Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 98: Diệt quỷ (1)
Vào khoảnh khắc bước vào mộng cảnh tôi mới ý thức đến một vấn đề nghiêm túc.
Chỉ khi vào đúng hôm giết người Sở Nhuận mới xuất hiện trong mộng cảnh để xem diễn xuất. Nếu tôi mơ thấy Sở Nhuận há không phải là hôm nay Sở Nhuận vừa mới giết một người ư?
Đang nghĩ như vậy, tôi phát hiện mình đang đi bộ trong một con hẻm nhỏ, hơn nữa còn đang theo đuôi một người đàn ông. Đi được một đoạn đường tôi mới hiểu rõ con hẻm vừa rồi chính là khoảng cách giữa hai toà nhà cao tầng. Còn người mà tôi đang bám theo sau, khi đi qua hai toà nhà đến chỗ khúc cua tôi mới nhìn thấy được khuôn mặt của người đó.
Đội trưởng Vạn?
Tôi giật mình một cái.
Sở Nhuận đi theo người khác, ông ta tuyệt đối có cơ hội đi theo đội trưởng Vạn!
Tôi nghĩ đến Sở Nhuận, đồng thời cũng nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân. Tôi cảm nhận một chút cơ thể của mình, trước tiên có thể xác nhận được rằng tôi đã không còn cơ thể, hơn nữa lần này càng không có tính tự chủ, hoàn toàn đi theo sự di chuyển của Sở Nhuận. Thứ hai, sợi dây thừng mà tôi đã chuẩn bị đã không cùng tôi nhập mộng. Thứ ba, điều khiến tôi rùng mình chính là, tôi nghe thấy một căn hộ trên lầu một đang mở truyền hình, âm thanh đó rõ ràng là tiếng phát sóng thời sự!
Lúc tôi nằm lên giường đã là 9 giờ tối, thời sự không lý nào vẫn còn phát lại vào giờ đó! Càng không thể có người yêu cầu phát lại bản tin thời sự chứ?
Tâm trạng tôi không ngừng chùn xuống.
Đội trưởng Vạn cần trở về, đi vào một toà nhà đơn, lên lầu, mở cửa, đèn bên trong căn phòng hắt ra ngoài cửa, tiếng ti vi cũng theo làn gió mà truyền ra ngoài, tràn đầy sự ấm áp của gia đình. Vợ của đội trưởng Vạn đang xem truyền hình, nghe thấy tiếng động chỉ xoay đầu lại chào hỏi một tiếng “về rồi à”. Đội trưởng Vạn cũng chỉ đáp lại “ừ” một cái. Sau khi cởi giày xong liền hỏi: “Con gái đâu?”
“Ở trong phòng ấy.”
“Ừ.”
Đội trưởng Vạn đi về hướng căn phòng đang đóng cửa.
Trong lòng tôi cảm thấy không biết là sự lạnh lẽo bi thương hay đang lo lắng bồn chồn.
Đối tượng mà Sở Nhuận tấn công luôn là thiếu nữ trẻ tuổi. Mục tiêu thích hợp trong nhà đội trưởng Vạn chỉ có con gái của ông ấy ư? Tất cả chuyện này nhất định là đã xảy ra rồi, bây giờ tôi vẫn có thể ngăn cản sao?
Tôi kéo căng tinh thần, chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể nhanh chóng loại bỏ được sự ràng buộc của Sở Nhuận.
Con gái của đội trưởng Vạn là cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, nghe thấy tiếng mở cử lại than phiền: “Ba, sao ba lại vào mà không gõ cửa vậy?”
Đội trưởng Vạn cười, “Con đang làm gì vậy?”
“Xã đoàn có hoạt động, con đang làm báo tường.” Con gái của đội trưởng Vạn tiếp tục nhìn vào máy tính.
Đội trưởng Vạn đến bên cạnh cô bé để xem.
