Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 57: Mã số 077 – Móng vuốt máu trong tủ bếp (3)
“Chuyện này, tôi nhớ hình như cũng là một đôi vợ chồng trẻ?”
“Là một cặp vợ chồng trẻ, có điều đều ngoài 30 rồi. Lúc tôi mua phòng không gặp họ, thông qua trung gian mua phòng. Về sau tôi nghe hàng xóm nói, vốn dĩ nhà bọn họ có ba người, có một đứa con trai, về sau đứa trẻ mất tích, bọn họ liền bán căn phòng chuyển đi. Chuyện đó...”
“Bà à, bà còn biết những chuyện gì nữa sao?”
“Chuyện này, tôi chỉ nghe hàng xóm bên cạnh nói, bọn họ nói đứa trẻ kia không phải lạc mất, mà là bị cặp vợ chồng kia giết chết”.
“Thật sao?”
“Chuyện đó đều là bọn họ bịa chuyện nói bậy”.
“Cũng không phải tất cả đều nói xấu chứ, đôi vợ chồng kia chắc chắn có vấn đề”.
“Bà à, có thể kể chuyện này cho chúng tôi nghe chút không?”
“Ừm. Tôi biết không nhiều, nghe người ta nói cặp vợ chồng kia rất bận rộn, tình cảm không khăng khít lắm, thường hay cãi cọ”.
“Nhưng bọn họ cũng không ngược đãi con trai, làm sao có thể giết chết con ruột của mình? Chắc là không trông nom được con, nên nó mới đi lạc mất. Cái gì mà giết người đều là lời đồn thất thiệt trong khu dân cư nhỏ ở đây mà thôi. Như vậy là gây tội nghiệt đó, người làm cha làm mẹ bị mất con, không biết đã đau đến thế nào rồi, lại còn nói những lời nghiệt ngã đó sau lưng họ. Con đừng có bắt chước những người đó.”
“Ai cha, được rồi, mẹ, con biết, con sẽ không đi nói bậy lung tung”.
Ngày 15 tháng 8 năm 2013, điều tra Lí Ngọc, Tần Vệ Quốc người thuê nhà đầu tiên, tra ra ngày 7 tháng 3 năm 2002 con trai Tần Kiệt của hai người mất tích, đến nay không rõ tung tích. Ngày 11 tháng 9 năm 2002 Tần Vệ Quốc và Lí Ngọc dọn nhà đi, ngày 9 tháng 10 năm 2020 li hôn.
Ngày 16 tháng 8 năm 2013, hỏi thăm nhà đối diện nhà người ủy thác Từ Phân. Tập tin ghi âm 07720130816wav.
“Nhiều năm qua rồi vẫn không thấy đứa trẻ đâu, có lẽ là bị bắt cóc bán đi rồi?”
“Có thể có khả năng này. Anh còn có ấn tượng gì với nhà đó và đứa trẻ ấy không?”
“Tôi nhớ là cặp vợ chồng đó suốt ngày cãi cọ, đứa nhỏ không hay nói chuyện lắm, tử khí bao trùm khắp nhà. Lúc đứa trẻ mất tích, cha mẹ nó nổi điên cả, chạy ra ngoài tìm, mấy ngày mấy đêm không ngủ. Ai ya... Bọn họ rất thương đứa nhỏ, chỉ là tình cảm vợ chồng không tốt... Người mẹ đó khóc đến không mở mắt nổi, cô ta vì đứa trẻ mới không li hôn, không ngờ đứa trẻ lại mất tích...”
“Cảnh sát có đến tìm không?”
“Cảnh sát có đến mấy lần, tìm rất nhiều nơi, trường học, công viên, cửa hàng lân cận, đều tìm cả, nhưng đều không thấy. Vợ chồng họ cũng đi tìm, hàng xóm chúng tôi cũng giúp một tay đi tìm, nhưng mãi không tìm thấy... haizz...”
“Vậy, có tìm thử trong nhà?”
“Hả, gì cơ?”
“Liệu có khi nào bị giấu trong nhà không? Ví dụ tủ kệ trong nhà...”
“Cái này, không phải chứ? Giấu trong tủ thật thì đứa trẻ không thể tự chui ra? Sau đó bọn họ lại bán nhà dọn đi, thu dọn đồ đạc, khi đó không phát hiện ra sao?”
Ngày 17 tháng 8 năm 2013, người ủy thác tá túc tại văn phòng xử lí. Tập tin ghi âm 07720130817wav.
...
Két... két...
