Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 184
Nghê Chiến nhíu mày, trong lòng đã có tính toán: Kiều Hữu Kỳ còn sống!
Lăng Ngạo không chút động tĩnh chớp mắt, như không để ý tới lời của Bạch Ly Thu.
Mà Tống Vĩnh Nhi lúc này mới biết, ông chú nhà cô thì ra đã bụng đen tới bước này rồi!
Nhìn như đang đuổi người, thực ra là đang ép đối phương cúi đầu, chủ động thẳng thắn nói ra với anh!
Trong mắt hiện lên bong bóng màu hồng, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, nhìn suốt nhìn suốt, tình cảm ái mộ tràn trề!
Nghê Chiến không nhịn được phì cười: “Cô bé, cho dù em nhìn xuyên qua đầu anh tôi, vậy cũng không nhìn ra đóa hoa đâu!”
Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt, khẽ nói: “Em nhìn anh ấy em thấy vui, không cần nở hoa, cũng không cần anh quản!”
Lăng Ngạo nghe thấy những lời này trong lòng đương nhiên yêu thích, cầm tay nhỏ của cô hôn hôn, xem như phần thưởng.
Mà Bạch Ly Thu lại có chút không hiểu, cậu tư là người câm, lại biết nói chuyện?
Cho dù biết nói chuyện thì cũng là ngồi xe lăn, dựa vào cái gì hấp dẫn được lòng của Tống Vĩnh Nhi?
Lăng Ngạo nhìn Khúc Thi Văn: “Bữa tối xong chưa?”
“Xong rồi. Bây giờ cần chuẩn bị sao ạ?”
“Ừ.”
Lăng Ngạo dặn dò Khúc Thi Văn, lại nhìn Bạch Ly Thu, nói: “Tôi nhớ quốc quân của Mạc Ly Quốc chính là họ Bạch Ly, anh hẳn sẽ không phải người trong vương thất Mạc Ly Quốc chứ?”
Trong phòng khách im lặng dị thường.
Bạch Ly Thu làm ra nụ cười mỉm trấn định: “Sao có thể chứ, họ Bạch Ly này, ở Mạc Ly Quốc không hiếm thấy.”
“Vậy cũng không chắc, anh có phải là gian tế của Hoa Kỳ quốc không, cố ý lôi ra chuyện muốn tìm cái khóa vàng nhỏ gì đó, sau đó đến tiếp cận Nghê Chiến, ý đồ làm những chuyện khác?”
Lăng Ngạo nhíu mày, mặt như có suy nghĩ, bộ dạng đó, giống như đang suy nghĩ đối phương có phải có dụng ý khác không.
Cũng chính là ánh mắt và biểu cảm thế này, nhìn chằm chằm Bạch Ly Thu suốt, nhìn đến nỗi trong lòng anh ta thấp thỏm không yên: “Tôi, tôi có thể làm gì?”
Lăng Ngạo cười: “Gián điệp quốc gia! Bây giờ không phải rất thịnh hành sao?”
“Tôi thật sự không phải! Cậu tư, tôi chính là đơn thuần muốn tìm được nhà mẹ đẻ cho cô gái mà mẹ bạn tôi thu nhận, chỉ vậy mà thôi!”
“Cô gái mẹ bạn anh thu nhận, liên quan gì tới anh? Khoảng thời gian tốt đẹp anh xuất ngoại du lịch, lãng phí ở chuyện thế này, còn không tiếc trả giá, không tiếc nguy hiểm bản thân, không tiếc ra giá cao, đến trước mặt tôi hỏi thăm? Anh nói anh không phải gián điệp, tôi cũng không tin!”
“Tôi thật sự không phải!”
“Ồ, vậy được, tôi liền xem như anh không phải!”
“Tôi căn bản chính là không phải! Tôi chỉ muốn biết nguồn gốc của cái khóa vàng nhỏ, muốn biết nhà mẹ đẻ của Hữu Kỳ ở đâu, họ gì, tên gì, làm gì, chỉ muốn những tài liệu này mà thôi!”
Bạch Ly Thu vội vàng nói xong, Lăng Ngạo không chớp mắt nhìn chằm chằm anh ta, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt đó, nhìn đến mức trong lòng Bạch Ly Thu sợ hãi.
Anh ta không nhịn được lại nói: “Nếu cậu tư biết, đừng ngại nói cho tôi biết. Nếu cậu tư có ẩn tình gì khó nói, cũng đừng ngại nói cho tôi biết, tôi thay mẹ bạn tôi, cảm ơn cậu tư!”
Lăng Ngạo cầm giấy chứng nhận của anh ta, nhìn rồi lại nhìn, trả cho anh ta.
Anh ta tiếp nhận, cất đi, im lặng chờ đợi.
Nhưng Lăng Ngạo lại vẫn cứ chỉ nhìn hướng phòng ăn, nói với Tống Vĩnh Nhi: “Bắt đầu ăn cơm nhé?”
Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu: “Được.”
“Cậu tư!” Bạch Ly Thu có chút vội vàng: “Cậu nói cho tôi biết đi, hoặc là, cậu thế nào mới đồng ý nói cho tôi biết?”
“Anh đến đây, ăn cơm trước.” Lăng Ngạo nhìn anh ta một cái, nói: “Thử thử tay nghề của Tử Vi Cung tôi, so sánh với ngự trù của vương cung Mạc Ly Quốc anh, trình độ thua kém ở đâu.”
