Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 227: Kết quả
Triệu lão phu nhân tha thiết nhìn Ninh Vương phi, trên mặt Ninh Vương phi lộ ra vẻ khó xử.
Lòng Triệu lão phu nhân lập tức lạnh đi.
Ninh Vương phi bê chén trà trên bàn lên uống, Triệu Đại thái thái hiểu ý lập tức để cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Lúc này, trái tim của mọi người trong phòng cũng đập rộn lên, vô cùng căng thẳng, bởi vì chỉ sợ lời của Ninh Vương phi sẽ trở thành kết luận cho cả câu chuyện.
Ninh Vương phi đặt ly trà xuống ngẩng đầu nhìn Vân Nương, “Nghe Nhị ca ta nói, hai ngươi đến bây giờ cũng chưa từng động phòng, có thật không?”
Mặt Vân Nương lập tức trở nên tái nhợt.
Chưa từng động phòng?
Thành thân mấy năm rồi còn chưa động phòng? Điều này làm sao có thể.
Triệu lão phu nhân hướng ánh mắt chất vấn về phía Vân Nương.
Dáng vẻ Vân Nương giống như là mất hồn, nhìn một cái liền biết lời của Ninh Vương phi là thật.
Triệu lão phu nhân giống như là bị tảng đá nặng nề đập vào ngực.
Chẳng trách Hàn Chương muốn ly hôn với Vân Nương, đổi thành nam nhân nào cũng sẽ không cho phép thê tử như vậy ở lại trong nhà.
Triệu Đại thái thái rất muốn kéo Vân Nương tới hỏi một câu, có phải là đầu óc bị hỏng rồi hay không, không muốn nhanh chóng sinh con cháu cho Hàn gia để giữ vững vị trí chính thê của mình hay sao mà còn không động phòng với Hàn Chương.
“Vân Nương,” Trong lòng Triệu lão phu nhân còn có một tia kỳ vọng, “Chuyện này là thế nào? Có phải con làm gì chọc cho Hàn Tướng quân mất hứng không.”
Nếu là như vậy còn dễ xử lý.
Vân Nương há miệng không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Con... sợ Tướng quân...”
“Con nói cái gì?” Triệu Đại lão gia nói, “Sợ phu quân của mình? Ở đâu ra cái lý đó.”
Vân Nương đột nhiên cảm giác được cả căn phòng như hầm băng, tại sao bộ dạng mọi người đối với nàng cũng tàn bạo như thế.
Nàng ghét Hàn Chương.
Chỉ cần nghĩ đến đôi tay giết không ít người kia của hắn, nàng liền muốn ói.
Có điều mới nói muốn ly hôn, mọi người cũng không hỏi lý do oán trách nàng.
Vân Nương đứng lên, “Con... không muốn sống nữa.” Nàng sống còn có ý nghĩa gì, phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tử ai cũng không đứng ở vị trí của nàng mà suy nghĩ cho nàng.
Không có ai thật lòng yêu quý nàng.
Rõ ràng là Hàn Chương muốn ly hôn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đang thẩm vấn nàng.
Vân Nương nói xong chạy ra ngoài.
Triệu lão phu nhân vội vàng nhìn về phía Triệu Đại thái thái, “Còn ngẩn ra làm cái gì, mau đuổi theo xem xem, đừng có gây ra chuyện gì nữa.”
Triệu Đại thái thái hành lễ với Ninh Vương phi rồi vội vàng theo ra ngoài.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Triệu lão phu nhân nhất thời cứng họng, hồi lâu mới nói: “Đều là lão thân không dạy nàng cẩn thận, mới gây ra chuyện như vậy, Vương phi có thể nói với Hàn Tướng quân lần này tha thứ cho Vân Nương được không.”
Ninh Vương phi thở dài, “Nhị ca kia của ta rất cố chấp, ta cũng đành bó tay, nếu như làm không tốt, chỉ sợ không chỉ là chuyện ly hôn nữa, bên phía Thái hậu nương nương cũng không muốn gặp Vân Nương, cũng không biết Vân Nương đã nói những gì.”
Triệu lão phu nhân không ngờ chuyện đã nghiêm trọng như vậy.
Ninh Vương phi đứng lên chuẩn bị đi, “Hôm nay ta vốn không nên tới, là vì Triệu Đại lão gia đi theo Ninh Vương làm việc, có một số việc ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi.”
Lời đã nói quá rõ ràng rồi.
Triệu lão phu nhân cảm kích Ninh Vương phi từ đáy lòng.
