Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 45: Nguyên nhân
Hàn ngự sử nhất thời nhíu mày, "Cái này... Sợ rằng không tốt?"
Đâu thể mạnh mẽ để cho nghười khác lưu ở trong thành.
Hàn Chương cười nhạt, "Bất kể là thu lương thực hay là bán lương thực, cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này để phát tài, bọn họ nhất định cũng sẽ không coi giữ ở bên trong Trấn Giang thành, đã sớm liền an bài đường lùi cho mình. Đã thế, ta sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, cho dù là sau này Trấn Giang thiếu lương thực, ta cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị bị đói bụng a."
Hàn Chương nói đến đây liền dừng một chút, "Nếu như Trấn Giang thành bị công phá, sẽ để cho những người đã sống chết mặc bay kia nhìn chiến tranh cuối cùng là như thế nào."
Lời nói này của Hàn Chương làm cho Cố tam phu nhân đang tìm cách rời khỏi Trấn Giang bị tan vỡ hoàn toàn, đã không còn lương thực, trông coi cái thành có khả năng sẽ bị công phá bất cứ lúc nào, chỉ cần nghĩ như vậy, đầu óc của Cố tam phu nhân liền mờ mịt, nhất thời lại bị ngất đi.
Cố Thế Ninh vội vàng phân phó Tiêu ma ma nâng Cố tam phu nhân đi xuống.
Hàn Chương đứng lên, đi mấy bước, thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt Lang Hoa, đưa tay liền đem Lang Hoa một lần nữa ôm lên ghế, Hàn Chương ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào Lang Hoa, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, làm cho hắn tăng thêm vài phần uy nghiêm, "Những lời này là ta hù dọa bọn họ thôi."
Kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp qua Hàn Chương, kiếp này được mặt đối mặt nói chuyện như thế này làm cho nàng cảm thấy thật giống như một giấc mộng.
Ở dưới thân ảnh cao lớn của Hàn Chương, Lang Hoa đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Lần đầu tiên làm cho nàng có loại cảm giác, mình thật sự là một đứa nhỏ tám tuổi.
Lang Hoa gật đầu.
Hàn Chương khẽ mỉm cười, ánh mắt như bảo thạch màu đen lóe ra ánh sáng rực rỡ, "Ta chưa bao giờ thua trận, Trấn Giang thành có ta ở đây, nhất định sẽ bình yên vô sự." Nói xong liền vươn tay ra sờ sờ đỉnh đầu của Lang Hoa, khóe miệng cũng tràn ra vài phần tươi cười.
...
Cố tam phu nhân ngồi ở trên giường khóc nỉ non, Cố lão phu nhân rất bất ngờ nhìn con dâu không hay tranh giành này, cho dù là Cố tam lão gia bình thường hay sợ bóng sợ gió trốn tránh không nói lời nào cũng bắt dầu đến răn dạy thê tử, "Làm sao ngươi có thể làm như vậy? Nương yên tâm để cho ngươi quản gia, ngươi thì tốt rồi, lại có thể lén lén lút lút mang lương thực đem đi bán."
Cố tam phu nhân khóc không thành tiếng, một tay ôm nhi tử, một tay ôm nữ nhi đang run rẩy.
Cố Linh Lung và Cố Bỉnh Chi từ trong lòng mẫu thân lộ ra con mắt nhìn tất cả những chuyện xảy ra trong phòng, trên mặt đều là thần sắc sợ sệt.
Cố lão phu nhân thấy thế phân phó Khương ma ma, "Đem nhị tiểu thư, đại thiếu gia dẫn đi ăm một chút điểm điểm tâm, hai đứa trẻ đều đã đói rồi."
Cố tam phu nhân nhất thời giống như là mất đi tấm bùa bảo mệnh, nắm tay của con trai không chịu buông ra.
Cố lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Thời điểm bán lương thực cũng không thấy như ngươi lo sợ như vậy. Ngươi cho là mình sinh ra hai hài tử thì ta sẽ không dám đuổi ngươi về nhà mẹ đẻ ư?"
Cố tam phu nhân sợ đến ngay cả tiếng khóc cũng đều trở nên nghẹn ngào.
Cố tam lão gia thấy thế cuối cùng nhịn không được "bịch" một tiếng, quỳ gối ở trước mặt Cố lão phu nhân, "Mẫu thân, mẹ tạm tha cho Ngọc Chi đi, nàng cũng là không có cách nào... Đều tại con... con... Đã biết cũng không ngăn nàng lại... Mẫu thân, nếu mẹ muốn xử phạt liền phạt cả nhi tử đi!"
