Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 407: Mã số 002 - Chung giường chung gối (5)
“Không có, không thấy nhắc đến. Nó toàn nói cuộc sống bên ngoài rất tốt, kiếm được không ít tiền, rồi nói có quay một số quảng cáo gì đó. Chúng tôi có hỏi rồi, nó cũng không nói đã quen bạn trai. Người trong nhà cũng muốn mai mối cho nó, nhưng cứ đụng đến là nó lại bảo không rảnh, không có thời gian. Hai vợ chồng cũng không biết khuyên nó thế nào. Một mình nó đã sống như vậy ở bên ngoài mấy năm rồi, tự lập từ sớm.”
“Vâng, được rồi. Chúng tôi có thể đi thăm quan phòng của cô Lâm một chút không?”
“Được, ở bên này.”
Cộp, cộp, cộp, cộp…
“Các di vật của cô ấy đều đã được mang về hết rồi ư?”
“Mang về hết rồi. Tất cả đều ở đây.”
...
Xác nhận tại nhà cũ của Lâm Nghiên Phi không phát hiện điều khác thường.
Ngày 23 tháng 2 năm 2001, trong thời gian ở một mình trong khách sạn, người ủy thác đã nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi. File ghi âm 00220010223(1).wav.
“Tôi chỉ vừa rời khỏi đây có một lát…”
“Anh Tiêu, anh nói trong khoảng hơn mười phút đó anh đã nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi?”
“Đúng… ở ngay trong phòng… trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy có tiếng tắm rửa, tiếng hát khe khẽ, chính là cô ta, tôi chắc chắn là cô ta!”
“Trong khoảng thời gian đó anh đã ngủ quên rồi?”
“Không có! Tôi đang xem tivi, rất tỉnh táo, nội dung trình chiếu tôi còn nhớ mà. Tôi cũng xác nhận với anh ta rồi! Tôi nhớ thật, không nhớ nhầm! Tôi còn nghe tiếng anh ta mở cửa, khi anh ta vừa đi vào thì âm thanh trong nhà vệ sinh liền biến mất!”
“Cũng có nghĩa là, khi có một người khác còn tỉnh táo thì cô ta sẽ biến mất?
“Đúng!”
“…”
“Lúc tôi trở lại thì không thấy cô ta, nhưng khi đó trong nhà vệ sinh đúng là có âm khí, bây giờ thì tan rồi.”
“Anh Tiêu, anh có phải đã từng nghĩ qua cái gì đó?”
“Gì đó là nghĩ gì?”
“Nghĩ đến nhà vệ sinh, nghĩ đến cô ta?”
“Không, thật sự không có, tôi cũng không biết nữa…”
Ngày 24 tháng 2 năm 2001, điều tra đến giám đốc phòng kinh doanh công ty Ức Phương là Viên Sùng, qua đời vào ngày 22 tháng 2 năm 2001. Nguyên nhân là do hoạt động tình dục quá độ, thân thể suy kiệt đến tử vong. Hiện trường vẫn chưa phát hiện “tinh dịch” sót lại. Cảnh sát đang tiến hành điều tra. Đính kèm: tài liệu scan từ hồ sơ của cảnh sát.
Ngày 24 tháng 2 năm 2001, người ủy thác một lần nữa nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi. File ghi âm 02220010224.wav.
“Lần này nhìn thấy cô ta trên sân thượng, ban ngày ban mặt ở trên sân thượng, hình như cô ta đang phơi quần áo… Nửa đêm hôm qua tôi lúc đi vệ sinh tôi cũng nhìn thấy. Tôi cứ ngỡ đêm qua sẽ không đến... cứ ngỡ là cô ta không đến… Đang đi vệ sinh nửa chừng thì phát hiện thứ mình vừa liếc thấy là… sau đó tôi cảm thấy cô ta bước đến… tiến đến gần hơn… đứng ở sau lưng tôi… rồi đưa tay tới… tôi… tôi hoàn toàn bị đơ tại đó… Cô ta như thế… tôi…”
“Chúng tôi điều tra ông giám đốc công ty mà trước đây cô Lâm Nghiên Phi từng quay quảng cáo, ông ấy đã chết rồi, nguyên nhân chết cũng rất kì lạ. Trước đây anh nằm mộng xuân đều sẽ bắn ra sao?”