Ninh Vương phi uống một ly trà, liền đứng dậy cáo từ, mới vừa đi tới cửa, xa xa liền thấy hạ nhân Triệu gia chạy tới.
“Không xong rồi,” Hạ nhân Triệu gia vào nhà nói, “Cô nãi nãi tự vẫn.”
Triệu lão phu nhân nghe lời này gần như muốn ngất xỉu, Triệu Đại lão gia vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân, “Mẫu thân đừng lo, con sẽ đi xem muội muội thế nào.”
Ninh Vương phi lắc đầu một cái, “Vương gia còn đang bị bệnh, ta không tiện ở lâu, lão phu nhân hãy khuyên nhủ Vân Nương thật tốt nhé!”
Tiễn Ninh Vương phi đi, Triệu lão phu nhân cũng được đưa về phòng, Triệu Đại lão gia vội vàng đi vào trong nhà, vừa hay ở cửa nguyệt lượng gặp được Triệu Đại thái thái.
“Vân Nương thế nào rồi?” Triệu Đại lão gia nhìn sang.
Triệu Đại thái thái lắc đầu một cái, “Không sao, may ta cứu được kịp, mới không gây đại họa.”
Triệu Đại lão gia ngược lại nhíu mày, “Nàng cứu nó làm cái gì?”
Triệu Đại thái thái ngẩn người tại chỗ.
Triệu Đại lão gia nói: “Ninh Vương phi nghe nói Vân Nương tự vẫn, đến cả sống chết của Vân Nương cũng không hỏi liền đi.”
Thế nghĩa là sao?
Là Ninh Vương phi đang nói cho bọn họ, Vân Nương chết hay không chết, cũng đều không có đường cứu vãn nữa. Quan trọng nhất chính là câu nói của Ninh Vương phi liên quan tới Thái hậu.
Thái hậu đã không gặp Vân Nương nữa rồi.
Nếu như không phải là hắn làm việc cho Ninh Vương, Ninh Vương phi cũng sẽ không tới Triệu gia.
Đây là sự thật.
Vấn đề chính từ phía Vân Nương. Phụ thân, mẫu thân luôn nuông chiều Vân Nương, hắn biết sớm muộn cũng xảy ra chuyện, bây giờ hắn không thể giương mắt nhìn toàn bộ Triệu gia cũng bồi theo được.
Nếu như hắn nghe không hiểu lời của Ninh Vương phi, hắn cũng sẽ bị vứt bỏ.
“Lão gia,” Triệu Đại thái thái mím môi một cái, “Vậy phải làm sao cho phải? Cũng không thể...”
Chưa ly hôn, chết rồi vẫn là thê tử của Hàn Tướng quân, bọn họ vẫn coi như là quan hệ thông gia với Hàn gia, nếu như sau khi ly hôn... thì không còn là gì nữa.
Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói, “Mời lang trung chưa?”
Triệu Đại thái thái gật gật đầu, “Đã để cho người đi mời rồi.”
Ánh mắt Triệu Đại lão gia lóe lên, “Ta đi xem xem Vân Nương thế nào, nếu như Vân Nương không sao, ngày mai ta sẽ đến Hàn gia một chuyến.”
Dù sao phải đi tranh thủ một chút, mới biết chuyện này có khả năng chuyển biến hay không.
...
Dù Vân Nương được cứu, nhưng cổ đã bị thương, cổ họng đã khản đặc, chỉ có thể nằm ở trên giường lặng lẽ rơi nước mắt.
Triệu Đại lão gia đi vào phòng, Vân Nương lập tức xoay đầu đi.
“Vân Nương,” Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói, “Sao muội lại ngốc như vậy, đang êm đẹp tại sao phải tự tử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội nói cho ca ca xem, ca ca làm chủ cho muội.”
Nỗi khổ trong lòng Vân Nương dường như lập tức phát ra, nàng có rất nhiều tâm sự muốn nói với người nhà, nhưng mặt mẫu thân vẫn có vẻ vô cùng tức giận.
Tâm tình của nàng, bọn họ đều không thể hiểu.
“Ca ca,” Cuối cùng Vân Nương không nhịn được, “Muội không thích... không thích... kiểu quân nhân như… Hàn chương, phụ thân và ca ca... đều là quân tử… ôn văn nho nhã, muội... không hiểu... tại sao phải... gả muội đến Hàn gia.”
Vân Nương đẹp như vậy mà sao cái gì cũng không hiểu.
