Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 178: PHÒNG TRÀ NƯỚC TÁM VỀ CÁI ĐỨA "TIỆN NHÂN"
Cảnh Y Nhân giải đáp cho nghi vấn của người đàn ông kia, cô thản nhiên mở miệng: “Chồng tôi là Lục Minh.”
“Phụt!” Một câu nói nhẹ nhàng của Cảnh Y Nhân mà khiến toàn bộ cánh đàn ông ở đây phun hết đồ uống ra ngoài, rồi mặt mũi trắng bệch, xoay lưng về phía Cảnh Y Nhân, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ rằng cô gái xinh đẹp này là bà xã của BOSS chứ? Đùa giỡn bà xã của BOSS không phải muốn tìm chết à?
Người đàn ông đứng trước mặt Cảnh Y Nhân lại càng căng thẳng: “Xin lỗi, cô Cảnh! Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc chưa làm xong, tôi đi trước đây.” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu có chuyện gì. Nhưng cô không biết, vừa rồi hình ảnh cô đứng rất gần bắt tay với người đàn ông kia đã bị người ta mở camera trên điện thoại chụp lại rồi.
Nhìn qua cơ thể hai người như đang dính vào nhau, rồi chụp cả hình người đàn ông sờ đùi cô, lại có hình người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô.
Lục Minh đang ngồi họp, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan trước bụng, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn mọi thứ, anh yên lặng nghe giám đốc bộ phận kế hoạch bàn về phương án mới nhất.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi Lục Minh rung lên hai cái.
Theo bản năng anh rút di động ra xem thử.
Vừa nhìn một cái thì Lục Minh đứng phắt dậy làm mọi người không kịp chuẩn bị gì cả, quanh người anh tràn ra một luồng khí tức bạo ngược, anh nhanh chân ra khỏi phòng họp.
“...” Hành động đột ngột của Lục Minh làm toàn bộ người trong cuộc họp không kịp phản ứng. Không hiểu có chuyện gì nữa! Ông chủ cứ thế mà đi thôi hả? Hay là bọn họ làm sai ở đâu?
Lục Minh đi thang máy giành cho nhân viên xuống tầng 8, khi thang máy mở ra thì gặp phải vài nhân viên đang đợi thang máy, họ đang chuẩn bị tiến vào thì thấy Lục Minh đi từ bên trong ra.
Họ giật mình vội cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục“.
Lục Minh không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, anh rảo bước đi về phía trước không hề ngừng lại, khi đi qua một căn phòng trà nhỏ thì thấy mấy người phụ nữ đang lười biếng đứng dựa vào tường, nói chuyện phiếm với người đứng trước tủ giữ đồ.
Nghe câu chuyện của bọn họ, bước chân Lục Minh đi ngang qua bỗng khựng lại, theo bản năng anh lùi lại hai bước, cách của chừng hai bước chân để nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Này này! Các cô có thấy con nhỏ lẳng lơ trong phòng cà phê vừa nãy không?” Trong giọng nói của người phụ nữ tràn ngập sự hưng phấn muốn tám chuyện, nhưng thái độ lại vô cùng khinh bỉ.
Một người phụ nữ khác khinh thường nói: “Thấy rồi! Cô không thấy cô ta mặc bộ quần áo PR kia đâu, tôi nhìn một cái đã biết là đồ giả rồi! Chậc chậc chậc! Cô ta nói là tới tìm ông xã đó.”
“Thật nực cười! Tìm ông xã lại còn tới tận công ty nữa. Ai có gan đưa gái tới công ty vậy? Các cô không thấy đôi mắt của Tiểu Định đầu, như dán luôn trên người con nhỏ lẳng lơ kia vậy! Hôm qua Tiểu Định còn tỏ tình với tôi, hôm nay đã nhìn chằm chằm người phụ nữ khác rồi. Các cô nói xem, con nhỏ kia có lẳng lơ không chứ? Làm bà đây tức muốn chết.”
“Cái loại con gái lẳng lơ hết cỡ này ỷ vào mình xinh đẹp toàn cố ý xuất hiện ở chỗ có nhiều đàn ông. Tôi khẳng định cô ta có bệnh phụ khoa.” “Eo • Ghê chết được!” Đám phụ nữ làm mấy tiếng buồn nôn.
“Không biết chừng đã từng có thai rồi đấy.”
“Eo!!! Tôi cũng nghĩ thế đó.”
“Buồn cười nhất cô ta còn nói chồng mình là Lục Minh chứ.”
“Ha ha... Ha ha!!...”
“Tôi phải gọi điện cho Tiểu Định gấp, bảo người phụ nữ kia có bệnh phụ khoa, lại còn có thai nữa.” Nói rồi người phụ nữ một tay cầm cốc một tay rút di động ra.
