Truyền Kỳ Phu Nhân
Chương 84: Chú đang dụ đứa nhỏ ba tuổi sao?
Lộ Thao lộ ra nụ cười mê người: “Tiểu Nguy Nguy, ngoan, nói cho chú biết, baba của cháu sao lại quen với Tĩnh Đằng?”
Hắn sợ Mai Nguy Hiểm không biết Tĩnh Đằng là ai, liền bổ sung một câu: “Hay nói cách khác baba của cháu sao lại quen với chú Phong? Còn nữa, bọn họ đã quen được bao lâu rồi ~~”
Mai Nguy Hiểm dùng đôi mắt trong sáng nhìn bọn họ, không lên tiếng.
Thịnh Hoa có chút nóng nảy, cùng lên tiếng dụ dỗ nói: “Tiểu Nguy Nguy a, cháu chỉ cần nói cho bọn chú biết baba của cháu sao lại quen biết với chú Phong mà thôi, sau đó chú sẽ mua thiệt nhiều kẹo cho cháu ăn nha~~”
Mai Nguy Hiểm chậm rãi hít một hơi thật sâu, vô tội nhìn Thịnh Hoa: “Chú ơi, chú đang dụ đứa nhỏ ba tuổi sao?” ⚈̤꒫⚈̤
Thịnh Hoa: “…”
“Biến ra chỗ khác đi, thằng bé cũng đã bảy tuổi rồi, cậu còn dùng kẹo để dụ được sao.” Tiêu Ngạo đẩy Thịnh Hoa ra, ôn hòa cười cười nói với Mai Nguy Hiểm: “Tiểu Nguy Nguy, cháu chỉ cần nói cho chút biết chuyện của baba cháu và chú Phong, chú sẽ mua đồ chơi cho cháu nha~~”
Lúc này Mai Nguy Hiểm mới cười xán lạn: “Con muốn một giấy phép lái xe kèm một chiếc huyền phù nhi đồng, một quang não tối tân nhất, cơ giáp nhi đồng kiểu mới, còn thêm một cái thông tấn khí dạng nút áo, người máy toàn năng và cơ khí dị thú.”
Nhóc một mạch nói ra sáu món khác nhau, mỗi món đều vượt qua cấp bậc ‘đồ chơi’.
Tống Văn Vũ đang ôm đứa nhỏ liền đẩy đẩy gọng kính trên mặt, hai mắt sau lớp kính đó chợt lóe lên.
Đứa nhỏ này nói sáu loại ‘đồ chơi’, trùng hợp theo thứ tự là sản phẩm công ty của hắn, Vi Nghị Kiệt, Tiêu Ngạo, Khương Tân Dụ, Thịnh Hoa, Lộ Thao vừa mới nghiên cứu gần đây.
Thịnh Hoa vừa nghe đến thông tấn khí dạng nút áo chính là sản phẩm của công ty mình sản xuất, không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
Những người khác cũng có ý giống như Thịnh Hoa, đều là sản phẩm của công ty mình sao lại không thể cho đứa nhỏ được, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tiêu Ngạo hỏi: “Tiểu Nguy Nguy, bây giờ cháu có thể tiết lộ cho mọi người chuyện baba cháu cùng chú Phong được không?”
Mai Nguy Hiểm nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Cháu không biết bọn họn mới đầu quen biết như thế nào, nhưng cháu biết một điều là baba cháu bị chú Phong lừa gạt tới tay.”
Lừa gạt tới tay?
Năm người nhất thời cảm thấy phấn chấn, bằng giác quan thứ sáu của bọn họ, chuyện này nhất định có nội tình.
Khương Tân Dụ vội vàng hỏi: “Tiểu Nguy Nguy, cháu nói lừa gạt tới tay là có ý gì?”
“Ngày baba cùng mama ly hôn, trùng hợp là ngày chú Phong cùng ca ca của Văn Khải Duy đến Tổng cục dân chính …”
Thịnh Hoa không đợi đứa nhỏ nói xong, lập tức hô lên một tiếng: “Cái gì!”