“Ôi, ba lại không hiểu.” Cô bé lại kêu ca, giọng nói như kiểu cô con gái đang làm nũng với ba của mình, “Đừng đứng ở đây ảnh hưởng tới con mà.”
“Không hiểu làm sao làm báo tường, đẹp hay xấu ba của con biết tất. Chữ này của con nhỏ quá, không dễ thấy chút nào.” Đội trưởng Vạn chỉ tay vào màn hình.
“Con vẫn chưa làm xong mà. Ba mau ra ngoài đi.”
“Được được được, ba ra ngoài.” Đội trưởng Vạn cười lắc đầu, quay người đi ra.
Suốt cả quá trình tim tôi như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Đội trưởng Vạn đã rời khỏi phòng. Trái tim tôi như cũng rơi theo.
Đội trưởng Vạn vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà, lúc đi ra đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn về hướng tủ khoá. Ông ấy đi tới đó kéo mở một ngăn tủ để lấy cuộn chỉ may. Sợi chỉ màu đỏ giống như màu của máu. Lòng tôi lại dấy lên nỗi lo.
“Giết nó đi! Đứa con gái đáng ghét của mình, giết nó đi!”
Tôi nghe thấy giọng nói của Sở Nhuận chứa đầy sự tức giận, tôi muốn lập tức phá vỡ sự khống chế của mộng cảnh. Không muốn nghĩ đến bản tin thời sự! Không muốn nghĩ đến thời gian! Tôi có thể ngăn chặn! Tôi nhất định có thể ngăn chặn nó!
Đội trưởng Vạn cầm lấy cuộn chỉ đó rất lâu.
“Lão Vạn, anh làm gì vậy?” Vợ của đội trưởng Vạn bước vào, “Nút áo của anh bị rớt ra rồi à?”
Đội trưởng Vạn quay đầu lại, từ từ buông cuộn chỉ xuống, “Không có. Em không xem ti vi à?”
“Chiếu xong rồi. Em đi tắm trước đây.” Cô ấy lấy một bộ đồ để thay.
Đội trưởng Vạn ra ngoài phòng khách, sau khi chuyển được mấy đài thì dừng lại ở kênh thể thao. Ông ấy lại đi đến tủ lạnh lấy một lon bia, vừa uống vừa hời hợt nhìn lên màn hình ti vi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của ông ấy liếc lên tủ ti vi, trong lòng lại sốt ruột.
Sở Nhuận nhất định lại đang mê hoặc đội trưởng Vạn! Xem ra tôi đã biết ông ta làm thế nào khiến những tên hung thủ kia đi giết người rồi! Con ác quỷ này, bản thân chết đi trong sự điên cuồng, còn muốn những người vô tội khác cũng rơi vào địa ngục điên cuồng như nó!
Nhất định phải hiện thân trước mặt Sở Nhuận! Nhất định phải ngăn cản ông ta, khiến ông ta giết… chính mình! Cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm.
Nhưng hiện thực tàn khốc chính là, tôi vẫn không có cách nào thoát ly khỏi Sở Nhuận.
Đội trưởng Vạn bỏ lon bia xuống, đi đến trước tủ ti vi ngồi xuống kéo ngăn tủ ra.
Nhà của đội trưởng Vạn đã có từ lâu, các thiết bị lắp đặt cũng đã lỗi thời. Bên trong tủ ti vi có DVD, VCD và máy nghe băng cassette, ngăn thứ hai là các loại hộp CD. Đội trưởng Vạn thò tay vào sâu bên trong ngăn thứ hai lần mò một hồi, lấy ra một chiếc băng cassette, bên trên vẫn còn dán nhãn ghi hai chữ “Hôn lễ” rất rõ ràng, những chữ còn lại thì đã bị nhoè.
“Giết chết nó đi. Đứa con gái không nghe lời, giết nó đi.”
Sở Nhuận lại bắt đầu lên tiếng.
Tôi lại chọc tức ông ta lần nữa, mở miệng mắng: “Câm mồm!”
