Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 292: Bổn cung đợi ngươi đến trèo lên giường đây
Lư Vân Vân lắc đầu: "Đừng, Văn Kỳ, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta đâu, tôi không muốn lại liên lụy tới mọi người nữa."
Triệu Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này không phải làm vì cô, là vì chính tôi thôi, Yến Thanh Ti là cái quái gì chứ, tôi phải để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô ta."
...........
Nhạc Thính Phong quay lại bệnh viện, đúng lúc lại gặp Tần Cảnh Chi, sắc mặt của anh ta vẫn rất kém, còn chưa phục hồi lại tinh thần sau cơn say tối qua.
Nhạc Thính Phong cản Tần Cảnh Chi lại: "Chú à, người phụ nữ của con giờ đang nghỉ ngơi, có gì chú cứ nói với con cũng được, con với cô ấy không có phân biệt gì hết."
Gương mặt Tần Cảnh Chi không còn nụ cười ấm áp nữa mà lộ ra vài phần lạnh lùng: "Tôi tới để tìm cậu."
"Có chuyện gì?"
"Bức ảnh đó là thế nào?"
Nhạc Thính Phong giả ngu: "Ảnh nào?"
Bên ngoài tỏ vẻ vô cùng trấn tĩnh, nhưng thực chất anh đang reo mừng trong lòng, ồ, chú chắc nhận đã nhận được cú gọi đoạt mệnh liên hoàn rồi.
Tần Cảnh Chi cười lạnh, lấy điện thoại ra mở ảnh: "Đừng nói tấm ảnh này không phải được truyền ra từ điện thoại của cậu."
Lúc này, Nhạc Thính Phong mới vờ như mới nghĩ ra: "À....... Có người nhận ra chú là Tần Cảnh Chi, cứ bảo con phải chụp hình chú cho họ, con nghĩ người công chúng như chú bình thường cũng không từ chối chụp hình chung với fan, nên con giúp chú chụp một tấm thôi."
"Vậy tôi cũng thấy lạ là sao tấm hình này lại có thể chạy tới điện thoại của mẹ cậu được vậy?"
"Đây chẳng phải là vì con gọi điện cho chị chú, bảo với bà là con gặp chú ở Cảnh Thành sao, bà cứ bắt con gứi một tấm ảnh cho bà, chú không biết đâu, chị họ chú cũng là fan của chú đấy, đúng lúc khi đó điện thoại của con có tấm này nên gửi cho bà thôi, sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Dựa vào vai vế, Tần Cảnh Chi đúng là phải gọi Nhạc phu nhân một tiếng chị.
Tần Cảnh Chi cười, một nụ cười nhạt, rất rất nhạt, có chút cảm giác đàm đạm, thản nhiên nói: "Thính Phong, cậu có biết đôi khi khi một người càng muốn liều mạng bảo vệ một thứ gì đó, cuối cùng sẽ càng bảo vệ không nổi không."
Nhạc Thính Phong mỉm cười, anh vốn đẹp trai nên cười lên càng đẹp: "Chú, chú nói đúng lắm, thật đúng là người có tuổi có nhiều kinh nghiệm, ha......... Không sao, con có thời gian, con còn trẻ, con có tiền, thứ con muốn bảo vệ hiện tại còn chưa đến mức không bảo vệ được."
Vẻ mặt nhợt nhạt của Tần Cảnh Chi lộ ra ý cười: "Tôi thật sự muốn xem xem, tới lúc cậu không bảo vệ được Yến Thanh Ti nữa thì sẽ thế nào?"
Nhạc Thính Phong bày ra bộ dạng bất cần: "Chuyện này không cần chú phải bận tâm, dù sao sức khỏe tôi cũng tốt, cơ thể lại cường tráng, tôi sẽ bảo vệ được thôi....... Cùng lắm thì, nếu có ai dám cướp cô ấy, tôi giết chết nó là được rồi."
"Vậy, cứ thử xem."
Tần Cảnh Chi vỗ một cái lên vai Nhạc Thính Phong, thong thả bước đi.
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Thính Phong dần dần trở nên âm trầm.
Người chú này của anh cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, cứ nói Nhạc Thính Phong anh trái tim đen tối, nhưng Tần Cảnh Chi cũng chẳng khác là mấy.
............
Yến Thanh Ti vờ lơ đãng hỏi: "Nhạc Thính Phong đâu?"
"Không biết, hay là để em tìm anh ấy cho chị nhé."
"Không cần đâu, em lấy điện thoai của chị ra đây cho chị."
Tiểu Từ vội đưa điện thoại cho cô, Yến Thanh Ti chụp một tấm ảnh đang truyền nước rồi up lên.
Mãi tới tối, lúc Yến Thanh Ti sắp ngủ rồi mà Nhạc Thính Phong cũng vẫn chưa trở lại.
Nửa đêm nghe thấy tiếng lộp cộp, Yên Thanh Ti cười, người bên cạnh cô dừng lại một chút, buồn phiền hỏi: "Một bệnh nhân như em sao còn chưa ngủ thế?"
