Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 212: Đào hố
"Ngài cứ an tâm nghỉ ngơi đi,” Lang Hoa cười nói, “Ngài sẽ biết thôi.”
Vinh Quốc công từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người quản lý Hàn gia, giỏi giao thiệp với người khác, mặc dù có mấy lần bị nhạn mổ vào mắt*, nhưng cũng khiến cho hắn càng thêm lão luyện hơn. Nhưng Cố Lang Hoa trước mắt lại khiến cho hắn có chút nhìn không hiểu.
* "终日打雁终被雁啄瞎了眼": ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt. Câu này xuất phát từ Tây Du Ký trong phần “Ba lần mượn quạt ba tiêu”. Tôn Ngộ Không thông minh, đánh chết rất nhiều yêu quái nhưng lại có ngày bị Ngưu Ma Vương lừa. Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.
Một người gan dạ sáng suốt, mưu lược, thông minh sẽ luôn phải hoà hợp với xuất thân của người đó, nhưng cảm giác mà đứa bé này cho hắn tuyệt không phải là một tiểu cô nương nhà hương thân, nàng chẳng những có chủ kiến của mình, suy nghĩ cũng hết sức rõ ràng. Loại tâm tính vững như bàn thạch này cho dù là ở cao môn đại hộ cũng phải dùng người ngôn truyền thân giáo ba đời mới có thể nuôi ra được thế hệ sau như vậy.
Bất luận như thế nào, khí phách của đứa nhỏ này cùng với thân phận của nàng cũng không xứng đôi.
Còn với những lời đồn đại bên ngoài kia.
Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Thái Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện tuyển một dân nữ tiến cung giảng kinh, Thẩm Xương Cát cũng sẽ không dùng hết tâm tư đi đối phó với một người Cố gia vô dụng.
Thế nhân đều chỉ nhìn tất cả những gì trước mắt mà không suy nghĩ trong này rõ ràng gió nổi mây vần, mọi người đều không thấy, ngược lại chỉ biết dừng ở những lời đồn đại buồn cười kia.
Vinh Quốc công cảm thấy trong lòng mình thực tế hẳn đi. Hắn có thể cảm thấy Nhị đệ sau khi từ Trấn Giang trở về, cả người đều thay đổi, vốn hắn rất rất sợ Nhị đệ sẽ bị người lợi dụng, đi sai đường. Cho nên, đối với Cố đại tiểu thư này, trong lòng hắn tràn đầy phòng bị, bây giờ thấy nàng, mặc dù không thể buông lỏng phòng bị như cũ, nhưng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc.
Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt từ nhà trong đi ra.
Hàn Chương lập tức nhẹ giọng hỏi: “Đại ca ngủ chưa?”
Lang Hoa gật gật đầu.
Hàn Chương tựa như là muốn cười cám ơn Lang Hoa, nhưng cuối cùng nụ cười cứng ở trên mặt, chậm rãi nuốt vào nước mắt sắp xông ra ngoài.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng giống như một cái mài dao.
Hàn Chương cảm thấy có chút hít thở không thông, hắn đưa tay ra xoa đầu Lang Hoa, “Muội còn không biết… không nên để muội đi theo ta khổ sở.”
Nàng làm sao lại không biết cái loại đau khổ này.
Kiếp trước, trải qua nhiều chết chóc như vậy, thậm chí còn bị người thân bên cạnh siết chết, loại đau đớn này đã sớm dằn xuống đáy lòng, cho nên nàng mới biết ý nghĩ trong lòng Vinh Quốc công lúc này.
Lang Hoa tiến lên một bước, giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Chương, “Vinh Quốc công cũng không lo lắng mình sẽ chết, người ngài ấy lo lắng là huynh thôi.”
“Nếu như ca ca không đau lòng nữa, Quốc công gia cũng sẽ không đau lòng.”
Hàn Chương nhìn Lang Hoa, hồi lâu ngồi xổm xuống, trong mắt hắn hiện đầy tia máu đỏ, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt ấm áp như cũ, “Muội yên tâm đi, tất cả đều sẽ ổn thôi.”
…
Toàn bộ phủ Vinh Quốc công đều đắm chìm trong bầu không khí bi thương.
Vân Nương cảm thấy rất khó chịu.
Phủ Vinh Quốc công có lẽ sẽ suy tàn như vậy, tất cả mọi người trong kinh đều đang chờ phủ Vinh Quốc công ngã xuống, có lẽ sẽ bắt đầu từ cái chết của Quốc công gia.
“Phu nhân.” Ma ma quản sự khí thế hung hăng lôi một tiểu nha hoàn vào.
