Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 140: Hai cái chìa khóa
“Tụ Bảo Bồn chọn ư?” Tí Còi giật giật lông mày.
“Tôi biết mọi người không tin, lúc đầu tôi cũng không có tin. Nhưng Đào Hải đem căn hộ trả nợ, tôi sang tên chủ hộ cũng hợp pháp mà phải không?” Trương Giai Hâm nói.
“Nếu đã vậy sao cậu còn tới phòng giải tỏa và di dời tìm chúng tôi làm gì? Lúc nãy sao lại phải nói dối?” Tí Còi hỏi.
Trương Giai Hâm bị hỏi đến cứng họng không biết nói gì. Gã Béo lại tiếp tục hỏi thêm vài câu, Trương Giai Hâm liền toát mồ hôi hột.
Thấy không thể che giấu được nữa, Trương Giai Hâm bể mánh, đành thành thật khai báo: “Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, hỏi thăm người khu này mới biết Đào Hải là thằng cờ bạc, mắc nợ suốt. Ngoài mặt thì nói đem căn hộ cho tôi, chìa khóa đưa cho tôi, nhưng đâu thể tính vậy được, chủ nợ của ông ta nhiều vô số kể, còn có thằng con ruột nữa. Tôi cũng biết chút ít luật pháp. Căn hộ này dù thế nào cũng không thể rơi vào tay tôi, không lo lắng sao được? Biết được việc di dời, tôi liền hỏi thăm thêm, nếu như nhiều tiền thì tôi được hưởng nhiều một chút, nên mới tìm đến các anh. Lúc đó tôi còn chưa vào trong này, chìa khóa lọt vào tay tôi cũng đáng sợ chứ, nhà Đào Hải nghèo như vậy, đến lúc đó người ta tưởng tôi trộm đồ thì sao? Lúc trước tôi có đọc báo, biết là bên này xảy ra vụ nổ bom, tôi lại đến đây xem tình hình thế nào, tò mò nên mở cửa vào xem sao, sau đó...
“Sau đó thì sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Đôi mắt của Trương Giai Hâm xoay tròn: “Sau đó tôi cảm thấy Đào Hải nói rất có lý, đây chính là Tụ Bảo Bồn, tôi phải ở lại nơi này.”
Rõ ràng là đang nói dối mà.
Quách Ngọc Khiết lộ vẻ nữ hiệp thời đại học, vỗ mạnh lên tường, mạnh đến nỗi lớp bụi trên tường rơi vãi xuống nền, lúc buông tay ra, mặt tường của căn hộ kiểu cũ bốc nguyên lớp vôi lớn như thạch cao, vỡ vụn dưới sàn nhà. Quách Ngọc Khiết đã kìm sức dữ lắm, tôi, Tí Còi và Gã Béo có thể làm chứng.
Trương Giai Hâm run cầm cập.
“Vị này không phải nhân viên Cục Cảnh sát, đây là bạn của cháu gái tôi.” Trần Dật Hàm chèn vào một câu rất đúng lúc.
Không phải cảnh sát, có đánh Trương Giai Hâm cũng chỉ tính là vụ án gây gổ dân sự, cùng lắm là tội tổn thương cố ý, lại còn có Cục trưởng Cục Cảnh sát Trần Dật Hàm ở đây, kết quả ra sao cũng biết trước rồi.
Trương Giai Hâm không dám tiếp tục làm bậy nữa, cậu ta nói: “Điều này tôi cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ là cảm giác thế thôi, giác quan thứ sáu, trực giác, chính là nó.”
“Vậy trực giác của cậu là gì? Ở đây có thể kiếm tiền sao? Cậu trông Đào Hải là loại người có thể kiếm tiền được sao?” Tí Còi châm chọc.
Trương Giai Hâm lau mồ hôi trên trán, “Không phải kiếm tiền, mà là... nên ở lại đây.”
