Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 225: Lợi ích
Từ Cẩn Du từ trong viện của Từ lão phu nhân đi ra lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại, nàng hận không thể ở bên ngoài nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Mỗi lần trở lại Từ lão phu nhân đều phải giảng đạo một phen, cứ như nàng đã làm sai điều gì vậy.
Nàng đã sớm chán ghét những lời đó rồi.
Nếu không phải Thái hậu nương nương để cho nàng xuất cung, nàng thật không muốn về nhà.
“Ta cảm thấy Cố Lang Hoa thực ra rất tốt,” Cẩn Du nhìn về phía Hà ma ma, “Không sợ gì cả, không gò bó trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Hà ma ma vội nói: “Lang Hoa làm sao có thể so với Đại tiểu thư, Đại tiểu thư từ nhỏ đã học thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không có gì không biết, ngay cả các cô cô của Cung Từ Ninh cũng nói, Hoàng gia dạy nữ nhân cũng chỉ như thế thôi.”
Từ Cẩn Du dừng bước lại nhìn về phía Hà ma ma, “Khi đó ta không chịu học, đều là người khuyên ta học, còn bắt cho ta học cái gì mà tiếng Ba Tư, tiếng Tây Hạ...”
Hà ma ma cười nói, “Học nhiều chút luôn tốt hơn, Đại tiểu thư vốn thông minh, không học những thứ kia thì thật đáng tiếc...” Đây đều là Lục nhị lão gia giao phó cho bà ta làm, bà ta cũng không biết nguyên do trong đó, giống như câu nói mà bà ta dạy đại tiểu thư lúc Trưởng Công chúa Bình An từ trần, từ đó về sau Thái hậu nương nương liền thích Đại tiểu thư. Rất nhiều chuyện, bà ta cũng chỉ là nghe phân phó, cũng không biết nội tình trong đó.
Hai người còn đang nói chuyện, Từ Tùng Nguyên đã đi tới.
“Phụ thân.” Từ Cẩn Du tiến lên hành lễ.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên có chút không yên, ngẩn ra chốc lát mới phản ứng được, “Cẩn Du, sao con lại trở lại?”
Dáng vẻ Từ Tùng Nguyên có vẻ không quá vui mừng, Từ Cẩn Du không khỏi nói, “Phụ thân làm sao thế, có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không sao, không sao,” Từ Tùng Nguyên nhìn về phía viện của Từ lão phu nhân một chút, “Đã đi thỉnh an tổ mẫu của con chưa?”
Từ Cẩn Du nói: “Đã nói chuyện với tổ mẫu một lúc rồi ạ.”
Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, “Vậy thì tốt, lần trước sách cha kêu người đưa cho con con đã xem chưa? Con không phải là muốn học tiếng Tây Hạ sao? Vậy thì không thể bỏ dở giữa chừng, chuyện học ngoại ngữ này không thể bỏ quên một ngày nào cả, đợi lúc con quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cha đã sai người đi tìm ít sách Tây Hạ cho con, con học theo đó sẽ càng nhanh hơn, còn về tiếng Ba Tư... Kinh đô có không ít thương nhân Đại Thực quốc mang theo nữ quyến tới, cha sẽ tìm một người trong đó....”
Ánh mắt Từ Cẩn Du đã bị con chim tước ở hành lang thu hút, Từ Tùng Nguyên vẫn lải nhải nói không ngừng như cũ.
Cuối cùng phát hiện con gái bị bỏ lại cách phía sau mình một đoạn, Tùng Nguyên mới dừng bước, vốn là còn một bụng lời muốn nói, nhưng đến miệng lại không thể không nuốt xuống, có lúc ông ta không biết được rốt cuộc Cẩn Du có thích học những thứ đó hay không.
Trước mặt ông ta, Cẩn Du tỏ ra rất hứng thú với những quyển sách kia, nhưng cũng không phải rất chú tâm học tập.
Điều này khiến cho ông ta nghĩ tới Cố Lang Hoa.
Đứa bé kia mới thật sự là thích đi!
Lần này triều đình muốn ban thưởng cho Tây Hạ một quyển “Phổ Tế Phương” bởi vì ngôn ngữ hai nước không thông, đánh dấu dược liệu và triệu chứng bệnh tật trên toa thuốc cần người hiểu y thuật và ngôn ngữ mới có thể phiên dịch rõ ràng được.
