Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 163: Thuốc
“Bổ máu, uống để bù lại, đã gầy đến mức này rồi…” Khúc Nhạc hôn lên trán Triệu Hàm Như một cái, nắm hai bờ vai gầy yếu của cô, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, than nhẹ một tiếng.
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Triệu Hàm Như nghiêng đầu, làm nũng trong vòng tay của Khúc Nhạc
Tối hôm qua anh cũng là như vậy, vừa nhìn thấy cô chảy máu, anh liền sợ choáng váng, hoàn toàn xem cô1như đứa trẻ dễ vỡ.
“Chắc chắn là loại thuốc đó có tác dụng phụ lớn, hay là không cần uống?” Vẻ mặt Khúc Nhạc tràn đầy xoắn xuýt, cơ thể của cô đã gầy lắm rồi…
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ một viên thuốc thôi mà, có rất nhiều người uống. Nếu thật sự không an toàn, chính phủ sẽ không cho phép bán loại thuốc đó ra thị trường…” Triệu Hàm Như nắm tay Khúc Nhạc an ủi, rõ8ràng người phải uống thuốc là cô, vậy mà người buồn rầu do dự lại là anh.
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Hàm Như trả lời dứt khoát.
Vẻ mặt của Khúc Nhạc vẫn rất khó xem, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy, anh chỉ có thể cười miễn cưỡng, “Em nằm nghỉ, anh đi mua thuốc.”
“Ban ngày mà ngủ cái gì?”
Khúc Nhạc dừng một chút, nói một cách đầy ẩn ý: “Không buồn ngủ? Xem ra tối qua còn2chưa đủ.”
“Buồn ngủ! Buồn ngủ! Bây giờ em rất buồn ngủ!” Triệu Hàm Như hoảng sợ trốn trên giường. Tuy rằng không đau nhức giống như bị xe tải nghiền trong truyện miêu tả, nhưng eo vẫn vô cùng nhức mỏi. Tối qua xem như cô đã hiểu được bản tính thật ẩn giấu trong cái vẻ bề ngoài nhã nhặn của anh rồi. Bây giờ thấy ánh mắt của anh không đúng, cô lập tức né đi liền.
Triệu Hàm Như4bị Khúc Nhạc cưỡng chế nằm trên giường. Cứ nằm mãi cũng thấy chán, cô đứng dậy mở laptop định xem thị trường ngày hôm nay, ai ngờ nhận được điện thoại của thám tử tư Phương Diệu.
“Cô Triệu, Trịnh Hiệu Dương và Dư Mịch chia tay. Anh ta mới từ Pháp trở về. Theo hành động trước mắt của nhà họ Trịnh, có lẽ Trịnh Hiệu Dương muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.” Triệu Hàm Như coi trọng sự chín chắn của Phương Diệu. Cô càng ngày càng bận rộn, không phải điện thoại của ai cũng nghe, nên để anh ta phụ trách thu thập tin tức trong nước, chọn những tin tức hữu dụng báo cáo với cô.
“Ồ?” Triệu Hàm Như nhấp một ngụm nước táo đỏ, không hề thấy ngạc nhiên, “Vì sao bọn họ chia tay? Là vì Dư Mịch quá trớn sao?”
“Đúng vậy, cô ta có một bạn trai người Pháp. Trịnh Hiệu Dương không dây dưa nữa, mà nhanh chóng dứt khoát với cô ta, rồi quay về trong nước… Tôi có cảm giác Trịnh Hiệu Dương thay đổi rất nhiều.”
Bọn họ theo dõi nhà họ Trịnh đã nhiều năm, nhưng vì sợ thế lực ngầm của nhà họ Trịnh, bọn họ không dám theo dõi quá gần. Tính cách của Trịnh Hiệu Dương phô trương nóng nảy, hoàn toàn không cần tiếp cận cũng có thể hiểu được tính cách của anh ta.
Có điều, từ khi Trịnh Hiệu Dương đi Pháp, bọn họ đã tạm ngừng theo dõi anh ta. Thật không ngờ, xa tầm mắt của bọn họ vài năm, anh ta lại quay về nước, như thay da đổi thịt, hoàn toàn không còn dáng vẻ lông bông ngu ngốc năm xưa nữa rồi.
“Thay đổi như thế nào?” Triệu Hàm Như không để bụng. Cô vô cùng khinh thường loại người bùn nhão không trát được tường như Trịnh Hiệu Dương, không tin anh ta có thể làm nên trò trống gì.
“Anh ta trưởng thành hơn quá khứ, có thể nói là trở nên ít nói, suy nghĩ rồi mới làm, không còn dễ kích động như trước kia. Anh ta gây dựng sự nghiệp, Trịnh Kính chỉ phụ trách bỏ tiền, tất cả mọi chuyện còn lại do một tay anh ta làm.” Phương Minh nói ngắn gọn. Có lẽ là cảm thấy tài ăn nói của mình không tốt, không thể nói hết được sự thay đổi của Trịnh Hiệu Dương, anh ta cười khổ nói thêm: “Lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu của anh ta cho cô xem.”
“Được. Nếu anh ta thay đổi tốt hơn thì anh hãy tập trung theo dõi anh ta, chủ yếu là theo dõi mối quan hệ xã hội trên mạng, quá trình gây dựng sự nghiệp có cái gì đó… trái với pháp luật.” Triệu Hàm Như bĩu môi, cô vẫn cảm thấy từ “trưởng thành chững trạc” hoàn toàn khác với Trịnh Hiệu Dương.
Nghe giọng điệu khinh thường của Triệu Hàm Như, Phương Diệu nói thêm: “Trịnh Hiệu Dương chọn ngành Internet.”
Triệu Hàm Như bật cười, “Anh ta? Anh ta biết Internet là cái gì không?”
Thành tích của Trịnh Hiệu Dương luôn xếp ở hạng cuối cùng, du học bên nước ngoài cũng nhờ Trịnh Kính bỏ tiền, vậy mà dám chọn ngành cần phải có hàm lượng kỹ thuật.
“Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ tiếp nhận đám đàn em của Trịnh Kính, làm bất động sản, KTV nữa đấy.” Những lời nói của Phương Diệu không khiến cho cô nhìn Trịnh Hiệu Dương cặp mắt khác xưa, mà càng thêm xem thường.
“Nói đúng hơn là sự kết hợp giữa các đơn vị kinh doanh và Internet, hình như anh ta định thông qua Internet, trực tiếp bán hoa quả tươi cho khách hàng.”
“Đây là một dự án khá hay, tôi vô cùng mong chờ xem anh ta có thành công hay không.” Tuy tạm thời không thể tưởng tượng được dáng vẻ có tiền đồ của Trịnh Hiệu Dương, nhưng cô vẫn dặn dò Phương Diệu chú ý theo dõi. Con người sẽ thay đổi, giống như Triệu Minh Vĩ chưa từng nghĩ rằng Triệu Hàm Như ngây thơ ngu ngốc sẽ thay đổi thành bộ dáng bây giờ.
Khúc Nhạc mua thuốc quay lại, thấy Triệu Hàm Như để chân trần trên sàn nhà thì lấy dép mang cho cô. Trong khoảnh khắc chạm vào tay anh, cô rụt chân lại, khuôn mặt phiếm hồng.
“Cô Triệu, cô còn nghe không?” Tiếng gió ở đầu dây bên kia điện thoại khiến Phương Diệu không chắc lắm.
“Đang nghe đây.” Triệu Hàm Như lúng túng ho khan vài tiếng. Thấy Khúc Nhạc đi vào phòng bếp, cô liền lên ghế sofa làm tổ, vừa mở cái túi Khúc Nhạc vừa mua, vừa tiếp tục nghe điện thoại.
Trong túi có khoảng 4 - 5 nhãn hiệu, chắc là anh đã mua hết tất cả nhãn hiệu thuốc tránh thai trong tiệm thuốc.
Co chọn đại một hộp thuốc, nhìn sơ qua cách sử dụng, rồi gỡ thuốc ra uống.
Khúc Nhạc dọn phòng bếp xong, cầm một ly nước lên, định nghiên cứu xem loại thuốc nào tốt thì thấy cô đã vỗ ngực lè lưỡi, dáng vẻ nghẹn thuốc. Thấy anh cầm ly nước, cô lập tức lấy uống vài ngụm lớn.
Anh nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại nhìn vỏ hộp thuốc ở trên bàn.
“Ok. Có tin tức gì thì lập tức báo cho tôi biết.” Triệu Hàm Như cúp điện thoại, thấy vẻ mặt khẩn trương tức giận của Khúc Nhạc, thì hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em uống thuốc rồi?”
“Đương nhiên rồi, không uống thì mua thuốc làm gì?”
“Sao lại qua loa như thế? Em có đọc hướng dẫn sử dụng chưa?” Khúc Nhạc trừng cô, ngồi xuống xem kỹ chữ trên vỏ hộp.
