Truyền Kỳ Phu Nhân
Chương 25: Bạn bè gặp nhau
Nhà hàng Noãn Dương là nhà hàng thuộc loại nhất nhì tại A thành, ước chừng cao đến trăm tầng, dưới tầng bảy là nơi chuyên dùng để tổ chức đại tiệc, thiết kế tao nhã khí phái, phục vụ là số một.
Mai Nguy Hiểm vừa vào đại sảnh, liền quen thuộc lôi kéo Mai Truyền Kỳ vào thang máy trực tiếp lên thẳng tầng bảy.
Từ thang máy đi ra, nhân viên phục vụ lập tức nhận ra Mai Nguy Hiểm, lộ ra nụ cười thân thiện kính cẩn nói: “Tiểu thiếu gia, tổng tài bọn họ đã ở trong phòng VIP chờ đợi đã lâu.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lặng lẽ nhìn sang Mai Truyền Kỳ, nhìn thấy Mai Nguy Hiểm vô cùng thân thiết lôi kéo tay người này, liền hướng Mai Truyền Kỳ lễ phép nở nụ cười.
Mai Nguy Hiểm đẩy cửa phòng VIP ra, hướng về phía ba tuấn nam một mỹ nữ đang ngồi trên ghế salon chạy tới, cao hứng hô: “Chú Dương, chú Dực, chú Quân Tử, cô Hi Hi!”
Ngồi trên ghế salon là Liên Trạch Dương anh tuấn cao lớn, sang sảng cười, chạy tới đem Mai Nguy Hiểm ôm trên đùi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái.
“Tiểu bảo bối của chú, chú nhớ con muốn chớt lun hà!” Giản Dực ôm lấy Mai Nguy Hiểm.
Bên cạnh Trác Quân, Nông Duyệt Hi thấy Mai Truyền Kỳ đi theo sau lưng Mai Nguy Hiểm, kích động đứng lên.
Trác Quân giang hai tay ôm lấy Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ xoay người lại ôm thật chặt hắn.
Anh em trong lúc này, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một cái ôm đã thể hiện đối phương quan tâm mình thế nào.
Nông Duyệt Hi đẩy Trác Quân qua, ôm lấy eo Mai Truyền Kỳ: “Kỳ ca, chúc mừng anh sớm ra tù.”
Mai Truyền Kỳ mỉm cười xoa xoa tóc nàng, theo nàng ngồi bên cạnh Liên Trạch Dương.
Liên Trạch Dương nói: “Giản Dực đã nói với chúng tôi chuyện của cậu, bọn tôi cũng không hỏi thêm nữa. Thế nhưng, nếu cần đám anh em này giúp đỡ gì thì nhất định phải nói một tiếng đấy.”
“Đương nhiên.” Mai Truyền Kỳ cười cười đưa tay khoác lên trên vai hắn.
Trác Quân hỏi: “Cậu ngày hôm nay quay về Mai gia phải không? Mai thượng tướng nói thế nào?”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Gia gia bảo sẽ âm thầm điều tra việc này.”
“Vậy cậu về sau có tính toán gì không?”
Mai gia đời đời đều là quân nhân, bất luận nam nữ, sau khi sinh ra cũng đều lấy quân nhân làm mục tiêu để huấn luyện. Bây giờ Mai Truyền Kỳ đã bị khai trừ khỏi quân tịch, không thể trở lại trong quân đội, cũng là mang ý nghĩa cậu chỉ có thể làm người bình thường, đối với kẻ thân là người trong quân nhân thế gia mà nói đó là một chuyện phi thường tàn nhẫn.
Huống chi Mai Truyền Kỳ bởi vì thân phận đào binh đã công khai ra bên ngoài, nghĩ muốn tìm một công việc đã khó càng thêm khó.
Đương nhiên, bọn họ làm huynh đệ cũng có thể giúp một tay, thế nhưng, hắn tin tưởng đây tuyệt đối không phải như Mai Truyền Kỳ mong muốn.
“Ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian.”
Lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên, được Liên Trạch Dương đồng ý, người phục vụ bên ngoài đẩy cửa vào, hỏi bọn họ bữa tối muốn ăn gì.
Mai Nguy Hiểm ngồi trên đùi Giản Dực, lúc phục vụ đẩy cửa tiến vào, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa phòng có hai người đi qua, con mắt lém lỉnh hơi động, hướng Mai Truyền Kỳ nói: “Baba, con muốn ra bên ngoài chơi.”
Nơi này là địa bàn của Liên Trạch Dương, hơn nữa toàn bộ nhân viên làm tại Noãn Dương đều biết Mai Nguy Hiểm. Vì thế, Mai Truyền Kỳ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý để Mai Nguy Hiểm đi ra ngoài hóng mát một chút, để lại không gian cho cậu cùng đám bạn nói chuyện.
Chờ Mai Nguy Hiểm và người phục vụ rời đi, Liên Trạch Dương lập tức hỏi: “Tôi nghe Giản Dực nói cậu cùng Quân Thanh ly hôn?”
Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Đúng thế.”
“Nguy Nguy biết chuyện này chưa?”
“Đã biết rồi.”
“Vậy nó không tức giận hoặc ồn ào các loại chứ?”
“Không có.”
Giản Dực có chút không tin: “Không thể nào? Ngày đó, nó biết Quân Thanh và Lôi Tử Hàng đi cùng nhau, liền vô cùng tức giận. Hiện tại, cậu cùng Quân Thanh ly hôn, nó làm sao một chút phản ứng cũng không có? Đây cũng thật kỳ quái a.”
Mai Truyền Kỳ nhíu nhíu mày.
Kỳ thực cậu cũng cảm thấy phản ứng của con trai có chút dị thường, bé con phản ứng quả thực quá bình tĩnh.