Một đám phụ nữ cười như điên.
“Phụt!” Một câu nói nhẹ nhàng của Cảnh Y Nhân mà khiến toàn bộ cánh đàn ông ở đây phun hết đồ uống ra ngoài, rồi mặt mũi trắng bệch, xoay lưng về phía Cảnh Y Nhân, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ rằng cô gái xinh đẹp này là bà xã của BOSS chứ? Đùa giỡn bà xã của BOSS không phải muốn tìm chết à?
Người đàn ông đứng trước mặt Cảnh Y Nhân lại càng căng thẳng: “Xin lỗi, cô Cảnh! Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc chưa làm xong, tôi đi trước đây.” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu có chuyện gì. Nhưng cô không biết, vừa rồi hình ảnh cô đứng rất gần bắt tay với người đàn ông kia đã bị người ta mở camera trên điện thoại chụp lại rồi.
Nhìn qua cơ thể hai người như đang dính vào nhau, rồi chụp cả hình người đàn ông sờ đùi cô, lại có hình người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô.
Lục Minh đang ngồi họp, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan trước bụng, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn mọi thứ, anh yên lặng nghe giám đốc bộ phận kế hoạch bàn về phương án mới nhất.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi Lục Minh rung lên hai cái.
Theo bản năng anh rút di động ra xem thử.
Vừa nhìn một cái thì Lục Minh đứng phắt dậy làm mọi người không kịp chuẩn bị gì cả, quanh người anh tràn ra một luồng khí tức bạo ngược, anh nhanh chân ra khỏi phòng họp.
“...” Hành động đột ngột của Lục Minh làm toàn bộ người trong cuộc họp không kịp phản ứng. Không hiểu có chuyện gì nữa! Ông chủ cứ thế mà đi thôi hả? Hay là bọn họ làm sai ở đâu?
Lục Minh đi thang máy giành cho nhân viên xuống tầng 8, khi thang máy mở ra thì gặp phải vài nhân viên đang đợi thang máy, họ đang chuẩn bị tiến vào thì thấy Lục Minh đi từ bên trong ra.
Họ giật mình vội cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục“.
Lục Minh không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, anh rảo bước đi về phía trước không hề ngừng lại, khi đi qua một căn phòng trà nhỏ thì thấy mấy người phụ nữ đang lười biếng đứng dựa vào tường, nói chuyện phiếm với người đứng trước tủ giữ đồ.
Nghe câu chuyện của bọn họ, bước chân Lục Minh đi ngang qua bỗng khựng lại, theo bản năng anh lùi lại hai bước, cách của chừng hai bước chân để nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Này này! Các cô có thấy con nhỏ lẳng lơ trong phòng cà phê vừa nãy không?” Trong giọng nói của người phụ nữ tràn ngập sự hưng phấn muốn tám chuyện, nhưng thái độ lại vô cùng khinh bỉ.
Một người phụ nữ khác khinh thường nói: “Thấy rồi! Cô không thấy cô ta mặc bộ quần áo PR kia đâu, tôi nhìn một cái đã biết là đồ giả rồi! Chậc chậc chậc! Cô ta nói là tới tìm ông xã đó.”
“Thật nực cười! Tìm ông xã lại còn tới tận công ty nữa. Ai có gan đưa gái tới công ty vậy? Các cô không thấy đôi mắt của Tiểu Định đầu, như dán luôn trên người con nhỏ lẳng lơ kia vậy! Hôm qua Tiểu Định còn tỏ tình với tôi, hôm nay đã nhìn chằm chằm người phụ nữ khác rồi. Các cô nói xem, con nhỏ kia có lẳng lơ không chứ? Làm bà đây tức muốn chết.”
“Cái loại con gái lẳng lơ hết cỡ này ỷ vào mình xinh đẹp toàn cố ý xuất hiện ở chỗ có nhiều đàn ông. Tôi khẳng định cô ta có bệnh phụ khoa.” “Eo • Ghê chết được!” Đám phụ nữ làm mấy tiếng buồn nôn.
“Không biết chừng đã từng có thai rồi đấy.”
“Eo!!! Tôi cũng nghĩ thế đó.”
“Buồn cười nhất cô ta còn nói chồng mình là Lục Minh chứ.”
“Ha ha... Ha ha!!...”
“Tôi phải gọi điện cho Tiểu Định gấp, bảo người phụ nữ kia có bệnh phụ khoa, lại còn có thai nữa.” Nói rồi người phụ nữ một tay cầm cốc một tay rút di động ra.
Một đám phụ nữ cười như điên.
Tác giả :
Hoa Nhị Bảo