Lời nói này của Trương Giai Hâm khiến chúng tôi đều khó hiểu. Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi nhìn Trần Dật Hàm như đang suy nghĩ điều gì, rồi mở miệng hỏi Trương Giai Hâm: “Đào Hải lúc đó nói với cậu thế nào?”
Trương Giai Hâm nhớ lại một lúc, “Chính là nói căn hộ cho tôi, dùng để trả nợ.”
“Rồi cậu nhận chìa khóa luôn hả?”
“Chìa khóa là do ông ta nhét vào tay tôi, tôi muốn ông ta đưa tôi đi làm thủ tục sang tên, ông ta đồng ý rồi, nhưng sau đó mãi không liên lạc được, nên tôi mới đến hỏi thăm khu nhà này.”
“Cậu cũng dễ bị bỏ qua quá nhỉ.” Tí Còi lại châm chọc thêm một câu.
Trương Giai Hâm ngây ngô cười ha hả.
“Rốt cuộc ông ta nói với cậu như thế nào?” Tôi lại hỏi lần nữa, nhấn mạnh từng chữ hơn.
Trương Giai Hâm cười gượng, “Chính là điều tôi nói với anh rồi đó…”
“Cậu còn nói Tụ Bảo Bồn đã giúp cậu nữa.” Tí Còi cắt ngang lời của Trương Giai Hâm.
“Đó cũng là điều Đào Hải nói. Không phải lúc đưa tôi chìa khóa mà là lúc mượn tiền tôi.” Trương Giai Hâm lộ vẻ mặt vô tội.
“Tại sao ông ta lại mượn tiền cậu?”
“Không biết nữa. Thật ra, cũng không phải mượn tiền. Tôi chạy xe chở hàng, đi khắp nơi giao hàng, Đào Hải nhờ tôi vận chuyển một kiện hàng, hình thức thanh toán là trả tiền đặt cọc trước, vừa đi vừa về, lúc về kết toán mới biết, lúc tôi về ông ta không có tiền kết toán, liền viết vé hoàn trả.”
“Như vậy mà cậu cũng đồng ý sao?” Gã Béo kinh ngạc, “Không phải giữ lại hàng là được sao?”
Đây là quy định thông thường. Giữ lại hàng hóa còn hơn giấy ghi nợ. Ít nhất vật dụng liên quan đến lợi nhuận của thương gia thay thế, bọn họ cần đem về đúng thời hạn, nếu không đủ, chính mình có thể bán hàng hóa, từ đó chỉ phải chịu một phần nợ thôi.
“Những hàng hóa ấy không có giá trị. Ông ta làm công trình hy vọng, tặng một xe cặp sách cho trường tiểu học ở vùng núi, mua hoa quả trồng ở nơi đó. Trái táo nhỏ như vậy, lại không ngọt, khô queo, có thể bán được mấy đồng? Tôi phải tìm loại khác để bán, còn cần tìm nơi tiêu thụ.” Trương Giai Hâm nhắc tới chuyện này thì bụng càng bực tức, khoa tay múa chân để miêu tả độ lớn nhỏ của trái táo.
Chúng tôi liền yên lặng.
Tôi hỏi: “Ông ta làm công trình hy vọng sao?”
Trương Giai Hâm gật đầu, “Tiền đặt cọc đưa khá là dễ dàng, còn nói với tôi những điều rất có đạo lý, hỗ trợ cho những trường tiểu học trên núi kia, đồng thời giúp người ở đó vận chuyển trái cây ra bán. Lúc gặp tôi, ông ta mặc một bộ đồ tây, cái tướng như tướng của sếp vậy. Còn nói cái gì mua vé số có thể phát tài, người làm ăn thì kiếm chút đỉnh, số dư cũng không ít, nên đem ra làm chuyện tốt.”
“Người dân vùng núi bên kia biết ông ta sao?”
“Biết chứ. Nghe nói ông ta còn viện trợ cho khá nhiều trường học. Mọi người nói xem ông ta có phải bị bệnh không? Bản thân thì mắc bao nhiêu là nợ, còn quyên góp cho người khác nữa.” Trương Giai Hâm chửi.
Tôi cũng muốn đồng ý với Trương Giai Hâm. Con người Đào Hải, tôi càng nghĩ càng không hiểu. Không phải bị ma nhập thì chắc có bệnh thật.
“Tiền ông ta viện trợ trường học cũng mắc nợ hả?” Trần Hiểu Khâu đặt ra một khả năng khác.
Trương Giai Hâm mở to cái miệng, như thế cả buổi mới thốt ra một câu: “Đúng là bệnh thật rồi.”
“Lúc đó ông ta nói với cậu, Tụ Bảo Bồn cho cậu ư?” Tôi hỏi.
Trương Giai Hâm gật đầu. “Tôi còn tức trái táo nơi đó mà ông ta nói đây, đến nơi rồi mới biết không đúng.”
“Vậy sao cậu biết căn hộ này mới là Tụ Bảo Bồn?”
“Lúc ông ta đưa chìa khóa cho tôi có nói.” Trương Giai Hâm lắc đầu, “Nếu ở đây mà di dời thì xem như là Tụ Bảo Bồn rồi còn gì?”
Di dời bồi thường không thể thiếu được, chia một căn hộ lớn hơn rồi thêm một phần tiền là dư sức, chỉ là vị trí căn hộ và số tiền mặt phải xem chính sách cụ thể thế nào.
Chỉ là Tụ Bảo Bồn mà Đào Hải nói chắc chắn không phải việc di dời này mà là bản thân căn hộ.
Tôi nhìn xung quanh phòng khách, vẫn không thấy gì lạ cả. Chỉ có một cảm giác lạ lúc mở cửa thôi, giống như có hiệu ứng mở rương báu vậy. Âm thanh đó rốt cuộc là gì? Cứ cảm giác có gì đó rất quen tai, chính là cảm giác đó, cũng có chút người quen thuộc, có thể xem như trực giác.
Trần Dật Hàm đột nhiên đi tới, cầm cùng lúc hai chiếc chìa khóa trong tay. Chúng tôi không biết anh ta muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta. Trần Dật Hàm thử từng chiếc chìa một. Chiếc chìa do cảnh sát làm lại mở được cửa dễ dàng, chiếc chìa của Trương Giai Hâm đến cả ổ khóa cũng cắm không vào.
“Ủa?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên, “Để tôi thử xem.”
Trần Dật Hàm không cản cô ấy.
Quách Ngọc Khiết thử dùng hết sức lực của cô cũng không thể đút chiếc chìa khóa vào được. Rõ ràng là chiếc chìa không đúng.
Trần Dật Hàm nói với Trương Giai Hâm, “Cậu qua đó thử mở xem.”
Trương Giai Hâm ngơ ngác, nhưng cũng nghe lời, kết quả là chiếc chìa đút vào ổ khóa dễ như cắt đậu hũ vậy. Trương Giai Hâm hết cả hồn, liền giải thích: “Thật sự tôi không phải làm nghề đó mà!”
Tình cảnh ấy thật sự mắc cười nhưng chúng tôi cũng không cười nổi.
Đào Hải nói Tụ Bảo Bồn cho Trương Giai Hâm rồi, bây giờ xem ra, đích thực là cho cậu ta.
Có lẽ nào, cánh cửa này mới là nguồn cội của vấn đề?
Tôi quan sát kỹ cánh cửa này, trong đầu lóe lên dòng suy nghĩ rồi lại thôi. Cửa là do cảnh sát lắp đặt, không thể nào có vấn đề gì được. Hay là do chiếc chìa khóa? Tôi đem chìa khóa qua xem, không có cảm giác gì. Tiếp đó, tự tôi mở cửa thì lại có cảm giác đó, không phải ảo giác.
Cánh cửa có thể là linh thể.
Tôi nghĩ đến khái niệm mà Thanh Diệp từng nói. Vậy, vật liên hệ là gì? Nguyên hình của cái này lại là gì chứ?
