Cục Cưng, Ôm Cái Nào!
Chương 142: Chiều cậu quá rồi phải không
Editor: Nguyetmai
Tay hắn càng lúc càng nắm chặt hơn.
Ninh Hề Nhi gỡ ngón tay của hắn, định tránh ra, hắn lại nhướng mày: "Ở yên đấy giùm cái!"
Cung Tu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch, nở nụ cười đau khổ.
"Hề Nhi, em có biết hay không, rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở thành..."
"Nè! Lỗ tai của mày điếc rồi à? Còn không mau cút đi!" Không đợi Cung Tu nói xong, Kỷ Dạ Bạch đã trực tiếp ngắt lời gã.
Cung Tu nắm chặt nắm đấm.
Siết mạnh đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên, các đốt ngón tay liên tục vang lên tiếng rắc rắc.
Cũng đúng, hiện tại gã có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ cong cong, gã nhìn Ninh Hề Nhi, "Hề Nhi, chúc em hạnh phúc."
Không biết có phải là Ninh Hề Nhi nhìn nhầm hay không, cô vậy mà nhìn thấy đáy mắt Cung tu ướt ướt.
Là nước mắt ư?
Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu đã bị cô cười trừ bác bỏ.
Làm sao có thể thế được, làm sao mà Cung Tu khóc vì cô cơ chứ?
Cung Tu quay người rời đi mà không hề ngoái lại, bóng lưng kia mơ hồ hiện lên vẻ đau khổ nhưng lại tràn đầy sự dứt khoát.
"Nhìn cái gì vậy! Người ta đã đi xa rồi!" Kỷ Dạ Bạch bực mình nói, Ninh Hề Nhi bĩu môi, hất tay của hắn ra: "Hừ! Cậu Kỷ, tôi muốn về nhà, bye bye!"
Con nhóc thối tha này, còn dám lên mặt với hắn đấy!
Vừa nãy hắn còn giúp cô giải quyết cả nhà tên mập mạp, đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa!
Khuôn mặt điển trai của Kỷ Dạ Bạch sa sầm xuống, lạnh lùng khoanh tay, ngang ngược, ngông cuồng.
Ninh Hề Nhi thấy hắn như vậy, cơn tức trong lòng lại dâng lên!
Tên khốn nạn! Dù sao với hắn mà nói, cô chẳng qua chỉ là "món hàng" dùng để tranh giành với người khác thôi! Tính tình còn tồi tệ như vậy, cô đây không hơi đâu đi hầu!
Lè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi với Kỷ Dạ Bạch, cô đeo cặp sách lên, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi quán cà phê.
"Này, đứng lại đó cho tôi!"
Ninh Hề Nhi mới không thèm phản ứng hắn đâu, gọi điện thoại cho lái xe nhà họ Ninh, "Alo, chú Lý ạ, làm phiền chú tới trường học đón cháu với… Ơ... Chú còn có việc ở nhà ạ, vậy chú cứ làm việc đi, cháu gọi xe về cũng được."
Cúp điện thoại, xoay đầu lại, cô phát hiện ra cái tên Kỷ Dạ Bạch vẫn đi theo đằng sau cô, đúng là âm hồn bất tán!
Lườm hắn một cái, Ninh Hề Nhi tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Dạ Bạch bực bội, con nhóc thối tha này, đang giận dỗi với hắn đó hả?
"Chiều cậu quá rồi có phải hay không! Dạo này gan to ra rồi à!" Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi nói, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa có một vũng nước đã đông thành đá, liền cao giọng nói: "Cậu mà không dừng lại kiểu gì cũng sẽ hối hận cho xem!"
"Xì, ai muốn nghe lời cậu, tôi cũng đâu có nợ cậu!" Ninh Hề Nhi không nhìn hắn, nhưng chuyện khiến cô trở tay không kịp đã xảy ra, bàn chân không hiểu sao trượt đi, rầm một tiếng, cô chật vật ngã sấp xuống đất!
"Phụt..." Kỷ Dạ Bạch bật cười chế nhạo, còn vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa: "Chậc chậc, thật là nguy hiểm, may mà không ngã vào anh đây..."
Ninh Hề Nhi đau đến mức nhe răng trợn mắt, gào lên: "Tại sao cậu không nhắc tôi mặt đường đã đóng băng! Cậu cố ý đúng không!"
Còn dám bắt bẻ ngược lại? Chẳng phải hắn đã kêu cô đứng lại rồi đó sao? Là chính cô không chịu nghe ấy chứ!
Kỷ Dạ Bạch thong thả móc điện thiện di động ra, "Nào nào, cười một cái, anh chụp cho tấm ảnh, gửi cho đám bạn của cậu."
Ninh Hề Nhi: "..."
Cô đứng lên, không nghĩ rằng lại bị trượt phát nữa, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, cô nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay áo của Kỷ Dạ Bạch, nhào vào lồng ngực hắn, lúc này cơ thể mới đứng vững được!
Đôi môi khiêu gợi của Kỷ Dạ Bạch nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp: "Chân ngắn, cậu đang dâng mình lên tận cửa cho tôi đấy à?"
"Cậu cậu cậu..." Ninh Hề Nhi bị chọc cho đỏ mặt.