“Tôi… chuyện này… đợi chút. Anh nói nguyên nhân tử vong của ông giám đốc đó kì lạ là sao?”
“Ham muốn quá độ.”
“…”
“Nhưng hiện trường lại không tìm thấy tinh dịch lưu lại.”
“Tôi… tôi mộng xuân, tôi cảm thấy tôi… nhưng mà… không có… chăn mền không có… tôi…”
“Cô ta có lẽ dựa vào chuyện này để đạt được sức mạnh.”
“Á… thế tôi phải làm sao? Các anh rốt cuộc là có thể tiêu diệt được cô ta không?”
“Với cách thức thông thường thì không thể nào tiêu diệt được cô ta. Cô ta đang lẩn trốn chúng tôi. Mà nếu cô ta không xuất hiện ở chỗ của anh thì hẳn sẽ xuất hiện chỗ của người khác.”
“Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Chúng tôi có nghĩ đến một cách.”
“Cách gì?”
“Anh có bạn gái không?”
“Không có. Các anh muốn làm cái gì?”
“Chúng tôi sẽ giăng một cái bẫy. Có thể làm phiền anh ở một nơi mà chúng tôi chỉ định tiến hành “tự xử” không?”
Rầm!
“Các anh… các anh…”
“Nếu cô ta đã lấy việc này làm mục tiêu thì làm vậy có lẽ có thể dụ được cô ta đến. Anh Tiêu, sau đêm giao thừa, anh không thực hiện bất cứ một hoạt động tính dục nào chứ?”
“…”
“Anh Tiêu, đúng ra chúng tôi vẫn có thể thong thả điều tra, nhưng bây giờ đã xuất hiện một người chết tại một nơi nào đó mà chúng tôi không hề hay biết, không chừng sẽ còn có người chết nữa. Anh không chỉ đơn thuần là bị ma ám, mà giờ tính mạng của anh cũng đang gặp nguy hiểm.”
“…”
“Chuyện riêng tư của anh chúng tôi sẽ giữ kín. Đương nhiên để bảo đảm an toàn, nếu có người của chúng tôi tại hiện trường thì càng thêm ổn thỏa.”
“… Đừng, ý tôi là… tôi đồng ý… nhưng… chỉ mình tôi thôi…”
“Vậy được rồi.”
Ngày 27 tháng 2 năm 2001, thành công dẫn dụ và bắt được Lâm Nghiên Phi. Tiêu diệt Lâm Nghiên Phi. Kết thúc điều tra.
***
Tôi xem xong bộ hồ sơ này, bất chợt nhớ đến sự kiện “Tên biến thái trên tàu điện ngầm” trước đó đã xem. Lẽ nào đó cũng là… “ặc”... là loại ma dùng tinh dịch để có thể tăng sức mạnh của chính mình sao? Giống như mấy con hồ ly tinh hấp thụ tinh lực của con người trong truyện ma thời xưa vậy.
Thế nhưng so với Lâm Nghiên Phi thì con ma trong tàu điện ngầm còn táo bạo hơn, giữa chốn đông người mà dám làm chuyện ấy….
Tôi cảm thấy rất ngượng ngập.
Dựa vào những kinh nghệm từ trước đến nay, các vụ án mà Thanh Diệp chưa giải quyết được thì tôi đều đã gặp phải…
Nhắc đến mới nhớ, người trong gia đình tôi đều không đi tàu điện ngầm, đám Tí Còi cũng không đi làm bằng tàu điện ngầm.
Khi đi làm, xe buýt mà tôi ngồi chưa hề thấy có trộm vặt, hay xuất hiện những tên háo sắc. Có thấy chăng cũng chỉ là những đôi mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, hoặc là những khuôn mặt trang điểm sắc xảo là cùng.
Cuộc sống sinh hoạt của đa số con người đều bình yên an lành như thế.