Cố tam phu nhân mở to hai mắt nhìn cố tam lão gia, bà ta không nghĩ tới trượng phu vẫn luôn hèn yếu lại đứng ra che ở trước mặt mình vào lúc này.
Cố lão phu nhân nhìn nhi tử, sau một hồi lâu liền thở dài, "Ta thật hy vọng hai người các ngươi chỉ là một đôi vợ chồng nông phu, kiếp này không có hơi thở phú quý gì, chỉ cần các ngươi có thể sống cuộc sống gia đình tạm ổn."
Cố tam phu nhân nhất thời không hiểu lời của lão phu nhân là có ý gì.
Cố lão phu nhân hướng về phía Lang Hoa vẫy tay, để cho Lang Hoa ngồi ở bên người, sau đó nhìn về phía Cố Thế Ninh, "Để cho lão tứ chế giễu, các ngươi hẳn cũng biết, từ lúc Thế Hành mất, nhà của chúng ta cứ như vậy dần dần xuống dốc, hôm nay lại thêm ra một kẻ trộm trong nhà, nếu không phải Lang Hoa muốn hiến lương thực cho triều đình, lão thái bà ta đây chắc vẫn chẳng hay biết gì."
Sắc mặt của Cố Thế Ninh trở nên khó coi. Ông biết lão phu nhân chi chính đang quở trách mình, thời điểm lúc trước khi đại ca còn sống, mỗi ngày ông đều phải đến thỉnh an lão phu nhân chi chính. Lúc đại ca đi, ông lại rất ít khi đi, khi chi chính chuyển đến huyện Đan Đồ, trên cơ bản ngoại trừ lễ mừng năm mới thì ông sẽ không tới cửa. Ở trong lòng của lão phu nhân chi chính, nhất định sẽ cho ông là một con sói vong ân phụ nghĩa.
Lang Hoa nhìn thần sắc áy náy trên mặt của tứ thúc, nghe tổ mẫu trách mắng cũng không dám ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương nắm chặt cùng một chỗ. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu như một người thật sự là lang tâm cẩu phế, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị nói mấy câu liền khó chịu. Nhìn từ biểu hiện của tứ thúc, ông là rất quan tâm tới tổ mẫu và nàng, vậy tại sao khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, giống như là tổ mẫu nói, giống như sợ bị dính vào xúi quẩy?
Nhưng mà nếu như sợ bị liên lụy thì vì sao khi nghe thấy tin tức chi chính Cố gia gặp nạn, liền vội vàng không ngừng mà chạy tới hỗ trợ?
Trong này nhất định có một lý do mà bọn họ không biết.
Cố Thế Ninh hắng giọng một cái, "Tam tẩu, tẩu muốn để cho hai hài tử ở chỗ này nghe tẩu nhận sai phải không?"
Cố tam phu nhân hiểu rõ hơn nhiều, thả tay đang nắm chặt tay của Cố Bỉnh Chi ra.
Sau khi hai đứa con được mang đi, Cố tam phu nhân há miệng run rẩy quỳ gối xuống đất trước mặt Cố lão phu nhân, "Đều là ca ca của con đột nhiên si mê đánh bạc, ở Vinh Hầu quốc mở một nhà cái, cược thua hơn hai vạn lượng bạc, cha con vừa mới thấy, liền đi khắp nơi mượn bạc trả nợ cho ca ca con, rồi tìm đến chỗ con, con nào có tiền, sau đó..."
Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ có bán lương thực ở trên điền trang thôi ư?"
Cố tam phu nhân vội vàng khua tay, "Không có, không có, con dâu nào có ngốc như vậy, đem đồ vật bán cho người không thể thừa nhận được."
Nói xong lời này, Cố tam phu nhân hận không thể cắn đầu lưỡi của mình xuống.
Bà ta cũng không phải là ngốc như vậy nhưng cuối cùng vẫn đem lương thực bán ra.
Cố tam phu nhân khóc không ra nước mắt, "Ban đầu... Con dâu chỉ là đem bán đi một chút lông thú, thịt khô, chai chai lọ lọ đã bị vỡ trong thôn trang quanh năm suốt tháng còn dư lại, những thứ kia đều biến mất ở trong sổ sách trong kho, đã sớm không có người nào sẽ để ý, không nghĩ tới bán được giá cao."
"Sau đó... con lại trộm gạo."
Mặt Cố lão phu nhân trầm như nước.
Lang Hoa cũng phát hiện tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Thương nhân kia câu tam thẩm từng chút một, hết sức kiên trì, cẩn thận và thận trọng, cuối cùng đạt được mục đích là làm cho tam thẩm bán lương thực ra.
Như vậy, nàng muốn biết chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Cố lão phu nhân bỗng nhiên nói: "Ca ca ngươi thua tiền là từ lúc nào?"
Cố tam phu nhân nuốt nuốt một ngụm nước bọt, "Năm ngoái... Là mùa xuân năm ngoái."
Lang Hoa cẩn thận nhớ lại, mùa xuân năm ngoái, không có khả năng a, lúc ấy còn chưa có việc phản quân tạo phản, cho dù là thương nhân cũng không thể dự đoán được giá gạo năm nay sẽ tăng mạnh, nếu như nói có người cố gắng vì ngày hôm nay mà tính toán tam thẩm, trừ phi người nọ biết trước mọi chuyện.
Hoặc là, đã sớm nhìn trúng tiền tài của Cố gia, toàn bộ những thứ lúc trước đều là đang chuẩn bị, chỉ cần có thời cơ sẽ quả quyết hạ thủ.
Một suy nghĩ như vậy, lòng bàn tay của Lang Hoa không khỏi cũng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Cố lão phu nhân nói: "Xem ra danh tiếng bên ngoài của chi chính Cố gia sớm đã bị người mượn."
Trong lúc đó, Cố tam phu nhân giống như là nghĩ thông suốt cái gì đó, "Mẹ, ngài nói như vậy, con dâu cũng hiểu được... Từ sau khi đại bá qua đời, trong nhà này liền ngày càng sa sút, ngay cả nhà mẹ đẻ của con dâu cũng là... ca ca đang yên đang lành bỗng nhiên lại đi đánh bạc, lão gia vốn định học đại bá đi xử lý chuyện ở các thôn trang phân ưu cho nương, lại không nghĩ rằng... vừa ngủ một đêm ở nông hộ lại bị vu oan là thông dâm với nông phụ..."
Bầu không khí xấu hổ lại làm cho người khác ngạc nhiên nhất thời lan rộng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người của Cố tam lão gia.
Lang Hoa cũng không thể tin vào lỗ tai của mình, tam thúc hay bảo sao nghe vậy của nàng còn có thể tìm một nông phụ để thông dâm, điều này sao có thể? Làm sao lại xảy ra loại chuyện như thế này?
Đâu thể mạnh mẽ để cho nghười khác lưu ở trong thành.
Hàn Chương cười nhạt, "Bất kể là thu lương thực hay là bán lương thực, cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này để phát tài, bọn họ nhất định cũng sẽ không coi giữ ở bên trong Trấn Giang thành, đã sớm liền an bài đường lùi cho mình. Đã thế, ta sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, cho dù là sau này Trấn Giang thiếu lương thực, ta cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị bị đói bụng a."
Hàn Chương nói đến đây liền dừng một chút, "Nếu như Trấn Giang thành bị công phá, sẽ để cho những người đã sống chết mặc bay kia nhìn chiến tranh cuối cùng là như thế nào."
Lời nói này của Hàn Chương làm cho Cố tam phu nhân đang tìm cách rời khỏi Trấn Giang bị tan vỡ hoàn toàn, đã không còn lương thực, trông coi cái thành có khả năng sẽ bị công phá bất cứ lúc nào, chỉ cần nghĩ như vậy, đầu óc của Cố tam phu nhân liền mờ mịt, nhất thời lại bị ngất đi.
Cố Thế Ninh vội vàng phân phó Tiêu ma ma nâng Cố tam phu nhân đi xuống.
Hàn Chương đứng lên, đi mấy bước, thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt Lang Hoa, đưa tay liền đem Lang Hoa một lần nữa ôm lên ghế, Hàn Chương ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào Lang Hoa, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, làm cho hắn tăng thêm vài phần uy nghiêm, "Những lời này là ta hù dọa bọn họ thôi."
Kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp qua Hàn Chương, kiếp này được mặt đối mặt nói chuyện như thế này làm cho nàng cảm thấy thật giống như một giấc mộng.
Ở dưới thân ảnh cao lớn của Hàn Chương, Lang Hoa đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Lần đầu tiên làm cho nàng có loại cảm giác, mình thật sự là một đứa nhỏ tám tuổi.
Lang Hoa gật đầu.
Hàn Chương khẽ mỉm cười, ánh mắt như bảo thạch màu đen lóe ra ánh sáng rực rỡ, "Ta chưa bao giờ thua trận, Trấn Giang thành có ta ở đây, nhất định sẽ bình yên vô sự." Nói xong liền vươn tay ra sờ sờ đỉnh đầu của Lang Hoa, khóe miệng cũng tràn ra vài phần tươi cười.
...
Cố tam phu nhân ngồi ở trên giường khóc nỉ non, Cố lão phu nhân rất bất ngờ nhìn con dâu không hay tranh giành này, cho dù là Cố tam lão gia bình thường hay sợ bóng sợ gió trốn tránh không nói lời nào cũng bắt dầu đến răn dạy thê tử, "Làm sao ngươi có thể làm như vậy? Nương yên tâm để cho ngươi quản gia, ngươi thì tốt rồi, lại có thể lén lén lút lút mang lương thực đem đi bán."
Cố tam phu nhân khóc không thành tiếng, một tay ôm nhi tử, một tay ôm nữ nhi đang run rẩy.
Cố Linh Lung và Cố Bỉnh Chi từ trong lòng mẫu thân lộ ra con mắt nhìn tất cả những chuyện xảy ra trong phòng, trên mặt đều là thần sắc sợ sệt.
Cố lão phu nhân thấy thế phân phó Khương ma ma, "Đem nhị tiểu thư, đại thiếu gia dẫn đi ăm một chút điểm điểm tâm, hai đứa trẻ đều đã đói rồi."
Cố tam phu nhân nhất thời giống như là mất đi tấm bùa bảo mệnh, nắm tay của con trai không chịu buông ra.
Cố lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Thời điểm bán lương thực cũng không thấy như ngươi lo sợ như vậy. Ngươi cho là mình sinh ra hai hài tử thì ta sẽ không dám đuổi ngươi về nhà mẹ đẻ ư?"
Cố tam phu nhân sợ đến ngay cả tiếng khóc cũng đều trở nên nghẹn ngào.
Cố tam lão gia thấy thế cuối cùng nhịn không được "bịch" một tiếng, quỳ gối ở trước mặt Cố lão phu nhân, "Mẫu thân, mẹ tạm tha cho Ngọc Chi đi, nàng cũng là không có cách nào... Đều tại con... con... Đã biết cũng không ngăn nàng lại... Mẫu thân, nếu mẹ muốn xử phạt liền phạt cả nhi tử đi!"
Cố tam phu nhân mở to hai mắt nhìn cố tam lão gia, bà ta không nghĩ tới trượng phu vẫn luôn hèn yếu lại đứng ra che ở trước mặt mình vào lúc này.
Cố lão phu nhân nhìn nhi tử, sau một hồi lâu liền thở dài, "Ta thật hy vọng hai người các ngươi chỉ là một đôi vợ chồng nông phu, kiếp này không có hơi thở phú quý gì, chỉ cần các ngươi có thể sống cuộc sống gia đình tạm ổn."
Cố tam phu nhân nhất thời không hiểu lời của lão phu nhân là có ý gì.
Cố lão phu nhân hướng về phía Lang Hoa vẫy tay, để cho Lang Hoa ngồi ở bên người, sau đó nhìn về phía Cố Thế Ninh, "Để cho lão tứ chế giễu, các ngươi hẳn cũng biết, từ lúc Thế Hành mất, nhà của chúng ta cứ như vậy dần dần xuống dốc, hôm nay lại thêm ra một kẻ trộm trong nhà, nếu không phải Lang Hoa muốn hiến lương thực cho triều đình, lão thái bà ta đây chắc vẫn chẳng hay biết gì."
Sắc mặt của Cố Thế Ninh trở nên khó coi. Ông biết lão phu nhân chi chính đang quở trách mình, thời điểm lúc trước khi đại ca còn sống, mỗi ngày ông đều phải đến thỉnh an lão phu nhân chi chính. Lúc đại ca đi, ông lại rất ít khi đi, khi chi chính chuyển đến huyện Đan Đồ, trên cơ bản ngoại trừ lễ mừng năm mới thì ông sẽ không tới cửa. Ở trong lòng của lão phu nhân chi chính, nhất định sẽ cho ông là một con sói vong ân phụ nghĩa.
Lang Hoa nhìn thần sắc áy náy trên mặt của tứ thúc, nghe tổ mẫu trách mắng cũng không dám ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương nắm chặt cùng một chỗ. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu như một người thật sự là lang tâm cẩu phế, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị nói mấy câu liền khó chịu. Nhìn từ biểu hiện của tứ thúc, ông là rất quan tâm tới tổ mẫu và nàng, vậy tại sao khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, giống như là tổ mẫu nói, giống như sợ bị dính vào xúi quẩy?
Nhưng mà nếu như sợ bị liên lụy thì vì sao khi nghe thấy tin tức chi chính Cố gia gặp nạn, liền vội vàng không ngừng mà chạy tới hỗ trợ?
Trong này nhất định có một lý do mà bọn họ không biết.
Cố Thế Ninh hắng giọng một cái, "Tam tẩu, tẩu muốn để cho hai hài tử ở chỗ này nghe tẩu nhận sai phải không?"
Cố tam phu nhân hiểu rõ hơn nhiều, thả tay đang nắm chặt tay của Cố Bỉnh Chi ra.
Sau khi hai đứa con được mang đi, Cố tam phu nhân há miệng run rẩy quỳ gối xuống đất trước mặt Cố lão phu nhân, "Đều là ca ca của con đột nhiên si mê đánh bạc, ở Vinh Hầu quốc mở một nhà cái, cược thua hơn hai vạn lượng bạc, cha con vừa mới thấy, liền đi khắp nơi mượn bạc trả nợ cho ca ca con, rồi tìm đến chỗ con, con nào có tiền, sau đó..."
Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ có bán lương thực ở trên điền trang thôi ư?"
Cố tam phu nhân vội vàng khua tay, "Không có, không có, con dâu nào có ngốc như vậy, đem đồ vật bán cho người không thể thừa nhận được."
Nói xong lời này, Cố tam phu nhân hận không thể cắn đầu lưỡi của mình xuống.
Bà ta cũng không phải là ngốc như vậy nhưng cuối cùng vẫn đem lương thực bán ra.
Cố tam phu nhân khóc không ra nước mắt, "Ban đầu... Con dâu chỉ là đem bán đi một chút lông thú, thịt khô, chai chai lọ lọ đã bị vỡ trong thôn trang quanh năm suốt tháng còn dư lại, những thứ kia đều biến mất ở trong sổ sách trong kho, đã sớm không có người nào sẽ để ý, không nghĩ tới bán được giá cao."
"Sau đó... con lại trộm gạo."
Mặt Cố lão phu nhân trầm như nước.
Lang Hoa cũng phát hiện tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Thương nhân kia câu tam thẩm từng chút một, hết sức kiên trì, cẩn thận và thận trọng, cuối cùng đạt được mục đích là làm cho tam thẩm bán lương thực ra.
Như vậy, nàng muốn biết chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Cố lão phu nhân bỗng nhiên nói: "Ca ca ngươi thua tiền là từ lúc nào?"
Cố tam phu nhân nuốt nuốt một ngụm nước bọt, "Năm ngoái... Là mùa xuân năm ngoái."
Lang Hoa cẩn thận nhớ lại, mùa xuân năm ngoái, không có khả năng a, lúc ấy còn chưa có việc phản quân tạo phản, cho dù là thương nhân cũng không thể dự đoán được giá gạo năm nay sẽ tăng mạnh, nếu như nói có người cố gắng vì ngày hôm nay mà tính toán tam thẩm, trừ phi người nọ biết trước mọi chuyện.
Hoặc là, đã sớm nhìn trúng tiền tài của Cố gia, toàn bộ những thứ lúc trước đều là đang chuẩn bị, chỉ cần có thời cơ sẽ quả quyết hạ thủ.
Một suy nghĩ như vậy, lòng bàn tay của Lang Hoa không khỏi cũng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Cố lão phu nhân nói: "Xem ra danh tiếng bên ngoài của chi chính Cố gia sớm đã bị người mượn."
Trong lúc đó, Cố tam phu nhân giống như là nghĩ thông suốt cái gì đó, "Mẹ, ngài nói như vậy, con dâu cũng hiểu được... Từ sau khi đại bá qua đời, trong nhà này liền ngày càng sa sút, ngay cả nhà mẹ đẻ của con dâu cũng là... ca ca đang yên đang lành bỗng nhiên lại đi đánh bạc, lão gia vốn định học đại bá đi xử lý chuyện ở các thôn trang phân ưu cho nương, lại không nghĩ rằng... vừa ngủ một đêm ở nông hộ lại bị vu oan là thông dâm với nông phụ..."
Bầu không khí xấu hổ lại làm cho người khác ngạc nhiên nhất thời lan rộng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người của Cố tam lão gia.
Lang Hoa cũng không thể tin vào lỗ tai của mình, tam thúc hay bảo sao nghe vậy của nàng còn có thể tìm một nông phụ để thông dâm, điều này sao có thể? Làm sao lại xảy ra loại chuyện như thế này?
Tác giả :
Vân Nghê