Cuồng Thám
Chương 20: Huynh đệ song hành
Nhóm dịch: Fulybook
Hóa ra, điều tra cả một buổi chiều, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã đã tìm hiểu được vì sao không thấy được tài xế xe BMW lúc đó.
Thông qua Khoa Giám địnhkết quả do khoa Giám định báo lại, nhân viên kiểm tra phát hiện kính chắn gió bên trong xe BMW có dấu vết của keo dán nhựa.
Sau khi được kiểm tra và chứng thực, vết keo dán kia là do một loại miếng chắn thủy tinh để lại. Nhân viên nghiệp vụ của khoa Giám định hoài nghi, hôm xảy ra vụ án, hung thủ đã “giở trò” ở chỗ kính chắn gió này. Có lẽ hắn ta đã dán lên đó một tấm chống ánh sáng, sau khi dán lên, từ trong nhìn ra ngoài vẫn thấy rất rõ nhưng từ ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì cả.
Tuy rằng kính của một số dòng xe đắt tiền cũng có tác dụng như vậy nhưng sẽ không thể giống như chiếc xe BMW này, được, ánh sáng không thể xuyên qua, thậm chí ngay cả hình dáng của người lái xe cũng không nhìn được.
Cho nên, tất nhiên hung thủ đã sử dụng một tấm chắn đặc biệt nào đó. Sau cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của các đồng nghiệp của khoa Giám định, rốt cục cũng tra ra nhãn hiệu của tấm chắnnày.
Không ngờ rằng, tấm chắn kính này, lại là dụng cụ biểu diễn ảo thuật của các ảo thuật gia, họ sử dụng nó khi biểu diễn nhữngtrò ảo thuật cầu kỳ, dùng để tăng cường hiệu quả đánh lừa thị giác của trò ảo thuật.
Thứ này là một vật liệu đặc biệt, hiện giờ trong nước vẫn chưa sản xuất, chỉ có thể nhập khẩu từ nước ngoài.
"Như vậy thì…" Lương Hoan nhìn thấy người trong phòng không còn nhiều lắm liền châm một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi mới nói "…vụ án chặt tay này, cũng sắp kết án được rồi! Các tiền bối đã nói, hung thủ càng muốn gây án một cách hoàn mỹ thì càng để lại nhiều chứng cứ! Lần này khẳng định cũng không ngoại lệ."
"Vì sao lại thế?" Triệu Ngọc hiếu kỳ.
"Tấm chắn kính đặc biệt như vậy, chỉ cần tra từ các đại lý bán, dù là mua qua internet hay là mua trực tiếp, đều có thể nhanh chóng xác định được mục tiêu!" Lương Hoan còn nhả một ngụm khói: "Tiểu Triệu Nhi à, tôi thấy… tấm bảng trắng này của cậu xem như vô ích rồi!"
A…
Triệu Ngọc thầm nghĩ, xem ra, muốn làm một tên tội phạm hoàn mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cân nhắc càng nhiều, lỗ hổng càng lớn. Nếu như hung thủ gây ra vụ án chặt taymà bị bắt do tấm chắn kính này thật, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng hối hận.
Đã như vậy… đám người Khúc Bình cũng nhất định sẽ nắm chặt manh mối này để điều tra. Được! Ông đây sẽ theo dõi các người, một khi mục tiêu xuất hiện, lập tức hành động.
Lúc này, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã dọn dẹp xong bàn làm việc, lấy mấy văn kiện trong ngăn kéo lấy ra, sau đó thì mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi!
“Sao vậy? Đến giờ về rồi à?" Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc.
"Khụ!" Lương Hoan nhếch miệng nói: "Nếu không phải trở về nhận lệnh của tổ trưởng Khúc Bình thì anh em chúng tôi đã về nhà từ sớm rồi!"
"Tiểu Triệu à… " Trương Cảnh Phong vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc: "Đừng có làm những việc rỗi hơi nữa, cho dù chúng ta bỏ ra nhiều công sức hơn thì cuối cùng công lao phá án, cũng là của tổ trưởng Khúc Bình cùng và tổ B mà thôi! Nghỉ ngơi một chút đi! Hoặc là đi đánh bi a với chúng tôi không?"