“Xem rồi, trong vòng 72 tiếng uống một viên.” Triệu Hàm Như nói một cách hờ hững. Cô lười phải xem mấy chữ linh tinh đó.
“Em thấy không, ở đây có nhiều tác dụng phụ, choáng váng, buồn nôn, rối loạn kinh nguyệt… Sao em lại qua loa như thế?” Khúc Nhạc chỉ vào dòng chữ tác dụng phụ, càng thêm khẩn trương.
“Anh có tin loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ như thế không? Anh đừng làm quá lên như vậy, tác dụng phụ có xác suất rất thấp.”
“Em có chỗ nào không khỏe không? Thuốc nào cũng có tác dụng phụ ảnh hưởng đến cơ thể, chẳng thà không uống.” Khúc Nhạc không cam lòng gỡ tất cả hộp thuốc ra xem, đúng là tác dụng phụ đều giống nhau.
“Không uống, lỡ mang thai thì sao?” Triệu Hàm Như cố nén ngượng ngùng trừng Khúc Nhạc, “Mang thai mới có tác dụng phụ lớn đấy, nôn suốt ba tháng đầu, ngay cả dịch mật cũng muốn nôn ra, ăn cái gì cũng không vào... Anh còn nhớ Doris ở công ty cũ không? Cô ấy nôn tới mức không có sức xuống giường, đành phải tạm nghỉ việc…”
Khúc Nhạc bị dọa đến mức tái cả mặt. Doris là thư ký hành chính, nên anh biết chuyện cô ta nghỉ việc. Khi đó anh cảm thấy loại chuyện mang thai quá xa vời với anh, nên không có quan tâm cái gọi là nôn nghén.
“Không cần mang thai đâu.” Khúc Nhạc nói, chỉ để cô uống thuốc tránh thai thôi mà anh đã xoắn xuýt thành bộ dáng này rồi, nếu cô thật sự mang thai, xuất hiện phản ứng không thoải mái, thì anh sẽ đau lòng chết mất.
“Không phải do anh muốn hay không. Bây giờ em không muốn mang thai, nói không chừng ngày nào đó em đột nhiên muốn có…” Chợt nhận ra mình đang nói gì, Triệu Hàm Như lập tức im miệng. Sao cô lại thảo luận chuyện này với anh chứ.
Chỉ trách gần đây cô bị Trần Tử San ảnh hưởng, chị ấy đột nhiên nản lòng thoái chí với chuyện tìm kiếm tình yêu thật sự, bắt đầu muốn có một đứa con của mình, nên tích cực chuẩn bị những thứ liên quan. Theo lời chị ấy, phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ có xúc động làm mẹ. Thấy bộ dáng phấn khởi của chị ấy, cô không còn quá mâu thuẫn với chuyện có con.
Có điều, bọn họ vừa mới bắt đầu, cô còn đeo mối thù trên người, nên chưa thể nghĩ đến chuyện này được.
Khúc Nhạc hoàn toàn không ngờ Triệu Hàm Như sẽ nói như vậy. Anh ngẩn ngơ, bọn họ vừa gần gũi vào tối qua, con cái còn quá xa xôi, anh chưa từng nghĩ tới.
Có điều, nghe cô nói như vậy, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một bé con chảy dòng máu của hai người họ, lòng của anh trở nên mềm mại, ánh mắt chứa đầy dịu dàng.
“Anh đờ người ra làm gì thế?” Triệu Hàm Như nhìn anh, tự nhiên cười ngốc làm gì?
“Không có gì. Sao còn chưa đi nghỉ?” Khúc Nhạc hồi hồn, lúng túng ho khẽ hai tiếng.
“Không phải em đang nghỉ ngơi sao? Vừa rồi thám tử tư gọi điện thoại cho em, nói là cái tên bệnh hoang tưởng Trịnh Hiệu Dương về nước gây dựng sự nghiệp, trở thành tinh anh trưởng thành trong thương giới, còn làm cái gì Internet nữa, anh có tin hay không?”
“Tin, nói không chừng cậu ta trải qua thất bại ở nước ngoài, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ. Có muốn anh giúp em điều tra nguyên nhân không?” Khúc Nhạc luôn để ý đến chuyện của Triệu Hàm Như.
“Không cần dùng đao mổ trâu để giết gà. Loại nhân vật nhỏ này không đáng để anh quan tâm, vậy là quá nể mặt anh ta rồi. Với năng lực của anh ta cũng chỉ là đốt tiền của Trịnh Kính. Đốt tiền xong, công ty của anh ta cũng sẽ ngã.” Triệu Hàm Như không xem trọng lắm.