Tiếu Ngạo bên cạnh động tác vô cùng nhanh chóng đập một phát lên đầu hắn, đè giọng nói: “La cái gì mà la, bộ cậu muốn Tĩnh Đằng chú ý đến đây hả?”
Vừa dứt lời, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, thấy lực chú ý của hắn đều đặt vào bộ tóc giả của Mai Truyền Kỳ, một chút xíu dư quang cũng không thèm bố thí cho bọn họ.
Nhìn ánh mắt Phong Tĩnh Đằng tràn đầy vẻ nhu hòa, năm người liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ quen biết Phong Tĩnh Đằng cũng gần hai mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ ôn nhu như thế.
Thịnh Hoa hạ thấp giọng hỏi: “Baba cháu đã ly hôn rồi?”
Tin tức trọng đại như thế, sao trên tinh võng không đưa tin nhỉ.
Lộ Thao tức giận lườm hắn một cái: “Cậu hỏi sai trọng điểm.”
Baba và mama đứa nhỏ ly hôn, trong lòng nhất định thương tâm, tên Thịnh Hoa này dĩ nhiên còn không thấy ngại hỏi lần nữa.
Lộ Thao cười nhìn về phía Mai Nguy Hiểm: “Cháu nói Tĩnh Đằng cùng ca ca của Văn Khải Duy, cũng chính là Văn Khải Khang đến Tổng cục dân chính?”
Bọn họ đều biết chuyện kết hôn của Phong Tĩnh Đằng cùng Văn Khải Khang, nhưng không nghe nói hai người đến Tổng cục dân chính.
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu: “Bất quá chú Phong không đăng ký kết hôn với ca ca của Văn Khải Duy, mà chọn baba cháu sau khi ly hôn. Sau đó, chú Phong cùng nhân viên công tác trong đó liên hợp lại lừa gạt baba cháu làm đăng ký kết hôn.”
WHAT!
Năm người không thể tin được trợn to mắt.
Tĩnh Đằng cùng nhân viên công tác trong Tổng cục dân chính liên hợp lại lừa gạt Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn?
Không phải chứ?
Tĩnh Đằng sẽ làm ra chuyện như vậy sao?
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe Tĩnh Đằng đề cập đến chuyện đăng ký kết hôn.
Mai Nguy Hiểm hì hì nở nụ cười: “Sau khi đăng ký kết hôn xong, baba cháu và cháu chuyển vào biệt thự của chú Phong. Từ đây, ba người hạnh phúc mỹ mãn sinh hoạt.”
Dọn vào ở trong biệt thự?
Đôi mắt năm người càng trợn to lên.
Mai Nguy Hiểm uống hết ly nước trái cái, đặt ly không xuống, nhìn mấy vị đại nhân còn đang khiếp sợ, nở nụ cười vui vẻ: “Các chú a, câu chuyện tới đây liền kết thúc. Không biết biên câu chuyện [biên: bịa chuyện, biên tập]của Nguy Nguy có thỏa mãn mọi người hay không? Có phải giống như chuyện cổ tích về vương tử nhất kiến chung tình với công chúa không?” ٩(^o^)۶
Biên câu chuyện?
Năm người Lộ Thao nhất thời bị nước miếng của mình làm cho nghẹn họng: “…”
Nói cách khác, bọn họ vừa mới nghe chỉ là câu chuyện bịa đặt thôi sao?
Mai Nguy Hiểm đứng lên nói một địa chỉ: “Phiền mấy chú đem đồ chơi tới cho cháu, cảm ơn ạ!!” (∗•‿•∗)
Nói xong, thằng bé nhảy nhảy nhót nhót đi về phía baba mình, sau đó nhào vào lòng Mai Truyền Kỳ.
“Ta đệt!” Thịnh Hoa lấy lại tinh thần: “Tuổi của chúng ta gom lại cũng sắp hai trăm, thế mà bị một đứa nhỏ đùa giỡn.”
Hắn còn tưởng nghe được tin tức động trời, tin tưởng không chút nghi ngờ nào, kết quả đứa nhỏ lại biên câu chuyện ra.