“Sếp?”
“Hửm. Bên ngoài văn phòng kìa”.
“Là... là con ma kìa?”
“Anh Chương, chị Chương, hai người đừng sợ, có chúng tôi ở bên cạnh rồi”.
“Ồ, được”.
Cạch cạch cạch...
Kèn kẹt
“Hả... Cái này là...”
“Huhu... Tôi đói quá... Bố ơi... Mẹ ơi...”
“Sếp, nó...”
“Nó là Tần Kiệt?”
“Anh trai, anh, anh biết tôi sao?”
“Em ở chỗ nào?”
“Em... Em không biết nữa... Em...”
“Em còn nhớ làm thế nào mà em vào được trong cái tủ không?”
“Em không biết... Tối lắm... Đói lắm... Bố mẹ ơi... Hu hu”
“Ôi? Không thấy nữa?”
“Ừm...”
“Sếp, không xử lí được nó sao?”
“Vừa nãy chỉ là linh hồn, bản thể không có ở đây”.
...
“Tiếng nói chuyện vừa nãy đúng là ma sao, chúng tôi từ đầu đến giờ không hề nghe thấy”.
“Người của chúng tôi có bố trí vài thứ”.
“Ồ...”
“Bây giờ, chúng ta đã xác định được thân phận của con ma kia, chỉ là không biết bản thể của nó ở chỗ nào”.
“Là ai? Chúng ta chọc giận phải người nào rồi, người quen biết có qua đời cũng rất bình thường”.
“Là người giết nó sao? Căn phòng đó giết nó?”
“Cái này vẫn không thể xác định được. Nhưng người thuê phòng đầu tiên từng có đứa con bị mất tích”.
“Con? Âm thanh hồn ma vừa nãy hình như... là của người trưởng thành?”
“Đúng vậy. Nó lớn rồi”.
“E là nó vẫn chưa biết mình đã chết thực sự biến thành hồn ma rồi, cứ thế lớn lên.”
“Cái này... Sao lại như vậy chứ...”
“Bị bố mẹ nó giết sao?”
“Anh nói bậy cái gì vậy hả? Làm gì có bố mẹ nào tự giết con mình hả?”
“Nhưng chết ở trong nhà, phần lớn là người trong nhà làm?”
“Chuyện này không thể chắc chắn. Hai người mấy ngày này ở nhà không nghe thấy gì nữa chứ?”
“Không nghe thấy nữa. Nhất định là bùa hộ thân các anh cho có tác dụng. Thật cảm ơn các anh, các anh thật lợi hại”.
“Được rồi”.
Ngày 20 tháng 8 năm 2013, liên hệ Lí Ngọc. Tập tin ghi âm 07720130820wav.
“Cách anh nói.... tìm được Tiểu Kiệt? Thật sao? Thật sự tìm thấy sao?”
“Không, chúng tôi chỉ tìm được chút manh mối từ vụ án khác. Cô Lí, có thể kể chi tiết một chút sự việc xảy ra năm đó không?”
“À... ừm... Năm đó... Hôm đó... Đáng lẽ tôi định đi đón Tiểu Kiệt... Nếu tôi đến lớp đón nó tan học là tốt rồi...”
“Cô Lí, xin đừng tự trách mình nữa. Có thể tiếp tục nói không?”
“Ừm. Tối hôm đó, Tiểu Kiệt mãi không về nhà. Tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm, cô ấy nói hôm đó tan lớp bình thường, Tiểu Kiệt sớm chạy ra khỏi trường rồi. Tôi ngồi ở nhà đợi nó, chồng trước tôi đi theo con đường đến trường, nhưng đến hơn bảy giờ tối hôm đó vẫn không tìm thấy người đâu. Chúng tôi liền báo cảnh sát. Chúng tôi tìm một thời gian dài, vẫn không có một chút manh mối nào. Cuối cùng... Cảnh sát nói với chúng tôi, có thể Tiểu Kiệt bị bắt cóc rồi. Tôi… Ôi! Tôi không biết phải làm thế nào nữa. Tôi đăng tin tìm người, hỏi người đi đường, nhưng không ai từng gặp Tiểu Kiệt hết. Không biết lúc này nó đang ở đâu… Sau này tôi nghĩ, đối với nó có bố mẹ như chúng tôi, có thể nó cũng không được vui, nếu như những tên bán người đó bán Tiểu Kiệt đến những gia đình bình thường thì có thể nó sẽ được yên ổn mà lớn lên. Có lẽ bây giờ đã lên đại học… Nhưng nếu bọn chúng bán đến những nơi như mỏ quặng… Hu hu…”
“Cô Lí…”
“Nó sống rất tốt đúng không, đã trưởng thành rồi, có phải không?”
