Truy Tìm Ký Ức
Chương 74: Suy Luận Của Anh
“Ánh trăng ư?” Tô Miên quan sát vầng trăng khuyết trên màn hình, “Lẽ nào căn cứ vào độ cong của ánh trăng có thể đoán ra là ngày nào trong tháng hay sao?”
Hàn Trầm nheo mắt, thần sắc lãnh đạm, “Nói như em có tác dụng gì chứ? Căn cứ vào độ cao và độ cong của ánh trăng, có thể suy đoán ra mấy giờ của ngày nào?”
Tô Miên sáng mắt, búng tay tách một cái, “Ừ nhỉ?” Trong lòng cô có chút xúc động. Đây chỉ là hình ảnh chẳng có gì đặc biệt nhưng Hàn Trầm vẫn có thể đưa ra kết luận chuẩn xác.
Khi Hàn Trầm cầm quyển sổ tay của cô ở trên bàn, Tô Miên mới chú ý, trang đầu toàn là nét bút của anh, viết đầy những con số và công thức, thậm chí anh còn vẽ sơ đồ phác thảo hàm số lượng giác.
“Khoảng ba giờ đến ba rưỡi sáng hai hôm trước.” Anh nói.
“Vâng.” Tô Miên vô cùng khâm phục. Càng ngắm dáng vẻ cầm bút của anh, cô càng thấy thu hút. Cô dám đánh cược, nếu không làm cảnh sát, chắc chắn anh sẽ trở thành thầy giáo dạy Toán xuất sắc.
“Còn gì nữa?” Cô hỏi.
Hàn Trầm cười cười, “Tiếp theo là ánh đèn. Con hẻm này tối đen như mực, chỉ chỗ bọn chúng đứng là có ánh sáng. Trên thực tế, trong thành phố không có nhiều nơi bật đèn vào lúc ba rưỡi sáng.” Anh lướt ngón tay trên màn hình, phóng to hình ảnh. Ánh đèn chiếu trên mặt đất cũng được phóng to.
Anh nói tiếp, “Từ chiều cao của thằng hề và độ dài cái bóng của hắn trên mặt đất, có thể tính được chiều cao của ngọn đèn và khoảng cách tới chỗ thằng hề. Theo kết quả tính toán, khoảng cách là hai mươi mét, chiều cao của ngọn đèn là mười lăm mét. Ánh đèn màu trắng, sáng đều, không có hoa văn, không chiếu ra hình bóng của vật khác. Vì vậy, đây không phải là đèn thuộc hộ gia đình mà là ngọn đèn đường. Anh đã tìm hiểu, năm ngoái, toàn thành phố tiến hành thống nhất cải tạo các cột đèn đường, chiều cao chỉ có hai quy cách là tám mét và mười hai mét, không có mười lăm mét. Ngoài lắp trên cột, đèn đường còn được lắp trên các tòa nhà cao tầng ở bên hè phố. Như vậy, cách chỗ thằng hề hai mươi mét có một tòa nhà năm tầng được lắp ngọn đèn trắng, chiếu sáng cả đêm.”
“Ôi chao!” Tô Miên buột miệng. Chỉ như vậy mà anh có thể suy đoán ra đặc trưng cụ thể của địa điểm. Độ dài của cái bóng và ánh sáng chứng tỏ là đèn đường, còn là ngọn đèn lắp ở trên tòa nhà cao tầng chiếu xuống. Logic của anh đúng là không chê vào đâu được.
Dựa theo yếu tố này, cảnh sát không cần mò kim đáy bể, mà có thể nhanh chóng tìm ra địa điểm trong đoạn băng. Nơi đó nhiều khả năng ở gần hang ổ của tội phạm, hoặc ít nhất cũng sẽ tìm ra hành tung của chúng. Bởi Hàn Trầm từng nói, tội phạm thường gây án ở những nơi mà chúng cảm thấy dễ chịu. Bọn chúng dám gửi đoạn băng này cho cô, chứng tỏ chúng cho rằng vị trí đó an toàn.
Chắc chúng không thể ngờ, Hàn Trầm lại tìm ra manh mối hết sức quan trọng từ đoạn băng có vẻ an toàn tuyệt đối này.
Tô Miên dang hai tay, ôm lấy thắt lưng anh, “Anh giỏi thật đấy! Đúng là một “kỳ ba”[1]!”
[1] “Kỳ ba” nghĩa gốc là một bông hoa đẹp đẽ, bây giờ thường được dùng ở trên mạng, chỉ sự cổ quái, có những hành vi khác người.
Cách dùng từ của Tô Miên khiến Hàn Trầm hơi chau mày, nhưng trước ánh mắt đầy vẻ ái mộ và khâm phục của cô, anh chỉ cười cười, trong lòng như được một bàn tay mềm mại vuốt ve. Anh tựa vào thành ghế phía sau, đồng thời mở miệng, “Còn về âm thanh thì cần phòng Giám định phân tích tỉ mỉ, nhưng bước đầu có thể nhận ra hai âm thanh có độ phân biệt cao. Một là tiếng cười của A và R, dùng máy móc để phân tích đồ thị sóng âm là có thể phân tích được khoảng cách tiếng cười của chúng đến bức tường đối diện, từ đó suy đoán ra hình dáng cụ thể của nơi chúng đang đứng. Thứ hai là tiếng ô tô ở ngoài đường, từ đó tính được khoảng cách từ đường cái đến chỗ bọn chúng. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng tìm ra con ngõ này.”
Tuy chỉ nghe qua về phân tích đồ thị sóng âm nhưng Tô Miên cũng hiểu đại khái, sóng âm gặp phải chướng ngại vật sẽ dội trở lại, từ đó có thể xác định hình dáng của chướng ngại vật. Bây giờ Hàn Trầm chỉ ra ba manh mối, cô tin tưởng sẽ lần ra tội phạm.
Trưa hôm sau, tổ Khiên Đen nhận được tin tốt lành, mang tính chất đột phá.
Căn cứ vào kết luận của Hàn Trầm, sau nhiều tiếng đồng hồ nỗ lực, cảnh sát đã tìm ra con hẻm đó. Một cuộc điều tra quy mô lớn được triển khai. Cuối cùng, Châu Tiểu Triện đã tìm ra chiếc ô tô khả nghi trên camera giám sát.
Camera giám sát lắp ở bên ngoài ngân hàng ghi được hình ảnh lúc 3:40 – 3:41, địa điểm là đoạn đường cách con hẻm mấy chục mét. Vào khoảng thời gian đó, đường phố không một bóng người. Có ba người đàn ông từ trong hẻm đi ra, một người mặc bộ trang phục của thằng hề. Vì khoảng cách khá xa và bọn chúng đều cúi đầu nên không nhìn rõ mặt.
