Truy Tìm Ký Ức
Chương 73: Điệu Vũ Của L
Lúc tỉnh lại, anh ta phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như hũ nút, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Xung quanh rất lạnh, còn có mùi tanh tanh.
Đây là đâu nhỉ? Anh ta ôm đầu, đứng dậy. Đầu đau như búa bổ, ký ức trước khi hôn mê dần hiện về, ngày càng rõ ràng, khiến toàn thân anh ta lạnh toát.
Anh ta còn nhớ, lúc mình đang trên đường về nhà thì có một bóng người tiến lại gần nhưng anh ta không để ý. Sau đó, đầu anh ta bị giáng một cú rất mạnh. Trong cơn choáng váng, anh ta cảm thấy máu từ trên trán chảy xuống, chảy cả vào mắt. Anh ta chỉ nhớ, đối phương rất thô bạo và thiếu kiên nhẫn, kéo lê anh ta trên mặt đường. Sau đó, anh ta tỉnh lại ở nơi này.
Tại sao lại như vậy?
“Các người… Các người là ai?” Anh ta nghe thấy giọng nói run run của mình trong bóng tối.
Vài giây sau, xung quanh bỗng bật đèn sáng như ban ngày. Anh ta che mắt, mới miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng. Tiếp theo, anh ta sợ đến mức tim suýt ngừng đập khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Trước mặt anh ta xuất hiện một người đàn ông, một người đàn ông mặc bộ đồ quần áo thằng hề sặc sỡ, đầu đội chiếc mũ khôi hài, gương mặt trang điểm đậm nhìn như ma quỷ.
Anh ta trừng mắt với thằng hề, hắn cũng trừng mắt với anh ta. Trong đầu anh ta chợt nhớ đến tin tức có một thằng hề bị nổ tung trên đường phố mấy hôm trước. Anh ta vội quan sát đối phương, quả nhiên phát hiện trên người hắn nhô lên một cái bọc. Thế là toàn thân anh ta run lẩy bẩy. Thằng hề dường như cũng bắt chước anh ta, cả người run run.
Anh ta chỉ tay vào thằng hề: “Anh… Anh là ai?”
Thằng hề đồng thời chỉ vào anh ta, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Một nỗi hoảng sợ kinh khủng dội vào lòng anh ta trong giây lát. Anh ta buông thõng cánh tay, thằng hề cũng làm theo, trong mắt toàn là nỗi sợ hãi.
Anh ta cúi đầu một cách khó nhọc.Thằng hề ở trong gương cũng cúi đầu. Anh ta nhìn thấy bộ trang phục thằng hề và bọc thuốc nổ buộc trên người mình. Nước mắt tuôn trào khóe mi, lúc này, anh ta mới nhận ra, bản thân đang đứng trước cái gương trong một nhà vệ sinh công cộng nào đó. Ngoài trời tối đen, xung quanh không một tiếng động.
“Ha…” Đột nhiên có tiếng cười khẽ của đàn ông vang lên. Anh ta giật mình, vội vàng quay người ngó nghiêng nhưng không thấy bóng dáng của đối phương.
“Anh… Anh là ai? Xin hãy thả tôi ra! Tôi và anh đâu có thù oán gì? Anh hãy bắt cóc người khác ấy! Tôi sẽ trao toàn bộ tài sản của tôi cho anh!” Anh ta nghẹn ngào, đôi chân đứng không vững, quỳ sụp xuống đất.
Người đàn ông “hừ” một tiếng: “Tôi đâu phải vì tiền. Anh làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, trong lòng chắc cũng biết rõ. Cho anh một bọc thuốc nổ cũng chẳng oan ức tí nào”.
Giọng nói của đối phương trầm thấp, dễ nghe, mang một vẻ tùy hứng như đứa trẻ, nhưng khiến anh ta càng sợ hãi hơn.
Anh ta kêu “A” một tiếng;, định chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Người đàn ông dường như tiên liệu trước hành động này, từ tốn mở miệng: “Đừng có chạy. Chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ khiến anh nổ tung. Nếu anh không nghe lời, tôi cũng sẽ lập tức bấm nút điều khiển. Làm theo lời tôi, may ra anh còn cơ hội sống sót.
Trước bảy giờ sáng ngày mai, anh phải đến nơi tôi chỉ định. Tôi sẽ theo dõi anh ở một nơi không xa. Anh phải vừa nhảy múa vừa ca hát.Yên tâm, tôi sẽ chụp ảnh lưu niệm cho anh. Đừng có dại dột thử gỡ thuốc nổ, vì nó là loại chạm vào là “bùm” ngay. Anh làm chuyện ngốc nghếch, chết thì thôi, nhưng sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi.
