Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 350: Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (5)
“Ông Sử à, trong tình trạng này, chúng tôi rất khó có thể bắt được con mèo đen kia.”
“Cậu... Các cậu...”
“Anh cảnh sát, anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, có con mèo thật đen mà! Con gái tôi không nói dối, cô gái kia chính là bị con mèo này hại chết đó!”
“Ông Sử, bà Sử, đây có thể chỉ là một sự trùng hợp nào đó thôi. Một con mèo hoang cũng không thể chứng tỏ được gì cả. Cảnh sát chúng tôi điều tra án mạng là phải dựa vào chứng cứ.”
“Luật sư của chúng tôi sắp đến rồi, các anh cứ tìm anh ta mà nói chứng cứ này chứng cứ nọ đi.”
“Mời luật sư là quyền lợi hợp pháp của các vị, đương nhiên chúng tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng cho dù là luật sư đến đây đi chăng nữa, cảnh sát chúng tôi điều tra án vẫn sẽ phải tiến hành theo trình tự pháp luật.”
“Ông Sử sẽ không bị bắt giam đúng không?”
“Hả? À không, không có! Chúng tôi chỉ muốn mời cô Sử Phi Phi hỗ trợ điều tra thôi.”
“Ông Sử, hay chúng ta rời khỏi đây trước đi.”
“Sao cơ? Cậu đang nói đùa gì đó? Con gái tôi đang bị giam ở đây, tôi theo các cậu rời khỏi đây để đi đâu chứ?”
“Các cậu muốn dẫn chồng tôi đi đâu vậy hả?”
“Nếu ở đây thì chúng tôi không tiện bắt con mèo đen kia. Con mèo đen kia vốn là bám theo ông Sử đến đây, vì vậy tôi nghĩ vẫn nên đi đến chỗ khác để bắt nó thì tốt hơn. Bên phía cảnh sát chắc cũng không đồng ý những người ngoài cuộc như chúng tôi ở lại nơi này đâu đúng không?”
“Đúng vậy, như thế không tiện cho lắm.”
“Ông Sử, mời ông đi theo chúng tôi.”
“Chồng ơi...”
“Anh theo họ rời khỏi đây. Anh rời khỏi đây... chắc sẽ tốt hơn. Con mèo kia cũng sẽ không đến đây nữa.”
“... Nhưng mà, còn Phi Phi...”
“Mẹ!”
“Haizz... Thôi được rồi. Em ở lại đây để chăm sóc Phi Phi.”
“Ừ.”
...
“Các cậu rốt cuộc có năng lực không vậy? Các cậu có thể tiêu diệt con yêu quái đó không?”
“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Hả?”
“Lúc nãy con mèo kia xuất hiện như thế nào vậy? Nó có làm gì không?”
“Ông Sử, nếu như ông muốn chúng tôi tiêu diệt con yêu quái đó, vậy thì phiền ông hãy hợp tác với chúng tôi.”
“Phù... Được, tôi sẽ hợp tác với các cậu. Con mèo đen kia xuất hiện một cách bất thình lình, là con gái tôi nhìn thấy nó trước. Lúc đó thì tôi, vợ tôi, còn có một cô cảnh sát cũng ngồi trong căn phòng giam đó, con gái và vợ tôi ngồi đối diện với cửa sổ. Phi Phi là người đầu tiên phát hiện con mèo đen kia. Tôi bỗng nhìn thấy con bé trừng to mắt, tôi liền quay đầu lại theo hướng đó thì nhìn thấy con mèo kia đang đứng trên khung cửa sổ và đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phi Phi. Hai mẹ con họ bỗng thét lên, kinh động đến những người xung quanh. Con mèo đen kia cũng không hề chạy trốn gì cả, nó lại nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi... Tôi cứ có cảm giác...”
“Ông cảm thấy thế nào?”
“Con mèo kia đang cười đểu tôi... Nó giống như đang cười đểu tôi vậy... Nó là ma quỷ, nó là một con yêu quái!”
“Ông Sử, cho hỏi ông với cô Mã Linh Lan quen biết như thế nào vậy?”
“Cái gì cơ? Cậu hỏi cái này để làm gì chứ?”
“Nguyên nhân là từ cô con gái của ông - cô Sử Phi Phi sao?”
