Ngài Cố Thân Mến!
Chương 9: Vung tay nhầm hướng, ha ha
Translator: Nguyetmai
Cô ả sửa lời ngay: "Anh ơi, em sai rồi, tại em sơ ý bị ngã nên mới sảy thai, nhưng Hoắc Vi Vũ đánh em hai bạt tai thật đấy, đau lắm."
"Vô duyên vô cớ sao lại đánh em?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt dò xét nhìn xoáy vào Cố Kiều Tuyết như chụp X-quang.
Cố Kiều Tuyết không dám nói xạo, đành thừa nhận một cách tội nghiệp: "Cô ta theo dõi em với A Khang, còn dây dưa với anh ấy cho nên em mới đánh cô ta một cái. Không ngờ cô ta tát em hai cái, còn bảo là trả lại em, tại em gợi đòn."
"Theo dõi em với Ngụy Ngạn Khang?" Ánh mắt Cố Hạo Đình toát lên tia sáng sắc bén lạnh lùng, sắc mặt xanh mét.
"Con gái tôi có hư cũng không đến lượt cô dạy!" Thái Nhã đứng một bên nổi nóng trước, mất bình tĩnh lườm Hoắc Vi Vũ rồi cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, giọng nói nhẹ tênh: "Xin lỗi, tôi vung tay nhầm hướng, ngại quá."
"Đây là thái độ hối lỗi của cô à?" Thái Nhã nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Vi Vũ ung dung nghiêng đầu hỏi vặn lại: "Thế mấy người bày mưu đổ tội cho tôi, thông đồng bịa chuyện định đẩy tôi vào chỗ chết thì tính sao đây?"
Thái Nhã bị Hoắc Vi Vũ chặn họng, chẳng thốt được một lời.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng rồi trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
Hắn đi về phía phòng sách như một quân vương, sự quyết đoán của người đứng trên đỉnh thiên hạ khiến không một ai dám làm trái ý.
Hoắc Vi Vũ kiêng dè hắn từ tận đáy lòng.
Cố Hạo Đình là một con hổ dữ ăn thịt người, còn cô đang ngay bên miệng hổ. Dám bảo hổ lột da, chỉ sợ là sẽ bị gặm sạch cả xương. Quan trọng là hôm qua cô không biết mình qua đêm với ai nên bây giờ còn đang chột dạ.
Hoắc Vi Vũ cứ thế đi theo hắn vào phòng sách.
Cố Hạo Đình kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Ánh mắt ấy quá mãnh liệt, quá chăm chú, dù hắn không nói gì nhưng cô vẫn co rúm người lại. Cô nắm lấy quần áo mình theo bản năng: "Anh nhìn tôi mãi thế làm gì? Anh nghĩ anh là Vượng Tử chắc, đã trả phí bản quyền cho Sữa Vượng Tử chưa?"
Cố Hạo Đình cau mày, rõ ràng là không thích cô ăn nói như vậy.
Không giận mà vẫn có uy. Anh chỉ im lặng cũng khiến không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
"Cô vào Bệnh viện làm gì?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, hàng mi dài che đi cửa sổ tâm hồn. Cô bịa đại một lý do: "Bụng hơi khó chịu."
"Hoắc Vi Vũ!" Cố Hạo Đình quát lên, dáng vẻ như đã nhìn thấu hết thảy.
Tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn, cô chột dạ nhìn Cố Hạo Đình.
"Chú ý thân phận của cô, phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ngụy Ngạn Khang sắp thành em rể cô rồi, giữ khoảng cách với cậu ta đi." Cố Hạo Đình nói rất nghiêm túc.
Thì ra là chuyện này.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc: "Hay anh tìm đại cái cớ nào tống gã vào tù đến khi chết già đi, tôi cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh luôn."
Cố Hạo Đình đứng lên, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hoắc Vi Vũ nhích chân phải về sau một bước rồi nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Từ nhỏ cô đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ có một mình hắn mà thôi. Mưa dầm thấm đất quá lâu, cả địa vị, phong cách, thanh danh, tác phong quả quyết dứt khoát và sự tàn bạo trên chiến trường của hắn đều khiến cô chùn bước.
Thoáng cái, Cố Hạo Đình đã đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, thân hình cao lớn bao phủ cả người cô. Hắn đưa tay vuốt ve đôi môi hồng của cô, trong mắt ánh lên tia sáng.