Bọn chúng lên một chiếc xe ô tô màu đen phổ biến trong thành phố. Người đàn ông mặc bộ đồ thằng hề tức L ngồi vào vị trí tài xế, A và R ngồi ở hàng ghế sau. Ô tô nhanh chóng phóng vụt đi. Camera giám sát đã ghi lại biển số xe, “KA7xxxx52.”
“Tội phạm rất có thể sử dụng biển giả, nhưng vì không ý thức được đã bị chúng ta phát hiện nên nhiều khả năng, hắn sẽ tiếp tục sử dụng chiếc xe này.” Hàn Trầm ra lệnh, “Hãy lùng chiếc xe này trong phạm vi toàn thành phố.”
Ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt chiếu xuống đường phố thưa thớt người và xe cộ qua lại. Anh chàng cảnh sát giao thông Tiểu Phùng vừa đi bộ dọc trên hè phố, vừa chú ý tình hình giao thông xung quanh.
Ngã tư phía trước chuyển sang đèn đỏ, mấy chiếc ô tô dừng lại. Tiểu Phùng thong thả đi đến, liếc qua biển số xe theo thói quen. Anh ta chú ý tới một chiếc xe có biển số KA7xxxx52. Ồ, biển này hơi quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, trống ngực Tiểu Phùng đập thình thịch. Anh ta lập tức rút bộ đàm, đồng thời ngẩng đầu, quan sát người ngồi trong xe ô tô. Tuy nhiên, cửa kính được dán miếng phim chống nắng thẫm màu, nhìn không rõ diện mạo của đối phương, mà chỉ có thể nhận ra trong xe có duy nhất một người.
“Alô! Tôi là Tiểu Phùng!” Anh ta hạ giọng, “Tôi đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi, biển số là…”
“Đã nhận!” Cấp trên cất giọng nghiêm nghị, “Cậu hãy theo dõi xem chiếc xe di chuyển về hướng nào, đừng manh động. Chúng tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình cho đội hình sự.”
Sau khi ngắt bộ đàm, Tiểu Phùng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, liếc qua chiếc xe ô tô đó lần nữa. Anh ta cho rằng, bản thân đứng cách hơn chục mét nên chắc người trên xe sẽ không để ý đến mình. Nào ngờ, đèn tín hiệu vừa chuyển sang màu xanh, chiếc xe đột nhiên rồ ga, lao đi như tên bắn. Tiểu Phùng vô thức chạy đuổi theo nhưng làm sao kịp. Loáng một cái, chiếc xe đã rẽ sang một con đường. Vào thời khắc ô tô chuyển hướng, Tiểu Phùng nhìn thấy cửa kính từ từ hạ xuống, một bàn tay mặc comple thò ra ngoài, giờ ngón giữa với anh ta.
“Mẹ kiếp!” Tiểu Phùng tức đến xanh mặt, liền nói vào bộ đàm, “Hắn chạy về phía đường Trung Sơn rồi! Tôi xin nhắc lại, đối tượng tình nghi đã chạy về đường Trung Sơn!”
Đúng bốn giờ chiều, căn phòng tổng thống của khách sạn Hilton đóng hết rèm cửa sổ, kín như bưng. Ngọn đèn trần pha lê sáng lấp lánh, trên chiếc bàn chân thấp kiểu hoàng gia đặt một đĩa hoa quả nhiệt đới và một chai rượu vang đã mở nắp.
A cầm ly rượu uống một ngụm lớn rồi mở miệng hỏi người đứng bên cửa sổ, “Sao L vẫn chưa đến nhỉ? Chẳng phải anh ta rất thích hẹn gặp ở nơi này hay sao?”
R vén rèm, dõi mắt xuống dòng xe cộ ở dưới đường. L vẫn chưa xuất hiện.
“Đi thôi!” R quay người đi ra cửa.
“Không đợi anh ta à?” A đứng dậy.
“Không đợi nữa. L chưa bao giờ đến muộn, lần này muộn mất hai phút, chắc là bị cảnh sát gây phiền phức rồi.”
A đội mũ lưỡi trai rồi lập tức đi theo đối phương, “Anh nói chí phải. L biến thái nhất, chỉ cần muộn một giây, anh ta cũng bực bội cả tuần.” Hắn mỉm cười, “Ai bảo anh ta tự luyến cơ, bày trò khiêu vũ nên mới bị cảnh sát lần ra nhanh như vậy. Chị gái tôi đúng là lợi hại thật đấy!”
R cúi đầu, né tránh camera giám sát trên hành lang, khóe miệng hơi nhếch lên, “Cô ta đúng là khó đối phó!”
“Có cần đi giúp L không?” A lại hỏi.
R thản nhiên đáp, “Anh ta không phải là trẻ con, tự mình không thể thoát thân. Hơn nữa, cậu đừng quên, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể ai trong số chúng ta toi mạng, cũng không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.”
“Ờ.”
Hai người im lặng đi xuống bãi đỗ xe, tự lái ô tô của mình rời đi.
Cùng thời gian đó, trên đường phố ở khu vực sầm uất nhất thành phố diễn ra cuộc truy đuổi gay cấn. Tô Miên nắm chặt tay vịn. Bây giờ, cô đã tương đối thích ứng với kỹ thuật lái xe của Hàn Trầm. Anh ta chăm chú nhìn về phía trước, đồng thời thực hiện một loạt động tác tăng, giảm tốc độ, rẽ ngang… Nhất cử nhất động của anh ta đều tao nhã mà cứng rắn.
Chiếc xe con màu đen ở đằng trước đang bị mấy chiếc xe cảnh sát do Hàn Trầm dẫn đầu ép vào con đường hẹp. Nếu đây không phải là phố xá đông đúc, cảnh sát đã bắt được đối tượng tình nghi từ lâu. Vì xung quanh đều là trường học, khu dân cư và siêu thị, sợ hắn “chó cùng rứt dậu”, làm hại đến dân chúng nên cảnh sát chỉ có thể bám riết tựa như một cuộc đi săn, thợ săn đuổi con mồi đến nơi an toàn rồi mới lao vào bắt giữ.
Tuy nhiên, kỹ thuật lái xe của L cũng không phải tầm thường. Đến một ngã tư, hắn làm động tác đánh lừa, khiến hai chiếc xe cảnh sát rẽ về một hướng khác. Chỉ có Hàn Trầm là phản ứng nhanh, bám đuôi hắn không rời. Đèn xanh đèn đỏ đã trở thành vật trang trí, mấy chiếc xe cứ thế lao vun vút, làm ô tô đi từ đường cắt ngang buộc phải phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Tô Miên hết sức căng thẳng, mở to mắt, cảnh giác quan sát hai bên.