“Tôi... Tôi đưa Phi Phi đến trường, sau đó quen được cô ấy. Sau đó nữa thì... Điều này có liên quan gì đến chuyện lần này chứ?”
“Cô Sử Phi Phi có hay biết gì về mối quan hệ nam nữ bất chính giữa ông và cô Mã Linh Lan không?”
“Cậu nói mối quan hệ nam nữ bất chính gì chứ... Đợi đã, ý cậu là sao? Cậu hỏi như vậy là có ý gì?!”
“Ông Sử, chúng tôi nhìn thấy một con ma nữ đang bám theo cô Sử Phi Phi. Tuy rằng đó là một cô gái lạ mặt, nhưng dựa vào luồng âm khí trên người con ma nữ đó và luồng âm khí trên người cô Sử Phi Phi, chúng tôi nghi ngờ rằng, con ma nữ đó chính là cô Mã Linh Lan.”
“... Không...”
“Có lẽ cái chết của cô Mã Linh Lan không phải do con mèo đen kia gây ra, mà là cô ấy bị người khác giết hại. Nếu như tiếp tục điều tra theo hướng này, vậy thì chúng ta có thể giải thích được rất nhiều chuyện khó hiểu khác.”
“Cậu đang nói bậy gì đó. Phi Phi tuyệt đối sẽ không làm như vậy đâu! Đủ rồi! Các cậu quá đáng lắm rồi! Nếu như không thể bắt được con mèo kia thì thôi đi, các cậu không được vu oan cho con gái tôi!”
“Ông có thể thử trò chuyện với cô Sử Phi Phi xem sao. Nếu như ông không muốn chúng tôi điều tra tiếp, vậy thì có thể chấm dứt hợp đồng uỷ thác.”
“Tôi... Nhưng con mèo kia... con mèo kia là thật mà.”
“Chúng tôi không hề phủ nhận sự tồn tại của con mèo đen kia.”
“Các cậu để tôi suy nghĩ lại đã... Tôi cần... Tôi cần suy nghĩ thêm...”
Ngày 10 tháng 12 năm 2010, điều tra được thông tin: Trong khoảng thời gian đảm nhiệm chức vụ thư kí cho người ủy thác, đã có vài khoản tiền không rõ lai lịch được chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của Lý Nhược Cầm, số tiền này trùng với số tiền bị mất trong tài khoản công ty của người uỷ thác. Ngoài ra, còn điều tra được cha mẹ của Lý Nhược Cầm là đồng nghiệp với cha mẹ anh rể Đường Vũ của người uỷ thác. Lý Nhược Cầm và chị của người uỷ thác - Sử Quyên có chuyển tiền qua lại. Trong khoảng thời gian làm thư ký, tổng số tiền Lý Nhược Cầm chuyển vào tài khoản ngân hàng của Sử Quyên vượt hơn một triệu đồng.
Ngày 11 tháng 12 năm 2010, điều tra được thông tin: Vợ của người uỷ thác - Triệu Giai Âm từng điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại người uỷ thác và tài vụ của công ty.
Ngày 12 tháng 12 năm 2010, người uỷ thác chủ động liên hệ phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 06820101212.wav.
“Ông Sử, chúng tôi đã điều tra được một vài thông tin, vừa đúng lúc có thể cho ông xem qua.”
“Tôi đã hỏi rồi.”
“... Ý ông muốn nói là ông đã hỏi con gái ông về chuyện của cô Mã Linh Lan sao?”
“Đúng vậy, tôi đã hỏi Phi Phi rồi. Nó nói với tôi đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Lúc đó nó bị con mèo đen kia doạ sợ... Con yêu quái kia đang định tấn công nó, nào ngờ nó lại lỡ đụng phải Lan Lan. Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ồ. Chúng tôi có điều tra được một vài thông tin này, ông có thể xem qua.”
“Thông tin gì vậy?”
Xạt... Xạt...
“Cậu... Các cậu... Đây là ý gì? Các cậu đang nghi ngờ điều gì vậy? Không phải các cậu cũng đã thừa nhận, con mèo đen kia là thật sao?”
“Đúng vậy, con mèo đen kia là thật. Nhưng những vụ án mạng xảy ra gần đây chưa chắc có liên quan đến con mèo đen kia. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được rốt cuộc con mèo đen kia đang muốn làm gì. Nhưng dựa vào những việc xảy ra lúc trước, chúng tôi cảm thấy con mèo đen kia không phải là hung thủ gây ra cái chết của những người có quan hệ thân thiết với ông.”
