Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1451: Chúng ta chơi trò chơi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9��Nếu tôi thắng thì sao?” Quý Quân Tuyết hỏi
“Chỉ cần em có thể thắng ba lần thì đêm nay em ngủ giường, tôi ngủ sofa
Từ nay về sau em không cho phép thì tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào em.” “Thật sao?” Có vẻ như rất có lợi thì phải.
“Quân tử nhất ngôn.”
“...” Quý Quân Tuyết ngờ vực nhìn Phong Thiên Lãnh, anh ta cũng không phải là quân tử
Phong Thiên Lãnh vỗ vào chỗ bên cạnh: “Đến đây!” “...” Quý Quân Tuyết do dự trong chốc lát rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh giường, cởi dép bò lên giường, ngồi ở chỗ cách Phong Thiên Lãnh một mét
“Vậy thì bắt đầu đi!” Phong Thiên Lãnh nói rồi giơ nắm đấm tới trước mặt Quý3Quân Tuyết.
“Tôi vẫn chưa ra mà!” Quý Quân Tuyết mờ mịt nhìn anh ta.
“Tôi ra búa.”
“...” Cậu không tin
Phong Thiên Lãnh giảo hoạt như vậy, nhất định anh ta đang chờ tới lúc đó rồi sẽ thay đổi
“Chơi tử tế đi!” Quý Quân Tuyết nhỏ giọng trách cứ
Phong Thiên Lãnh thu tay lại rồi bắt đầu từ đầu.
Quý Quân Tuyết đếm: “3,2,1,“ Hai người đồng thời đưa tay ra
Quả nhiên Phong Thiên Lãnh không hề thay đổi mà ra búa
Nhưng Quý Quân Tuyết cho rằng anh ta sẽ thay đổi nên liền ra kéo
Ván đầu tiên cậu liền thua.
Phong Thiên Lãnh khẽ cười: “Tôi đã nói với em rồi mà em còn thua.”
“...”Quý Quân Tuyết tức giận muốn bùng cháy: “Bớt đắc ý đi
Nói đi, muốn tôi0làm gì?”
Phong Thiên Lãnh nhìn cậu, nghĩ một lát rồi nói: “Tùy tiện kêu một tiếng, kêu lên một chút.”
“...” Quý Quân Tuyết thực sự cạn lời, lấy đâu ra loại yêu cầu thể này vậy? Cậu phải kêu cái gì? Ngay lúc Quý Quân Tuyết vẫn đang ngơ ngác thì Phong Thiên Lãnh đưa tay ra, dùng sức bóp một cái lên đùi cậu
Quý Quân Tuyết giật mình kêu “Á!” một tiếng
“Xong! Được rồi!” Quý Quân Tuyết tức giận đập tay Phong Thiên Lãnh một cái: “Anh làm gì thế?” “Bảo em kêu thì em không kêu nên giúp em một tay thôi.” “...”Quý Quân Tuyết thở phì phò nhìn Phong Thiên Lãnh
Khóe miệng Phong Thiên Lãnh cong lên: “Ván này vẫn ra búa.” “Anh đừng5có lừa tôi, tôi không tin đâu.” Ra búa: Phong Thiên Lãnh vẫn ra búa như cũ, nhưng lần này Quý Quân Tuyết cũng ra búa
Tiếp tục chơi
Quý Quân Tuyết và Phong Thiên Lãnh cùng ra giống nhau mấy lần, vất vả lắm mới thắng được một ván.
Ván tiếp theo thì Quý Quân Tuyết lại thua
Không hiểu sao Phong Thiên Lãnh lại hỏi: “Đói không? Muốn ăn khuya không?”
“Không muốn!” Quý Quân Tuyết quyết đoán từ chối.
“Nói to một chút, tôi không nghe thấy.” “Không muốn! Tôi nói là không muốn, đã nghe thấy chưa?” Quý Quân Tuyết tức giận gào lên
“Ừm! Nghe thấy rồi, tiếp tục!” “...” Quý Quân Tuyết cảm thấy hình như Phong Thiên Lãnh không được bình thường, bảo cậu chơi trò chơi4mà thua lại hỏi mấy cái đề tài vô vị
Lần tiếp theo Quý Quân Tuyết lại thua
Phong Thiên Lãnh thản nhiên hỏi: “Có sợ nhột không?” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết sợ tới mức rút người lại
“Nhìn có vẻ rất sợ, phải bị chọc lét năm phút, không cho trốn.”
Nói rồi Phong Thiên Lãnh liền nhào đến, bàn tay đưa tới gãi nách, gãi cổ, gãi eo Quý Quân Tuyết.
