Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 46: Chữa thương
Cố tam lão gia lúng túng cúi đầu, cả người giống như bị sụp đổ đến nơi, tích tụ ở chỗ nào, trải qua lần đó đối với ông mà nói rõ ràng là một sự đả kích trí mạng.
Một người chỉ cần sự tự tin và sự tự tôn bị sỉ nhục, sẽ rất khó có thể bắt đầu dựng thẳng lại thắt lưng.
Cố lão phu nhân rõ ràng cũng không biết chuyện lần này.
Cố tam phu nhân mím môi một cái, "Nếu không lão gia nhà chúng ta làm sao lại tình nguyện bị mẹ quở trách, cũng không chịu ra cửa."
Cố lão phu nhân giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Cố tam phu nhân nói tiếp: "Hiện tại lại có chuyện của Lục gia, Vương gia từng bước một dồn Cố gia chúng ta đến bên vách núi."
Bỗng nhiên Lang Hoa cảm thấy tam thẩm thông qua lần này, cả người giống như trở nên thông minh hơn.
Cố lão phu nhân nâng mắt lên nhìn Cố tam phu nhân một chút, "Vậy ngươi nghĩ là xảy ra chuyện gì?"
Cố tam phu nhân nói: "Dựa vào mấy người hạ nhân như Lư ma ma, không thể nào làm được chuyện như vậy." Nói xong lại nhìn thoáng qua Lang Hoa một cái thật sâu, "Con dâu nghĩ là do căn nhà chúng ta mua ở huyện Đan Đồ này không được tốt cho lắm, cần phải tìm một người tinh thông huyền học tới nhìn một chút. Lang Hoa nhận thức đại hòa thượng Dược Vương trong miếu, nếu không thì mời đại hòa thượng về để làm một lễ cúng."
Sai một ly, đi một dặm.
Lang Hoa nhịn không được cũng bị tam thẩm làm cho tức giận đến bật cười.
Huyền học, lễ cúng?
Tam thẩm còn có thể nghĩ ra được cái gì?
Sắc mặt của Cố lão phu nhân nhất thời trở nên xanh xám, đảo mắt liền ho khan, "Lão tam... Đi... Đem thê tử của ngươi dẫn đi trông coi cho tốt... Nếu còn để cho nó ra ngoài... cũng đừng trách ta không khách khí, trực tiếp đưa nó tới gia am..."
Cố tam phu nhân nhất thời kinh ngạc, bà ta lại nói sai cái gì ư?
Cố tam lão gia vội vàng dập đầu với Cố lão phu nhân, sau đó dẫn theo Cố tam phu nhân rời khỏi gian phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cố lão phu nhân, Lang Hoa và Cố Thế Ninh.
Cố Thế Ninh bưng một chén trà nóng từ trong tay của Khương ma ma đưa lên cho Cố lão phu nhân.
"Lão phu nhân, ngài cũng đừng quá tức giận." Cố Thế Ninh dừng một chút, "Sớm phát hiện cũng coi như là chuyện tốt, còn có thể có thời gian làm chuẩn bị, ít nhất đã nói rõ ràng cho Hàn tướng quân, miễn là phải bảo đảm lương thực chưa ra khỏi thành, đến khi bắt đầu chiến tranh cũng đều phải điều phối về quân đội."
Cố lão phu nhân chậm rãi xoay tròn tràng hạt trong tay, "Chỉ sợ số gạo này đã sớm không còn ở trong Trấn Giang. Ta vẫn biết những thương nhân này, bọn họ sẽ mượn thôn trang lớn ngoài thành Trấn Giang để dùng, đem nương thực giấu ở nơi đó, đợi đến khi chiến sự bắt đầu nổi lên, gạo liền biến thành vàng, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng sẽ có người mua."
"Cái loại này giúp người ta phát tài này chẳng những có sự dũng cảm sáng suốt còn phải có tin tức linh thông, muốn làm cho hắn đem thứ đã ăn vào nhổ ra, chỉ sợ là không dễ dàng." Cố lão phu nhân suy nghĩ một chút, "Không biết ở Giang Chiết lúc nào lại có một nhân vật số một như vậy?"
Cố Thế Ninh cẩn thận suy nghĩ, "Năm ngoái, chất nhi ở bên ngoài thu mua dược liệu có nghe nói một việc, trước đó vài ngày cháu đi đến Mao Sơn một chuyến để thu Huyền Hồ Tác, phát hiện đã bị người nhanh chân đến trước, mua đi với giá cao, lần này... cũng là tay không mà về, về sau qua nhiều lần thăm dò mới biết có một vị thương hộ họ Tần đến thu thuốc."
Lang Hoa biết, Huyền Hồ Tác của Mao Sơn ngoại trừ có thể trị ngoại thương còn có thể giảm đau.
Cố Thế Ninh nói: "Năm nay có chiến loạn, có thể thấy được dược liệu trị ngoại thương đều sẽ mua bán được với giá đắt."
Lang Hoa cảm thấy may mắn vì mình ở lại Trấn Giang.
Nếu như nàng rời đi giống như kiếp trước, kết quả cuối cùng nhận được chẳng qua là dân chúng bị tàn sát hàng loạt trong thành, căn bản không biết sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Cố lão phu nhân giống như đang ngồi thiền, "Từ từ sẽ đến, tất cả cuối cùng sẽ rõ ràng."
Tổ mẫu nói không sai, cuối cùng nàng sẽ tìm được tất cả đáp án.
Cố lão phu nhân phân phó Khương ma ma, "Rót chén trà đến cho tứ lão gia, ta có chuyện muốn nói với nó."
Khương ma ma đáp một tiếng.
Lang Hoa cũng nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.
Mới vừa đi tới trong viện, Tiêu ma ma vội vàng tiến lên đón đón, hướng về phía Lang Hoa gật đầu một cái, "Đã làm xong."
Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, cửa ải ngày hôm nay này đã qua, chuyện ngày mai cứ để lại cho ngày mai đến lo lắng đi!
"Hồ tiên sinh đâu? Hắn không có câu hỏi gì sao?"
Tiêu ma ma cười rộ lên, "Tiểu thư còn để cho nô tỳ chuẩn bị nhiều lí do giải thích như vậy, Hồ tiên sinh thấy được cũng chỉ là ngạc nhiên hô một tiếng, sau đó không có hỏi gì cả."
Đây là tính cách của Hồ Trọng Cốt, có thể là trước kia chịu quá nhiều đau khổ, đã học được cách bảo vệ mình, gặp phải chuện kỳ quái không chỉ không hỏi mà từ nay về sau cũng không hề đề cập tới.
Tiêu ma ma nói: "Hôm nay tiểu thư đã cực khổ rồi, nếu như không phải có tiểu thư, còn không biết phải xảy ra chuyện ồn ào gì nữa, thật sự lần này ngài đã thay đổi vận số của Cố gia."
Lang Hoa lắc đầu, "Ta có loại cảm giác kỳ quái, ta không hề cảm thấy ta đã thay đổi cái gì, ta chỉ là làm cho tất cả mọi chuyện trở lại con đường vốn có ban đầu."
Nàng không có cướp đi cái gì của bất cứ kẻ nào, không có đi hại người khác, nếu như Cố gia không bị người khác mưu hại, tất cả nguyên bản đều sẽ phát triển như vậy.
Lang Hoa trở lại phòng.
Tuy rằng A Mạt có đốt huân hương, nhưng vẫn lờ mờ có thể ngửi thấy được mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Nhìn thấy Lang Hoa, cả người A Mạt đều thở phào nhẹ nhõm, một bộ dáng vẻ khóc không ra nước mắt, "Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng đã trở về." Nói xong ánh mắt nhìn về phía trên giường.
Nàng còn từ chưa từng thấy qua cái dáng vẻ này của A Mạt.
Lang Hoa bước nhanh đi tới bên giường, mơ hồ thấy một người con gái mặc một cái váy màu hồng cánh sen ngắn tay an tĩnh nằm ở nơi đó, Lang Hoa kéo ra màn, ánh mặt trời buông xuống qua ke hở, cả người "nàng" thoáng cái liền trở nên sáng rõ, lông mi đen đặc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi giống như bông hoa hơi mím lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vừa vặn đem kim quang màu vàng trong ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt chậm rãi hô hấp, xa xôi mà mềm mại, chưa từng gấp gáp, có vẻ ung dung, thanh tao, lịch sự.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người đẹp như vậy, Lang Hoa nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Mỹ cảnh kiếp trước chưa thấy được, kiếp này không thể bỏ qua.
Đáng tiếc, "nàng" mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng lấp lánh tuyệt trần giống như một thanh dao, dù che đậy cũng không thể lấn át được ánh sáng sắc bén, bỗng chốc biến trở về thành một nam tử.
Từ trong cổ họng hắn phát ra một tia cười khẽ, "Cố đại tiểu thư hình như rất thất vọng." Vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, "nàng có thể từ từ nhìn, ta lại ngủ thêm một hồi nữa."
Lang Hoa nhịn không được cười ra tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía A Mạt, sắc mặt của A Mạt vẫn khó coi như cũ.
Lang Hoa không khỏi hỏi, "Hắn đã làm gì?"
A Mạt cắn môi lắc đầu, "Không có, không có làm cái gì, chỉ là..." Lấy ra một lọ kim sáng dược, "Hồ tiên sinh nói cách hai canh giờ phải thay đổi thuốc, hiện tại vừa lúc..."
Lang Hoa gật đầu, đứng dậy, ý bảo A Mạt qua để đổi thuốc.
A Mạt lại không chịu đi tới, dùng giọng nói vô cùng ủy khuất nói: "Tiểu thư... Hắn... Ta không dám..."
Thì ra A Mạt sợ cái này.
Nàng để cho Tiêu Ấp đi đến thôn trang bên kia, Tiêu ma ma đi trước phối hợp, hiện tại trong phòng vừa lúc không có người bên ngoài.
Chuyện của Triệu Linh càng ít người biết càng tốt.
Như thế này không thể nhờ người khác đến làm hộ, nàng chỉ có thể tự tay làm.
Lang Hoa nhận lấy bình thuốc trong tay A Mạt, "Có cái gì phải sợ?"
A Mạt nhỏ giọng nói: "Hắn rất đáng sợ, vết thương cũng... Cũng có thể sợ..."
Lang Hoa cởi áo trên người Triệu Linh, lộ ra vết thương trên bả vai của hắn.
Máu tươi đã đem mảnh vải thấm ướt, Lang Hoa nhẹ tay đem từng tầng vải một cắt đi, hai tầng tận cùng bên trong đã dính vào vết thương, khẽ kéo một chút, máu tươi cũng sẽ ồ ồ chảy ra, theo xuống còn có cả da thịt.
Lang Hoa nhìn thoáng qua Triệu Linh, Triệu Linh trên giường giống như là một người gỗ không có nửa điểm cảm giác.
Một người chỉ cần sự tự tin và sự tự tôn bị sỉ nhục, sẽ rất khó có thể bắt đầu dựng thẳng lại thắt lưng.
Cố lão phu nhân rõ ràng cũng không biết chuyện lần này.
Cố tam phu nhân mím môi một cái, "Nếu không lão gia nhà chúng ta làm sao lại tình nguyện bị mẹ quở trách, cũng không chịu ra cửa."
Cố lão phu nhân giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Cố tam phu nhân nói tiếp: "Hiện tại lại có chuyện của Lục gia, Vương gia từng bước một dồn Cố gia chúng ta đến bên vách núi."
Bỗng nhiên Lang Hoa cảm thấy tam thẩm thông qua lần này, cả người giống như trở nên thông minh hơn.
Cố lão phu nhân nâng mắt lên nhìn Cố tam phu nhân một chút, "Vậy ngươi nghĩ là xảy ra chuyện gì?"
Cố tam phu nhân nói: "Dựa vào mấy người hạ nhân như Lư ma ma, không thể nào làm được chuyện như vậy." Nói xong lại nhìn thoáng qua Lang Hoa một cái thật sâu, "Con dâu nghĩ là do căn nhà chúng ta mua ở huyện Đan Đồ này không được tốt cho lắm, cần phải tìm một người tinh thông huyền học tới nhìn một chút. Lang Hoa nhận thức đại hòa thượng Dược Vương trong miếu, nếu không thì mời đại hòa thượng về để làm một lễ cúng."
Sai một ly, đi một dặm.
Lang Hoa nhịn không được cũng bị tam thẩm làm cho tức giận đến bật cười.
Huyền học, lễ cúng?
Tam thẩm còn có thể nghĩ ra được cái gì?
Sắc mặt của Cố lão phu nhân nhất thời trở nên xanh xám, đảo mắt liền ho khan, "Lão tam... Đi... Đem thê tử của ngươi dẫn đi trông coi cho tốt... Nếu còn để cho nó ra ngoài... cũng đừng trách ta không khách khí, trực tiếp đưa nó tới gia am..."
Cố tam phu nhân nhất thời kinh ngạc, bà ta lại nói sai cái gì ư?
Cố tam lão gia vội vàng dập đầu với Cố lão phu nhân, sau đó dẫn theo Cố tam phu nhân rời khỏi gian phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cố lão phu nhân, Lang Hoa và Cố Thế Ninh.
Cố Thế Ninh bưng một chén trà nóng từ trong tay của Khương ma ma đưa lên cho Cố lão phu nhân.
"Lão phu nhân, ngài cũng đừng quá tức giận." Cố Thế Ninh dừng một chút, "Sớm phát hiện cũng coi như là chuyện tốt, còn có thể có thời gian làm chuẩn bị, ít nhất đã nói rõ ràng cho Hàn tướng quân, miễn là phải bảo đảm lương thực chưa ra khỏi thành, đến khi bắt đầu chiến tranh cũng đều phải điều phối về quân đội."
Cố lão phu nhân chậm rãi xoay tròn tràng hạt trong tay, "Chỉ sợ số gạo này đã sớm không còn ở trong Trấn Giang. Ta vẫn biết những thương nhân này, bọn họ sẽ mượn thôn trang lớn ngoài thành Trấn Giang để dùng, đem nương thực giấu ở nơi đó, đợi đến khi chiến sự bắt đầu nổi lên, gạo liền biến thành vàng, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng sẽ có người mua."
"Cái loại này giúp người ta phát tài này chẳng những có sự dũng cảm sáng suốt còn phải có tin tức linh thông, muốn làm cho hắn đem thứ đã ăn vào nhổ ra, chỉ sợ là không dễ dàng." Cố lão phu nhân suy nghĩ một chút, "Không biết ở Giang Chiết lúc nào lại có một nhân vật số một như vậy?"
Cố Thế Ninh cẩn thận suy nghĩ, "Năm ngoái, chất nhi ở bên ngoài thu mua dược liệu có nghe nói một việc, trước đó vài ngày cháu đi đến Mao Sơn một chuyến để thu Huyền Hồ Tác, phát hiện đã bị người nhanh chân đến trước, mua đi với giá cao, lần này... cũng là tay không mà về, về sau qua nhiều lần thăm dò mới biết có một vị thương hộ họ Tần đến thu thuốc."
Lang Hoa biết, Huyền Hồ Tác của Mao Sơn ngoại trừ có thể trị ngoại thương còn có thể giảm đau.
Cố Thế Ninh nói: "Năm nay có chiến loạn, có thể thấy được dược liệu trị ngoại thương đều sẽ mua bán được với giá đắt."
Lang Hoa cảm thấy may mắn vì mình ở lại Trấn Giang.
Nếu như nàng rời đi giống như kiếp trước, kết quả cuối cùng nhận được chẳng qua là dân chúng bị tàn sát hàng loạt trong thành, căn bản không biết sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Cố lão phu nhân giống như đang ngồi thiền, "Từ từ sẽ đến, tất cả cuối cùng sẽ rõ ràng."
Tổ mẫu nói không sai, cuối cùng nàng sẽ tìm được tất cả đáp án.
Cố lão phu nhân phân phó Khương ma ma, "Rót chén trà đến cho tứ lão gia, ta có chuyện muốn nói với nó."
Khương ma ma đáp một tiếng.
Lang Hoa cũng nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.
Mới vừa đi tới trong viện, Tiêu ma ma vội vàng tiến lên đón đón, hướng về phía Lang Hoa gật đầu một cái, "Đã làm xong."
Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, cửa ải ngày hôm nay này đã qua, chuyện ngày mai cứ để lại cho ngày mai đến lo lắng đi!
"Hồ tiên sinh đâu? Hắn không có câu hỏi gì sao?"
Tiêu ma ma cười rộ lên, "Tiểu thư còn để cho nô tỳ chuẩn bị nhiều lí do giải thích như vậy, Hồ tiên sinh thấy được cũng chỉ là ngạc nhiên hô một tiếng, sau đó không có hỏi gì cả."
Đây là tính cách của Hồ Trọng Cốt, có thể là trước kia chịu quá nhiều đau khổ, đã học được cách bảo vệ mình, gặp phải chuện kỳ quái không chỉ không hỏi mà từ nay về sau cũng không hề đề cập tới.
Tiêu ma ma nói: "Hôm nay tiểu thư đã cực khổ rồi, nếu như không phải có tiểu thư, còn không biết phải xảy ra chuyện ồn ào gì nữa, thật sự lần này ngài đã thay đổi vận số của Cố gia."
Lang Hoa lắc đầu, "Ta có loại cảm giác kỳ quái, ta không hề cảm thấy ta đã thay đổi cái gì, ta chỉ là làm cho tất cả mọi chuyện trở lại con đường vốn có ban đầu."
Nàng không có cướp đi cái gì của bất cứ kẻ nào, không có đi hại người khác, nếu như Cố gia không bị người khác mưu hại, tất cả nguyên bản đều sẽ phát triển như vậy.
Lang Hoa trở lại phòng.
Tuy rằng A Mạt có đốt huân hương, nhưng vẫn lờ mờ có thể ngửi thấy được mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Nhìn thấy Lang Hoa, cả người A Mạt đều thở phào nhẹ nhõm, một bộ dáng vẻ khóc không ra nước mắt, "Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng đã trở về." Nói xong ánh mắt nhìn về phía trên giường.
Nàng còn từ chưa từng thấy qua cái dáng vẻ này của A Mạt.
Lang Hoa bước nhanh đi tới bên giường, mơ hồ thấy một người con gái mặc một cái váy màu hồng cánh sen ngắn tay an tĩnh nằm ở nơi đó, Lang Hoa kéo ra màn, ánh mặt trời buông xuống qua ke hở, cả người "nàng" thoáng cái liền trở nên sáng rõ, lông mi đen đặc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi giống như bông hoa hơi mím lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vừa vặn đem kim quang màu vàng trong ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt chậm rãi hô hấp, xa xôi mà mềm mại, chưa từng gấp gáp, có vẻ ung dung, thanh tao, lịch sự.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người đẹp như vậy, Lang Hoa nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Mỹ cảnh kiếp trước chưa thấy được, kiếp này không thể bỏ qua.
Đáng tiếc, "nàng" mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng lấp lánh tuyệt trần giống như một thanh dao, dù che đậy cũng không thể lấn át được ánh sáng sắc bén, bỗng chốc biến trở về thành một nam tử.
Từ trong cổ họng hắn phát ra một tia cười khẽ, "Cố đại tiểu thư hình như rất thất vọng." Vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, "nàng có thể từ từ nhìn, ta lại ngủ thêm một hồi nữa."
Lang Hoa nhịn không được cười ra tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía A Mạt, sắc mặt của A Mạt vẫn khó coi như cũ.
Lang Hoa không khỏi hỏi, "Hắn đã làm gì?"
A Mạt cắn môi lắc đầu, "Không có, không có làm cái gì, chỉ là..." Lấy ra một lọ kim sáng dược, "Hồ tiên sinh nói cách hai canh giờ phải thay đổi thuốc, hiện tại vừa lúc..."
Lang Hoa gật đầu, đứng dậy, ý bảo A Mạt qua để đổi thuốc.
A Mạt lại không chịu đi tới, dùng giọng nói vô cùng ủy khuất nói: "Tiểu thư... Hắn... Ta không dám..."
Thì ra A Mạt sợ cái này.
Nàng để cho Tiêu Ấp đi đến thôn trang bên kia, Tiêu ma ma đi trước phối hợp, hiện tại trong phòng vừa lúc không có người bên ngoài.
Chuyện của Triệu Linh càng ít người biết càng tốt.
Như thế này không thể nhờ người khác đến làm hộ, nàng chỉ có thể tự tay làm.
Lang Hoa nhận lấy bình thuốc trong tay A Mạt, "Có cái gì phải sợ?"
A Mạt nhỏ giọng nói: "Hắn rất đáng sợ, vết thương cũng... Cũng có thể sợ..."
Lang Hoa cởi áo trên người Triệu Linh, lộ ra vết thương trên bả vai của hắn.
Máu tươi đã đem mảnh vải thấm ướt, Lang Hoa nhẹ tay đem từng tầng vải một cắt đi, hai tầng tận cùng bên trong đã dính vào vết thương, khẽ kéo một chút, máu tươi cũng sẽ ồ ồ chảy ra, theo xuống còn có cả da thịt.
Lang Hoa nhìn thoáng qua Triệu Linh, Triệu Linh trên giường giống như là một người gỗ không có nửa điểm cảm giác.
Tác giả :
Vân Nghê