Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 425: Không ngờ có một ngày có thể thấy anh chìm đắm trong tình cảm thế này
Diệp Thiều Quang nhìn Nhạc Thính Phong: "Anh Nhạc đây là muốn đối đầu với tôi sao?"
Cách lớp mưa phùn, hai người đàn ông nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt hai người đều tản ra hơi lạnh thấu xương, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như không có chuyện gì.
Nhạc Thính Phong cầm ô che trên đầu Yến Thanh Ti, nửa bên trái anh bị hở ra ngoài, mưa thấm ướt người, nhưng anh cũng chẳng để tâm tới.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Hai chúng ta từ trước tới giờ hình như chưa bao giờ đứng chung một chiến hào thì phải."
Vì chưa từng là bạn, thế nên cũng không thể nói là đối đầu, có lẽ ngay từ đầu hai người đã đối nghịch với nhau rồi.
Diệp Thiều Quang khẽ đáp: "Thật không ngờ tôi cũng có ngày thấy được anh Nhạc đây đắm chìm trong tình cảm thế này đấy."
Nhạc Thính Phong thuận miệng: "Tin tôi đi, ngày đó của anh cũng không còn xa đâu."
Diệp Thiều Quang nhếch miệng cười khinh miệt.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang, cô buông một câu: "Xem ra anh thật sự không biết, hôm đó Yến Tùng Nam đã nói gì với tôi rồi."
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại!
Yến Thanh Ti kéo cánh tay Nhạc Thính Phong lại, nói: "Đi thôi, thấy ông ta chết tôi cũng yên tâm được rồi, dù sao nếu như là tôi tôi cũng cũng không xuống tay được, chuyện này, vẫn phải cảm ơn anh Diệp đây rồi, nếu mẹ tôi mà biết chắc sẽ cảm ơn anh lắm đấy."
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti rời đi.
Hắn vẫn chưa hiểu được lời Yến Thanh Ti nói, liệu đó có phải là lời dối lòng không. Cái chết của Yến Tùng Nam đối với cô mà nói thật sự là chuyện tốt sao?
Diệp Linh Chi nói với Diệp Thiều Quang: "Thiều Quang, em lại để con khốn kiêu ngạo đó đi, em còn không mau xử lí nó."
Diệp Thiều Quang xem thường nói: "Xử lí cô ta? Để sau đó khai chiến với cả nhà họ Nhạc hả?"
"Người như Nhạc Thính Phong sao có thể vì một con khốn như nó mà gây chiến với họ Diệp của chúng ta chứ."
Ngón tay Diệp Thiều Quang khẽ động: "Phải, sao có thể như vậy được?"
Nhưng rõ ràng anh ta sẽ làm thế đấy!
Dù cho lần trước gặp mặt, Diệp Thiều Quang cũng không tin là Nhạc Thính Phong sẽ vì một người phụ nữ mà làm tới bước đường này, nhưng...... anh ta vẫn khăng khăng làm đó thôi.
Yến Thanh Ti, cô gái này không phải là hạng thường đâu.
Không ngờ có thể chơi đùa được với cả một người như Nhạc Thính Phong.
........
Lên xe, Yến Thanh Ti nói: "Tới một chỗ này với tôi đi."
Nhạc Thính Phong: "Được!"
Lái xe tầm nửa tiếng, hai người tới một bãi tha ma ở ngoại ô.
Yến Thanh Ti muốn xuống xe nhưng lại bị Nhạc Thính Phong kéo lại, anh cởi áo khác ra khoác cho Yến Thanh Ti: " Bên ngoài lạnh lắm, em che mưa lại đi."
Yến Thanh Ti thấy ấm áp trong lòng: "Vậy anh thì sao?"
Yến Thanh Ti véo mặt cô: "Anh là đàn ông, anh cao lớn vạm vỡ thế này, tối qua em sờ mó bao lâu thế mà vẫn không biết à?"
Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe ra, anh bật ô trước, sau khi xuống xe mới vòng qua bên phó lái, mở cửa xe cho Yến Thanh Ti, dìu cô xuống.
Mưa có vẻ nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, vang lên trên đầu hai người.
Nhạc Thính Phong vươn tay khép chặt áo Yến Thanh Ti lại, anh mở cửa sau cầm lấy một bó hoa, nhét vào tay cô.
Đi qua một con đường nhỏ gập ghềnh đá, Yến Thanh Ti dừng lại.
Nhạc Thính Phong nhìn thấy tên khắc trên tấm bia mộ - Nhiếp Thu Phinh.
Trên đó còn có một tấm ảnh, một tấm ảnh đen trắng đã cũ, người trên ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, trên ảnh bà cười dịu dàng như nước, đẹp tới nỗi khiến người khác kinh ngạc, giống như Yến Thanh Ti vậy.
Nhạc Thính Phong bỗng trở nên khẩn trương hẳn lên, anh nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti.
