Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 263
Vợ chồng Tống Quốc Cường nhìn hình ảnh này, trong lòng nói không ra là cảm giác gì.
Con gái còn nhỏ, bị sắc đẹp của Lăng Ngạo mê hoặc, cũng là chuyện bình thường. Nhưng đàn ông dù có đẹp trai, hai chân không thể cử động, cũng vô dụng!
Hai vợ chồng theo sau lưng họ, lúc lên lầu, Tống Quốc Cường nhìn Lưu Lan thật sâu, cảm thấy Lưu Lan lần trước để đám người Lăng Ngạo ký hiệp nghị trước hôn nhân đó thật sự quá thông minh!
Phòng của Tống Vĩnh Nhi là cả tầng hai, hoặc là nói là căn phòng ánh sáng tốt nhất của cả nhà họ Tống
Kéo mở rèm cửa xanh nước biển, hình đính hôn của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, đứng sừng sững cao cao trên cửa số của cô, giống như lời thề vượt qua mọi chướng ngại, biến tất cả không thể thành có thể.
Trần An cẩn thận đặt Lăng Ngạo lên giường, Lăng Ngạo vừa ngồi xuống, mới kinh ngạc cảm thấy giường của Tống Vĩnh Nhi thì ra mềm mại như vậy, chẳng trách mấy ngày lúc cô vừa tới Tử Vi cung thường ngủ không yên ổn.
Con người đen nhánh bắt đầu tham lam đánh giá tất cả trong phòng cô, giống như hận không thể phục chế lại toàn bộ nơi này, đặt vào phòng họ ở Tử Vi cung.
Vợ chồng Tống Quốc Cường đi lên, hai người đặt túi lễ phục lên bàn học.
Lưu Lan cười nói: “Để Trần An cùng Tiểu Ngạo tới nhà vệ sinh thay một chút trước, ra cho chúng ta xem thử?”
Tống Vĩnh Nhi và Trần An đều không nói chuyện.
Họ đều nhìn Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo lại chiều chuộng nhìn Tống Vĩnh Nhi, lắc đầu. Nhấc tay búng tách một cái, Trần An lập tức đi tới trước cửa sổ, kéo hết rèm cửa lên.
Anh ta lại đi tới ngoài cửa đóng cửa phòng, không vào nữa, nhưng vừa nhìn chính là có ý canh giữ ở đó.
Chính vào lúc vợ chồng Tống Quốc Cường vô cùng nghi hoặc, người đàn ông trên giường đột nhiên từ từ đứng dậy.
Tim Tống Vĩnh Nhi hung hăng chấn động!
Bị anh làm cảm động rồi.
Trời biết anh tốn bao nhiêu dũng khí mới dám đứng lên, đi đường trước mặt cô. Mà bây giờ, anh lại tốn bao nhiêu dũng khí mới có thể từ từ đứng dậy trước mặt ba mẹ cô!
Tống Vĩnh Nhi che miệng, nước mắt ào ào rơi xuống.
Cô nhớ anh từng nói, bản thân anh cũng không cách nào tiếp nhận dáng vẻ đi đường khập khiễng của mình!
Mà bây giờ, anh lại vì cô…
Tống Vĩnh Nhi rất muốn hỏi anh một câu: “Lăng Ngạo, anh rốt cuộc yêu em bao nhiêu?”
Nhưng cô không dám hỏi.
Vì cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tình cảm anh đối với cô, sâu xa vượt xa so với cô, cô sợ mình tự thẹn không bằng, cô sợ không biết nói thể nào, cô chỉ biết cố gắng khiến mình yêu anh hơn, hi vọng trong một ngày nào đó trong cuộc đời, có thể không thẹn với lòng sánh vai cùng anh, kiêu ngạo nói với anh một câu: “Lăng Ngạo, em cũng rất yêu rất yêu anh!”
Mà Lưu Lan cũng kinh ngạc rơi nước mắt!
Con rể trước mắt, dáng vẻ khi đứng dậy, còn cao hơn chồng bà nhiều!
Anh nhìn là đứa bé khỏe mạnh như vậy, đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy!
Đầu lưỡi Tống Quốc Cường bắt đầu lắp bắp: “Con…Tiểu Ngạo, con có thể đi lại rồi? Chân con khỏi rồi?”
Lăng Ngạo mỉm cười, đứng trước mặt họ, nghiêm túc mở miệng: “Ba mẹ, hai người đừng gấp, con từ từ giải thích cho hai người. Nếu có chỗ nào đường đột dọa hai người sợ, mong hai người tha thứ.”
Anh cuối cùng mở miệng.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng Tống Quốc Cường nghe thấy giọng con rể, cảm giác này giống như gió xuân thổi vào mặt, lại như hoa đào nở rộ, tóm lại, khiến họ mừng rỡ không thể mừng rỡ hơn!
Lưu Lan vội lắc đầu, xua tay nói với anh: “Không không không, chúng ta không bị dọa sợ, chúng ta chỉ là quá vui mừng…”
Ba mẹ nhà ai không hi vọng con gái mình gả cho một người đàn ông bình thường?
Nếu Lăng Ngạo khỏe mạnh, họ đương nhiên cũng yên tâm nhiều, nếu không, trái tim này từ đầu tới cuối lo lắng cho con gái, tới lúc nào mới có thể buông xuống?
Tống Quốc Cường cũng nói: “Chúng ta cũng là hi vọng hai đứa tốt đẹp, hi vọng hai đứa đều tốt đẹp.”
“Vẫn là để con nói đi!”
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên cắt ngang đoạn đối thoại của họ, bước tới kéo Lăng Ngạo để anh lại ngồi xuống.
Cô bây giờ rất trân trọng chân của Lăng Ngạo, chỉ mong ngóng nửa năm sau cùng anh tới Đức một chuyến, sau đó hai người cùng dắt tay nhau nhảy nhót quay về. Vì một ngày này, từng phút từng giây hiện tại chỉ cần có thể không khiến Lăng Ngạo tốn sức đi đường, cô liền không bắt Lăng Ngạo phí sức đi đường.
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ bảo vệ mình của cô, không nhịn được nói: “Anh không yếu ớt không chịu nổi gió như em nghĩ, hơn nữa, vận động thích hợp có lợi cho khôi phục thần kinh phần chân.”
“Anh câm miệng! Kêu anh nghỉ ngơi thì anh nghỉ ngơi đi!”
Tống Vĩnh Nhi trừng mắt anh, anh lập tức ngoan ngoãn vô cùng.
Lưu Lan gấp gáp: “Vĩnh Nhi, đây là chuyện gì?”
Tống Vĩnh Nhi một năm một mười nói hết ngóc ngách sự việc, bao gồm cả thì ra lúc Lăng Ngạo 17 tuổi, cô đã kéo anh ra khỏi khoang xe cứu anh một mạng, lại tới chuyện hồ chứa Thanh Thành, lại tới chuyện nhà họ Lăng tìm tới liên hôn.
Biết chân Lăng Ngạo còn nửa năm thì có thể khôi phục như thường, trong lòng vợ chồng Tống Quốc Cường đặc biệt hưng phấn và kích động!
Họ đều nghĩ hôm sau trước hừng đông đến miếu thắp nén hương!
Tống Vĩnh Nhi nói rất rõ ràng, tự nhiên, đối với quan hệ giữa Lăng Ngạo, bệ hạ, phu nhân Nguyệt Nha, Tống Vĩnh Nhi không lộ ra chữ nào.
Không phải cô không tin ba mẹ mình, mà là chuyện này quá lớn, bây giờ bệ hạ có viên thương hải minh châu trong dân gian, chuyện thế này càng nhiều người biết thì tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!
Lăng Ngạo nghe cô nhóc không ngừng nói chuyện về anh, anh lúc này mới phát hiện, thì ra cô nhớ chuyện của mình rõ ràng như vậy.
Sau khi giải thích rõ tất cả, Tống Vĩnh Nhi cầm túi đồ nữ, hưng phấn nói: “Con còn chưa xem đâu, con đi thay trước!”
Lưu Lan lau nước mắt vui mừng trên gò má, phì cười.
Con gái vẫn là tính tình trẻ con như vậy, bà xua tay nói: “Con đi đi! Chúng ta ở đây đợi nhìn con tỏa sáng đâu!”
Tống Vĩnh Nhi ôm túi chạy vào nhà vệ sinh, một giây trước khi cánh cửa đóng lại, trong không khí tràn đầy lời nói hoạt bát ngọt ngào của cô: “Bổn tiểu thư diễm áp quần phương, cái thế vô song! Cho dù không có lễ phục xinh đẹp cũng vẫn chói sáng!”
“Hahaha.”
“Hahaha.”
Mọi người đều cười.
Tiếng cười qua đi, Lăng Ngạo đột nhiên rất yên tĩnh nhìn vợ chồng Tống Quốc Cường, nói: “Ba mẹ, con rất cảm ơn hai người đã sinh ra mặt trời nhỏ như Vĩnh Nhi, cô ấy không chỉ là bảo bối của hai người, mà cũng là bảo bối của con. Từ khi có cô ấy, trong cuộc đời con mới có ánh mặt trời. Hai người yên tâm, con lấy mạng để đổi trái tim cô ấy, há có thể không trân trọng cô ấy?”
Nghe vậy, vợ chồng Tống Quốc Cường cũng yên tâm không ít.
Đặc biệt là Lưu Lan, bà cũng thở dài, nói: “Mẹ vốn cũng lo lắng, nhưng bây giờ mới biết cái gì gọi là định mệnh. Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện Vĩnh Nhi hai lần cứu mạng con, nhân duyên giữa hai đứa, có lẽ đã được định rồi.”
Tống Quốc Cường cũng khẽ nói: “Cho nên, Tiểu Ngạo, con đường cuộc đời sau này vẫn còn rất dài. Nếu tương lai có một ngày, xuất hiện biến cố gì, con cũng phải nể tình hai lần con bé cứu mạng con, mà bỏ qua nhiều hơn một chút.”