“Bên trái có xe!”
“Bên phải, bên phải!”
“Mau đuổi theo! Tên này cũng nhanh thật đấy!”
Đang tập trung tinh thần lái xe, nghe những lời này của cô, Hàn Trầm bất giác mỉm cười.
“Em cứ yên tâm đi!” Anh nói, “Về khoản đua xe, ông xã em chưa chịu thua ai bao giờ.”
Tô Miên cũng mỉm cười. Đúng lúc này, L đột nhiên đánh tay lái, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đây là hành động thông minh nhưng cũng rất nguy hiểm. Ngõ ngách càng chật hẹp, cảnh sát càng phải dè chừng nhiều hơn, tội phạm sẽ có cơ hội bỏ xe lẩn trốn vào khu dân cư. Mặt khác, nếu gặp ngõ cụt hoặc quá chật hẹp, xe không qua được thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Hàn Trầm lạnh mặt, thò tay ra ngoài cửa sổ, ra hiệu với xe cảnh sát ở đằng sau, để bọn họ bám theo L, còn mình tăng tốc phóng vụt đi. Tô Miên lập tức hiểu ra vấn đề. Anh định chặn L ở đầu ngõ bên kia.
Tuy nhiên, một khi đã ở ngoài đường thì việc gặp phải những nhân tốt không thể ngờ tới là rất dễ xảy ra. Vì là cảnh sát nên một người không sợ trời không sợ đất như Hàn Trầm cũng phải kiêng dè nhiều điều. Khi tới gần đầu ngõ, họ lại gặp đèn đỏ. Một đoàn học sinh cùng cô giáo đi bộ qua đường. Hàn Trầm vội phanh gấp, Tô Miên thò đầu ra ngoài cửa xe, hét lớn với họ, “Mau tránh ra! Chú ý an toàn! Cảnh sát đang bắt kẻ xấu!”
Trước kia Tô Miên thường đến trường học huấn luyện cho học sinh nên rất có kinh nghiệm. Chiêu này quả nhiên hữu dụng, đám học sinh lập tức dừng bước, nhường đường cho xe của Hàn Trầm.
Đúng lúc ấy, chiếc xe màu đen phóng vọt ra khỏi ngõ. Không biết L dùng chiêu gì mà đằng sau trống không, chứng tỏ hắn đã cắt đuôi xe cảnh sát.
“Bám chắc vào!” Hàn Trầm nhấn ga. Tô Miên biết anh lại định mạnh tay, một là đâm thẳng vào đối phương mà không hề xót của như lần trước, hai là ép hắn vào góc chết.
Tuy nhiên, một việc nằm ngoài dự liệu của Hàn Trầm lẫn Tô Miên bất ngờ xảy ra. Một cánh tay đàn ông đeo găng cao su cầm xấp đô la Mỹ dày cộp thò ra khỏi cửa xe màu đen. Lúc hai ô tô còn cách nhau hơn hai chục mét, L liền tung tập tiền xuống đường.
Gần tới giờ cao điểm, đường phố nườm nượp xe cộ qua lại, xung quanh lại là khu dân cư, người đi bộ cũng rất đông. Hành động của L khiến mọi người hoàn toàn sững sờ, nhưng nhanh chóng có người dừng xe ở giữa đường, bước xuống nhặt tiền. Người đi bộ hai bên vỉa hè cũng lập tức lao đến, vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
Tô Miên tức đến nghiến răng ken két. Chỉ một chút nữa thôi là có thể bắt kịp đối phương, vậy mà chỉ trong chớp mắt, xe của Hàn Trầm đã bị tắc lại. Phía trước toàn là ô tô và người, không thể tiến lên. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát vừa vặn đi đến đầu ngõ nhưng cũng bị kẹt lại.
“Tránh ra cho cảnh sát làm việc!” Tô Miên hét lớn nhưng không ai để ý đến cô. Chỉ có đám học sinh đứng một chỗ chờ qua đường, hết ngó đống tiền rơi dưới đất, lại nhìn Hàn Trầm và Tô Miên, không dám động đậy.
Không còn chướng ngại, chiếc xe màu đen ở phía trước chuẩn bị tăng tốc. Nếu lần này để hắn chạy thoát thì tương lai rất khó có thể tìm thấy hắn, lập tức rút khẩu súng đeo bên hông, mở cửa nhảy xuống xe, đồng thời nói với Tô Miên, “Em cứ ở lại đây!”
“Anh cẩn thận đấy!” Tô Miên nói với theo, nhưng Hàn Trầm đã chạy vụt đi, xuyên qua đám đông, hướng về chiếc xe màu đen.
Tô Miên giật mình, anh định nổ súng ở trên đường phố hay sao? Cô cũng xuống xe, chạy theo Hàn Trầm.
Tình tiết trong các bộ phim truyền hình tương đối khoa trương chứ trên thực tế, chẳng mấy cảnh sát hình sự dám làm điều này. Bởi tính cách quyết đoán và khả năng bắn súng xuất sắc, Hàn Trầm mới không một chút do dự, dám cầm súng đuổi theo đối tượng tình nghi.
Lúc này, chiếc xe màu đen chuẩn bị rẽ sang đường khác. Hàn Trầm chạy theo sau. Phát hiện tầm bắn không có người, anh liền dừng bước, hai tay nâng khẩu súng, nghiêng đầu, ngắm trúng mục tiêu và bóp cò. Một loạt động tác chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Từ góc độ của Tô Miên, cô chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp và lạnh lẽo của anh.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng liên tiếp vang lên. Cả con đường trở nên tĩnh lặng trong giây lát. Tất cả mọi người đều đờ ra. Huyết mạch trên toàn thân Tô Miên cũng sôi sục.
Giây tiếp theo, tiếng bánh xe ma sát mặt đường vang lên chói tai. Hai bánh sau của ô tô màu đen bị trúng đạn, khiến chiếc xe đi ngoằn ngoèo. Viên đạn thứ ba của Hàn Trầm bắn xuyên qua tấm kính phía sau. Tô Miên nhìn thấy rõ, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế đổ người vào vô lăng. Hắn đã bị trúng đạn.
Hàn Trầm lập tức đuổi theo. Tuy nhiên, thành viên của tổ chức sát thủ đâu phải hạng tầm thường. Mặc dù đã bị thương, lốp sau đã bị nổ, nhưng hắn vẫn rồ ga, đánh tay lái, rẽ sang đường cắt ngang, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Hàn Trầm và Tô Miên chạy theo một đoạn. Cho đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe đó, cô mới bám vào cột đèn, cúi thấp người thở hổn hển. Hàn Trầm kéo cô vào lòng, để cô tựa vào người mình nghỉ ngơi. Một lúc sau, anh buột miệng chửi thề, “Chó má thật!”
