Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 60: Về nhà
“Vào khoảng thời gian của năm 2000, thành phố Dân Khánh liên tục xảy ra vụ nhiều án mạng. Nạn nhân đều là những cặp vợ chồng, tình nhân, độ tuổi rất đa dạng, họ đều chết trong tình trạng rất thê thảm, đều mất đi một phần nội tạng. Vào thời điểm đó dân chúng cả thành phố ai ai cũng nơm nớp lo sợ”. Tôi thở dài, “Vụ án này xảy đến rất nhanh chóng, sau đó hung thủ đột nhiên mất tích, không gây án thêm nữa, đến nay những vụ án ấy đều chưa phá được. Đây là vụ án nổi khắp cả nước, lẽ nào cô lại không hề nghe qua?”
“Không nghe”. Quách Ngọc Khiết nhún vai nói.
“Vẫn không có sự phối hợp của Thanh Diệp, Lưu Miểu kia chưa chắc đã là anh ta”. Trần Hiểu Khâu tiếp tục làm việc.
“Anh thấy, rất có khả năng là anh ta”. Tôi khẽ nói.
“Tại sao?” Quách Ngọc Khiết quay qua nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, có chút khó nói. Trần Hiểu Khâu cũng chăm chú đưa mắt nhìn. Mắt Trần Hiểu Khâu tuy không to bằng mắt Quách Ngọc Khiết, nhưng thần thái rất bình tĩnh, đều đẹp như nhau. Bị hai người đẹp chăm chăm nhìn tôi không hề áp lực tí tẹo, nhưng lại áp lực với lời mình chuẩn bị nói ra.
“Nói đi”. Quách Ngọc Khiết hối thúc, trông rất có vẻ muốn đưa tay ra thúc giục tôi.
Tôi liều mạng lùi lại một bước, đằng hắng vài tiếng: “Các cô nói xem, hung thủ của mấy vụ án đó có phải là do người gây ra không?”
Quách Ngọc Khiết càng trố to mắt nhìn tôi.
Trần Hiểu Khâu nheo mắt, trầm ngâm một lúc, “Ý anh là, rất có khả năng Lưu Miểu kia chịu kích động lớn, cho rằng cái chết của bố mẹ mình là do quái vật ra tay, nên mới tìm tới Thanh Diệp?”
Không, tôi muốn nói là bố mẹ của Lưu Miểu có thể là bị quái vật giết chết.
Lời này không nên nói ra với Trần Hiểu Khâu. Đến bây giờ Trần Hiểu Khâu vẫn không biết chính mình đã một lần trải qua chuyện kinh dị, mém chút nữa là chết trong bộ đồ Kimono.
“Ừm, cái này cũng rất có thể lắm chứ”. Tôi mập mờ phụ họa thêm cho câu nói của Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu gật đầu khẳng định, “Cách nghĩ này tuy hợp logic, nhưng sự thật như thế nào vẫn chưa thể biết được”.
“Ừm, cô tiếp tục chỉnh sửa đi”. Tôi đành nói như vậy.
Tôi đi điều tra vụ đại án mạng thành phố Dân Khánh, thông tin trên mạng thì tràn lan đại hải mà không tìm được chút thông tin có ích nào cả.
Tí Còi và Gã Béo sau đó nghe được chuyện này, Tí Còi rất hiểu ý tứ của tôi, Gã Béo thì lại rất lí trí.
“Cho dù là đúng đi nữa chúng ta phải tìm vẫn là Lưu Miểu, người này cũng là một kẻ mất tích sao?” Gã Béo hỏi.
Câu hỏi này rất có lí, còn rất đả kích đến người khác.
“Việc này xem ra không còn cách làm rồi, chỉ còn cách tùy cơ ứng biến”. Tí Còi thở dài, gõ gõ bàn làm việc của Trần Hiểu Khâu, “Cô cũng đừng có chắp vá như thế nữa, vô nghĩ thôi”.
Trần Hiểu Khâu chỉ “ừ” một câu, sự nhiệt tình không hề giảm đi tí tẹo.
Tối hôm đó tôi nằm mơ mình bị nhốt vào một nơi tối tăm chật chội, chỉ có thể nhìn thấy một khe sáng yếu ớt chiếu đến.