Đệch, đây là đưa tới ra mắt phụ huynh à! Quá đường đột rồi, anh còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết tóc tai có lộn xộn không nữa.
Cách lớp mưa phùn, hai người đàn ông nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt hai người đều tản ra hơi lạnh thấu xương, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như không có chuyện gì.
Nhạc Thính Phong cầm ô che trên đầu Yến Thanh Ti, nửa bên trái anh bị hở ra ngoài, mưa thấm ướt người, nhưng anh cũng chẳng để tâm tới.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Hai chúng ta từ trước tới giờ hình như chưa bao giờ đứng chung một chiến hào thì phải."
Vì chưa từng là bạn, thế nên cũng không thể nói là đối đầu, có lẽ ngay từ đầu hai người đã đối nghịch với nhau rồi.
Diệp Thiều Quang khẽ đáp: "Thật không ngờ tôi cũng có ngày thấy được anh Nhạc đây đắm chìm trong tình cảm thế này đấy."
Nhạc Thính Phong thuận miệng: "Tin tôi đi, ngày đó của anh cũng không còn xa đâu."
Diệp Thiều Quang nhếch miệng cười khinh miệt.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang, cô buông một câu: "Xem ra anh thật sự không biết, hôm đó Yến Tùng Nam đã nói gì với tôi rồi."
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại!
Yến Thanh Ti kéo cánh tay Nhạc Thính Phong lại, nói: "Đi thôi, thấy ông ta chết tôi cũng yên tâm được rồi, dù sao nếu như là tôi tôi cũng cũng không xuống tay được, chuyện này, vẫn phải cảm ơn anh Diệp đây rồi, nếu mẹ tôi mà biết chắc sẽ cảm ơn anh lắm đấy."
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti rời đi.
Hắn vẫn chưa hiểu được lời Yến Thanh Ti nói, liệu đó có phải là lời dối lòng không. Cái chết của Yến Tùng Nam đối với cô mà nói thật sự là chuyện tốt sao?
Diệp Linh Chi nói với Diệp Thiều Quang: "Thiều Quang, em lại để con khốn kiêu ngạo đó đi, em còn không mau xử lí nó."
Diệp Thiều Quang xem thường nói: "Xử lí cô ta? Để sau đó khai chiến với cả nhà họ Nhạc hả?"
"Người như Nhạc Thính Phong sao có thể vì một con khốn như nó mà gây chiến với họ Diệp của chúng ta chứ."
Ngón tay Diệp Thiều Quang khẽ động: "Phải, sao có thể như vậy được?"
Nhưng rõ ràng anh ta sẽ làm thế đấy!
Dù cho lần trước gặp mặt, Diệp Thiều Quang cũng không tin là Nhạc Thính Phong sẽ vì một người phụ nữ mà làm tới bước đường này, nhưng...... anh ta vẫn khăng khăng làm đó thôi.
Yến Thanh Ti, cô gái này không phải là hạng thường đâu.
Không ngờ có thể chơi đùa được với cả một người như Nhạc Thính Phong.
........
Lên xe, Yến Thanh Ti nói: "Tới một chỗ này với tôi đi."
Nhạc Thính Phong: "Được!"
Lái xe tầm nửa tiếng, hai người tới một bãi tha ma ở ngoại ô.
Yến Thanh Ti muốn xuống xe nhưng lại bị Nhạc Thính Phong kéo lại, anh cởi áo khác ra khoác cho Yến Thanh Ti: " Bên ngoài lạnh lắm, em che mưa lại đi."
Yến Thanh Ti thấy ấm áp trong lòng: "Vậy anh thì sao?"
Yến Thanh Ti véo mặt cô: "Anh là đàn ông, anh cao lớn vạm vỡ thế này, tối qua em sờ mó bao lâu thế mà vẫn không biết à?"
Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe ra, anh bật ô trước, sau khi xuống xe mới vòng qua bên phó lái, mở cửa xe cho Yến Thanh Ti, dìu cô xuống.
Mưa có vẻ nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, vang lên trên đầu hai người.
Nhạc Thính Phong vươn tay khép chặt áo Yến Thanh Ti lại, anh mở cửa sau cầm lấy một bó hoa, nhét vào tay cô.
Đi qua một con đường nhỏ gập ghềnh đá, Yến Thanh Ti dừng lại.
Nhạc Thính Phong nhìn thấy tên khắc trên tấm bia mộ - Nhiếp Thu Phinh.
Trên đó còn có một tấm ảnh, một tấm ảnh đen trắng đã cũ, người trên ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, trên ảnh bà cười dịu dàng như nước, đẹp tới nỗi khiến người khác kinh ngạc, giống như Yến Thanh Ti vậy.
Nhạc Thính Phong bỗng trở nên khẩn trương hẳn lên, anh nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti.
Đệch, đây là đưa tới ra mắt phụ huynh à! Quá đường đột rồi, anh còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết tóc tai có lộn xộn không nữa.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