Buổi tối, trong phòng họp nhỏ của tổ Khiên Đen, mọi người ngồi quanh bàn chữ nhật. Tần Văn Lang cũng có mặt. Khác với vẻ u ám của mấy ngày trước, hôm nay, sắc mặt Đội trưởng Tần tươi tắn hơn, “Đáng tiếc là cuối cùng để tội phạm chạy thoát, nhưng ít nhất cũng khiến hắn bị thương. Làm suy yếu thế lực của chúng, việc phá án cũng có hy vọng hơn.”
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện gật đầu. Vì địch trong tối ta ngoài sáng nên phía cảnh sát luôn ở thế bị động. Bây giờ họ đã có thể xoay chuyển tình thế, giáng một đòn vào tổ chức tội phạm, coi như giành được bước đột phá to lớn.
Chỉ Hàn Trầm vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm. Tô Miên nắm tay anh ở dưới gầm bàn. Anh tựa vào thành ghế, siết chặt tay cô, ngón cái cọ cọ lên mu bàn tay cô.
Hai người ở bên nhau lâu ngày, Tô Miên đương nhiên hiểu rõ tính Hàn Trầm, biết anh vẫn còn tức giận. Cô không nhịn được, mở miệng, “Đội trưởng Tần, chúng ta hãy tự bắt hết những kẻ nhặt tiền với tội cản trở người thi hành công vụ.”
Tần Văn Lang lắc đầu, “Tỉnh lại đi em gái, pháp luật không trách tội đám đông quần chúng.”
Hàn Trầm nheo mắt, “hừ” một tiếng, cũng không biết đang bực tức ai nữa. Tô Miên bấm tay anh dưới gầm bàn, thầm nhắc anh hãy giữ bình tĩnh.
Châu Tiểu Triện gác máy, nói, “Tôi vừa nhận được tin, số đô la mà người đi đường nhặt được đều là giả, chỉ là đạo cụ được mô phỏng y như thật mà thôi.” Lải Nhải phì cười, “Đáng đời!” Tô Miên thầm nghĩ: Người ở trên xe quả nhiên là L, bằng không, có ai mang theo đô la đạo cụ bên người bao giờ?
Một manh mối quan trọng bị đứt đoạn, tổ Khiên Đen lại phải điều tra từ đầu. Tô Miên lên tiếng, “Tuy L bị thương nhưng R là bác sĩ, chắc có thể chữa trị vết thương cho hắn mà không cần đi bệnh viện. Hơn nữa, với tính cách của bọn chúng, một khi chịu thiệt lớn, chỉ e chúng sẽ lập tức có những hành động trả đũa.”
“Thế à?” Hàn Trầm từ tốn mở miệng, “Hành động càng nhiều thì cũng sẽ càng để lộ bản thân nhiều hơn. Lần sau, chúng sẽ không được may mắn như vậy.”
Sau khi cuộc họp kết thức, mọi người lê tấm thân mệt mỏi về ký túc xá nghỉ ngơi. Tô Miên đi sau cùng. Khi cô tắt đèn, đóng cửa ra ngoài, đã thấy Hàn Trầm đứng ở hành lang đợi mình.
Cô đi đến, cầm cánh tay anh đặt lên vai mình, “Anh đừng không vui mà.”
Hàn Trầm đáp, “Ừ! Trong lòng anh khó chịu quá, em định an ủi anh thế nào đây?”
Tô Miên thầm mắng một tiếng “lưu manh” rồi cùng anh dõi mắt ra màn đêm đen.
Thật ra, rất nhiều chuyện phải đích thân trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng. Lúc mới biết thân phận và quá khứ của mình, cô rất đau lòng, thề không đội trời chung với tổ chức sát thủ, quyết tâm bắt chúng về quy án. Dù có phải trả giá bằng cả mạng sống, cô cũng không e ngại. Về điểm này, cô nghĩ, chắc chắn Hàn Trầm cũng chung quan điểm với mình.
Bây giờ, cô và anh đã thật sự đối mặt với nhóm sát thủ, những kẻ tàn nhẫn và xảo quyệt, ngông cuồng và tự phụ hơn bất kỳ tên tội phạm nào trước đây. Ngoài ra, chúng cũng hiểu rõ cô và Hàn Trầm hơn bất cứ ai.
Quá trình đối đầu với bọn chúng vô cùng nguy hiểm và căng thẳng, nhiều lúc rơi vào tình trạng thất vọng như ngày hôm nay. Phải giữ tâm trạng kiên định và cứng rắn mới có thể đứng vững đến giây phút cuối cùng trong cuộc chiến, mới có thể đánh đổ tội phạm. Muốn bắt được tội phạm độc ác và tàn nhẫn nhất, chỉ dựa vào trí thông minh là chưa đủ, quan trọng hơn là phải dựa vào ý chí kiên cường của cảnh sát.
Cũng chính vì hiện thực này mà cô mới càng trân trọng từng giây từng phút ở bên anh, muốn mãi mãi cùng anh sánh bước, không bao giờ chia lìa, không để anh lặn lội tìm kiếm cô, sống vật vờ như mấy năm qua.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hàn Trầm cúi đầu hôn Tô Miên. Đêm dài đằng đẵng, chẳng có gì ấm áp hơn vòng tay và nụ hôn của anh. Ngọn đèn vàng chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Hàn Trầm và Tô Miên đột nhiên có cảm giác như quay về quá khứ. Không biết vào lúc nào, không biết ở đâu, anh cũng ôm hôn cô như bây giờ. Thế gian xoay vần, vậy mà tình cảm của hai người vẫn không hề thay đổi. Họ vẫn có thể ở bên nhau, đúng là một điều may mắn.
Tuy nhiên, thời khắc đẹp đẽ thường chẳng kéo dài lâu. Hàn Trầm rời môi, nhìn Tô Miên chăm chú. Cô vẫn tựa vào người anh, bực bội rút di động. Có một tin nhắn được gửi đến. Vừa mở ra xem, cô liền trợn mắt trong giây lát.
Tin nhắn không hiện số người gửi, nhưng ngữ khí quen thuộc như không thể quen thuộc hơn: Chị! Bọn chị làm L bị thương khiến anh ta rất tức giận. Hơn nữa, bọn chị còn canh phòng cẩn mật ở xung quanh các trường tiểu học, khiến anh ta đã lâu không được giết các ông bố rồi. Vì vậy, sáng mai, em sẽ giết hai người thay anh ta.
