Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 442: Dùng tiền mà không đập chết được anh thì đó là bởi vì ông chủ của tôi nghèo
Tống Thanh Ngạn là một người có yêu cầu rất cao trong công việc, còn về phần những cái khác, anh ta thấy cũng chẳng quan trọng cho lắm!
Yến Thanh Ti hoài nghi hỏi: “Lão Tần?”
“Là Tần Cảnh Chi.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Tần Cảnh Chi à, hai người…là bạn bè sao?”
Tống Thanh Ngạn cười cười: “Là bạn bè đã rất nhiều năm rồi.”
Trợ lý đã chạy đến bên bọn họ, đưa nước, đưa quạt, đề tài giữa hai người đến đây là kết thúc.
Nghỉ ngơi một lát, Yến Thanh Ti lại phải thay một bộ sườn xám khác, một chiếc sườn xám màu sắc thanh lịch tao nhã, trên nền vải màu ánh trăng dùng mực nước vẽ hai cành mai.
Sườn xám là thứ trang phục có thể dễ dàng phô bày khí chất của một người phụ nữ ra nhất, dáng người Yến Thanh Ti thon thả xinh đẹp, mắt môi như vẽ, trong mắt có đôi chút lạnh lùng, rất hợp với vẻ đơn độc thanh cao của đoá mai trên người cô.
Kể cả người có ghét cô đến mấy đi chăng nữa, cũng đều cảm thấy cô ăn mặc như thế này thật xinh đẹp.
Như một mĩ nữ bước ra từ những tờ hoạ báo những năm hai mươi, ba mươi của thế kỷ trước, cô không có sự ồn ào xô bồ của thời đại này, lại có thêm sự ý nhị khó có thể miêu tả được bằng lời.
Đạo diễn hài lòng gật đầu, bảo các bộ phận khác chuẩn bị để bắt đầu quay.
Yến Thanh Ti đứng trước máy quay, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Đạo diễn vừa mới hô bắt đầu một cái, lời thoại đầu tiên của Yến Thanh Ti còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên có hai người mặc cảnh phục đến đoàn làm phim tìm đạo diễn: “Chúng tôi đến tìm Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, có một vụ án cần sự phối hợp điều tra của bọn họ.”
Đạo diễn vội vã gọi Yến Thanh Ti đến.
Quý Miên Miên vừa nhìn thấy cảnh sát trong lòng đã giật bắn, chết cha, xong rồi, tối qua rõ ràng đã tránh đi mấy cái camera giám sát rồi mà.
Yến Thanh Ti trong lòng có nghi ngờ, đến khi cảnh sát nói rõ ràng mọi chuyện, cho cô xem ảnh chiếc xe của Diệp Thiều Quang bị phá hoại, cô bật cười ha hả ngay tại chỗ, “Chắc có người thấy ngứa mắt anh ta mà thôi, liên quan gì đến chúng tôi?”
Yến Thanh Ti đoán là Quý Miên Miên làm.
“Hôm qua các cô có tranh chấp với người bị hại.”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Câu này buồn cười thật đấy, nếu như hôm qua tôi nói rằng muốn giết anh ta, hôm nay anh ta chết thật, vậy thì đó cũng là do tôi làm chắc? Đồng chí cảnh sát điều tra vụ án cũng cần chứng cớ nha.”
“Chúng tôi điều tra được, trợ lý của cô gần đây có mua sơn ở một cửa hàng, loại sơn đó đúng là loại sơn được dùng để viết lên xe của người bị hại.”
Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên hai người đều nghiến răng nghiến lợi, mẹ nói chứ! Cảnh sát của Hải thành này hiệu suất làm việc có cần cao đến thế không?”
Lại còn người bị hại nữa chứ, cái tổ sư cha nhà nó chứ.
Quý Miên Miên đứng ra nói: “Là do một mình tôi làm, tôi…”
Yến Thanh Ti ngăn Quý Miên Miên lại: “Tôi cảm thấy, chúng tôi cần phải đi gặp cái vị ‘người bị hại’ đó trước đã?”
Cảnh sát đưa hai người đến sở cảnh sát, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng gặp được Diệp Thiều Quang đang nhà nhã ngồi uống trà ở đó, cô cười lạnh một tiếng, bước đến đó, mở mồm liền nói: “Là tôi bảo Miên Miên đi làm đấy, nhưng mà cậu à, cháu đây chỉ đùa dai với cậu một tẹo mà thôi, thế mà cậu cũng coi là thật đấy à?”
Cảnh sát cau mày: “Hai người là họ hàng à?”
Yến Thanh Ti ngồi xuống, nói: “Chứ còn sao nữa? Cậu đúng thật là nhỏ mọn, chuyện cỏn con thế này cũng báo cảnh sát, thế này chỉ tổ khiến mấy đồng chí cảnh sát thêm phiền mà thôi.”
Thoắt một cái, cảnh sát liền cảm thấy Yến Thanh Ti nói rất đúng, cứ tưởng cảnh sát bọn họ nhàn rỗi lắm đấy.
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, những ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Không phải là cậu nhỏ mọn mà là cháu quá nghịch ngợm, không hiểu chuyện rồi đấy!”
Yến Thanh Ti dang hai tay nhún vai nói: “Tôi cũng đâu có phóng hỏa hay giết người đâu, cùng lắm thì đền tiền chứ gì, dù sao ông chủ tôi cũng rất nhiều tiền, ông chủ nói với tôi rằng, chuyện mà có thể được giải quyết bằng tiền thì không phải là chuyện gì to tát, muốn bao nhiêu thì cứ nói, không dùng tiền đập chết được anh, thì đó là vì ông chủ tôi nghèo.