Năm đó gả Vân Nương cho Hàn Chương, là muốn cho nàng nắm chắc được trái tim Hàn Chương.
Không ngờ hoàn toàn ngược lại, tiền mất tật mang.
Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói: “Hàn Tướng quân cũng không có gì không tốt, hắn ở bên ngoài đánh giặc có nhiều công trạng như vậy, đó cũng đều là vinh dự của muội, ngày mai muội cùng ta trở về Hàn gia, nói tử tế với Hàn Tướng quân một chút, giống như phụ thân, mẫu thân nói vậy, nếu như muội ly hôn rồi chỉ có thể trở về trong tộc, những cô nãi nãi trong tộc kia sống như thế nào muội cũng không phải không biết.”
Lời của ca ca, khiến cho Vân Nương rùng mình một cái.
Triệu Đại lão gia nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Vân Nương, “Ca ca cũng là vì muốn tốt cho muội, muội phải nhớ lấy.”
...
Lang Hoa từ Hàn gia trở lại đi thẳng tới chỗ Cố lão thái thái thỉnh an.
Cố lão thái thái cười nói: “Bận rộn cả một ngày rồi có mệt không, mau... qua đây nghỉ ngơi một chút.”
Lang Hoa gật đầu một cái đi lại gần.
“Người của Hàn gia có nhiều không?” Cố lão thái thái nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lang Hoa.
“Huynh trưởng không mời nhiều người, đều là thân thích trong nhà,” Nói tới đây Lang Hoa liền len lén cười, “Con cũng không biết hết.”
Trên thực tế sau khi đổi gia phả, coi như lễ thành, nàng quỳ xuống dập đầu với trưởng bối Hàn gia, gọi Vinh Quốc công là đại ca, gọi Hàn Chương là huynh trưởng.
Như vậy càng có vẻ nàng và Hàn Chương thân thiết hơn.
Sau đó chính là thỉnh an nữ quyến trong nhà, tôn quý nhất ở Hàn gia chính là Ninh Vương phi.
Kiếp trước nàng nghe nói Ninh Vương phi là một người hòa ái, kiếp này gặp rồi cũng đúng là như vậy.
Chỉ là không gặp được Ninh Vương, nghe nói Ninh Vương từ trước khi Trấn Giang đánh giặc năm ngoái luôn bị bệnh cho tới bây giờ.
Lòng Triệu lão phu nhân lập tức lạnh đi.
Ninh Vương phi bê chén trà trên bàn lên uống, Triệu Đại thái thái hiểu ý lập tức để cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Lúc này, trái tim của mọi người trong phòng cũng đập rộn lên, vô cùng căng thẳng, bởi vì chỉ sợ lời của Ninh Vương phi sẽ trở thành kết luận cho cả câu chuyện.
Ninh Vương phi đặt ly trà xuống ngẩng đầu nhìn Vân Nương, “Nghe Nhị ca ta nói, hai ngươi đến bây giờ cũng chưa từng động phòng, có thật không?”
Mặt Vân Nương lập tức trở nên tái nhợt.
Chưa từng động phòng?
Thành thân mấy năm rồi còn chưa động phòng? Điều này làm sao có thể.
Triệu lão phu nhân hướng ánh mắt chất vấn về phía Vân Nương.
Dáng vẻ Vân Nương giống như là mất hồn, nhìn một cái liền biết lời của Ninh Vương phi là thật.
Triệu lão phu nhân giống như là bị tảng đá nặng nề đập vào ngực.
Chẳng trách Hàn Chương muốn ly hôn với Vân Nương, đổi thành nam nhân nào cũng sẽ không cho phép thê tử như vậy ở lại trong nhà.
Triệu Đại thái thái rất muốn kéo Vân Nương tới hỏi một câu, có phải là đầu óc bị hỏng rồi hay không, không muốn nhanh chóng sinh con cháu cho Hàn gia để giữ vững vị trí chính thê của mình hay sao mà còn không động phòng với Hàn Chương.
“Vân Nương,” Trong lòng Triệu lão phu nhân còn có một tia kỳ vọng, “Chuyện này là thế nào? Có phải con làm gì chọc cho Hàn Tướng quân mất hứng không.”
Nếu là như vậy còn dễ xử lý.
Vân Nương há miệng không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Con... sợ Tướng quân...”
“Con nói cái gì?” Triệu Đại lão gia nói, “Sợ phu quân của mình? Ở đâu ra cái lý đó.”
Vân Nương đột nhiên cảm giác được cả căn phòng như hầm băng, tại sao bộ dạng mọi người đối với nàng cũng tàn bạo như thế.
Nàng ghét Hàn Chương.
Chỉ cần nghĩ đến đôi tay giết không ít người kia của hắn, nàng liền muốn ói.
Có điều mới nói muốn ly hôn, mọi người cũng không hỏi lý do oán trách nàng.
Vân Nương đứng lên, “Con... không muốn sống nữa.” Nàng sống còn có ý nghĩa gì, phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tử ai cũng không đứng ở vị trí của nàng mà suy nghĩ cho nàng.
Không có ai thật lòng yêu quý nàng.
Rõ ràng là Hàn Chương muốn ly hôn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đang thẩm vấn nàng.
Vân Nương nói xong chạy ra ngoài.
Triệu lão phu nhân vội vàng nhìn về phía Triệu Đại thái thái, “Còn ngẩn ra làm cái gì, mau đuổi theo xem xem, đừng có gây ra chuyện gì nữa.”
Triệu Đại thái thái hành lễ với Ninh Vương phi rồi vội vàng theo ra ngoài.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Triệu lão phu nhân nhất thời cứng họng, hồi lâu mới nói: “Đều là lão thân không dạy nàng cẩn thận, mới gây ra chuyện như vậy, Vương phi có thể nói với Hàn Tướng quân lần này tha thứ cho Vân Nương được không.”
Ninh Vương phi thở dài, “Nhị ca kia của ta rất cố chấp, ta cũng đành bó tay, nếu như làm không tốt, chỉ sợ không chỉ là chuyện ly hôn nữa, bên phía Thái hậu nương nương cũng không muốn gặp Vân Nương, cũng không biết Vân Nương đã nói những gì.”
Triệu lão phu nhân không ngờ chuyện đã nghiêm trọng như vậy.
Ninh Vương phi đứng lên chuẩn bị đi, “Hôm nay ta vốn không nên tới, là vì Triệu Đại lão gia đi theo Ninh Vương làm việc, có một số việc ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi.”
Lời đã nói quá rõ ràng rồi.
Triệu lão phu nhân cảm kích Ninh Vương phi từ đáy lòng.
Ninh Vương phi uống một ly trà, liền đứng dậy cáo từ, mới vừa đi tới cửa, xa xa liền thấy hạ nhân Triệu gia chạy tới.
“Không xong rồi,” Hạ nhân Triệu gia vào nhà nói, “Cô nãi nãi tự vẫn.”
Triệu lão phu nhân nghe lời này gần như muốn ngất xỉu, Triệu Đại lão gia vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân, “Mẫu thân đừng lo, con sẽ đi xem muội muội thế nào.”
Ninh Vương phi lắc đầu một cái, “Vương gia còn đang bị bệnh, ta không tiện ở lâu, lão phu nhân hãy khuyên nhủ Vân Nương thật tốt nhé!”
Tiễn Ninh Vương phi đi, Triệu lão phu nhân cũng được đưa về phòng, Triệu Đại lão gia vội vàng đi vào trong nhà, vừa hay ở cửa nguyệt lượng gặp được Triệu Đại thái thái.
“Vân Nương thế nào rồi?” Triệu Đại lão gia nhìn sang.
Triệu Đại thái thái lắc đầu một cái, “Không sao, may ta cứu được kịp, mới không gây đại họa.”
Triệu Đại lão gia ngược lại nhíu mày, “Nàng cứu nó làm cái gì?”
Triệu Đại thái thái ngẩn người tại chỗ.
Triệu Đại lão gia nói: “Ninh Vương phi nghe nói Vân Nương tự vẫn, đến cả sống chết của Vân Nương cũng không hỏi liền đi.”
Thế nghĩa là sao?
Là Ninh Vương phi đang nói cho bọn họ, Vân Nương chết hay không chết, cũng đều không có đường cứu vãn nữa. Quan trọng nhất chính là câu nói của Ninh Vương phi liên quan tới Thái hậu.
Thái hậu đã không gặp Vân Nương nữa rồi.
Nếu như không phải là hắn làm việc cho Ninh Vương, Ninh Vương phi cũng sẽ không tới Triệu gia.
Đây là sự thật.
Vấn đề chính từ phía Vân Nương. Phụ thân, mẫu thân luôn nuông chiều Vân Nương, hắn biết sớm muộn cũng xảy ra chuyện, bây giờ hắn không thể giương mắt nhìn toàn bộ Triệu gia cũng bồi theo được.