Tống Văn Vũ: “…”
Khương Tân Dụ: “…”
Tiêu Ngạo: “…”
Lộ Thao: “…”
Bọn họ sai rồi!
Thật sự sai rồi!
Vốn tưởng đứa bé xinh đẹp này là một thiên sứ ngây thơ trong sáng, nào ngờ đâu là tiểu ác ma đóng vai thiên sứ.
Bất quá vì đây là đứa nhỏ, bọn họ mới tin tưởng không nghi ngờ, căn bản không nghĩ đến nhóc đang dối gạt bọn họ.
Mai Truyền Kỳ ôm con nhìn năm người bên kia sắc mặt không ngừng biến hóa, trong lòng đoán được đứa nhỏ nghịch ngợm này đã làm chuyện xấu gì rồi.
Cậu tức giận nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Lại nghịch gì đó rồi phải không?”
Mai Nguy Hiểm chu chu mỏ: “Con không có nghịch gì đâu, là mấy chú muốn cho con quà gặp mặt mà thôi.” (*・з・*)
Nói xong nhóc quay lại nở nụ cười: “Con nói có đúng không mấy chú?”
Nụ cười dương quang xán lạn suýt chút nữa đâm mù mắt cún đám người Lộ Thao.
Bọn họ vì lén tra hỏi việc tư của Phong Tĩnh Đằng nên nào dám nói không phải, nhanh chóng gật đầu, những thứ để dụ đứa nhỏ xem như là quà ra mắt cũng tốt.
“Baba, lòng tốt không thể từ chối, con không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận.”
Bọn Lộ Thao nghe đứa nhỏ nói những lời này, khóe miệng giật giật.
Phong Tĩnh Đằng tự tiếu phi tiếu nhìn đám bạn tốt của mình: “Vậy Nguy Nguy có cảm ơn mấy chú hay không?”
Đừng tưởng hắn không biết đám bạn tốt này của mình muốn moi thông tin từ đứa nhỏ. Đáng tiếc, Nguy Nguy không phải là đứa nhỏ bình thường, không thể dễ dàng bị dụ như thế đâu.
Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật gật đầu: “Con nói rồi.”
“Ha ha, đám người các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ như thế?” Vi Nghị Kiệt dẫn theo Phỉ Cẩm đi tới, ngồi cạnh Tống Văn Vũ.
Thịnh Hoa tức giận liếc một cái: “Không có gì.”
Con mắt nào của hắn thấy bọn họ đang vui vẻ hử, rõ ràng là rất uất ức có được hay không, bị một đứa nhỏ trêu đùa cũng không còn mặt mũi nào nói ra.
Phong Tĩnh Đằng nói: “Trước đây Nguy Nguy chưa đến gần dị thú bao giờ, vì thế nhân lúc còn sớm, tôi định dẫn thằng bé đền vườn dị thú quan sát một chút, thuận tiện chọn mấy con lợi hại tham gia đấu thú.”
Vi Nghị Kiệt đứng dậy nói: “Vậy chúng ta cũng cùng đi chọn dị thú đi, buổi chiều Mộc gia Nhị thiếu gia có tổ chức một trận đấu, cược ít nhất là một triệu tín dụng điểm.”
Mọi người nghe xong liền nhanh chóng đứng dậy.
Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Nguy Hiểm, dẫn Mai Truyền Kỳ rời khỏi phòng. Vi Nghĩ Kiệt cùng Phỉ Cẩm đi chính giữa, phía sau là năm người Lộ Thao, Khương Tân Dụ, Tiêu Ngạo, Thịnh Hoa, Tống Văn Vũ.
Năm người phía sau đi chầm chậm kéo dài khoảng cách với người trước mặt.
Khương Tân Dụ hạ giọng nói nhỏ: “Truyền nhân này của lão tổ tông nhà Mai gia không những có gien và thể năng ưu tú, ngay cả đầu óc cũng thông minh. Tôi thấy Mai gia sau này nếu được thằng bé dẫn dắt, chắc chắn có thể vượt lên đỉnh cao.”
“Đứa nhỏ này thực sự là đáng ghét quá đi, bịa chuyện lừa gạt chúng ta ‘đồ chơi’ có giá trị như thế.” Thịnh Hoa nghĩ đến Mai Nguy Hiểm vừa bực mình vừa buồn cười, còn bất đắc dĩ nữa, ai bảo bọn họ ngu ngốc để đứa nhỏ lừa gạt làm chi.
Tống Văn Vũ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy đứa nhỏ này không phải bịa chuyện đâu.”
Mấy người còn lại nghe xong liền sửng sốt: “Là sao?”
“Trước hết không quản đứa nhỏ này có bịa chuyện không, thế nhưng địa chỉ nơi nhận tuyệt đối là sự thật.”
“Địa chỉ?”
Bọn Tiếu Ngạo ngẩn ra, sau khi biết được đứa nhỏ là đang bịa chuyện, đều choáng tại chỗ, ai còn chú ý đến nhóc đang nói địa chỉ nào.
“Thằng bé bảo chúng ta mang đồ đến cho nhóc, chính là biệt thự của Phong Tĩnh Đằng. Nói cách khác, Tĩnh Đằng thực sự rất có thể đang ở cùng hai cha con bọn họ. Còn nữa, chỉ cần không phải là người mù đều nhìn thấy được ánh mắt Tĩnh Đằng khi nhìn Mai Truyền Kỳ, quả thực là ôn nhu đến dìm chết chúng ta mà.”
Lộ Thao gật gật đầu: “Quen biết Tĩnh Đằng nhiều năm như vậy, tôi còn chưa bao giờ thấy cậu ấy ôn nhu với ai như thế, cũng chưa từng thấy cậu ấy cười vui vẻ như vậy, xem ra cậu ấy thực sự thích Mai Truyền Kỳ.”
Tiếu Ngạo thấy đám người phía trước đều lên xe huyền phù đến dị thú tràng, nhanh chóng nói một câu: “Không quản là thật hay giả, chờ đến lúc chúng ta tự mình đem đồ đến biệt thự của Tĩnh Đằng, chẳng phải là sẽ biết bọn họ có ở cùng nhau hay không.”
Bốn người còn lại nhìn nhau nở nụ cười, tăng nhanh bước chân đến chiếc huyền phù đang đợi, đi đến vườn dị thú.
Hắn sợ Mai Nguy Hiểm không biết Tĩnh Đằng là ai, liền bổ sung một câu: “Hay nói cách khác baba của cháu sao lại quen với chú Phong? Còn nữa, bọn họ đã quen được bao lâu rồi ~~”
Mai Nguy Hiểm dùng đôi mắt trong sáng nhìn bọn họ, không lên tiếng.
Thịnh Hoa có chút nóng nảy, cùng lên tiếng dụ dỗ nói: “Tiểu Nguy Nguy a, cháu chỉ cần nói cho bọn chú biết baba của cháu sao lại quen biết với chú Phong mà thôi, sau đó chú sẽ mua thiệt nhiều kẹo cho cháu ăn nha~~”
Mai Nguy Hiểm chậm rãi hít một hơi thật sâu, vô tội nhìn Thịnh Hoa: “Chú ơi, chú đang dụ đứa nhỏ ba tuổi sao?” ⚈̤꒫⚈̤
Thịnh Hoa: “…”
“Biến ra chỗ khác đi, thằng bé cũng đã bảy tuổi rồi, cậu còn dùng kẹo để dụ được sao.” Tiêu Ngạo đẩy Thịnh Hoa ra, ôn hòa cười cười nói với Mai Nguy Hiểm: “Tiểu Nguy Nguy, cháu chỉ cần nói cho chút biết chuyện của baba cháu và chú Phong, chú sẽ mua đồ chơi cho cháu nha~~”
Lúc này Mai Nguy Hiểm mới cười xán lạn: “Con muốn một giấy phép lái xe kèm một chiếc huyền phù nhi đồng, một quang não tối tân nhất, cơ giáp nhi đồng kiểu mới, còn thêm một cái thông tấn khí dạng nút áo, người máy toàn năng và cơ khí dị thú.”
Nhóc một mạch nói ra sáu món khác nhau, mỗi món đều vượt qua cấp bậc ‘đồ chơi’.