Đại loại là có liên quan đến thị giác mờ, tôi không cảm thấy hoảng sợ, bình tĩnh nghĩ cách thoát khỏi đấy. Tôi đẩy tấm gỗ trước mặt, gõ lên, hú hú… Tiếng cầu cứu của tôi cứ thế từ từ lọt ra ngoài, vô ý thức cào vào tấm gỗ. Ngón tay không bị đứt, cũng không chảy máu, mơ hồ chạm vào thì cũng không phải là tấm gỗ gì cả, mà là một phiến băng cứng, nhiệt độ ấm áp bao phủ xung quanh, từ độ ấm bình thường trở lên đông lạnh cứng cáp.
Nằm mơ mà, tóm lại chẳng có chút logic nào.
Đầu óc tôi rất tỉnh táo, tay máy móc cựa quậy. Không có nỗi sợ chết đi, không đau, không thấy khó chịu.
Đột nhiên, cảnh tượng trong mơ lại thay đổi.
Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài.
Lẽ nào là Đổng Quốc Khánh và Nghiêm Tân Vũ?
Tôi nghi ngờ sau khi mình xem hồ sơ vụ án “Vết cào máu trên tủ bếp”, những gì ban ngày nghĩ đến đêm sẽ mơ thấy, liền biến thành “Tần Kiệt”.
Tiếng ồn ào bên ngoài có thể là tiếng của Đổng Quốc Khánh và Nghiêm Tân Vũ, Nghiêm Tân Vũ phát hiện thi thể của Tần Kiệt, gọi Đổng Quốc Khánh đến, hai người tranh chấp không thôi, Nghiêm Tân Vũ thì muốn báo cảnh sát, Đổng Quốc Khánh không đồng ý, muốn hủy bỏ tung tích.
Trong tiếng tranh cãi có tiếng phụ nữ.
Hả? Có thể không phải là hai anh em cọc chèo kia, là mẹ Tần Kiệt sao?
Là hồn Tần Kiệt về đến nhà. Nó đang đợi bố mẹ mở cánh cửa tủ kia ra. Sau khi tìm thấy nó, giống như trong vở kịch trên tivi, vợ chồng lại trở lên tốt đẹp như xưa, một nhà ba người cũng trở nên ấm áp hòa hợp. Nhưng bố mẹ nó từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra nó, không nghe thấy tiếng kêu gọi của nó, vẫn bán mất căn nhà đó. Người tiếp theo lại là một bà già tai nghe không rõ, cũng không phát hiện ra nó. Cứ như vậy trôi qua bao nhiêu năm, cuối cùng nó cũng gặp được đôi vợ chồng trẻ kia.
Ùm!
Một tiếng động rất lớn dọa tôi một trận, đóng cánh tủ nhốt tôi lại rung động vang dội.
Là bố mẹ Tần Kiệt đánh nhau, hay là… Đổng Quốc Khánh muốn đem cái tủ vứt xuống đáy sông rồi?
Tôi không đợi tới lúc nước sông tràn vào trong tủ, tiếng ồn bên ngoài đều biến mất cả.
“Anh nhìn thấy tôi rồi”.
Sau lưng tôi vang đến một tiếng nói, âm khí lạnh lẽo quen thuộc bò lên lưng tôi.
“Anh, rõ ràng, nhìn thấy tôi rồi”.
Tôi giật nảy mình, muốn quay đầu lại xem, trong nháy mắt quay đầu tôi giật mình tỉnh dậy.
Là con ma đó!
Nhưng, là tôi đang nằm mơ, hay là con ma đó báo mộng cho tôi?
Tôi nằm ì trên giường, đêm đó không thể nào chợp mắt được nữa.
Việc này không thể bỏ đấy không quản.
Ngày hôm sau là chủ nhật, tôi một mình đi trên đường Cẩm Điền.
Quách Ngọc Khiết không thích hợp làm thám tử, tôi cũng không hợp, đành nỗ lực thật tự nhiên từ cửa nhà hàng đồ ăn nhanh qua đường.
Nhà hàng này đóng cửa.