Hàn Trầm nheo mắt, thần sắc lãnh đạm, “Nói như em có tác dụng gì chứ? Căn cứ vào độ cao và độ cong của ánh trăng, có thể suy đoán ra mấy giờ của ngày nào?”
Tô Miên sáng mắt, búng tay tách một cái, “Ừ nhỉ?” Trong lòng cô có chút xúc động. Đây chỉ là hình ảnh chẳng có gì đặc biệt nhưng Hàn Trầm vẫn có thể đưa ra kết luận chuẩn xác.
Khi Hàn Trầm cầm quyển sổ tay của cô ở trên bàn, Tô Miên mới chú ý, trang đầu toàn là nét bút của anh, viết đầy những con số và công thức, thậm chí anh còn vẽ sơ đồ phác thảo hàm số lượng giác.
“Khoảng ba giờ đến ba rưỡi sáng hai hôm trước.” Anh nói.
“Vâng.” Tô Miên vô cùng khâm phục. Càng ngắm dáng vẻ cầm bút của anh, cô càng thấy thu hút. Cô dám đánh cược, nếu không làm cảnh sát, chắc chắn anh sẽ trở thành thầy giáo dạy Toán xuất sắc.
“Còn gì nữa?” Cô hỏi.
Hàn Trầm cười cười, “Tiếp theo là ánh đèn. Con hẻm này tối đen như mực, chỉ chỗ bọn chúng đứng là có ánh sáng. Trên thực tế, trong thành phố không có nhiều nơi bật đèn vào lúc ba rưỡi sáng.” Anh lướt ngón tay trên màn hình, phóng to hình ảnh. Ánh đèn chiếu trên mặt đất cũng được phóng to.
Anh nói tiếp, “Từ chiều cao của thằng hề và độ dài cái bóng của hắn trên mặt đất, có thể tính được chiều cao của ngọn đèn và khoảng cách tới chỗ thằng hề. Theo kết quả tính toán, khoảng cách là hai mươi mét, chiều cao của ngọn đèn là mười lăm mét. Ánh đèn màu trắng, sáng đều, không có hoa văn, không chiếu ra hình bóng của vật khác. Vì vậy, đây không phải là đèn thuộc hộ gia đình mà là ngọn đèn đường. Anh đã tìm hiểu, năm ngoái, toàn thành phố tiến hành thống nhất cải tạo các cột đèn đường, chiều cao chỉ có hai quy cách là tám mét và mười hai mét, không có mười lăm mét. Ngoài lắp trên cột, đèn đường còn được lắp trên các tòa nhà cao tầng ở bên hè phố. Như vậy, cách chỗ thằng hề hai mươi mét có một tòa nhà năm tầng được lắp ngọn đèn trắng, chiếu sáng cả đêm.”
“Ôi chao!” Tô Miên buột miệng. Chỉ như vậy mà anh có thể suy đoán ra đặc trưng cụ thể của địa điểm. Độ dài của cái bóng và ánh sáng chứng tỏ là đèn đường, còn là ngọn đèn lắp ở trên tòa nhà cao tầng chiếu xuống. Logic của anh đúng là không chê vào đâu được.
Dựa theo yếu tố này, cảnh sát không cần mò kim đáy bể, mà có thể nhanh chóng tìm ra địa điểm trong đoạn băng. Nơi đó nhiều khả năng ở gần hang ổ của tội phạm, hoặc ít nhất cũng sẽ tìm ra hành tung của chúng. Bởi Hàn Trầm từng nói, tội phạm thường gây án ở những nơi mà chúng cảm thấy dễ chịu. Bọn chúng dám gửi đoạn băng này cho cô, chứng tỏ chúng cho rằng vị trí đó an toàn.
Chắc chúng không thể ngờ, Hàn Trầm lại tìm ra manh mối hết sức quan trọng từ đoạn băng có vẻ an toàn tuyệt đối này.
Tô Miên dang hai tay, ôm lấy thắt lưng anh, “Anh giỏi thật đấy! Đúng là một “kỳ ba”[1]!”
[1] “Kỳ ba” nghĩa gốc là một bông hoa đẹp đẽ, bây giờ thường được dùng ở trên mạng, chỉ sự cổ quái, có những hành vi khác người.
Cách dùng từ của Tô Miên khiến Hàn Trầm hơi chau mày, nhưng trước ánh mắt đầy vẻ ái mộ và khâm phục của cô, anh chỉ cười cười, trong lòng như được một bàn tay mềm mại vuốt ve. Anh tựa vào thành ghế phía sau, đồng thời mở miệng, “Còn về âm thanh thì cần phòng Giám định phân tích tỉ mỉ, nhưng bước đầu có thể nhận ra hai âm thanh có độ phân biệt cao. Một là tiếng cười của A và R, dùng máy móc để phân tích đồ thị sóng âm là có thể phân tích được khoảng cách tiếng cười của chúng đến bức tường đối diện, từ đó suy đoán ra hình dáng cụ thể của nơi chúng đang đứng. Thứ hai là tiếng ô tô ở ngoài đường, từ đó tính được khoảng cách từ đường cái đến chỗ bọn chúng. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng tìm ra con ngõ này.”
Tuy chỉ nghe qua về phân tích đồ thị sóng âm nhưng Tô Miên cũng hiểu đại khái, sóng âm gặp phải chướng ngại vật sẽ dội trở lại, từ đó có thể xác định hình dáng của chướng ngại vật. Bây giờ Hàn Trầm chỉ ra ba manh mối, cô tin tưởng sẽ lần ra tội phạm.
Trưa hôm sau, tổ Khiên Đen nhận được tin tốt lành, mang tính chất đột phá.
Căn cứ vào kết luận của Hàn Trầm, sau nhiều tiếng đồng hồ nỗ lực, cảnh sát đã tìm ra con hẻm đó. Một cuộc điều tra quy mô lớn được triển khai. Cuối cùng, Châu Tiểu Triện đã tìm ra chiếc ô tô khả nghi trên camera giám sát.
Camera giám sát lắp ở bên ngoài ngân hàng ghi được hình ảnh lúc 3:40 – 3:41, địa điểm là đoạn đường cách con hẻm mấy chục mét. Vào khoảng thời gian đó, đường phố không một bóng người. Có ba người đàn ông từ trong hẻm đi ra, một người mặc bộ trang phục của thằng hề. Vì khoảng cách khá xa và bọn chúng đều cúi đầu nên không nhìn rõ mặt.