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Triệu Hàm Như nghiêng đầu, làm nũng trong vòng tay của Khúc Nhạc
Tối hôm qua anh cũng là như vậy, vừa nhìn thấy cô chảy máu, anh liền sợ choáng váng, hoàn toàn xem cô1như đứa trẻ dễ vỡ.
“Chắc chắn là loại thuốc đó có tác dụng phụ lớn, hay là không cần uống?” Vẻ mặt Khúc Nhạc tràn đầy xoắn xuýt, cơ thể của cô đã gầy lắm rồi…
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ một viên thuốc thôi mà, có rất nhiều người uống. Nếu thật sự không an toàn, chính phủ sẽ không cho phép bán loại thuốc đó ra thị trường…” Triệu Hàm Như nắm tay Khúc Nhạc an ủi, rõ8ràng người phải uống thuốc là cô, vậy mà người buồn rầu do dự lại là anh.
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Hàm Như trả lời dứt khoát.
Vẻ mặt của Khúc Nhạc vẫn rất khó xem, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy, anh chỉ có thể cười miễn cưỡng, “Em nằm nghỉ, anh đi mua thuốc.”
“Ban ngày mà ngủ cái gì?”
Khúc Nhạc dừng một chút, nói một cách đầy ẩn ý: “Không buồn ngủ? Xem ra tối qua còn2chưa đủ.”
“Buồn ngủ! Buồn ngủ! Bây giờ em rất buồn ngủ!” Triệu Hàm Như hoảng sợ trốn trên giường. Tuy rằng không đau nhức giống như bị xe tải nghiền trong truyện miêu tả, nhưng eo vẫn vô cùng nhức mỏi. Tối qua xem như cô đã hiểu được bản tính thật ẩn giấu trong cái vẻ bề ngoài nhã nhặn của anh rồi. Bây giờ thấy ánh mắt của anh không đúng, cô lập tức né đi liền.
Triệu Hàm Như4bị Khúc Nhạc cưỡng chế nằm trên giường. Cứ nằm mãi cũng thấy chán, cô đứng dậy mở laptop định xem thị trường ngày hôm nay, ai ngờ nhận được điện thoại của thám tử tư Phương Diệu.
“Cô Triệu, Trịnh Hiệu Dương và Dư Mịch chia tay. Anh ta mới từ Pháp trở về. Theo hành động trước mắt của nhà họ Trịnh, có lẽ Trịnh Hiệu Dương muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.” Triệu Hàm Như coi trọng sự chín chắn của Phương Diệu. Cô càng ngày càng bận rộn, không phải điện thoại của ai cũng nghe, nên để anh ta phụ trách thu thập tin tức trong nước, chọn những tin tức hữu dụng báo cáo với cô.
“Ồ?” Triệu Hàm Như nhấp một ngụm nước táo đỏ, không hề thấy ngạc nhiên, “Vì sao bọn họ chia tay? Là vì Dư Mịch quá trớn sao?”
“Đúng vậy, cô ta có một bạn trai người Pháp. Trịnh Hiệu Dương không dây dưa nữa, mà nhanh chóng dứt khoát với cô ta, rồi quay về trong nước… Tôi có cảm giác Trịnh Hiệu Dương thay đổi rất nhiều.”
Bọn họ theo dõi nhà họ Trịnh đã nhiều năm, nhưng vì sợ thế lực ngầm của nhà họ Trịnh, bọn họ không dám theo dõi quá gần. Tính cách của Trịnh Hiệu Dương phô trương nóng nảy, hoàn toàn không cần tiếp cận cũng có thể hiểu được tính cách của anh ta.
Có điều, từ khi Trịnh Hiệu Dương đi Pháp, bọn họ đã tạm ngừng theo dõi anh ta. Thật không ngờ, xa tầm mắt của bọn họ vài năm, anh ta lại quay về nước, như thay da đổi thịt, hoàn toàn không còn dáng vẻ lông bông ngu ngốc năm xưa nữa rồi.
“Thay đổi như thế nào?” Triệu Hàm Như không để bụng. Cô vô cùng khinh thường loại người bùn nhão không trát được tường như Trịnh Hiệu Dương, không tin anh ta có thể làm nên trò trống gì.