Lúc này, đứa nhỏ đang được đám người lớn đem ra thảo luận, đang lén lén lút lút đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Mai Nguy Hiểm vừa vào đại sảnh, liền quen thuộc lôi kéo Mai Truyền Kỳ vào thang máy trực tiếp lên thẳng tầng bảy.
Từ thang máy đi ra, nhân viên phục vụ lập tức nhận ra Mai Nguy Hiểm, lộ ra nụ cười thân thiện kính cẩn nói: “Tiểu thiếu gia, tổng tài bọn họ đã ở trong phòng VIP chờ đợi đã lâu.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lặng lẽ nhìn sang Mai Truyền Kỳ, nhìn thấy Mai Nguy Hiểm vô cùng thân thiết lôi kéo tay người này, liền hướng Mai Truyền Kỳ lễ phép nở nụ cười.
Mai Nguy Hiểm đẩy cửa phòng VIP ra, hướng về phía ba tuấn nam một mỹ nữ đang ngồi trên ghế salon chạy tới, cao hứng hô: “Chú Dương, chú Dực, chú Quân Tử, cô Hi Hi!”
Ngồi trên ghế salon là Liên Trạch Dương anh tuấn cao lớn, sang sảng cười, chạy tới đem Mai Nguy Hiểm ôm trên đùi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái.
“Tiểu bảo bối của chú, chú nhớ con muốn chớt lun hà!” Giản Dực ôm lấy Mai Nguy Hiểm.
Bên cạnh Trác Quân, Nông Duyệt Hi thấy Mai Truyền Kỳ đi theo sau lưng Mai Nguy Hiểm, kích động đứng lên.
Trác Quân giang hai tay ôm lấy Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ xoay người lại ôm thật chặt hắn.
Anh em trong lúc này, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một cái ôm đã thể hiện đối phương quan tâm mình thế nào.
Nông Duyệt Hi đẩy Trác Quân qua, ôm lấy eo Mai Truyền Kỳ: “Kỳ ca, chúc mừng anh sớm ra tù.”
Mai Truyền Kỳ mỉm cười xoa xoa tóc nàng, theo nàng ngồi bên cạnh Liên Trạch Dương.
Liên Trạch Dương nói: “Giản Dực đã nói với chúng tôi chuyện của cậu, bọn tôi cũng không hỏi thêm nữa. Thế nhưng, nếu cần đám anh em này giúp đỡ gì thì nhất định phải nói một tiếng đấy.”
“Đương nhiên.” Mai Truyền Kỳ cười cười đưa tay khoác lên trên vai hắn.
Trác Quân hỏi: “Cậu ngày hôm nay quay về Mai gia phải không? Mai thượng tướng nói thế nào?”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Gia gia bảo sẽ âm thầm điều tra việc này.”
“Vậy cậu về sau có tính toán gì không?”
Mai gia đời đời đều là quân nhân, bất luận nam nữ, sau khi sinh ra cũng đều lấy quân nhân làm mục tiêu để huấn luyện. Bây giờ Mai Truyền Kỳ đã bị khai trừ khỏi quân tịch, không thể trở lại trong quân đội, cũng là mang ý nghĩa cậu chỉ có thể làm người bình thường, đối với kẻ thân là người trong quân nhân thế gia mà nói đó là một chuyện phi thường tàn nhẫn.
Huống chi Mai Truyền Kỳ bởi vì thân phận đào binh đã công khai ra bên ngoài, nghĩ muốn tìm một công việc đã khó càng thêm khó.
Đương nhiên, bọn họ làm huynh đệ cũng có thể giúp một tay, thế nhưng, hắn tin tưởng đây tuyệt đối không phải như Mai Truyền Kỳ mong muốn.
“Ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian.”
Lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên, được Liên Trạch Dương đồng ý, người phục vụ bên ngoài đẩy cửa vào, hỏi bọn họ bữa tối muốn ăn gì.
Mai Nguy Hiểm ngồi trên đùi Giản Dực, lúc phục vụ đẩy cửa tiến vào, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa phòng có hai người đi qua, con mắt lém lỉnh hơi động, hướng Mai Truyền Kỳ nói: “Baba, con muốn ra bên ngoài chơi.”
Nơi này là địa bàn của Liên Trạch Dương, hơn nữa toàn bộ nhân viên làm tại Noãn Dương đều biết Mai Nguy Hiểm. Vì thế, Mai Truyền Kỳ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý để Mai Nguy Hiểm đi ra ngoài hóng mát một chút, để lại không gian cho cậu cùng đám bạn nói chuyện.
Chờ Mai Nguy Hiểm và người phục vụ rời đi, Liên Trạch Dương lập tức hỏi: “Tôi nghe Giản Dực nói cậu cùng Quân Thanh ly hôn?”
Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Đúng thế.”
“Nguy Nguy biết chuyện này chưa?”
“Đã biết rồi.”
“Vậy nó không tức giận hoặc ồn ào các loại chứ?”
“Không có.”
Giản Dực có chút không tin: “Không thể nào? Ngày đó, nó biết Quân Thanh và Lôi Tử Hàng đi cùng nhau, liền vô cùng tức giận. Hiện tại, cậu cùng Quân Thanh ly hôn, nó làm sao một chút phản ứng cũng không có? Đây cũng thật kỳ quái a.”
Mai Truyền Kỳ nhíu nhíu mày.
Kỳ thực cậu cũng cảm thấy phản ứng của con trai có chút dị thường, bé con phản ứng quả thực quá bình tĩnh.
Lúc này, đứa nhỏ đang được đám người lớn đem ra thảo luận, đang lén lén lút lút đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo