Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 155: Quỳ xuống
Ngón tay của Thẩm Xương Cát đã đè ở trên chuông đồng, chỉ cần ấn nhẹ, chuông sẽ phát ra tiếng vang, thuộc hạ ngoài cửa sẽ bắt ngay Cố đại tiểu thư lại, còn có Bùi Khởi Đường và Hứa Sùng Trí, hắn sẽ thẩm tra qua từng người từng người một, mặc cho Bùi Tư Thông và Mẫn Hoài sắp bổ nhiệm nói thế nào, hắn đều sẽ không cho nửa điểm mặt mũi.
Đây mới là chuyện Hoàng Thành Ti nên làm.
Thế nhưng hắn lại thu ngón tay về.
Hoàng Thành Ti ngấm ngầm làm việc, từ trước đến giờ không sợ những lời nói nhảm, bởi vì bọn họ không phải là những đại thần kia phải cố kỵ cái gì mà thanh quan, bọn họ cầu chỉ là sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, chỉ cần đem chuyện Hoàng Thượng phân phó làm cho tốt, Hoàng Thượng sẽ bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng lần này không quá giống nhau.
Bùi Tư Thông cũng là người của Hoàng Thượng, nếu như ở trước mặt Hoàng Thượng tố hắn lấy việc công làm việc tư, hắn muốn thoát khỏi cái tội danh này tất phải hao tổn tâm tư. Càng huống hồ hiện tại bởi vì thủ hạ của Thái Tử thông đồng với địch phản quốc, đang bực bội, hắn không thể vào lúc này xúc long nghịch lân1.
1 Đụng vào điểm phẫn nộ của Hoàng Đế.
Thẩm Xương Cát trầm mặt, vô cùng không tình nguyện mở miệng, “Thẩm gia và Cố gia là ở thời Thái Tổ có chút ân oán, chuyện ấy đã qua mấy chục năm rồi, người của năm đó cũng đã sớm thành người thiên cổ, một hương thân nho nhỏ, còn không đáng giá để cho ta đi trả thù.”
Nghe đến chỗ này, trên mặt Cố Lang Hoa lập tức xuất hiện nụ cười non nớt của đứa trẻ, “Thẩm đại nhân nói là thật sao? Cố gia chúng ta không cần lo lắng sợ hãi bị trả thù rồi sao?”
“Thật tốt, tổ mẫu ta nghe thấy nhất định sẽ vui vẻ.”
Hạ nhân Cố gia nghe được lời này, cũng không nhịn được mà cười lên.
Mấy người dường như còn suýt chút nữa mừng đến chảy nước mắt.
Bất kể là ai nhìn thấy, cũng sẽ cho rằng Cố gia thật sự là bị Hoàng Thành Ti hù dọa, nếu không một cô nương mười tuổi lấy đâu ra dũng khí đi nhảy sông.
Nếu Thẩm Xương Cát đã nói ra như vậy, hắn muốn hại Cố gia thì phải xuất ra chứng cứ rõ ràng.
Tối thiểu vào lúc này Thẩm Xương Cát bị nắm lấy cổ họng.
Lang Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Sùng Trí kinh ngạc phát hiện, người trong phòng ngược lại nghiêng về giúp Cố Lang Hoa, ngay cả Thẩm đại nhân lại cũng không nói gì nhiều.
Rốt cuộc đây là thế nào?
Bùi Tư Thông tại sao phải giúp Cố Lang Hoa.
Bùi Khởi Đường này và Cố gia rõ ràng là không đội trời chung, nhưng bây giờ cũng đồng tình nhấc nàng lên.
Hứa Sùng Trí nhìn người trong phòng một chút, đột nhiên cảm giác được một loại âm thầm sợ hãi, những người này vì xoa nhẹ chuyện tối ngày hôm qua, Thẩm Xương Cát tạm thời tránh đi, Bùi Tư Thông một bộ dạng vì dân xin mệnh lệnh, Tri Phủ Hàng Châu và những người khác ở một bên hùa theo, hắn rất có thể sẽ bị lấy ra làm vật tế.
Hứa Sùng Trí trong đầu nóng lên, cả người muốn ngất xỉu, thiếu chút nữa thì té xuống đất.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Cố Lang Hoa, “Ta sai trước, nên hướng Cố đại tiểu thư nhận lỗi.”
Lần này đến phiên người của Bùi gia kinh hãi, thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng nói qua một từ “sai”, từ trước đến nay không hề nhận lỗi với bất kỳ ai bao giờ.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nắm chặt tay cáng nỗ lực chống vai muốn đứng lên.
Hiển nhiên tình hình sức khoẻ của hắn không cho phép hắn làm như vậy, nhưng hắn vẫn vật lộn đứng lên. Hạ nhân Bùi gia muốn lên trước đỡ, hắn xua tay một cái.
Mặc dù cố hết sức, nhưng hắn đã đứng vững vàng rồi.
Môi của hắn hơi nhếch lên, ánh mắt trong suốt tựa như phản chiếu trời xanh mây trắng, đau đớn trên chân khiến cho lông mày hắn khẽ nhăn lại, nhưng cũng từ từ giãn ra, bộ dạng dường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn muốn mình kiên cường đứng ở chỗ đó, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể hơi khom người.
Trên mặt hắn hiện lên một chút xúc động, thật giống như hối tiếc mình không phải là một thiếu niên đi nhanh như bay.
Thế nhưng càng như thế lại càng khiến cho hắn tăng thêm mấy phần lười biếng và ấm áp.
Nếu như hắn không phải là người ngông cuồng như vậy, hắn thoạt nhìn lại có vẻ thanh nhã và ung dung.
Bùi Khởi Đường đi về phía Lang Hoa.
Mỗi một bước đều giống như là đi ở trên lưỡi đao, nhưng hắn lại không để ý.
Còn cách nàng mấy bước, ánh mặt trời vừa vặn xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào vai nàng, đem cả người nàng chiếu sáng.
Vốn là bầu không khí âm úc cũng lập tức trở nên trong sáng, tâm tình của hắn bỗng nhiên biến thành rất tốt, tại vì sao chứ? Hắn cũng không rõ, chỉ cần đi tới bên cạnh nàng, dường như là đi vào trong sự ấm áp.
Bùi Khởi Đường dừng bước lại, cúi người xuống trịnh trọng hướng Cố Lang Hoa hành một đại lễ, “Lần này là ta sai rồi, xin Cố đại tiểu thư tha thứ.”
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn liền cứ thế lạy xuống.
Lang Hoa nhìn áo khoác Bùi Khởi Đường hơi run, khóe mắt của hắn có chút hơi ửng đỏ, đây là bởi vì hắn đang cố gắng kiếm chế sự khó chịu mà đau đớn mang lại cho hắn.
Nàng không chỉ một lần trị thương cho hắn, đã hết sức quen thuộc các loại biểu hiện của hắn, cho nên nàng không khó đoán được, Bùi Khởi Đường đúng là bị thương, vết thương có lẽ là ở ngay trên eo và chân.
Mặc dù nàng đã rất rõ ràng, Bùi gia cố ý bới móc kỳ thực là muốn giúp nàng, vì nàng mà đem chuyện Hoàng Thành Ti truyền rao ra ngoài, để cho nàng tìm được cơ hội, ở dưới con mắt của mọi người bị Hoàng Thành Ti “ép” vào đường cùng, như vậy Bùi đại nhân ra mặt giúp nàng cũng là thuận lý thành chương2.
2 Hợp với lẽ thường.
Thế nhưng gây ra chuyện lớn như vậy, nếu như nàng tùy tiện tha thứ cho Bùi gia, ngược lại lộ rõ là cả câu chuyện giống như một trò hề.
Bùi Khởi Đường rốt cuộc là có ý gì?
Hắn tại sao phải vào lúc này hướng nàng nói lời xin lỗi?
Lang Hoa nhìn sang, Bùi Khởi Đường nhìn nàng, vẻ mặt áy náy, phảng phất là đang giải thích với nàng cái gì.
Đây là đang hợp với tình thế diễn một vở kịch sao? Ít nhất để cho mọi người thấy là ân oán hai nhà đã được hóa giải.
Lang Hoa nghiêng người đi, “Gây ra chuyện lớn như vậy, Bùi tứ công tử muốn dùng một câu nói là bỏ đi được sao?”
Bùi Khởi Đường nói: “Ta sẽ cố gắng tu sửa.”
Lang Hoa nhàn nhạt nói: “Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể vãn hồi.”
Ánh mắt hắn lấp lánh rực rỡ, “Ta sẽ tìm cách... chỉ cần nàng có thể tha thứ.” Ước chừng là thời gian đứng có chút lâu, hắn cuối cùng không nhịn được, toàn bộ người thoáng nghiêng sau đó trượt ngã xuống, may nhờ có cánh tay hắn kịp thời chống đỡ lấy, vì vậy nửa quỳ trên đất.
Lần này đến phiên Lang Hoa kinh ngạc.
Nàng biết Bùi Khởi Đường tuyệt sẽ không cúi đầu, cho dù là đắc tội với Quốc Trượng, Hoàng Thượng lệnh cho hắn hướng Quốc Trượng xin lỗi, hắn cũng không chịu, tình nguyện bị giáng chức cũng không nhận một chữ “sai.”
Lúc này hạ nhân Bùi gia không phải nên xông đến đỡ Tứ công tử của bọn họ qua đó sao?
Nhưng mà hạ nhân Bùi gia cũng ngẩn ra ở chỗ đó không động.
Bùi Khởi Đường hiển nhiên là cực kỳ đau, ngẩng đầu lên hướng Lang Hoa lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, “Tổn thất của Cố gia ta sẽ bồi thường, cũng sẽ đến nha môn lĩnh phạt.”
Nhìn hình dáng Bùi Khởi Đường, Lang Hoa rõ ràng đã quyết tâm cứng rắn không muốn để ý tới, nhưng không biết tại sao lại nghiêng mình ra hiệu hạ nhân Bùi gia tiến lên, “Hy vọng Bùi tứ công tử nói được làm được.”
Bùi Khởi Đường trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, cả người liền buông lỏng xuống, vì vậy cũng không nhịn được nữa. Nhìn thấy hắn sắp ngã xuống đất, hạ nhân Bùi gia lúc này mới vội vàng tiến lên, đem Bùi Khởi Đường đỡ trở về cáng.
Bùi Khởi Đường sắc mặt tái nhợt, nhìn so với ban nãy càng yếu ớt hơn, Quản Sự Bùi gia lo lắng nói, “Lão gia, hay là mời lang trung đến đi, nhìn có vẻ bệnh của công tử lại nặng hơn một chút rồi.”
Bùi Tư Thông cau mày, “Đều là tai họa do nó tự gây ra, cũng nên để cho nó nếm mùi giáo huấn.” Nói xong phất phất tay.
Hạ nhân Bùi gia vội vàng mang Bùi Khởi Đường xuống.
Hết thảy mọi chuyện kết thúc, Lang Hoa mang người xuống thuyền lớn đi thẳng về viện tử đang ở tạm, mới vừa thay xong quần áo, Đinh Quản Sự vội vội vàng vàng chạy tới.
“Đại tiểu thư, có tin tức, lần này thật sự có tin tức rồi.”
Đây mới là chuyện Hoàng Thành Ti nên làm.
Thế nhưng hắn lại thu ngón tay về.
Hoàng Thành Ti ngấm ngầm làm việc, từ trước đến giờ không sợ những lời nói nhảm, bởi vì bọn họ không phải là những đại thần kia phải cố kỵ cái gì mà thanh quan, bọn họ cầu chỉ là sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, chỉ cần đem chuyện Hoàng Thượng phân phó làm cho tốt, Hoàng Thượng sẽ bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng lần này không quá giống nhau.
Bùi Tư Thông cũng là người của Hoàng Thượng, nếu như ở trước mặt Hoàng Thượng tố hắn lấy việc công làm việc tư, hắn muốn thoát khỏi cái tội danh này tất phải hao tổn tâm tư. Càng huống hồ hiện tại bởi vì thủ hạ của Thái Tử thông đồng với địch phản quốc, đang bực bội, hắn không thể vào lúc này xúc long nghịch lân1.
1 Đụng vào điểm phẫn nộ của Hoàng Đế.
Thẩm Xương Cát trầm mặt, vô cùng không tình nguyện mở miệng, “Thẩm gia và Cố gia là ở thời Thái Tổ có chút ân oán, chuyện ấy đã qua mấy chục năm rồi, người của năm đó cũng đã sớm thành người thiên cổ, một hương thân nho nhỏ, còn không đáng giá để cho ta đi trả thù.”
Nghe đến chỗ này, trên mặt Cố Lang Hoa lập tức xuất hiện nụ cười non nớt của đứa trẻ, “Thẩm đại nhân nói là thật sao? Cố gia chúng ta không cần lo lắng sợ hãi bị trả thù rồi sao?”
“Thật tốt, tổ mẫu ta nghe thấy nhất định sẽ vui vẻ.”
Hạ nhân Cố gia nghe được lời này, cũng không nhịn được mà cười lên.
Mấy người dường như còn suýt chút nữa mừng đến chảy nước mắt.
Bất kể là ai nhìn thấy, cũng sẽ cho rằng Cố gia thật sự là bị Hoàng Thành Ti hù dọa, nếu không một cô nương mười tuổi lấy đâu ra dũng khí đi nhảy sông.
Nếu Thẩm Xương Cát đã nói ra như vậy, hắn muốn hại Cố gia thì phải xuất ra chứng cứ rõ ràng.
Tối thiểu vào lúc này Thẩm Xương Cát bị nắm lấy cổ họng.
Lang Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Sùng Trí kinh ngạc phát hiện, người trong phòng ngược lại nghiêng về giúp Cố Lang Hoa, ngay cả Thẩm đại nhân lại cũng không nói gì nhiều.
Rốt cuộc đây là thế nào?
Bùi Tư Thông tại sao phải giúp Cố Lang Hoa.
Bùi Khởi Đường này và Cố gia rõ ràng là không đội trời chung, nhưng bây giờ cũng đồng tình nhấc nàng lên.
Hứa Sùng Trí nhìn người trong phòng một chút, đột nhiên cảm giác được một loại âm thầm sợ hãi, những người này vì xoa nhẹ chuyện tối ngày hôm qua, Thẩm Xương Cát tạm thời tránh đi, Bùi Tư Thông một bộ dạng vì dân xin mệnh lệnh, Tri Phủ Hàng Châu và những người khác ở một bên hùa theo, hắn rất có thể sẽ bị lấy ra làm vật tế.
Hứa Sùng Trí trong đầu nóng lên, cả người muốn ngất xỉu, thiếu chút nữa thì té xuống đất.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Cố Lang Hoa, “Ta sai trước, nên hướng Cố đại tiểu thư nhận lỗi.”
Lần này đến phiên người của Bùi gia kinh hãi, thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng nói qua một từ “sai”, từ trước đến nay không hề nhận lỗi với bất kỳ ai bao giờ.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nắm chặt tay cáng nỗ lực chống vai muốn đứng lên.
Hiển nhiên tình hình sức khoẻ của hắn không cho phép hắn làm như vậy, nhưng hắn vẫn vật lộn đứng lên. Hạ nhân Bùi gia muốn lên trước đỡ, hắn xua tay một cái.
Mặc dù cố hết sức, nhưng hắn đã đứng vững vàng rồi.
Môi của hắn hơi nhếch lên, ánh mắt trong suốt tựa như phản chiếu trời xanh mây trắng, đau đớn trên chân khiến cho lông mày hắn khẽ nhăn lại, nhưng cũng từ từ giãn ra, bộ dạng dường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn muốn mình kiên cường đứng ở chỗ đó, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể hơi khom người.
Trên mặt hắn hiện lên một chút xúc động, thật giống như hối tiếc mình không phải là một thiếu niên đi nhanh như bay.
Thế nhưng càng như thế lại càng khiến cho hắn tăng thêm mấy phần lười biếng và ấm áp.
Nếu như hắn không phải là người ngông cuồng như vậy, hắn thoạt nhìn lại có vẻ thanh nhã và ung dung.
Bùi Khởi Đường đi về phía Lang Hoa.
Mỗi một bước đều giống như là đi ở trên lưỡi đao, nhưng hắn lại không để ý.
Còn cách nàng mấy bước, ánh mặt trời vừa vặn xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào vai nàng, đem cả người nàng chiếu sáng.
Vốn là bầu không khí âm úc cũng lập tức trở nên trong sáng, tâm tình của hắn bỗng nhiên biến thành rất tốt, tại vì sao chứ? Hắn cũng không rõ, chỉ cần đi tới bên cạnh nàng, dường như là đi vào trong sự ấm áp.
Bùi Khởi Đường dừng bước lại, cúi người xuống trịnh trọng hướng Cố Lang Hoa hành một đại lễ, “Lần này là ta sai rồi, xin Cố đại tiểu thư tha thứ.”
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn liền cứ thế lạy xuống.
Lang Hoa nhìn áo khoác Bùi Khởi Đường hơi run, khóe mắt của hắn có chút hơi ửng đỏ, đây là bởi vì hắn đang cố gắng kiếm chế sự khó chịu mà đau đớn mang lại cho hắn.
Nàng không chỉ một lần trị thương cho hắn, đã hết sức quen thuộc các loại biểu hiện của hắn, cho nên nàng không khó đoán được, Bùi Khởi Đường đúng là bị thương, vết thương có lẽ là ở ngay trên eo và chân.
Mặc dù nàng đã rất rõ ràng, Bùi gia cố ý bới móc kỳ thực là muốn giúp nàng, vì nàng mà đem chuyện Hoàng Thành Ti truyền rao ra ngoài, để cho nàng tìm được cơ hội, ở dưới con mắt của mọi người bị Hoàng Thành Ti “ép” vào đường cùng, như vậy Bùi đại nhân ra mặt giúp nàng cũng là thuận lý thành chương2.
2 Hợp với lẽ thường.
Thế nhưng gây ra chuyện lớn như vậy, nếu như nàng tùy tiện tha thứ cho Bùi gia, ngược lại lộ rõ là cả câu chuyện giống như một trò hề.
Bùi Khởi Đường rốt cuộc là có ý gì?
Hắn tại sao phải vào lúc này hướng nàng nói lời xin lỗi?
Lang Hoa nhìn sang, Bùi Khởi Đường nhìn nàng, vẻ mặt áy náy, phảng phất là đang giải thích với nàng cái gì.
Đây là đang hợp với tình thế diễn một vở kịch sao? Ít nhất để cho mọi người thấy là ân oán hai nhà đã được hóa giải.
Lang Hoa nghiêng người đi, “Gây ra chuyện lớn như vậy, Bùi tứ công tử muốn dùng một câu nói là bỏ đi được sao?”
Bùi Khởi Đường nói: “Ta sẽ cố gắng tu sửa.”
Lang Hoa nhàn nhạt nói: “Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể vãn hồi.”
Ánh mắt hắn lấp lánh rực rỡ, “Ta sẽ tìm cách... chỉ cần nàng có thể tha thứ.” Ước chừng là thời gian đứng có chút lâu, hắn cuối cùng không nhịn được, toàn bộ người thoáng nghiêng sau đó trượt ngã xuống, may nhờ có cánh tay hắn kịp thời chống đỡ lấy, vì vậy nửa quỳ trên đất.
Lần này đến phiên Lang Hoa kinh ngạc.
Nàng biết Bùi Khởi Đường tuyệt sẽ không cúi đầu, cho dù là đắc tội với Quốc Trượng, Hoàng Thượng lệnh cho hắn hướng Quốc Trượng xin lỗi, hắn cũng không chịu, tình nguyện bị giáng chức cũng không nhận một chữ “sai.”
Lúc này hạ nhân Bùi gia không phải nên xông đến đỡ Tứ công tử của bọn họ qua đó sao?
Nhưng mà hạ nhân Bùi gia cũng ngẩn ra ở chỗ đó không động.
Bùi Khởi Đường hiển nhiên là cực kỳ đau, ngẩng đầu lên hướng Lang Hoa lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, “Tổn thất của Cố gia ta sẽ bồi thường, cũng sẽ đến nha môn lĩnh phạt.”
Nhìn hình dáng Bùi Khởi Đường, Lang Hoa rõ ràng đã quyết tâm cứng rắn không muốn để ý tới, nhưng không biết tại sao lại nghiêng mình ra hiệu hạ nhân Bùi gia tiến lên, “Hy vọng Bùi tứ công tử nói được làm được.”
Bùi Khởi Đường trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, cả người liền buông lỏng xuống, vì vậy cũng không nhịn được nữa. Nhìn thấy hắn sắp ngã xuống đất, hạ nhân Bùi gia lúc này mới vội vàng tiến lên, đem Bùi Khởi Đường đỡ trở về cáng.
Bùi Khởi Đường sắc mặt tái nhợt, nhìn so với ban nãy càng yếu ớt hơn, Quản Sự Bùi gia lo lắng nói, “Lão gia, hay là mời lang trung đến đi, nhìn có vẻ bệnh của công tử lại nặng hơn một chút rồi.”
Bùi Tư Thông cau mày, “Đều là tai họa do nó tự gây ra, cũng nên để cho nó nếm mùi giáo huấn.” Nói xong phất phất tay.
Hạ nhân Bùi gia vội vàng mang Bùi Khởi Đường xuống.
Hết thảy mọi chuyện kết thúc, Lang Hoa mang người xuống thuyền lớn đi thẳng về viện tử đang ở tạm, mới vừa thay xong quần áo, Đinh Quản Sự vội vội vàng vàng chạy tới.
“Đại tiểu thư, có tin tức, lần này thật sự có tin tức rồi.”
Tác giả :
Vân Nghê