Yến Thanh Ti hoài nghi hỏi: “Lão Tần?”
“Là Tần Cảnh Chi.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Tần Cảnh Chi à, hai người…là bạn bè sao?”
Tống Thanh Ngạn cười cười: “Là bạn bè đã rất nhiều năm rồi.”
Trợ lý đã chạy đến bên bọn họ, đưa nước, đưa quạt, đề tài giữa hai người đến đây là kết thúc.
Nghỉ ngơi một lát, Yến Thanh Ti lại phải thay một bộ sườn xám khác, một chiếc sườn xám màu sắc thanh lịch tao nhã, trên nền vải màu ánh trăng dùng mực nước vẽ hai cành mai.
Sườn xám là thứ trang phục có thể dễ dàng phô bày khí chất của một người phụ nữ ra nhất, dáng người Yến Thanh Ti thon thả xinh đẹp, mắt môi như vẽ, trong mắt có đôi chút lạnh lùng, rất hợp với vẻ đơn độc thanh cao của đoá mai trên người cô.
Kể cả người có ghét cô đến mấy đi chăng nữa, cũng đều cảm thấy cô ăn mặc như thế này thật xinh đẹp.
Như một mĩ nữ bước ra từ những tờ hoạ báo những năm hai mươi, ba mươi của thế kỷ trước, cô không có sự ồn ào xô bồ của thời đại này, lại có thêm sự ý nhị khó có thể miêu tả được bằng lời.
Đạo diễn hài lòng gật đầu, bảo các bộ phận khác chuẩn bị để bắt đầu quay.
Yến Thanh Ti đứng trước máy quay, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Đạo diễn vừa mới hô bắt đầu một cái, lời thoại đầu tiên của Yến Thanh Ti còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên có hai người mặc cảnh phục đến đoàn làm phim tìm đạo diễn: “Chúng tôi đến tìm Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, có một vụ án cần sự phối hợp điều tra của bọn họ.”
Đạo diễn vội vã gọi Yến Thanh Ti đến.
Quý Miên Miên vừa nhìn thấy cảnh sát trong lòng đã giật bắn, chết cha, xong rồi, tối qua rõ ràng đã tránh đi mấy cái camera giám sát rồi mà.
Yến Thanh Ti trong lòng có nghi ngờ, đến khi cảnh sát nói rõ ràng mọi chuyện, cho cô xem ảnh chiếc xe của Diệp Thiều Quang bị phá hoại, cô bật cười ha hả ngay tại chỗ, “Chắc có người thấy ngứa mắt anh ta mà thôi, liên quan gì đến chúng tôi?”
Yến Thanh Ti đoán là Quý Miên Miên làm.
“Hôm qua các cô có tranh chấp với người bị hại.”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Câu này buồn cười thật đấy, nếu như hôm qua tôi nói rằng muốn giết anh ta, hôm nay anh ta chết thật, vậy thì đó cũng là do tôi làm chắc? Đồng chí cảnh sát điều tra vụ án cũng cần chứng cớ nha.”
“Chúng tôi điều tra được, trợ lý của cô gần đây có mua sơn ở một cửa hàng, loại sơn đó đúng là loại sơn được dùng để viết lên xe của người bị hại.”
Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên hai người đều nghiến răng nghiến lợi, mẹ nói chứ! Cảnh sát của Hải thành này hiệu suất làm việc có cần cao đến thế không?”
Lại còn người bị hại nữa chứ, cái tổ sư cha nhà nó chứ.
Quý Miên Miên đứng ra nói: “Là do một mình tôi làm, tôi…”
Yến Thanh Ti ngăn Quý Miên Miên lại: “Tôi cảm thấy, chúng tôi cần phải đi gặp cái vị ‘người bị hại’ đó trước đã?”
Cảnh sát đưa hai người đến sở cảnh sát, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng gặp được Diệp Thiều Quang đang nhà nhã ngồi uống trà ở đó, cô cười lạnh một tiếng, bước đến đó, mở mồm liền nói: “Là tôi bảo Miên Miên đi làm đấy, nhưng mà cậu à, cháu đây chỉ đùa dai với cậu một tẹo mà thôi, thế mà cậu cũng coi là thật đấy à?”
Cảnh sát cau mày: “Hai người là họ hàng à?”
Yến Thanh Ti ngồi xuống, nói: “Chứ còn sao nữa? Cậu đúng thật là nhỏ mọn, chuyện cỏn con thế này cũng báo cảnh sát, thế này chỉ tổ khiến mấy đồng chí cảnh sát thêm phiền mà thôi.”
Thoắt một cái, cảnh sát liền cảm thấy Yến Thanh Ti nói rất đúng, cứ tưởng cảnh sát bọn họ nhàn rỗi lắm đấy.
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, những ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Không phải là cậu nhỏ mọn mà là cháu quá nghịch ngợm, không hiểu chuyện rồi đấy!”
Yến Thanh Ti dang hai tay nhún vai nói: “Tôi cũng đâu có phóng hỏa hay giết người đâu, cùng lắm thì đền tiền chứ gì, dù sao ông chủ tôi cũng rất nhiều tiền, ông chủ nói với tôi rằng, chuyện mà có thể được giải quyết bằng tiền thì không phải là chuyện gì to tát, muốn bao nhiêu thì cứ nói, không dùng tiền đập chết được anh, thì đó là vì ông chủ tôi nghèo.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