Nếu có bị quấy rồi thì cũng là bị con người quấy rối thôi.
Tới chỗ làm, tôi kể sự kiện“Chung giường chung gối” này cho bọn Tí Còi nghe.
Tí Còi mặt mày tái mét, cứ liều mạng mà xoa hai cánh tay.
Những người khác thì vẫn tốt.
Quách Ngọc Khiết còn cảm thán một câu: “Các anh phải quản lý cho tốt thân dưới của chính mình đấy!”
“Về điểm này thì bọn anh luôn thế mà.” Tí Còi rất tự hào mà nói.
Tôi cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để tự hào cả, nên cứ nhìn chằm chằm Tí Còi không chớp mắt.
Tí Còi hỏi lại tôi: “Anh Kỳ, chẳng lẽ chút điểm ấy mà anh cũng không còn à?”
“Cút đi.” Tôi tức giận nói.
Hai ngày sau đó đều rất yên bình. Sáng thứ năm, Gã Béo nói có xem được thời sự sáng, nói cái cây tình yêu kia đã xuất hiện sự biến hóa kì tích.
“Kì tích?” Tí Còi lặp lại từ này.
“Trên tin tức nói, cái cây đó không phải là uốn khúc thế này sao? Thế mà nó đột nhiên lại thẳng đứng lên.” Gã Béo dùng hai ngón tay béo múp của mình mà miêu tả, khiến cho người khác càng cảm thấy không hiểu. Nhưng ý của cậu ta thì chúng tôi đã hiểu được.
Tí Còi tra tin tức, “Ồ, thật đó.”
Cành của cây tình yêu vốn dĩ xoắn xuýt với nhau như bánh quai chèo, giờ đã biến thành thẳng như cây bút lông, giống như các cây bình thường khác.
Phần bình luận phía dưới của bài tin tức đủ các kiểu lí giải, có người nói cây này bị các chuyên gia hại chết mất, nên suốt đêm phải đổi cây khác trồng xuống để qua mắt người ta. Có người thì hô hào tiếc nuối, nói rằng đến cả cây tình yêu mà cũng chẳng thèm yêu nữa, thì tình yêu trên thế giới này đều chết sạch cả rồi. Bình luận mới nhất đề cập đến tin đồn tổng giám đốc tập đoàn Long Phi là Chương Long đang ồn ào đòi ly hôn với cô vợ bé mới của mình.
“Thế nào? Hai anh có thấy gì không?” Quách Ngọc Khiết hỏi tôi và Gã Béo.
“Không thấy gì cả. Tôi đang nghĩ đến Huyền Thanh Chân Nhân kia…” Tôi chần chừ nói.
“Anh cảm thấy ông ta vì đã tính được việc này nên mới không xuất hiện?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Ừ, chuyện này cũng rất có thể chứ?”
“Nếu nghĩ như thế thì đúng là rất hợp logic. Nhưng chúng ta không có cách nào đi tìm ông ta để xác nhận.” Trần Hiểu Khâu nói.
Chuyện về cây tình yêu này chúng tôi đã sớm đoán được, nên tin tức sáng nay cũng không khiến cho chúng tôi ngạc nhiên lắm. Ngược lại là sáng hôm nay có chuyện khác, là Trần Hiểu Khâu đã nhắn tin vào trong nhóm chat của chúng tôi nói Vương Di Quân đã chết rồi.
Ngực tôi chợt thắt lại, nhưng cũng không coi là quá buồn. Việc này thật ra tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
“Nguyên nhân tử vong của cô ta có chút kì quái.” Trần Hiểu Khâu gửi tin nhắn.
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “kì quái” thì lòng không ngăn được suy nghĩ “hướng về phương diện kia”, bất giác cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Trần Hiểu Khâu tiếp tục gửi một chuỗi tin tức: “Cô ta chết cóng trên cầu thang trong nhà. Khi được phát hiện thì đang mặc đồ ngủ và mang dép lê, cửa nhà đang đóng, đồ đạc không mất mát gì cả, trên người cô ta cũng không có chìa khóa.”
“Chết cóng?” Tôi cảm thấy không thể tin được.