“Anh ta trưởng thành hơn quá khứ, có thể nói là trở nên ít nói, suy nghĩ rồi mới làm, không còn dễ kích động như trước kia. Anh ta gây dựng sự nghiệp, Trịnh Kính chỉ phụ trách bỏ tiền, tất cả mọi chuyện còn lại do một tay anh ta làm.” Phương Minh nói ngắn gọn. Có lẽ là cảm thấy tài ăn nói của mình không tốt, không thể nói hết được sự thay đổi của Trịnh Hiệu Dương, anh ta cười khổ nói thêm: “Lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu của anh ta cho cô xem.”
“Được. Nếu anh ta thay đổi tốt hơn thì anh hãy tập trung theo dõi anh ta, chủ yếu là theo dõi mối quan hệ xã hội trên mạng, quá trình gây dựng sự nghiệp có cái gì đó… trái với pháp luật.” Triệu Hàm Như bĩu môi, cô vẫn cảm thấy từ “trưởng thành chững trạc” hoàn toàn khác với Trịnh Hiệu Dương.
Nghe giọng điệu khinh thường của Triệu Hàm Như, Phương Diệu nói thêm: “Trịnh Hiệu Dương chọn ngành Internet.”
Triệu Hàm Như bật cười, “Anh ta? Anh ta biết Internet là cái gì không?”
Thành tích của Trịnh Hiệu Dương luôn xếp ở hạng cuối cùng, du học bên nước ngoài cũng nhờ Trịnh Kính bỏ tiền, vậy mà dám chọn ngành cần phải có hàm lượng kỹ thuật.
“Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ tiếp nhận đám đàn em của Trịnh Kính, làm bất động sản, KTV nữa đấy.” Những lời nói của Phương Diệu không khiến cho cô nhìn Trịnh Hiệu Dương cặp mắt khác xưa, mà càng thêm xem thường.
“Nói đúng hơn là sự kết hợp giữa các đơn vị kinh doanh và Internet, hình như anh ta định thông qua Internet, trực tiếp bán hoa quả tươi cho khách hàng.”
“Đây là một dự án khá hay, tôi vô cùng mong chờ xem anh ta có thành công hay không.” Tuy tạm thời không thể tưởng tượng được dáng vẻ có tiền đồ của Trịnh Hiệu Dương, nhưng cô vẫn dặn dò Phương Diệu chú ý theo dõi. Con người sẽ thay đổi, giống như Triệu Minh Vĩ chưa từng nghĩ rằng Triệu Hàm Như ngây thơ ngu ngốc sẽ thay đổi thành bộ dáng bây giờ.
Khúc Nhạc mua thuốc quay lại, thấy Triệu Hàm Như để chân trần trên sàn nhà thì lấy dép mang cho cô. Trong khoảnh khắc chạm vào tay anh, cô rụt chân lại, khuôn mặt phiếm hồng.
“Cô Triệu, cô còn nghe không?” Tiếng gió ở đầu dây bên kia điện thoại khiến Phương Diệu không chắc lắm.
“Đang nghe đây.” Triệu Hàm Như lúng túng ho khan vài tiếng. Thấy Khúc Nhạc đi vào phòng bếp, cô liền lên ghế sofa làm tổ, vừa mở cái túi Khúc Nhạc vừa mua, vừa tiếp tục nghe điện thoại.
Trong túi có khoảng 4 - 5 nhãn hiệu, chắc là anh đã mua hết tất cả nhãn hiệu thuốc tránh thai trong tiệm thuốc.
Co chọn đại một hộp thuốc, nhìn sơ qua cách sử dụng, rồi gỡ thuốc ra uống.
Khúc Nhạc dọn phòng bếp xong, cầm một ly nước lên, định nghiên cứu xem loại thuốc nào tốt thì thấy cô đã vỗ ngực lè lưỡi, dáng vẻ nghẹn thuốc. Thấy anh cầm ly nước, cô lập tức lấy uống vài ngụm lớn.
Anh nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại nhìn vỏ hộp thuốc ở trên bàn.
“Ok. Có tin tức gì thì lập tức báo cho tôi biết.” Triệu Hàm Như cúp điện thoại, thấy vẻ mặt khẩn trương tức giận của Khúc Nhạc, thì hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em uống thuốc rồi?”
“Đương nhiên rồi, không uống thì mua thuốc làm gì?”
“Sao lại qua loa như thế? Em có đọc hướng dẫn sử dụng chưa?” Khúc Nhạc trừng cô, ngồi xuống xem kỹ chữ trên vỏ hộp.
“Xem rồi, trong vòng 72 tiếng uống một viên.” Triệu Hàm Như nói một cách hờ hững. Cô lười phải xem mấy chữ linh tinh đó.