Nếu như hắn nghe không hiểu lời của Ninh Vương phi, hắn cũng sẽ bị vứt bỏ.
“Lão gia,” Triệu Đại thái thái mím môi một cái, “Vậy phải làm sao cho phải? Cũng không thể...”
Chưa ly hôn, chết rồi vẫn là thê tử của Hàn Tướng quân, bọn họ vẫn coi như là quan hệ thông gia với Hàn gia, nếu như sau khi ly hôn... thì không còn là gì nữa.
Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói, “Mời lang trung chưa?”
Triệu Đại thái thái gật gật đầu, “Đã để cho người đi mời rồi.”
Ánh mắt Triệu Đại lão gia lóe lên, “Ta đi xem xem Vân Nương thế nào, nếu như Vân Nương không sao, ngày mai ta sẽ đến Hàn gia một chuyến.”
Dù sao phải đi tranh thủ một chút, mới biết chuyện này có khả năng chuyển biến hay không.
...
Dù Vân Nương được cứu, nhưng cổ đã bị thương, cổ họng đã khản đặc, chỉ có thể nằm ở trên giường lặng lẽ rơi nước mắt.
Triệu Đại lão gia đi vào phòng, Vân Nương lập tức xoay đầu đi.
“Vân Nương,” Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói, “Sao muội lại ngốc như vậy, đang êm đẹp tại sao phải tự tử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội nói cho ca ca xem, ca ca làm chủ cho muội.”
Nỗi khổ trong lòng Vân Nương dường như lập tức phát ra, nàng có rất nhiều tâm sự muốn nói với người nhà, nhưng mặt mẫu thân vẫn có vẻ vô cùng tức giận.
Tâm tình của nàng, bọn họ đều không thể hiểu.
“Ca ca,” Cuối cùng Vân Nương không nhịn được, “Muội không thích... không thích... kiểu quân nhân như… Hàn chương, phụ thân và ca ca... đều là quân tử… ôn văn nho nhã, muội... không hiểu... tại sao phải... gả muội đến Hàn gia.”
Vân Nương đẹp như vậy mà sao cái gì cũng không hiểu.
Năm đó gả Vân Nương cho Hàn Chương, là muốn cho nàng nắm chắc được trái tim Hàn Chương.
Không ngờ hoàn toàn ngược lại, tiền mất tật mang.
Triệu Đại lão gia nhẹ giọng nói: “Hàn Tướng quân cũng không có gì không tốt, hắn ở bên ngoài đánh giặc có nhiều công trạng như vậy, đó cũng đều là vinh dự của muội, ngày mai muội cùng ta trở về Hàn gia, nói tử tế với Hàn Tướng quân một chút, giống như phụ thân, mẫu thân nói vậy, nếu như muội ly hôn rồi chỉ có thể trở về trong tộc, những cô nãi nãi trong tộc kia sống như thế nào muội cũng không phải không biết.”
Lời của ca ca, khiến cho Vân Nương rùng mình một cái.
Triệu Đại lão gia nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Vân Nương, “Ca ca cũng là vì muốn tốt cho muội, muội phải nhớ lấy.”
...
Lang Hoa từ Hàn gia trở lại đi thẳng tới chỗ Cố lão thái thái thỉnh an.
Cố lão thái thái cười nói: “Bận rộn cả một ngày rồi có mệt không, mau... qua đây nghỉ ngơi một chút.”
Lang Hoa gật đầu một cái đi lại gần.
“Người của Hàn gia có nhiều không?” Cố lão thái thái nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lang Hoa.
“Huynh trưởng không mời nhiều người, đều là thân thích trong nhà,” Nói tới đây Lang Hoa liền len lén cười, “Con cũng không biết hết.”
Trên thực tế sau khi đổi gia phả, coi như lễ thành, nàng quỳ xuống dập đầu với trưởng bối Hàn gia, gọi Vinh Quốc công là đại ca, gọi Hàn Chương là huynh trưởng.
Như vậy càng có vẻ nàng và Hàn Chương thân thiết hơn.
Sau đó chính là thỉnh an nữ quyến trong nhà, tôn quý nhất ở Hàn gia chính là Ninh Vương phi.
Kiếp trước nàng nghe nói Ninh Vương phi là một người hòa ái, kiếp này gặp rồi cũng đúng là như vậy.
Chỉ là không gặp được Ninh Vương, nghe nói Ninh Vương từ trước khi Trấn Giang đánh giặc năm ngoái luôn bị bệnh cho tới bây giờ.
Tác giả :
Vân Nghê