Bọn chúng lên một chiếc xe ô tô màu đen phổ biến trong thành phố. Người đàn ông mặc bộ đồ thằng hề tức L ngồi vào vị trí tài xế, A và R ngồi ở hàng ghế sau. Ô tô nhanh chóng phóng vụt đi. Camera giám sát đã ghi lại biển số xe, “KA7xxxx52.”
“Tội phạm rất có thể sử dụng biển giả, nhưng vì không ý thức được đã bị chúng ta phát hiện nên nhiều khả năng, hắn sẽ tiếp tục sử dụng chiếc xe này.” Hàn Trầm ra lệnh, “Hãy lùng chiếc xe này trong phạm vi toàn thành phố.”
Ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt chiếu xuống đường phố thưa thớt người và xe cộ qua lại. Anh chàng cảnh sát giao thông Tiểu Phùng vừa đi bộ dọc trên hè phố, vừa chú ý tình hình giao thông xung quanh.
Ngã tư phía trước chuyển sang đèn đỏ, mấy chiếc ô tô dừng lại. Tiểu Phùng thong thả đi đến, liếc qua biển số xe theo thói quen. Anh ta chú ý tới một chiếc xe có biển số KA7xxxx52. Ồ, biển này hơi quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, trống ngực Tiểu Phùng đập thình thịch. Anh ta lập tức rút bộ đàm, đồng thời ngẩng đầu, quan sát người ngồi trong xe ô tô. Tuy nhiên, cửa kính được dán miếng phim chống nắng thẫm màu, nhìn không rõ diện mạo của đối phương, mà chỉ có thể nhận ra trong xe có duy nhất một người.
“Alô! Tôi là Tiểu Phùng!” Anh ta hạ giọng, “Tôi đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi, biển số là…”
“Đã nhận!” Cấp trên cất giọng nghiêm nghị, “Cậu hãy theo dõi xem chiếc xe di chuyển về hướng nào, đừng manh động. Chúng tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình cho đội hình sự.”
Sau khi ngắt bộ đàm, Tiểu Phùng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, liếc qua chiếc xe ô tô đó lần nữa. Anh ta cho rằng, bản thân đứng cách hơn chục mét nên chắc người trên xe sẽ không để ý đến mình. Nào ngờ, đèn tín hiệu vừa chuyển sang màu xanh, chiếc xe đột nhiên rồ ga, lao đi như tên bắn. Tiểu Phùng vô thức chạy đuổi theo nhưng làm sao kịp. Loáng một cái, chiếc xe đã rẽ sang một con đường. Vào thời khắc ô tô chuyển hướng, Tiểu Phùng nhìn thấy cửa kính từ từ hạ xuống, một bàn tay mặc comple thò ra ngoài, giờ ngón giữa với anh ta.
“Mẹ kiếp!” Tiểu Phùng tức đến xanh mặt, liền nói vào bộ đàm, “Hắn chạy về phía đường Trung Sơn rồi! Tôi xin nhắc lại, đối tượng tình nghi đã chạy về đường Trung Sơn!”
Đúng bốn giờ chiều, căn phòng tổng thống của khách sạn Hilton đóng hết rèm cửa sổ, kín như bưng. Ngọn đèn trần pha lê sáng lấp lánh, trên chiếc bàn chân thấp kiểu hoàng gia đặt một đĩa hoa quả nhiệt đới và một chai rượu vang đã mở nắp.
A cầm ly rượu uống một ngụm lớn rồi mở miệng hỏi người đứng bên cửa sổ, “Sao L vẫn chưa đến nhỉ? Chẳng phải anh ta rất thích hẹn gặp ở nơi này hay sao?”
R vén rèm, dõi mắt xuống dòng xe cộ ở dưới đường. L vẫn chưa xuất hiện.
“Đi thôi!” R quay người đi ra cửa.
“Không đợi anh ta à?” A đứng dậy.
“Không đợi nữa. L chưa bao giờ đến muộn, lần này muộn mất hai phút, chắc là bị cảnh sát gây phiền phức rồi.”
A đội mũ lưỡi trai rồi lập tức đi theo đối phương, “Anh nói chí phải. L biến thái nhất, chỉ cần muộn một giây, anh ta cũng bực bội cả tuần.” Hắn mỉm cười, “Ai bảo anh ta tự luyến cơ, bày trò khiêu vũ nên mới bị cảnh sát lần ra nhanh như vậy. Chị gái tôi đúng là lợi hại thật đấy!”
R cúi đầu, né tránh camera giám sát trên hành lang, khóe miệng hơi nhếch lên, “Cô ta đúng là khó đối phó!”
“Có cần đi giúp L không?” A lại hỏi.
R thản nhiên đáp, “Anh ta không phải là trẻ con, tự mình không thể thoát thân. Hơn nữa, cậu đừng quên, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể ai trong số chúng ta toi mạng, cũng không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.”
“Ờ.”
Hai người im lặng đi xuống bãi đỗ xe, tự lái ô tô của mình rời đi.
Cùng thời gian đó, trên đường phố ở khu vực sầm uất nhất thành phố diễn ra cuộc truy đuổi gay cấn. Tô Miên nắm chặt tay vịn. Bây giờ, cô đã tương đối thích ứng với kỹ thuật lái xe của Hàn Trầm. Anh ta chăm chú nhìn về phía trước, đồng thời thực hiện một loạt động tác tăng, giảm tốc độ, rẽ ngang… Nhất cử nhất động của anh ta đều tao nhã mà cứng rắn.
Chiếc xe con màu đen ở đằng trước đang bị mấy chiếc xe cảnh sát do Hàn Trầm dẫn đầu ép vào con đường hẹp. Nếu đây không phải là phố xá đông đúc, cảnh sát đã bắt được đối tượng tình nghi từ lâu. Vì xung quanh đều là trường học, khu dân cư và siêu thị, sợ hắn “chó cùng rứt dậu”, làm hại đến dân chúng nên cảnh sát chỉ có thể bám riết tựa như một cuộc đi săn, thợ săn đuổi con mồi đến nơi an toàn rồi mới lao vào bắt giữ.
Tuy nhiên, kỹ thuật lái xe của L cũng không phải tầm thường. Đến một ngã tư, hắn làm động tác đánh lừa, khiến hai chiếc xe cảnh sát rẽ về một hướng khác. Chỉ có Hàn Trầm là phản ứng nhanh, bám đuôi hắn không rời. Đèn xanh đèn đỏ đã trở thành vật trang trí, mấy chiếc xe cứ thế lao vun vút, làm ô tô đi từ đường cắt ngang buộc phải phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Tô Miên hết sức căng thẳng, mở to mắt, cảnh giác quan sát hai bên.