“...”
“Chị Ngọc à, chị yên tâm, Tiểu Kiệt nhất định đã lớn rồi, sống rất tốt”.
“Ừm. Nhất định phải như vậy…”
...
“Các anh cũng thấy đó, qua bao nhiêu năm rồi, nhưng hễ nhắc tới Tiểu Kiệt, con gái tôi lại như vậy… Các anh… thật sự tìm được manh mối rồi sao?”
“Tìm được một chút manh mối, nhưng tình hình không lạc quan mấy”.
“Aa… Tiểu Kiệt lẽ nào nó…”
“Sợ là nó đã chết rồi”.
“Sao có thể…”
Ngày tháng năm, liên hệ Tần Vệ Quốc. Tập tin ghi âm 07720130822wav.
“Các anh tìm thấy manh mối rồi?”
“Vẫn không thể chắc chắn có phải là Tiểu Kiệt con trai anh không”.
“Ồ… Haizz…”
“Anh Tần có thể kể một chút về chuyện xảy ra năm đó không?”
“Tối hôm đó rất muộn rồi mà Tiểu Kiệt vẫn không về nhà, vợ cũ tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, cô ấy nói Tiểu Kiệt tan học lâu rồi. Tôi lúc đó liền đi theo con đường đến trường tìm Tiểu Kiệt, hỏi những cửa hàng bày bán bên đường nhưng không ai chú ý đến Tiểu Kiệt. Chúng tôi báo cảnh sát, nhưng mãi vẫn không tìm thấy nó…”
“Chúng tôi nghe nói anh mãi vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm?”
“Làm sao tôi từ bỏ được chứ? Đó là con trai tôi! Mãi sau đó tôi vẫn đi tìm, nhờ người tìm, tự tìm, đến rất nhiều trường học, tiểu học, trung học, bây giờ là đại học… Tôi vốn hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy Tiểu Kiệt… Ngại quá, để các anh chê cười rồi”.
Ngày 30 tháng 8 năm 2013, bạn tiểu học của Tần Kiệt, Tào Long chủ động liên lạc. Tập tin âm thanh 07720130830wav.
“Là một cặp vợ chồng trẻ, có điều đều ngoài 30 rồi. Lúc tôi mua phòng không gặp họ, thông qua trung gian mua phòng. Về sau tôi nghe hàng xóm nói, vốn dĩ nhà bọn họ có ba người, có một đứa con trai, về sau đứa trẻ mất tích, bọn họ liền bán căn phòng chuyển đi. Chuyện đó...”
“Bà à, bà còn biết những chuyện gì nữa sao?”
“Chuyện này, tôi chỉ nghe hàng xóm bên cạnh nói, bọn họ nói đứa trẻ kia không phải lạc mất, mà là bị cặp vợ chồng kia giết chết”.
“Thật sao?”
“Chuyện đó đều là bọn họ bịa chuyện nói bậy”.
“Cũng không phải tất cả đều nói xấu chứ, đôi vợ chồng kia chắc chắn có vấn đề”.
“Bà à, có thể kể chuyện này cho chúng tôi nghe chút không?”
“Ừm. Tôi biết không nhiều, nghe người ta nói cặp vợ chồng kia rất bận rộn, tình cảm không khăng khít lắm, thường hay cãi cọ”.
“Nhưng bọn họ cũng không ngược đãi con trai, làm sao có thể giết chết con ruột của mình? Chắc là không trông nom được con, nên nó mới đi lạc mất. Cái gì mà giết người đều là lời đồn thất thiệt trong khu dân cư nhỏ ở đây mà thôi. Như vậy là gây tội nghiệt đó, người làm cha làm mẹ bị mất con, không biết đã đau đến thế nào rồi, lại còn nói những lời nghiệt ngã đó sau lưng họ. Con đừng có bắt chước những người đó.”
“Ai cha, được rồi, mẹ, con biết, con sẽ không đi nói bậy lung tung”.
Ngày 15 tháng 8 năm 2013, điều tra Lí Ngọc, Tần Vệ Quốc người thuê nhà đầu tiên, tra ra ngày 7 tháng 3 năm 2002 con trai Tần Kiệt của hai người mất tích, đến nay không rõ tung tích. Ngày 11 tháng 9 năm 2002 Tần Vệ Quốc và Lí Ngọc dọn nhà đi, ngày 9 tháng 10 năm 2020 li hôn.
Ngày 16 tháng 8 năm 2013, hỏi thăm nhà đối diện nhà người ủy thác Từ Phân. Tập tin ghi âm 07720130816wav.
“Nhiều năm qua rồi vẫn không thấy đứa trẻ đâu, có lẽ là bị bắt cóc bán đi rồi?”
“Có thể có khả năng này. Anh còn có ấn tượng gì với nhà đó và đứa trẻ ấy không?”
“Tôi nhớ là cặp vợ chồng đó suốt ngày cãi cọ, đứa nhỏ không hay nói chuyện lắm, tử khí bao trùm khắp nhà. Lúc đứa trẻ mất tích, cha mẹ nó nổi điên cả, chạy ra ngoài tìm, mấy ngày mấy đêm không ngủ. Ai ya... Bọn họ rất thương đứa nhỏ, chỉ là tình cảm vợ chồng không tốt... Người mẹ đó khóc đến không mở mắt nổi, cô ta vì đứa trẻ mới không li hôn, không ngờ đứa trẻ lại mất tích...”
“Cảnh sát có đến tìm không?”
“Cảnh sát có đến mấy lần, tìm rất nhiều nơi, trường học, công viên, cửa hàng lân cận, đều tìm cả, nhưng đều không thấy. Vợ chồng họ cũng đi tìm, hàng xóm chúng tôi cũng giúp một tay đi tìm, nhưng mãi không tìm thấy... haizz...”
“Vậy, có tìm thử trong nhà?”
“Hả, gì cơ?”
“Liệu có khi nào bị giấu trong nhà không? Ví dụ tủ kệ trong nhà...”
“Cái này, không phải chứ? Giấu trong tủ thật thì đứa trẻ không thể tự chui ra? Sau đó bọn họ lại bán nhà dọn đi, thu dọn đồ đạc, khi đó không phát hiện ra sao?”
Ngày 17 tháng 8 năm 2013, người ủy thác tá túc tại văn phòng xử lí. Tập tin ghi âm 07720130817wav.
...
Két... két...
“Sếp?”
“Hửm. Bên ngoài văn phòng kìa”.
“Là... là con ma kìa?”
“Anh Chương, chị Chương, hai người đừng sợ, có chúng tôi ở bên cạnh rồi”.
“Ồ, được”.
Cạch cạch cạch...
Kèn kẹt
“Hả... Cái này là...”
“Huhu... Tôi đói quá... Bố ơi... Mẹ ơi...”
“Sếp, nó...”
“Nó là Tần Kiệt?”
“Anh trai, anh, anh biết tôi sao?”
“Em ở chỗ nào?”
“Em... Em không biết nữa... Em...”
“Em còn nhớ làm thế nào mà em vào được trong cái tủ không?”
“Em không biết... Tối lắm... Đói lắm... Bố mẹ ơi... Hu hu”
“Ôi? Không thấy nữa?”
“Ừm...”
“Sếp, không xử lí được nó sao?”
“Vừa nãy chỉ là linh hồn, bản thể không có ở đây”.
...
“Tiếng nói chuyện vừa nãy đúng là ma sao, chúng tôi từ đầu đến giờ không hề nghe thấy”.
“Người của chúng tôi có bố trí vài thứ”.
“Ồ...”
“Bây giờ, chúng ta đã xác định được thân phận của con ma kia, chỉ là không biết bản thể của nó ở chỗ nào”.
“Là ai? Chúng ta chọc giận phải người nào rồi, người quen biết có qua đời cũng rất bình thường”.
“Là người giết nó sao? Căn phòng đó giết nó?”
“Cái này vẫn không thể xác định được. Nhưng người thuê phòng đầu tiên từng có đứa con bị mất tích”.
“Con? Âm thanh hồn ma vừa nãy hình như... là của người trưởng thành?”
“Đúng vậy. Nó lớn rồi”.
“E là nó vẫn chưa biết mình đã chết thực sự biến thành hồn ma rồi, cứ thế lớn lên.”
“Cái này... Sao lại như vậy chứ...”
“Bị bố mẹ nó giết sao?”
“Anh nói bậy cái gì vậy hả? Làm gì có bố mẹ nào tự giết con mình hả?”
“Nhưng chết ở trong nhà, phần lớn là người trong nhà làm?”
“Chuyện này không thể chắc chắn. Hai người mấy ngày này ở nhà không nghe thấy gì nữa chứ?”