Nhóm dịch: Hình Phong
“Tôi biết mọi người không tin, lúc đầu tôi cũng không có tin. Nhưng Đào Hải đem căn hộ trả nợ, tôi sang tên chủ hộ cũng hợp pháp mà phải không?” Trương Giai Hâm nói.
“Nếu đã vậy sao cậu còn tới phòng giải tỏa và di dời tìm chúng tôi làm gì? Lúc nãy sao lại phải nói dối?” Tí Còi hỏi.
Trương Giai Hâm bị hỏi đến cứng họng không biết nói gì. Gã Béo lại tiếp tục hỏi thêm vài câu, Trương Giai Hâm liền toát mồ hôi hột.
Thấy không thể che giấu được nữa, Trương Giai Hâm bể mánh, đành thành thật khai báo: “Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, hỏi thăm người khu này mới biết Đào Hải là thằng cờ bạc, mắc nợ suốt. Ngoài mặt thì nói đem căn hộ cho tôi, chìa khóa đưa cho tôi, nhưng đâu thể tính vậy được, chủ nợ của ông ta nhiều vô số kể, còn có thằng con ruột nữa. Tôi cũng biết chút ít luật pháp. Căn hộ này dù thế nào cũng không thể rơi vào tay tôi, không lo lắng sao được? Biết được việc di dời, tôi liền hỏi thăm thêm, nếu như nhiều tiền thì tôi được hưởng nhiều một chút, nên mới tìm đến các anh. Lúc đó tôi còn chưa vào trong này, chìa khóa lọt vào tay tôi cũng đáng sợ chứ, nhà Đào Hải nghèo như vậy, đến lúc đó người ta tưởng tôi trộm đồ thì sao? Lúc trước tôi có đọc báo, biết là bên này xảy ra vụ nổ bom, tôi lại đến đây xem tình hình thế nào, tò mò nên mở cửa vào xem sao, sau đó...
“Sau đó thì sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Đôi mắt của Trương Giai Hâm xoay tròn: “Sau đó tôi cảm thấy Đào Hải nói rất có lý, đây chính là Tụ Bảo Bồn, tôi phải ở lại nơi này.”
Rõ ràng là đang nói dối mà.
Quách Ngọc Khiết lộ vẻ nữ hiệp thời đại học, vỗ mạnh lên tường, mạnh đến nỗi lớp bụi trên tường rơi vãi xuống nền, lúc buông tay ra, mặt tường của căn hộ kiểu cũ bốc nguyên lớp vôi lớn như thạch cao, vỡ vụn dưới sàn nhà. Quách Ngọc Khiết đã kìm sức dữ lắm, tôi, Tí Còi và Gã Béo có thể làm chứng.
Trương Giai Hâm run cầm cập.
“Vị này không phải nhân viên Cục Cảnh sát, đây là bạn của cháu gái tôi.” Trần Dật Hàm chèn vào một câu rất đúng lúc.
Không phải cảnh sát, có đánh Trương Giai Hâm cũng chỉ tính là vụ án gây gổ dân sự, cùng lắm là tội tổn thương cố ý, lại còn có Cục trưởng Cục Cảnh sát Trần Dật Hàm ở đây, kết quả ra sao cũng biết trước rồi.
Trương Giai Hâm không dám tiếp tục làm bậy nữa, cậu ta nói: “Điều này tôi cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ là cảm giác thế thôi, giác quan thứ sáu, trực giác, chính là nó.”
“Vậy trực giác của cậu là gì? Ở đây có thể kiếm tiền sao? Cậu trông Đào Hải là loại người có thể kiếm tiền được sao?” Tí Còi châm chọc.
Trương Giai Hâm lau mồ hôi trên trán, “Không phải kiếm tiền, mà là... nên ở lại đây.”
Lời nói này của Trương Giai Hâm khiến chúng tôi đều khó hiểu. Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi nhìn Trần Dật Hàm như đang suy nghĩ điều gì, rồi mở miệng hỏi Trương Giai Hâm: “Đào Hải lúc đó nói với cậu thế nào?”
Trương Giai Hâm nhớ lại một lúc, “Chính là nói căn hộ cho tôi, dùng để trả nợ.”
“Rồi cậu nhận chìa khóa luôn hả?”
“Chìa khóa là do ông ta nhét vào tay tôi, tôi muốn ông ta đưa tôi đi làm thủ tục sang tên, ông ta đồng ý rồi, nhưng sau đó mãi không liên lạc được, nên tôi mới đến hỏi thăm khu nhà này.”
“Cậu cũng dễ bị bỏ qua quá nhỉ.” Tí Còi lại châm chọc thêm một câu.
Trương Giai Hâm ngây ngô cười ha hả.
“Rốt cuộc ông ta nói với cậu như thế nào?” Tôi lại hỏi lần nữa, nhấn mạnh từng chữ hơn.
Trương Giai Hâm cười gượng, “Chính là điều tôi nói với anh rồi đó…”
“Cậu còn nói Tụ Bảo Bồn đã giúp cậu nữa.” Tí Còi cắt ngang lời của Trương Giai Hâm.
“Đó cũng là điều Đào Hải nói. Không phải lúc đưa tôi chìa khóa mà là lúc mượn tiền tôi.” Trương Giai Hâm lộ vẻ mặt vô tội.
“Tại sao ông ta lại mượn tiền cậu?”
“Không biết nữa. Thật ra, cũng không phải mượn tiền. Tôi chạy xe chở hàng, đi khắp nơi giao hàng, Đào Hải nhờ tôi vận chuyển một kiện hàng, hình thức thanh toán là trả tiền đặt cọc trước, vừa đi vừa về, lúc về kết toán mới biết, lúc tôi về ông ta không có tiền kết toán, liền viết vé hoàn trả.”
“Như vậy mà cậu cũng đồng ý sao?” Gã Béo kinh ngạc, “Không phải giữ lại hàng là được sao?”
Đây là quy định thông thường. Giữ lại hàng hóa còn hơn giấy ghi nợ. Ít nhất vật dụng liên quan đến lợi nhuận của thương gia thay thế, bọn họ cần đem về đúng thời hạn, nếu không đủ, chính mình có thể bán hàng hóa, từ đó chỉ phải chịu một phần nợ thôi.
“Những hàng hóa ấy không có giá trị. Ông ta làm công trình hy vọng, tặng một xe cặp sách cho trường tiểu học ở vùng núi, mua hoa quả trồng ở nơi đó. Trái táo nhỏ như vậy, lại không ngọt, khô queo, có thể bán được mấy đồng? Tôi phải tìm loại khác để bán, còn cần tìm nơi tiêu thụ.” Trương Giai Hâm nhắc tới chuyện này thì bụng càng bực tức, khoa tay múa chân để miêu tả độ lớn nhỏ của trái táo.
Chúng tôi liền yên lặng.
Tôi hỏi: “Ông ta làm công trình hy vọng sao?”
Trương Giai Hâm gật đầu, “Tiền đặt cọc đưa khá là dễ dàng, còn nói với tôi những điều rất có đạo lý, hỗ trợ cho những trường tiểu học trên núi kia, đồng thời giúp người ở đó vận chuyển trái cây ra bán. Lúc gặp tôi, ông ta mặc một bộ đồ tây, cái tướng như tướng của sếp vậy. Còn nói cái gì mua vé số có thể phát tài, người làm ăn thì kiếm chút đỉnh, số dư cũng không ít, nên đem ra làm chuyện tốt.”
“Người dân vùng núi bên kia biết ông ta sao?”
“Biết chứ. Nghe nói ông ta còn viện trợ cho khá nhiều trường học. Mọi người nói xem ông ta có phải bị bệnh không? Bản thân thì mắc bao nhiêu là nợ, còn quyên góp cho người khác nữa.” Trương Giai Hâm chửi.
Tôi cũng muốn đồng ý với Trương Giai Hâm. Con người Đào Hải, tôi càng nghĩ càng không hiểu. Không phải bị ma nhập thì chắc có bệnh thật.
“Tiền ông ta viện trợ trường học cũng mắc nợ hả?” Trần Hiểu Khâu đặt ra một khả năng khác.
Trương Giai Hâm mở to cái miệng, như thế cả buổi mới thốt ra một câu: “Đúng là bệnh thật rồi.”
“Lúc đó ông ta nói với cậu, Tụ Bảo Bồn cho cậu ư?” Tôi hỏi.
Trương Giai Hâm gật đầu. “Tôi còn tức trái táo nơi đó mà ông ta nói đây, đến nơi rồi mới biết không đúng.”
“Vậy sao cậu biết căn hộ này mới là Tụ Bảo Bồn?”
“Lúc ông ta đưa chìa khóa cho tôi có nói.” Trương Giai Hâm lắc đầu, “Nếu ở đây mà di dời thì xem như là Tụ Bảo Bồn rồi còn gì?”
Di dời bồi thường không thể thiếu được, chia một căn hộ lớn hơn rồi thêm một phần tiền là dư sức, chỉ là vị trí căn hộ và số tiền mặt phải xem chính sách cụ thể thế nào.
Chỉ là Tụ Bảo Bồn mà Đào Hải nói chắc chắn không phải việc di dời này mà là bản thân căn hộ.
Tôi nhìn xung quanh phòng khách, vẫn không thấy gì lạ cả. Chỉ có một cảm giác lạ lúc mở cửa thôi, giống như có hiệu ứng mở rương báu vậy. Âm thanh đó rốt cuộc là gì? Cứ cảm giác có gì đó rất quen tai, chính là cảm giác đó, cũng có chút người quen thuộc, có thể xem như trực giác.
Trần Dật Hàm đột nhiên đi tới, cầm cùng lúc hai chiếc chìa khóa trong tay. Chúng tôi không biết anh ta muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta. Trần Dật Hàm thử từng chiếc chìa một. Chiếc chìa do cảnh sát làm lại mở được cửa dễ dàng, chiếc chìa của Trương Giai Hâm đến cả ổ khóa cũng cắm không vào.
“Ủa?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên, “Để tôi thử xem.”
Trần Dật Hàm không cản cô ấy.
Quách Ngọc Khiết thử dùng hết sức lực của cô cũng không thể đút chiếc chìa khóa vào được. Rõ ràng là chiếc chìa không đúng.
Trần Dật Hàm nói với Trương Giai Hâm, “Cậu qua đó thử mở xem.”
Trương Giai Hâm ngơ ngác, nhưng cũng nghe lời, kết quả là chiếc chìa đút vào ổ khóa dễ như cắt đậu hũ vậy. Trương Giai Hâm hết cả hồn, liền giải thích: “Thật sự tôi không phải làm nghề đó mà!”
Tình cảnh ấy thật sự mắc cười nhưng chúng tôi cũng không cười nổi.
Đào Hải nói Tụ Bảo Bồn cho Trương Giai Hâm rồi, bây giờ xem ra, đích thực là cho cậu ta.
Có lẽ nào, cánh cửa này mới là nguồn cội của vấn đề?
Tôi quan sát kỹ cánh cửa này, trong đầu lóe lên dòng suy nghĩ rồi lại thôi. Cửa là do cảnh sát lắp đặt, không thể nào có vấn đề gì được. Hay là do chiếc chìa khóa? Tôi đem chìa khóa qua xem, không có cảm giác gì. Tiếp đó, tự tôi mở cửa thì lại có cảm giác đó, không phải ảo giác.
Cánh cửa có thể là linh thể.
Tôi nghĩ đến khái niệm mà Thanh Diệp từng nói. Vậy, vật liên hệ là gì? Nguyên hình của cái này lại là gì chứ?
Nhóm dịch: Hình Phong
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