Hãy nhớ đi cầu xin cảnh sát, chỉ bọn họ mới có thể cứu anh. Cuối cùng, tôi sẽ dạy anh hát bài này. Nếu anh không nhớ, tôi sẽ khiến anh nổ tung ngay bây giờ”.
“Thằng hề” ngồi ở dưới nền đất bẩn thỉu của nhà vệ sinh, hoàn toàn phục tùng người đàn ông: “Được! Được! Tôi sẽ học!”
Người đàn ông hắng giọng, lẩm bẩm một câu mà “thằng hề” không hiểu: “Đây là bài thơ L viết cho tôi, tôi rất thích. Đáng tiếc là không ai chịu nghe”.
Giây tiếp theo, hắn cất giọng hát ấm áp và tương đối dễ nghe:
Khi bầu trời đổi màu sắc.
Áng mây trên đỉnh đầu cậu bé.
Đôi cánh chim nhỏ bị gãy.
Nó dùng đôi chân bay cao.
Hôm đó, nó mới chỉ bảy tuổi.
Không người nào yêu nó.
Nó cũng không yêu mình.
Nó chầm chậm bò đi giữa đám đông.
Cho tới một ngày.
Nó được trả lại đôi cánh.
Không còn phiêu bạt nữa.
A, E, I, M, Q, Z, X, V, T…
Trong ánh nắng ban mai, dòng người như ong vỡ tổ ùa về phía Hàn Trầm và Tô Miên. Hai người bị kẹt ở giữa, tiến lùi đều không xong. Cách đó hơn một tram mét, ở con đường phía đối diện là quảng trường Nhân Dân, xung quanh có nhiều tòa cao ốc. Hiện nay, quảng trường tổ chức hoạt động múa hát nên mới sáng sớm đã rất đông người. Muốn sang bên đó, Hàn Trầm và Tô Miên phải đi qua cây cầu vượt dành cho người đi bộ. Dòng người vẫn đổ lên nườm nượp khiến cây cầu ùn tắc, cả hai đi theo chiều ngược lại nên càng khó khăn hơn. Dù họ hét lớn: “Cảnh sát đây! Mau tránh ra!” Nhưng cũng chẳng ai để ý.
Hàn Trầm ôm Tô Miên vào lòng, tựa vào lan can bên cạnh, mới có chút không gian để thở hắt ra. Tô Miên đã nhìn thấy thằng hề đang nhảy múa ở giữa quảng trường, trống ngực đập thình thịch. Hàn Trầm rút điện thoại gọi đi: “Tôi và Tiểu Bạch đang tiến gần tới quảng trường Nhân Dân. Hãy lập tức làm rõ nội dung bài hát của “thằng hề”. Đó chính là mật mã để phá giải trái bom”.
Sau khi dập máy, anh tiếp tục che chắn cho Tô Miên, đi xuyên qua dòng người hỗn loạn. Tô Miên nắm chặt tay anh, đồng thời giơ tay kia, ngăn những người đi ngược lại va vào anh.
Tại văn phòng của tổ Khiên Đen. Sự xuất hiện của thằng hề giữa chốn đông người đã tạo ra nỗi khiếp sợ to lớn. Tổ Khiên Đen lập tức nhận được tin dữ. Lúc này, Lải Nhải, Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đều dán mắt vào hình ảnh giám sát thu được ở quảng trường.
Gần quảng trường có mấy công an tuần tra khu vực. Họ nhanh chóng giải tán quần chúng. Hai người công an tiếp cận thằng hề theo chỉ thị của tổ Khiên Đen.
“Đừng khóc nữa!” Hệ thống liên lạc truyền đến thanh âm an ủi của một người công an. Anh ta đưa di động đến trước mặt thằng hề: “Nhất định chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu anh. Anh hãy bình tĩnh, phối hợp với chúng tôi, hát lớn tiếng vào điện thoại”.
Lải Nhải lập tức điều chỉnh âm lượng lên cao nhất, Châu Tiểu Triện cầm bút, Mặt Lạnh nhắm mắt, chăm chú lắng nghe.Cả ba người đều không dám thở mạnh.
Giọng hát nghẹn ngào của thằng hề truyền tới: “Khi bầu trời đổi màu…”
Châu Tiểu Triện múa bút rất nhanh, loáng một cái đã ghi xong ca từ, đưa cho Mặt Lạnh.
“Mau nhắn cho lão đại đi!” Mặt Lạnh cầm tờ giấy, bắt đầu đọc to, còn Lải Nhải trầm tư suy nghĩ.
Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng cũng đã kinh động đến cả đội hình sự và lãnh đạo Công an tỉnh. Tần Văn Lang lập tức cử một nhóm điều tra nhanh chóng tới hiện trường chi viện.
Vừa đặt chân vào văn phòng tổ Khiên Đen, Từ Tư Bạch liền nghe thấy Châu Tiểu Triện gọi điện cho Hàn Trầm: “Lão đại. Anh có nghe rõ không? Bọn em đã gửi ca từ cho anh rồi đấy! Anh và Tiểu Bạch nhớ chú ý an toàn, đừng lại gần thằng hề!”
Từ Tư Bạch biến sắc mặt, lập tức chạy ra ngoài, lên ô tô của mình, lái theo xe cảnh sát, phóng như bay đến hiện trường.
“Kết quả kiểm nghiệm về khóa mật mã của phòng Giám định trước đó cho biết, mật mã là một dãy chữ số.” Lải Nhải lên tiếng, “Lão đại và Tiểu Bạch đang bị kẹt giữa đám đông. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.”
Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện gật đầu.
“Tôi đoán ra rồi!” Châu Tiểu Triện đột nhiên hét lớn.
Hai người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu ta. Châu Tiểu Triện chỉ vào mấy chỗ mình vừa khoanh tròn trên tờ giấy: “Mật mã liệu có phải là… 21719 hay không? Các anh xem, bài thơ này xuất hiện một vài con số: “Nó dùng đôi chân bay cao”, đôi là 2. Ngày hôm đó, nó chỉ có bảy tuổi, là số 1 và 7…”
Mặt Lạnh: “Chúng ta nghĩ tiếp đi!”
Lúc này, đồng hồ đã chỉ bảy giờ, còn bảy phút nữa là bom sẽ nổ.
“Bầu trời đổi màu…” Lải Nhải vò đầu bứt tai: “Tức là trời u ám chăng? Áng mây trên đỉnh đầu cậu bé… Đó là ngồi trước máy bay hay là leo núi đây? Trước đó, đối tượng A giết hại cũng là người có vấn đề về đạo đức. Liệu có phải mật mã liên quan đến một vụ án nào đó hay không?”
Suy đoán này có vẻ hợp lý. Mặt Lạnh hỏi: “Đã xác minh được thân phận của thằng hề chưa?”
“Rồi ạ.” Một cảnh sát hình sự từ gian ngoài đi vào: “Nạn nhân vừa nói với người công an có mặt ở hiện trường, anh ta tên Tào Dương, 38 tuổi. Đây là tư liệu của anh ta”.
Lải Nhải lập tức mở ra xem: “Anh ta mở cửa hàng bán đồ dùng dã ngoại. Trước đây, vì kinh doanh hàng giả, chất lượng kém, anh ta đã bị khách hàng kiện lên Cục Công thương. Anh ta vốn là một tên lưu manh nên giở thói côn đồ, đánh một khách hàng đến trọng thương”.
“20140721?” Tô Miên đọc dãy số mà các thành viên tổ Khiên Đen vừa gửi đến: “Thời gian xảy ra vụ đánh người trọng thương?”
Lúc này, bọn họ đã lên đến đỉnh cây cầu vượt, vẫn đang len lỏi giữa dòng người. Hàn Trầm ôm cô đứng sát vào bờ tường, hai người vừa nhích lên vừa suy nghĩ.
“Không, không phải mật mã này.”
“Không phải!”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Suy đoán về ngày tháng là đúng! Nhưng là một ngày khác!” Tô Miên sáng mắt, cất cao giọng.
Vừa nhìn thấy dãy số chỉ ngày tháng do Lải Nhải gửi đến, Tô Miên liền biết ngay không đúng. Đầu tiên, bài thơ chắc chắn không phải do A viết. Hắn chẳng có khả năng văn chương tốt như vậy, do L sáng tác thì đúng hơn.
L không phải là người có lòng cảm thông, càng không có quan niệm trừ gian diệt ác. Hắn chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân nên chẳng hơi đâu sáng tác thơ cho người vô tội. Ngay cả A cũng giết người dựa theo sở thích của mình, chứ không phải phát huy tinh thần chính nghĩa gì đó. Vì vậy, ngày tháng mà ba thành viên tổ Khiên Đen suy đoán là không chính xác.