Cảm giác cô mang tới đêm qua còn rõ mồn một trong đầu óc hắn. Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Cô ả sửa lời ngay: "Anh ơi, em sai rồi, tại em sơ ý bị ngã nên mới sảy thai, nhưng Hoắc Vi Vũ đánh em hai bạt tai thật đấy, đau lắm."
"Vô duyên vô cớ sao lại đánh em?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt dò xét nhìn xoáy vào Cố Kiều Tuyết như chụp X-quang.
Cố Kiều Tuyết không dám nói xạo, đành thừa nhận một cách tội nghiệp: "Cô ta theo dõi em với A Khang, còn dây dưa với anh ấy cho nên em mới đánh cô ta một cái. Không ngờ cô ta tát em hai cái, còn bảo là trả lại em, tại em gợi đòn."
"Theo dõi em với Ngụy Ngạn Khang?" Ánh mắt Cố Hạo Đình toát lên tia sáng sắc bén lạnh lùng, sắc mặt xanh mét.
"Con gái tôi có hư cũng không đến lượt cô dạy!" Thái Nhã đứng một bên nổi nóng trước, mất bình tĩnh lườm Hoắc Vi Vũ rồi cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, giọng nói nhẹ tênh: "Xin lỗi, tôi vung tay nhầm hướng, ngại quá."
"Đây là thái độ hối lỗi của cô à?" Thái Nhã nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Vi Vũ ung dung nghiêng đầu hỏi vặn lại: "Thế mấy người bày mưu đổ tội cho tôi, thông đồng bịa chuyện định đẩy tôi vào chỗ chết thì tính sao đây?"
Thái Nhã bị Hoắc Vi Vũ chặn họng, chẳng thốt được một lời.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng rồi trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
Hắn đi về phía phòng sách như một quân vương, sự quyết đoán của người đứng trên đỉnh thiên hạ khiến không một ai dám làm trái ý.
Hoắc Vi Vũ kiêng dè hắn từ tận đáy lòng.
Cố Hạo Đình là một con hổ dữ ăn thịt người, còn cô đang ngay bên miệng hổ. Dám bảo hổ lột da, chỉ sợ là sẽ bị gặm sạch cả xương. Quan trọng là hôm qua cô không biết mình qua đêm với ai nên bây giờ còn đang chột dạ.
Hoắc Vi Vũ cứ thế đi theo hắn vào phòng sách.
Cố Hạo Đình kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Ánh mắt ấy quá mãnh liệt, quá chăm chú, dù hắn không nói gì nhưng cô vẫn co rúm người lại. Cô nắm lấy quần áo mình theo bản năng: "Anh nhìn tôi mãi thế làm gì? Anh nghĩ anh là Vượng Tử chắc, đã trả phí bản quyền cho Sữa Vượng Tử chưa?"
Cố Hạo Đình cau mày, rõ ràng là không thích cô ăn nói như vậy.
Không giận mà vẫn có uy. Anh chỉ im lặng cũng khiến không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
"Cô vào Bệnh viện làm gì?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, hàng mi dài che đi cửa sổ tâm hồn. Cô bịa đại một lý do: "Bụng hơi khó chịu."
"Hoắc Vi Vũ!" Cố Hạo Đình quát lên, dáng vẻ như đã nhìn thấu hết thảy.
Tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn, cô chột dạ nhìn Cố Hạo Đình.
"Chú ý thân phận của cô, phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ngụy Ngạn Khang sắp thành em rể cô rồi, giữ khoảng cách với cậu ta đi." Cố Hạo Đình nói rất nghiêm túc.
Thì ra là chuyện này.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc: "Hay anh tìm đại cái cớ nào tống gã vào tù đến khi chết già đi, tôi cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh luôn."
Cố Hạo Đình đứng lên, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hoắc Vi Vũ nhích chân phải về sau một bước rồi nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Từ nhỏ cô đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ có một mình hắn mà thôi. Mưa dầm thấm đất quá lâu, cả địa vị, phong cách, thanh danh, tác phong quả quyết dứt khoát và sự tàn bạo trên chiến trường của hắn đều khiến cô chùn bước.
Thoáng cái, Cố Hạo Đình đã đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, thân hình cao lớn bao phủ cả người cô. Hắn đưa tay vuốt ve đôi môi hồng của cô, trong mắt ánh lên tia sáng.
Cảm giác cô mang tới đêm qua còn rõ mồn một trong đầu óc hắn. Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Tác giả :
Xán Diểu Ái Ngư