“Không... Không thể nào đâu... Điều này... Tôi không tin... Điều này không thể nào...”
Bốp!
“Ông Sử... Ông Sử!”
Cộp cộp cộp cộp... Rầm!
“Ông ta định làm gì vậy?”
“Chắc là về nhà hỏi tội vợ ông ta.”
“Đã điều tra về những vụ án liên quan đến anh họ, thư kí, anh rể, chị gái và cháu của ông ta chưa?”
“Nam Cung còn đang điều tra. Có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai và chị gái của ông ta nhưng bốn mạng người còn lại... Nếu như thật sự là do vợ ông ta ra tay, chắc chắn bà ta sẽ phải bỏ tiền mời sát thủ giết người. Cảnh sát cũng không điều tra được gì. Số tiền trong tài khoản ngân hàng của bà ta cũng không có biến động gì cả. Nếu như giao dịch bằng tiền mặt, vậy thì phải điều tra lịch sử cuộc gọi, lên mạng, sau đó còn phải dùng camera giám sát từng cử động của bà ta, như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
“Sử Cường về nhà ép hỏi bà ta, có thể chúng ta sẽ không cần phải bắt tay vào điều tra tiếp chuyện này nữa rồi.”
“Sếp, nếu như cái chết của họ đều là do bị ám sát, vậy thì sự xuất hiện của con mèo đen kia là sao?”
“Chắc nó đến trả thù nhưng chỉ trong giới hạn gây áp lực tinh thần thôi.”
“Chết rồi mà hồn phách vẫn không chịu tan biến sao?”
“Đây chỉ là những suy đoán của tôi thôi. Con mèo kia... Nó rất khác thường, biết đâu nó có bản lĩnh đặc biệt gì đó chăng.”
Ngày 13 tháng 12 năm 2010, nhận được cuộc gọi từ Triệu Giai Âm. Kèm file ghi âm cuộc gọi 201012131924.mp3.
“Alo, chào ông Sử...”
“Tôi là vợ của ông ta.”
“Chào bà Sử, bà gọi đến có chuyện gì không?”
“Tôi gọi đến là để thông báo cho các cậu một tiếng, chồng tôi chết rồi, còn về chuyện ủy thác thì chấm dứt tại đây đi.”
“Bà nói là ông Sử đã qua đời rồi sao?”
“Đúng vậy. Chỉ có như vậy thôi.”
Ngày 13 tháng 12 năm 2010, nhận được tin người uỷ thác đã qua đời. Nguyên nhân tử vong là do tai nạn giao thông. Theo như những gì cảnh sát điều tra được thì đây là một vụ tự sát. Đính kèm: bản phô tô ghi chép vụ án, đoạn video giám sát cả quá trình xảy ra tai nạn giao thông 06820101213.avi.
Góc bên trái ở phía trên màn hình ghi rõ địa điểm lắp đặt camera giám sát - Đoạn đường giao nhau giữa đường Vạn Hàng và đường Liên Hoa. Còn góc bên phải ở phía trên màn hình ghi rõ thời điểm xảy ra vụ án mạng - 21 giờ 19 phút ngày 12 tháng 12 năm 2010.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh ngã tư Vạn Hàng - Liên Hoa.
Lúc này có một chiếc xe mô tô chạy trên đường Vạn Hàng, chạy qua đường Liên Hoa, sau khi chạy thêm được một đoạn nữa thì dừng lại bên đường.
Đoạn video clip được tua nhanh.
Vào khoảng giờ này, xe cộ đi lại trên đường khá ít, mãi cho đến khoảng 22 giờ thì mới có một chiếc xe tải chạy ra từ đường Liên Hoa, rẽ vào đường Vạn Hàng. Chiếc xe tải kia chạy về hướng chiếc xe mô tô đang dừng bên đường với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, người lái xe mô tô quay đầu xe, đột nhiên tăng tốc, tông thẳng vào chiếc xe tải đang lao đến.
Đoạn video clip không có tiếng, nhưng trên màn hình tối om đó bỗng có một ánh lửa loé lên. Xe mô tô và người lái đều bị tông mạnh văng ra xa. Xe mô tô thì ma sát với mặt đường tạo ra tia lửa, còn người lái thì bị hất tung lên cao, sau đó lại rơi xuống, không thấy nhúc nhích gì nữa.
“Cậu... Các cậu...”
“Anh cảnh sát, anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, có con mèo thật đen mà! Con gái tôi không nói dối, cô gái kia chính là bị con mèo này hại chết đó!”
“Ông Sử, bà Sử, đây có thể chỉ là một sự trùng hợp nào đó thôi. Một con mèo hoang cũng không thể chứng tỏ được gì cả. Cảnh sát chúng tôi điều tra án mạng là phải dựa vào chứng cứ.”
“Luật sư của chúng tôi sắp đến rồi, các anh cứ tìm anh ta mà nói chứng cứ này chứng cứ nọ đi.”
“Mời luật sư là quyền lợi hợp pháp của các vị, đương nhiên chúng tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng cho dù là luật sư đến đây đi chăng nữa, cảnh sát chúng tôi điều tra án vẫn sẽ phải tiến hành theo trình tự pháp luật.”
“Ông Sử sẽ không bị bắt giam đúng không?”
“Hả? À không, không có! Chúng tôi chỉ muốn mời cô Sử Phi Phi hỗ trợ điều tra thôi.”
“Ông Sử, hay chúng ta rời khỏi đây trước đi.”
“Sao cơ? Cậu đang nói đùa gì đó? Con gái tôi đang bị giam ở đây, tôi theo các cậu rời khỏi đây để đi đâu chứ?”
“Các cậu muốn dẫn chồng tôi đi đâu vậy hả?”
“Nếu ở đây thì chúng tôi không tiện bắt con mèo đen kia. Con mèo đen kia vốn là bám theo ông Sử đến đây, vì vậy tôi nghĩ vẫn nên đi đến chỗ khác để bắt nó thì tốt hơn. Bên phía cảnh sát chắc cũng không đồng ý những người ngoài cuộc như chúng tôi ở lại nơi này đâu đúng không?”
“Đúng vậy, như thế không tiện cho lắm.”
“Ông Sử, mời ông đi theo chúng tôi.”
“Chồng ơi...”
“Anh theo họ rời khỏi đây. Anh rời khỏi đây... chắc sẽ tốt hơn. Con mèo kia cũng sẽ không đến đây nữa.”
“... Nhưng mà, còn Phi Phi...”
“Mẹ!”
“Haizz... Thôi được rồi. Em ở lại đây để chăm sóc Phi Phi.”
“Ừ.”
...
“Các cậu rốt cuộc có năng lực không vậy? Các cậu có thể tiêu diệt con yêu quái đó không?”
“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Hả?”
“Lúc nãy con mèo kia xuất hiện như thế nào vậy? Nó có làm gì không?”
“Ông Sử, nếu như ông muốn chúng tôi tiêu diệt con yêu quái đó, vậy thì phiền ông hãy hợp tác với chúng tôi.”
“Phù... Được, tôi sẽ hợp tác với các cậu. Con mèo đen kia xuất hiện một cách bất thình lình, là con gái tôi nhìn thấy nó trước. Lúc đó thì tôi, vợ tôi, còn có một cô cảnh sát cũng ngồi trong căn phòng giam đó, con gái và vợ tôi ngồi đối diện với cửa sổ. Phi Phi là người đầu tiên phát hiện con mèo đen kia. Tôi bỗng nhìn thấy con bé trừng to mắt, tôi liền quay đầu lại theo hướng đó thì nhìn thấy con mèo kia đang đứng trên khung cửa sổ và đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phi Phi. Hai mẹ con họ bỗng thét lên, kinh động đến những người xung quanh. Con mèo đen kia cũng không hề chạy trốn gì cả, nó lại nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi... Tôi cứ có cảm giác...”
“Ông cảm thấy thế nào?”
“Con mèo kia đang cười đểu tôi... Nó giống như đang cười đểu tôi vậy... Nó là ma quỷ, nó là một con yêu quái!”
“Ông Sử, cho hỏi ông với cô Mã Linh Lan quen biết như thế nào vậy?”
“Cái gì cơ? Cậu hỏi cái này để làm gì chứ?”
“Nguyên nhân là từ cô con gái của ông - cô Sử Phi Phi sao?”
“Tôi... Tôi đưa Phi Phi đến trường, sau đó quen được cô ấy. Sau đó nữa thì... Điều này có liên quan gì đến chuyện lần này chứ?”
“Cô Sử Phi Phi có hay biết gì về mối quan hệ nam nữ bất chính giữa ông và cô Mã Linh Lan không?”
“Cậu nói mối quan hệ nam nữ bất chính gì chứ... Đợi đã, ý cậu là sao? Cậu hỏi như vậy là có ý gì?!”
“Ông Sử, chúng tôi nhìn thấy một con ma nữ đang bám theo cô Sử Phi Phi. Tuy rằng đó là một cô gái lạ mặt, nhưng dựa vào luồng âm khí trên người con ma nữ đó và luồng âm khí trên người cô Sử Phi Phi, chúng tôi nghi ngờ rằng, con ma nữ đó chính là cô Mã Linh Lan.”
“... Không...”
“Có lẽ cái chết của cô Mã Linh Lan không phải do con mèo đen kia gây ra, mà là cô ấy bị người khác giết hại. Nếu như tiếp tục điều tra theo hướng này, vậy thì chúng ta có thể giải thích được rất nhiều chuyện khó hiểu khác.”
“Cậu đang nói bậy gì đó. Phi Phi tuyệt đối sẽ không làm như vậy đâu! Đủ rồi! Các cậu quá đáng lắm rồi! Nếu như không thể bắt được con mèo kia thì thôi đi, các cậu không được vu oan cho con gái tôi!”
“Ông có thể thử trò chuyện với cô Sử Phi Phi xem sao. Nếu như ông không muốn chúng tôi điều tra tiếp, vậy thì có thể chấm dứt hợp đồng uỷ thác.”
“Tôi... Nhưng con mèo kia... con mèo kia là thật mà.”
“Chúng tôi không hề phủ nhận sự tồn tại của con mèo đen kia.”
“Các cậu để tôi suy nghĩ lại đã... Tôi cần... Tôi cần suy nghĩ thêm...”
Ngày 10 tháng 12 năm 2010, điều tra được thông tin: Trong khoảng thời gian đảm nhiệm chức vụ thư kí cho người ủy thác, đã có vài khoản tiền không rõ lai lịch được chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của Lý Nhược Cầm, số tiền này trùng với số tiền bị mất trong tài khoản công ty của người uỷ thác. Ngoài ra, còn điều tra được cha mẹ của Lý Nhược Cầm là đồng nghiệp với cha mẹ anh rể Đường Vũ của người uỷ thác. Lý Nhược Cầm và chị của người uỷ thác - Sử Quyên có chuyển tiền qua lại. Trong khoảng thời gian làm thư ký, tổng số tiền Lý Nhược Cầm chuyển vào tài khoản ngân hàng của Sử Quyên vượt hơn một triệu đồng.
Ngày 11 tháng 12 năm 2010, điều tra được thông tin: Vợ của người uỷ thác - Triệu Giai Âm từng điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại người uỷ thác và tài vụ của công ty.
Ngày 12 tháng 12 năm 2010, người uỷ thác chủ động liên hệ phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 06820101212.wav.
“Ông Sử, chúng tôi đã điều tra được một vài thông tin, vừa đúng lúc có thể cho ông xem qua.”
“Tôi đã hỏi rồi.”
“... Ý ông muốn nói là ông đã hỏi con gái ông về chuyện của cô Mã Linh Lan sao?”
“Đúng vậy, tôi đã hỏi Phi Phi rồi. Nó nói với tôi đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Lúc đó nó bị con mèo đen kia doạ sợ... Con yêu quái kia đang định tấn công nó, nào ngờ nó lại lỡ đụng phải Lan Lan. Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ồ. Chúng tôi có điều tra được một vài thông tin này, ông có thể xem qua.”
“Thông tin gì vậy?”
Xạt... Xạt...
“Cậu... Các cậu... Đây là ý gì? Các cậu đang nghi ngờ điều gì vậy? Không phải các cậu cũng đã thừa nhận, con mèo đen kia là thật sao?”
“Đúng vậy, con mèo đen kia là thật. Nhưng những vụ án mạng xảy ra gần đây chưa chắc có liên quan đến con mèo đen kia. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được rốt cuộc con mèo đen kia đang muốn làm gì. Nhưng dựa vào những việc xảy ra lúc trước, chúng tôi cảm thấy con mèo đen kia không phải là hung thủ gây ra cái chết của những người có quan hệ thân thiết với ông.”