“Bên trái có xe!”
“Bên phải, bên phải!”
“Mau đuổi theo! Tên này cũng nhanh thật đấy!”
Đang tập trung tinh thần lái xe, nghe những lời này của cô, Hàn Trầm bất giác mỉm cười.
“Em cứ yên tâm đi!” Anh nói, “Về khoản đua xe, ông xã em chưa chịu thua ai bao giờ.”
Tô Miên cũng mỉm cười. Đúng lúc này, L đột nhiên đánh tay lái, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đây là hành động thông minh nhưng cũng rất nguy hiểm. Ngõ ngách càng chật hẹp, cảnh sát càng phải dè chừng nhiều hơn, tội phạm sẽ có cơ hội bỏ xe lẩn trốn vào khu dân cư. Mặt khác, nếu gặp ngõ cụt hoặc quá chật hẹp, xe không qua được thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Hàn Trầm lạnh mặt, thò tay ra ngoài cửa sổ, ra hiệu với xe cảnh sát ở đằng sau, để bọn họ bám theo L, còn mình tăng tốc phóng vụt đi. Tô Miên lập tức hiểu ra vấn đề. Anh định chặn L ở đầu ngõ bên kia.
Tuy nhiên, một khi đã ở ngoài đường thì việc gặp phải những nhân tốt không thể ngờ tới là rất dễ xảy ra. Vì là cảnh sát nên một người không sợ trời không sợ đất như Hàn Trầm cũng phải kiêng dè nhiều điều. Khi tới gần đầu ngõ, họ lại gặp đèn đỏ. Một đoàn học sinh cùng cô giáo đi bộ qua đường. Hàn Trầm vội phanh gấp, Tô Miên thò đầu ra ngoài cửa xe, hét lớn với họ, “Mau tránh ra! Chú ý an toàn! Cảnh sát đang bắt kẻ xấu!”
Trước kia Tô Miên thường đến trường học huấn luyện cho học sinh nên rất có kinh nghiệm. Chiêu này quả nhiên hữu dụng, đám học sinh lập tức dừng bước, nhường đường cho xe của Hàn Trầm.
Đúng lúc ấy, chiếc xe màu đen phóng vọt ra khỏi ngõ. Không biết L dùng chiêu gì mà đằng sau trống không, chứng tỏ hắn đã cắt đuôi xe cảnh sát.
“Bám chắc vào!” Hàn Trầm nhấn ga. Tô Miên biết anh lại định mạnh tay, một là đâm thẳng vào đối phương mà không hề xót của như lần trước, hai là ép hắn vào góc chết.
Tuy nhiên, một việc nằm ngoài dự liệu của Hàn Trầm lẫn Tô Miên bất ngờ xảy ra. Một cánh tay đàn ông đeo găng cao su cầm xấp đô la Mỹ dày cộp thò ra khỏi cửa xe màu đen. Lúc hai ô tô còn cách nhau hơn hai chục mét, L liền tung tập tiền xuống đường.
Gần tới giờ cao điểm, đường phố nườm nượp xe cộ qua lại, xung quanh lại là khu dân cư, người đi bộ cũng rất đông. Hành động của L khiến mọi người hoàn toàn sững sờ, nhưng nhanh chóng có người dừng xe ở giữa đường, bước xuống nhặt tiền. Người đi bộ hai bên vỉa hè cũng lập tức lao đến, vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
Tô Miên tức đến nghiến răng ken két. Chỉ một chút nữa thôi là có thể bắt kịp đối phương, vậy mà chỉ trong chớp mắt, xe của Hàn Trầm đã bị tắc lại. Phía trước toàn là ô tô và người, không thể tiến lên. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát vừa vặn đi đến đầu ngõ nhưng cũng bị kẹt lại.
“Tránh ra cho cảnh sát làm việc!” Tô Miên hét lớn nhưng không ai để ý đến cô. Chỉ có đám học sinh đứng một chỗ chờ qua đường, hết ngó đống tiền rơi dưới đất, lại nhìn Hàn Trầm và Tô Miên, không dám động đậy.
Không còn chướng ngại, chiếc xe màu đen ở phía trước chuẩn bị tăng tốc. Nếu lần này để hắn chạy thoát thì tương lai rất khó có thể tìm thấy hắn, lập tức rút khẩu súng đeo bên hông, mở cửa nhảy xuống xe, đồng thời nói với Tô Miên, “Em cứ ở lại đây!”
“Anh cẩn thận đấy!” Tô Miên nói với theo, nhưng Hàn Trầm đã chạy vụt đi, xuyên qua đám đông, hướng về chiếc xe màu đen.
Tô Miên giật mình, anh định nổ súng ở trên đường phố hay sao? Cô cũng xuống xe, chạy theo Hàn Trầm.
Tình tiết trong các bộ phim truyền hình tương đối khoa trương chứ trên thực tế, chẳng mấy cảnh sát hình sự dám làm điều này. Bởi tính cách quyết đoán và khả năng bắn súng xuất sắc, Hàn Trầm mới không một chút do dự, dám cầm súng đuổi theo đối tượng tình nghi.
Lúc này, chiếc xe màu đen chuẩn bị rẽ sang đường khác. Hàn Trầm chạy theo sau. Phát hiện tầm bắn không có người, anh liền dừng bước, hai tay nâng khẩu súng, nghiêng đầu, ngắm trúng mục tiêu và bóp cò. Một loạt động tác chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Từ góc độ của Tô Miên, cô chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp và lạnh lẽo của anh.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng liên tiếp vang lên. Cả con đường trở nên tĩnh lặng trong giây lát. Tất cả mọi người đều đờ ra. Huyết mạch trên toàn thân Tô Miên cũng sôi sục.
Giây tiếp theo, tiếng bánh xe ma sát mặt đường vang lên chói tai. Hai bánh sau của ô tô màu đen bị trúng đạn, khiến chiếc xe đi ngoằn ngoèo. Viên đạn thứ ba của Hàn Trầm bắn xuyên qua tấm kính phía sau. Tô Miên nhìn thấy rõ, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế đổ người vào vô lăng. Hắn đã bị trúng đạn.
Hàn Trầm lập tức đuổi theo. Tuy nhiên, thành viên của tổ chức sát thủ đâu phải hạng tầm thường. Mặc dù đã bị thương, lốp sau đã bị nổ, nhưng hắn vẫn rồ ga, đánh tay lái, rẽ sang đường cắt ngang, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Hàn Trầm và Tô Miên chạy theo một đoạn. Cho đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe đó, cô mới bám vào cột đèn, cúi thấp người thở hổn hển. Hàn Trầm kéo cô vào lòng, để cô tựa vào người mình nghỉ ngơi. Một lúc sau, anh buột miệng chửi thề, “Chó má thật!”
