Người Dấu Yêu
Chương 11
Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 11 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau buổi trưa, Nghiên Thời Thất nhận được điện thoại của quản lý Thành Nghiệp Nam.
Hẹn địa điểm gặp mặt xong, cô thay một chiếc váy dài chất liệu cotton, eo thắt chiếc thắt lưng đan hình lúa mì, đội mũ che nắng viền hoa ra khỏi nhà.
Ở dưới sảnh công ty, Nghiên Thời Thất vừa mới xuống xe thì nhìn thấy Diệp Tịch Noãn tức giận đùng đùng từ trong đại sảnh đi ra, sau đó lên một chiếc Jaguar màu trắng đỗ bên đường.
Vẻ mặt Nghiên Thời Thất hờ hững, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn theo chiếc xe đi xa rồi cất bước đi vào đại sảnh.
Thành Nghiệp Nam đã nói cho cô biết chuyện hot search tối qua.
Cô chưa bao giờ bận tâm đến sự khiêu khích của Diệp Tịch Noãn, nhưng lần này liên quan đến quá khứ của cô và Bùi Đường, nên sự việc đã không còn đơn giản nữa.
Rõ ràng là có người cố tình giật dây.
Thành Nghiệp Nam đang phiền não hút thuốc trong phòng làm việc, áo sơ mi hoa cũng bị lệch. Nhìn thấy Nghiên Thời Thất xuất hiện, anh dập tắt điếu thuốc, tiện tay mở cửa sổ ra.
“Em vừa mới nhìn thấy Diệp Tịch Noãn!” Nghiên Thời Thất vừa ngồi xuống vừa nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Anh đã mắng cô ta à?”
Thành Nghiệp Nam hừ một tiếng, cười khẩy: “Mắng cô ta có mấy câu vẫn còn nhẹ đấy. Nếu không phải cô ta thì hot search tối hôm qua cũng sẽ không dẫn đến phản ứng dữ dội như vậy từ đám người hâm mộ. Anh mới dừng quyền đại sứ thương hiệu và một bộ phim mà cô ta đóng vai phụ.”
Nghiên Thời Thất lấy làm kinh ngạc, hơi khó hiểu: “Anh có cần phải khoa trương như vậy không?”
Không phải cô nói giúp cho Diệp Tịch Noãn, cô chỉ cảm thấy cái giá phải trả hơi lớn.
Ánh mắt lạnh lùng của Thành Nghiệp Nam rơi lên mặt Nghiên Thời Thất: “Công ty đã ra lệnh cấm mang chuyện của em và Bùi Đường ra thảo luận từ lâu. Ai cho phép cô ta dám mang chuyện này ra chế giễu em ngay nơi công cộng chứ!”
Có nghĩa là Diệp Tịch Noãn hoàn toàn tự tìm đường chết.
Nghiên Thời Thất khẽ nhếch khóe môi, giọng hờ hững: “Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, có nói cũng không sao.”
Thành Nghiệp Nam ôm ngực với vẻ “vừa thương hại vừa tức giận”, trì hoãn hồi lâu, mới cầm túi tài liệu trên bàn lên đưa cho cô: “Đây là vé máy bay và lịch trình sắp xếp đi Ý tháng sau. Còn chưa đến nửa tháng nữa, em hãy tự mình giữ dáng trước. Về phần trang phục, công ty sẽ chuẩn bị cho em.”
***
Sau khi rời khỏi công ty, Nghiên Thời Thất từ chối lời mời đi ăn của Thành Nghiệp Nam.
Cô đứng ở bên đường, nhìn đường phố vội vàng hối hả, trong lòng vô cùng thất vọng.
Gần nửa tháng nay, để cô chuyên tâm chuẩn bị cho tuần lễ thời trang sắp đến, Thành Nghiệp Nam không sắp xếp công việc nào khác cho cô.
Vốn muốn về nhà, nhưng hễ nghĩ đến thái độ của bà Liên, cô lại xóa bỏ ý định này.
Nghĩ lại, cô gọi taxi, đi thẳng đến trung tâm thương mại Bách Thịnh.
Trong trung tâm thương mại, vì là ngày làm việc nên trong ngoài trung tâm khá vắng vẻ.
Nghiên Thời Thất đến bộ phận trang phục nữ ở tầng ba, định chọn cho mình vài bộ lễ phục thích hợp.
Dù sao đi nữa, việc kết thông gia đã trở thành sự thật, ông Nghiên đã nói hết nước hết cái, kể cả bà Liên cũng ân cần dạy bảo, bảo cô đừng làm mất mặt nhà họ Nghiên. Ba ngày nữa là hai nhà gặp mặt, cô thật sự không thể bỏ mặc làm ngơ.
Ở khu nhãn hiệu MC, Nghiên Thời Thất vừa mới xuất hiện, nhân viên bán hàng đã nhiệt tình nghênh đón.
“Cô Nghiên, cô đến rồi!”
“Ừ, lấy cho tôi vài mẫu lễ phục mới nhất!”
Cô vốn là đại sứ thương hiệu của MC, khả năng “tạo trend” thương hiệu của cô rất mạnh.
Nhân viên vừa nghe thấy câu này, lập tức cười tít mắt, dẫn cô đến phòng thử đồ riêng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vừa thay sang chiếc đầm đuôi cá cộc tay màu vàng, chưa bước ra khỏi phòng thử đồ, Nghiên Thời Thất chợt nghe thấy ở bên ngoài vang lên một giọng nói: “Bùi, bộ này đẹp không?”
Tim cô bỗng chùng xuống.
Cô nhớ giọng nói của Kiều Phỉ Bạch.
Đặc biệt là cách xưng hô thân thuộc và duy nhất đó của cô ta.
Trong cả giới giải trí này, chỉ có duy nhất Kiều Phỉ Bạch gọi Bùi Đường như vậy.
Nghiên Thời Thất đứng trong phòng thử đồ, đầu ngón tay bất giác níu chặt vạt váy.
Tác giả :
Mạn Tây