làm Hoài vương, ban phủ đệ sống một mình, cho phép Cố thái phi và Hoài vương mỗi năm được gặp nhau một lần.
Mùa đông tiên đế năm thứ hai mươi, tiên đế mất, Khánh vương đăng cơ lên làm hoàng đế.
“Nói như vậy, vị Cố thái phi này quá đáng thương rồi...” Phúc công công trợn tròn hai mắt kinh ngạc.
Ngụy công công liếc mắt nhìn qua, Phúc công công vội vàng liếc mắt nhìn xung quanh một chút, hạ nhỏ giọng nói: “Nghĩa phụ, không phải đã rõ rành rành là Cố thái phi bị hãm hại...” Phúc công công không dám nói ra nốt nửa câu sau.
Ngụy công công lạnh lùng hừ một tiếng: “Sự thật là như thế nào thì cũng không có ai còn quan tâm nữa. Cái đầu của nhà người thông minh lên một chút cho ta. Những chuyện này không phải chuyện đám nô tài chúng ta có thể mang ra bàn luận được. Bị lộ ra ngoài, tất cả chúng ta đều phải rơi đầu.”
“Vâng vâng, nghĩa phụ, con hiểu rồi.” Phúc An gật đầu như giã tỏi. Chút nặng nhẹ phải trái này hắn vẫn biết.
Ngụy Trung phủi phủi tay: “Hiểu rồi thì tốt, lui xuống đi.”
***
Cuối năm đến gần, cả hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, các thái giám và nô tỳ trong cung đều mặc y phục mới. Hôm nay trong Cảnh Lương cung, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
Các cung nhân trong đại điện đều bận rộn sắp xếp, tổng quản trẻ tuổi của Lương Cảnh Cung - Hứa Nhân công công không dám lơ là chút nào. Hôm nay là tiệc trăm ngày của Thất hoàng tử, không được phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Hứa công công!” Cung nữ thân cận đắc lực nhất bên người Lương phi nương nương - Quế Chi bước ra từ nội điện, đi về phía Hứa công công.
Sắc mặt Hứa Nhân chợt thay đổi, vội bước lên trước, trên mặt mang đầy nụ cười: “Quế cô cô mạnh khỏe, nương nương có gì dặn dò sao?”
Quế Chi lắc đầu: “Dặn dò thì không có, chủ tử nói, ngươi làm việc người rất yên tâm.” Tuy chủ tử không hài lòng về việc Nội Vụ Cung phái một tiểu thái giám tuổi còn trẻ, không chút tố chất như vậy đến quản lý công việc trong Lương Cảnh Cung của bọn họ. Nhưng người này là do Nội Vụ Cung phái tới, vốn không thể đắc tội Nội Vụ Cung nên chủ tử chỉ đành dùng tạm, không ngờ trong một năm qua, tuy Hứa Nhân còn trẻ nhưng là người làm việc cũng rất chu đáo, nhanh nhẹn, đây cũng là điều khiến chủ tử quyết định tiếp tục giữ hắn lại để dùng.
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm