Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 184: Mã số 041 – Ngôi nhà ma (3)
Ngày 15 tháng 8 năm 2007, điều tra thông tin về luật sư Trương Quảng. Bà nội Trương Quảng từng là đồng nghiệp của Thẩm Mỹ Trân. Vào một buổi hội họp đồng nghiệp năm 2004, hai người giữ liên lạc với nhau. Trương Quảng cũng quen biết với Thẩm Mỹ Trân vào khoảng thời gian này. Hiện nay Trương Quảng đang làm việc ở văn phòng luật sư Thành Khang, anh ta chuyên phụ trách các vụ án kinh tế. Chúng tôi chưa phát hiện có vấn đề gì bất thường.
Ngày 21 tháng 8 năm 2007, điều tra về tình trạng đốt giấy tiền vàng bạc vào khoảng tháng tư, nằm ở đường Vương Gia Hạng. Kèm file ghi âm 04120070821.wav.
“... À, trước đây từng có người đến đó để đốt giấy tiền vàng bạc, nhưng tôi cũng không biết người đó là ai nữa. Người đó đốt giấy tiền vàng bạc vào khoảng đêm khuya và người đó chắc cũng không sống ở khu nhà này.”
“Ở đây người ta có hay đốt giấy tiền vàng bạc không?”
“Chắc cũng không nhiều lắm đâu. Tôi làm bảo vệ canh cổng ở đây đã được năm, sáu năm rồi, cũng chỉ có một lần là tôi tận mắt thấy qua người ta đốt giấy tiền vàng bạc mà thôi, hôm đó tôi có đến nói chuyện với người đốt giấy tiền vàng bạc đó. Tôi nghĩ chắc cũng còn nhiều hộ gia đình khác vẫn giữ truyền thống đốt giấy tiền vàng bạc, nhưng bình thường tôi đều không đi đường đó nên tôi cũng không rõ lắm.”
“Cám ơn.”
...
“... Khu này xưa cũ lắm rồi. Rất nhiều người già vẫn còn giữ truyền thống đốt giấy tiền vàng bạc. Đây cũng không hẳn là mê tính dị đoan gì cả mà đây như là một chỗ dựa tinh thần của họ, là dịp để họ có thể nhớ về những người đã khuất. khu dân cư của chúng tôi quản lí rất nghiêm ngặt, trong khu dân cư này tuyệt đối không được đốt giấy tiền vàng bạc. Chỉ có khi trong nhà có tang hoặc ngày giỗ gì đó thì mới được đốt giấy tiền vàng bạc thôi, nhưng phải báo trước cho bên tổ vệ sinh đường phố, để họ kịp thời đến đây quét dọn. Các cậu yên tâm, khu dân cư này được quản lí rất nghiêm ngặt.”
“Bên đầu đường bên kia có người đốt giấy tiền vàng bạc không? Tôi từng nghe nói, có người từng đến đó đốt giấy tiền vàng bạc mà.”
“Ra đến đầu đường bên kia thì cũng coi như là ra khỏi khu dân cư này rồi, cái đó thì chúng tôi có muốn quản cũng quản không được. Nhưng mà cũng không sao đâu, quản lí ở đây đều quen biết với bên phụ trách quét dọn vệ sinh khu phố này. Có gì thì quản lí cũng sẽ báo trước với họ một tiếng.”
“Anh cũng không biết là hộ gia đình nào đã đốt giấy tiền vàng bạc sao? Chắc không phải là những hộ gia đình sống trong toà nhà này đâu nhỉ?”
“Ừ. Chắc chắn không phải là những hộ gia đình sống trong toà nhà này. Vì những người sống ở đây đều là những người trung niên, con cháu của họ cũng đều đã lớn, sẽ không quậy phá gì. Căn nhà này thật sự là rất tốt đó...”
“Ngoại trừ căn nhà này, bên các anh còn có những căn nhà còn trống nào khác không? Chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này, mong rằng có thể hiểu rõ tình hình trước đã, chúng tôi cũng không muốn xảy ra xung đột tư tưởng với các hộ gia đình xung quanh.”
“Cái này có gì là xung đột tư tưởng đâu... Hừm, những chuyện như vậy, từ trước đến giờ tôi cũng không để ý lắm. Nhưng tôi biết được rằng, những người dân trong khu dân cư chúng tôi nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc cũng sẽ đến nghĩa địa để đốt. Bên này có rất nhiều hộ gia đình quyết định chôn người chết ở bên nghĩa địa. Ra khỏi cổng này bắt xe bus đến trạm cuối sau đó đổi sang chuyến xe đi đến nghĩa địa. Trước đây thì số người đốt giấy tiền vàng bạc khá là nhiều, nhưng hai năm trở lại đây thì càng lúc càng ít.”
“Ừ.”
...
“... Cho hỏi là đã từng có người đến đây mua giấy tiền vàng bạc rồi qua bên đầu đường bên kia đốt chưa?”
“Đầu đường sao? Ý cậu là đầu đường Vương Gia Hạng sao?”
“Đúng vậy.”
“Rất ít người qua bên đầu đường bên kia để đốt giấy tiền vàng bạc lắm. Ban ngày chắc chắn không thể đốt được. Những người phụ trách quét dọn đường phố sẽ không cho đốt đâu, những người khác cũng sẽ không thích. Nếu là buổi tối thì lâu lâu cũng có người chạy đến đó đốt nhưng cũng ít thôi. Đèn đường ở đây sáng trưng, buổi tối còn có nhiều hàng quán vỉa hè buôn bán ở đó, rất là náo nhiệt, không tiện để đốt giấy tiền vàng bạc đâu. Các cậu nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc thì hãy đến nghĩa địa đốt đi. Bắt xe buýt ở cổng khu dân cư bên kia, bắt đến trạm cuối sau đó đổi sang chuyến xe đi nghĩa địa. À đúng rồi, người nhà cậu chôn ở đâu vậy? Bên chúng tôi vào tiết thanh minh hằng năm đều có cho thuê xe khách, đi đâu cũng được, giá tiền vừa túi.”
“Vâng. Cám ơn.”
...
“Sếp, tình hình sao rồi?”
“Xung quanh khu vực này thì đều bình thường cả.”
“Chắc không phải là do đạp phải vòng đốt giấy tiền vàng bạc đâu nhỉ?”
“Có lẽ là vậy.”
Ngày 22 tháng 8 năm 2007, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 04120070822.wav.
[... Các cậu nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc thì hãy đến nghĩa địa đốt đi...]
“Các cậu đến hỏi thăm tình hình đốt giấy ở khu dân cư đó sao?”
“Đúng vậy. Sao rồi? Anh có nghe được gì bất thường không?”
“Tôi rất buồn khi phải nói ra điều này, tôi không nghe được có gì bất thường cả. Tiếng động thì rất là nhiều nhưng mà lại không có gì bất thường cả.”
“Tôi biết ngay mà. Ôi trời, cái thứ đó rốt cuộc là thứ gì vậy hả? Sếp, hay là chúng ta đặt bẫy bắt nó đi. Linh, cô có bẫy gì thích hợp để bắt nó không?”
“Đợi đã.”
“Đợi sao? Thẩm Trúc đã không còn sống ở đó nữa. Chúng ta phải đích thân dụ và bắt nó thôi.”
“Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì kì.”
“Có cần phải điều tra về Thẩm Trúc không?”
“Sao? Cậu phát hiện được gì sao?”
“Không có gì, chỉ là trực giác thôi.”
“Một người chỉ nghiện máy tính như cậu mà cũng tin vào trực giác à? Trực giác là sở trường của những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật như chúng tôi.”
“Ha ha! Ma Cô, anh mà cũng được gọi là người trong giới nghệ thuật sao?”
“Cậu thì biết cái gì chứ?”
“Cái cậu Trương Quảng đó có chút kì lạ. Chúng ta có thể thử điều tra cậu ta.”
“Cậu ta không có vấn đề gì, trên người khá sạch sẽ.”
“Không phải là vấn đề sạch sẽ hay không mà là vấn đề khác kìa. Anh ta xuất hiện trong những chuyện này, tôi cứ có cảm giác là lạ sao ấy.”
“Chúng ta bắt tay vào điều tra từ bà nội Trương Quảng xem sao.”
Ngày 25 tháng 8 năm 2007, liên lạc với bà nội Trương Quảng – Giang Y. Kèm file ghi âm 04120070825.wav.
“Thẩm Mỹ Trân sao... Ai... Bà ấy rất là đáng thương. Bên uỷ ban nhân dân tìm được xác của bà ấy, muốn kiếm một người thân để lo hậu sự cho bà ấy cũng không có, cuối cùng bên uỷ ban nhân dân tìm đến chỗ làm việc của chúng tôi, vì vậy mà tôi mới biết được chuyện này, tôi liền bảo A Quảng đến giúp đỡ bà ấy.”
“Dì có thể nói rõ hơn về chuyện của bà Thẩm không? Toà soạn chúng tôi rất quan tâm đến vấn đề cuộc sống của người già độc thân. Chúng tôi muốn tìm hiểu kĩ hơn về bà Thẩm Mỹ Trân này.”
“Chuyện của bà ấy à... Tôi già rồi nên phản ứng hơi chậm, các cậu đừng có hối tôi.”
“Không sao. Bà có thể từ từ suy nghĩ rồi kể với chúng tôi.”
“Ừ. Bà ấy và tôi cùng nhau làm việc ở xưởng dệt may. Chúng tôi là những nữ thợ dệt. Vào khoảng thời gian kinh tế đất nước khó khăn, rất nhiều người bị sa thải dẫn đến mất việc, lúc đó chúng tôi không bị sa thải. Rất may là ông chủ của xưởng dệt đó biết suy nghĩ sâu xa, tiến hành cải cách từ trước, chúng tôi mới không bị mất việc. Xưởng chúng tôi đãi ngộ tốt, đời sống công nhân yên ổn. Vào lúc đó, những công nhân trong xưởng chúng tôi muốn tìm được nửa kia của mình cũng khá dễ ấy chứ. Thẩm Mỹ Trân cũng có tìm được đối tượng ưng ý nhưng cả hai lần đều không thành. Sau đó tôi có nghe người ta nói là hai lần không thành đều là do người nhà bà ấy phản đối. Bà ấy có một người anh trai, anh trai bà ấy là một người diễn viên. Lúc bấy giờ, người làm nghề diễn viên khá là hiếm hoi. Tuy anh trai bà ấy không nổi tiếng lắm nhưng vẫn đủ sống và có dư dả. Vả lại anh trai bà ấy trông khá là đẹp trai, người nhà bà ấy ai ai cũng đẹp trai xinh gái cả, đương nhiên là người nhà bà ấy sẽ muốn bà ấy làm đám cưới với một người đẹp trai rồi, vậy mới xưng đôi chứ.”
“Sau đó thì sao?”
“Chọn qua chọn lại cũng không chọn được ai ưng ý, cuối cùng Thẩm Mỹ Trân vẫn không lấy được chồng. Lúc đó không có như bây giờ đâu, không tồn tại thứ gọi là tình yêu đâu, quen nhau là phải tiến tới hôn nhân, sinh con đẻ cái. Thời đó tình yêu trai gái là một thứ xa xỉ. Những người bằng tuổi bà ấy thì ai ai cũng bắt đầu làm đám cưới, sinh con đẻ cái. Những người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn đều muốn tìm người bằng tuổi với mình để kết hôn. Ngoại trừ những người này ra thì cũng chỉ còn lại những gã đàn ông có vợ mất sớm hoặc đã li dị, Thẩm Mỹ Trân không ưng ý người nào cả. Cứ chọn qua chọn lại như vậy, đến cuối cùng thì Thẩm Mỹ Trân cũng không có kết hôn với ai cả, đến sau này thì bà ấy cũng không còn hứng thú gì với chuyện kết hôn này nữa. Vì chuyện này mà khiến cho quan hệ giữa bà ấy và những người trong gia đình trở nên căng thẳng. Anh trai và chị dâu của bà ấy là loại người biết ăn nói. Tôi có gặp qua họ hai lần... Bọn họ là người dẻo miệng. Tính tình Thẩm Mỹ Trân rất tốt, nhưng bà ấy hơi hướng nội, bà ấy với anh trai và chị dâu của bà ấy như người ở hai thế giới khác nhau vậy. Đến khi ba mẹ họ qua đời, hai anh em bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.”
“Cháu của cô Thẩm nói là dáng vẻ bà ấy trông rất già.”
“Quả thật là nhìn từ bên ngoài trông bà ấy rất già. Sống không vui vẻ gì thì sao không già nhanh được? Nhưng mà vài năm sau đó thì bà ấy trông có vẻ đỡ hơn, có thể là do bà ấy đã nghĩ thông suốt. Bà ấy chỉ sống một mình, khá là cô độc nhưng bà ấy cũng đã quen với cuộc sống như vậy rồi, bà ấy cũng thường tìm việc để làm. Buổi hội họp đồng nghiệp hai năm trước, tôi có nghe bà ấy nói rằng bà ấy ở nhà thường dệt áo len, may vá, rồi thêu thùa các thứ. Ngoài ra bà ấy còn rất thích xem sách, bà ấy có xem qua rất nhiều sách. Uỷ ban nhân dân khu phố cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi bà ấy, cuộc sống cũng khá yên ổn. Nhưng mà cái chết của bà ấy rất đáng thương, không ai lo hậu sự cho bà ấy cả. Khi uỷ ban nhân dân phát hiện xác của Mỹ Trân thì bà ấy đã chết hai hôm rồi, cái xác cũng bắt đầu thối rữa.”
“Chuyện căn nhà của cô Thẩm, dì biết được những gì? Nghe nói là cháu của bà giúp giải quyết di sản của Thẩm Mỹ Trân đúng không?”
“Tôi cũng không biết gì nhiều. A Quảng đến giúp đỡ, vô tình phát hiện một bức di thư, chắc cũng không được gọi là di thư đâu nhỉ... Tôi cũng không biết rõ lắm về pháp luật. Bà ấy có viết nhật kí, trong nhật kí nói rằng căn nhà đó và đồ vật của bà ấy sẽ được để lại cho cháu của bà ấy. A Quảng giúp đỡ giải quyết chuyện này. Tôi chưa từng gặp qua đứa cháu của bà ấy. A Quảng nói là cậu trai trẻ đó khá là lanh lợi, nhưng không thích làm việc, suốt ngày rảnh rỗi chỉ biết ăn chơi. Hình như hồi còn trẻ cậu ấy muốn nối nghiệp ba mình định làm diễn viên nhưng cuối cùng không thành. Rồi đến bây giờ vẫn chưa tìm được việc gì làm cả.”
Ngày 21 tháng 8 năm 2007, điều tra về tình trạng đốt giấy tiền vàng bạc vào khoảng tháng tư, nằm ở đường Vương Gia Hạng. Kèm file ghi âm 04120070821.wav.
“... À, trước đây từng có người đến đó để đốt giấy tiền vàng bạc, nhưng tôi cũng không biết người đó là ai nữa. Người đó đốt giấy tiền vàng bạc vào khoảng đêm khuya và người đó chắc cũng không sống ở khu nhà này.”
“Ở đây người ta có hay đốt giấy tiền vàng bạc không?”
“Chắc cũng không nhiều lắm đâu. Tôi làm bảo vệ canh cổng ở đây đã được năm, sáu năm rồi, cũng chỉ có một lần là tôi tận mắt thấy qua người ta đốt giấy tiền vàng bạc mà thôi, hôm đó tôi có đến nói chuyện với người đốt giấy tiền vàng bạc đó. Tôi nghĩ chắc cũng còn nhiều hộ gia đình khác vẫn giữ truyền thống đốt giấy tiền vàng bạc, nhưng bình thường tôi đều không đi đường đó nên tôi cũng không rõ lắm.”
“Cám ơn.”
...
“... Khu này xưa cũ lắm rồi. Rất nhiều người già vẫn còn giữ truyền thống đốt giấy tiền vàng bạc. Đây cũng không hẳn là mê tính dị đoan gì cả mà đây như là một chỗ dựa tinh thần của họ, là dịp để họ có thể nhớ về những người đã khuất. khu dân cư của chúng tôi quản lí rất nghiêm ngặt, trong khu dân cư này tuyệt đối không được đốt giấy tiền vàng bạc. Chỉ có khi trong nhà có tang hoặc ngày giỗ gì đó thì mới được đốt giấy tiền vàng bạc thôi, nhưng phải báo trước cho bên tổ vệ sinh đường phố, để họ kịp thời đến đây quét dọn. Các cậu yên tâm, khu dân cư này được quản lí rất nghiêm ngặt.”
“Bên đầu đường bên kia có người đốt giấy tiền vàng bạc không? Tôi từng nghe nói, có người từng đến đó đốt giấy tiền vàng bạc mà.”
“Ra đến đầu đường bên kia thì cũng coi như là ra khỏi khu dân cư này rồi, cái đó thì chúng tôi có muốn quản cũng quản không được. Nhưng mà cũng không sao đâu, quản lí ở đây đều quen biết với bên phụ trách quét dọn vệ sinh khu phố này. Có gì thì quản lí cũng sẽ báo trước với họ một tiếng.”
“Anh cũng không biết là hộ gia đình nào đã đốt giấy tiền vàng bạc sao? Chắc không phải là những hộ gia đình sống trong toà nhà này đâu nhỉ?”
“Ừ. Chắc chắn không phải là những hộ gia đình sống trong toà nhà này. Vì những người sống ở đây đều là những người trung niên, con cháu của họ cũng đều đã lớn, sẽ không quậy phá gì. Căn nhà này thật sự là rất tốt đó...”
“Ngoại trừ căn nhà này, bên các anh còn có những căn nhà còn trống nào khác không? Chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này, mong rằng có thể hiểu rõ tình hình trước đã, chúng tôi cũng không muốn xảy ra xung đột tư tưởng với các hộ gia đình xung quanh.”
“Cái này có gì là xung đột tư tưởng đâu... Hừm, những chuyện như vậy, từ trước đến giờ tôi cũng không để ý lắm. Nhưng tôi biết được rằng, những người dân trong khu dân cư chúng tôi nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc cũng sẽ đến nghĩa địa để đốt. Bên này có rất nhiều hộ gia đình quyết định chôn người chết ở bên nghĩa địa. Ra khỏi cổng này bắt xe bus đến trạm cuối sau đó đổi sang chuyến xe đi đến nghĩa địa. Trước đây thì số người đốt giấy tiền vàng bạc khá là nhiều, nhưng hai năm trở lại đây thì càng lúc càng ít.”
“Ừ.”
...
“... Cho hỏi là đã từng có người đến đây mua giấy tiền vàng bạc rồi qua bên đầu đường bên kia đốt chưa?”
“Đầu đường sao? Ý cậu là đầu đường Vương Gia Hạng sao?”
“Đúng vậy.”
“Rất ít người qua bên đầu đường bên kia để đốt giấy tiền vàng bạc lắm. Ban ngày chắc chắn không thể đốt được. Những người phụ trách quét dọn đường phố sẽ không cho đốt đâu, những người khác cũng sẽ không thích. Nếu là buổi tối thì lâu lâu cũng có người chạy đến đó đốt nhưng cũng ít thôi. Đèn đường ở đây sáng trưng, buổi tối còn có nhiều hàng quán vỉa hè buôn bán ở đó, rất là náo nhiệt, không tiện để đốt giấy tiền vàng bạc đâu. Các cậu nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc thì hãy đến nghĩa địa đốt đi. Bắt xe buýt ở cổng khu dân cư bên kia, bắt đến trạm cuối sau đó đổi sang chuyến xe đi nghĩa địa. À đúng rồi, người nhà cậu chôn ở đâu vậy? Bên chúng tôi vào tiết thanh minh hằng năm đều có cho thuê xe khách, đi đâu cũng được, giá tiền vừa túi.”
“Vâng. Cám ơn.”
...
“Sếp, tình hình sao rồi?”
“Xung quanh khu vực này thì đều bình thường cả.”
“Chắc không phải là do đạp phải vòng đốt giấy tiền vàng bạc đâu nhỉ?”
“Có lẽ là vậy.”
Ngày 22 tháng 8 năm 2007, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 04120070822.wav.
[... Các cậu nếu muốn đốt giấy tiền vàng bạc thì hãy đến nghĩa địa đốt đi...]
“Các cậu đến hỏi thăm tình hình đốt giấy ở khu dân cư đó sao?”
“Đúng vậy. Sao rồi? Anh có nghe được gì bất thường không?”
“Tôi rất buồn khi phải nói ra điều này, tôi không nghe được có gì bất thường cả. Tiếng động thì rất là nhiều nhưng mà lại không có gì bất thường cả.”
“Tôi biết ngay mà. Ôi trời, cái thứ đó rốt cuộc là thứ gì vậy hả? Sếp, hay là chúng ta đặt bẫy bắt nó đi. Linh, cô có bẫy gì thích hợp để bắt nó không?”
“Đợi đã.”
“Đợi sao? Thẩm Trúc đã không còn sống ở đó nữa. Chúng ta phải đích thân dụ và bắt nó thôi.”
“Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì kì.”
“Có cần phải điều tra về Thẩm Trúc không?”
“Sao? Cậu phát hiện được gì sao?”
“Không có gì, chỉ là trực giác thôi.”
“Một người chỉ nghiện máy tính như cậu mà cũng tin vào trực giác à? Trực giác là sở trường của những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật như chúng tôi.”
“Ha ha! Ma Cô, anh mà cũng được gọi là người trong giới nghệ thuật sao?”
“Cậu thì biết cái gì chứ?”
“Cái cậu Trương Quảng đó có chút kì lạ. Chúng ta có thể thử điều tra cậu ta.”
“Cậu ta không có vấn đề gì, trên người khá sạch sẽ.”
“Không phải là vấn đề sạch sẽ hay không mà là vấn đề khác kìa. Anh ta xuất hiện trong những chuyện này, tôi cứ có cảm giác là lạ sao ấy.”
“Chúng ta bắt tay vào điều tra từ bà nội Trương Quảng xem sao.”
Ngày 25 tháng 8 năm 2007, liên lạc với bà nội Trương Quảng – Giang Y. Kèm file ghi âm 04120070825.wav.
“Thẩm Mỹ Trân sao... Ai... Bà ấy rất là đáng thương. Bên uỷ ban nhân dân tìm được xác của bà ấy, muốn kiếm một người thân để lo hậu sự cho bà ấy cũng không có, cuối cùng bên uỷ ban nhân dân tìm đến chỗ làm việc của chúng tôi, vì vậy mà tôi mới biết được chuyện này, tôi liền bảo A Quảng đến giúp đỡ bà ấy.”
“Dì có thể nói rõ hơn về chuyện của bà Thẩm không? Toà soạn chúng tôi rất quan tâm đến vấn đề cuộc sống của người già độc thân. Chúng tôi muốn tìm hiểu kĩ hơn về bà Thẩm Mỹ Trân này.”
“Chuyện của bà ấy à... Tôi già rồi nên phản ứng hơi chậm, các cậu đừng có hối tôi.”
“Không sao. Bà có thể từ từ suy nghĩ rồi kể với chúng tôi.”
“Ừ. Bà ấy và tôi cùng nhau làm việc ở xưởng dệt may. Chúng tôi là những nữ thợ dệt. Vào khoảng thời gian kinh tế đất nước khó khăn, rất nhiều người bị sa thải dẫn đến mất việc, lúc đó chúng tôi không bị sa thải. Rất may là ông chủ của xưởng dệt đó biết suy nghĩ sâu xa, tiến hành cải cách từ trước, chúng tôi mới không bị mất việc. Xưởng chúng tôi đãi ngộ tốt, đời sống công nhân yên ổn. Vào lúc đó, những công nhân trong xưởng chúng tôi muốn tìm được nửa kia của mình cũng khá dễ ấy chứ. Thẩm Mỹ Trân cũng có tìm được đối tượng ưng ý nhưng cả hai lần đều không thành. Sau đó tôi có nghe người ta nói là hai lần không thành đều là do người nhà bà ấy phản đối. Bà ấy có một người anh trai, anh trai bà ấy là một người diễn viên. Lúc bấy giờ, người làm nghề diễn viên khá là hiếm hoi. Tuy anh trai bà ấy không nổi tiếng lắm nhưng vẫn đủ sống và có dư dả. Vả lại anh trai bà ấy trông khá là đẹp trai, người nhà bà ấy ai ai cũng đẹp trai xinh gái cả, đương nhiên là người nhà bà ấy sẽ muốn bà ấy làm đám cưới với một người đẹp trai rồi, vậy mới xưng đôi chứ.”
“Sau đó thì sao?”
“Chọn qua chọn lại cũng không chọn được ai ưng ý, cuối cùng Thẩm Mỹ Trân vẫn không lấy được chồng. Lúc đó không có như bây giờ đâu, không tồn tại thứ gọi là tình yêu đâu, quen nhau là phải tiến tới hôn nhân, sinh con đẻ cái. Thời đó tình yêu trai gái là một thứ xa xỉ. Những người bằng tuổi bà ấy thì ai ai cũng bắt đầu làm đám cưới, sinh con đẻ cái. Những người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn đều muốn tìm người bằng tuổi với mình để kết hôn. Ngoại trừ những người này ra thì cũng chỉ còn lại những gã đàn ông có vợ mất sớm hoặc đã li dị, Thẩm Mỹ Trân không ưng ý người nào cả. Cứ chọn qua chọn lại như vậy, đến cuối cùng thì Thẩm Mỹ Trân cũng không có kết hôn với ai cả, đến sau này thì bà ấy cũng không còn hứng thú gì với chuyện kết hôn này nữa. Vì chuyện này mà khiến cho quan hệ giữa bà ấy và những người trong gia đình trở nên căng thẳng. Anh trai và chị dâu của bà ấy là loại người biết ăn nói. Tôi có gặp qua họ hai lần... Bọn họ là người dẻo miệng. Tính tình Thẩm Mỹ Trân rất tốt, nhưng bà ấy hơi hướng nội, bà ấy với anh trai và chị dâu của bà ấy như người ở hai thế giới khác nhau vậy. Đến khi ba mẹ họ qua đời, hai anh em bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.”
“Cháu của cô Thẩm nói là dáng vẻ bà ấy trông rất già.”
“Quả thật là nhìn từ bên ngoài trông bà ấy rất già. Sống không vui vẻ gì thì sao không già nhanh được? Nhưng mà vài năm sau đó thì bà ấy trông có vẻ đỡ hơn, có thể là do bà ấy đã nghĩ thông suốt. Bà ấy chỉ sống một mình, khá là cô độc nhưng bà ấy cũng đã quen với cuộc sống như vậy rồi, bà ấy cũng thường tìm việc để làm. Buổi hội họp đồng nghiệp hai năm trước, tôi có nghe bà ấy nói rằng bà ấy ở nhà thường dệt áo len, may vá, rồi thêu thùa các thứ. Ngoài ra bà ấy còn rất thích xem sách, bà ấy có xem qua rất nhiều sách. Uỷ ban nhân dân khu phố cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi bà ấy, cuộc sống cũng khá yên ổn. Nhưng mà cái chết của bà ấy rất đáng thương, không ai lo hậu sự cho bà ấy cả. Khi uỷ ban nhân dân phát hiện xác của Mỹ Trân thì bà ấy đã chết hai hôm rồi, cái xác cũng bắt đầu thối rữa.”
“Chuyện căn nhà của cô Thẩm, dì biết được những gì? Nghe nói là cháu của bà giúp giải quyết di sản của Thẩm Mỹ Trân đúng không?”
“Tôi cũng không biết gì nhiều. A Quảng đến giúp đỡ, vô tình phát hiện một bức di thư, chắc cũng không được gọi là di thư đâu nhỉ... Tôi cũng không biết rõ lắm về pháp luật. Bà ấy có viết nhật kí, trong nhật kí nói rằng căn nhà đó và đồ vật của bà ấy sẽ được để lại cho cháu của bà ấy. A Quảng giúp đỡ giải quyết chuyện này. Tôi chưa từng gặp qua đứa cháu của bà ấy. A Quảng nói là cậu trai trẻ đó khá là lanh lợi, nhưng không thích làm việc, suốt ngày rảnh rỗi chỉ biết ăn chơi. Hình như hồi còn trẻ cậu ấy muốn nối nghiệp ba mình định làm diễn viên nhưng cuối cùng không thành. Rồi đến bây giờ vẫn chưa tìm được việc gì làm cả.”
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