Triệu Ngọc đánh giá hai người trước mặt này, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác phức tạp. Xem ra, không phải cảnh sát nào cũng giống nhau, chí ít hai người anh em đứng trước mắt này không giống như những điều tra viên nghiêm túc khác. Không trách được, cấp trên lại điều bọn họ đến nhóm chuyên phụ trách những vụ án kéo dài!
"Thôi, tôi… tôi còn có một số việc, không đi được, các anh đi đi!" Triệu Ngọc đang ở trong thời kỳ quan trọng, làm sao có thể đi đánh bi a với bọn họ được chứ?
"Vậy được rồi… " Trương Cảnh Phong lắc lắc đầu: "Chúng tôi qua đó chơi một lát! Sau này mà bị điều đến đội giao thông, chỉ sợ cũng không chơi được nữa!"
Dứt lời, hai người cầm đồ đạc định rời đi.
"Chờ một chút." Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, các anh điều tra vụ án giết người kia thế nào rồi? Vụ án mười năm trước ấy? Tìm được vợ nạn nhân không?"
"Khụ! Đừng nhắc đến nữa!" Nhắc tới vụ án giết người ở tiểu khu Phú Dương, Lương Hoan nhanh chóng gảy tàn thuốc, xông đến chỗ Triệu Ngọc nói: "Gặp rắc rối rồi! Tuy là tìm được vợ của nạn nhân nhưng mà chút nữa thì ông Trương đã bị chồng hiện tại người ta đập cái chày vào đầu!"
"Có ý gì?" Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, vội hỏi một câu.
Ai ngờ, lúc này có một nữ điều tra viên đứng lên từ chỗ vách ngăn, sau khi nhìn ba người bọn họ xong liền gào lên như bị bệnh thần kinh:
"Lương Hoan! Tại sao không có ý thức như vậy hả? Mau dập thuốc lá!"
"Được, được." Lương Hoan vội vàng dập tắt điếu thuốc lá, sau đó nhỏ mắng: "Đồ cọp cái… "
"Đây chính là chỗ khó khăn nhất trong việc điều tra vụ án!" Trương Cảnh Phong tiếp tục cuộc nói chuyện: "Cậu suy nghĩ thử xem, vất cả lắm vợ nạn nhân mới có thể khôi phục được tâm trí, bây giờ đã lập lại gia đình, còn có con. Nhưng chúng ta lại tìm tới cửa lật quá khứ của người ta lên, bóc vết sẹo của người ta ra nữa, dù có là ai, thì cũng đâu thể chịu được?"
"Haizz" Triệu Ngọc lắc đầu: "Nói như vậy, các anh cũng không hỏi được cái gì, liền bị người ta đuổi ra ngoài sao?"
"Đó cũng không phải… " Lương Hoan nói tiếp: "Cũng chỉ là công việc thôi! Dù sao nói cho cùng thì chúng ta cũng đang phục vụ người dân mà. Nhưng vợ của nạn nhân có nói với chúng tôi, nội dung vẫn giống với lời khai năm đó, nạn nhân có nhân phẩm cực kỳ kém, kẻ thù lại nhiều, kính trong nhà thường xuyên bị người này đập vỡ, ngoài cửa cũng thường xuyên bị đổ dầu. Trừ những việc này ra thì không có gì khác nữa!"
"Thật ra, căn cứ vào lời khai của hàng xóm, tính khí nạn nhân rất nóng nảy, lúc còn sống thường xuyên đánh vợ." Trương Cảnh Phong tiếp tục nói: "Tôi thấy, vợ hắn ta cũng ước gì hắn ta có thể chết đi ấy chứ!"
"Còn… gian tình thì sao? Có hay không?" Triệu Ngọc đặc biệt muốn biết phán đoán của mình có đúng hay không, lại hỏi.
"Việc này tuyệt đối không có!" Lương Hoan quả quyết trả lời: "Anh em chúng tôi điều tra được lượng tin tức khá lớn, còn tìm được một số nhân chứng. Vợ nạn nhân lúc ấy bị nạn nhân quản thúc rất chặt, hằng ngày còn không dám bước ra khỏi cánh cổng, chớ nói chi là đi ngoại tình! Cô ta và chồng hiện tại, cũng mới quen từ hai năm trước! Trong thời gian này, cô ta vẫn luôn độc thân."
"Mà tìm hung thủ để giết người thì càng khỏi cần đề cập đến!" Trương Cảnh Phong nói: "Nhà bọn họ rất nghèo, ngoài nợ ra thì chẳng còn gì cả, có muốn bỏ ra năm đồng để thuê sát thủ cũng kiếm không ra!"
"Giống với vụ án cũ lúc trước, sau khi điều tra một hồi, vẫn là về đến điểm bắt đầu." Lương Hoan nói: "Trừ gặp phải rủi ro ra thì cũng không có thu hoạch được gì cả! Rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn ở bên ngoài lề đường mà điều khiển giao thông thôi!"
"Người anh em!" Trương Cảnh Phong bùi ngùi nói với Triệu Ngọc: "Nhớ kỹ câu này, về sau cho dù có thế nào, cũng tuyệt đối không nên đi đến cái tổ này! Đây chính là một cái hố, người nào tiến vào rồi thì đừng mong bò ra! Được rồi, cậu hãy bảo trọng, đi thôi!"
Trương Cảnh Phong vẫy tay, Lương Hoan đi theo sát đằng sau, một đôi huynh đệ song hành cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc. Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, thế mà Triệu Ngọc lại cảm nhận được một chút bi tráng.
Haiz!
Không biết mình nhiều năm về sau, có giống bọn họ lúc này không?
Không được!
Tính khí không chịu thua của Triệu Ngọc lại được nâng cao lần nữa, bất kể như thế nào, “ván bài” vụ án chặt tay này, mình tuyệt không thể thua!
Hóa ra, điều tra cả một buổi chiều, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã đã tìm hiểu được vì sao không thấy được tài xế xe BMW lúc đó.
Thông qua Khoa Giám địnhkết quả do khoa Giám định báo lại, nhân viên kiểm tra phát hiện kính chắn gió bên trong xe BMW có dấu vết của keo dán nhựa.
Sau khi được kiểm tra và chứng thực, vết keo dán kia là do một loại miếng chắn thủy tinh để lại. Nhân viên nghiệp vụ của khoa Giám định hoài nghi, hôm xảy ra vụ án, hung thủ đã “giở trò” ở chỗ kính chắn gió này. Có lẽ hắn ta đã dán lên đó một tấm chống ánh sáng, sau khi dán lên, từ trong nhìn ra ngoài vẫn thấy rất rõ nhưng từ ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì cả.
Tuy rằng kính của một số dòng xe đắt tiền cũng có tác dụng như vậy nhưng sẽ không thể giống như chiếc xe BMW này, được, ánh sáng không thể xuyên qua, thậm chí ngay cả hình dáng của người lái xe cũng không nhìn được.
Cho nên, tất nhiên hung thủ đã sử dụng một tấm chắn đặc biệt nào đó. Sau cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của các đồng nghiệp của khoa Giám định, rốt cục cũng tra ra nhãn hiệu của tấm chắnnày.
Không ngờ rằng, tấm chắn kính này, lại là dụng cụ biểu diễn ảo thuật của các ảo thuật gia, họ sử dụng nó khi biểu diễn nhữngtrò ảo thuật cầu kỳ, dùng để tăng cường hiệu quả đánh lừa thị giác của trò ảo thuật.
Thứ này là một vật liệu đặc biệt, hiện giờ trong nước vẫn chưa sản xuất, chỉ có thể nhập khẩu từ nước ngoài.
"Như vậy thì…" Lương Hoan nhìn thấy người trong phòng không còn nhiều lắm liền châm một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi mới nói "…vụ án chặt tay này, cũng sắp kết án được rồi! Các tiền bối đã nói, hung thủ càng muốn gây án một cách hoàn mỹ thì càng để lại nhiều chứng cứ! Lần này khẳng định cũng không ngoại lệ."
"Vì sao lại thế?" Triệu Ngọc hiếu kỳ.
"Tấm chắn kính đặc biệt như vậy, chỉ cần tra từ các đại lý bán, dù là mua qua internet hay là mua trực tiếp, đều có thể nhanh chóng xác định được mục tiêu!" Lương Hoan còn nhả một ngụm khói: "Tiểu Triệu Nhi à, tôi thấy… tấm bảng trắng này của cậu xem như vô ích rồi!"
A…
Triệu Ngọc thầm nghĩ, xem ra, muốn làm một tên tội phạm hoàn mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cân nhắc càng nhiều, lỗ hổng càng lớn. Nếu như hung thủ gây ra vụ án chặt taymà bị bắt do tấm chắn kính này thật, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng hối hận.
Đã như vậy… đám người Khúc Bình cũng nhất định sẽ nắm chặt manh mối này để điều tra. Được! Ông đây sẽ theo dõi các người, một khi mục tiêu xuất hiện, lập tức hành động.
Lúc này, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã dọn dẹp xong bàn làm việc, lấy mấy văn kiện trong ngăn kéo lấy ra, sau đó thì mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi!
“Sao vậy? Đến giờ về rồi à?" Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc.
"Khụ!" Lương Hoan nhếch miệng nói: "Nếu không phải trở về nhận lệnh của tổ trưởng Khúc Bình thì anh em chúng tôi đã về nhà từ sớm rồi!"
"Tiểu Triệu à… " Trương Cảnh Phong vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc: "Đừng có làm những việc rỗi hơi nữa, cho dù chúng ta bỏ ra nhiều công sức hơn thì cuối cùng công lao phá án, cũng là của tổ trưởng Khúc Bình cùng và tổ B mà thôi! Nghỉ ngơi một chút đi! Hoặc là đi đánh bi a với chúng tôi không?"
Triệu Ngọc đánh giá hai người trước mặt này, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác phức tạp. Xem ra, không phải cảnh sát nào cũng giống nhau, chí ít hai người anh em đứng trước mắt này không giống như những điều tra viên nghiêm túc khác. Không trách được, cấp trên lại điều bọn họ đến nhóm chuyên phụ trách những vụ án kéo dài!
"Thôi, tôi… tôi còn có một số việc, không đi được, các anh đi đi!" Triệu Ngọc đang ở trong thời kỳ quan trọng, làm sao có thể đi đánh bi a với bọn họ được chứ?
"Vậy được rồi… " Trương Cảnh Phong lắc lắc đầu: "Chúng tôi qua đó chơi một lát! Sau này mà bị điều đến đội giao thông, chỉ sợ cũng không chơi được nữa!"
Dứt lời, hai người cầm đồ đạc định rời đi.
"Chờ một chút." Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, các anh điều tra vụ án giết người kia thế nào rồi? Vụ án mười năm trước ấy? Tìm được vợ nạn nhân không?"
"Khụ! Đừng nhắc đến nữa!" Nhắc tới vụ án giết người ở tiểu khu Phú Dương, Lương Hoan nhanh chóng gảy tàn thuốc, xông đến chỗ Triệu Ngọc nói: "Gặp rắc rối rồi! Tuy là tìm được vợ của nạn nhân nhưng mà chút nữa thì ông Trương đã bị chồng hiện tại người ta đập cái chày vào đầu!"
"Có ý gì?" Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, vội hỏi một câu.
Ai ngờ, lúc này có một nữ điều tra viên đứng lên từ chỗ vách ngăn, sau khi nhìn ba người bọn họ xong liền gào lên như bị bệnh thần kinh:
"Lương Hoan! Tại sao không có ý thức như vậy hả? Mau dập thuốc lá!"
"Được, được." Lương Hoan vội vàng dập tắt điếu thuốc lá, sau đó nhỏ mắng: "Đồ cọp cái… "
"Đây chính là chỗ khó khăn nhất trong việc điều tra vụ án!" Trương Cảnh Phong tiếp tục cuộc nói chuyện: "Cậu suy nghĩ thử xem, vất cả lắm vợ nạn nhân mới có thể khôi phục được tâm trí, bây giờ đã lập lại gia đình, còn có con. Nhưng chúng ta lại tìm tới cửa lật quá khứ của người ta lên, bóc vết sẹo của người ta ra nữa, dù có là ai, thì cũng đâu thể chịu được?"
"Haizz" Triệu Ngọc lắc đầu: "Nói như vậy, các anh cũng không hỏi được cái gì, liền bị người ta đuổi ra ngoài sao?"
"Đó cũng không phải… " Lương Hoan nói tiếp: "Cũng chỉ là công việc thôi! Dù sao nói cho cùng thì chúng ta cũng đang phục vụ người dân mà. Nhưng vợ của nạn nhân có nói với chúng tôi, nội dung vẫn giống với lời khai năm đó, nạn nhân có nhân phẩm cực kỳ kém, kẻ thù lại nhiều, kính trong nhà thường xuyên bị người này đập vỡ, ngoài cửa cũng thường xuyên bị đổ dầu. Trừ những việc này ra thì không có gì khác nữa!"
"Thật ra, căn cứ vào lời khai của hàng xóm, tính khí nạn nhân rất nóng nảy, lúc còn sống thường xuyên đánh vợ." Trương Cảnh Phong tiếp tục nói: "Tôi thấy, vợ hắn ta cũng ước gì hắn ta có thể chết đi ấy chứ!"
"Còn… gian tình thì sao? Có hay không?" Triệu Ngọc đặc biệt muốn biết phán đoán của mình có đúng hay không, lại hỏi.
"Việc này tuyệt đối không có!" Lương Hoan quả quyết trả lời: "Anh em chúng tôi điều tra được lượng tin tức khá lớn, còn tìm được một số nhân chứng. Vợ nạn nhân lúc ấy bị nạn nhân quản thúc rất chặt, hằng ngày còn không dám bước ra khỏi cánh cổng, chớ nói chi là đi ngoại tình! Cô ta và chồng hiện tại, cũng mới quen từ hai năm trước! Trong thời gian này, cô ta vẫn luôn độc thân."
"Mà tìm hung thủ để giết người thì càng khỏi cần đề cập đến!" Trương Cảnh Phong nói: "Nhà bọn họ rất nghèo, ngoài nợ ra thì chẳng còn gì cả, có muốn bỏ ra năm đồng để thuê sát thủ cũng kiếm không ra!"
"Giống với vụ án cũ lúc trước, sau khi điều tra một hồi, vẫn là về đến điểm bắt đầu." Lương Hoan nói: "Trừ gặp phải rủi ro ra thì cũng không có thu hoạch được gì cả! Rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn ở bên ngoài lề đường mà điều khiển giao thông thôi!"
"Người anh em!" Trương Cảnh Phong bùi ngùi nói với Triệu Ngọc: "Nhớ kỹ câu này, về sau cho dù có thế nào, cũng tuyệt đối không nên đi đến cái tổ này! Đây chính là một cái hố, người nào tiến vào rồi thì đừng mong bò ra! Được rồi, cậu hãy bảo trọng, đi thôi!"
Trương Cảnh Phong vẫy tay, Lương Hoan đi theo sát đằng sau, một đôi huynh đệ song hành cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc. Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, thế mà Triệu Ngọc lại cảm nhận được một chút bi tráng.
Haiz!
Không biết mình nhiều năm về sau, có giống bọn họ lúc này không?
Không được!
Tính khí không chịu thua của Triệu Ngọc lại được nâng cao lần nữa, bất kể như thế nào, “ván bài” vụ án chặt tay này, mình tuyệt không thể thua!
Tác giả :
Khoáng Hải Vong Hồ