Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 212: Biết người biết ta (1)
Lời nói của Cổ Mạch làm cho mọi người đều trầm mặc. Người biết chuyện thì không lên tiếng, người không biết chuyện thì không hiểu anh ta đang muốn nói gì.
“Phim kinh dị... thể loại li kì cảm động có được xem là phim kinh dị không nhỉ?” Hồng Mao ngờ vực hỏi.
Cổ Mạch nói thẳng ra “là phim ma đấy.”
Mọi người lại im lặng.
“Anh đang nói là đôi cha con ấy là ma? Vì người cha ấy trông rất trẻ tuổi sao? Ha ha.” Hồng Mao cười lạnh.
Hồng Mao là người lái xe, hiện tại cậu ta đang rất hốt hoảng. Xe tôi có ba người nhưng không ai nói chuyện cả. Trừ cậu ta ra, chỉ có Cổ Mạch đôi khi nói hai câu. Trịnh Hân Hân vừa nãy còn thảo luận sôi nổi với cậu ta thì bây giờ cũng không lên tiếng, Hồng Mao chắc chắn lại đang suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Ví dụ như, Trịnh Hân Hân có phải đã được Quách Ngọc Khiết nói cho cái gì.
Tôi cũng đang nghĩ đến điều này.
“Các anh không phải đang đùa giỡn chứ?” Hồng Mao nghiêm túc nói.
“Tôi cũng hi vọng bản thân đang đùa giỡn.” Cổ Mạch lại chuyển đề tài, “Nhóc con, nhóc có chắc chắn là Tiêu Chính?”
“Tôi đã xem qua hồ sơ, thiết bị giám sát có quay được Vương Phương Kiệt, là khuôn mặt đó.” Tôi chắc chắn.
Thiết bị giám sát quay không được rõ nét lắm, đó là loại camera trên đường. Nhưng khi để hai khuôn mặt lại gần mà so sánh thì tôi có thể khẳng định đó là cùng một người. 18 năm trôi qua, Vương Phương Kiệt không có thay đổi gì, ngoại hình cũng như lúc ban đầu.
Lại cộng thêm âm khí trên hai người bọn họ, tôi có thể chắc chắn đó chính là đôi cha con ma Tiêu Chính trong sự kiện “Quái thai Tết Nguyên Đán”.
“Gã ta đã tự khai rồi, gã tên Tiêu Chính, con của gã là Tiêu Thiên Tứ…”. Cái tên này thật mỉa mai. “Tôi có nhắc đến mấy cái tên liên quan đến Thanh Diệp, họ đều có phản ứng. Còn một điều nữa, tên Tiêu Thiên Tứ mới có 18 tuổi.” Tôi ngờ vực, “Hôm nay là sinh nhật nó ư, ngày sinh hình như không trùng khớp…”
Vu Mộng không phải chết vào tháng này, Tiêu Thiên Tứ cũng không phải ngày hôm nay sinh nhật. Tôi mơ hồ nhớ là vào khoảng sau nửa năm. Từ khi Vu Mộng mang thai đến khi sinh ra đứa bé còn chưa đến 10 tháng nữa.
“Thẻ căn cước không phải thật. Vả lại, sinh nhật của quỷ thai không phải tính toán như vậy.” Cổ Mạch nói như một chuyên gia. “Căn cứ theo cách tính toán của những người nuôi quỷ, ngày sinh của những đứa trẻ quỷ chính là lần đầu tiên nó ăn thịt người. Đúng rồi, chắc chắn Tiêu Chính cũng không tính toán theo cách này, có thể đó là thẻ căn cước được làm tùy tiện.”
Cổ Mạch bình tĩnh mà diễn giải, tôi có thể nghe thấy tiếng Hồng Mao và Trịnh Hân Hân hít một ngụm khí lạnh.
“Này, anh bạn, các anh là nghiêm túc đó chứ?”
“Đúng vậy.” Cổ Mạch trả lời, “Ôi, quên mất là chìa khóa ở chỗ thằng nhóc kia rồi.”
“Tôi có chìa khóa dự phòng.” Trần Dật Hàm lên tiếng.
“Anh có thể lấy thêm vài cái bùa hộ mệnh không?” Tôi hỏi Cổ Mạch.
“Cậu tưởng rằng bùa hộ mệnh là thứ được sản xuất hàng loạt sao?” Cổ Mạch tức giận nói, “Linh không còn thì bùa dùng một cái sẽ ít một cái. Vả lại tôi cũng đã tính toán kĩ số lượng rồi.”
“Đã tính toán kĩ rồi là ý gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Nam Cung tính toán đấy. Cậu ta biết rõ cần phải chuẩn bị bao nhiêu.”
Màn hình điện thoại xuất hiện những cảnh vật di chuyển qua lại nhanh chóng, cuối cùng dừng lại trên nửa khuôn mặt của Cổ Mạch.
Rầm.
Cổ Mạch đóng cửa xe lại.
“Nam Cung tính? Anh ta biết chúng tôi sẽ phải sử dụng bao nhiêu?” Tôi kinh ngạc.
Cái thùng chứa bùa hộ mệnh đó cũng là do Nam Cung chuẩn bị? Anh ta dự đoán được sẽ sử dụng bao nhiêu? Với lại, cái thùng đó không phải là chuẩn bị cho tôi chứ? Nam Cung từ lúc nào có năng lực dự đoán thế?
“Chính xác, cậu ta hiểu biết nhiều, rất nhiều, quá nhiều ấy.” Cổ Mạch hời hợt nói, giọng điệu của anh ta như là rất không vui. “Cậu tốt nhất là nhanh chóng mang Nam Cung và Linh ra. Cậu và tôi cùng một chỗ chỉ là cặp đôi vô dụng mà thôi, chúng ta hoàn toàn chưa đủ trình độ.”
“Đây là lỗi của tôi sao?” Tôi nghẹn lời, “Vả lại chính anh nói là định mệnh rồi mà. Hồ sơ là tôi tùy tiện chọn mà, bốc trúng cái nào thì xem cái đó. Muốn tôi tìm người của Thanh Diệp thì trước hết anh hãy cùng tôi chọn lại một lần đi.”
Cổ Mạch vội vàng nói: “Làm ơn đừng, hay là cứ tùy duyên đi. Cậu đừng làm bậy nha, đó là tự tìm đường chết đấy. Christina còn đỡ, tôi không biết họ chết như thế nào, một mình còn dễ, nếu như chết khi đang ở cùng Diệp Thanh thì sẽ trở thành vấn đề lớn đấy.”
Ý của câu nói này chính là, những loại tôm tép như tôi cùng lắm chỉ có thể cứu Cổ Mạch từ trên tay những loại quỷ như Christina, còn Christina thành công bắt được Cổ Mạch là vì lúc ấy Diệp Thanh không có ở đó.
Câu nói ấy rất có lý. Nhưng tôi thật muốn tắt màn hình điện thoại đi, không muốn nói chuyện với tên Ma Cô già đó nữa.
Đến nay, tôi một chút cũng không cảm giác được năng lực của mình đang gia tăng. Mỗi lần trải nghiệm cũng rất bình thường, xem như cũng học được một chút bí quyết khả dụng. Nhưng lại không có đạt đến một cái tích lũy về lượng để tiến đến sự thăng tiến về chất. Trong những tình huống như vậy, tôi phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể giải quyết hết những phiền phức của Thanh Diệp đây? Trong lúc đó, tôi còn phải trải qua bao nhiêu chuyện nữa mới có thể “lên level”? Nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Không ai có thể chen vào cuộc đối thoại của chúng tôi.
Cổ Mạch còn đang rất kiên nhẫn mà dặn dò: “Đây chính là điều tôi từng nói với cậu “tìm đường chết” đó. Con người không thể “tìm đường chết”, một khi tự tìm đường chết thì sẽ chết rất thảm đó. Cậu nhất định phải kiềm chế, chúng ta từng bước từng bước tiến hành. Không phải chỉ là tên Tiêu Chính thôi sao? Để gã tiêu dao thêm 18 năm nữa, đời của gã sẽ tàn.”
“Hồi nãy anh đâu có tự tin như vậy nha.” Tí Còi châm chọc.
“Tôi thừa nhận, hồi nãy tôi đúng là có chút hốt hoảng, tôi đã rời xa cương vị làm việc lâu rồi, có chút không thích ứng được. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi không còn sợ nữa, các cậu cũng đừng sợ.” Cổ Mạch khuyên bảo chúng tôi một cách chân thành.
“Có thể đừng nói những điều này nữa được không?” Tôi lạnh lùng nói.
Cổ Mạch kéo dài giọng nói, “Được~~~ thôi~~~”
“Ý của các anh là, gặp được hai con… mà mấy anh nói là quỷ kia, đều là do anh? Các anh đã dụ những con quỷ đó tới?” Hồng Mao đè giọng nói.
“Đây là định mệnh, người anh em à, cậu đừng mong có thể rũ bỏ quan hệ. Tôi mới nghe mấy cậu nói, khi tên Tiêu Thiên Tứ hỏi, cậu và những người khác có ai trả lời không?” Cổ Mạch cười hỏi, “Trên người các cậu có thứ gì?”
Tôi ngơ người ra.
“Không lẽ Tiêu Thiên Tứ đã nhắm trúng Hân Hân ư?” Quách Ngọc Khiết kinh ngạc hỏi.
“Cô Hân Hân đó lúc ấy rất nổi bật sao?” Cổ Mạch hỏi lại.
Không có người trả lời.
Suy nghĩ kĩ lại thì lúc ấy vị trí của Trịnh Hân Hân không phải là ở phía trước, còn về ngoại hình thì Trịnh Hân Hân cũng không nổi bật lắm. Mái tóc đỏ của Hồng Mao rất nổi, Gã Béo và Tí Còi đứng cùng nhau, đối lập quá dữ dội, là loại nhìn vào sẽ gây cười cho mọi người. Quách Ngọc Khiết thì sở hữu một thân hình nóng bỏng, người duy nhất đeo mắt kính là Tiết Tĩnh Duyệt cũng có điểm đặc sắc riêng của mình. Trịnh Hân Hân trong đám người chúng tôi có thể xem là bình thường không nổi trội lắm.
Còn tôi, nếu đem đi so sánh với một cô gái xinh đẹp thì một người chỉ có chút nhan sắc như tôi lại không nổi trội lắm.
“Được rồi, chúng tôi đã nói cho mấy cậu biết nhiều chuyện như vậy, có phải mấy cậu cũng nên nói cho chúng tôi biết về chuyện của các cậu chứ? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Chúng tôi cần phải nắm rõ sở trường của chiến hữu.” Cổ Mạch nói.
Hồng Mao thở dài, “Tôi có một miếng ngọc gia truyền, có lẽ là vì lí do này.”
Cậu ta như đang nói nhảm vậy.
Nhưng khi Hồng Mao từ trong túi lấy ra miếng ngọc, để trước camera điện thoại mà lắc qua lắc lại, tôi đã thấy sự khác lạ của miếng ngọc. Miếng ngọc ấy đang phát sáng, không phải ánh sáng phản xạ, mà là bản thân nó tản phát ra một loại ánh sáng nhu hòa.
“Miếng ngọc quý đấy! Anh bạn, vật này cậu phải luôn đem theo bên mình, người nuôi ngọc, ngọc cũng nuôi người, có thể giữ bình an.” Cổ Mạch nói.
“Miếng ngọc này có thể giúp tôi bình an vô sự à, sao tôi lại gặp phải những chuyện như thế này chứ?” Hồng Mao oán hận nói.
“Bởi vì đó là ngọc quý mà cậu lại không phải người tốt.” Cổ Mạch sau khi leo đến tầng thứ sáu, thở mấy ngụm, bổ sung thêm một câu “Tôi không có ý nói cậu là người xấu, ý của tôi là mệnh cậu không tốt đến mức tà ma không thể đến gần, cả đời vô ưu. Cho nên, khi cậu gặp chuyện thì miếng ngọc này ít nhất sẽ bảo vệ cậu, nhưng nó không đảm bảo là cậu nhất định sẽ không gặp chuyện gì.”
“Phim kinh dị... thể loại li kì cảm động có được xem là phim kinh dị không nhỉ?” Hồng Mao ngờ vực hỏi.
Cổ Mạch nói thẳng ra “là phim ma đấy.”
Mọi người lại im lặng.
“Anh đang nói là đôi cha con ấy là ma? Vì người cha ấy trông rất trẻ tuổi sao? Ha ha.” Hồng Mao cười lạnh.
Hồng Mao là người lái xe, hiện tại cậu ta đang rất hốt hoảng. Xe tôi có ba người nhưng không ai nói chuyện cả. Trừ cậu ta ra, chỉ có Cổ Mạch đôi khi nói hai câu. Trịnh Hân Hân vừa nãy còn thảo luận sôi nổi với cậu ta thì bây giờ cũng không lên tiếng, Hồng Mao chắc chắn lại đang suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Ví dụ như, Trịnh Hân Hân có phải đã được Quách Ngọc Khiết nói cho cái gì.
Tôi cũng đang nghĩ đến điều này.
“Các anh không phải đang đùa giỡn chứ?” Hồng Mao nghiêm túc nói.
“Tôi cũng hi vọng bản thân đang đùa giỡn.” Cổ Mạch lại chuyển đề tài, “Nhóc con, nhóc có chắc chắn là Tiêu Chính?”
“Tôi đã xem qua hồ sơ, thiết bị giám sát có quay được Vương Phương Kiệt, là khuôn mặt đó.” Tôi chắc chắn.
Thiết bị giám sát quay không được rõ nét lắm, đó là loại camera trên đường. Nhưng khi để hai khuôn mặt lại gần mà so sánh thì tôi có thể khẳng định đó là cùng một người. 18 năm trôi qua, Vương Phương Kiệt không có thay đổi gì, ngoại hình cũng như lúc ban đầu.
Lại cộng thêm âm khí trên hai người bọn họ, tôi có thể chắc chắn đó chính là đôi cha con ma Tiêu Chính trong sự kiện “Quái thai Tết Nguyên Đán”.
“Gã ta đã tự khai rồi, gã tên Tiêu Chính, con của gã là Tiêu Thiên Tứ…”. Cái tên này thật mỉa mai. “Tôi có nhắc đến mấy cái tên liên quan đến Thanh Diệp, họ đều có phản ứng. Còn một điều nữa, tên Tiêu Thiên Tứ mới có 18 tuổi.” Tôi ngờ vực, “Hôm nay là sinh nhật nó ư, ngày sinh hình như không trùng khớp…”
Vu Mộng không phải chết vào tháng này, Tiêu Thiên Tứ cũng không phải ngày hôm nay sinh nhật. Tôi mơ hồ nhớ là vào khoảng sau nửa năm. Từ khi Vu Mộng mang thai đến khi sinh ra đứa bé còn chưa đến 10 tháng nữa.
“Thẻ căn cước không phải thật. Vả lại, sinh nhật của quỷ thai không phải tính toán như vậy.” Cổ Mạch nói như một chuyên gia. “Căn cứ theo cách tính toán của những người nuôi quỷ, ngày sinh của những đứa trẻ quỷ chính là lần đầu tiên nó ăn thịt người. Đúng rồi, chắc chắn Tiêu Chính cũng không tính toán theo cách này, có thể đó là thẻ căn cước được làm tùy tiện.”
Cổ Mạch bình tĩnh mà diễn giải, tôi có thể nghe thấy tiếng Hồng Mao và Trịnh Hân Hân hít một ngụm khí lạnh.
“Này, anh bạn, các anh là nghiêm túc đó chứ?”
“Đúng vậy.” Cổ Mạch trả lời, “Ôi, quên mất là chìa khóa ở chỗ thằng nhóc kia rồi.”
“Tôi có chìa khóa dự phòng.” Trần Dật Hàm lên tiếng.
“Anh có thể lấy thêm vài cái bùa hộ mệnh không?” Tôi hỏi Cổ Mạch.
“Cậu tưởng rằng bùa hộ mệnh là thứ được sản xuất hàng loạt sao?” Cổ Mạch tức giận nói, “Linh không còn thì bùa dùng một cái sẽ ít một cái. Vả lại tôi cũng đã tính toán kĩ số lượng rồi.”
“Đã tính toán kĩ rồi là ý gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Nam Cung tính toán đấy. Cậu ta biết rõ cần phải chuẩn bị bao nhiêu.”
Màn hình điện thoại xuất hiện những cảnh vật di chuyển qua lại nhanh chóng, cuối cùng dừng lại trên nửa khuôn mặt của Cổ Mạch.
Rầm.
Cổ Mạch đóng cửa xe lại.
“Nam Cung tính? Anh ta biết chúng tôi sẽ phải sử dụng bao nhiêu?” Tôi kinh ngạc.
Cái thùng chứa bùa hộ mệnh đó cũng là do Nam Cung chuẩn bị? Anh ta dự đoán được sẽ sử dụng bao nhiêu? Với lại, cái thùng đó không phải là chuẩn bị cho tôi chứ? Nam Cung từ lúc nào có năng lực dự đoán thế?
“Chính xác, cậu ta hiểu biết nhiều, rất nhiều, quá nhiều ấy.” Cổ Mạch hời hợt nói, giọng điệu của anh ta như là rất không vui. “Cậu tốt nhất là nhanh chóng mang Nam Cung và Linh ra. Cậu và tôi cùng một chỗ chỉ là cặp đôi vô dụng mà thôi, chúng ta hoàn toàn chưa đủ trình độ.”
“Đây là lỗi của tôi sao?” Tôi nghẹn lời, “Vả lại chính anh nói là định mệnh rồi mà. Hồ sơ là tôi tùy tiện chọn mà, bốc trúng cái nào thì xem cái đó. Muốn tôi tìm người của Thanh Diệp thì trước hết anh hãy cùng tôi chọn lại một lần đi.”
Cổ Mạch vội vàng nói: “Làm ơn đừng, hay là cứ tùy duyên đi. Cậu đừng làm bậy nha, đó là tự tìm đường chết đấy. Christina còn đỡ, tôi không biết họ chết như thế nào, một mình còn dễ, nếu như chết khi đang ở cùng Diệp Thanh thì sẽ trở thành vấn đề lớn đấy.”
Ý của câu nói này chính là, những loại tôm tép như tôi cùng lắm chỉ có thể cứu Cổ Mạch từ trên tay những loại quỷ như Christina, còn Christina thành công bắt được Cổ Mạch là vì lúc ấy Diệp Thanh không có ở đó.
Câu nói ấy rất có lý. Nhưng tôi thật muốn tắt màn hình điện thoại đi, không muốn nói chuyện với tên Ma Cô già đó nữa.
Đến nay, tôi một chút cũng không cảm giác được năng lực của mình đang gia tăng. Mỗi lần trải nghiệm cũng rất bình thường, xem như cũng học được một chút bí quyết khả dụng. Nhưng lại không có đạt đến một cái tích lũy về lượng để tiến đến sự thăng tiến về chất. Trong những tình huống như vậy, tôi phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể giải quyết hết những phiền phức của Thanh Diệp đây? Trong lúc đó, tôi còn phải trải qua bao nhiêu chuyện nữa mới có thể “lên level”? Nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Không ai có thể chen vào cuộc đối thoại của chúng tôi.
Cổ Mạch còn đang rất kiên nhẫn mà dặn dò: “Đây chính là điều tôi từng nói với cậu “tìm đường chết” đó. Con người không thể “tìm đường chết”, một khi tự tìm đường chết thì sẽ chết rất thảm đó. Cậu nhất định phải kiềm chế, chúng ta từng bước từng bước tiến hành. Không phải chỉ là tên Tiêu Chính thôi sao? Để gã tiêu dao thêm 18 năm nữa, đời của gã sẽ tàn.”
“Hồi nãy anh đâu có tự tin như vậy nha.” Tí Còi châm chọc.
“Tôi thừa nhận, hồi nãy tôi đúng là có chút hốt hoảng, tôi đã rời xa cương vị làm việc lâu rồi, có chút không thích ứng được. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi không còn sợ nữa, các cậu cũng đừng sợ.” Cổ Mạch khuyên bảo chúng tôi một cách chân thành.
“Có thể đừng nói những điều này nữa được không?” Tôi lạnh lùng nói.
Cổ Mạch kéo dài giọng nói, “Được~~~ thôi~~~”
“Ý của các anh là, gặp được hai con… mà mấy anh nói là quỷ kia, đều là do anh? Các anh đã dụ những con quỷ đó tới?” Hồng Mao đè giọng nói.
“Đây là định mệnh, người anh em à, cậu đừng mong có thể rũ bỏ quan hệ. Tôi mới nghe mấy cậu nói, khi tên Tiêu Thiên Tứ hỏi, cậu và những người khác có ai trả lời không?” Cổ Mạch cười hỏi, “Trên người các cậu có thứ gì?”
Tôi ngơ người ra.
“Không lẽ Tiêu Thiên Tứ đã nhắm trúng Hân Hân ư?” Quách Ngọc Khiết kinh ngạc hỏi.
“Cô Hân Hân đó lúc ấy rất nổi bật sao?” Cổ Mạch hỏi lại.
Không có người trả lời.
Suy nghĩ kĩ lại thì lúc ấy vị trí của Trịnh Hân Hân không phải là ở phía trước, còn về ngoại hình thì Trịnh Hân Hân cũng không nổi bật lắm. Mái tóc đỏ của Hồng Mao rất nổi, Gã Béo và Tí Còi đứng cùng nhau, đối lập quá dữ dội, là loại nhìn vào sẽ gây cười cho mọi người. Quách Ngọc Khiết thì sở hữu một thân hình nóng bỏng, người duy nhất đeo mắt kính là Tiết Tĩnh Duyệt cũng có điểm đặc sắc riêng của mình. Trịnh Hân Hân trong đám người chúng tôi có thể xem là bình thường không nổi trội lắm.
Còn tôi, nếu đem đi so sánh với một cô gái xinh đẹp thì một người chỉ có chút nhan sắc như tôi lại không nổi trội lắm.
“Được rồi, chúng tôi đã nói cho mấy cậu biết nhiều chuyện như vậy, có phải mấy cậu cũng nên nói cho chúng tôi biết về chuyện của các cậu chứ? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Chúng tôi cần phải nắm rõ sở trường của chiến hữu.” Cổ Mạch nói.
Hồng Mao thở dài, “Tôi có một miếng ngọc gia truyền, có lẽ là vì lí do này.”
Cậu ta như đang nói nhảm vậy.
Nhưng khi Hồng Mao từ trong túi lấy ra miếng ngọc, để trước camera điện thoại mà lắc qua lắc lại, tôi đã thấy sự khác lạ của miếng ngọc. Miếng ngọc ấy đang phát sáng, không phải ánh sáng phản xạ, mà là bản thân nó tản phát ra một loại ánh sáng nhu hòa.
“Miếng ngọc quý đấy! Anh bạn, vật này cậu phải luôn đem theo bên mình, người nuôi ngọc, ngọc cũng nuôi người, có thể giữ bình an.” Cổ Mạch nói.
“Miếng ngọc này có thể giúp tôi bình an vô sự à, sao tôi lại gặp phải những chuyện như thế này chứ?” Hồng Mao oán hận nói.
“Bởi vì đó là ngọc quý mà cậu lại không phải người tốt.” Cổ Mạch sau khi leo đến tầng thứ sáu, thở mấy ngụm, bổ sung thêm một câu “Tôi không có ý nói cậu là người xấu, ý của tôi là mệnh cậu không tốt đến mức tà ma không thể đến gần, cả đời vô ưu. Cho nên, khi cậu gặp chuyện thì miếng ngọc này ít nhất sẽ bảo vệ cậu, nhưng nó không đảm bảo là cậu nhất định sẽ không gặp chuyện gì.”
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