Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 274: Người đàn bà say rượu
“Thế giới không sụp đổ, chứng tỏ hệ thống này đang hoạt động bình thường, có vấn đề gì đâu?” Trần Hiểu Khâu hỏi ngược lại.
“Có thể là do vấn đề đó còn chưa kịp lan tỏa.” Tí Còi phản bác nói, “Không phải tất cả vấn đề đều biểu hiện ra ngay từ đầu, có thể sau một thời gian ngắn hoạt động mới phát hiện ra vấn đề trí mạng mà.”
“Vậy hi vọng vấn đề này sẽ không xảy ra trước khi con cháu của em chết.” Trần Hiểu Khâu có chút lạnh lùng nói.
Tí Còi nghẹn lời.
“Cũng hi vọng trước khi nhân loại tự hủy hoại mình và hành tinh này thì nó vẫn chưa xảy ra.” Trần Hiểu Khâu thêm vào ngay sau đó.
Bốn người chúng tôi đều không phản đối.
So với Ông Trời đầy mịt mờ hư ảo kia thì khả năng nhân loại tự hủy hoại mình dường như càng lớn nhỉ?
“Nói không chừng việc nhân loại tự tìm đường chết chính là quyết định của Ông Trời.” Tí Còi lầm bầm.
“Vậy thì anh càng không cần buồn lo vô cớ rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tí Còi lần này không còn lời nào để nói nữa.
Sau khi đề tài này kết thúc, tôi đem những văn kiện của hồ sơ cất đi, rút usb, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nếu như việc Nhậm Mẫn nhìn thấy điềm báo là do Ông Trời sắp xếp, vậy thì vận may kì lạ của Tiết Tĩnh Duyệt có phải cũng do Ông Trời sắp đặt hay không?
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Gã Béo. Không biết có phải Gã Béo không nghĩ tới hay là đem việc này giấu ở trong lòng, cậu ta không có biểu hiện gì khác thường. Tôi nghĩ một lúc, quyết định sau khi tan làm sẽ âm thầm gọi điện thoại cho Cổ Mạch để hỏi một chút.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch, không biết anh ta đang xem cái gì, đầu kia của điện thoại truyền tới không phải âm thanh trong game, mà là tiếng la hét cổ vũ ồn ào. Tôi đoán là buổi hòa nhạc nào đó.
“Em gái kia à...” Cổ Mạch rất không đứng đắn xưng hô Tiết Tĩnh Duyệt như thế, “Có lẽ là vậy.”
“Cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?” Tôi lo lắng nói.
Nhậm Mẫn và ông bác của anh ta đều không được sống một cuộc sống an nhàn. Trước đó tôi có điều tra một chút người tên Nguyên Thuần kia. Đó là một sự tích rất truyền kỳ, giống như chuyện của những Thiên Sư hay cao tăng đắc đạo, thấu hiểu quá khứ, nhìn rõ tương lai. Nhưng tư liệu trên mạng lại không ghi chép những việc lận đận mà đời sau của anh ta trải qua, không biết những tài liệu lịch sử mà trước đây bọn Thanh Diệp tìm kiếm là gì nữa.
“Chẳng phải cô ấy luôn gặp những chuyện xui xẻo sao? Bà nội cô ấy còn là bà đồng nữa.” Cổ Mạch rất tùy ý nói, “Cô ấy sống bình an lâu như vậy, hẳn là rất rõ ràng tình huống của mình. Cậu cũng không cần lo chuyện bao đồng. Đúng rồi, không phải cô ấy cùng tên béo kia có quan hệ tốt lắm sao? Sao cậu lại đi hỏi tôi?”
“Tôi chỉ là nhìn thấy hồ sơ thì đột nhiên nghĩ đến, Gã Béo lại không thấy được.” Tôi nói.
“Dù có nhìn thấy thì có lẽ cậu ta cũng sẽ không đến hỏi tôi, có khi người ta biết không ít chuyện từ em gái kia rồi, nên không còn lo lắng chuyện này nữa.” Cổ Mạch nói.
Tôi ngơ ra.
Dường như Cổ Mạch đã tắt tivi đi rồi, tôi không nghe thấy tiếng hoan hô cổ vũ nữa. Giọng nói chuyện của Cổ Mạch cũng thay đổi, “Tôi nói cho cậu biết, những loại chuyện này, hoặc là do huyết thống, hoặc là nguyên nhân của việc chuyển thế. Đều là số phận của mỗi người, dù người ngoài có nhúng tay vào nhưng mà tự bản thân người đó không cố gắng, thì cũng không giúp được gì. Ông bác Nhậm Mẫn sống đến sáu mươi tuổi, không biết đã tránh qua bao nhiêu lần tai nạn, còn Nhậm Mẫn hơn ba mươi đã chết rồi. Mặc dù có lẽ nguyên nhân là do Diệp Tử, nhưng chủ yếu vẫn là do chính anh ta không cố gắng. Cậu nghĩ xem, nếu như cậu gặp những chuyện như chúng tôi, gặp ma quỷ thì cậu sẽ làm gì? Những người bạn kia của cậu sẽ làm gì? Nhậm Mẫn ngay từ đầu đã bị dọa cho vỡ mật, dạng như anh ta thì dù có chúng tôi hay không cũng không thể sống lâu được.”
Tôi im lặng ngồi nghe, đột nhiên cảm thấy Cổ Mạch cũng có lúc rất đáng tin cậy. Khi anh ta nghiêm túc thì vẫn có thể dựa vào được.
“Tôi thấy Diệp Tử coi trọng cậu, cũng là do bản thân cậu không tệ. Nếu không cậu ta không để ý tới cậu từ lâu rồi, cho cậu chết quách đi. Cậu bạn nhỏ phải cố gắng lên, nếu không tìm đường chết thì khẳng định sẽ sống được lâu.” Cổ Mạch lại đổi về loại giọng điệu trêu chọc trước kia, tiếp tục mở tivi lên.
Tôi cảm thấy lỗ tai lại đau rồi, “Anh đang xem cái gì mà ồn ào vậy?”
“Một buổi biểu diễn âm nhạc của ca sĩ nào đó.”
“Tôi không nghe thấy tiếng hát nào cả, toàn là tiếng la hét.”
“Người nổi tiếng bây giờ cứ lừa dối như thế chẳng có chút chân thành nào. Hồi xưa biểu diễn, người ta toàn là live hết.” Cổ Mạch phê bình như thật.
Tôi không nói chuyện phiếm với anh ta nữa, cúp điện thoại đúng lúc đến cửa nhà.
Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên tôi không có áp lực gì khi ngủ vào buổi tối cả.
Vừa nằm lên giường, tôi liền ngủ mất.
Lúc ý thức rơi vào bóng tối, tôi liền cảm giác được có gì đó không đúng lắm nhưng cũng không giãy dụa.
Đợi xung quanh sáng lên, tôi liền thấy một cánh cửa.
Tôi có chút hoảng.
Nói thật, bây giờ tôi vẫn còn bóng ma tâm lý khi đối diện với cánh cửa, sợ mở cửa ra nhìn thấy Thần Chết, hoặc là tiến vào dị không gian kì lạ nào đó.
Cánh cửa trước mắt rất xa lạ với tôi, tôi chưa thấy nó bao giờ.
Đang trong tình trạng cảnh giác thì tầm mắt của tôi đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
Một cánh tay của người phụ nữ.
Lúc này tôi mới nghĩ ra là tôi lại nằm mơ rồi. Tôi không khỏi lay động thân thể, sau khi kéo dài khoảng cách với người phụ nữ đó, tôi mới nhìn được khuôn mặt của cô ta.
Cô ta trang điểm rất đậm, có nhiều chỗ còn bị lem ra, nhìn không rõ khuôn mặt.
Thân thể cô ta đang lung lay, tay cũng run run, con mắt khép một nửa. Bởi vì lớp trang điểm nên tôi nhìn không rõ màu da thật nhưng trông bộ dạng này thì chắc chắn là say rượu rồi.
Sau một hồi loay hoay, cô ta mới cắm được chìa khóa vào ổ, lại mất một lúc lâu mới mở được cửa.
Cạch!
Người phụ nữ tóm lấy cánh cửa, thân thể nghiêng về phía trước, giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang.
Tôi cúi đầu xuống liền thấy đôi giày cao gót ít nhất là cao mười centimet kia.
Phải cảm ơn sự phổ cập khoa học của Trần Hiểu Khâu và kỹ năng của Quách Ngọc Khiết, tôi mới có thể nhanh chóng nhận ra đôi giày, cùng với người phụ nữ này.
“Ọe!” Người phụ nữ che miệng lại, lảo đảo chạy vào trong nhà.
Tôi đi theo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, người phụ nữ tiến vào nhà vệ sinh, chân lảo đảo, thân thể đụng vào máy giặt đặt ở một bên cửa.
Có lẽ là do bị đụng đau nên cô ta nôn một lúc rồi ôm lấy eo, không ngừng rên rỉ.
“Ọe!” Cô ta che miệng lại, nhào tới trên bồn cầu, nôn đầy cả bồn.
“Ọe! Khụ khụ! Phụt... Hô hô... Ọe... “
Tôi không đi xem người đó nôn nữa nhưng âm thanh thì không thể nào không nghe thấy. Đèn trong phòng chưa mở nên tôi không nhìn rõ tình hình trong ngôi nhà.
Cũng không biết người phụ nữ này chết như thế nào?
Tầm mắt của tôi lại chuyển đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh không nhỏ, nhưng không có cửa sổ, không khí ngột ngạt, mùi vị của bãi nôn nhanh chóng tràn ngập trong đó.
Hình dáng người phụ nữ trong bóng đêm có chút mơ hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy những đường nét.
Người phụ nữ sau khi nôn một lúc liền liên tục thở phì phò, ôm lấy cái bồn cầu, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại.
Tôi có chút nghi ngờ người phụ nữ này là do trúng độc cồn mà chết, cũng có thể là do chảy máu dạ dày. Trong nhà không có những người khác, cô ta uống rượu đến chết thì cũng không ai biết, thời gian kéo dài lâu thì….
Tôi chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ vội vàng vào chạy nhà vệ sinh nên không đóng cửa nhà.
Lối đi chung giữa hai hộ gia đình xuất hiện hình bóng một người đàn ông.
Chuông cảnh báo trong lòng tôi rung mạnh, tôi quay đầu nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ấy vẫn còn nôn ở trong nhà vệ sinh.
Người đàn ông đó đã đi vào rồi.
Kết cấu của nhà cửa ở thôn Sáu Công Nông là từ cửa vào đến phòng khách, tiếp đó là phòng ăn và nhà vệ sinh, hai phòng ngủ đều ở bên trong.
Người đàn ông này nghe được tiếng hít thở của người phụ nữ liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay đẩy cô ta, nhưng tay tôi không đụng vào cô ta được. Tôi lại hướng về người đàn ông kia vung nắm đấm, vẫn là vung vào khoảng không.
Nói cách khác, tôi không ngăn cản được chuyện xảy ra tiếp theo.
Là do tôi không đủ kiên quyết sao?
Hay là do hai người này vẫn sống nên tôi không thể ảnh hưởng được?
“Có thể là do vấn đề đó còn chưa kịp lan tỏa.” Tí Còi phản bác nói, “Không phải tất cả vấn đề đều biểu hiện ra ngay từ đầu, có thể sau một thời gian ngắn hoạt động mới phát hiện ra vấn đề trí mạng mà.”
“Vậy hi vọng vấn đề này sẽ không xảy ra trước khi con cháu của em chết.” Trần Hiểu Khâu có chút lạnh lùng nói.
Tí Còi nghẹn lời.
“Cũng hi vọng trước khi nhân loại tự hủy hoại mình và hành tinh này thì nó vẫn chưa xảy ra.” Trần Hiểu Khâu thêm vào ngay sau đó.
Bốn người chúng tôi đều không phản đối.
So với Ông Trời đầy mịt mờ hư ảo kia thì khả năng nhân loại tự hủy hoại mình dường như càng lớn nhỉ?
“Nói không chừng việc nhân loại tự tìm đường chết chính là quyết định của Ông Trời.” Tí Còi lầm bầm.
“Vậy thì anh càng không cần buồn lo vô cớ rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tí Còi lần này không còn lời nào để nói nữa.
Sau khi đề tài này kết thúc, tôi đem những văn kiện của hồ sơ cất đi, rút usb, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nếu như việc Nhậm Mẫn nhìn thấy điềm báo là do Ông Trời sắp xếp, vậy thì vận may kì lạ của Tiết Tĩnh Duyệt có phải cũng do Ông Trời sắp đặt hay không?
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Gã Béo. Không biết có phải Gã Béo không nghĩ tới hay là đem việc này giấu ở trong lòng, cậu ta không có biểu hiện gì khác thường. Tôi nghĩ một lúc, quyết định sau khi tan làm sẽ âm thầm gọi điện thoại cho Cổ Mạch để hỏi một chút.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch, không biết anh ta đang xem cái gì, đầu kia của điện thoại truyền tới không phải âm thanh trong game, mà là tiếng la hét cổ vũ ồn ào. Tôi đoán là buổi hòa nhạc nào đó.
“Em gái kia à...” Cổ Mạch rất không đứng đắn xưng hô Tiết Tĩnh Duyệt như thế, “Có lẽ là vậy.”
“Cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?” Tôi lo lắng nói.
Nhậm Mẫn và ông bác của anh ta đều không được sống một cuộc sống an nhàn. Trước đó tôi có điều tra một chút người tên Nguyên Thuần kia. Đó là một sự tích rất truyền kỳ, giống như chuyện của những Thiên Sư hay cao tăng đắc đạo, thấu hiểu quá khứ, nhìn rõ tương lai. Nhưng tư liệu trên mạng lại không ghi chép những việc lận đận mà đời sau của anh ta trải qua, không biết những tài liệu lịch sử mà trước đây bọn Thanh Diệp tìm kiếm là gì nữa.
“Chẳng phải cô ấy luôn gặp những chuyện xui xẻo sao? Bà nội cô ấy còn là bà đồng nữa.” Cổ Mạch rất tùy ý nói, “Cô ấy sống bình an lâu như vậy, hẳn là rất rõ ràng tình huống của mình. Cậu cũng không cần lo chuyện bao đồng. Đúng rồi, không phải cô ấy cùng tên béo kia có quan hệ tốt lắm sao? Sao cậu lại đi hỏi tôi?”
“Tôi chỉ là nhìn thấy hồ sơ thì đột nhiên nghĩ đến, Gã Béo lại không thấy được.” Tôi nói.
“Dù có nhìn thấy thì có lẽ cậu ta cũng sẽ không đến hỏi tôi, có khi người ta biết không ít chuyện từ em gái kia rồi, nên không còn lo lắng chuyện này nữa.” Cổ Mạch nói.
Tôi ngơ ra.
Dường như Cổ Mạch đã tắt tivi đi rồi, tôi không nghe thấy tiếng hoan hô cổ vũ nữa. Giọng nói chuyện của Cổ Mạch cũng thay đổi, “Tôi nói cho cậu biết, những loại chuyện này, hoặc là do huyết thống, hoặc là nguyên nhân của việc chuyển thế. Đều là số phận của mỗi người, dù người ngoài có nhúng tay vào nhưng mà tự bản thân người đó không cố gắng, thì cũng không giúp được gì. Ông bác Nhậm Mẫn sống đến sáu mươi tuổi, không biết đã tránh qua bao nhiêu lần tai nạn, còn Nhậm Mẫn hơn ba mươi đã chết rồi. Mặc dù có lẽ nguyên nhân là do Diệp Tử, nhưng chủ yếu vẫn là do chính anh ta không cố gắng. Cậu nghĩ xem, nếu như cậu gặp những chuyện như chúng tôi, gặp ma quỷ thì cậu sẽ làm gì? Những người bạn kia của cậu sẽ làm gì? Nhậm Mẫn ngay từ đầu đã bị dọa cho vỡ mật, dạng như anh ta thì dù có chúng tôi hay không cũng không thể sống lâu được.”
Tôi im lặng ngồi nghe, đột nhiên cảm thấy Cổ Mạch cũng có lúc rất đáng tin cậy. Khi anh ta nghiêm túc thì vẫn có thể dựa vào được.
“Tôi thấy Diệp Tử coi trọng cậu, cũng là do bản thân cậu không tệ. Nếu không cậu ta không để ý tới cậu từ lâu rồi, cho cậu chết quách đi. Cậu bạn nhỏ phải cố gắng lên, nếu không tìm đường chết thì khẳng định sẽ sống được lâu.” Cổ Mạch lại đổi về loại giọng điệu trêu chọc trước kia, tiếp tục mở tivi lên.
Tôi cảm thấy lỗ tai lại đau rồi, “Anh đang xem cái gì mà ồn ào vậy?”
“Một buổi biểu diễn âm nhạc của ca sĩ nào đó.”
“Tôi không nghe thấy tiếng hát nào cả, toàn là tiếng la hét.”
“Người nổi tiếng bây giờ cứ lừa dối như thế chẳng có chút chân thành nào. Hồi xưa biểu diễn, người ta toàn là live hết.” Cổ Mạch phê bình như thật.
Tôi không nói chuyện phiếm với anh ta nữa, cúp điện thoại đúng lúc đến cửa nhà.
Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên tôi không có áp lực gì khi ngủ vào buổi tối cả.
Vừa nằm lên giường, tôi liền ngủ mất.
Lúc ý thức rơi vào bóng tối, tôi liền cảm giác được có gì đó không đúng lắm nhưng cũng không giãy dụa.
Đợi xung quanh sáng lên, tôi liền thấy một cánh cửa.
Tôi có chút hoảng.
Nói thật, bây giờ tôi vẫn còn bóng ma tâm lý khi đối diện với cánh cửa, sợ mở cửa ra nhìn thấy Thần Chết, hoặc là tiến vào dị không gian kì lạ nào đó.
Cánh cửa trước mắt rất xa lạ với tôi, tôi chưa thấy nó bao giờ.
Đang trong tình trạng cảnh giác thì tầm mắt của tôi đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
Một cánh tay của người phụ nữ.
Lúc này tôi mới nghĩ ra là tôi lại nằm mơ rồi. Tôi không khỏi lay động thân thể, sau khi kéo dài khoảng cách với người phụ nữ đó, tôi mới nhìn được khuôn mặt của cô ta.
Cô ta trang điểm rất đậm, có nhiều chỗ còn bị lem ra, nhìn không rõ khuôn mặt.
Thân thể cô ta đang lung lay, tay cũng run run, con mắt khép một nửa. Bởi vì lớp trang điểm nên tôi nhìn không rõ màu da thật nhưng trông bộ dạng này thì chắc chắn là say rượu rồi.
Sau một hồi loay hoay, cô ta mới cắm được chìa khóa vào ổ, lại mất một lúc lâu mới mở được cửa.
Cạch!
Người phụ nữ tóm lấy cánh cửa, thân thể nghiêng về phía trước, giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang.
Tôi cúi đầu xuống liền thấy đôi giày cao gót ít nhất là cao mười centimet kia.
Phải cảm ơn sự phổ cập khoa học của Trần Hiểu Khâu và kỹ năng của Quách Ngọc Khiết, tôi mới có thể nhanh chóng nhận ra đôi giày, cùng với người phụ nữ này.
“Ọe!” Người phụ nữ che miệng lại, lảo đảo chạy vào trong nhà.
Tôi đi theo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, người phụ nữ tiến vào nhà vệ sinh, chân lảo đảo, thân thể đụng vào máy giặt đặt ở một bên cửa.
Có lẽ là do bị đụng đau nên cô ta nôn một lúc rồi ôm lấy eo, không ngừng rên rỉ.
“Ọe!” Cô ta che miệng lại, nhào tới trên bồn cầu, nôn đầy cả bồn.
“Ọe! Khụ khụ! Phụt... Hô hô... Ọe... “
Tôi không đi xem người đó nôn nữa nhưng âm thanh thì không thể nào không nghe thấy. Đèn trong phòng chưa mở nên tôi không nhìn rõ tình hình trong ngôi nhà.
Cũng không biết người phụ nữ này chết như thế nào?
Tầm mắt của tôi lại chuyển đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh không nhỏ, nhưng không có cửa sổ, không khí ngột ngạt, mùi vị của bãi nôn nhanh chóng tràn ngập trong đó.
Hình dáng người phụ nữ trong bóng đêm có chút mơ hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy những đường nét.
Người phụ nữ sau khi nôn một lúc liền liên tục thở phì phò, ôm lấy cái bồn cầu, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại.
Tôi có chút nghi ngờ người phụ nữ này là do trúng độc cồn mà chết, cũng có thể là do chảy máu dạ dày. Trong nhà không có những người khác, cô ta uống rượu đến chết thì cũng không ai biết, thời gian kéo dài lâu thì….
Tôi chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ vội vàng vào chạy nhà vệ sinh nên không đóng cửa nhà.
Lối đi chung giữa hai hộ gia đình xuất hiện hình bóng một người đàn ông.
Chuông cảnh báo trong lòng tôi rung mạnh, tôi quay đầu nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ấy vẫn còn nôn ở trong nhà vệ sinh.
Người đàn ông đó đã đi vào rồi.
Kết cấu của nhà cửa ở thôn Sáu Công Nông là từ cửa vào đến phòng khách, tiếp đó là phòng ăn và nhà vệ sinh, hai phòng ngủ đều ở bên trong.
Người đàn ông này nghe được tiếng hít thở của người phụ nữ liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay đẩy cô ta, nhưng tay tôi không đụng vào cô ta được. Tôi lại hướng về người đàn ông kia vung nắm đấm, vẫn là vung vào khoảng không.
Nói cách khác, tôi không ngăn cản được chuyện xảy ra tiếp theo.
Là do tôi không đủ kiên quyết sao?
Hay là do hai người này vẫn sống nên tôi không thể ảnh hưởng được?
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