Tay hắn càng lúc càng nắm chặt hơn.
Ninh Hề Nhi gỡ ngón tay của hắn, định tránh ra, hắn lại nhướng mày: "Ở yên đấy giùm cái!"
Cung Tu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch, nở nụ cười đau khổ.
"Hề Nhi, em có biết hay không, rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở thành..."
"Nè! Lỗ tai của mày điếc rồi à? Còn không mau cút đi!" Không đợi Cung Tu nói xong, Kỷ Dạ Bạch đã trực tiếp ngắt lời gã.
Cung Tu nắm chặt nắm đấm.
Siết mạnh đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên, các đốt ngón tay liên tục vang lên tiếng rắc rắc.
Cũng đúng, hiện tại gã có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ cong cong, gã nhìn Ninh Hề Nhi, "Hề Nhi, chúc em hạnh phúc."
Không biết có phải là Ninh Hề Nhi nhìn nhầm hay không, cô vậy mà nhìn thấy đáy mắt Cung tu ướt ướt.
Là nước mắt ư?
Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu đã bị cô cười trừ bác bỏ.
Làm sao có thể thế được, làm sao mà Cung Tu khóc vì cô cơ chứ?
Cung Tu quay người rời đi mà không hề ngoái lại, bóng lưng kia mơ hồ hiện lên vẻ đau khổ nhưng lại tràn đầy sự dứt khoát.
"Nhìn cái gì vậy! Người ta đã đi xa rồi!" Kỷ Dạ Bạch bực mình nói, Ninh Hề Nhi bĩu môi, hất tay của hắn ra: "Hừ! Cậu Kỷ, tôi muốn về nhà, bye bye!"
Con nhóc thối tha này, còn dám lên mặt với hắn đấy!
Vừa nãy hắn còn giúp cô giải quyết cả nhà tên mập mạp, đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa!
Khuôn mặt điển trai của Kỷ Dạ Bạch sa sầm xuống, lạnh lùng khoanh tay, ngang ngược, ngông cuồng.
Ninh Hề Nhi thấy hắn như vậy, cơn tức trong lòng lại dâng lên!
Tên khốn nạn! Dù sao với hắn mà nói, cô chẳng qua chỉ là "món hàng" dùng để tranh giành với người khác thôi! Tính tình còn tồi tệ như vậy, cô đây không hơi đâu đi hầu!
Lè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi với Kỷ Dạ Bạch, cô đeo cặp sách lên, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi quán cà phê.
"Này, đứng lại đó cho tôi!"
Ninh Hề Nhi mới không thèm phản ứng hắn đâu, gọi điện thoại cho lái xe nhà họ Ninh, "Alo, chú Lý ạ, làm phiền chú tới trường học đón cháu với… Ơ... Chú còn có việc ở nhà ạ, vậy chú cứ làm việc đi, cháu gọi xe về cũng được."
Cúp điện thoại, xoay đầu lại, cô phát hiện ra cái tên Kỷ Dạ Bạch vẫn đi theo đằng sau cô, đúng là âm hồn bất tán!
Lườm hắn một cái, Ninh Hề Nhi tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Dạ Bạch bực bội, con nhóc thối tha này, đang giận dỗi với hắn đó hả?
"Chiều cậu quá rồi có phải hay không! Dạo này gan to ra rồi à!" Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi nói, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa có một vũng nước đã đông thành đá, liền cao giọng nói: "Cậu mà không dừng lại kiểu gì cũng sẽ hối hận cho xem!"
"Xì, ai muốn nghe lời cậu, tôi cũng đâu có nợ cậu!" Ninh Hề Nhi không nhìn hắn, nhưng chuyện khiến cô trở tay không kịp đã xảy ra, bàn chân không hiểu sao trượt đi, rầm một tiếng, cô chật vật ngã sấp xuống đất!
"Phụt..." Kỷ Dạ Bạch bật cười chế nhạo, còn vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa: "Chậc chậc, thật là nguy hiểm, may mà không ngã vào anh đây..."
Ninh Hề Nhi đau đến mức nhe răng trợn mắt, gào lên: "Tại sao cậu không nhắc tôi mặt đường đã đóng băng! Cậu cố ý đúng không!"
Còn dám bắt bẻ ngược lại? Chẳng phải hắn đã kêu cô đứng lại rồi đó sao? Là chính cô không chịu nghe ấy chứ!
Kỷ Dạ Bạch thong thả móc điện thiện di động ra, "Nào nào, cười một cái, anh chụp cho tấm ảnh, gửi cho đám bạn của cậu."
Ninh Hề Nhi: "..."
Cô đứng lên, không nghĩ rằng lại bị trượt phát nữa, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, cô nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay áo của Kỷ Dạ Bạch, nhào vào lồng ngực hắn, lúc này cơ thể mới đứng vững được!
Đôi môi khiêu gợi của Kỷ Dạ Bạch nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp: "Chân ngắn, cậu đang dâng mình lên tận cửa cho tôi đấy à?"
"Cậu cậu cậu..." Ninh Hề Nhi bị chọc cho đỏ mặt.
Tác giả :
AnXiangNuan