“Không... Không thể nào đâu... Điều này... Tôi không tin... Điều này không thể nào...”
Bốp!
“Ông Sử... Ông Sử!”
Cộp cộp cộp cộp... Rầm!
“Ông ta định làm gì vậy?”
“Chắc là về nhà hỏi tội vợ ông ta.”
“Đã điều tra về những vụ án liên quan đến anh họ, thư kí, anh rể, chị gái và cháu của ông ta chưa?”
“Nam Cung còn đang điều tra. Có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai và chị gái của ông ta nhưng bốn mạng người còn lại... Nếu như thật sự là do vợ ông ta ra tay, chắc chắn bà ta sẽ phải bỏ tiền mời sát thủ giết người. Cảnh sát cũng không điều tra được gì. Số tiền trong tài khoản ngân hàng của bà ta cũng không có biến động gì cả. Nếu như giao dịch bằng tiền mặt, vậy thì phải điều tra lịch sử cuộc gọi, lên mạng, sau đó còn phải dùng camera giám sát từng cử động của bà ta, như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
“Sử Cường về nhà ép hỏi bà ta, có thể chúng ta sẽ không cần phải bắt tay vào điều tra tiếp chuyện này nữa rồi.”
“Sếp, nếu như cái chết của họ đều là do bị ám sát, vậy thì sự xuất hiện của con mèo đen kia là sao?”
“Chắc nó đến trả thù nhưng chỉ trong giới hạn gây áp lực tinh thần thôi.”
“Chết rồi mà hồn phách vẫn không chịu tan biến sao?”
“Đây chỉ là những suy đoán của tôi thôi. Con mèo kia... Nó rất khác thường, biết đâu nó có bản lĩnh đặc biệt gì đó chăng.”
Ngày 13 tháng 12 năm 2010, nhận được cuộc gọi từ Triệu Giai Âm. Kèm file ghi âm cuộc gọi 201012131924.mp3.
“Alo, chào ông Sử...”
“Tôi là vợ của ông ta.”
“Chào bà Sử, bà gọi đến có chuyện gì không?”
“Tôi gọi đến là để thông báo cho các cậu một tiếng, chồng tôi chết rồi, còn về chuyện ủy thác thì chấm dứt tại đây đi.”
“Bà nói là ông Sử đã qua đời rồi sao?”
“Đúng vậy. Chỉ có như vậy thôi.”
Ngày 13 tháng 12 năm 2010, nhận được tin người uỷ thác đã qua đời. Nguyên nhân tử vong là do tai nạn giao thông. Theo như những gì cảnh sát điều tra được thì đây là một vụ tự sát. Đính kèm: bản phô tô ghi chép vụ án, đoạn video giám sát cả quá trình xảy ra tai nạn giao thông 06820101213.avi.
Góc bên trái ở phía trên màn hình ghi rõ địa điểm lắp đặt camera giám sát - Đoạn đường giao nhau giữa đường Vạn Hàng và đường Liên Hoa. Còn góc bên phải ở phía trên màn hình ghi rõ thời điểm xảy ra vụ án mạng - 21 giờ 19 phút ngày 12 tháng 12 năm 2010.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh ngã tư Vạn Hàng - Liên Hoa.
Lúc này có một chiếc xe mô tô chạy trên đường Vạn Hàng, chạy qua đường Liên Hoa, sau khi chạy thêm được một đoạn nữa thì dừng lại bên đường.
Đoạn video clip được tua nhanh.
Vào khoảng giờ này, xe cộ đi lại trên đường khá ít, mãi cho đến khoảng 22 giờ thì mới có một chiếc xe tải chạy ra từ đường Liên Hoa, rẽ vào đường Vạn Hàng. Chiếc xe tải kia chạy về hướng chiếc xe mô tô đang dừng bên đường với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, người lái xe mô tô quay đầu xe, đột nhiên tăng tốc, tông thẳng vào chiếc xe tải đang lao đến.
Đoạn video clip không có tiếng, nhưng trên màn hình tối om đó bỗng có một ánh lửa loé lên. Xe mô tô và người lái đều bị tông mạnh văng ra xa. Xe mô tô thì ma sát với mặt đường tạo ra tia lửa, còn người lái thì bị hất tung lên cao, sau đó lại rơi xuống, không thấy nhúc nhích gì nữa.
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