“Những cô gái trước không phải là đột tử sao?” Quách Ngọc Khiết đưa ra nghi vấn.
“Theo như kiểm tra của bộ phận pháp y thì cô ta đúng là bị chết cóng. Trên cơ thể lúc được phát hiện còn bị đóng tuyết.”
“Vâng, được rồi. Chúng tôi có thể đi thăm quan phòng của cô Lâm một chút không?”
“Được, ở bên này.”
Cộp, cộp, cộp, cộp…
“Các di vật của cô ấy đều đã được mang về hết rồi ư?”
“Mang về hết rồi. Tất cả đều ở đây.”
...
Xác nhận tại nhà cũ của Lâm Nghiên Phi không phát hiện điều khác thường.
Ngày 23 tháng 2 năm 2001, trong thời gian ở một mình trong khách sạn, người ủy thác đã nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi. File ghi âm 00220010223(1).wav.
“Tôi chỉ vừa rời khỏi đây có một lát…”
“Anh Tiêu, anh nói trong khoảng hơn mười phút đó anh đã nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi?”
“Đúng… ở ngay trong phòng… trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy có tiếng tắm rửa, tiếng hát khe khẽ, chính là cô ta, tôi chắc chắn là cô ta!”
“Trong khoảng thời gian đó anh đã ngủ quên rồi?”
“Không có! Tôi đang xem tivi, rất tỉnh táo, nội dung trình chiếu tôi còn nhớ mà. Tôi cũng xác nhận với anh ta rồi! Tôi nhớ thật, không nhớ nhầm! Tôi còn nghe tiếng anh ta mở cửa, khi anh ta vừa đi vào thì âm thanh trong nhà vệ sinh liền biến mất!”
“Cũng có nghĩa là, khi có một người khác còn tỉnh táo thì cô ta sẽ biến mất?
“Đúng!”
“…”
“Lúc tôi trở lại thì không thấy cô ta, nhưng khi đó trong nhà vệ sinh đúng là có âm khí, bây giờ thì tan rồi.”
“Anh Tiêu, anh có phải đã từng nghĩ qua cái gì đó?”
“Gì đó là nghĩ gì?”
“Nghĩ đến nhà vệ sinh, nghĩ đến cô ta?”
“Không, thật sự không có, tôi cũng không biết nữa…”
Ngày 24 tháng 2 năm 2001, điều tra đến giám đốc phòng kinh doanh công ty Ức Phương là Viên Sùng, qua đời vào ngày 22 tháng 2 năm 2001. Nguyên nhân là do hoạt động tình dục quá độ, thân thể suy kiệt đến tử vong. Hiện trường vẫn chưa phát hiện “tinh dịch” sót lại. Cảnh sát đang tiến hành điều tra. Đính kèm: tài liệu scan từ hồ sơ của cảnh sát.
Ngày 24 tháng 2 năm 2001, người ủy thác một lần nữa nhìn thấy hồn ma của Lâm Nghiên Phi. File ghi âm 02220010224.wav.
“Lần này nhìn thấy cô ta trên sân thượng, ban ngày ban mặt ở trên sân thượng, hình như cô ta đang phơi quần áo… Nửa đêm hôm qua tôi lúc đi vệ sinh tôi cũng nhìn thấy. Tôi cứ ngỡ đêm qua sẽ không đến... cứ ngỡ là cô ta không đến… Đang đi vệ sinh nửa chừng thì phát hiện thứ mình vừa liếc thấy là… sau đó tôi cảm thấy cô ta bước đến… tiến đến gần hơn… đứng ở sau lưng tôi… rồi đưa tay tới… tôi… tôi hoàn toàn bị đơ tại đó… Cô ta như thế… tôi…”
“Chúng tôi điều tra ông giám đốc công ty mà trước đây cô Lâm Nghiên Phi từng quay quảng cáo, ông ấy đã chết rồi, nguyên nhân chết cũng rất kì lạ. Trước đây anh nằm mộng xuân đều sẽ bắn ra sao?”
“Tôi… chuyện này… đợi chút. Anh nói nguyên nhân tử vong của ông giám đốc đó kì lạ là sao?”
