Cục Cưng, Ôm Cái Nào!
Chương 66: Ác ma tức giận (3)
Ninh Hề Nhi vừa bối rối vừa xấu hổ không biết phải làm thế nào.
Cô phải nói thế nào mới hợp đây?
Ngôn Dịch Thâm thấy cô cứ ngập ngừng thì không khỏi xoa cằm đầy hứng thú: "Bạn có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Các học sinh đi trên đường đều dừng bước nhìn sang phía họ.
"Hội trưởng tốt tính thật đấy!"
"Vừa dịu dàng lại vừa lễ độ, hu hu hu đúng là nam thần hoàn hảo nhất!"
"Nhưng so ra thì tớ vẫn thích cậu Kỷ hơn!"
"Điện hạ Tu cũng tuyệt lắm! Quyến rũ lại chính trực, chuẩn gu của tớ luôn!"
Ninh Hề Nhi nghe thấy mấy lời si mê tán tụng xung quanh mà đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có hơi ngu ngốc.
"Dạ... thì là... Hội trưởng, em gửi anh cái này ạ!" Cô đưa lá thư tình của Thành Du Nhiên ra.
Thành Du Nhiên chọn giấy viết thư màu hồng nhạt, trên đó còn vẽ một hình trái tim to bự bằng mực đỏ, khiến người ta chẳng cần nhìn kỹ hay đoán già đoán non cũng biết đó là cái gì.
Ngôn Dịch Thâm cảm thấy vô cùng hứng thú, ái chà, đối tượng mà gã muốn bắt nạt giờ lại tặng thư tình cho gã kìa?
Cô gái này thích mình ư? Cảm giác... cũng hay ho đó chứ.
Ngôn Dịch Thâm lịch sự nhận lấy lá thư: "Cảm ơn bạn, tôi sẽ đọc nó."
Chỉ với một hành động đơn giản ấy thôi nhưng đủ gây sốc cho mọi người xung quanh.
"Sao Hội trưởng lại nhận thư tình của cô ta? Không phải trước giờ anh ấy không nhận bao giờ hay sao?"
"Cái con bé học sinh chuyển trường này cũng quá đáng quá rồi! Quyến rũ cậu Kỷ thì thôi, đã vậy còn cứ dính lấy điện hạ Tu, giờ lại... lại dám làm vấy bẩn Hội trưởng của chúng ta nữa chứ!"
Ninh Hề Nhi cạn lời, hình như cô lại vừa gây thù chuốc oán nữa thì phải... Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô khó lòng sống yên ở Mộc Anh rồi.
"Thật ra lá thư này..." Không phải do tôi viết!
Ninh Hề Nhi chưa kịp nói hết câu thì chợt cảm thấy hơi lạnh từ sau lưng truyền đến. Cô run bắn cả người, quay phắt lại, thấy Kỷ Dạ Bạch đang bước về phía cô với khuôn mặt u ám, ánh mắt tối sầm như vô cùng tức giận, một tay còn kéo lỏng cà vạt trên cổ áo sơ mi.
"Cậu hai Kỷ cũng có chuyện muốn tìm tôi ư?" Ngôn Dịch Thâm cười híp mắt như khiêu khích. Gã biết học sinh trong trường đang đồn ầm lên rằng Ninh Hề Nhi là người của Kỷ Dạ Bạch. Giờ cô trao thư tình cho gã ngay trước mặt mọi người thế này, chứng tỏ hai người đã chia tay đường ai nấy đi rồi.
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường, khóe môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười đầy mỉa mai: "Ninh Hề, thì ra cậu thích loại này à?"
Ninh Hề Nhi vội vàng định giải thích: "Không phải đâu... tôi chỉ..."
"Câm ngay cho tôi." Kỷ Dạ Bạch khẽ quát, xách Ninh Hề Nhi lên như xách một con gà con rồi giơ chân đạp thẳng vào bụng Ngôn Dịch Thâm.
"A!"
Một tiếng kêu đau đớn khiến cả trường dậy sóng. Tất cả mọi người đều đứng ngây ra như trời trồng, một lúc sau mới có vài người cầm điện thoại lên ghi hình.
Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh một vòng: "Xóa hết ảnh đi cho tôi! Nếu có bất cứ ai dám đăng tin gì về Ninh Hề Nhi lên mạng thì tôi sẽ cho kẻ đó cút khỏi Mộc Anh!"
Đúng là một kẻ ngang ngược, phách lối và kiêu ngạo không ai sánh được. Song thái độ gay gắt của hắn khiến ai nấy đều sợ hãi. Các học sinh cuống cuồng mở album trong điện thoại ra xóa hết ảnh và video, không có bất kỳ kẻ nào dám trái lệnh Kỷ Dạ Bạch!
Kỷ Dạ Bạch đúng là một kẻ đáng sợ!
Ngôn Dịch Thâm cúi người ôm lấy bụng mình, trên trán gã rịn ra mồ hôi lạnh vì đau đớn.
Tài xế hoảng hốt nhưng không biết phải xử lý tình huống thế nào: "Cậu chủ..."
Ngôn Dịch Thâm giơ tay ngăn ông ta nói tiếp: "Thôi, bỏ đi."
Gã không đấu lại Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch cười giễu cợt với gã rồi cứ xách Ninh Hề Nhi đi về phía bãi đỗ xe.
Ninh Hề Nhi bị hắn đè lên cửa xe.
"Đau quá..." Ninh Hề Nhi kêu đau, tức giận uy hiếp Kỷ Dạ Bạch: "Nếu cậu cứ động tay động chân với tôi như vậy thì tôi sẽ bảo Kiều Kiều úp sọt tẩn cậu một trận đấy!"
Câu nói ấy như ngọn lửa đốt cháy ngòi thuốc nổ trong lòng Kỷ Dạ Bạch, khiến anh ta tức điên lên.
Cô phải nói thế nào mới hợp đây?
Ngôn Dịch Thâm thấy cô cứ ngập ngừng thì không khỏi xoa cằm đầy hứng thú: "Bạn có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Các học sinh đi trên đường đều dừng bước nhìn sang phía họ.
"Hội trưởng tốt tính thật đấy!"
"Vừa dịu dàng lại vừa lễ độ, hu hu hu đúng là nam thần hoàn hảo nhất!"
"Nhưng so ra thì tớ vẫn thích cậu Kỷ hơn!"
"Điện hạ Tu cũng tuyệt lắm! Quyến rũ lại chính trực, chuẩn gu của tớ luôn!"
Ninh Hề Nhi nghe thấy mấy lời si mê tán tụng xung quanh mà đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có hơi ngu ngốc.
"Dạ... thì là... Hội trưởng, em gửi anh cái này ạ!" Cô đưa lá thư tình của Thành Du Nhiên ra.
Thành Du Nhiên chọn giấy viết thư màu hồng nhạt, trên đó còn vẽ một hình trái tim to bự bằng mực đỏ, khiến người ta chẳng cần nhìn kỹ hay đoán già đoán non cũng biết đó là cái gì.
Ngôn Dịch Thâm cảm thấy vô cùng hứng thú, ái chà, đối tượng mà gã muốn bắt nạt giờ lại tặng thư tình cho gã kìa?
Cô gái này thích mình ư? Cảm giác... cũng hay ho đó chứ.
Ngôn Dịch Thâm lịch sự nhận lấy lá thư: "Cảm ơn bạn, tôi sẽ đọc nó."
Chỉ với một hành động đơn giản ấy thôi nhưng đủ gây sốc cho mọi người xung quanh.
"Sao Hội trưởng lại nhận thư tình của cô ta? Không phải trước giờ anh ấy không nhận bao giờ hay sao?"
"Cái con bé học sinh chuyển trường này cũng quá đáng quá rồi! Quyến rũ cậu Kỷ thì thôi, đã vậy còn cứ dính lấy điện hạ Tu, giờ lại... lại dám làm vấy bẩn Hội trưởng của chúng ta nữa chứ!"
Ninh Hề Nhi cạn lời, hình như cô lại vừa gây thù chuốc oán nữa thì phải... Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô khó lòng sống yên ở Mộc Anh rồi.
"Thật ra lá thư này..." Không phải do tôi viết!
Ninh Hề Nhi chưa kịp nói hết câu thì chợt cảm thấy hơi lạnh từ sau lưng truyền đến. Cô run bắn cả người, quay phắt lại, thấy Kỷ Dạ Bạch đang bước về phía cô với khuôn mặt u ám, ánh mắt tối sầm như vô cùng tức giận, một tay còn kéo lỏng cà vạt trên cổ áo sơ mi.
"Cậu hai Kỷ cũng có chuyện muốn tìm tôi ư?" Ngôn Dịch Thâm cười híp mắt như khiêu khích. Gã biết học sinh trong trường đang đồn ầm lên rằng Ninh Hề Nhi là người của Kỷ Dạ Bạch. Giờ cô trao thư tình cho gã ngay trước mặt mọi người thế này, chứng tỏ hai người đã chia tay đường ai nấy đi rồi.
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường, khóe môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười đầy mỉa mai: "Ninh Hề, thì ra cậu thích loại này à?"
Ninh Hề Nhi vội vàng định giải thích: "Không phải đâu... tôi chỉ..."
"Câm ngay cho tôi." Kỷ Dạ Bạch khẽ quát, xách Ninh Hề Nhi lên như xách một con gà con rồi giơ chân đạp thẳng vào bụng Ngôn Dịch Thâm.
"A!"
Một tiếng kêu đau đớn khiến cả trường dậy sóng. Tất cả mọi người đều đứng ngây ra như trời trồng, một lúc sau mới có vài người cầm điện thoại lên ghi hình.
Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh một vòng: "Xóa hết ảnh đi cho tôi! Nếu có bất cứ ai dám đăng tin gì về Ninh Hề Nhi lên mạng thì tôi sẽ cho kẻ đó cút khỏi Mộc Anh!"
Đúng là một kẻ ngang ngược, phách lối và kiêu ngạo không ai sánh được. Song thái độ gay gắt của hắn khiến ai nấy đều sợ hãi. Các học sinh cuống cuồng mở album trong điện thoại ra xóa hết ảnh và video, không có bất kỳ kẻ nào dám trái lệnh Kỷ Dạ Bạch!
Kỷ Dạ Bạch đúng là một kẻ đáng sợ!
Ngôn Dịch Thâm cúi người ôm lấy bụng mình, trên trán gã rịn ra mồ hôi lạnh vì đau đớn.
Tài xế hoảng hốt nhưng không biết phải xử lý tình huống thế nào: "Cậu chủ..."
Ngôn Dịch Thâm giơ tay ngăn ông ta nói tiếp: "Thôi, bỏ đi."
Gã không đấu lại Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch cười giễu cợt với gã rồi cứ xách Ninh Hề Nhi đi về phía bãi đỗ xe.
Ninh Hề Nhi bị hắn đè lên cửa xe.
"Đau quá..." Ninh Hề Nhi kêu đau, tức giận uy hiếp Kỷ Dạ Bạch: "Nếu cậu cứ động tay động chân với tôi như vậy thì tôi sẽ bảo Kiều Kiều úp sọt tẩn cậu một trận đấy!"
Câu nói ấy như ngọn lửa đốt cháy ngòi thuốc nổ trong lòng Kỷ Dạ Bạch, khiến anh ta tức điên lên.
Tác giả :
AnXiangNuan