Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Chương 374
Viện nghiên cứu Lawrence nằm ở trung tâm thành phố H nhưng là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Nó nằm ở vị
trí duy nhất trong ngõ sâu nên n3ếu không phải là bệnh nhân thì rất ít người lui tới đây.
Tuy nhiên, Lăng Tư Kỳ vừa mới bước ra ngoài không lâu đã thấy một lượng lớ1n xe ô tô hạng sang đỗ phía trước
cách đó không xa.
Trước chiếc xe hơi sang trọng, một bóng dáng cao ráo chậm rãi đi từ cuối ngõ ra9.
Nắng chiều trải dài bóng lưng của người đó.
Ánh nắng chiếu vào người anh ta, phủ lên bóng dáng cao ráo kia một tầng sáng 3màu vàng nhạt.
Mặc dù hơi mờ ảo nhưng con người của Lăng Tư Kỳ đột nhiên chấn động dữ dội.
Cô ta vô thức muốn quay người rờ8i đi, nhưng vừa mới nghiêng người thì chợt nhớ ra rằng ngõ này này là ngõ cụt,
trừ khi đi theo hướng khác từ cửa sau của Viện nghiên cứu Lawrence, nếu không cô ta chỉ có thể rời đi bằng con
đường này.
Lăng Tư Kỳ vội vàng cúi đầu xuống, nhưng nhịp tim lại cực kỳ nhanh.
Rất sợ người đàn ông sẽ nhìn cô ta lâu hơn.
Rất sợ người đàn ông sẽ nhận ra cô ta. Để Vân Hi bước đi với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Sự trầm
ổn và tao nhã trên người anh ta giống như một pho tượng thần có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Khi đi lướt qua anh ta, Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình sắp bị khí thế mạnh mẽ này hút mất.
Cho dù cô ta đã cố gắng hết sức bước đi một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng trái tim vẫn gần như ngừng đập.
Lăng Tư Kỳ không muốn dính dáng tới một người như vậy.
Sau sự việc bốn năm trước, để tránh người đàn ông này trả thù, cô ta đã cao chạy xa bay. Nếu không vì bệnh của
con trai, chỉ sợ rằng cô ta sẽ không bao giờ trở lại thành phố này nữa.
Cô ta cảm ơn ông trời vì đã cho cô ta một đứa con dễ thương và có trái tim ấm áp như một thiên thần nhỏ, cả đời
này, dù có vất vả đến đầu, cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để nuôi con trưởng thành.
Cô ta yêu con mình bao nhiêu thì lại sợ hãi người đàn ông trước mặt bấy nhiêu.
Không ngờ chỉ vừa đến thành phố này mà đã gặp lại anh ta rồi.
Khi đi ngang qua Lăng Tư Kỳ, cảm giác quen thuộc trên người đối phương khiến Đế Vân Hi hơi khựng lại.
Giờ phút này, Lăng Tư Kỳ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể kiểm soát được.
“Cậu cả, sao vậy?” Trợ lý đặc biệt Phương vội vàng tiến tới hỏi. Để Vân Hi liếc nhìn bóng lưng Lăng Tư Kỳ, suy
nghĩ một thoáng, xác nhận anh ta không quen người phụ nữ vừa rồi thì mới trả lời: “Không sao.”
Nói xong, anh ta tiếp tục đi về phía sảnh chính của Viện nghiên cứu Lawrence.
Nghĩ đến việc gặp lại em gái, Đế Vân Hi chợt mỉm cười.
Trong viện nghiên cứu, Cảnh Thiên cởi giày, lười biếng cuộn mình trên chiếc ghế sofa rộng rãi trong văn phòng của Hồng Lục, giống như một con mèo vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Đương nhiên, điều này phải bỏ qua nhưng báo cáo phân tích dữ liệu dày đặc mà người bình thường chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ phải đau đầu mà cô đang cầm trong tay.
“Đây không phải là bệnh tim bình thường, biến đổi bệnh lý do cơ quan trong cơ thể sẽ không như vậy, chắc là một loại bệnh di truyền.”