“Ham muốn quá độ.”
“…”
“Nhưng hiện trường lại không tìm thấy tinh dịch lưu lại.”
“Tôi… tôi mộng xuân, tôi cảm thấy tôi… nhưng mà… không có… chăn mền không có… tôi…”
“Cô ta có lẽ dựa vào chuyện này để đạt được sức mạnh.”
“Á… thế tôi phải làm sao? Các anh rốt cuộc là có thể tiêu diệt được cô ta không?”
“Với cách thức thông thường thì không thể nào tiêu diệt được cô ta. Cô ta đang lẩn trốn chúng tôi. Mà nếu cô ta không xuất hiện ở chỗ của anh thì hẳn sẽ xuất hiện chỗ của người khác.”
“Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Chúng tôi có nghĩ đến một cách.”
“Cách gì?”
“Anh có bạn gái không?”
“Không có. Các anh muốn làm cái gì?”
“Chúng tôi sẽ giăng một cái bẫy. Có thể làm phiền anh ở một nơi mà chúng tôi chỉ định tiến hành “tự xử” không?”
Rầm!
“Các anh… các anh…”
“Nếu cô ta đã lấy việc này làm mục tiêu thì làm vậy có lẽ có thể dụ được cô ta đến. Anh Tiêu, sau đêm giao thừa, anh không thực hiện bất cứ một hoạt động tính dục nào chứ?”
“…”
“Anh Tiêu, đúng ra chúng tôi vẫn có thể thong thả điều tra, nhưng bây giờ đã xuất hiện một người chết tại một nơi nào đó mà chúng tôi không hề hay biết, không chừng sẽ còn có người chết nữa. Anh không chỉ đơn thuần là bị ma ám, mà giờ tính mạng của anh cũng đang gặp nguy hiểm.”
“…”
“Chuyện riêng tư của anh chúng tôi sẽ giữ kín. Đương nhiên để bảo đảm an toàn, nếu có người của chúng tôi tại hiện trường thì càng thêm ổn thỏa.”
“… Đừng, ý tôi là… tôi đồng ý… nhưng… chỉ mình tôi thôi…”
“Vậy được rồi.”
Ngày 27 tháng 2 năm 2001, thành công dẫn dụ và bắt được Lâm Nghiên Phi. Tiêu diệt Lâm Nghiên Phi. Kết thúc điều tra.
***
Tôi xem xong bộ hồ sơ này, bất chợt nhớ đến sự kiện “Tên biến thái trên tàu điện ngầm” trước đó đã xem. Lẽ nào đó cũng là… “ặc”... là loại ma dùng tinh dịch để có thể tăng sức mạnh của chính mình sao? Giống như mấy con hồ ly tinh hấp thụ tinh lực của con người trong truyện ma thời xưa vậy.
Thế nhưng so với Lâm Nghiên Phi thì con ma trong tàu điện ngầm còn táo bạo hơn, giữa chốn đông người mà dám làm chuyện ấy….
Tôi cảm thấy rất ngượng ngập.
Dựa vào những kinh nghệm từ trước đến nay, các vụ án mà Thanh Diệp chưa giải quyết được thì tôi đều đã gặp phải…
Nhắc đến mới nhớ, người trong gia đình tôi đều không đi tàu điện ngầm, đám Tí Còi cũng không đi làm bằng tàu điện ngầm.
Khi đi làm, xe buýt mà tôi ngồi chưa hề thấy có trộm vặt, hay xuất hiện những tên háo sắc. Có thấy chăng cũng chỉ là những đôi mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, hoặc là những khuôn mặt trang điểm sắc xảo là cùng.
Cuộc sống sinh hoạt của đa số con người đều bình yên an lành như thế.
Nếu có bị quấy rồi thì cũng là bị con người quấy rối thôi.
Tới chỗ làm, tôi kể sự kiện“Chung giường chung gối” này cho bọn Tí Còi nghe.
Tí Còi mặt mày tái mét, cứ liều mạng mà xoa hai cánh tay.
Những người khác thì vẫn tốt.