9��Nếu tôi thắng thì sao?” Quý Quân Tuyết hỏi
“Chỉ cần em có thể thắng ba lần thì đêm nay em ngủ giường, tôi ngủ sofa
Từ nay về sau em không cho phép thì tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào em.” “Thật sao?” Có vẻ như rất có lợi thì phải.
“Quân tử nhất ngôn.”
“...” Quý Quân Tuyết ngờ vực nhìn Phong Thiên Lãnh, anh ta cũng không phải là quân tử
Phong Thiên Lãnh vỗ vào chỗ bên cạnh: “Đến đây!” “...” Quý Quân Tuyết do dự trong chốc lát rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh giường, cởi dép bò lên giường, ngồi ở chỗ cách Phong Thiên Lãnh một mét
“Vậy thì bắt đầu đi!” Phong Thiên Lãnh nói rồi giơ nắm đấm tới trước mặt Quý3Quân Tuyết.
“Tôi vẫn chưa ra mà!” Quý Quân Tuyết mờ mịt nhìn anh ta.
“Tôi ra búa.”
“...” Cậu không tin
Phong Thiên Lãnh giảo hoạt như vậy, nhất định anh ta đang chờ tới lúc đó rồi sẽ thay đổi
“Chơi tử tế đi!” Quý Quân Tuyết nhỏ giọng trách cứ
Phong Thiên Lãnh thu tay lại rồi bắt đầu từ đầu.
Quý Quân Tuyết đếm: “3,2,1,“ Hai người đồng thời đưa tay ra
Quả nhiên Phong Thiên Lãnh không hề thay đổi mà ra búa
Nhưng Quý Quân Tuyết cho rằng anh ta sẽ thay đổi nên liền ra kéo
Ván đầu tiên cậu liền thua.
Phong Thiên Lãnh khẽ cười: “Tôi đã nói với em rồi mà em còn thua.”
“...”Quý Quân Tuyết tức giận muốn bùng cháy: “Bớt đắc ý đi
Nói đi, muốn tôi0làm gì?”
Phong Thiên Lãnh nhìn cậu, nghĩ một lát rồi nói: “Tùy tiện kêu một tiếng, kêu lên một chút.”
“...” Quý Quân Tuyết thực sự cạn lời, lấy đâu ra loại yêu cầu thể này vậy? Cậu phải kêu cái gì? Ngay lúc Quý Quân Tuyết vẫn đang ngơ ngác thì Phong Thiên Lãnh đưa tay ra, dùng sức bóp một cái lên đùi cậu
Quý Quân Tuyết giật mình kêu “Á!” một tiếng
“Xong! Được rồi!” Quý Quân Tuyết tức giận đập tay Phong Thiên Lãnh một cái: “Anh làm gì thế?” “Bảo em kêu thì em không kêu nên giúp em một tay thôi.” “...”Quý Quân Tuyết thở phì phò nhìn Phong Thiên Lãnh
Khóe miệng Phong Thiên Lãnh cong lên: “Ván này vẫn ra búa.” “Anh đừng5có lừa tôi, tôi không tin đâu.” Ra búa: Phong Thiên Lãnh vẫn ra búa như cũ, nhưng lần này Quý Quân Tuyết cũng ra búa
Tiếp tục chơi
Quý Quân Tuyết và Phong Thiên Lãnh cùng ra giống nhau mấy lần, vất vả lắm mới thắng được một ván.
Ván tiếp theo thì Quý Quân Tuyết lại thua
Không hiểu sao Phong Thiên Lãnh lại hỏi: “Đói không? Muốn ăn khuya không?”
“Không muốn!” Quý Quân Tuyết quyết đoán từ chối.
“Nói to một chút, tôi không nghe thấy.” “Không muốn! Tôi nói là không muốn, đã nghe thấy chưa?” Quý Quân Tuyết tức giận gào lên
“Ừm! Nghe thấy rồi, tiếp tục!” “...” Quý Quân Tuyết cảm thấy hình như Phong Thiên Lãnh không được bình thường, bảo cậu chơi trò chơi4mà thua lại hỏi mấy cái đề tài vô vị
Lần tiếp theo Quý Quân Tuyết lại thua
Phong Thiên Lãnh thản nhiên hỏi: “Có sợ nhột không?” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết sợ tới mức rút người lại
“Nhìn có vẻ rất sợ, phải bị chọc lét năm phút, không cho trốn.”
Nói rồi Phong Thiên Lãnh liền nhào đến, bàn tay đưa tới gãi nách, gãi cổ, gãi eo Quý Quân Tuyết.
Tác giả :
Hoa Nhị Bảo