Buổi tối, trong phòng họp nhỏ của tổ Khiên Đen, mọi người ngồi quanh bàn chữ nhật. Tần Văn Lang cũng có mặt. Khác với vẻ u ám của mấy ngày trước, hôm nay, sắc mặt Đội trưởng Tần tươi tắn hơn, “Đáng tiếc là cuối cùng để tội phạm chạy thoát, nhưng ít nhất cũng khiến hắn bị thương. Làm suy yếu thế lực của chúng, việc phá án cũng có hy vọng hơn.”
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện gật đầu. Vì địch trong tối ta ngoài sáng nên phía cảnh sát luôn ở thế bị động. Bây giờ họ đã có thể xoay chuyển tình thế, giáng một đòn vào tổ chức tội phạm, coi như giành được bước đột phá to lớn.
Chỉ Hàn Trầm vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm. Tô Miên nắm tay anh ở dưới gầm bàn. Anh tựa vào thành ghế, siết chặt tay cô, ngón cái cọ cọ lên mu bàn tay cô.
Hai người ở bên nhau lâu ngày, Tô Miên đương nhiên hiểu rõ tính Hàn Trầm, biết anh vẫn còn tức giận. Cô không nhịn được, mở miệng, “Đội trưởng Tần, chúng ta hãy tự bắt hết những kẻ nhặt tiền với tội cản trở người thi hành công vụ.”
Tần Văn Lang lắc đầu, “Tỉnh lại đi em gái, pháp luật không trách tội đám đông quần chúng.”
Hàn Trầm nheo mắt, “hừ” một tiếng, cũng không biết đang bực tức ai nữa. Tô Miên bấm tay anh dưới gầm bàn, thầm nhắc anh hãy giữ bình tĩnh.
Châu Tiểu Triện gác máy, nói, “Tôi vừa nhận được tin, số đô la mà người đi đường nhặt được đều là giả, chỉ là đạo cụ được mô phỏng y như thật mà thôi.” Lải Nhải phì cười, “Đáng đời!” Tô Miên thầm nghĩ: Người ở trên xe quả nhiên là L, bằng không, có ai mang theo đô la đạo cụ bên người bao giờ?
Một manh mối quan trọng bị đứt đoạn, tổ Khiên Đen lại phải điều tra từ đầu. Tô Miên lên tiếng, “Tuy L bị thương nhưng R là bác sĩ, chắc có thể chữa trị vết thương cho hắn mà không cần đi bệnh viện. Hơn nữa, với tính cách của bọn chúng, một khi chịu thiệt lớn, chỉ e chúng sẽ lập tức có những hành động trả đũa.”
“Thế à?” Hàn Trầm từ tốn mở miệng, “Hành động càng nhiều thì cũng sẽ càng để lộ bản thân nhiều hơn. Lần sau, chúng sẽ không được may mắn như vậy.”
Sau khi cuộc họp kết thức, mọi người lê tấm thân mệt mỏi về ký túc xá nghỉ ngơi. Tô Miên đi sau cùng. Khi cô tắt đèn, đóng cửa ra ngoài, đã thấy Hàn Trầm đứng ở hành lang đợi mình.
Cô đi đến, cầm cánh tay anh đặt lên vai mình, “Anh đừng không vui mà.”
Hàn Trầm đáp, “Ừ! Trong lòng anh khó chịu quá, em định an ủi anh thế nào đây?”
Tô Miên thầm mắng một tiếng “lưu manh” rồi cùng anh dõi mắt ra màn đêm đen.
Thật ra, rất nhiều chuyện phải đích thân trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng. Lúc mới biết thân phận và quá khứ của mình, cô rất đau lòng, thề không đội trời chung với tổ chức sát thủ, quyết tâm bắt chúng về quy án. Dù có phải trả giá bằng cả mạng sống, cô cũng không e ngại. Về điểm này, cô nghĩ, chắc chắn Hàn Trầm cũng chung quan điểm với mình.
Bây giờ, cô và anh đã thật sự đối mặt với nhóm sát thủ, những kẻ tàn nhẫn và xảo quyệt, ngông cuồng và tự phụ hơn bất kỳ tên tội phạm nào trước đây. Ngoài ra, chúng cũng hiểu rõ cô và Hàn Trầm hơn bất cứ ai.
Quá trình đối đầu với bọn chúng vô cùng nguy hiểm và căng thẳng, nhiều lúc rơi vào tình trạng thất vọng như ngày hôm nay. Phải giữ tâm trạng kiên định và cứng rắn mới có thể đứng vững đến giây phút cuối cùng trong cuộc chiến, mới có thể đánh đổ tội phạm. Muốn bắt được tội phạm độc ác và tàn nhẫn nhất, chỉ dựa vào trí thông minh là chưa đủ, quan trọng hơn là phải dựa vào ý chí kiên cường của cảnh sát.
Cũng chính vì hiện thực này mà cô mới càng trân trọng từng giây từng phút ở bên anh, muốn mãi mãi cùng anh sánh bước, không bao giờ chia lìa, không để anh lặn lội tìm kiếm cô, sống vật vờ như mấy năm qua.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hàn Trầm cúi đầu hôn Tô Miên. Đêm dài đằng đẵng, chẳng có gì ấm áp hơn vòng tay và nụ hôn của anh. Ngọn đèn vàng chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Hàn Trầm và Tô Miên đột nhiên có cảm giác như quay về quá khứ. Không biết vào lúc nào, không biết ở đâu, anh cũng ôm hôn cô như bây giờ. Thế gian xoay vần, vậy mà tình cảm của hai người vẫn không hề thay đổi. Họ vẫn có thể ở bên nhau, đúng là một điều may mắn.
Tuy nhiên, thời khắc đẹp đẽ thường chẳng kéo dài lâu. Hàn Trầm rời môi, nhìn Tô Miên chăm chú. Cô vẫn tựa vào người anh, bực bội rút di động. Có một tin nhắn được gửi đến. Vừa mở ra xem, cô liền trợn mắt trong giây lát.
Tin nhắn không hiện số người gửi, nhưng ngữ khí quen thuộc như không thể quen thuộc hơn: Chị! Bọn chị làm L bị thương khiến anh ta rất tức giận. Hơn nữa, bọn chị còn canh phòng cẩn mật ở xung quanh các trường tiểu học, khiến anh ta đã lâu không được giết các ông bố rồi. Vì vậy, sáng mai, em sẽ giết hai người thay anh ta.
Tác giả :
Đinh Mặc