Tống Văn Vũ đang ôm đứa nhỏ liền đẩy đẩy gọng kính trên mặt, hai mắt sau lớp kính đó chợt lóe lên.
Đứa nhỏ này nói sáu loại ‘đồ chơi’, trùng hợp theo thứ tự là sản phẩm công ty của hắn, Vi Nghị Kiệt, Tiêu Ngạo, Khương Tân Dụ, Thịnh Hoa, Lộ Thao vừa mới nghiên cứu gần đây.
Thịnh Hoa vừa nghe đến thông tấn khí dạng nút áo chính là sản phẩm của công ty mình sản xuất, không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
Những người khác cũng có ý giống như Thịnh Hoa, đều là sản phẩm của công ty mình sao lại không thể cho đứa nhỏ được, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tiêu Ngạo hỏi: “Tiểu Nguy Nguy, bây giờ cháu có thể tiết lộ cho mọi người chuyện baba cháu cùng chú Phong được không?”
Mai Nguy Hiểm nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Cháu không biết bọn họn mới đầu quen biết như thế nào, nhưng cháu biết một điều là baba cháu bị chú Phong lừa gạt tới tay.”
Lừa gạt tới tay?
Năm người nhất thời cảm thấy phấn chấn, bằng giác quan thứ sáu của bọn họ, chuyện này nhất định có nội tình.
Khương Tân Dụ vội vàng hỏi: “Tiểu Nguy Nguy, cháu nói lừa gạt tới tay là có ý gì?”
“Ngày baba cùng mama ly hôn, trùng hợp là ngày chú Phong cùng ca ca của Văn Khải Duy đến Tổng cục dân chính …”
Thịnh Hoa không đợi đứa nhỏ nói xong, lập tức hô lên một tiếng: “Cái gì!”
Tiếu Ngạo bên cạnh động tác vô cùng nhanh chóng đập một phát lên đầu hắn, đè giọng nói: “La cái gì mà la, bộ cậu muốn Tĩnh Đằng chú ý đến đây hả?”
Vừa dứt lời, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, thấy lực chú ý của hắn đều đặt vào bộ tóc giả của Mai Truyền Kỳ, một chút xíu dư quang cũng không thèm bố thí cho bọn họ.
Nhìn ánh mắt Phong Tĩnh Đằng tràn đầy vẻ nhu hòa, năm người liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ quen biết Phong Tĩnh Đằng cũng gần hai mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ ôn nhu như thế.
Thịnh Hoa hạ thấp giọng hỏi: “Baba cháu đã ly hôn rồi?”
Tin tức trọng đại như thế, sao trên tinh võng không đưa tin nhỉ.
Lộ Thao tức giận lườm hắn một cái: “Cậu hỏi sai trọng điểm.”
Baba và mama đứa nhỏ ly hôn, trong lòng nhất định thương tâm, tên Thịnh Hoa này dĩ nhiên còn không thấy ngại hỏi lần nữa.
Lộ Thao cười nhìn về phía Mai Nguy Hiểm: “Cháu nói Tĩnh Đằng cùng ca ca của Văn Khải Duy, cũng chính là Văn Khải Khang đến Tổng cục dân chính?”
Bọn họ đều biết chuyện kết hôn của Phong Tĩnh Đằng cùng Văn Khải Khang, nhưng không nghe nói hai người đến Tổng cục dân chính.
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu: “Bất quá chú Phong không đăng ký kết hôn với ca ca của Văn Khải Duy, mà chọn baba cháu sau khi ly hôn. Sau đó, chú Phong cùng nhân viên công tác trong đó liên hợp lại lừa gạt baba cháu làm đăng ký kết hôn.”
WHAT!
Năm người không thể tin được trợn to mắt.
Tĩnh Đằng cùng nhân viên công tác trong Tổng cục dân chính liên hợp lại lừa gạt Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn?
Không phải chứ?
Tĩnh Đằng sẽ làm ra chuyện như vậy sao?
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe Tĩnh Đằng đề cập đến chuyện đăng ký kết hôn.