Yến Thanh Ti tóm lấy người bên cạnh, kéo anh nằm đè lên cô: "Vì........... Bổn cung đang đợi anh bò lên giường đây!"
Triệu Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này không phải làm vì cô, là vì chính tôi thôi, Yến Thanh Ti là cái quái gì chứ, tôi phải để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô ta."
...........
Nhạc Thính Phong quay lại bệnh viện, đúng lúc lại gặp Tần Cảnh Chi, sắc mặt của anh ta vẫn rất kém, còn chưa phục hồi lại tinh thần sau cơn say tối qua.
Nhạc Thính Phong cản Tần Cảnh Chi lại: "Chú à, người phụ nữ của con giờ đang nghỉ ngơi, có gì chú cứ nói với con cũng được, con với cô ấy không có phân biệt gì hết."
Gương mặt Tần Cảnh Chi không còn nụ cười ấm áp nữa mà lộ ra vài phần lạnh lùng: "Tôi tới để tìm cậu."
"Có chuyện gì?"
"Bức ảnh đó là thế nào?"
Nhạc Thính Phong giả ngu: "Ảnh nào?"
Bên ngoài tỏ vẻ vô cùng trấn tĩnh, nhưng thực chất anh đang reo mừng trong lòng, ồ, chú chắc nhận đã nhận được cú gọi đoạt mệnh liên hoàn rồi.
Tần Cảnh Chi cười lạnh, lấy điện thoại ra mở ảnh: "Đừng nói tấm ảnh này không phải được truyền ra từ điện thoại của cậu."
Lúc này, Nhạc Thính Phong mới vờ như mới nghĩ ra: "À....... Có người nhận ra chú là Tần Cảnh Chi, cứ bảo con phải chụp hình chú cho họ, con nghĩ người công chúng như chú bình thường cũng không từ chối chụp hình chung với fan, nên con giúp chú chụp một tấm thôi."
"Vậy tôi cũng thấy lạ là sao tấm hình này lại có thể chạy tới điện thoại của mẹ cậu được vậy?"
"Đây chẳng phải là vì con gọi điện cho chị chú, bảo với bà là con gặp chú ở Cảnh Thành sao, bà cứ bắt con gứi một tấm ảnh cho bà, chú không biết đâu, chị họ chú cũng là fan của chú đấy, đúng lúc khi đó điện thoại của con có tấm này nên gửi cho bà thôi, sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Dựa vào vai vế, Tần Cảnh Chi đúng là phải gọi Nhạc phu nhân một tiếng chị.
Tần Cảnh Chi cười, một nụ cười nhạt, rất rất nhạt, có chút cảm giác đàm đạm, thản nhiên nói: "Thính Phong, cậu có biết đôi khi khi một người càng muốn liều mạng bảo vệ một thứ gì đó, cuối cùng sẽ càng bảo vệ không nổi không."
Nhạc Thính Phong mỉm cười, anh vốn đẹp trai nên cười lên càng đẹp: "Chú, chú nói đúng lắm, thật đúng là người có tuổi có nhiều kinh nghiệm, ha......... Không sao, con có thời gian, con còn trẻ, con có tiền, thứ con muốn bảo vệ hiện tại còn chưa đến mức không bảo vệ được."
Vẻ mặt nhợt nhạt của Tần Cảnh Chi lộ ra ý cười: "Tôi thật sự muốn xem xem, tới lúc cậu không bảo vệ được Yến Thanh Ti nữa thì sẽ thế nào?"
Nhạc Thính Phong bày ra bộ dạng bất cần: "Chuyện này không cần chú phải bận tâm, dù sao sức khỏe tôi cũng tốt, cơ thể lại cường tráng, tôi sẽ bảo vệ được thôi....... Cùng lắm thì, nếu có ai dám cướp cô ấy, tôi giết chết nó là được rồi."
"Vậy, cứ thử xem."
Tần Cảnh Chi vỗ một cái lên vai Nhạc Thính Phong, thong thả bước đi.
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Thính Phong dần dần trở nên âm trầm.
Người chú này của anh cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, cứ nói Nhạc Thính Phong anh trái tim đen tối, nhưng Tần Cảnh Chi cũng chẳng khác là mấy.
............
Yến Thanh Ti vờ lơ đãng hỏi: "Nhạc Thính Phong đâu?"
"Không biết, hay là để em tìm anh ấy cho chị nhé."
"Không cần đâu, em lấy điện thoai của chị ra đây cho chị."
Tiểu Từ vội đưa điện thoại cho cô, Yến Thanh Ti chụp một tấm ảnh đang truyền nước rồi up lên.
Mãi tới tối, lúc Yến Thanh Ti sắp ngủ rồi mà Nhạc Thính Phong cũng vẫn chưa trở lại.
Nửa đêm nghe thấy tiếng lộp cộp, Yên Thanh Ti cười, người bên cạnh cô dừng lại một chút, buồn phiền hỏi: "Một bệnh nhân như em sao còn chưa ngủ thế?"
Yến Thanh Ti tóm lấy người bên cạnh, kéo anh nằm đè lên cô: "Vì........... Bổn cung đang đợi anh bò lên giường đây!"
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