Nói xong tôi sững sờ đôi chút, tiếp sau đó là sự vui mừng. Có thể nói chứng tỏ đã thoát khỏi được sự khống chế mấy phần!
Sắc mặt của đội trưởng Vạn thoáng chút mơ màng, cầm lấy chiếc băng cassette trong tay ngồi xổm xuống.
Tôi có thể cảm nhận được luồng âm khí của Sở Nhuận đang run rẩy biến hoá, nên vội vàng tận dụng lợi thế tiếp tục truy kích, “Sở Nhuận, đều là do ông sai, là ông đã giết người. Không có ai khác, không có thứ gì khác, ông cũng không điên, tất cả là do ông làm! Chu Hướng Dương đánh rất hay, nên đánh loại người cặn bã như ông! Ông có biết không? Chu Hướng Dương đang bị bệnh trong nhà giam, anh ta sắp chết rồi, chết rồi thì sẽ tới tìm ông!”
Nhắc đến Chu Hướng Dương là kiến nghị của Trần Hiểu Khâu dành cho tôi. Chu Hướng Dương là cái bóng trong lòng Sở Nhuận, nhắc đến anh ta tuyệt đối có thể đả kích được Sở Nhuận, khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.
“Ai? Là ai?” Sở Nhuận thay đổi giọng điệu, sợ hãi hét toáng lên.
Tuy tôi vẫn còn bị nhốt ở gần cơ thể của Sở Nhuận, nhưng chỉ cần có thể nói cũng đã thuận tiện hơn nhiều.
“Không phải ông rất muốn nghe thấy lời tôi nói sao? Còn phối âm cho tôi. Bây giờ tôi có thể tự mình nói chuyện rồi.” Tôi giả trang mình là một vật phẩm nào đó. Đây là vật thứ hai khiến Sở Nhuận sợ hãi, sợ đến mức ông ta bị cách nghĩ này chi phối. Và sự kỳ diệu của cách nghĩ này chính là đem tất cả những cái ác đẩy lên những vật chết mà bản thân ông ta đã phối âm.
Sở Nhuận di chuyển tầm nhìn. Tôi có thể cảm nhận được ông ta đang trừng mắt nhìn vào băng cassette.
“Ông muốn xem thử sao? Xem xem tôi đã ghi lại được những gì. Quả tạ ấy là ai đã đổi ư? Vở kịch đó, là ai suýt chút nữa đã bóp chết diễn viên? Còn có cái chết của ông! Cảnh tượng ông giống như một con chó bị Chu Hướng Dương vặn gãy cổ, ông muốn xem không?” Tôi chưa từng học qua lớp diễn xuất, chỉ có thể cố gắng kiềm chế không để mình tức giận, điềm tĩnh tiến hành tự thuật.
Quả nhiên Sở Nhuận đã bị dao động, tạo ra cơn chấn động lớn.
“Lão Vạn, sao anh lại nhớ đến cái này mà đem ra vậy?” Vợ của đội trưởng Vạn tắm xong bước ra, vừa lau khô tóc vừa ngạc nhiên hỏi đội trưởng Vạn.
Dường như đội trưởng Vạn bị giật mình tỉnh lại, “Ờ, đột nhiên nhớ tới thôi.”
“Cái máy này vẫn còn xài được chứ?”
“Chắc vẫn dùng được.” Đội trưởng Vạn bắt đầu mân mê chiếc máy cassette đã bám đầy bụi.
Tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng sự phòng bị, tiếp tục nói: “Bọn họ muốn chiếu tôi rồi. Ông cứ chờ xem đi. Xem xem ông trở thành hung thủ giết người như thế nào, chết đi trong sự tức tối như thế nào!”
Đột nhiên Sở Nhuận hét ầm lên, như một trận gió quét qua nhà đội trưởng Vạn. Tôi bị Sở Nhuận kéo theo bay ra ngoài, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm của hai vợ chồng đội trưởng Vạn.
“Sao đột nhiên có gió vậy? Em mở cửa sổ nhà tắm à?”