“Không nghe thấy nữa. Nhất định là bùa hộ thân các anh cho có tác dụng. Thật cảm ơn các anh, các anh thật lợi hại”.
“Được rồi”.
Ngày 20 tháng 8 năm 2013, liên hệ Lí Ngọc. Tập tin ghi âm 07720130820wav.
“Cách anh nói.... tìm được Tiểu Kiệt? Thật sao? Thật sự tìm thấy sao?”
“Không, chúng tôi chỉ tìm được chút manh mối từ vụ án khác. Cô Lí, có thể kể chi tiết một chút sự việc xảy ra năm đó không?”
“À... ừm... Năm đó... Hôm đó... Đáng lẽ tôi định đi đón Tiểu Kiệt... Nếu tôi đến lớp đón nó tan học là tốt rồi...”
“Cô Lí, xin đừng tự trách mình nữa. Có thể tiếp tục nói không?”
“Ừm. Tối hôm đó, Tiểu Kiệt mãi không về nhà. Tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm, cô ấy nói hôm đó tan lớp bình thường, Tiểu Kiệt sớm chạy ra khỏi trường rồi. Tôi ngồi ở nhà đợi nó, chồng trước tôi đi theo con đường đến trường, nhưng đến hơn bảy giờ tối hôm đó vẫn không tìm thấy người đâu. Chúng tôi liền báo cảnh sát. Chúng tôi tìm một thời gian dài, vẫn không có một chút manh mối nào. Cuối cùng... Cảnh sát nói với chúng tôi, có thể Tiểu Kiệt bị bắt cóc rồi. Tôi… Ôi! Tôi không biết phải làm thế nào nữa. Tôi đăng tin tìm người, hỏi người đi đường, nhưng không ai từng gặp Tiểu Kiệt hết. Không biết lúc này nó đang ở đâu… Sau này tôi nghĩ, đối với nó có bố mẹ như chúng tôi, có thể nó cũng không được vui, nếu như những tên bán người đó bán Tiểu Kiệt đến những gia đình bình thường thì có thể nó sẽ được yên ổn mà lớn lên. Có lẽ bây giờ đã lên đại học… Nhưng nếu bọn chúng bán đến những nơi như mỏ quặng… Hu hu…”
“Cô Lí…”
“Nó sống rất tốt đúng không, đã trưởng thành rồi, có phải không?”
“...”
“Chị Ngọc à, chị yên tâm, Tiểu Kiệt nhất định đã lớn rồi, sống rất tốt”.
“Ừm. Nhất định phải như vậy…”
...
“Các anh cũng thấy đó, qua bao nhiêu năm rồi, nhưng hễ nhắc tới Tiểu Kiệt, con gái tôi lại như vậy… Các anh… thật sự tìm được manh mối rồi sao?”
“Tìm được một chút manh mối, nhưng tình hình không lạc quan mấy”.
“Aa… Tiểu Kiệt lẽ nào nó…”
“Sợ là nó đã chết rồi”.
“Sao có thể…”
Ngày tháng năm, liên hệ Tần Vệ Quốc. Tập tin ghi âm 07720130822wav.
“Các anh tìm thấy manh mối rồi?”
“Vẫn không thể chắc chắn có phải là Tiểu Kiệt con trai anh không”.
“Ồ… Haizz…”
“Anh Tần có thể kể một chút về chuyện xảy ra năm đó không?”
“Tối hôm đó rất muộn rồi mà Tiểu Kiệt vẫn không về nhà, vợ cũ tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, cô ấy nói Tiểu Kiệt tan học lâu rồi. Tôi lúc đó liền đi theo con đường đến trường tìm Tiểu Kiệt, hỏi những cửa hàng bày bán bên đường nhưng không ai chú ý đến Tiểu Kiệt. Chúng tôi báo cảnh sát, nhưng mãi vẫn không tìm thấy nó…”
“Chúng tôi nghe nói anh mãi vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm?”
“Làm sao tôi từ bỏ được chứ? Đó là con trai tôi! Mãi sau đó tôi vẫn đi tìm, nhờ người tìm, tự tìm, đến rất nhiều trường học, tiểu học, trung học, bây giờ là đại học… Tôi vốn hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy Tiểu Kiệt… Ngại quá, để các anh chê cười rồi”.
Ngày 30 tháng 8 năm 2013, bạn tiểu học của Tần Kiệt, Tào Long chủ động liên lạc. Tập tin âm thanh 07720130830wav.
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