Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 308: Ma quấn thân
Vì là video giám sát nên độ phân giải không cao lắm, nhưng cái đống đó tuyệt đối không phải một người.
Tôi cố gắng nhìn thật kĩ, mới có thể gắng gượng phân tích được cái đống đó. Người đi ở giữa màn hình có lẽ là Đào Chính. Cũng không phải là do tôi quen biết Đào Chính mà nhìn ra được đó là cậu ta, chỉ là bởi vì ở trong đám đó, có mỗi một người thanh niên đang bước đi loạng choạng thôi. Tôi còn nhìn thấy một người treo phía bên trên cùng ở trên thân thể người thanh niên ấy, người đó nghiêng đầu, bị máy quay giám sát quay được khuôn mặt, đó chắc chắn là Đào Hải. Tay của ông ta đang kẹp ở dưới cổ của một ông già tóc bạc, hai chân cách đất, vắt lên trên lưng của một thân thể khác, gót chân đang dính vào một mái tóc đen. Chủ nhân của mái tóc đen ngắn ngủn đó đang ôm lấy chân của Đào Chính, thân thể bò ngang trên đất, bị Đào Chính lôi đi về phía trước.
Tôi lướt sơ qua, có thể đếm được có tất cả 8 người, mặt bên kia chưa bị camera quay được, nói không chừng vẫn còn có người.
Không, đó chắc chắn không phải là người, là ma!
Mặt của những con ma đó đều trắng toát, hơi giống với mặt nạ nghệ thuật của Nhật Bản. Vẻ mặt của Đào Hải xám xịt đờ đẫn, xem ra rất khác thường.
Trên lưng tôi toát mồ hôi lạnh, trong vô thức nuốt vài ngụm nước bọt.
So với tình huống mà tôi, Chu Khải Uy, Lư Mạn Ninh gặp phải, thì loại như Đào Hải này, theo tôi nhìn thấy còn khủng bố hơn.
Cơ mà không biết Đào Chính có thể thấy được người trên thân mình hay không, mà nếu nhìn thấy, lúc đó chắc đã sợ đến phát điên từ lâu rồi mới phải. Nhưng nếu không thấy, ắt hẳn phải cảm nhận được sự khác thường chứ? Chỉ cần là cái cảnh tượng cật lực bước đi của cậu ta này, cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy kì dị rồi. Cậu ta còn đặc biệt đi về phía thôn Sáu Công Nông, chỉ sợ là đã biết được cái gì đó. Gã Béo lau mồ hôi, run như cầy sấy hỏi: “Anh Kỳ, giờ phải làm sao đây?”
“Tôi không biết.” Tôi không biết thật, cũng chẳng muốn chạy đến can thiệp.
Chuyện của Lư Mạn Ninh đã khiến tâm lý tôi hơi ám ảnh rồi, với lại tình huống của cô ấy với Đào Chính cũng khác nhau. Cái Tụ Âm Bồn đó còn chẳng phải là ma sao, đến Huyền Thanh Chân Nhân mà còn bó tay, tôi thì làm được gì? Lúc gặp phải chuyện của Lư Mạn Ninh và Chu Khải Uy, tôi còn có chút tự tin, còn vụ này… tôi chẳng có một chút tự tin nào.
“Có thể liên hệ được với Huyền Thanh Chân Nhân kia không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tôi lắc đầu. Cách Diệp Thanh liên hệ với ông ấy không phải bằng điện thoại như người bình thường. Tôi nhìn qua Trần Hiểu Khâu. Cô ấy cũng lắc đầu nốt. Hiển nhiên là Trần Dật Hàm đã thăm dò qua, nhưng vẫn chưa tìm được Huyền Thanh Chân Nhân.
Lúc này trong video, Đào Chính đã đến cổng của khu dân cư và bị bảo vệ cản lại. Cuộc đối thoại của hai người camera không thu âm lại được, nhưng qua điệu bộ, tuyệt không có chút xung đột nào, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian.
Do sự chỉ đạo của Trận Dật Hàm, nên camera xung quanh thôn Sáu Công Nông đều luôn có cảnh sát giám sát. Trước khi Đào Chính kịp rời đi đã có cảnh sát đến rồi. Lúc này Bành Đông Viên chắc chưa báo cảnh sát, nên cảnh sát chỉ tới trao đổi thông thường với Đào Chính, khiến cậu ta phải bỏ cuộc rời đi.
Xem tiếp đoạn video thứ hai, cũng na ná như thế, chỉ khác là thời gian đổi thành ban đêm, địa điểm đổi thành cửa hông của khu dân cư. Đào Chính bước tới sờ soạng một lát, không mở được cửa sắt, hình như có ý muốn trèo tường vào trong. Nhưng trên người cậu ta đu đầy những ma, chỉ đi thôi mà còn phải gắng sức, nói gì đến trèo tường. Cậu ta đành bỏ cuộc lần nữa.
Xem xong video, chúng tôi vẫn không có cách nào.
Tôi gọi điện thoại hỏi Cổ Mạch thử, anh ta đối với việc này cũng ù ù cạc cạc, bảo với tôi: “Chuyện cái Tụ Âm Bồn thì tôi có biết. Nó ở đó đã nhiều năm rồi, còn có người thờ nữa. Diệp Tử nói ‘chuyện ấy không phải chuyện của chúng ta quan tâm’, cho nên không để ý nữa“.
“Thế tình trạng này bây giờ thì coi là gì?” Tôi hỏi.
“Có lẽ là đang gọi người đó.” Cổ Mạch đoán, “Loại đồ vật này cần người thờ cúng, nếu mất đi đồ cúng thì chắc chắn phải tìm người đến tiếp tay thôi.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng và vô tư, như chẳng quan tâm. Nhưng tôi thì lại đầy lo lắng.
“Cùng lắm thì chết một người thôi.” Cổ Mạch nói.
“Chết một người ở trong miệng của anh chỉ là một chuyện cỏn con đơn giản thế thôi hả?” Tôi có chút tức giận.
“Con người cuối cùng rồi cũng phải chết một lần. Chẳng cần nói đến người dưng, kể cả người thân quen cũng phải chết, tôi cũng vậy thôi. Bọn Diệp Tử không phải cũng chết rồi sao?”
Tôi cạn lời rồi, vấn đề này tôi với Cổ Mạch không thể tìm được tiếng nói chung, cho nên chỉ đành gác máy.
Điều không thể ngờ là đêm đó tôi lại nằm mơ, xuất hiện trong mơ không phải là Đào Hải hay bất kì một con ma nào trên người Đào Chính, mà chính là bản thân Đào Chính.
Trong một căn phòng đơn, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa reo, Đào Chính đang ngồi bên bàn ăn đứng dậy đi mở cửa.
Đứng bên ngoài là một người đàn ông ăn vận kiểu cổ trang, râu tóc để dài, mặt như bị thoa sơn trắng lên vậy, đôi mắt xanh lè, môi đỏ thẫm. Vừa nhìn thấy Đào Chính, ông ta liền thò tay ra, nắm chặt cổ của cậu ta, rồi vắt mình lên thân của cậu ta
Đào Chính đương nhiên không thấy được ông ta, lúc đầu còn hơi ngỡ ngàng, bỗng nhiên cần cổ trầm xuống, người chúi nhủi, chút nữa là té lộn đầu. Cậu ta thở dốc một cái, lấy tay sờ thử cổ mình, bàn tay cậu ta và bàn tay trắng nhợt kia chồng lên nhau.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Lầm bầm một mình, cậu ta khó khăn lắc lắc cái cổ, xoa xoa sau gáy, nhưng cảm giác đeo một vật nặng chẳng hề mất đi. Đào Chính thấy lạ mà không hiểu tại sao, chỉ đành đóng cửa quay vào tiếp tục ăn cơm.
Cảnh vật trươc mắt nhanh chóng thay đổi.
Đào Chính đi trên đường, ở công ty, về nhà… đều có những con ma mặt trắng, mắt xanh, môi đỏ, ăn mặc quần áo đủ các thời đại nhào ra, bám lấy thân thể cậu ta, rồi đu lên. Âm khí trên người của Đào Chính càng ngày càng nặng, sắc mặt nhợt nhạt. Cậu ta đến bệnh viện, và dĩ nhiên là không khám ra bệnh gì, chỉ biết âm thầm lo lắng, xin thôi việc để nghỉ ngơi, nhưng vẫn không hiệu quả.
Sau cùng, Đào Hải cũng mò tới cửa.
Đào Chính thế mà lại nhìn thấy được Đào Hải, kinh hoàng đến cứng mồm líu lưỡi, lập tức hét lên, quay đầu định bỏ chạy. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim bấn loạn và hơi thở hổn hển của Đào Chính. Cậu ta cho rằng Đào Hải là ma, sợ hãi nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng có tới tám người đang đu trên mình cậu ta, làm sao chạy cho nổi? Bước chân của Đào Hải tuy không nhanh, nhưng vẫn dễ dàng bắt kịp Đào Chính, đưa tay nắm lấy cổ của cậu ta, rồi đu lên.
“Á…á…á… buông ra, buông ra, ông buông ra cho tôi, đừng qua đây, tránh ra…”
Đào Chính la hét điên loạn, muốn kéo Đào Hải trên người mình ra, vừa thò tay lên liền mò thấy một thứ cứng đơ lạnh toát.
Mọi hành động và tiếng la của Đào Chính ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng hơi thở ngày càng hổn hển, như thở không ra hơi. Cậu ta vừa run vừa mò mẫm cái thứ đó, càng mò càng thấy nhiều hơn, những thứ giống y zombie, toàn bộ đều đang đu trên người cậu ta. Hai con ngươi của Đào Chính co rút lại, miệng há to phát ra mấy tiếng kỳ lạ “hừ hừ“. Cậu ta lê những bước chân nặng trĩu từ từ lại gần tủ lạnh. Vì là loại tủ mặt có tráng gương nên có thể phản chiếu được đại khái cái thứ kia.
Giờ đây trên cửa tủ lạnh là một con quái vật. Đào Chính đưa tay ra, nó cũng đưa theo. Và như thế, cậu ta đã xác định rõ ràng có ma đang đu trên người mình. Cậu ta hãi hùng hét to, “Á… á… á…”
Những con ma đang đu trên người Đào Chính lâu nay như xác chết bỗng dưng động đậy, chúng đồng loạt ra sức, lôi kéo xô đẩy cậu ta đi về một hướng. Cậu ta sợ hãi gào thét thật to, nhưng không cách nào ngăn lại được, va vào cái bàn đau muốn tắt thở, tiếng la cũng im bặt.
Đào Chính té lăn ra đất, bị mấy con ma đó đè, hít thở khó nhọc, phải vất vả lắm mới gượng bò dậy được. Há miệng thở hồng hộc, mặt mày vẫn trắng bệch như cũ.
Mấy con ma lại dùng sức kéo, Đào Chính vội vàng van xin, “Đừng… đừng…! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Muốn về… về… thờ cúng căn nhà đó…” Hai mắt của Đào Chính ứa lệ, bật khóc... nước mắt nước mùi ròng ròng.
Đám ma đó dừng lại động tác.
Khung cảnh trong tầm mắt tôi bỗng trở nên âm u rợn người.
“Chính Chính, cậu phải nhớ lấy, phải làm việc tốt nhưng không được để lại tên, phải cố gắng thờ cúng căn nhà đó. Tương lai sau này, cậu sẽ có một kết quả tốt đẹp.”
Người đàn ông trẻ trong giọng nói mang theo ý cười.
Tiếp đó là giọng một người đàn ông đứng tuổi, đầy mệt nhọc, “Con trai, cha chết rồi, con mau chóng chạy đi, chạy càng xa càng tốt! Vĩnh viễn đừng có đến gần căn nhà kia!”
Tiếp theo đó là những âm thanh lao xao quái dị liên tục vang lên, nghe vừa giống như tiếng tụng kinh trong chùa, vừa giống giọng mê sảng của rất nhiều người.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một cái chén sành sứt mẻ đang dần dần định hình, nhìn có vẻ rất giống cái chén của những người ăn xin dùng để kiếm cơm qua ngày, trơn nhẵn không hoa văn, chế tạo thô sơ, trên mặt dính không biết bao nhiêu là vết bẩn.
Leng keng!
Bỗng từ đâu trên trời rơi xuống một đồng tiền, lọt vào trong cái chén, tạo ra âm thanh vang vọng, khiến đầu tôi nhói lên.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi cố gắng nhìn thật kĩ, mới có thể gắng gượng phân tích được cái đống đó. Người đi ở giữa màn hình có lẽ là Đào Chính. Cũng không phải là do tôi quen biết Đào Chính mà nhìn ra được đó là cậu ta, chỉ là bởi vì ở trong đám đó, có mỗi một người thanh niên đang bước đi loạng choạng thôi. Tôi còn nhìn thấy một người treo phía bên trên cùng ở trên thân thể người thanh niên ấy, người đó nghiêng đầu, bị máy quay giám sát quay được khuôn mặt, đó chắc chắn là Đào Hải. Tay của ông ta đang kẹp ở dưới cổ của một ông già tóc bạc, hai chân cách đất, vắt lên trên lưng của một thân thể khác, gót chân đang dính vào một mái tóc đen. Chủ nhân của mái tóc đen ngắn ngủn đó đang ôm lấy chân của Đào Chính, thân thể bò ngang trên đất, bị Đào Chính lôi đi về phía trước.
Tôi lướt sơ qua, có thể đếm được có tất cả 8 người, mặt bên kia chưa bị camera quay được, nói không chừng vẫn còn có người.
Không, đó chắc chắn không phải là người, là ma!
Mặt của những con ma đó đều trắng toát, hơi giống với mặt nạ nghệ thuật của Nhật Bản. Vẻ mặt của Đào Hải xám xịt đờ đẫn, xem ra rất khác thường.
Trên lưng tôi toát mồ hôi lạnh, trong vô thức nuốt vài ngụm nước bọt.
So với tình huống mà tôi, Chu Khải Uy, Lư Mạn Ninh gặp phải, thì loại như Đào Hải này, theo tôi nhìn thấy còn khủng bố hơn.
Cơ mà không biết Đào Chính có thể thấy được người trên thân mình hay không, mà nếu nhìn thấy, lúc đó chắc đã sợ đến phát điên từ lâu rồi mới phải. Nhưng nếu không thấy, ắt hẳn phải cảm nhận được sự khác thường chứ? Chỉ cần là cái cảnh tượng cật lực bước đi của cậu ta này, cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy kì dị rồi. Cậu ta còn đặc biệt đi về phía thôn Sáu Công Nông, chỉ sợ là đã biết được cái gì đó. Gã Béo lau mồ hôi, run như cầy sấy hỏi: “Anh Kỳ, giờ phải làm sao đây?”
“Tôi không biết.” Tôi không biết thật, cũng chẳng muốn chạy đến can thiệp.
Chuyện của Lư Mạn Ninh đã khiến tâm lý tôi hơi ám ảnh rồi, với lại tình huống của cô ấy với Đào Chính cũng khác nhau. Cái Tụ Âm Bồn đó còn chẳng phải là ma sao, đến Huyền Thanh Chân Nhân mà còn bó tay, tôi thì làm được gì? Lúc gặp phải chuyện của Lư Mạn Ninh và Chu Khải Uy, tôi còn có chút tự tin, còn vụ này… tôi chẳng có một chút tự tin nào.
“Có thể liên hệ được với Huyền Thanh Chân Nhân kia không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tôi lắc đầu. Cách Diệp Thanh liên hệ với ông ấy không phải bằng điện thoại như người bình thường. Tôi nhìn qua Trần Hiểu Khâu. Cô ấy cũng lắc đầu nốt. Hiển nhiên là Trần Dật Hàm đã thăm dò qua, nhưng vẫn chưa tìm được Huyền Thanh Chân Nhân.
Lúc này trong video, Đào Chính đã đến cổng của khu dân cư và bị bảo vệ cản lại. Cuộc đối thoại của hai người camera không thu âm lại được, nhưng qua điệu bộ, tuyệt không có chút xung đột nào, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian.
Do sự chỉ đạo của Trận Dật Hàm, nên camera xung quanh thôn Sáu Công Nông đều luôn có cảnh sát giám sát. Trước khi Đào Chính kịp rời đi đã có cảnh sát đến rồi. Lúc này Bành Đông Viên chắc chưa báo cảnh sát, nên cảnh sát chỉ tới trao đổi thông thường với Đào Chính, khiến cậu ta phải bỏ cuộc rời đi.
Xem tiếp đoạn video thứ hai, cũng na ná như thế, chỉ khác là thời gian đổi thành ban đêm, địa điểm đổi thành cửa hông của khu dân cư. Đào Chính bước tới sờ soạng một lát, không mở được cửa sắt, hình như có ý muốn trèo tường vào trong. Nhưng trên người cậu ta đu đầy những ma, chỉ đi thôi mà còn phải gắng sức, nói gì đến trèo tường. Cậu ta đành bỏ cuộc lần nữa.
Xem xong video, chúng tôi vẫn không có cách nào.
Tôi gọi điện thoại hỏi Cổ Mạch thử, anh ta đối với việc này cũng ù ù cạc cạc, bảo với tôi: “Chuyện cái Tụ Âm Bồn thì tôi có biết. Nó ở đó đã nhiều năm rồi, còn có người thờ nữa. Diệp Tử nói ‘chuyện ấy không phải chuyện của chúng ta quan tâm’, cho nên không để ý nữa“.
“Thế tình trạng này bây giờ thì coi là gì?” Tôi hỏi.
“Có lẽ là đang gọi người đó.” Cổ Mạch đoán, “Loại đồ vật này cần người thờ cúng, nếu mất đi đồ cúng thì chắc chắn phải tìm người đến tiếp tay thôi.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng và vô tư, như chẳng quan tâm. Nhưng tôi thì lại đầy lo lắng.
“Cùng lắm thì chết một người thôi.” Cổ Mạch nói.
“Chết một người ở trong miệng của anh chỉ là một chuyện cỏn con đơn giản thế thôi hả?” Tôi có chút tức giận.
“Con người cuối cùng rồi cũng phải chết một lần. Chẳng cần nói đến người dưng, kể cả người thân quen cũng phải chết, tôi cũng vậy thôi. Bọn Diệp Tử không phải cũng chết rồi sao?”
Tôi cạn lời rồi, vấn đề này tôi với Cổ Mạch không thể tìm được tiếng nói chung, cho nên chỉ đành gác máy.
Điều không thể ngờ là đêm đó tôi lại nằm mơ, xuất hiện trong mơ không phải là Đào Hải hay bất kì một con ma nào trên người Đào Chính, mà chính là bản thân Đào Chính.
Trong một căn phòng đơn, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa reo, Đào Chính đang ngồi bên bàn ăn đứng dậy đi mở cửa.
Đứng bên ngoài là một người đàn ông ăn vận kiểu cổ trang, râu tóc để dài, mặt như bị thoa sơn trắng lên vậy, đôi mắt xanh lè, môi đỏ thẫm. Vừa nhìn thấy Đào Chính, ông ta liền thò tay ra, nắm chặt cổ của cậu ta, rồi vắt mình lên thân của cậu ta
Đào Chính đương nhiên không thấy được ông ta, lúc đầu còn hơi ngỡ ngàng, bỗng nhiên cần cổ trầm xuống, người chúi nhủi, chút nữa là té lộn đầu. Cậu ta thở dốc một cái, lấy tay sờ thử cổ mình, bàn tay cậu ta và bàn tay trắng nhợt kia chồng lên nhau.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Lầm bầm một mình, cậu ta khó khăn lắc lắc cái cổ, xoa xoa sau gáy, nhưng cảm giác đeo một vật nặng chẳng hề mất đi. Đào Chính thấy lạ mà không hiểu tại sao, chỉ đành đóng cửa quay vào tiếp tục ăn cơm.
Cảnh vật trươc mắt nhanh chóng thay đổi.
Đào Chính đi trên đường, ở công ty, về nhà… đều có những con ma mặt trắng, mắt xanh, môi đỏ, ăn mặc quần áo đủ các thời đại nhào ra, bám lấy thân thể cậu ta, rồi đu lên. Âm khí trên người của Đào Chính càng ngày càng nặng, sắc mặt nhợt nhạt. Cậu ta đến bệnh viện, và dĩ nhiên là không khám ra bệnh gì, chỉ biết âm thầm lo lắng, xin thôi việc để nghỉ ngơi, nhưng vẫn không hiệu quả.