Mai Nguy Hiểm hì hì nở nụ cười: “Sau khi đăng ký kết hôn xong, baba cháu và cháu chuyển vào biệt thự của chú Phong. Từ đây, ba người hạnh phúc mỹ mãn sinh hoạt.”
Dọn vào ở trong biệt thự?
Đôi mắt năm người càng trợn to lên.
Mai Nguy Hiểm uống hết ly nước trái cái, đặt ly không xuống, nhìn mấy vị đại nhân còn đang khiếp sợ, nở nụ cười vui vẻ: “Các chú a, câu chuyện tới đây liền kết thúc. Không biết biên câu chuyện [biên: bịa chuyện, biên tập]của Nguy Nguy có thỏa mãn mọi người hay không? Có phải giống như chuyện cổ tích về vương tử nhất kiến chung tình với công chúa không?” ٩(^o^)۶
Biên câu chuyện?
Năm người Lộ Thao nhất thời bị nước miếng của mình làm cho nghẹn họng: “…”
Nói cách khác, bọn họ vừa mới nghe chỉ là câu chuyện bịa đặt thôi sao?
Mai Nguy Hiểm đứng lên nói một địa chỉ: “Phiền mấy chú đem đồ chơi tới cho cháu, cảm ơn ạ!!” (∗•‿•∗)
Nói xong, thằng bé nhảy nhảy nhót nhót đi về phía baba mình, sau đó nhào vào lòng Mai Truyền Kỳ.
“Ta đệt!” Thịnh Hoa lấy lại tinh thần: “Tuổi của chúng ta gom lại cũng sắp hai trăm, thế mà bị một đứa nhỏ đùa giỡn.”
Hắn còn tưởng nghe được tin tức động trời, tin tưởng không chút nghi ngờ nào, kết quả đứa nhỏ lại biên câu chuyện ra.
Tống Văn Vũ: “…”
Khương Tân Dụ: “…”
Tiêu Ngạo: “…”
Lộ Thao: “…”
Bọn họ sai rồi!
Thật sự sai rồi!
Vốn tưởng đứa bé xinh đẹp này là một thiên sứ ngây thơ trong sáng, nào ngờ đâu là tiểu ác ma đóng vai thiên sứ.
Bất quá vì đây là đứa nhỏ, bọn họ mới tin tưởng không nghi ngờ, căn bản không nghĩ đến nhóc đang dối gạt bọn họ.
Mai Truyền Kỳ ôm con nhìn năm người bên kia sắc mặt không ngừng biến hóa, trong lòng đoán được đứa nhỏ nghịch ngợm này đã làm chuyện xấu gì rồi.
Cậu tức giận nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Lại nghịch gì đó rồi phải không?”
Mai Nguy Hiểm chu chu mỏ: “Con không có nghịch gì đâu, là mấy chú muốn cho con quà gặp mặt mà thôi.” (*・з・*)
Nói xong nhóc quay lại nở nụ cười: “Con nói có đúng không mấy chú?”
Nụ cười dương quang xán lạn suýt chút nữa đâm mù mắt cún đám người Lộ Thao.
Bọn họ vì lén tra hỏi việc tư của Phong Tĩnh Đằng nên nào dám nói không phải, nhanh chóng gật đầu, những thứ để dụ đứa nhỏ xem như là quà ra mắt cũng tốt.
“Baba, lòng tốt không thể từ chối, con không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận.”
Bọn Lộ Thao nghe đứa nhỏ nói những lời này, khóe miệng giật giật.
Phong Tĩnh Đằng tự tiếu phi tiếu nhìn đám bạn tốt của mình: “Vậy Nguy Nguy có cảm ơn mấy chú hay không?”
Đừng tưởng hắn không biết đám bạn tốt này của mình muốn moi thông tin từ đứa nhỏ. Đáng tiếc, Nguy Nguy không phải là đứa nhỏ bình thường, không thể dễ dàng bị dụ như thế đâu.
Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật gật đầu: “Con nói rồi.”
“Ha ha, đám người các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ như thế?” Vi Nghị Kiệt dẫn theo Phỉ Cẩm đi tới, ngồi cạnh Tống Văn Vũ.