“Vừa mới tắm xong, tản nhiệt một chút.”
Chỉ khi vào đúng hôm giết người Sở Nhuận mới xuất hiện trong mộng cảnh để xem diễn xuất. Nếu tôi mơ thấy Sở Nhuận há không phải là hôm nay Sở Nhuận vừa mới giết một người ư?
Đang nghĩ như vậy, tôi phát hiện mình đang đi bộ trong một con hẻm nhỏ, hơn nữa còn đang theo đuôi một người đàn ông. Đi được một đoạn đường tôi mới hiểu rõ con hẻm vừa rồi chính là khoảng cách giữa hai toà nhà cao tầng. Còn người mà tôi đang bám theo sau, khi đi qua hai toà nhà đến chỗ khúc cua tôi mới nhìn thấy được khuôn mặt của người đó.
Đội trưởng Vạn?
Tôi giật mình một cái.
Sở Nhuận đi theo người khác, ông ta tuyệt đối có cơ hội đi theo đội trưởng Vạn!
Tôi nghĩ đến Sở Nhuận, đồng thời cũng nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân. Tôi cảm nhận một chút cơ thể của mình, trước tiên có thể xác nhận được rằng tôi đã không còn cơ thể, hơn nữa lần này càng không có tính tự chủ, hoàn toàn đi theo sự di chuyển của Sở Nhuận. Thứ hai, sợi dây thừng mà tôi đã chuẩn bị đã không cùng tôi nhập mộng. Thứ ba, điều khiến tôi rùng mình chính là, tôi nghe thấy một căn hộ trên lầu một đang mở truyền hình, âm thanh đó rõ ràng là tiếng phát sóng thời sự!
Lúc tôi nằm lên giường đã là 9 giờ tối, thời sự không lý nào vẫn còn phát lại vào giờ đó! Càng không thể có người yêu cầu phát lại bản tin thời sự chứ?
Tâm trạng tôi không ngừng chùn xuống.
Đội trưởng Vạn cần trở về, đi vào một toà nhà đơn, lên lầu, mở cửa, đèn bên trong căn phòng hắt ra ngoài cửa, tiếng ti vi cũng theo làn gió mà truyền ra ngoài, tràn đầy sự ấm áp của gia đình. Vợ của đội trưởng Vạn đang xem truyền hình, nghe thấy tiếng động chỉ xoay đầu lại chào hỏi một tiếng “về rồi à”. Đội trưởng Vạn cũng chỉ đáp lại “ừ” một cái. Sau khi cởi giày xong liền hỏi: “Con gái đâu?”
“Ở trong phòng ấy.”
“Ừ.”
Đội trưởng Vạn đi về hướng căn phòng đang đóng cửa.
Trong lòng tôi cảm thấy không biết là sự lạnh lẽo bi thương hay đang lo lắng bồn chồn.
Đối tượng mà Sở Nhuận tấn công luôn là thiếu nữ trẻ tuổi. Mục tiêu thích hợp trong nhà đội trưởng Vạn chỉ có con gái của ông ấy ư? Tất cả chuyện này nhất định là đã xảy ra rồi, bây giờ tôi vẫn có thể ngăn cản sao?
Tôi kéo căng tinh thần, chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể nhanh chóng loại bỏ được sự ràng buộc của Sở Nhuận.
Con gái của đội trưởng Vạn là cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, nghe thấy tiếng mở cử lại than phiền: “Ba, sao ba lại vào mà không gõ cửa vậy?”
Đội trưởng Vạn cười, “Con đang làm gì vậy?”
“Xã đoàn có hoạt động, con đang làm báo tường.” Con gái của đội trưởng Vạn tiếp tục nhìn vào máy tính.
Đội trưởng Vạn đến bên cạnh cô bé để xem.
“Ôi, ba lại không hiểu.” Cô bé lại kêu ca, giọng nói như kiểu cô con gái đang làm nũng với ba của mình, “Đừng đứng ở đây ảnh hưởng tới con mà.”
