Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 190
CHƯƠNG 190: LỢI VÀ HẠI
Kỷ Lệ Tôn ôm chặt vợ mình trong ngực, dịu dàng dỗ: ”Ngoan, không khóc không khóc, bọn nhỏ sẽ chê cười em đấy. Em xem, chuyện quan trọng nhất là Hữu Kỳ còn sống, em áy náy tự trách nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn cho là cô ấy đã chết, nhưng sự thật là cô ấy đã có một người đàn ông yêu cô ấy, còn có con của mình. Khúc mắc này em cũng nên buông xuống rồi!”
Kiều Tả Kỳ chui ra khỏi ngực chồng mình, nhìn Bạch Ly Thu: ” Có thể cho tôi xem ảnh Khóa vàng của cậu được không?”
Không đợi Bạch Ly Thu đi tìm, Nghê Chiến đã đưa ảnh chụp qua.
Kiều Tả Kỳ cầm lấy nhìn một cái, nước mắt trào ra, gần như khóc không ra tiếng: ”Đây là chiếc Khóa vàng của Hữu Kỳ, là của em ấy! Là của em gái tôi!”
Vẻ mặt Bạch Ly Thu khiếp sợ chỉ Kiều Tả Kỳ: ”Bà…bà là chị gái song sinh của mẫu hậu ư?”
Kiều Tả Kỳ nhìn anh ta, móc từ trong túi ra một thứ giống hệt đưa cho anh ta xem: ”Đây là chiếc Khóa vàng của tôi! Cậu xem, có phải giống với của mẹ cậu không? Tên tôi là Tả Kỳ, tên nó là Hữu Kỳ, đây là tên do lão tổ tông của hoàng gia đặt cho chúng tôi, ý chỉ tôi với nó giống như một đôi tiểu thiên sứ, một trái một phải xung quanh cha mẹ!”
Tay của bà đều đang run run, mong đợi nhìn Bạch Ly Thu.
Nhìn vào đôi mắt lục lam xinh đẹp kia, bà khóc càng dữ dội hơn: ”Ô ô…cũng không biết Hữu Kỳ sao có thể sống ở Mạc Ly Quốc nhiều năm như vậy, hu hu…con bé vốn không ăn quen đồ ăn ngoại quốc, tôi đều làm cho con bé từ nhỏ đến lớn, tật xấu một đống, không có người nhà che chở, sao nó làm được chứ, hu hu…”
Bạch Ly Thu dường như cũng run rẩy nhận lấy chiếc khóa vàng nhỏ nhìn một cách cẩn thận.
Vàng vẫn là vàng nhưng không còn mới nữa, nhìn sơ quá đã có tuổi đời rồi, hoa văn trên đó giống hệt cái của mẫu thân, nhãn hiệu cũng giống, chỉ khác mỗi tên thôi!
Hốc mắt Bạch Ly Thu đỏ lên và rơi nước mắt theo: ”Dì!”
”Đứa trẻ ngoan!”
Thấy Kiều Tả Kỳ sắp ôm đến, chồng bà- Kỷ Lệ Tôn lại giơ tay ngăn ở giữa ngăn cách bọn họ.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Kỷ Lệ Tôn, đây là người đàn ông bước ra từ trong tranh vẽ, ánh mắt và khí chất thuần khiết như pha lê vậy.
Ông ta nhìn Bạch Ly Thu chăm chú, cầm chiếc Khóa vàng từ trong tay anh ta lại rồi bỏ vào túi vợ mình, rồi nói: ”Chúng tôi đã chứng minh được chúng tôi là người thân của Kiều Hữu Kỳ, nhưng cậu lại chưa chứng minh được cậu là con trai của Kiều Hữu Kỳ. Cậu chỉ mang đến có một bức ảnh, còn lại tất cả điều là lý lẽ của một mình cậu!”
Kiều Tả Kỳ hơi lo lắng: ”Chồng!”
Kỷ Lệ Tôn lại mỉm cười trấn an bà: ”Giờ cả thế giới đều biết tình hình giữa Ninh Quốc và Mạc Ly Quốc rất căng thẳng. Thời điểm hiện tại cẩn thận vẫn hơn! Còn nữa, bố em là bộ trưởng bộ quốc phòng, ông ấy với em trai em đều là tướng quân của Ninh Quốc, em là con gái của trưởng công chúa Ninh Quốc, có vài trọng trách đã được định sẵn từ khi sinh ra.”
Kiều Tả Kỳ hít sâu một hơi rồi lau nước mắt, cố gắng khôi phục lý trí nhìn Bạch Ly Thu: ”Làm thế nào để cậu chứng minh được cậu là con trai của Hữu Kỳ?”
Trong lòng Bạch Ly Thu biết tất cả những thứ bọn họ nói đều đúng.
Anh ta cũng chỉ đơn giản đến tìm người thân giúp mẹ, chưa từng nghĩ đến mẹ vậy mà lại là con gái của trưởng công chúa Ninh Quốc!
Hình như lớn chuyện rồi!
”Tôi…” Bạch Ly Thu rút điện thoại từ trong túi ra, mở phần album, bên trong có ảnh, có cả video, đa số đều là của anh ta và Kiều Hữu Kỳ chụp trong cung của Mạc Ly Quốc.
”Các người xem cái này đi.”
Anh ta vẫy tay với vợ chồng Kỷ Lệ Tôn.
Lúc thấy rõ dáng vẻ xinh đẹp của Kiều Hữu Kỳ trong ảnh, vợ chồng Kỷ Lệ Tôn liền tin.
Lại thấy dáng vẻ sinh động, hoạt bát của Kiều Hữu Kỳ dựa vào lòng chồng mình thổi nến sinh nhật giúp Bạch Ly Thu trong video, một cảnh hạnh phúc nhìn qua đều làm cho người ta hâm mộ.
Kiều Tả Kỳ cuối cùng cũng ôm lấy Bạch Ly Thu, và bật khóc: ”Ô…ô…ô..ô đây là con của em gái tôi, con của em ấy đã lớn vậy rồi, ô ô…’
Cách đó không xa, Tống Vĩnh Nhi rơi lệ nhìn cảnh tượng này.
Cô bị cảm động thật rồi.
Dù là những đứa trẻ lớn lên trong hoàng thất cũng có tình thân sâu sắc với nhau.
Lăng Ngạo đang đẩy xe lăn, rút tờ giấy ra đưa vào lòng bàn tay cô: ”Đừng khóc nữa.”
Cô rơi nước mắt anh sẽ đau lòng.
Hình như sau khi cô gái nhỏ này ở cùng mình, rơi nước mắt như cơm bữa, làm thế nào cho phải đây?
Đều là lỗi của mình!
Kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi qua, anh nhìn cô một cách nghiêm túc: ”Sau nay anh sẽ không để em phải khóc.”
Kỷ Lệ Tôn nhướng mày nhìn cảnh tượng này cách đó không xa, lại hỏi Nghê Chiến: ”Nghê Chiến, đây là ai?”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn thần như trăng sáng, nhan như tinh huy, không giống như con của nhà bình thường.
Nghê Chiến thấy Lăng Ngạo, hơi khó xử, bèn nói: ”Là một người anh của tôi.”
Kỷ Lệ Tôn không nói gì nữa.
Sau khi khóc xong, Kiều Tả Kỳ theo chồng mình nhìn, ánh mắt hướng về phía Lăng Ngạo đánh giá.
Trước đó anh vẫn luôn ngồi trên xe lăn, lại cách xa, Tống Vĩnh Nhi còn đứng bên cạnh cho nên giảm bớt cảm giác tồn tại.
Nhưng vừa thấy lại dọa đến Kiều Tả Kỳ: ”Cậu?”
Sao người đàn ông này lại giống với đại đế Thiên Lăng vậy?
Lăng Ngạo lại không nói một lời nào, ánh mắt mang chút tia cảnh cáo nhìn Bạch Ly Thu, ý bảo anh ta đừng nói lung tung.
Bạch Ly Thu cũng buồn bực, không rõ là có chuyện gì, sao dì là gọi cậu Tư là cậu?
”Con nghe dì nói, con không thể ở thành phố M thêm nữa, giờ con phải đi theo dì, chúng ta đến thủ đô trong đêm, đến vương phủ đại tướng quân thăm ông ngoại con! Nghê Chiến dù sau cũng vừa xảy ra chuyện, nếu để người ta biết con đang ở đây thì hậu quả phiền phức rồi!”
”Dì! Trong lòng con cũng đang lo chuyện này, hôm này đến tìm cậu Nghê, mạo phạm rồi!”
”Đừng sợ, đi, chúng ta đi về thôi, bà ngoại ông ngoại nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ vui lắm!”
”Vâng! Tướng quân Kiều Âu vẫn luốn là nhân vật mà cháu sùng bái, không ngờ lại là ông ngoại của mình!”
Bạch Ly Thu nói xong liền kéo cánh tay của Kiều Tả Kỳ rời đi!
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe lăn màu bạc lăn đến trước sô pha, thờ ơ nói một câu: ”Tam hoàng tử hiện tại không thể rời đi. Nếu đến phủ đại tướng quân làm khách thì đây sẽ là tội danh thông đồng với địch phản quốc! Đến lúc đó, không chỉ là ông ấy, đến cả hoàng hậu trong cung của Mạc Ly Quốc cũng sẽ chuốc lấy hậu quả khôn lường!”
Lời vừa nói ra, mọi người trong nhà đồng loạt nhìn về phía Lăng Ngạo.
Mà biểu tình của Lăng Ngạo lại cực kỳ bình thản nhận lấy cốc của Khúc Thi Văn bưng lên nhấp một ngụm, buông xuống nói tiếp: ”Nghĩ đến nhiều năm như vậy, quốc vương của Mạc Ly Quốc vẫn luôn che chở mẹ con Tam hoàng tử cực kỳ tốt, không để thế giới bên ngoài biết được, không chỉ sợ hoàng hậu sau khi biết sự thật có khả năng rời bỏ mình, còn sợ hơn là nhỡ dư luận lấn át, dù cho ông ấy có lòng muốn bảo vệ mẹ con bọn họ thì cũng lòng có dư mà lực không đủ!”