Thịnh Hoa tức giận liếc một cái: “Không có gì.”
Con mắt nào của hắn thấy bọn họ đang vui vẻ hử, rõ ràng là rất uất ức có được hay không, bị một đứa nhỏ trêu đùa cũng không còn mặt mũi nào nói ra.
Phong Tĩnh Đằng nói: “Trước đây Nguy Nguy chưa đến gần dị thú bao giờ, vì thế nhân lúc còn sớm, tôi định dẫn thằng bé đền vườn dị thú quan sát một chút, thuận tiện chọn mấy con lợi hại tham gia đấu thú.”
Vi Nghị Kiệt đứng dậy nói: “Vậy chúng ta cũng cùng đi chọn dị thú đi, buổi chiều Mộc gia Nhị thiếu gia có tổ chức một trận đấu, cược ít nhất là một triệu tín dụng điểm.”
Mọi người nghe xong liền nhanh chóng đứng dậy.
Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Nguy Hiểm, dẫn Mai Truyền Kỳ rời khỏi phòng. Vi Nghĩ Kiệt cùng Phỉ Cẩm đi chính giữa, phía sau là năm người Lộ Thao, Khương Tân Dụ, Tiêu Ngạo, Thịnh Hoa, Tống Văn Vũ.
Năm người phía sau đi chầm chậm kéo dài khoảng cách với người trước mặt.
Khương Tân Dụ hạ giọng nói nhỏ: “Truyền nhân này của lão tổ tông nhà Mai gia không những có gien và thể năng ưu tú, ngay cả đầu óc cũng thông minh. Tôi thấy Mai gia sau này nếu được thằng bé dẫn dắt, chắc chắn có thể vượt lên đỉnh cao.”
“Đứa nhỏ này thực sự là đáng ghét quá đi, bịa chuyện lừa gạt chúng ta ‘đồ chơi’ có giá trị như thế.” Thịnh Hoa nghĩ đến Mai Nguy Hiểm vừa bực mình vừa buồn cười, còn bất đắc dĩ nữa, ai bảo bọn họ ngu ngốc để đứa nhỏ lừa gạt làm chi.
Tống Văn Vũ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy đứa nhỏ này không phải bịa chuyện đâu.”
Mấy người còn lại nghe xong liền sửng sốt: “Là sao?”
“Trước hết không quản đứa nhỏ này có bịa chuyện không, thế nhưng địa chỉ nơi nhận tuyệt đối là sự thật.”
“Địa chỉ?”
Bọn Tiếu Ngạo ngẩn ra, sau khi biết được đứa nhỏ là đang bịa chuyện, đều choáng tại chỗ, ai còn chú ý đến nhóc đang nói địa chỉ nào.
“Thằng bé bảo chúng ta mang đồ đến cho nhóc, chính là biệt thự của Phong Tĩnh Đằng. Nói cách khác, Tĩnh Đằng thực sự rất có thể đang ở cùng hai cha con bọn họ. Còn nữa, chỉ cần không phải là người mù đều nhìn thấy được ánh mắt Tĩnh Đằng khi nhìn Mai Truyền Kỳ, quả thực là ôn nhu đến dìm chết chúng ta mà.”
Lộ Thao gật gật đầu: “Quen biết Tĩnh Đằng nhiều năm như vậy, tôi còn chưa bao giờ thấy cậu ấy ôn nhu với ai như thế, cũng chưa từng thấy cậu ấy cười vui vẻ như vậy, xem ra cậu ấy thực sự thích Mai Truyền Kỳ.”
Tiếu Ngạo thấy đám người phía trước đều lên xe huyền phù đến dị thú tràng, nhanh chóng nói một câu: “Không quản là thật hay giả, chờ đến lúc chúng ta tự mình đem đồ đến biệt thự của Tĩnh Đằng, chẳng phải là sẽ biết bọn họ có ở cùng nhau hay không.”
Bốn người còn lại nhìn nhau nở nụ cười, tăng nhanh bước chân đến chiếc huyền phù đang đợi, đi đến vườn dị thú.
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo