Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 88: Mọi chuyện chắc chắn sẽ xảy ra
Khi chúng tôi đến chỗ Thanh Diệp thì trời đã sáng rồi. Trần Hiểu Khâu kiên quyết theo tôi vào phòng nghiên cứu, tôi như đối thoại với không khí, kể cho không khí nghe những chuyện chúng tôi gặp phải tối qua.
Vừa dứt câu, trong phòng nghiên cứu im ắng lạ thường, im đến nỗi có thể nghe được tiếng kim chỉ rơi xuống đất. Mặt trời đã lên đến vị trí khung cửa sổ, lớp giấy kiếng mỏng trên khung cửa sổ cũng không thể che lấp được vầng sáng ấy.
Tôi đang hồi hộp chờ đợi đám người Thanh Diệp gợi ý cho tôi bước tiếp theo cần phải làm gì? Nào ngờ tay phải đột nhiên như bị mất kiểm soát, đánh vào trán tôi một cái rõ mạnh. Đầu tôi nhất thời nghiêng ngã về phía sau.
Trần Hiểu Khâu bị những hành động đột ngột của tôi doạ sợ, hỏi tôi với chất giọng run rẩy: “Anh sao vậy? Có phải đã nhớ ra gì không?”
Tay tôi đã đặt gọn gàng trên đầu gối, bàn tay và trán tôi đều mang theo hơi lạnh, hơi lạnh ấy khiến tôi tỉnh táo hẳn.
Sau khi đầu óc tỉnh táo hẳn, tôi vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã làm sai rồi.”
Trần Hiểu Khâu vẫn không hiểu gì cả.
Trong lòng thầm mắng đám người Thanh Diệp tính tình quá nóng nảy. Người ban nãy nhập vào tôi chắc chắn là Diệp Thanh. Thế nhưng, anh ấy tát tôi, có lẽ cũng vì muốn tốt cho tôi. Hành động lần này của tôi quả thực có chút mạo hiểm.
Tôi hít thở sâu, gắng chịu đựng hơi lạnh toả ra từ xung quanh và hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Trần Hiểu Khâu vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô ấy giữ im lặng và ngồi đó.
Tôi nhéo tay phải của mình, Thanh Diệp vẫn không cho tôi câu trả lời, tôi khẽ trau mày: “Trước mắt lại chết thêm bốn người, không biết lúc trước đã chết bao nhiêu người. Nếu không bắt được con ác quỷ kia, bi kịch sẽ còn tiếp diễn mãi.”
Lúc này, điện thoại của Trần Hiểu Khâu đổ chuông, cô ấy nhìn lướt qua màn hình điện thoại: “Là chú tôi gọi đến.” Khi bắt máy, cô ấy chỉ nghe thấy những tiếng “sạc sạc” do tín hiệu sóng bị nhiễu. Trần Hiểu Khâu cầm theo điện thoại bước ra khỏi phòng nghiên cứu.
“Thằng ngốc, hãy tận dụng giấc mơ của cậu.”
Tôi bỗng rùng mình, nhìn về phía bên cạnh, kế bên tôi chẳng có người nào cả, nhưng trên sô pha lại xuất hiện một vết lõm. Vết lõm ấy đang dần biến mất vì tính đàn hồi của nệm. Sự xuất hiện rồi biến mất của vết lõm ấy như có một người vừa mới ngồi đấy, sau đó họ đứng dậy rời khỏi.
Tôi há hốc mồm, thế nhưng không thể bật ra một lời nào cả.
Không phải mảnh giấy gợi ý khéo, cũng không phải tiếng động lạ thường, mà lần này là tiếng nói.
Điều này khiến tôi sởn gai ốc.
Một là Diệp Thanh đã dần dần chấp nhận xem tôi là bạn, hai là sức mạnh của anh ta đang ngày càng lớn mạnh, có thể gây ra nhiều chuyện hơn nữa.
Tôi không biết điều này là tốt hay là xấu nữa.
Đám người Thanh Diệp từng nói qua, người và ma quỷ không thể sống chung, ma vốn không nên xuất hiện và tồn tại ở nhân gian.
Trần Hiểu Khâu cúp máy và bước vào: “Chú tôi hỏi chúng ta đang làm gì? Anh... anh đang xem gì vậy?
Tôi đã nói dối Hiểu Khâu: “Không có gì, chỉ là trong lòng tôi nảy sinh một cảm giác kì lạ.”
Tôi nhận ra có lẽ lựa chọn trước kia của tôi là một lựa chọn sai lầm. Tôi xem đám Tí Còi là bạn nên không giấu gì họ về những chuyện này, chia sẻ những điều này với họ, nhưng đây không phải là hành hiệp trượng nghĩa thông thường, không phải là đi trên đường gặp phải cướp, mọi người đều xúm vào bắt cướp. Mà là khi có người rơi xuống vực sâu, giếng nước sâu, những người không biết bơi lội như chúng tôi tay nắm chặt tay, nối thành một sợi xích để cứu người đó, điều này quả thật là quá nguy hiểm.
Trần Hiểu Khâu truy vấn tôi bằng một loạt những câu hỏi: “Anh sao vậy? Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Đám người Thanh Diệp đến rồi sao?”
“Không có, có lẽ sự việc lần này quá phức tạp, đến cả họ cũng không có cách.” Trong đầu tôi bỗng nảy một ý tưởng: “Hay chúng ta thử tìm những cao nhân khác giúp đỡ đi. Trên thế gian này, chuyên gia nghiên cứu về những hiện tượng siêu nhiên không phải chỉ có một mình Thanh Diệp.”
“Hừm!”
Cả người tôi vì căng thẳng mà trở nên cứng đơ, cố gắng kiềm chế bản thân, không để bản thân quay lại nhìn.
Trần Hiểu Khâu nhìn về phía đối diện tôi.
Tôi có cảm giác không lành.
Đột nhiên, Hiểu Khâu nói với tôi: “Lâm Kỳ, anh có từng suy nghĩ qua về nguyên nhân chúng ta gặp phải những chuyện này không?”
Tôi sững sờ, trong lòng tôi nảy lên một cảm giác hoang đường và khó tin.
“Em không tin vào số mệnh, nhưng em tin chắc rằng thế giới này sẽ không có sự trùng hợp. Nếu nhìn sơ qua, sự xuất hiện của Z chỉ là một sự ngẫu nhiên. Điều này cũng giống như việc anh bị lôi vào vụ vợ chồng Vương Hồng Chương và Vương Hồng, rất trùng hợp, không phải sao? Nhưng nếu cần điền hết một chuỗi từ A tới Y, từ ngày tháng năm sinh đến quá trình học, quá trình làm việc, quá trình thăng tiến, giáng chức, những thứ này đều phải liệt kê ra hết, tiếp tục liệt kê về lí lịch, thông tin cá nhân của vợ chồng Vương Hồng Chương và Vương Hồng. Sau đó đem tất cả thông tin ấy đặt vào bối cảnh phát triển của thành phố thì sẽ dễ dàng nhận thấy mọi người chắc chắn sẽ gặp nhau, mắt xích của cuộc gặp gỡ chính là hạng mục tháo dỡ và di dời thôn Sáu khu Công Nông.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Em cũng như vậy, Tiểu Lam học tập ở học viện kịch, em được con bé mời đi tham gia đóng kịch, bộ kimono bị hỏng, đây cũng là việc chắc chắn sẽ xảy ra.”
Tôi có thể hiểu được những suy tư của cô ấy. Những gì cô ấy nói có chút giống thuyết số mệnh, nhưng thật ra không phải. Những cái “hiển nhiên” cô ấy đưa ra hoàn toàn là căn cứ vào những nguyên nhân khách quan. Thậm chí chúng ta còn có thể truy về nguồn gốc của vũ trụ: Vũ trụ chắc chắn sẽ được hình thành, loài người cũng chắc chắn sẽ xuất hiện, sinh con đẻ cái. Nếu xét trên từng cá nhân thì sẽ bắt đầu tính từ gia đình. Bộ dạng Hiểu Khâu vẫn sẽ như bây giờ, tính nết cô ấy vẫn sẽ như vậy, cuộc sống của cô ấy vẫn sẽ có những trải nghiệm như những gì hôm nay cô ấy gặp phải. Điều này cũng giống như khi chúng ta gieo hạt, những nhân tố như đất đai, nhiệt độ và lượng mưa sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự nảy mầm của hạt. Khi những nhân tố đã ổn định, quá trình nảy mầm và trưởng thành của cây cũng sẽ ổn định. Người ta có thể vẫn chưa tìm được nhiều nhân tố như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là những nhân tố này được phát sinh một cách ngẫu nhiên. Vì thế, Trần Hiểu Khâu vẫn sẽ là Trần Hiểu Khâu, cô ấy đã có một cuộc sống như thế.
Những chuyện bí ẩn mà chúng tôi gặp phải cũng là một sự “hiển nhiên”. Do những gì chúng tôi biết được còn hạn hẹp nên đến giờ chúng tôi vẫn không biết nguyên nhân vì sao lại xảy ra những chuyện bí ẩn này.
Tôi không đồng ý với ý kiến của Trần Hiểu Khâu. Nhưng sự “hiển nhiên” mà cô ấy đưa ra lại khiến tôi có cảm giác sợ hãi.
“Anh không cần phải xem bọn em như người ngoài. Khi anh làm vậy, anh tưởng anh đang bảo vệ bọn em sao? Anh sai rồi. Khi anh chọn cách lừa dối bọn em chính là đang cung cấp những manh mối, thông tin sai lệch cho bọn em. Đến những lúc quan trọng, có thể bọn em vì vậy mà sẽ đưa ra những quyết định sai lầm.” Trần Hiểu Khâu thẳng thừng chỉ ra những cái sai của tôi: “Chúng ta vốn đã định sẵn là sẽ gặp phải những chuyện như vậy, anh có muốn né tránh cũng không được. Nếu như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Chuyện của Vương Hồng chẳng phải là do chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết sao?”
Tôi lắc đầu đầy bất lực: “Chuyện này mọi người không giúp được đâu. Đám người Thanh Diệp vừa nói với tôi rằng mấu chốt của vấn đề nằm trong những giấc mơ của tôi.”
Trần Hiểu Khâu ngạc nhiên và sững sờ: “Được rồi, được rồi, mấu chốt là những giấc mơ của anh. Thế nhưng từ nay về sau anh không được giấu bọn em bất cứ chuyện gì nữa.”
Tôi gật đầu đồng ý, không phải là do tôi bị thuyết phục bởi những lí lẽ sắc bén của Trần Hiểu Khâu, mà do tôi phát hiện bản thân mình không có cách nào giấu được cô ấy. Như những gì cô ấy vừa nói, nếu tôi cứ tiếp tục giấu cô ấy, ngược lại có thể cô ấy sẽ tự đi điều tra, lúc đó càng nguy hiểm hơn.
Tôi nhìn lướt qua cái ghế sô pha đối diện và hỏi Trần Hiểu Khâu: “Cô cảm thấy đây đều là "hiển nhiên"?”
Trần Hiểu Khâu nói chắc như đinh đóng cột: “Phải.”
“Nếu vậy thì nguyên nhân là gì?” Tôi hỏi tiếp. “Sau chữ Z lại sẽ nối tiếp những gì?”
“Em cũng không biết. Nếu chỉ dựa vào những chuyện xảy ra trước mắt mà đưa ra phán đoán thì tình huống tốt nhất là chúng ta sẽ tiếp tục gặp phải những chuyện bí ẩn khác, tìm được nguyên nhân Thanh Diệp biến mất, siêu độ vong linh bọn họ, tháo dỡ toà nhà.”
Tôi hỏi nhỏ: “Tình huống xấu nhất là chúng ta đều sẽ mất mạng?”
Trần Hiểu Khâu khá bình tĩnh: “Phải.”
Đây quả đúng là một tình huống xấu nhất.
Tôi nắm chặt tay phải.
Trần Hiểu Khâu dặn dò tôi không được giấu giếm mọi người. Quả nhiên sau khi đi làm, cô ấy đưa mắt hối thúc tôi, hối thúc tôi kể ra mọi chuyện.
Tôi kể cho mọi người nghe về những chuyện xảy ra trong trại tạm giam và phòng nghiên cứu.
Tí Còi nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy... Anh Kỳ, anh chính là người được chọn, một bước lên mây. Từ đây về sau sẽ trở thành nhân vật chính. Khi nào anh mới bao nuôi vài nữ quỷ?”
Quách Ngọc Khiết có vẻ quan tâm đến những hành động tiếp theo của con ác quỷ kia: “Mơ là sao? Diệt trừ ma quỷ ngay trong mơ? Nhưng hình như Lâm Kỳ, anh vẫn chưa thành công lần nào phải không?”
Gã Béo giữ im lặng, nghe Tí Còi và Quách Ngọc Khiết nói xong, rồi tiếp lời với một vẻ mặt nghiêm trọng: “Có chuyện này không biết mọi người còn nhớ không?”
Vừa dứt câu, trong phòng nghiên cứu im ắng lạ thường, im đến nỗi có thể nghe được tiếng kim chỉ rơi xuống đất. Mặt trời đã lên đến vị trí khung cửa sổ, lớp giấy kiếng mỏng trên khung cửa sổ cũng không thể che lấp được vầng sáng ấy.
Tôi đang hồi hộp chờ đợi đám người Thanh Diệp gợi ý cho tôi bước tiếp theo cần phải làm gì? Nào ngờ tay phải đột nhiên như bị mất kiểm soát, đánh vào trán tôi một cái rõ mạnh. Đầu tôi nhất thời nghiêng ngã về phía sau.
Trần Hiểu Khâu bị những hành động đột ngột của tôi doạ sợ, hỏi tôi với chất giọng run rẩy: “Anh sao vậy? Có phải đã nhớ ra gì không?”
Tay tôi đã đặt gọn gàng trên đầu gối, bàn tay và trán tôi đều mang theo hơi lạnh, hơi lạnh ấy khiến tôi tỉnh táo hẳn.
Sau khi đầu óc tỉnh táo hẳn, tôi vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã làm sai rồi.”
Trần Hiểu Khâu vẫn không hiểu gì cả.
Trong lòng thầm mắng đám người Thanh Diệp tính tình quá nóng nảy. Người ban nãy nhập vào tôi chắc chắn là Diệp Thanh. Thế nhưng, anh ấy tát tôi, có lẽ cũng vì muốn tốt cho tôi. Hành động lần này của tôi quả thực có chút mạo hiểm.
Tôi hít thở sâu, gắng chịu đựng hơi lạnh toả ra từ xung quanh và hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Trần Hiểu Khâu vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô ấy giữ im lặng và ngồi đó.
Tôi nhéo tay phải của mình, Thanh Diệp vẫn không cho tôi câu trả lời, tôi khẽ trau mày: “Trước mắt lại chết thêm bốn người, không biết lúc trước đã chết bao nhiêu người. Nếu không bắt được con ác quỷ kia, bi kịch sẽ còn tiếp diễn mãi.”
Lúc này, điện thoại của Trần Hiểu Khâu đổ chuông, cô ấy nhìn lướt qua màn hình điện thoại: “Là chú tôi gọi đến.” Khi bắt máy, cô ấy chỉ nghe thấy những tiếng “sạc sạc” do tín hiệu sóng bị nhiễu. Trần Hiểu Khâu cầm theo điện thoại bước ra khỏi phòng nghiên cứu.
“Thằng ngốc, hãy tận dụng giấc mơ của cậu.”
Tôi bỗng rùng mình, nhìn về phía bên cạnh, kế bên tôi chẳng có người nào cả, nhưng trên sô pha lại xuất hiện một vết lõm. Vết lõm ấy đang dần biến mất vì tính đàn hồi của nệm. Sự xuất hiện rồi biến mất của vết lõm ấy như có một người vừa mới ngồi đấy, sau đó họ đứng dậy rời khỏi.
Tôi há hốc mồm, thế nhưng không thể bật ra một lời nào cả.
Không phải mảnh giấy gợi ý khéo, cũng không phải tiếng động lạ thường, mà lần này là tiếng nói.
Điều này khiến tôi sởn gai ốc.
Một là Diệp Thanh đã dần dần chấp nhận xem tôi là bạn, hai là sức mạnh của anh ta đang ngày càng lớn mạnh, có thể gây ra nhiều chuyện hơn nữa.
Tôi không biết điều này là tốt hay là xấu nữa.
Đám người Thanh Diệp từng nói qua, người và ma quỷ không thể sống chung, ma vốn không nên xuất hiện và tồn tại ở nhân gian.
Trần Hiểu Khâu cúp máy và bước vào: “Chú tôi hỏi chúng ta đang làm gì? Anh... anh đang xem gì vậy?
Tôi đã nói dối Hiểu Khâu: “Không có gì, chỉ là trong lòng tôi nảy sinh một cảm giác kì lạ.”
