Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 443: Cô cảm thấy tôi sẽ sợ Nhạc Thính Phong à?
Quý Miên Miên nuốt nước miếng ừng ực, vô cùng sùng bái nhìn Yến Thanh Ti.
Đối mặt với Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti cũng phát hiện ra căn bản là không thể trốn được, người đàn ông này ấy à…hừ… trong đầu toàn những trò xấu xa đen tối, đã đắc tội với anh ta đến mức này rồi, nhưng anh ta vẫn chưa thực sự ra tay, theo như Nhạc Thính Phong mà nói, đây hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Diệp Thiều Quang.
Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, cái tên này có lẽ đang thử dò xét cô hoặc là trong đầu anh ta còn có mưu đồ khác mà cô chưa đoán ra.
Nhưng tóm lại một câu là, đã không trốn được anh ta thì không cần phải trốn nữa, dù sao cô từ trước đến nay chưa bao giờ sợ anh ta!
Huống hồ, cô và Diệp Thiều Quang dù cho bây giờ không đối đầu nhau, sớm muộn hai người cũng phải đối đầu mà thôi, hoặc là phải nói rằng bọn họ luôn ở trong trạng thái đối địch với nhau.
Yến Thanh Ti lúc nào cũng ở trong trạng thái chuẩn bị xử lý Diệp Linh Chi, mà Diệp Thiều Quang luôn chắn đường cô, anh ta chính là chướng ngại vật trên con đường của cô, không giải quyết được chướng ngại vật này, cô làm sao có thể giải quyết được Diệp Linh Chi?
Diệp Thiều Quang khinh thường nói: “Khẩu khí quả là không nhỏ, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô tự tin đến đâu để cảm thấy rằng địa vị của mình trong lòng Nhạc Thính Phong quan trọng đến thế, cô cảm thấy cô đã hoàn toàn nắm giữ Nhạc Thính Phong trong tay mình hay sao?”
Yến Thanh Ti hất cằm: “Đúng thế tôi có thể khẳng định rằng, địa vị của tôi trong lòng ông chủ tôi là độc nhất vô nhị, tôi dám khẳng định anh ấy có thể vì tôi mà trở thành kẻ địch của anh.”
“Kể cả có như thế thì sao nào, cô cảm thấy tôi sẽ sợ Nhạc Thính Phong à?”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Có sợ hay không đó là chuyện của anh.”
Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng: “Nhạc Thính Phong chưa chắc đã có thể bảo vệ cô một cách tuyệt đối.”
Yến Thanh Ti chẳng sao cả nhún nhún vai: “Cái này thì có làm sao, cũng lắm thì làm giống như anh đã làm khi đối phó với Yến Tùng Nam ấy! Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một cái mạng mà thôi, tôi bị Diệp Linh Chi đuổi giết ba năm trời, tôi còn sợ mấy cái này à?”
Diệp Thiều Quang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, trong đôi mắt của cô ta cực kì trống trải không hề có lấy một tia sợ hãi, ngay cả sự hận thù cũng không có, cô ta quả thật không sợ chết, cô ta thực sự chẳng thèm để ý đến mạng sống của bản thân.
Diệp Thiều Quang hiếu kì: “Đã là con người thì đều muốn sống thật tốt, cô chưa bao giờ nghĩ như thế à? Cô đã bám được vào Nhạc Thính Phong cô không cần làm gì cả, có anh ta cả đời này của cô có thể không phải lo nghĩ gì nữa.”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Không phải ai cũng có nguyện vọng vô lo vô nghĩ cơm áo đầy đủ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình sẽ có kết cục gì tốt đẹp, nhưng tôi bảo đảm, trước khi tôi chết tôi sẽ kéo Diệp Linh Chi theo chết cùng, ai muốn ngăn cản tôi, tôi sẽ kéo người đó cùng rơi vào vũng bùn không bao giờ có thể quay lại được nữa.”
Yến Thanh Ti chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình, mãi cho đến bây giờ cô chưa bao giờ làm cái gì cho chính mình cả.
Trong lòng cô chỉ có một việc duy nhất đó chính là trả thù, trả thù chính là tất cả hy vọng và động lực của cô.
Hôm nay cô nói những điều thứ này cho Diệp Thiều Quang chính là đang nói cho anh ta biết một điều, đừng có ngăn cản tôi báo thù, nếu như anh ta muốn cản tôi thật, vậy đừng trách tôi trở thành kẻ địch của anh.
Diệp Thiều Quang lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Ti: “Có đáng để làm thế không?”
Chỉ vì báo thù cho một người đã chết từ bao nhiêu năm trước, có đáng không?
Diệp Thiều Quang tự hỏi mình, anh ta cảm thấy không đáng, nếu đó là anh ta, căn bản anh ta sẽ không làm như vậy.
Yến Thanh Ti hỏi: “Anh có mẹ không?”
Diệp Thiều Quang không trả lời.
Yến Thanh Ti cười châm chọc: “Nhìn thế này là biết có cũng như không rồi, anh vĩnh viễn không có cách nào hiểu được, trên đời này chỉ có duy nhất một người đối xử tốt với anh chết ngay trước mặt anh là như thế nào, anh cũng không biết được, một từ ‘mẹ’ này đối với tôi mà nói quan trọng đến nhường nào, anh căn bản là không hiểu được, người phụ nữ tên Nhiếp Thu Phinh này có ý nghĩa gì với tôi.”