Ông ta vốn muốn mời thái y viện hỗ trợ cùng nhau nghiên cứu kỹ, Thái hậu lại tiến cử Cố đại tiểu thư, lúc ông ta nghe được, cũng cảm thấy có Hàn lâm viện thông dịch ở một bên, Cố Lang Hoa nói không chừng có thể làm xong chuyện này.
Triều đình muốn ban thảo dược cho Tây Hạ, cũng chuẩn bị để cho Bách Thảo Lư đi làm.
Ngay cả người bên cạnh Thái tử cũng hỏi ông ta, Cố gia rốt cuộc là có lai lịch gì, cứ như là do ông ta nói thay cho Cố gia trước mặt Hoàng thượng.
Chẳng trách mọi người ngạc nhiên, Cố gia vừa vào kinh, chỉ thoáng chốc đã làm được nhiều chuyện như vậy.
Từ Tùng Nguyên đi vào trong phòng Từ lão phu nhân, nói qua mọi chuyện một lần.
Từ lão phu nhân nói: “Ý con là, Cố gia đó sẽ theo con cùng đi Tây Hạ?”
Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, “Có vẻ triều đình muốn an bài như vậy.”
Đại Tề cũng không phải chưa từng ban thưởng thảo dược cho phiên quốc, có điều đây là lần đầu ban thưởng sách y học, sứ thần Tây Hạ lại ra sức đề cử Bách Thảo Lư, cứ như vậy Cố gia danh bất kinh truyền liền suôn sẻ nhận chuyện này.
Tâm tình vốn đang tốt của Từ lão phu nhân bay sạch không còn chút nào, “Những kẻ đó không có quy củ, làm sao làm việc được cho triều đình? Nếu Cố gia không làm xong việc, quan viên đi sứ Tây Hạ chẳng phải là đều bị bọn họ liên lụy sao?”
Từ Tùng Nguyên nói: “Sẽ không đâu, trước khi đi con cũng sẽ dặn dò cẩn thận...”
Sắc mặt Từ lão phu nhân vẫn không có chuyển biến tốt, “Cố gia là hương thân, lại mở tiệm thuốc ở Trấn Giang, Hàng Châu, khác gì những thương nhân kia, không toan tính lợi ích thì đâu có chịu bỏ sức, giá tiền triều đình thu mua dược liệu vốn cũng không cao, nếu bọn họ muốn kiếm tiền nhất định phải tìm cách khác, nói không chừng sẽ trộn lẫn thứ phẩm vào trong thảo dược, nếu như xảy ra chuyện không may, người người đều biết giao tình của Cố gia và Từ gia chúng ta, đến lúc đó con có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi.”
Từ phu nhân há há miệng, bà ta biết Cố gia không phải là người như vậy, nếu như Cố gia thật sự chỉ mưu cầu lợi ích, tại sao những năm này không cầu chút thuận lợi như Từ gia. Nhưng bộ dạng chán ghét của Từ lão phu nhân đối với Cố gia, khiến cho bà cuối cùng không dám nói ra.
Từ Tùng Nguyên nhất thời thời cảm thấy bối rối ngổn ngang.
Vốn là một chuyện rất đơn giản, nếu không phải Cố gia muốn làm đơn thuốc, thì muốn làm cái gì chứ?
“Nhị lão gia trở về rồi.”
Hạ nhân tiến lên mở rèm, Từ Chính Nguyên sải bước vào cửa.
Hành lễ với Từ lão phu nhân xong, Chính Nguyên mới nói: “Đại ca, đệ nghe nói, Cố gia đó lại muốn cùng triều đình đi Tây Hạ đưa thảo dược, chuyện này....có phải là thật hay không?”
Không đợi Từ Tùng Nguyên nói gì, Từ Chính Nguyên đã nhìn về phía Từ Cẩn Du, “Cẩn Du, con ở chỗ Thái hậu có nghe ngóng được gì không?”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, Từ Cẩn Du suy nghĩ một chút, “Thái hậu nói chờ Cố gia làm cho thỏa đáng, người sẽ bảo Hoàng thượng ban thưởng cho Bách Thảo Lư.”