Tiểu nha hoàn mặt không chút máu, đứng ở nơi đó run lẩy bẩy.
“Làm sao thế?” Vân Nương nhíu mày.
Ma ma quản sự lập tức tiến lên, “Nô tỳ mới vừa rồi đi ngang qua buồng phía đông, mấy người bọn họ đứng ở hành lang khua môi múa mép, nô tỳ hỏi tới hỏi lui liền biết chính là nha đầu này truyền lời ong tiếng ve ra trước.”
Nha hoàn vội vàng quỳ xuống, “Phu nhân, không phải nô tỳ… nô tỳ… cũng chỉ là nghe nói... nô tỳ không dám nữa.”
“Đang nói cái gì thế hả?” Vân Nương trừng mắt lên.
Ma ma quản sự hướng về phía trước ngắt hai cái, nha hoàn mới khóc nói ra, “Bên ngoài đều đang đồn tướng quân nhà chúng ta thích ấu nữ, chính là Cố Lang Hoa đó, nghe nói tin tức là từ trong cung truyền ra.”
Vân Nương dường như biến thành một pho tượng đá.
Chỉ có thể là lý do này, trong đám nha hoàn gả theo nàng có mấy người dung mạo xinh đẹp, nàng từng tỏ ý qua để bọn họ đi hầu hạ Hàn Chương, không ngờ Hàn Chương lại không cần, còn cả ngày xụ mặt với nàng, dường như đang tức giận, nàng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cũng không có làm cái gì sai.
Có lẽ chính là vì Hàn Chương thích là cái loại nữ hài tử đó…
Đều nói, trên người quân nhân soái lĩnh có mấy tật xấu không nhìn ra được.
Hàng năm bọn họ ở trong quân doanh, bên người không có đàn bà, có thể sẽ làm ra các loại chuyện kỳ quái.
Năm đó, nàng cũng là bởi vì nghe nói đến cái này nên mới sống chết không đồng ý cuộc hôn nhân này, sau đó Vinh Quốc công đến nhà, hắn nói chuyện ôn văn nho nhã, tiếp nhân đãi vật hết sức chu toàn, mẫu thân nói với nàng, Hàn gia là đại tộc, có lẽ Hàn Chương làm người không sai, lúc này nàng mới bất đắc dĩ đáp ứng.
Bây giờ xem ra là nàng sai rồi.
Nàng với Hàn Chương không hợp nhau.
Đêm tân hôn, Hàn Chương đã không tuân quy củ, trực tiếp lấy tay kéo vải che đầu của nàng xuống, một khắc kia nàng bắt đầu biết mình đã gả cho mãng phu rồi.
Ma ma quản sự lập tức nói: “Phu nhân, người có muốn giúp tướng quân che giấu một chút không, như thế… biết làm thế nào đây?”
Vân Nương cười lạnh một tiếng, “Hắn tự mình làm chuyện bẩn thỉu, để cho hắn tự mình đi xử lý, người chán ghét như thế, để cho hắn vĩnh viễn đừng có vào cửa phòng ta.”
“Ta làm sao có thể gả cho một người như vậy chứ, số của ta… thật là khổ mà…”
…
Cố Thế Ninh giận đến thiếu chút nữa trực tiếp ném ly trà trên bàn xuống đất.
“Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?”
“Lang Hoa nhà chúng ta mới lớn thế nào đã bị bọn họ nói như vậy, chẳng những truyền ra chuyện Hàn tướng quân ôm Lang Hoa lên cổng thành, còn nói Lang Hoa một thân một mình đi Hàng Châu, ở trên sông Tiền Đường mất lễ nghĩa.”
“Hàn tướng quân và Lang Hoa kém bao nhiêu tuổi không nói, khi đó Lang Hoa mới tám tuổi, một đứa trẻ tám tuổi mà bọn họ cũng có thể vu khống, hãm hại như vậy.”
Gân xanh trên trán Cố tứ thái thái không ngừng nổi lên, bà muốn đi an ủi Lang Hoa.
Lang Hoa nhưng lại “hì hì” một tiếng, cười đến cong cả mắt.
Cố Thế Ninh không khỏi nghiêm mặt lại, “Lang Hoa, có phải là do con tức giận quá rồi không, làm sao còn có tâm tư cười như thế… danh tiết của con… sắp…”
“Danh tiết của con làm sao chứ?” Lang Hoa trên mặt một mảnh thản nhiên, “Nếu như con và Hàn tướng quân thật sự giống như bọn họ nói như vậy thì con mới phải lo âu, bây giờ chúng ta sợ cái gì chứ?”