Sau cùng, Đào Hải cũng mò tới cửa.
Đào Chính thế mà lại nhìn thấy được Đào Hải, kinh hoàng đến cứng mồm líu lưỡi, lập tức hét lên, quay đầu định bỏ chạy. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim bấn loạn và hơi thở hổn hển của Đào Chính. Cậu ta cho rằng Đào Hải là ma, sợ hãi nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng có tới tám người đang đu trên mình cậu ta, làm sao chạy cho nổi? Bước chân của Đào Hải tuy không nhanh, nhưng vẫn dễ dàng bắt kịp Đào Chính, đưa tay nắm lấy cổ của cậu ta, rồi đu lên.
“Á…á…á… buông ra, buông ra, ông buông ra cho tôi, đừng qua đây, tránh ra…”
Đào Chính la hét điên loạn, muốn kéo Đào Hải trên người mình ra, vừa thò tay lên liền mò thấy một thứ cứng đơ lạnh toát.
Mọi hành động và tiếng la của Đào Chính ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng hơi thở ngày càng hổn hển, như thở không ra hơi. Cậu ta vừa run vừa mò mẫm cái thứ đó, càng mò càng thấy nhiều hơn, những thứ giống y zombie, toàn bộ đều đang đu trên người cậu ta. Hai con ngươi của Đào Chính co rút lại, miệng há to phát ra mấy tiếng kỳ lạ “hừ hừ“. Cậu ta lê những bước chân nặng trĩu từ từ lại gần tủ lạnh. Vì là loại tủ mặt có tráng gương nên có thể phản chiếu được đại khái cái thứ kia.
Giờ đây trên cửa tủ lạnh là một con quái vật. Đào Chính đưa tay ra, nó cũng đưa theo. Và như thế, cậu ta đã xác định rõ ràng có ma đang đu trên người mình. Cậu ta hãi hùng hét to, “Á… á… á…”
Những con ma đang đu trên người Đào Chính lâu nay như xác chết bỗng dưng động đậy, chúng đồng loạt ra sức, lôi kéo xô đẩy cậu ta đi về một hướng. Cậu ta sợ hãi gào thét thật to, nhưng không cách nào ngăn lại được, va vào cái bàn đau muốn tắt thở, tiếng la cũng im bặt.
Đào Chính té lăn ra đất, bị mấy con ma đó đè, hít thở khó nhọc, phải vất vả lắm mới gượng bò dậy được. Há miệng thở hồng hộc, mặt mày vẫn trắng bệch như cũ.
Mấy con ma lại dùng sức kéo, Đào Chính vội vàng van xin, “Đừng… đừng…! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Muốn về… về… thờ cúng căn nhà đó…” Hai mắt của Đào Chính ứa lệ, bật khóc... nước mắt nước mùi ròng ròng.
Đám ma đó dừng lại động tác.
Khung cảnh trong tầm mắt tôi bỗng trở nên âm u rợn người.
“Chính Chính, cậu phải nhớ lấy, phải làm việc tốt nhưng không được để lại tên, phải cố gắng thờ cúng căn nhà đó. Tương lai sau này, cậu sẽ có một kết quả tốt đẹp.”
Người đàn ông trẻ trong giọng nói mang theo ý cười.
Tiếp đó là giọng một người đàn ông đứng tuổi, đầy mệt nhọc, “Con trai, cha chết rồi, con mau chóng chạy đi, chạy càng xa càng tốt! Vĩnh viễn đừng có đến gần căn nhà kia!”
Tiếp theo đó là những âm thanh lao xao quái dị liên tục vang lên, nghe vừa giống như tiếng tụng kinh trong chùa, vừa giống giọng mê sảng của rất nhiều người.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một cái chén sành sứt mẻ đang dần dần định hình, nhìn có vẻ rất giống cái chén của những người ăn xin dùng để kiếm cơm qua ngày, trơn nhẵn không hoa văn, chế tạo thô sơ, trên mặt dính không biết bao nhiêu là vết bẩn.
Leng keng!
Bỗng từ đâu trên trời rơi xuống một đồng tiền, lọt vào trong cái chén, tạo ra âm thanh vang vọng, khiến đầu tôi nhói lên.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