“Em thấy không, ở đây có nhiều tác dụng phụ, choáng váng, buồn nôn, rối loạn kinh nguyệt… Sao em lại qua loa như thế?” Khúc Nhạc chỉ vào dòng chữ tác dụng phụ, càng thêm khẩn trương.
“Anh có tin loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ như thế không? Anh đừng làm quá lên như vậy, tác dụng phụ có xác suất rất thấp.”
“Em có chỗ nào không khỏe không? Thuốc nào cũng có tác dụng phụ ảnh hưởng đến cơ thể, chẳng thà không uống.” Khúc Nhạc không cam lòng gỡ tất cả hộp thuốc ra xem, đúng là tác dụng phụ đều giống nhau.
“Không uống, lỡ mang thai thì sao?” Triệu Hàm Như cố nén ngượng ngùng trừng Khúc Nhạc, “Mang thai mới có tác dụng phụ lớn đấy, nôn suốt ba tháng đầu, ngay cả dịch mật cũng muốn nôn ra, ăn cái gì cũng không vào... Anh còn nhớ Doris ở công ty cũ không? Cô ấy nôn tới mức không có sức xuống giường, đành phải tạm nghỉ việc…”
Khúc Nhạc bị dọa đến mức tái cả mặt. Doris là thư ký hành chính, nên anh biết chuyện cô ta nghỉ việc. Khi đó anh cảm thấy loại chuyện mang thai quá xa vời với anh, nên không có quan tâm cái gọi là nôn nghén.
“Không cần mang thai đâu.” Khúc Nhạc nói, chỉ để cô uống thuốc tránh thai thôi mà anh đã xoắn xuýt thành bộ dáng này rồi, nếu cô thật sự mang thai, xuất hiện phản ứng không thoải mái, thì anh sẽ đau lòng chết mất.
“Không phải do anh muốn hay không. Bây giờ em không muốn mang thai, nói không chừng ngày nào đó em đột nhiên muốn có…” Chợt nhận ra mình đang nói gì, Triệu Hàm Như lập tức im miệng. Sao cô lại thảo luận chuyện này với anh chứ.
Chỉ trách gần đây cô bị Trần Tử San ảnh hưởng, chị ấy đột nhiên nản lòng thoái chí với chuyện tìm kiếm tình yêu thật sự, bắt đầu muốn có một đứa con của mình, nên tích cực chuẩn bị những thứ liên quan. Theo lời chị ấy, phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ có xúc động làm mẹ. Thấy bộ dáng phấn khởi của chị ấy, cô không còn quá mâu thuẫn với chuyện có con.
Có điều, bọn họ vừa mới bắt đầu, cô còn đeo mối thù trên người, nên chưa thể nghĩ đến chuyện này được.
Khúc Nhạc hoàn toàn không ngờ Triệu Hàm Như sẽ nói như vậy. Anh ngẩn ngơ, bọn họ vừa gần gũi vào tối qua, con cái còn quá xa xôi, anh chưa từng nghĩ tới.
Có điều, nghe cô nói như vậy, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một bé con chảy dòng máu của hai người họ, lòng của anh trở nên mềm mại, ánh mắt chứa đầy dịu dàng.
“Anh đờ người ra làm gì thế?” Triệu Hàm Như nhìn anh, tự nhiên cười ngốc làm gì?
“Không có gì. Sao còn chưa đi nghỉ?” Khúc Nhạc hồi hồn, lúng túng ho khẽ hai tiếng.
“Không phải em đang nghỉ ngơi sao? Vừa rồi thám tử tư gọi điện thoại cho em, nói là cái tên bệnh hoang tưởng Trịnh Hiệu Dương về nước gây dựng sự nghiệp, trở thành tinh anh trưởng thành trong thương giới, còn làm cái gì Internet nữa, anh có tin hay không?”
“Tin, nói không chừng cậu ta trải qua thất bại ở nước ngoài, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ. Có muốn anh giúp em điều tra nguyên nhân không?” Khúc Nhạc luôn để ý đến chuyện của Triệu Hàm Như.
“Không cần dùng đao mổ trâu để giết gà. Loại nhân vật nhỏ này không đáng để anh quan tâm, vậy là quá nể mặt anh ta rồi. Với năng lực của anh ta cũng chỉ là đốt tiền của Trịnh Kính. Đốt tiền xong, công ty của anh ta cũng sẽ ngã.” Triệu Hàm Như không xem trọng lắm.
Tác giả :
Thu Hàm Vạn Tượng