“Không hiểu làm sao làm báo tường, đẹp hay xấu ba của con biết tất. Chữ này của con nhỏ quá, không dễ thấy chút nào.” Đội trưởng Vạn chỉ tay vào màn hình.
“Con vẫn chưa làm xong mà. Ba mau ra ngoài đi.”
“Được được được, ba ra ngoài.” Đội trưởng Vạn cười lắc đầu, quay người đi ra.
Suốt cả quá trình tim tôi như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Đội trưởng Vạn đã rời khỏi phòng. Trái tim tôi như cũng rơi theo.
Đội trưởng Vạn vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà, lúc đi ra đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn về hướng tủ khoá. Ông ấy đi tới đó kéo mở một ngăn tủ để lấy cuộn chỉ may. Sợi chỉ màu đỏ giống như màu của máu. Lòng tôi lại dấy lên nỗi lo.
“Giết nó đi! Đứa con gái đáng ghét của mình, giết nó đi!”
Tôi nghe thấy giọng nói của Sở Nhuận chứa đầy sự tức giận, tôi muốn lập tức phá vỡ sự khống chế của mộng cảnh. Không muốn nghĩ đến bản tin thời sự! Không muốn nghĩ đến thời gian! Tôi có thể ngăn chặn! Tôi nhất định có thể ngăn chặn nó!
Đội trưởng Vạn cầm lấy cuộn chỉ đó rất lâu.
“Lão Vạn, anh làm gì vậy?” Vợ của đội trưởng Vạn bước vào, “Nút áo của anh bị rớt ra rồi à?”
Đội trưởng Vạn quay đầu lại, từ từ buông cuộn chỉ xuống, “Không có. Em không xem ti vi à?”
“Chiếu xong rồi. Em đi tắm trước đây.” Cô ấy lấy một bộ đồ để thay.
Đội trưởng Vạn ra ngoài phòng khách, sau khi chuyển được mấy đài thì dừng lại ở kênh thể thao. Ông ấy lại đi đến tủ lạnh lấy một lon bia, vừa uống vừa hời hợt nhìn lên màn hình ti vi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của ông ấy liếc lên tủ ti vi, trong lòng lại sốt ruột.
Sở Nhuận nhất định lại đang mê hoặc đội trưởng Vạn! Xem ra tôi đã biết ông ta làm thế nào khiến những tên hung thủ kia đi giết người rồi! Con ác quỷ này, bản thân chết đi trong sự điên cuồng, còn muốn những người vô tội khác cũng rơi vào địa ngục điên cuồng như nó!
Nhất định phải hiện thân trước mặt Sở Nhuận! Nhất định phải ngăn cản ông ta, khiến ông ta giết… chính mình! Cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm.
Nhưng hiện thực tàn khốc chính là, tôi vẫn không có cách nào thoát ly khỏi Sở Nhuận.
Đội trưởng Vạn bỏ lon bia xuống, đi đến trước tủ ti vi ngồi xuống kéo ngăn tủ ra.
Nhà của đội trưởng Vạn đã có từ lâu, các thiết bị lắp đặt cũng đã lỗi thời. Bên trong tủ ti vi có DVD, VCD và máy nghe băng cassette, ngăn thứ hai là các loại hộp CD. Đội trưởng Vạn thò tay vào sâu bên trong ngăn thứ hai lần mò một hồi, lấy ra một chiếc băng cassette, bên trên vẫn còn dán nhãn ghi hai chữ “Hôn lễ” rất rõ ràng, những chữ còn lại thì đã bị nhoè.
“Giết chết nó đi. Đứa con gái không nghe lời, giết nó đi.”
Sở Nhuận lại bắt đầu lên tiếng.
Tôi lại chọc tức ông ta lần nữa, mở miệng mắng: “Câm mồm!”
Nói xong tôi sững sờ đôi chút, tiếp sau đó là sự vui mừng. Có thể nói chứng tỏ đã thoát khỏi được sự khống chế mấy phần!