Tôi giả bộ dạng tò mò, theo người đàn ông đối diện đứng nghe ngóng tin tức ở nhà hàng này. Người đàn ông quê mùa này vô cùng thân thiện, nói với tôi số lần mở cửa mỗi lần của nhà hàng này chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ mở cửa những lúc giao hàng bán thành phẩm mà bán đồ ăn. Lúc mua đồ ăn rất sớm, giao hàng cũng rất sớm, những cửa hàng khác lúc đó còn chưa mở cửa. Anh ta còn nói lúc đầu không sớm như vậy, cửa hàng đồ ăn nhanh đó nhà lão Lý lúc trước chỉ kinh doanh vào ban đêm, mặt bằng buôn bán phía trước ban ngày cũng để cho người khác thuê. Sau này, đại khái là buôn bán rất chạy, liền đổi lại thời gian, từ sớm đến tối, thời gian nhập nguyên liệu lại càng sớm.
“Chàng trai anh không sao chứ? Sắc mặt rất khó coi, trong người không được khỏe à? Anh uống nhiều sữa vào nhé. Cái này là bổ sung canxi, còn cái này giúp dễ ngủ”.
Người đàn ông rất nhiệt tình chào hàng với tôi, không biết nhưng đại loại là anh ta giới thiệu sản phẩm tăng cường sức khỏe.
“Vậy lấy cái này đi”. Tôi chọn đại một hộp sữa.
Người đàn ông nhìn tôi trông rất kì quặc, tôi trả tiền rồi, cầm lọ sữa nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông này không biết, tối đứng chỗ đó như đứng trên ổ kiến lửa, mỗi tích tắc đều cảm giác tia nhìn sắc bén ghim đằng sau lưng.
Tôi vội vã quay về nhà, mới phát hiện lọ sữa cầm trên tay là cái gì mà sữa táo đỏ ích khí bổ huyết, trên hộp còn có hình một cô gái.
Các doanh nghiệp làm ăn thời buổi này thật biết đùa mà, hộp sữa mà cũng làm ra nhiều kiểu cách như vậy.
Đưa sữa cho mẹ và em gái tôi uống, bọn họ còn nói hiệu sữa táo đỏ này không có mùi vị gì, không giống như hàng hiệu. Tôi hiểu, lần sau có mua hiệu sữa táo đỏ này cũng không bao giờ đến mua chỗ người đàn ông bán sữa kia.
Tối đến, tôi tưởng mình sẽ trằn trọc một lúc, kết quả không phải vậy, tôi nhanh chóng thiếp đi, rơi vào giấc mơ như hôm qua, lại nghe thấy những âm thanh khiếp sợ rợn người hôm qua.
“Tôi muốn, về nhà”.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhảy lên từ trên giường.
Là con ma kia nói những câu này, chắc chắn không phải Tôn Cúc Hương!
Về nhà, về nhà… Dường như là thật…
Trán tôi rịn ra từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Nhóm dịch: Hình Phong
“Không nghe”. Quách Ngọc Khiết nhún vai nói.
“Vẫn không có sự phối hợp của Thanh Diệp, Lưu Miểu kia chưa chắc đã là anh ta”. Trần Hiểu Khâu tiếp tục làm việc.
“Anh thấy, rất có khả năng là anh ta”. Tôi khẽ nói.
“Tại sao?” Quách Ngọc Khiết quay qua nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, có chút khó nói. Trần Hiểu Khâu cũng chăm chú đưa mắt nhìn. Mắt Trần Hiểu Khâu tuy không to bằng mắt Quách Ngọc Khiết, nhưng thần thái rất bình tĩnh, đều đẹp như nhau. Bị hai người đẹp chăm chăm nhìn tôi không hề áp lực tí tẹo, nhưng lại áp lực với lời mình chuẩn bị nói ra.
“Nói đi”. Quách Ngọc Khiết hối thúc, trông rất có vẻ muốn đưa tay ra thúc giục tôi.
Tôi liều mạng lùi lại một bước, đằng hắng vài tiếng: “Các cô nói xem, hung thủ của mấy vụ án đó có phải là do người gây ra không?”
Quách Ngọc Khiết càng trố to mắt nhìn tôi.
Trần Hiểu Khâu nheo mắt, trầm ngâm một lúc, “Ý anh là, rất có khả năng Lưu Miểu kia chịu kích động lớn, cho rằng cái chết của bố mẹ mình là do quái vật ra tay, nên mới tìm tới Thanh Diệp?”
Không, tôi muốn nói là bố mẹ của Lưu Miểu có thể là bị quái vật giết chết.
Lời này không nên nói ra với Trần Hiểu Khâu. Đến bây giờ Trần Hiểu Khâu vẫn không biết chính mình đã một lần trải qua chuyện kinh dị, mém chút nữa là chết trong bộ đồ Kimono.
“Ừm, cái này cũng rất có thể lắm chứ”. Tôi mập mờ phụ họa thêm cho câu nói của Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu gật đầu khẳng định, “Cách nghĩ này tuy hợp logic, nhưng sự thật như thế nào vẫn chưa thể biết được”.
“Ừm, cô tiếp tục chỉnh sửa đi”. Tôi đành nói như vậy.
Tôi đi điều tra vụ đại án mạng thành phố Dân Khánh, thông tin trên mạng thì tràn lan đại hải mà không tìm được chút thông tin có ích nào cả.
Tí Còi và Gã Béo sau đó nghe được chuyện này, Tí Còi rất hiểu ý tứ của tôi, Gã Béo thì lại rất lí trí.
“Cho dù là đúng đi nữa chúng ta phải tìm vẫn là Lưu Miểu, người này cũng là một kẻ mất tích sao?” Gã Béo hỏi.
Câu hỏi này rất có lí, còn rất đả kích đến người khác.
“Việc này xem ra không còn cách làm rồi, chỉ còn cách tùy cơ ứng biến”. Tí Còi thở dài, gõ gõ bàn làm việc của Trần Hiểu Khâu, “Cô cũng đừng có chắp vá như thế nữa, vô nghĩ thôi”.
Trần Hiểu Khâu chỉ “ừ” một câu, sự nhiệt tình không hề giảm đi tí tẹo.
Tối hôm đó tôi nằm mơ mình bị nhốt vào một nơi tối tăm chật chội, chỉ có thể nhìn thấy một khe sáng yếu ớt chiếu đến.
Đại loại là có liên quan đến thị giác mờ, tôi không cảm thấy hoảng sợ, bình tĩnh nghĩ cách thoát khỏi đấy. Tôi đẩy tấm gỗ trước mặt, gõ lên, hú hú… Tiếng cầu cứu của tôi cứ thế từ từ lọt ra ngoài, vô ý thức cào vào tấm gỗ. Ngón tay không bị đứt, cũng không chảy máu, mơ hồ chạm vào thì cũng không phải là tấm gỗ gì cả, mà là một phiến băng cứng, nhiệt độ ấm áp bao phủ xung quanh, từ độ ấm bình thường trở lên đông lạnh cứng cáp.
Nằm mơ mà, tóm lại chẳng có chút logic nào.
Đầu óc tôi rất tỉnh táo, tay máy móc cựa quậy. Không có nỗi sợ chết đi, không đau, không thấy khó chịu.
Đột nhiên, cảnh tượng trong mơ lại thay đổi.
Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài.
Lẽ nào là Đổng Quốc Khánh và Nghiêm Tân Vũ?
Tôi nghi ngờ sau khi mình xem hồ sơ vụ án “Vết cào máu trên tủ bếp”, những gì ban ngày nghĩ đến đêm sẽ mơ thấy, liền biến thành “Tần Kiệt”.
Tiếng ồn ào bên ngoài có thể là tiếng của Đổng Quốc Khánh và Nghiêm Tân Vũ, Nghiêm Tân Vũ phát hiện thi thể của Tần Kiệt, gọi Đổng Quốc Khánh đến, hai người tranh chấp không thôi, Nghiêm Tân Vũ thì muốn báo cảnh sát, Đổng Quốc Khánh không đồng ý, muốn hủy bỏ tung tích.
Trong tiếng tranh cãi có tiếng phụ nữ.
Hả? Có thể không phải là hai anh em cọc chèo kia, là mẹ Tần Kiệt sao?
Là hồn Tần Kiệt về đến nhà. Nó đang đợi bố mẹ mở cánh cửa tủ kia ra. Sau khi tìm thấy nó, giống như trong vở kịch trên tivi, vợ chồng lại trở lên tốt đẹp như xưa, một nhà ba người cũng trở nên ấm áp hòa hợp. Nhưng bố mẹ nó từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra nó, không nghe thấy tiếng kêu gọi của nó, vẫn bán mất căn nhà đó. Người tiếp theo lại là một bà già tai nghe không rõ, cũng không phát hiện ra nó. Cứ như vậy trôi qua bao nhiêu năm, cuối cùng nó cũng gặp được đôi vợ chồng trẻ kia.
Ùm!
