Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 128: Cháy
Tôi không thể chịu đựng được tốc độ lái xe chậm rề rà của Trần Hiểu Khâu nên giành lấy chìa khóa, định ngồi vào vị trí ghế lái.
Trần Dật Hàm rút chìa khóa xe từ tay tôi một cách dễ dàng, rồi đẩy tôi ra ghế sau.
“Cục trưởng Trần, tôi…” Tôi đang tính nổi giận.
“Để tôi lái xe.” Trần Dật Hàm lên tiếng chặn họng tôi.
Trần Hiểu Khâu kéo tôi ngồi ra ghế sau, trấn an tôi: “Anh cứ yên tâm, kỹ thuật lái xe của chú tôi rất giỏi, còn lái rất nhanh nữa.”
Tôi đành phải nhẫn nhịn.
Đúng như Trần Hiểu Khâu nói, kỹ thuật lái xe của Trần Dật Hàm rất giỏi, hơn nữa, kỳ lạ là vào thời điểm giờ cao điểm buổi sáng mà vẫn có thể lái một cách thông suốt suôn sẻ như vậy, khống chế được tốc độ xe, không phải đợi một lần đèn đỏ nào, cũng không dừng lại một giây nào trên đường, cứ chạy thẳng một mạch tới trường trung học số Mười Tám.
Cổng trước của trường trung học số Mười Tám bị niêm phong, có một số học sinh không biết chuyện nên vẫn đến trường, sau đó được thầy cô bảo quay về, hoặc được đưa tới dãy phòng học tổng hợp.
Trần Dật Hàm xuất trình thẻ cảnh sát nên xe được chạy thẳng vào trong khuôn viên trường trung học số Mười Tám một cách thuận lợi.
Trên đường đi tôi gọi điện thoại cho em gái, nó bấm từ chối cuộc gọi sau đó gửi cho tôi một tin nhắn bảo là đang ở phòng tự học, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi gửi tin nhắn lại cho nó thì nó im bặt luôn. Tôi lo lắng gọi lại lần nữa, chỉ nghe thấy lời nhắn của tổng đài “Thuê bao mà quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.” Tôi càng lo lắng hơn.
“Lâm Kỳ, anh đã mơ thấy gì vậy?” Trần Hiểu Khâu đợi tôi tắt điện thoại rồi mới lên tiếng hỏi.
“Họ muốn báo thù. Tần Di Quyên ở đâu?” Tôi sốt ruột hỏi.
Tôi không có số điện thoại của Tần Di Quyên.
Trần Dật Hàm cũng không có luôn, nhưng anh ta có thân phận của một Cục trưởng Cục Cảnh sát, lãnh đạo của trường nhận được điện thoại của bảo vệ thì nhanh chóng ra nghênh đón.
Trần Dật Hàm hỏi thẳng: “Cô Tần Di Quyên của trường các anh hiện đang ở đâu?”
Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây, chạy thẳng tới dãy phòng học lớp 12.
Lãnh đạo trong trường kinh ngạc nhìn tôi, rồi trả lời “Cô Trần hả? Chắc cô ấy đang ở trong văn phòng”
Trần Hiểu Khâu chạy theo sau tôi, “Lâm Kỳ!”
Tôi chạy nhanh như bay, phía sau vọng tới tiếng gọi xa lạ, có lẽ là tiếng của vị lãnh đạo trong trường. Tôi cũng không quan tâm tới nữa.
Ngoài vùng phủ sóng… điện thoại của đứa em gái đột nhiên ngoài vùng phủ sóng! Tôi có một linh cảm cực kỳ không lành, xông thẳng tới dãy phòng học lớp 12.
Dãy phòng học lớp 12 vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng giảng bài văng vẳng của giáo viên.
Tôi vừa bước vào dãy phòng học, thì cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực.
Họ đang ở đây!
Tôi bước nhanh về phía trước, hơi thở dồn dập, nhất thời hét không ra tiếng, nếu không thì nhất định sẽ hét lên một tiếng “cháy rồi”, để tất cả những người trong dãy phòng học nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lên tới lầu hai, tôi nhìn thấy một bóng lưng.
“Tần Di Quyên!” Tôi hét rống lên.
Tần Di Quyên quay đầu lại, nhìn tôi một lúc lâu, “Anh là…”
“Mau chạy ra ngoài!” Tôi đưa tay ra định nắm lấy Tần Di Quyên.
Cô ấy ở đây thì những con ma kia cũng đang ở đây!
Các giáo viên trong lớp học đi ra ngoài xem có chuyện gì, “Này, cậu là ai? Cậu làm gì vậy hả?”
“Lâm Kỳ!” Tiếng kêu của Trần Hiểu Khâu từ lầu dưới vọng tới.
Lầu dưới có tiếng ồn ào huyên náo.
Tôi đẩy cô giáo kia ra.
Tần Di Quyên cau mày lại, né vài bước, đang định lên tiếng, thì đột nhiên ánh mắt lướt qua tôi.
Tôi cảm thấy sau lưng có một luồng khí nóng, vừa xoay đầu lại nhìn thì cảm thấy sợ hãi hơn.
Ngọn lửa thình lình xuất hiện ở hành lang, không phải làm đám cháy lớn mà là hai ngọn lửa, chúng từng bước đi tới bên này từ chỗ lối ra của cầu thang
Tần Di Quyên cùng tất cả học sinh, giáo viên xung quanh đó đều kinh ngạc sợ hãi.
“Cháy rồi!”
“Á, cháy rồi!”
“Đừng xô đẩy, đừng chen lấn! Đừng làm ồn!” Các giáo viên không quan tâm gì tới tôi nữa.
“Bình cứu hỏa ở đâu! Mau đi lấy bình cứu hỏa!”
“Các em đừng mất cử động, chúng tôi đi lấy bình cứu hỏa ngay đây.”
Họ nghĩ hai ngọn lửa kia là người bị lửa thiêu cháy.
Các thầy cô cầm lấy bình cứu hỏa ở hành lang, xịt vào hai ngọn lửa kia, bọt trắng bắn ra tung tóe, nhưng ngọn lửa lại không hề yếu đi, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Choang choang!
Bình xịt lửa rơi xuống đất.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng hai ngọn lửa này không bình thường.
Tôi nhào tới, nắm chặt cánh tay của Tần Di Quyên, “Cô mau cút khỏi chỗ này đi!”
Tần Di Quyên đang dán chặt mắt vào hai ngọn lửa kia, hai mắt mở to trừng trừng, hai con ngươi gần như muốn rơi ra ngoài.
“Mau cút đi!” Tôi lôi kéo Tần Di Quyên.
Trong lúc nói chuyện, tôi ngửi thấy mùi khói sặc sụa. Khói xuất hiện trong hàng lang, tiếng ho không ngớt. Hai ngọn lửa kia ngày càng lớn, tôi còn nghe thấy cả tiếng bước chân loạn xạ.
“Không thể có chuyện này được, họ đã chết cả rồi!” Tần Di Quyên hét lên, giật tay ra khỏi tay tôi.
Mu bàn tay tôi đau rát, không kịp ngăn lại cô ta, chỉ đứng nhìn Tần Di Quyên quay đầu bỏ chạy. Cô ta định chạy xuống lầu dưới từ cầu thang phía bên kia, nhưng lại hoảng hốt thét lớn, chạy ngược lên lầu trên.
Tôi nhìn thấy ngọn lửa bước lên từng bậc cầu thang, đuổi theo Tần Di Quyên với tốc độ vừa phải.
Bắt buộc phải đem cái mầm họa này ném ra khỏi dãy phòng học!
Tôi hạ quyết tâm, băng qua hai ngọn lửa kia và cả tiếng la hét kinh hãi của tất cả các giáo viên và học sinh xung quanh, chạy thẳng lên lầu trên bằng cầu thang không có hồn ma.
Tần Di Quyên ngã sấp xuống đất, kinh hãi, giận dữ gào thét, cô ta đẩy hết các giáo viên, học sinh đang không ngừng la hét kia ra, lao thẳng vào trong một phòng học nào đó.
“Anh!”
Tôi tình cờ nhìn thấy em gái của tôi đang đứng ở ngay cửa phòng học đó. Con bé định đi ra ngoài thì bị Tần Di Quyên đâm thẳng vào. Nó bị đâm ngã lăn ra đất, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt khi bị đâm phải và sửng sốt khi nhìn thấy tôi, lại còn bị Tần Di Quyên giẫm lên một cái, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Mẹ nó! Tôi không kiềm được bắt chước theo Quách Ngọc Khiết chửi tục, rồi nhanh chân chen qua đám đông hỗn loạn, đi vào trong lớp học, kéo em tôi đứng phắt dậy, ôm vào trong lòng.
“Anh! Anh!” Em tôi không kiềm chế được khóc lớn lên.
“Không sao nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.” Tôi nhìn sang Tần Di Quyên một cái, sau đó lại nhìn sang ngọn lửa đang nối bước nhau bước lên bậc cầu thang, khiến cho đám đông kinh sợ kia. Tôi cắn răng, quyết định đưa đứa em gái ra ngoài trước, sau đó...
“Sao lại không ra ngoài được thế này!”
“Cứu với!”
“Cửa ở đâu? Tại sao lại không có cửa vậy?”
“Mở cửa sổ đi!”
“Không mở được! Tất cả cửa sổ đều không mở được”
Tiếng gào thét thảm thiết bao trùm cả tòa nhà.
Tôi bỗng dưng nhớ tới giấc mơ của Trương Tuyết. Lớp họ có 34 người, cũng la hét như vậy, rồi nối nhau gục ngã xuống đất mà chết.
Cả tòa nhà đều đã bị bọn chúng bao trùm cả rồi, chúng sẽ không buông tha bất kỳ người nào đâu.
“Anh!” Đứa em gái nắm chặt lấy áo của tôi không buông.
Tôi nhìn sang hai ngọn lửa kia, tức giận hét lên: “Các người muốn gì! Các người muốn giết chết hết tất cả mọi người giống như Tần Di Quyên, kẻ mà các người oán hận kia sao? Trương Tuyết! Mau thả những người khác ra!”
Các giáo viên và học sinh đều không bị lửa bén vào người, nhưng họ cũng đã hít rất nhiều khói, cho nên lúc này đã có người ngất xỉu ngã xuống đất rồi, cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ chết mất!
Em gái kinh ngạc nhìn tôi, mắt vẫn còn rưng rưng, “Anh, anh đang nói gì thế?”
Những ngọn lửa đó bất tri bất giác, đi vào trong lớp học.
Những ai đang trong phòng học còn có thể cử động được đều liều mạng chạy ra ngoài. Tiếng hét của Tần Di Quyên vang vọng khắp căn phòng.
“Chúng mày đã chết cả rồi! Tao đã giết chết hết chúng mày rồi! Không thể nào! Không thể có chuyện này được!”
Dường như Tần Di Quyên nhìn thấy được thứ gì đó mà tôi không thấy được, cô ta biết đằng sau những ngọn lửa này là những khuôn mặt trẻ quen thuộc, cũng chính vì vậy mà hoảng sợ. Có thể là cô ta đang đập cửa sổ, tiếng bùm bùm liên lục vang lên trong phòng học.
“Anh…” Em gái kéo lấy áo của tôi.
Tôi cúi đầu xuống thì nhìn thấy nó đang khóc lóc, cả người run lên bần bật, nhưng không hề có chút khó chịu hay đau đớn gì, chỉ là sắc mặt lúc thì xanh xao lúc thì trắng bệt.
Con bé không bị hít phải khói sao?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi mở nút áo con bé tới cổ, nhìn thấy trên xương quai xanh của nó có hai đoạn dây màu đỏ.
Bùa hộ thân của văn phòng Thanh Diệp!
Đám khói này do ma quỷ giở trò, không phải là khói thật, vậy thì…
Tôi hạ quyết tâm, nắm lấy bả vai của con bé đẩy nó ra, “Tiểu Vân, em đứng im ở đó đừng cử động,“ nói xong, tôi lao thẳng vào trong phòng học, không cần nhìn mà lao thẳng vào trong ngọn lửa.
Trần Dật Hàm rút chìa khóa xe từ tay tôi một cách dễ dàng, rồi đẩy tôi ra ghế sau.
“Cục trưởng Trần, tôi…” Tôi đang tính nổi giận.
“Để tôi lái xe.” Trần Dật Hàm lên tiếng chặn họng tôi.
Trần Hiểu Khâu kéo tôi ngồi ra ghế sau, trấn an tôi: “Anh cứ yên tâm, kỹ thuật lái xe của chú tôi rất giỏi, còn lái rất nhanh nữa.”
Tôi đành phải nhẫn nhịn.
Đúng như Trần Hiểu Khâu nói, kỹ thuật lái xe của Trần Dật Hàm rất giỏi, hơn nữa, kỳ lạ là vào thời điểm giờ cao điểm buổi sáng mà vẫn có thể lái một cách thông suốt suôn sẻ như vậy, khống chế được tốc độ xe, không phải đợi một lần đèn đỏ nào, cũng không dừng lại một giây nào trên đường, cứ chạy thẳng một mạch tới trường trung học số Mười Tám.
Cổng trước của trường trung học số Mười Tám bị niêm phong, có một số học sinh không biết chuyện nên vẫn đến trường, sau đó được thầy cô bảo quay về, hoặc được đưa tới dãy phòng học tổng hợp.
Trần Dật Hàm xuất trình thẻ cảnh sát nên xe được chạy thẳng vào trong khuôn viên trường trung học số Mười Tám một cách thuận lợi.
Trên đường đi tôi gọi điện thoại cho em gái, nó bấm từ chối cuộc gọi sau đó gửi cho tôi một tin nhắn bảo là đang ở phòng tự học, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi gửi tin nhắn lại cho nó thì nó im bặt luôn. Tôi lo lắng gọi lại lần nữa, chỉ nghe thấy lời nhắn của tổng đài “Thuê bao mà quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.” Tôi càng lo lắng hơn.
“Lâm Kỳ, anh đã mơ thấy gì vậy?” Trần Hiểu Khâu đợi tôi tắt điện thoại rồi mới lên tiếng hỏi.
“Họ muốn báo thù. Tần Di Quyên ở đâu?” Tôi sốt ruột hỏi.
Tôi không có số điện thoại của Tần Di Quyên.
Trần Dật Hàm cũng không có luôn, nhưng anh ta có thân phận của một Cục trưởng Cục Cảnh sát, lãnh đạo của trường nhận được điện thoại của bảo vệ thì nhanh chóng ra nghênh đón.
Trần Dật Hàm hỏi thẳng: “Cô Tần Di Quyên của trường các anh hiện đang ở đâu?”
Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây, chạy thẳng tới dãy phòng học lớp 12.
Lãnh đạo trong trường kinh ngạc nhìn tôi, rồi trả lời “Cô Trần hả? Chắc cô ấy đang ở trong văn phòng”
Trần Hiểu Khâu chạy theo sau tôi, “Lâm Kỳ!”
Tôi chạy nhanh như bay, phía sau vọng tới tiếng gọi xa lạ, có lẽ là tiếng của vị lãnh đạo trong trường. Tôi cũng không quan tâm tới nữa.
Ngoài vùng phủ sóng… điện thoại của đứa em gái đột nhiên ngoài vùng phủ sóng! Tôi có một linh cảm cực kỳ không lành, xông thẳng tới dãy phòng học lớp 12.
Dãy phòng học lớp 12 vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng giảng bài văng vẳng của giáo viên.
Tôi vừa bước vào dãy phòng học, thì cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực.
Họ đang ở đây!
Tôi bước nhanh về phía trước, hơi thở dồn dập, nhất thời hét không ra tiếng, nếu không thì nhất định sẽ hét lên một tiếng “cháy rồi”, để tất cả những người trong dãy phòng học nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lên tới lầu hai, tôi nhìn thấy một bóng lưng.
“Tần Di Quyên!” Tôi hét rống lên.
Tần Di Quyên quay đầu lại, nhìn tôi một lúc lâu, “Anh là…”
“Mau chạy ra ngoài!” Tôi đưa tay ra định nắm lấy Tần Di Quyên.
Cô ấy ở đây thì những con ma kia cũng đang ở đây!
Các giáo viên trong lớp học đi ra ngoài xem có chuyện gì, “Này, cậu là ai? Cậu làm gì vậy hả?”
“Lâm Kỳ!” Tiếng kêu của Trần Hiểu Khâu từ lầu dưới vọng tới.
Lầu dưới có tiếng ồn ào huyên náo.
Tôi đẩy cô giáo kia ra.
Tần Di Quyên cau mày lại, né vài bước, đang định lên tiếng, thì đột nhiên ánh mắt lướt qua tôi.
Tôi cảm thấy sau lưng có một luồng khí nóng, vừa xoay đầu lại nhìn thì cảm thấy sợ hãi hơn.
Ngọn lửa thình lình xuất hiện ở hành lang, không phải làm đám cháy lớn mà là hai ngọn lửa, chúng từng bước đi tới bên này từ chỗ lối ra của cầu thang
Tần Di Quyên cùng tất cả học sinh, giáo viên xung quanh đó đều kinh ngạc sợ hãi.
“Cháy rồi!”
“Á, cháy rồi!”
“Đừng xô đẩy, đừng chen lấn! Đừng làm ồn!” Các giáo viên không quan tâm gì tới tôi nữa.
“Bình cứu hỏa ở đâu! Mau đi lấy bình cứu hỏa!”
“Các em đừng mất cử động, chúng tôi đi lấy bình cứu hỏa ngay đây.”
Họ nghĩ hai ngọn lửa kia là người bị lửa thiêu cháy.
Các thầy cô cầm lấy bình cứu hỏa ở hành lang, xịt vào hai ngọn lửa kia, bọt trắng bắn ra tung tóe, nhưng ngọn lửa lại không hề yếu đi, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Choang choang!
Bình xịt lửa rơi xuống đất.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng hai ngọn lửa này không bình thường.
Tôi nhào tới, nắm chặt cánh tay của Tần Di Quyên, “Cô mau cút khỏi chỗ này đi!”
Tần Di Quyên đang dán chặt mắt vào hai ngọn lửa kia, hai mắt mở to trừng trừng, hai con ngươi gần như muốn rơi ra ngoài.
“Mau cút đi!” Tôi lôi kéo Tần Di Quyên.
Trong lúc nói chuyện, tôi ngửi thấy mùi khói sặc sụa. Khói xuất hiện trong hàng lang, tiếng ho không ngớt. Hai ngọn lửa kia ngày càng lớn, tôi còn nghe thấy cả tiếng bước chân loạn xạ.
“Không thể có chuyện này được, họ đã chết cả rồi!” Tần Di Quyên hét lên, giật tay ra khỏi tay tôi.
Mu bàn tay tôi đau rát, không kịp ngăn lại cô ta, chỉ đứng nhìn Tần Di Quyên quay đầu bỏ chạy. Cô ta định chạy xuống lầu dưới từ cầu thang phía bên kia, nhưng lại hoảng hốt thét lớn, chạy ngược lên lầu trên.
Tôi nhìn thấy ngọn lửa bước lên từng bậc cầu thang, đuổi theo Tần Di Quyên với tốc độ vừa phải.
Bắt buộc phải đem cái mầm họa này ném ra khỏi dãy phòng học!
Tôi hạ quyết tâm, băng qua hai ngọn lửa kia và cả tiếng la hét kinh hãi của tất cả các giáo viên và học sinh xung quanh, chạy thẳng lên lầu trên bằng cầu thang không có hồn ma.
Tần Di Quyên ngã sấp xuống đất, kinh hãi, giận dữ gào thét, cô ta đẩy hết các giáo viên, học sinh đang không ngừng la hét kia ra, lao thẳng vào trong một phòng học nào đó.
“Anh!”
Tôi tình cờ nhìn thấy em gái của tôi đang đứng ở ngay cửa phòng học đó. Con bé định đi ra ngoài thì bị Tần Di Quyên đâm thẳng vào. Nó bị đâm ngã lăn ra đất, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt khi bị đâm phải và sửng sốt khi nhìn thấy tôi, lại còn bị Tần Di Quyên giẫm lên một cái, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Mẹ nó! Tôi không kiềm được bắt chước theo Quách Ngọc Khiết chửi tục, rồi nhanh chân chen qua đám đông hỗn loạn, đi vào trong lớp học, kéo em tôi đứng phắt dậy, ôm vào trong lòng.
“Anh! Anh!” Em tôi không kiềm chế được khóc lớn lên.
“Không sao nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.” Tôi nhìn sang Tần Di Quyên một cái, sau đó lại nhìn sang ngọn lửa đang nối bước nhau bước lên bậc cầu thang, khiến cho đám đông kinh sợ kia. Tôi cắn răng, quyết định đưa đứa em gái ra ngoài trước, sau đó...
“Sao lại không ra ngoài được thế này!”
“Cứu với!”
“Cửa ở đâu? Tại sao lại không có cửa vậy?”
“Mở cửa sổ đi!”
“Không mở được! Tất cả cửa sổ đều không mở được”
Tiếng gào thét thảm thiết bao trùm cả tòa nhà.
Tôi bỗng dưng nhớ tới giấc mơ của Trương Tuyết. Lớp họ có 34 người, cũng la hét như vậy, rồi nối nhau gục ngã xuống đất mà chết.
Cả tòa nhà đều đã bị bọn chúng bao trùm cả rồi, chúng sẽ không buông tha bất kỳ người nào đâu.
“Anh!” Đứa em gái nắm chặt lấy áo của tôi không buông.
Tôi nhìn sang hai ngọn lửa kia, tức giận hét lên: “Các người muốn gì! Các người muốn giết chết hết tất cả mọi người giống như Tần Di Quyên, kẻ mà các người oán hận kia sao? Trương Tuyết! Mau thả những người khác ra!”
Các giáo viên và học sinh đều không bị lửa bén vào người, nhưng họ cũng đã hít rất nhiều khói, cho nên lúc này đã có người ngất xỉu ngã xuống đất rồi, cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ chết mất!
Em gái kinh ngạc nhìn tôi, mắt vẫn còn rưng rưng, “Anh, anh đang nói gì thế?”
Những ngọn lửa đó bất tri bất giác, đi vào trong lớp học.
Những ai đang trong phòng học còn có thể cử động được đều liều mạng chạy ra ngoài. Tiếng hét của Tần Di Quyên vang vọng khắp căn phòng.
“Chúng mày đã chết cả rồi! Tao đã giết chết hết chúng mày rồi! Không thể nào! Không thể có chuyện này được!”
Dường như Tần Di Quyên nhìn thấy được thứ gì đó mà tôi không thấy được, cô ta biết đằng sau những ngọn lửa này là những khuôn mặt trẻ quen thuộc, cũng chính vì vậy mà hoảng sợ. Có thể là cô ta đang đập cửa sổ, tiếng bùm bùm liên lục vang lên trong phòng học.
“Anh…” Em gái kéo lấy áo của tôi.
Tôi cúi đầu xuống thì nhìn thấy nó đang khóc lóc, cả người run lên bần bật, nhưng không hề có chút khó chịu hay đau đớn gì, chỉ là sắc mặt lúc thì xanh xao lúc thì trắng bệt.
Con bé không bị hít phải khói sao?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi mở nút áo con bé tới cổ, nhìn thấy trên xương quai xanh của nó có hai đoạn dây màu đỏ.
Bùa hộ thân của văn phòng Thanh Diệp!
Đám khói này do ma quỷ giở trò, không phải là khói thật, vậy thì…
Tôi hạ quyết tâm, nắm lấy bả vai của con bé đẩy nó ra, “Tiểu Vân, em đứng im ở đó đừng cử động,“ nói xong, tôi lao thẳng vào trong phòng học, không cần nhìn mà lao thẳng vào trong ngọn lửa.
Tác giả :
Khố Kỳ Kỳ