Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 309: Thanh Ti, người đàn ông như anh mới tốt
Ngón tay đặt trên chai bia của Yến Thanh Ti dần siết chặt lại, đã từ rất lâu rồi không có ai bón cho cô ăn.
Những đoạn kí ức xa xôi đó đều rất ấm áp nhưng cũng là vết sẹo không bao giờ xóa được trong lòng cô, mỗi lần lật lại cô đều cảm thấy đau đớn.
Nhạc Thính Phong nhìn hai má Yến Thanh Ti ngày càng nóng, khóe môi khẽ cười nhẹ.
Yến Thanh Ti muốn từ chối: "Tôi..."
Nhưng vừa mở miệng thì miếng thịt tôm kia liền nhét vào miệng cô. Nhạc Thính Phong lại lột một con tôm khác quăng vào miệng mình, ghét bỏ nói: "Mùi vị cũng tàm tạm, nhưng được cái tươi, có thể thông qua."
Nhạc Thính Phong trước kia sẽ chẳng bao giờ tới mấy nơi như thế này để ăn uống, không phải là khách sạn năm sao cao cấp thì sẽ không đặt chân vào, nhưng hiện tại thì... vỉa hè, quán cóc cái gì cũng có thể ăn.
Nhạc Thính Phong bên này mạnh mẽ diễn ân ái, sắc mặt Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ bên kia cũng dần biến hóa.
Mặc kệ người ta có muốn hay không, đều cưỡng ép bắt người ta nhận lấy, hai người đúng là không làm được tới trình độ vô liêm sỉ như thế.
Nhất là Tần Cảnh Chi, ánh mắt nhìn Nhạc Thính Phong ngày càng phức tạp, anh ta hiểu Nhạc Thính Phong hơn bất cứ người nào khác, thằng nhóc này từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, có khi nào biết coi trọng người khác đâu, lúc nào cũng một bộ cao cao tại thượng, ấy thế mà lại vì Yến Thanh Ti mà khiến bản thân biến thành bộ dạng này.
Cứ tưởng Nhạc Thính Phong chỉ chơi đùa thôi, nhưng chơi kiểu này thì đúng là hạ vốn gốc luôn rồi.
Nhạc Thính Phong lại bóc một con tôm khác nói: "Chú, Cận thiên vương, hai người tính toán đến khi nào mới uống đây, nhiều bia như vậy, tôi cũng không bắt mọi người uống hết một lần, cứ từ từ mà uống. Tôi cũng không phải người ác độc gì, nhưng đã đánh cược rồi mà quỵt nợ thì không tốt lắm đâu, hai người nói xem giờ có mấy ngụm rượu đều không muốn uống về sau khó mà theo đuổi phụ nữ, phụ nữ ghét nhất mà mấy người nói mà không giữ lấy lời."
Bóc xong lại thuần thục nhét vào miệng Yến Thanh Ti, nói: "Đàn ông mà có chút chuyện thế mà không làm được, ai còn dám theo hai người chứ."
Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ câm nín, cmn, đúng là đồ gian trá, có mấy ngụm rượu mà lôi tới tận trách nhiệm của đàn ông.
Đây rõ ràng là nói cho Yến Thanh Ti nghe, hai người bọn họ là cái loại đàn ông không có trách nhiệm, không có đảm đương, đừng có mà theo chân bọn họ rồi chịu khổ.
Nhạc Thính Phong nghiêng mắt nhìn bọn họ một cái, lại nói: "Không phải người ta hay nói uống rượu để nhìn bản chất con người ta sao, hai người cũng thấy rồi đó, lúc nãy chẳng phải tôi thua đều uống một cách thống khoái sao... nhưng hai người giờ lại lề ma lề mề không dứt khoát, như thế thì làm sao được coi là có nhân phẩm tốt được?
Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ nghe xong câu này, mặt bỗng đen như đít nồi, cái tên Nhạc Thính Phong này cũng quá vô liêm sỉ rồi, giờ lại nâng nó lên một tầm cao mới - nhân phẩm, nói cứ như bọn họ không đáng mặt làm đàn ông.
Nhạc Thính Phong đem mấy món Yến Thanh Ti thích ăn như nấm kim châm, sò... bày trước mặt Yến Thanh Ti, nói với cô: " Em gầy lắm, ăn nhiều một chút, giờ đã nhìn thấy anh hiền lành phúc hậu thế nào chưa đâu có như họ... thôi bỏ đi."
Yến Thanh Ti nhịn không được nở nụ cười, hiền lành phúc hậu? Bốn chữ này có liên quan gì tới một kẻ vô liêm sỉ như anh ta nhỉ?
Chỉ có điều cô không có vạch trần anh ta. Bỗng dưng lại thấy, Nhạc Thính Phong như này đúng là rất đáng yêu.
Cận Tuyết Sơ thản nhiên nói: "Tôi định ăn chút gì đó trước rồi mới uống, ngài Nhạc lại nói mấy lời như thế, cũng quá độc đoán quá đi, nói câu nào liền nói người ta không ra gì, sốt ruột như vậy? Chúng ta cũng mới ngồi xuống thôi mà, đêm nay còn dài lắm."
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Đúng thế, còn dài lắm, từ từ mà uống."
"Chú, cố lên, cháu tin chú làm được.
Những đoạn kí ức xa xôi đó đều rất ấm áp nhưng cũng là vết sẹo không bao giờ xóa được trong lòng cô, mỗi lần lật lại cô đều cảm thấy đau đớn.
Nhạc Thính Phong nhìn hai má Yến Thanh Ti ngày càng nóng, khóe môi khẽ cười nhẹ.
Yến Thanh Ti muốn từ chối: "Tôi..."
Nhưng vừa mở miệng thì miếng thịt tôm kia liền nhét vào miệng cô. Nhạc Thính Phong lại lột một con tôm khác quăng vào miệng mình, ghét bỏ nói: "Mùi vị cũng tàm tạm, nhưng được cái tươi, có thể thông qua."
Nhạc Thính Phong trước kia sẽ chẳng bao giờ tới mấy nơi như thế này để ăn uống, không phải là khách sạn năm sao cao cấp thì sẽ không đặt chân vào, nhưng hiện tại thì... vỉa hè, quán cóc cái gì cũng có thể ăn.
Nhạc Thính Phong bên này mạnh mẽ diễn ân ái, sắc mặt Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ bên kia cũng dần biến hóa.
Mặc kệ người ta có muốn hay không, đều cưỡng ép bắt người ta nhận lấy, hai người đúng là không làm được tới trình độ vô liêm sỉ như thế.
Nhất là Tần Cảnh Chi, ánh mắt nhìn Nhạc Thính Phong ngày càng phức tạp, anh ta hiểu Nhạc Thính Phong hơn bất cứ người nào khác, thằng nhóc này từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, có khi nào biết coi trọng người khác đâu, lúc nào cũng một bộ cao cao tại thượng, ấy thế mà lại vì Yến Thanh Ti mà khiến bản thân biến thành bộ dạng này.
Cứ tưởng Nhạc Thính Phong chỉ chơi đùa thôi, nhưng chơi kiểu này thì đúng là hạ vốn gốc luôn rồi.
Nhạc Thính Phong lại bóc một con tôm khác nói: "Chú, Cận thiên vương, hai người tính toán đến khi nào mới uống đây, nhiều bia như vậy, tôi cũng không bắt mọi người uống hết một lần, cứ từ từ mà uống. Tôi cũng không phải người ác độc gì, nhưng đã đánh cược rồi mà quỵt nợ thì không tốt lắm đâu, hai người nói xem giờ có mấy ngụm rượu đều không muốn uống về sau khó mà theo đuổi phụ nữ, phụ nữ ghét nhất mà mấy người nói mà không giữ lấy lời."
Bóc xong lại thuần thục nhét vào miệng Yến Thanh Ti, nói: "Đàn ông mà có chút chuyện thế mà không làm được, ai còn dám theo hai người chứ."
Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ câm nín, cmn, đúng là đồ gian trá, có mấy ngụm rượu mà lôi tới tận trách nhiệm của đàn ông.
Đây rõ ràng là nói cho Yến Thanh Ti nghe, hai người bọn họ là cái loại đàn ông không có trách nhiệm, không có đảm đương, đừng có mà theo chân bọn họ rồi chịu khổ.
Nhạc Thính Phong nghiêng mắt nhìn bọn họ một cái, lại nói: "Không phải người ta hay nói uống rượu để nhìn bản chất con người ta sao, hai người cũng thấy rồi đó, lúc nãy chẳng phải tôi thua đều uống một cách thống khoái sao... nhưng hai người giờ lại lề ma lề mề không dứt khoát, như thế thì làm sao được coi là có nhân phẩm tốt được?
Tần Cảnh Chi và Cận Tuyết Sơ nghe xong câu này, mặt bỗng đen như đít nồi, cái tên Nhạc Thính Phong này cũng quá vô liêm sỉ rồi, giờ lại nâng nó lên một tầm cao mới - nhân phẩm, nói cứ như bọn họ không đáng mặt làm đàn ông.
Nhạc Thính Phong đem mấy món Yến Thanh Ti thích ăn như nấm kim châm, sò... bày trước mặt Yến Thanh Ti, nói với cô: " Em gầy lắm, ăn nhiều một chút, giờ đã nhìn thấy anh hiền lành phúc hậu thế nào chưa đâu có như họ... thôi bỏ đi."
Yến Thanh Ti nhịn không được nở nụ cười, hiền lành phúc hậu? Bốn chữ này có liên quan gì tới một kẻ vô liêm sỉ như anh ta nhỉ?
Chỉ có điều cô không có vạch trần anh ta. Bỗng dưng lại thấy, Nhạc Thính Phong như này đúng là rất đáng yêu.
Cận Tuyết Sơ thản nhiên nói: "Tôi định ăn chút gì đó trước rồi mới uống, ngài Nhạc lại nói mấy lời như thế, cũng quá độc đoán quá đi, nói câu nào liền nói người ta không ra gì, sốt ruột như vậy? Chúng ta cũng mới ngồi xuống thôi mà, đêm nay còn dài lắm."
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Đúng thế, còn dài lắm, từ từ mà uống."
"Chú, cố lên, cháu tin chú làm được.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