Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 223
Cố Duyên chỉ trơ mắt nhìn anh từng bước từng bước đi về phía mình, rồi lại từ từ ngồi xổm xuống cơ thể tao nhã sang trọng.
Cô chưa bao giờ biết và cũng không bao giờ dám nghĩ rằng anh làm tất cả những hành động này, chỉ đối với cô!
Trái tim của cô đâu phải chỉ là cảm giác như muốn vỡ tung ra đâu, càng giống như là linh hồn sắp bị rút ra rồi vậy!
Đặc biệt là trong toàn bộ quá trình, bọn họ luôn bốn mắt nhìn nhau!
Nghê Chiến đột nhiên nhấc hai tay lên, nắm lấy đôi tay đang xoắn xuýt của cô, đôi mắt màu hổ phách của anh viết đầy dịu dàng và thành kính, nhìn cô thật sâu.
“Duyên Duyên, nếu như em không thích anh, vậy thì anh xin lỗi em về hành vi đường đột bây giờ của anh, cũng xin em suy nghĩ về anh một chút. Nếu như em thật sự thích anh, vậy anh cũng phải xin lỗi em vì đã tỏ tình muộn màng, xin em đừng tức giận, cũng đừng thương tâm buồn bã. Anh biết loại chuyện tỏ tình này, vẫn là đàn ông làm trước thì tốt hơn.”
Cố Duyên cảm thấy như mình đang trong giấc mơ, hồn phách đều đang lơ lửng.
Người đàn ông trước mắt quá đỗi hoàn mỹ, cô làm sao có thể lọt vào mắt anh?
Tuy từ nhỏ đến lớn, mọi người trong cung đều rất sủng ái cô, ngay cả Bệ hạ cũng nhìn cô trưởng thành, lúc nhỏ còn hay bế cô, đưa cô ra ngoài chơi, lúc cô thi, Bệ hạ còn muốn mở cửa sau gì đó cho cô nữa.
Nhưng Cố Duyên từ đầu đến cuối vẫn luôn nhớ thân phận của mình.
Đây chính là sự giáo dục mà kể từ khi cô còn rất nhỏ ba cô Phú Nhất đại nhân đã tiến hành đối với cô, bất luận chủ tử có tốt và gần gũi với con thế nào, thì chủ tử là chủ tử, có tốt hơn cũng không thể vượt quá quy củ. Cho dù Bệ hạ sủng ái con, thì con cũng chỉ là con gái của quan viên, sẽ không trở thành công chúa.
Hành vi thận trọng nghiêm chỉnh của các thế hệ Ngự thị vẫn luôn ảnh hưởng sâu sắc đến Cố Duyên.
Cô dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Nghê Chiến nắm càng chặt hơn nữa.
Cảm giác đau đớn trên tay ập đến, rất rõ ràng, cũng khiến cô nhìn rõ những thứ trước mắt không phải là mơ.
Nghê Chiến nhìn cô, nói: “Duyên Duyên, điều mà bây giờ anh muốn em nghe thật rõ, là anh thích em. Anh thật sự thích em. Là loại thích mà sau khi hẹn hò sẽ trực tiếp đi thẳng đến kết hôn, không phải là kiểu thích vì nhất thời mới mẻ, hôm nay một suy nghĩ, ngày mai lại là một suy nghĩ khác đâu. Duyên Duyên, trên địa cầu này có rất nhiều người, nhưng chúng ta muốn gặp đúng người, loại xác suất này thực ra rất nhỏ. Có lẽ bản thân em cũng không biết bản thân mình có chỗ nào tốt, nhưng anh có thể nhìn ra em tốt hơn tất cả mọi người, thích hợp với anh hơn tất cả những cô gái khác. Anh cũng chưa có yêu đương qua, nhưng anh sẽ dùng trái tim mình để yêu. Anh hy vọng em có thể vì anh mà thêm một phần dũng khí, thêm một phần tín nhiệm nữa.”
“Cậu…” Cố Duyên vẫn là không dám.
Gia phong của nhà họ Nghê thuần chính, đây là điều mà người đời ai cũng biết. Nhưng con người Nghê Chiến này có một lòng một dạ hay không, thì điều này không thể bảo đảm.
Cố Duyên không phải là không thích anh, mà là sợ một khi ôm hy vọng, tương lai sau này lỡ như thay đổi rồi, cô sẽ không thể chịu đựng nổi những tổn thương và đau khổ đó đâu.
Thử hỏi, nếu như cô đã theo Nghê Chiến rồi, vậy sau khi chia tay, cô còn có thể thích ai được nữa?
Cô sẽ sống trong cái bóng của Nghê Chiến cả đời!
Tất cả những cung bậc cảm xúc như căng thẳng, không nỡ, thấp thỏm, vui mừng, hoảng loạn vân vân đều được lấp đầy trong đôi con ngươi không am hiểu sự đời của cô.
Sau khi nhìn thấu, Nghê Chiến nhanh chóng buông tay!
Cố Duyên lập tức hoảng loạn, cảm giác mất mát ập đến, theo bản năng làm một động tác muốn túm lấy.
Anh sững sờ một hồi, sau đó một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lập tức giúp cô bù đắp cảm giác mất mát!
Tay còn lại nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số rồi bật loa ngoài.
Khi Cố Duyên nhìn thấy chữ “Cô” sáng lên trên màn hình điện thoại của anh, cô giật mình mà há mồm ngơ ngác!
Không lâu sau, thanh âm dễ nghe của Nghê Tịch Nguyệt truyền tới: “Chiến, có chuyện gì thế?”
“Cô, cháu đang tỏ tình với Cố Duyên!”
Nghê Tịch Nguyệt dường như là sững sờ rồi, nhưng rất nhanh lại cười khẽ ra tiếng: “Thật sao? Chiến à? Cháu không phải là đang dỗ cho cô vui đó chứ?”
“Là thật.” Nghê Chiến nắm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của Cố Duyên, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt ôn nhu cực kỳ: “Duyên Duyên có thể là có chút sợ hãi, cho nên cháu muốn mời cô chứng kiến: Nghê Chiến cháu thật lòng thích Cố Duyên, cũng hy vọng cô ấy có thể đồng ý làm bạn gái của cháu. Cháu sẽ cố gắng hết sức mình để xây dựng tình yêu này thật tốt, cũng trân trọng cô ấy.”
Đối với tương lai, không phải là anh không khao khát, mà là tạm thời không thể tuỳ tiện hứa.
Anh biết rất rõ, làm thật tốt chuyện của ngày hôm nay, vẫn sẽ luôn tốt hơn chỉ mơ ước và suy nghĩ đến ngày mai.
Những giọt nước mắt cảm động, quanh quẩn đảo qua lại trong đôi mắt của Cố Duyên.
Vợ chồng Trần An trốn trong phòng nhìn lén cũng hoàn toàn không ngờ!
Cậu Nghê thực sự thích Cố Duyên!
Khúc Thi Văn che miệng và nói nhỏ bên tai Trần An: “Duyên Duyên đã giẫm phải cục shit may mắn nào thế a! Quá là may mắn rồi!”
Trần An trợn trắng mắt với chị ta một cái: “Em không nghe cậu Nghê nói sao, Duyên Duyên là ưu tú nhất, chỉ là mấy ưu điểm đó em không có nhìn thấy, nhưng cậu Nghê có thể nhìn thấy được!”
Lúc này, thanh âm của Nghê Tịch Nguyệt lại truyền tới: “Nếu như Duyên Duyên sau này chọn ở lại cung đình thì sao? Trước đây Bệ hạ nói với cô, ngài ấy nói đã suy nghĩ kỹ rồi, con của cô chính là con của ngài ấy, ngài ấy muốn đón Tiểu Ngạo vào cung kế vị. Cô nghĩ, anh em Trần An cũng sắp phải vào cung rồi, đến lúc đó cả nhà Phú Nhất đại nhân đoàn tụ, cháu muốn đưa đứa con gái duy nhất của ông ấy đến thành phố H sao? Chiến à, mấy chuyện này cháu phải suy nghĩ thật kỹ, Duyên Duyên sinh ra trong cung, cũng trưởng thành trong cung, cả đời này, đây là lần đầu tiên đi ra khỏi bức tường cung đình, thế giới bên ngoài cô ấy có nghe qua, cũng nhìn thấy trên TV, trên sách qua, nhưng chưa có trải nghiệm qua, cháu có xác định là cô ấy sẽ sống quen không?”
Nghe vậy, vợ chồng Trần An trầm mặc trước video.
Nước mắt Cố Duyên rơi xuống, từ đầu đến cuối không nói gì.
Nghê Chiến nhìn sâu vào cô một cái, nhấc tay lên giúp cô lau đi giọt nước mắt trên má, nói: “Nếu như thật sự đến lúc đó, Duyên Duyên nói muốn làm thế nào, cháu sẽ làm thế đó. Nếu như cô ấy không nỡ rời xa cung đình, cháu sẽ dời tổng bộ Nghê Thị đến thủ đô!”
Toàn thế giới, chỉ nghe thấy một tiếng hoa nở.
Nghê Tịch Nguyệt im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: “Vậy cô chúc phúc cho hai đứa. Chiến à, Duyên Duyên là một cô gái tốt, cháu ngàn vạn lần phải trân trọng đó!”
Nghê Chiến cười: “Cô, Duyên Duyên bây giờ còn chưa đồng ý làm bạn gái cháu nữa! Cô giúp cháu hỏi cô ấy đi! Điện thoại của cháu luôn mở loa ngoài đó!”
“Tiểu tử thối!” Nghê Tịch Nguyệt thấp giọng mắng một câu, sau đó dừng lại một giây, nói: “Duyên Duyên, Chiến có thể gọi điện thoại cho ta ở trước mặt cháu, biểu thị là nó rất thật tâm. Cháu không cần có lo lắng gì cả, nếu như thích nó thì chấp nhận nó, hẹn hò với nhau. Nếu như không thích nó, thì thẳng thắn nói với nó, không cần nể mặt ta!”
Cố Duyên che miệng lại, nước mắt không ngừng rơi.
Cô thực sự không ngờ rằng Nghê Chiến có thể vì mình mà làm đến bước này.
Đó là phu nhân Nguyệt Nha đó, là nữ thần mà con dân Ninh Quốc kính trọng, cũng là người thân ruột thịt của anh!
Nghê Chiến nhẹ giọng nói: “Cô à, cháu nói chuyện với Duyên Duyên một lát, không còn sớm nữa, cô ngủ trước đi.”
“Được.”
Cất điện thoại đi, Nghê Chiến nhìn Cố Duyên, ngón tay quấn băng gạc màu trắng khẽ nhúc nhích, anh nhíu mày, bộ dạng có chút đau khổ mà nói: “Duyên Duyên, anh…anh ngồi xổm lâu quá, tê chân rồi!”