Bạch Ly Thu: “…”
Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi cùng lúc sững sốt trong lòng, tâm tư Lăng Ngạo tinh tế, quan sát tỉ mỉ, họ không cách nào bì kịp, nhưng họ vẫn muốn biết, anh dựa vào cái gì mà đoán ra!
Trần Tín tiến lên một bước: “Anh Bạch Ly, mời dùng cơm.”
Bạch Ly Thu có chút bất đắc dĩ bước tới, đi theo mọi người ngồi xuống trước bàn ăn, anh ta nhìn thế cục, bèn miễn cưỡng ngồi cạnh Nghê Chiến.
Đối diện anh ta vừa khéo là Lăng Ngạo, đối diện Nghê Chiến vừa khéo là Tống Vĩnh Nhi.
Bạch Ly Thu ý muốn giải thích: “Cậu tư, cảm ơn cậu giữ tôi lại dùng cơm, nhưng tôi thật sự không phải người trong hoàng thất Mạc Ly Quốc.”
“Tam hoàng tử Mạc Ly Quốc, Bạch Ly Thu, cái tên này mặc dù được quốc vương Mạc Ly Quốc bảo vệ rất tốt, nhưng mà, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.”
Lăng Ngạo chậm rãi mở miệng, bộ dạng ưu nhã cao quý, giọng điệu phách lối kiêu ngạo không kém Bạch Ly Thu, nói với anh ta.
Giọng điệu như vậy, khiến đám người Nghê Chiến và Trần An trong lòng đều hô to sảng khoái.
Tên nhóc Bạch Ly Thu này, cho anh ta đến kiêu ngạo, cho anh ta đến phách lối, có người còn kiêu ngạo hơn anh, có người còn phách lối hơn anh!
Bạch Ly Thu sững sờ trên ghế, không nhúc nhích.
Con ngươi màu lục lam khẽ híp lại, tràn đầy cảnh giác!
“Đêm Nghê Chiến xảy ra chuyện, tôi đã cho người đi điều tra rồi, hung thủ lại là người Hoa Kỳ quốc, kết quả này khiến tôi kinh ngạc. Sau đó được bé ngoan nhắc nhở, nếu Ninh quốc và Hoa Kỳ quốc tranh chấp, thì ngồi ngư ông đắc lợi chính là Mạc Ly Quốc. Mà người chấp chưởng quân quyền của Mạc Ly Quốc, trước mắt là đại hoàng tử anh trai anh, cũng là đích tử mà hoàng hậu tiền nhiệm sinh ra.”
Lăng Ngạo nói đến đây thì dừng lại.
Giơ tay chỉ vị trí cửa điện tử, lại nói: “Anh có thể lựa chọn vui vẻ dùng cơm, cũng không cần mở miệng nói bất kỳ chuyện gì với tôi. Tôi đã nói, tất cả tin tức trong miệng anh, tôi đều không có hứng thú, nguyên nhân là vì những điều anh muốn nói tôi đều biết.”
Bạch Ly Thu: “…”
“Nếu anh có thể nói cho tôi biết những chuyện tôi không biết, có lẽ có thể gợi lên sự hứng thú của tôi, nhưng mà, rõ ràng là anh không thể!”
Lăng Ngạo nhướn mày, rất tiếc nuối thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Rất xin lỗi, lời nói dối của anh ở trước mặt tôi không chỗ nương náu, nhưng đứng trên lập trường chủ khách, mời anh ăn một bữa. Ăn xong, cút đi!”
Bạch Ly Thu ngồi cũng không phải, đứng cũng không phải.
Khúc Thi Văn mang từng món ngon lên, anh ta thử một chút, lại ăn không ra mùi vị gì.
Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi đều ăn rất vui vẻ, toàn bộ quá trình, Lăng Ngạo rất săn sóc gắp thức ăn cho Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi cũng rất thân thiết lựa xương trên bụng cá ra, gắp vào trong dĩa trước mặt Lăng Ngạo.
Hình ảnh hai người ngọt ngào thân thiết như bộ phim văn nghệ trình diễn trước mặt Bạch Ly Thu.
Nghê Chiến thầm mắng Lăng Ngạo là lão hồ ly!
Dỡ sạch mặt mũi ý đồ của tam hoàng tử người ta từ xa mà tới, còn muốn giữ người ta lại ăn bữa cơm này, nhìn anh và cô nhóc thân mật, tuyên bố chủ quyền lãnh thổ đối với cô nhóc!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra, trong lòng Bạch Ly Thu nhất định đang sụp đổ!
Bữa cơm kết thúc, Bạch Ly Thu chậm rãi đứng dậy.
Nhìn Lăng Ngạo mặc dù đôi chân tàn tật, lại tâm kế cực sâu, bản thân rõ ràng không phải đối thủ.
Nhưng lời dặn dò của mẫu hậu như ở bên tai, anh ta bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Cậu tư, lần này tôi cũng là không dễ dàng gì mới đến, chuyện này giao cho người khác tôi không yên tâm, đối với tôi đặc biệt quan trọng, nếu tất cả đã không tránh được đôi mắt của cậu tư, cậu tư cần gì làm khó tôi?”