Sắc mặt của đội trưởng Vạn thoáng chút mơ màng, cầm lấy chiếc băng cassette trong tay ngồi xổm xuống.
Tôi có thể cảm nhận được luồng âm khí của Sở Nhuận đang run rẩy biến hoá, nên vội vàng tận dụng lợi thế tiếp tục truy kích, “Sở Nhuận, đều là do ông sai, là ông đã giết người. Không có ai khác, không có thứ gì khác, ông cũng không điên, tất cả là do ông làm! Chu Hướng Dương đánh rất hay, nên đánh loại người cặn bã như ông! Ông có biết không? Chu Hướng Dương đang bị bệnh trong nhà giam, anh ta sắp chết rồi, chết rồi thì sẽ tới tìm ông!”
Nhắc đến Chu Hướng Dương là kiến nghị của Trần Hiểu Khâu dành cho tôi. Chu Hướng Dương là cái bóng trong lòng Sở Nhuận, nhắc đến anh ta tuyệt đối có thể đả kích được Sở Nhuận, khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.
“Ai? Là ai?” Sở Nhuận thay đổi giọng điệu, sợ hãi hét toáng lên.
Tuy tôi vẫn còn bị nhốt ở gần cơ thể của Sở Nhuận, nhưng chỉ cần có thể nói cũng đã thuận tiện hơn nhiều.
“Không phải ông rất muốn nghe thấy lời tôi nói sao? Còn phối âm cho tôi. Bây giờ tôi có thể tự mình nói chuyện rồi.” Tôi giả trang mình là một vật phẩm nào đó. Đây là vật thứ hai khiến Sở Nhuận sợ hãi, sợ đến mức ông ta bị cách nghĩ này chi phối. Và sự kỳ diệu của cách nghĩ này chính là đem tất cả những cái ác đẩy lên những vật chết mà bản thân ông ta đã phối âm.
Sở Nhuận di chuyển tầm nhìn. Tôi có thể cảm nhận được ông ta đang trừng mắt nhìn vào băng cassette.
“Ông muốn xem thử sao? Xem xem tôi đã ghi lại được những gì. Quả tạ ấy là ai đã đổi ư? Vở kịch đó, là ai suýt chút nữa đã bóp chết diễn viên? Còn có cái chết của ông! Cảnh tượng ông giống như một con chó bị Chu Hướng Dương vặn gãy cổ, ông muốn xem không?” Tôi chưa từng học qua lớp diễn xuất, chỉ có thể cố gắng kiềm chế không để mình tức giận, điềm tĩnh tiến hành tự thuật.
Quả nhiên Sở Nhuận đã bị dao động, tạo ra cơn chấn động lớn.
“Lão Vạn, sao anh lại nhớ đến cái này mà đem ra vậy?” Vợ của đội trưởng Vạn tắm xong bước ra, vừa lau khô tóc vừa ngạc nhiên hỏi đội trưởng Vạn.
Dường như đội trưởng Vạn bị giật mình tỉnh lại, “Ờ, đột nhiên nhớ tới thôi.”
“Cái máy này vẫn còn xài được chứ?”
“Chắc vẫn dùng được.” Đội trưởng Vạn bắt đầu mân mê chiếc máy cassette đã bám đầy bụi.
Tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng sự phòng bị, tiếp tục nói: “Bọn họ muốn chiếu tôi rồi. Ông cứ chờ xem đi. Xem xem ông trở thành hung thủ giết người như thế nào, chết đi trong sự tức tối như thế nào!”
Đột nhiên Sở Nhuận hét ầm lên, như một trận gió quét qua nhà đội trưởng Vạn. Tôi bị Sở Nhuận kéo theo bay ra ngoài, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm của hai vợ chồng đội trưởng Vạn.
“Sao đột nhiên có gió vậy? Em mở cửa sổ nhà tắm à?”
“Vừa mới tắm xong, tản nhiệt một chút.”
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