Quách Ngọc Khiết còn cảm thán một câu: “Các anh phải quản lý cho tốt thân dưới của chính mình đấy!”
“Về điểm này thì bọn anh luôn thế mà.” Tí Còi rất tự hào mà nói.
Tôi cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để tự hào cả, nên cứ nhìn chằm chằm Tí Còi không chớp mắt.
Tí Còi hỏi lại tôi: “Anh Kỳ, chẳng lẽ chút điểm ấy mà anh cũng không còn à?”
“Cút đi.” Tôi tức giận nói.
Hai ngày sau đó đều rất yên bình. Sáng thứ năm, Gã Béo nói có xem được thời sự sáng, nói cái cây tình yêu kia đã xuất hiện sự biến hóa kì tích.
“Kì tích?” Tí Còi lặp lại từ này.
“Trên tin tức nói, cái cây đó không phải là uốn khúc thế này sao? Thế mà nó đột nhiên lại thẳng đứng lên.” Gã Béo dùng hai ngón tay béo múp của mình mà miêu tả, khiến cho người khác càng cảm thấy không hiểu. Nhưng ý của cậu ta thì chúng tôi đã hiểu được.
Tí Còi tra tin tức, “Ồ, thật đó.”
Cành của cây tình yêu vốn dĩ xoắn xuýt với nhau như bánh quai chèo, giờ đã biến thành thẳng như cây bút lông, giống như các cây bình thường khác.
Phần bình luận phía dưới của bài tin tức đủ các kiểu lí giải, có người nói cây này bị các chuyên gia hại chết mất, nên suốt đêm phải đổi cây khác trồng xuống để qua mắt người ta. Có người thì hô hào tiếc nuối, nói rằng đến cả cây tình yêu mà cũng chẳng thèm yêu nữa, thì tình yêu trên thế giới này đều chết sạch cả rồi. Bình luận mới nhất đề cập đến tin đồn tổng giám đốc tập đoàn Long Phi là Chương Long đang ồn ào đòi ly hôn với cô vợ bé mới của mình.
“Thế nào? Hai anh có thấy gì không?” Quách Ngọc Khiết hỏi tôi và Gã Béo.
“Không thấy gì cả. Tôi đang nghĩ đến Huyền Thanh Chân Nhân kia…” Tôi chần chừ nói.
“Anh cảm thấy ông ta vì đã tính được việc này nên mới không xuất hiện?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Ừ, chuyện này cũng rất có thể chứ?”
“Nếu nghĩ như thế thì đúng là rất hợp logic. Nhưng chúng ta không có cách nào đi tìm ông ta để xác nhận.” Trần Hiểu Khâu nói.
Chuyện về cây tình yêu này chúng tôi đã sớm đoán được, nên tin tức sáng nay cũng không khiến cho chúng tôi ngạc nhiên lắm. Ngược lại là sáng hôm nay có chuyện khác, là Trần Hiểu Khâu đã nhắn tin vào trong nhóm chat của chúng tôi nói Vương Di Quân đã chết rồi.
Ngực tôi chợt thắt lại, nhưng cũng không coi là quá buồn. Việc này thật ra tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
“Nguyên nhân tử vong của cô ta có chút kì quái.” Trần Hiểu Khâu gửi tin nhắn.
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “kì quái” thì lòng không ngăn được suy nghĩ “hướng về phương diện kia”, bất giác cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Trần Hiểu Khâu tiếp tục gửi một chuỗi tin tức: “Cô ta chết cóng trên cầu thang trong nhà. Khi được phát hiện thì đang mặc đồ ngủ và mang dép lê, cửa nhà đang đóng, đồ đạc không mất mát gì cả, trên người cô ta cũng không có chìa khóa.”
“Chết cóng?” Tôi cảm thấy không thể tin được.
“Những cô gái trước không phải là đột tử sao?” Quách Ngọc Khiết đưa ra nghi vấn.
“Theo như kiểm tra của bộ phận pháp y thì cô ta đúng là bị chết cóng. Trên cơ thể lúc được phát hiện còn bị đóng tuyết.”
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