Một tiếng động rất lớn dọa tôi một trận, đóng cánh tủ nhốt tôi lại rung động vang dội.
Là bố mẹ Tần Kiệt đánh nhau, hay là… Đổng Quốc Khánh muốn đem cái tủ vứt xuống đáy sông rồi?
Tôi không đợi tới lúc nước sông tràn vào trong tủ, tiếng ồn bên ngoài đều biến mất cả.
“Anh nhìn thấy tôi rồi”.
Sau lưng tôi vang đến một tiếng nói, âm khí lạnh lẽo quen thuộc bò lên lưng tôi.
“Anh, rõ ràng, nhìn thấy tôi rồi”.
Tôi giật nảy mình, muốn quay đầu lại xem, trong nháy mắt quay đầu tôi giật mình tỉnh dậy.
Là con ma đó!
Nhưng, là tôi đang nằm mơ, hay là con ma đó báo mộng cho tôi?
Tôi nằm ì trên giường, đêm đó không thể nào chợp mắt được nữa.
Việc này không thể bỏ đấy không quản.
Ngày hôm sau là chủ nhật, tôi một mình đi trên đường Cẩm Điền.
Quách Ngọc Khiết không thích hợp làm thám tử, tôi cũng không hợp, đành nỗ lực thật tự nhiên từ cửa nhà hàng đồ ăn nhanh qua đường.
Nhà hàng này đóng cửa.
Tôi giả bộ dạng tò mò, theo người đàn ông đối diện đứng nghe ngóng tin tức ở nhà hàng này. Người đàn ông quê mùa này vô cùng thân thiện, nói với tôi số lần mở cửa mỗi lần của nhà hàng này chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ mở cửa những lúc giao hàng bán thành phẩm mà bán đồ ăn. Lúc mua đồ ăn rất sớm, giao hàng cũng rất sớm, những cửa hàng khác lúc đó còn chưa mở cửa. Anh ta còn nói lúc đầu không sớm như vậy, cửa hàng đồ ăn nhanh đó nhà lão Lý lúc trước chỉ kinh doanh vào ban đêm, mặt bằng buôn bán phía trước ban ngày cũng để cho người khác thuê. Sau này, đại khái là buôn bán rất chạy, liền đổi lại thời gian, từ sớm đến tối, thời gian nhập nguyên liệu lại càng sớm.
“Chàng trai anh không sao chứ? Sắc mặt rất khó coi, trong người không được khỏe à? Anh uống nhiều sữa vào nhé. Cái này là bổ sung canxi, còn cái này giúp dễ ngủ”.
Người đàn ông rất nhiệt tình chào hàng với tôi, không biết nhưng đại loại là anh ta giới thiệu sản phẩm tăng cường sức khỏe.
“Vậy lấy cái này đi”. Tôi chọn đại một hộp sữa.
Người đàn ông nhìn tôi trông rất kì quặc, tôi trả tiền rồi, cầm lọ sữa nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông này không biết, tối đứng chỗ đó như đứng trên ổ kiến lửa, mỗi tích tắc đều cảm giác tia nhìn sắc bén ghim đằng sau lưng.
Tôi vội vã quay về nhà, mới phát hiện lọ sữa cầm trên tay là cái gì mà sữa táo đỏ ích khí bổ huyết, trên hộp còn có hình một cô gái.
Các doanh nghiệp làm ăn thời buổi này thật biết đùa mà, hộp sữa mà cũng làm ra nhiều kiểu cách như vậy.
Đưa sữa cho mẹ và em gái tôi uống, bọn họ còn nói hiệu sữa táo đỏ này không có mùi vị gì, không giống như hàng hiệu. Tôi hiểu, lần sau có mua hiệu sữa táo đỏ này cũng không bao giờ đến mua chỗ người đàn ông bán sữa kia.
Tối đến, tôi tưởng mình sẽ trằn trọc một lúc, kết quả không phải vậy, tôi nhanh chóng thiếp đi, rơi vào giấc mơ như hôm qua, lại nghe thấy những âm thanh khiếp sợ rợn người hôm qua.
“Tôi muốn, về nhà”.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhảy lên từ trên giường.
Là con ma kia nói những câu này, chắc chắn không phải Tôn Cúc Hương!
Về nhà, về nhà… Dường như là thật…
Trán tôi rịn ra từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Nhóm dịch: Hình Phong
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