Tôi nhận ra có lẽ lựa chọn trước kia của tôi là một lựa chọn sai lầm. Tôi xem đám Tí Còi là bạn nên không giấu gì họ về những chuyện này, chia sẻ những điều này với họ, nhưng đây không phải là hành hiệp trượng nghĩa thông thường, không phải là đi trên đường gặp phải cướp, mọi người đều xúm vào bắt cướp. Mà là khi có người rơi xuống vực sâu, giếng nước sâu, những người không biết bơi lội như chúng tôi tay nắm chặt tay, nối thành một sợi xích để cứu người đó, điều này quả thật là quá nguy hiểm.
Trần Hiểu Khâu truy vấn tôi bằng một loạt những câu hỏi: “Anh sao vậy? Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Đám người Thanh Diệp đến rồi sao?”
“Không có, có lẽ sự việc lần này quá phức tạp, đến cả họ cũng không có cách.” Trong đầu tôi bỗng nảy một ý tưởng: “Hay chúng ta thử tìm những cao nhân khác giúp đỡ đi. Trên thế gian này, chuyên gia nghiên cứu về những hiện tượng siêu nhiên không phải chỉ có một mình Thanh Diệp.”
“Hừm!”
Cả người tôi vì căng thẳng mà trở nên cứng đơ, cố gắng kiềm chế bản thân, không để bản thân quay lại nhìn.
Trần Hiểu Khâu nhìn về phía đối diện tôi.
Tôi có cảm giác không lành.
Đột nhiên, Hiểu Khâu nói với tôi: “Lâm Kỳ, anh có từng suy nghĩ qua về nguyên nhân chúng ta gặp phải những chuyện này không?”
Tôi sững sờ, trong lòng tôi nảy lên một cảm giác hoang đường và khó tin.
“Em không tin vào số mệnh, nhưng em tin chắc rằng thế giới này sẽ không có sự trùng hợp. Nếu nhìn sơ qua, sự xuất hiện của Z chỉ là một sự ngẫu nhiên. Điều này cũng giống như việc anh bị lôi vào vụ vợ chồng Vương Hồng Chương và Vương Hồng, rất trùng hợp, không phải sao? Nhưng nếu cần điền hết một chuỗi từ A tới Y, từ ngày tháng năm sinh đến quá trình học, quá trình làm việc, quá trình thăng tiến, giáng chức, những thứ này đều phải liệt kê ra hết, tiếp tục liệt kê về lí lịch, thông tin cá nhân của vợ chồng Vương Hồng Chương và Vương Hồng. Sau đó đem tất cả thông tin ấy đặt vào bối cảnh phát triển của thành phố thì sẽ dễ dàng nhận thấy mọi người chắc chắn sẽ gặp nhau, mắt xích của cuộc gặp gỡ chính là hạng mục tháo dỡ và di dời thôn Sáu khu Công Nông.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Em cũng như vậy, Tiểu Lam học tập ở học viện kịch, em được con bé mời đi tham gia đóng kịch, bộ kimono bị hỏng, đây cũng là việc chắc chắn sẽ xảy ra.”
Tôi có thể hiểu được những suy tư của cô ấy. Những gì cô ấy nói có chút giống thuyết số mệnh, nhưng thật ra không phải. Những cái “hiển nhiên” cô ấy đưa ra hoàn toàn là căn cứ vào những nguyên nhân khách quan. Thậm chí chúng ta còn có thể truy về nguồn gốc của vũ trụ: Vũ trụ chắc chắn sẽ được hình thành, loài người cũng chắc chắn sẽ xuất hiện, sinh con đẻ cái. Nếu xét trên từng cá nhân thì sẽ bắt đầu tính từ gia đình. Bộ dạng Hiểu Khâu vẫn sẽ như bây giờ, tính nết cô ấy vẫn sẽ như vậy, cuộc sống của cô ấy vẫn sẽ có những trải nghiệm như những gì hôm nay cô ấy gặp phải. Điều này cũng giống như khi chúng ta gieo hạt, những nhân tố như đất đai, nhiệt độ và lượng mưa sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự nảy mầm của hạt. Khi những nhân tố đã ổn định, quá trình nảy mầm và trưởng thành của cây cũng sẽ ổn định. Người ta có thể vẫn chưa tìm được nhiều nhân tố như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là những nhân tố này được phát sinh một cách ngẫu nhiên. Vì thế, Trần Hiểu Khâu vẫn sẽ là Trần Hiểu Khâu, cô ấy đã có một cuộc sống như thế.