Ánh mắt Từ Chính Nguyên sáng lên, “Vậy thì đúng rồi, sau khi hai nước hòa đàm phải thiết lập trao đổi mua bán, bây giờ Cố gia đi theo triều đình tới biên cương, tương lai mua bán thảo dược, thương nhân Tây Hạ chỉ nhận đội buôn của Cố gia.”
“Sau khi mở cửa buôn bán, dược liệu của Đại Thực quốc cũng sẽ buôn bán trên thị trường,” Từ Chính Nguyên nói, “San hô, xạ tề đều là những thứ tốt.”
Cố gia thật sự sẽ kiếm được tiền, không đến năm ba năm, Cố gia sẽ kiếm tiền không đếm xuể.
Lúc bắt đầu mọi người đều cho là một hương thân làm sao có thể tiến vào, cho đến bây giờ rất nhiều người mới rối rít hiểu ra, hoá ra mục đích của Cố gia là như vậy.
“Đại ca,” Từ Chính Nguyên nói, “Bất kể đi Tây Hạ có bao nhiêu người, đều phải nghe sự quản chế của huynh, huynh phải nắm chặt cơ hội lần này, đệ đệ có quen mấy thương nhân, không thể để cho Cố gia chiếm hết tiện nghi.”
“Nói bậy bạ cái gì đó,” Từ Tùng Nguyên nghiêm nghị, “Ta làm việc cho triều đình, sao có thể lấy việc công làm việc tư.”
Từ Chính Nguyên không biết nói cái gì cho đúng.
Thời gian Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu dài như vậy, Từ gia cũng không giành được nửa phần lợi ích, bây giờ lại bị Cố gia chiếm mất lợi lớn, lai lịch của Cố gia hắn quá rõ ràng, năm đó lúc Cố Thế Hoành còn sống, cũng một mực cung kính với Từ gia, hàng năm đều phải tặng quà đến cửa, hắn không thể giương mắt nhìn kẻ trước đây khom lưng khụy gối, bây giờ lại leo lên trên đầu hắn.
Hắn nhất định sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
Người bên cạnh Thái tử cũng sẽ không nuốt nổi cục tức này.
Đại ca không quản chuyện này, hắn còn có biện pháp khác có thể thanh toán Cố lão thái thái.
Mỗi lần trở lại Từ lão phu nhân đều phải giảng đạo một phen, cứ như nàng đã làm sai điều gì vậy.
Nàng đã sớm chán ghét những lời đó rồi.
Nếu không phải Thái hậu nương nương để cho nàng xuất cung, nàng thật không muốn về nhà.
“Ta cảm thấy Cố Lang Hoa thực ra rất tốt,” Cẩn Du nhìn về phía Hà ma ma, “Không sợ gì cả, không gò bó trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Hà ma ma vội nói: “Lang Hoa làm sao có thể so với Đại tiểu thư, Đại tiểu thư từ nhỏ đã học thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không có gì không biết, ngay cả các cô cô của Cung Từ Ninh cũng nói, Hoàng gia dạy nữ nhân cũng chỉ như thế thôi.”
Từ Cẩn Du dừng bước lại nhìn về phía Hà ma ma, “Khi đó ta không chịu học, đều là người khuyên ta học, còn bắt cho ta học cái gì mà tiếng Ba Tư, tiếng Tây Hạ...”
Hà ma ma cười nói, “Học nhiều chút luôn tốt hơn, Đại tiểu thư vốn thông minh, không học những thứ kia thì thật đáng tiếc...” Đây đều là Lục nhị lão gia giao phó cho bà ta làm, bà ta cũng không biết nguyên do trong đó, giống như câu nói mà bà ta dạy đại tiểu thư lúc Trưởng Công chúa Bình An từ trần, từ đó về sau Thái hậu nương nương liền thích Đại tiểu thư. Rất nhiều chuyện, bà ta cũng chỉ là nghe phân phó, cũng không biết nội tình trong đó.
Hai người còn đang nói chuyện, Từ Tùng Nguyên đã đi tới.
“Phụ thân.” Từ Cẩn Du tiến lên hành lễ.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên có chút không yên, ngẩn ra chốc lát mới phản ứng được, “Cẩn Du, sao con lại trở lại?”
Dáng vẻ Từ Tùng Nguyên có vẻ không quá vui mừng, Từ Cẩn Du không khỏi nói, “Phụ thân làm sao thế, có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không sao, không sao,” Từ Tùng Nguyên nhìn về phía viện của Từ lão phu nhân một chút, “Đã đi thỉnh an tổ mẫu của con chưa?”
Từ Cẩn Du nói: “Đã nói chuyện với tổ mẫu một lúc rồi ạ.”
Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, “Vậy thì tốt, lần trước sách cha kêu người đưa cho con con đã xem chưa? Con không phải là muốn học tiếng Tây Hạ sao? Vậy thì không thể bỏ dở giữa chừng, chuyện học ngoại ngữ này không thể bỏ quên một ngày nào cả, đợi lúc con quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cha đã sai người đi tìm ít sách Tây Hạ cho con, con học theo đó sẽ càng nhanh hơn, còn về tiếng Ba Tư... Kinh đô có không ít thương nhân Đại Thực quốc mang theo nữ quyến tới, cha sẽ tìm một người trong đó....”
Ánh mắt Từ Cẩn Du đã bị con chim tước ở hành lang thu hút, Từ Tùng Nguyên vẫn lải nhải nói không ngừng như cũ.
Cuối cùng phát hiện con gái bị bỏ lại cách phía sau mình một đoạn, Tùng Nguyên mới dừng bước, vốn là còn một bụng lời muốn nói, nhưng đến miệng lại không thể không nuốt xuống, có lúc ông ta không biết được rốt cuộc Cẩn Du có thích học những thứ đó hay không.
Trước mặt ông ta, Cẩn Du tỏ ra rất hứng thú với những quyển sách kia, nhưng cũng không phải rất chú tâm học tập.
Điều này khiến cho ông ta nghĩ tới Cố Lang Hoa.
Đứa bé kia mới thật sự là thích đi!
Lần này triều đình muốn ban thưởng cho Tây Hạ một quyển “Phổ Tế Phương” bởi vì ngôn ngữ hai nước không thông, đánh dấu dược liệu và triệu chứng bệnh tật trên toa thuốc cần người hiểu y thuật và ngôn ngữ mới có thể phiên dịch rõ ràng được.
Ông ta vốn muốn mời thái y viện hỗ trợ cùng nhau nghiên cứu kỹ, Thái hậu lại tiến cử Cố đại tiểu thư, lúc ông ta nghe được, cũng cảm thấy có Hàn lâm viện thông dịch ở một bên, Cố Lang Hoa nói không chừng có thể làm xong chuyện này.
Triều đình muốn ban thảo dược cho Tây Hạ, cũng chuẩn bị để cho Bách Thảo Lư đi làm.
Ngay cả người bên cạnh Thái tử cũng hỏi ông ta, Cố gia rốt cuộc là có lai lịch gì, cứ như là do ông ta nói thay cho Cố gia trước mặt Hoàng thượng.
Chẳng trách mọi người ngạc nhiên, Cố gia vừa vào kinh, chỉ thoáng chốc đã làm được nhiều chuyện như vậy.
Từ Tùng Nguyên đi vào trong phòng Từ lão phu nhân, nói qua mọi chuyện một lần.
Từ lão phu nhân nói: “Ý con là, Cố gia đó sẽ theo con cùng đi Tây Hạ?”
Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, “Có vẻ triều đình muốn an bài như vậy.”
Đại Tề cũng không phải chưa từng ban thưởng thảo dược cho phiên quốc, có điều đây là lần đầu ban thưởng sách y học, sứ thần Tây Hạ lại ra sức đề cử Bách Thảo Lư, cứ như vậy Cố gia danh bất kinh truyền liền suôn sẻ nhận chuyện này.
Tâm tình vốn đang tốt của Từ lão phu nhân bay sạch không còn chút nào, “Những kẻ đó không có quy củ, làm sao làm việc được cho triều đình? Nếu Cố gia không làm xong việc, quan viên đi sứ Tây Hạ chẳng phải là đều bị bọn họ liên lụy sao?”
Từ Tùng Nguyên nói: “Sẽ không đâu, trước khi đi con cũng sẽ dặn dò cẩn thận...”