Cố Thế Ninh nhíu mày, “Lời nói của con người đáng sợ.”
Lang Hoa dường như không thèm để ý, “Những người đó tại sao phải loan truyền loại chuyện này?”
Cố Thế Ninh suy nghĩ một chút, “Đương nhiên là muốn làm hỏng danh tiết của con, còn muốn kéo Hàn tướng quân xuống nước.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Nếu Hàn tướng quân sớm có sở thích như vậy, tại sao trước đó không có nửa điểm dấu vết? Nếu con muốn gả cho Hàn tướng quân thì cũng có đến mấy trăm loại phương pháp.”
Ánh mắt Lang Hoa sáng quắc lên, “Ai đào ra cái hố này, kẻ đó phải tự mình nhảy xuống nếm thử một chút mùi vị bị chôn vùi.”
Cố Thế Ninh nói: “Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”
Lang Hoa đứng lên, phân phó Tiêu ma ma, “Gọi Tiêu Ấp đến đây. ”
Tiêu Ấp rất nhanh vào cửa.
Lang Hoa nói, “Lời đồn đại bên ngoài các ngươi đều biết sao?” Không đợi Tiêu Ấp trả lời, nàng nói tiếp, “Các ngươi đi nói những lời đồn đại kia cho rõ ràng chút, ngày nào tháng nào xảy ra chuyện gì, ta lúc nào gặp Hàn Chương, liên tục mấy ngày đến quân trướng, lại đứng trên cổng thành thế nào, cũng truyền đi.”
Tiêu Ấp cũng ngẩn ra, “Đại tiểu thư… nhưng mà ngài muốn làm gì? Chúng ta còn chê lời đồn đại chưa đủ nhiều hay sao?”
“Là không đủ nhiều, cũng không đủ tinh tế.” Ánh mắt Lang Hoa sáng lên, “Chỉ có nói cho rõ mọi người mới có thể biết người chuyển lời có ý gì, hắn muốn làm gì.”
Chuyện xảy ra ở Trấn Giang lâu như vậy, bỗng nhiên truyền khắp kinh thành, ai có bản lĩnh như vậy?
Chỉ dựa vào một hai lời đồn nhảm, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả như vậy.
Là có người ở sau lưng thao túng, bây giờ chính là phải tóm lấy người này ném ra trước mặt mọi người, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn.
Vinh Quốc công từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người quản lý Hàn gia, giỏi giao thiệp với người khác, mặc dù có mấy lần bị nhạn mổ vào mắt*, nhưng cũng khiến cho hắn càng thêm lão luyện hơn. Nhưng Cố Lang Hoa trước mắt lại khiến cho hắn có chút nhìn không hiểu.
* "终日打雁终被雁啄瞎了眼": ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt. Câu này xuất phát từ Tây Du Ký trong phần “Ba lần mượn quạt ba tiêu”. Tôn Ngộ Không thông minh, đánh chết rất nhiều yêu quái nhưng lại có ngày bị Ngưu Ma Vương lừa. Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.
Một người gan dạ sáng suốt, mưu lược, thông minh sẽ luôn phải hoà hợp với xuất thân của người đó, nhưng cảm giác mà đứa bé này cho hắn tuyệt không phải là một tiểu cô nương nhà hương thân, nàng chẳng những có chủ kiến của mình, suy nghĩ cũng hết sức rõ ràng. Loại tâm tính vững như bàn thạch này cho dù là ở cao môn đại hộ cũng phải dùng người ngôn truyền thân giáo ba đời mới có thể nuôi ra được thế hệ sau như vậy.
Bất luận như thế nào, khí phách của đứa nhỏ này cùng với thân phận của nàng cũng không xứng đôi.
Còn với những lời đồn đại bên ngoài kia.
Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Thái Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện tuyển một dân nữ tiến cung giảng kinh, Thẩm Xương Cát cũng sẽ không dùng hết tâm tư đi đối phó với một người Cố gia vô dụng.
Thế nhân đều chỉ nhìn tất cả những gì trước mắt mà không suy nghĩ trong này rõ ràng gió nổi mây vần, mọi người đều không thấy, ngược lại chỉ biết dừng ở những lời đồn đại buồn cười kia.
Vinh Quốc công cảm thấy trong lòng mình thực tế hẳn đi. Hắn có thể cảm thấy Nhị đệ sau khi từ Trấn Giang trở về, cả người đều thay đổi, vốn hắn rất rất sợ Nhị đệ sẽ bị người lợi dụng, đi sai đường. Cho nên, đối với Cố đại tiểu thư này, trong lòng hắn tràn đầy phòng bị, bây giờ thấy nàng, mặc dù không thể buông lỏng phòng bị như cũ, nhưng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc.
Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt từ nhà trong đi ra.
Hàn Chương lập tức nhẹ giọng hỏi: “Đại ca ngủ chưa?”
Lang Hoa gật gật đầu.
Hàn Chương tựa như là muốn cười cám ơn Lang Hoa, nhưng cuối cùng nụ cười cứng ở trên mặt, chậm rãi nuốt vào nước mắt sắp xông ra ngoài.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng giống như một cái mài dao.
Hàn Chương cảm thấy có chút hít thở không thông, hắn đưa tay ra xoa đầu Lang Hoa, “Muội còn không biết… không nên để muội đi theo ta khổ sở.”
Nàng làm sao lại không biết cái loại đau khổ này.
Kiếp trước, trải qua nhiều chết chóc như vậy, thậm chí còn bị người thân bên cạnh siết chết, loại đau đớn này đã sớm dằn xuống đáy lòng, cho nên nàng mới biết ý nghĩ trong lòng Vinh Quốc công lúc này.
Lang Hoa tiến lên một bước, giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Chương, “Vinh Quốc công cũng không lo lắng mình sẽ chết, người ngài ấy lo lắng là huynh thôi.”
“Nếu như ca ca không đau lòng nữa, Quốc công gia cũng sẽ không đau lòng.”
Hàn Chương nhìn Lang Hoa, hồi lâu ngồi xổm xuống, trong mắt hắn hiện đầy tia máu đỏ, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt ấm áp như cũ, “Muội yên tâm đi, tất cả đều sẽ ổn thôi.”
…
Toàn bộ phủ Vinh Quốc công đều đắm chìm trong bầu không khí bi thương.
Vân Nương cảm thấy rất khó chịu.
Phủ Vinh Quốc công có lẽ sẽ suy tàn như vậy, tất cả mọi người trong kinh đều đang chờ phủ Vinh Quốc công ngã xuống, có lẽ sẽ bắt đầu từ cái chết của Quốc công gia.
“Phu nhân.” Ma ma quản sự khí thế hung hăng lôi một tiểu nha hoàn vào.
Tiểu nha hoàn mặt không chút máu, đứng ở nơi đó run lẩy bẩy.
“Làm sao thế?” Vân Nương nhíu mày.
Ma ma quản sự lập tức tiến lên, “Nô tỳ mới vừa rồi đi ngang qua buồng phía đông, mấy người bọn họ đứng ở hành lang khua môi múa mép, nô tỳ hỏi tới hỏi lui liền biết chính là nha đầu này truyền lời ong tiếng ve ra trước.”
Nha hoàn vội vàng quỳ xuống, “Phu nhân, không phải nô tỳ… nô tỳ… cũng chỉ là nghe nói... nô tỳ không dám nữa.”
“Đang nói cái gì thế hả?” Vân Nương trừng mắt lên.
Ma ma quản sự hướng về phía trước ngắt hai cái, nha hoàn mới khóc nói ra, “Bên ngoài đều đang đồn tướng quân nhà chúng ta thích ấu nữ, chính là Cố Lang Hoa đó, nghe nói tin tức là từ trong cung truyền ra.”
Vân Nương dường như biến thành một pho tượng đá.
Chỉ có thể là lý do này, trong đám nha hoàn gả theo nàng có mấy người dung mạo xinh đẹp, nàng từng tỏ ý qua để bọn họ đi hầu hạ Hàn Chương, không ngờ Hàn Chương lại không cần, còn cả ngày xụ mặt với nàng, dường như đang tức giận, nàng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cũng không có làm cái gì sai.
Có lẽ chính là vì Hàn Chương thích là cái loại nữ hài tử đó…
Đều nói, trên người quân nhân soái lĩnh có mấy tật xấu không nhìn ra được.
Hàng năm bọn họ ở trong quân doanh, bên người không có đàn bà, có thể sẽ làm ra các loại chuyện kỳ quái.
Năm đó, nàng cũng là bởi vì nghe nói đến cái này nên mới sống chết không đồng ý cuộc hôn nhân này, sau đó Vinh Quốc công đến nhà, hắn nói chuyện ôn văn nho nhã, tiếp nhân đãi vật hết sức chu toàn, mẫu thân nói với nàng, Hàn gia là đại tộc, có lẽ Hàn Chương làm người không sai, lúc này nàng mới bất đắc dĩ đáp ứng.
Bây giờ xem ra là nàng sai rồi.