Những chuyện bí ẩn mà chúng tôi gặp phải cũng là một sự “hiển nhiên”. Do những gì chúng tôi biết được còn hạn hẹp nên đến giờ chúng tôi vẫn không biết nguyên nhân vì sao lại xảy ra những chuyện bí ẩn này.
Tôi không đồng ý với ý kiến của Trần Hiểu Khâu. Nhưng sự “hiển nhiên” mà cô ấy đưa ra lại khiến tôi có cảm giác sợ hãi.
“Anh không cần phải xem bọn em như người ngoài. Khi anh làm vậy, anh tưởng anh đang bảo vệ bọn em sao? Anh sai rồi. Khi anh chọn cách lừa dối bọn em chính là đang cung cấp những manh mối, thông tin sai lệch cho bọn em. Đến những lúc quan trọng, có thể bọn em vì vậy mà sẽ đưa ra những quyết định sai lầm.” Trần Hiểu Khâu thẳng thừng chỉ ra những cái sai của tôi: “Chúng ta vốn đã định sẵn là sẽ gặp phải những chuyện như vậy, anh có muốn né tránh cũng không được. Nếu như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Chuyện của Vương Hồng chẳng phải là do chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết sao?”
Tôi lắc đầu đầy bất lực: “Chuyện này mọi người không giúp được đâu. Đám người Thanh Diệp vừa nói với tôi rằng mấu chốt của vấn đề nằm trong những giấc mơ của tôi.”
Trần Hiểu Khâu ngạc nhiên và sững sờ: “Được rồi, được rồi, mấu chốt là những giấc mơ của anh. Thế nhưng từ nay về sau anh không được giấu bọn em bất cứ chuyện gì nữa.”
Tôi gật đầu đồng ý, không phải là do tôi bị thuyết phục bởi những lí lẽ sắc bén của Trần Hiểu Khâu, mà do tôi phát hiện bản thân mình không có cách nào giấu được cô ấy. Như những gì cô ấy vừa nói, nếu tôi cứ tiếp tục giấu cô ấy, ngược lại có thể cô ấy sẽ tự đi điều tra, lúc đó càng nguy hiểm hơn.
Tôi nhìn lướt qua cái ghế sô pha đối diện và hỏi Trần Hiểu Khâu: “Cô cảm thấy đây đều là "hiển nhiên"?”
Trần Hiểu Khâu nói chắc như đinh đóng cột: “Phải.”
“Nếu vậy thì nguyên nhân là gì?” Tôi hỏi tiếp. “Sau chữ Z lại sẽ nối tiếp những gì?”
“Em cũng không biết. Nếu chỉ dựa vào những chuyện xảy ra trước mắt mà đưa ra phán đoán thì tình huống tốt nhất là chúng ta sẽ tiếp tục gặp phải những chuyện bí ẩn khác, tìm được nguyên nhân Thanh Diệp biến mất, siêu độ vong linh bọn họ, tháo dỡ toà nhà.”
Tôi hỏi nhỏ: “Tình huống xấu nhất là chúng ta đều sẽ mất mạng?”
Trần Hiểu Khâu khá bình tĩnh: “Phải.”
Đây quả đúng là một tình huống xấu nhất.
Tôi nắm chặt tay phải.
Trần Hiểu Khâu dặn dò tôi không được giấu giếm mọi người. Quả nhiên sau khi đi làm, cô ấy đưa mắt hối thúc tôi, hối thúc tôi kể ra mọi chuyện.
Tôi kể cho mọi người nghe về những chuyện xảy ra trong trại tạm giam và phòng nghiên cứu.
Tí Còi nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy... Anh Kỳ, anh chính là người được chọn, một bước lên mây. Từ đây về sau sẽ trở thành nhân vật chính. Khi nào anh mới bao nuôi vài nữ quỷ?”
Quách Ngọc Khiết có vẻ quan tâm đến những hành động tiếp theo của con ác quỷ kia: “Mơ là sao? Diệt trừ ma quỷ ngay trong mơ? Nhưng hình như Lâm Kỳ, anh vẫn chưa thành công lần nào phải không?”
Gã Béo giữ im lặng, nghe Tí Còi và Quách Ngọc Khiết nói xong, rồi tiếp lời với một vẻ mặt nghiêm trọng: “Có chuyện này không biết mọi người còn nhớ không?”
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