Sắc mặt Từ lão phu nhân vẫn không có chuyển biến tốt, “Cố gia là hương thân, lại mở tiệm thuốc ở Trấn Giang, Hàng Châu, khác gì những thương nhân kia, không toan tính lợi ích thì đâu có chịu bỏ sức, giá tiền triều đình thu mua dược liệu vốn cũng không cao, nếu bọn họ muốn kiếm tiền nhất định phải tìm cách khác, nói không chừng sẽ trộn lẫn thứ phẩm vào trong thảo dược, nếu như xảy ra chuyện không may, người người đều biết giao tình của Cố gia và Từ gia chúng ta, đến lúc đó con có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi.”
Từ phu nhân há há miệng, bà ta biết Cố gia không phải là người như vậy, nếu như Cố gia thật sự chỉ mưu cầu lợi ích, tại sao những năm này không cầu chút thuận lợi như Từ gia. Nhưng bộ dạng chán ghét của Từ lão phu nhân đối với Cố gia, khiến cho bà cuối cùng không dám nói ra.
Từ Tùng Nguyên nhất thời thời cảm thấy bối rối ngổn ngang.
Vốn là một chuyện rất đơn giản, nếu không phải Cố gia muốn làm đơn thuốc, thì muốn làm cái gì chứ?
“Nhị lão gia trở về rồi.”
Hạ nhân tiến lên mở rèm, Từ Chính Nguyên sải bước vào cửa.
Hành lễ với Từ lão phu nhân xong, Chính Nguyên mới nói: “Đại ca, đệ nghe nói, Cố gia đó lại muốn cùng triều đình đi Tây Hạ đưa thảo dược, chuyện này....có phải là thật hay không?”
Không đợi Từ Tùng Nguyên nói gì, Từ Chính Nguyên đã nhìn về phía Từ Cẩn Du, “Cẩn Du, con ở chỗ Thái hậu có nghe ngóng được gì không?”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, Từ Cẩn Du suy nghĩ một chút, “Thái hậu nói chờ Cố gia làm cho thỏa đáng, người sẽ bảo Hoàng thượng ban thưởng cho Bách Thảo Lư.”
Ánh mắt Từ Chính Nguyên sáng lên, “Vậy thì đúng rồi, sau khi hai nước hòa đàm phải thiết lập trao đổi mua bán, bây giờ Cố gia đi theo triều đình tới biên cương, tương lai mua bán thảo dược, thương nhân Tây Hạ chỉ nhận đội buôn của Cố gia.”
“Sau khi mở cửa buôn bán, dược liệu của Đại Thực quốc cũng sẽ buôn bán trên thị trường,” Từ Chính Nguyên nói, “San hô, xạ tề đều là những thứ tốt.”
Cố gia thật sự sẽ kiếm được tiền, không đến năm ba năm, Cố gia sẽ kiếm tiền không đếm xuể.
Lúc bắt đầu mọi người đều cho là một hương thân làm sao có thể tiến vào, cho đến bây giờ rất nhiều người mới rối rít hiểu ra, hoá ra mục đích của Cố gia là như vậy.
“Đại ca,” Từ Chính Nguyên nói, “Bất kể đi Tây Hạ có bao nhiêu người, đều phải nghe sự quản chế của huynh, huynh phải nắm chặt cơ hội lần này, đệ đệ có quen mấy thương nhân, không thể để cho Cố gia chiếm hết tiện nghi.”
“Nói bậy bạ cái gì đó,” Từ Tùng Nguyên nghiêm nghị, “Ta làm việc cho triều đình, sao có thể lấy việc công làm việc tư.”
Từ Chính Nguyên không biết nói cái gì cho đúng.
Thời gian Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu dài như vậy, Từ gia cũng không giành được nửa phần lợi ích, bây giờ lại bị Cố gia chiếm mất lợi lớn, lai lịch của Cố gia hắn quá rõ ràng, năm đó lúc Cố Thế Hoành còn sống, cũng một mực cung kính với Từ gia, hàng năm đều phải tặng quà đến cửa, hắn không thể giương mắt nhìn kẻ trước đây khom lưng khụy gối, bây giờ lại leo lên trên đầu hắn.
Hắn nhất định sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
Người bên cạnh Thái tử cũng sẽ không nuốt nổi cục tức này.
Đại ca không quản chuyện này, hắn còn có biện pháp khác có thể thanh toán Cố lão thái thái.
Tác giả :
Vân Nghê