Đối mặt với Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti cũng phát hiện ra căn bản là không thể trốn được, người đàn ông này ấy à…hừ… trong đầu toàn những trò xấu xa đen tối, đã đắc tội với anh ta đến mức này rồi, nhưng anh ta vẫn chưa thực sự ra tay, theo như Nhạc Thính Phong mà nói, đây hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Diệp Thiều Quang.
Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, cái tên này có lẽ đang thử dò xét cô hoặc là trong đầu anh ta còn có mưu đồ khác mà cô chưa đoán ra.
Nhưng tóm lại một câu là, đã không trốn được anh ta thì không cần phải trốn nữa, dù sao cô từ trước đến nay chưa bao giờ sợ anh ta!
Huống hồ, cô và Diệp Thiều Quang dù cho bây giờ không đối đầu nhau, sớm muộn hai người cũng phải đối đầu mà thôi, hoặc là phải nói rằng bọn họ luôn ở trong trạng thái đối địch với nhau.
Yến Thanh Ti lúc nào cũng ở trong trạng thái chuẩn bị xử lý Diệp Linh Chi, mà Diệp Thiều Quang luôn chắn đường cô, anh ta chính là chướng ngại vật trên con đường của cô, không giải quyết được chướng ngại vật này, cô làm sao có thể giải quyết được Diệp Linh Chi?
Diệp Thiều Quang khinh thường nói: “Khẩu khí quả là không nhỏ, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô tự tin đến đâu để cảm thấy rằng địa vị của mình trong lòng Nhạc Thính Phong quan trọng đến thế, cô cảm thấy cô đã hoàn toàn nắm giữ Nhạc Thính Phong trong tay mình hay sao?”
Yến Thanh Ti hất cằm: “Đúng thế tôi có thể khẳng định rằng, địa vị của tôi trong lòng ông chủ tôi là độc nhất vô nhị, tôi dám khẳng định anh ấy có thể vì tôi mà trở thành kẻ địch của anh.”
“Kể cả có như thế thì sao nào, cô cảm thấy tôi sẽ sợ Nhạc Thính Phong à?”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Có sợ hay không đó là chuyện của anh.”
Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng: “Nhạc Thính Phong chưa chắc đã có thể bảo vệ cô một cách tuyệt đối.”
Yến Thanh Ti chẳng sao cả nhún nhún vai: “Cái này thì có làm sao, cũng lắm thì làm giống như anh đã làm khi đối phó với Yến Tùng Nam ấy! Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một cái mạng mà thôi, tôi bị Diệp Linh Chi đuổi giết ba năm trời, tôi còn sợ mấy cái này à?”
Diệp Thiều Quang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, trong đôi mắt của cô ta cực kì trống trải không hề có lấy một tia sợ hãi, ngay cả sự hận thù cũng không có, cô ta quả thật không sợ chết, cô ta thực sự chẳng thèm để ý đến mạng sống của bản thân.
Diệp Thiều Quang hiếu kì: “Đã là con người thì đều muốn sống thật tốt, cô chưa bao giờ nghĩ như thế à? Cô đã bám được vào Nhạc Thính Phong cô không cần làm gì cả, có anh ta cả đời này của cô có thể không phải lo nghĩ gì nữa.”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Không phải ai cũng có nguyện vọng vô lo vô nghĩ cơm áo đầy đủ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình sẽ có kết cục gì tốt đẹp, nhưng tôi bảo đảm, trước khi tôi chết tôi sẽ kéo Diệp Linh Chi theo chết cùng, ai muốn ngăn cản tôi, tôi sẽ kéo người đó cùng rơi vào vũng bùn không bao giờ có thể quay lại được nữa.”
Yến Thanh Ti chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình, mãi cho đến bây giờ cô chưa bao giờ làm cái gì cho chính mình cả.
Trong lòng cô chỉ có một việc duy nhất đó chính là trả thù, trả thù chính là tất cả hy vọng và động lực của cô.
Hôm nay cô nói những điều thứ này cho Diệp Thiều Quang chính là đang nói cho anh ta biết một điều, đừng có ngăn cản tôi báo thù, nếu như anh ta muốn cản tôi thật, vậy đừng trách tôi trở thành kẻ địch của anh.
Diệp Thiều Quang lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Ti: “Có đáng để làm thế không?”
Chỉ vì báo thù cho một người đã chết từ bao nhiêu năm trước, có đáng không?
Diệp Thiều Quang tự hỏi mình, anh ta cảm thấy không đáng, nếu đó là anh ta, căn bản anh ta sẽ không làm như vậy.
Yến Thanh Ti hỏi: “Anh có mẹ không?”
Diệp Thiều Quang không trả lời.
Yến Thanh Ti cười châm chọc: “Nhìn thế này là biết có cũng như không rồi, anh vĩnh viễn không có cách nào hiểu được, trên đời này chỉ có duy nhất một người đối xử tốt với anh chết ngay trước mặt anh là như thế nào, anh cũng không biết được, một từ ‘mẹ’ này đối với tôi mà nói quan trọng đến nhường nào, anh căn bản là không hiểu được, người phụ nữ tên Nhiếp Thu Phinh này có ý nghĩa gì với tôi.”
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