Nàng với Hàn Chương không hợp nhau.
Đêm tân hôn, Hàn Chương đã không tuân quy củ, trực tiếp lấy tay kéo vải che đầu của nàng xuống, một khắc kia nàng bắt đầu biết mình đã gả cho mãng phu rồi.
Ma ma quản sự lập tức nói: “Phu nhân, người có muốn giúp tướng quân che giấu một chút không, như thế… biết làm thế nào đây?”
Vân Nương cười lạnh một tiếng, “Hắn tự mình làm chuyện bẩn thỉu, để cho hắn tự mình đi xử lý, người chán ghét như thế, để cho hắn vĩnh viễn đừng có vào cửa phòng ta.”
“Ta làm sao có thể gả cho một người như vậy chứ, số của ta… thật là khổ mà…”
…
Cố Thế Ninh giận đến thiếu chút nữa trực tiếp ném ly trà trên bàn xuống đất.
“Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?”
“Lang Hoa nhà chúng ta mới lớn thế nào đã bị bọn họ nói như vậy, chẳng những truyền ra chuyện Hàn tướng quân ôm Lang Hoa lên cổng thành, còn nói Lang Hoa một thân một mình đi Hàng Châu, ở trên sông Tiền Đường mất lễ nghĩa.”
“Hàn tướng quân và Lang Hoa kém bao nhiêu tuổi không nói, khi đó Lang Hoa mới tám tuổi, một đứa trẻ tám tuổi mà bọn họ cũng có thể vu khống, hãm hại như vậy.”
Gân xanh trên trán Cố tứ thái thái không ngừng nổi lên, bà muốn đi an ủi Lang Hoa.
Lang Hoa nhưng lại “hì hì” một tiếng, cười đến cong cả mắt.
Cố Thế Ninh không khỏi nghiêm mặt lại, “Lang Hoa, có phải là do con tức giận quá rồi không, làm sao còn có tâm tư cười như thế… danh tiết của con… sắp…”
“Danh tiết của con làm sao chứ?” Lang Hoa trên mặt một mảnh thản nhiên, “Nếu như con và Hàn tướng quân thật sự giống như bọn họ nói như vậy thì con mới phải lo âu, bây giờ chúng ta sợ cái gì chứ?”
Cố Thế Ninh nhíu mày, “Lời nói của con người đáng sợ.”
Lang Hoa dường như không thèm để ý, “Những người đó tại sao phải loan truyền loại chuyện này?”
Cố Thế Ninh suy nghĩ một chút, “Đương nhiên là muốn làm hỏng danh tiết của con, còn muốn kéo Hàn tướng quân xuống nước.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Nếu Hàn tướng quân sớm có sở thích như vậy, tại sao trước đó không có nửa điểm dấu vết? Nếu con muốn gả cho Hàn tướng quân thì cũng có đến mấy trăm loại phương pháp.”
Ánh mắt Lang Hoa sáng quắc lên, “Ai đào ra cái hố này, kẻ đó phải tự mình nhảy xuống nếm thử một chút mùi vị bị chôn vùi.”
Cố Thế Ninh nói: “Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”
Lang Hoa đứng lên, phân phó Tiêu ma ma, “Gọi Tiêu Ấp đến đây. ”
Tiêu Ấp rất nhanh vào cửa.
Lang Hoa nói, “Lời đồn đại bên ngoài các ngươi đều biết sao?” Không đợi Tiêu Ấp trả lời, nàng nói tiếp, “Các ngươi đi nói những lời đồn đại kia cho rõ ràng chút, ngày nào tháng nào xảy ra chuyện gì, ta lúc nào gặp Hàn Chương, liên tục mấy ngày đến quân trướng, lại đứng trên cổng thành thế nào, cũng truyền đi.”
Tiêu Ấp cũng ngẩn ra, “Đại tiểu thư… nhưng mà ngài muốn làm gì? Chúng ta còn chê lời đồn đại chưa đủ nhiều hay sao?”
“Là không đủ nhiều, cũng không đủ tinh tế.” Ánh mắt Lang Hoa sáng lên, “Chỉ có nói cho rõ mọi người mới có thể biết người chuyển lời có ý gì, hắn muốn làm gì.”
Chuyện xảy ra ở Trấn Giang lâu như vậy, bỗng nhiên truyền khắp kinh thành, ai có bản lĩnh như vậy?
Chỉ dựa vào một hai lời đồn nhảm, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả như vậy.
Là có người ở sau lưng thao túng, bây giờ chính là phải tóm lấy người này ném ra trước mặt mọi người, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn.
Tác giả :
Vân Nghê