Đọc kỹ lại bài thơ, chi tiết “bầu trời đổi sắc”, “áng mây trên đỉnh đầu” rất có thể tượng trưng cho vụ nổ. Thêm vào đó là hành vi “bò đi giữa đám đông”, nên có thể phán đoán, bài thơi này là về một vụ án do A gây ra.
“Đôi cánh chim nhỏ bị gãy” và “Dùng đôi chân bay cao” tượng trưng cho sự trầm luân và thay đổi. “Nó được trả lại đôi cánh” tượng trưng cho sự theo đuổi và hồi sinh của những kẻ tâm lý biến thái. Còn “ngày hôm đó” và “một ngày nào đó” đều là khái niệm thời gian. Vì mật mã là một dãy số nên Tô Miên đoán mật mã là ngày tháng xảy ra một vụ nổ.
Nhưng không biết là vụ nổ nào? Hiện tại có hai mốc thời gian phù hợp với điều kiện nói trên. Thứ nhất là ngày A lần đầu tiên gây án. Tô Miên đã xem đi xem lại hồ sơ nhiều lần nên nhớ rõ đó là ngày 30 tháng 06 năm 2008. Nếu điều mà bài thơ này ám chỉ là cuối cùng A cũng bắt đầu gây án, tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời mới, giống như câu nói của Hứa Nam Bách trước khi rơi xuống vực “sinh mệnh bắt đầu đốt cháy” thì ngày tháng này phù hợp với điều kiện giải mật mã.
Mốc thời gian thứ hai là ngày 20 tháng 04 năm 2009.Nghĩ đến đây, Tô Miên hít một hơi sâu. Đó là ngày tổ chức tội phạm và cảnh sát diễn ra cuộc chiến đẫm máu, là ngày cô và Hàn Trầm chia ly, cũng là ngày nhóm sát thủ tan rã. Vì vậy, nếu bài thơ ám chỉ sự kiện này thì cũng hoàn toàn hợp lý.
Về mấy chữ cái La tinh, Tô Miên nhất thời không nghĩ ra. Nếu ghép chúng với nhau, cô cũng không nghĩ ra từ tiếng Anh hoặc phiên âm hợp lý nào.
Cô quay sang Hàn Trầm. Vừa định mở miệng, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng hét của một bé gái: “A… Đau quá!” Tiếp theo là tiếng khóc của một người phụ nữ: “Ôi, con tôi! Đừng giẫm lên người con bé!”
Tô Miên và Hàn Trầm đồng thời quay đầu, nhìn thấy giữa dòng người chen chúc có một bé gái khoảng bảy, tám tuổi bị ngã xuống đất. Mẹ cô bé bị đẩy đi cách đó vài mét, đang cố gắng tiến về phía con gái. Mọi người nhìn thấy bé gái, đều vô thức dừng bước hoặc né tránh sang một bên. Nhưng đằng sau lại có vô số người ùn ùn xô đẩy nên không ít bàn chân giẫm lên người cô bé.
Hàn Trầm và Tô Miên không một do dự.
“Tránh ra! Các anh giẫm chết người đến nơi rồi kia kìa!” Hàn Trầm đanh mặt, lập tức buông tay Tô Miên, đẩy người đàn ông cao lớn ở trước mặt rồi chen về đằng trước. Người đàn ông sa sầm mặt: “Đẩy gì mà đẩy? Muốn chết à?” Vừa nói, anh ta vừa giơ tay định đẩy Hàn Trầm, nhưng Hàn Trầm ra tay nhanh như chớp, tung nắm đấm vào mặt đối phương.
Người đàn ông bị đánh “bay” mặt, ngã vào người ở phía sau. Đám đông xung quanh sững sờ dùng bước nhìn Hàn Trầm. Nhân cơ hội đó, Hàn Trầm và Tô Miên nhanh chóng nhích đến bên bé gái. Anh bế cô bé lên rồi giao tận tay mẹ nó.
Dòng người lại tiếp tục di chuyển. Hàn Trầm ôm Tô Miên, tựa vào bờ tường. Xung quanh vô cùng ồn ào, anh liền rút điện thoại gửi tin nhắn: “20090420”.
Tô Miên như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, đồng thời cũng rất nghi hoặc, liền mở miệng hỏi: “Tại sao lại là ngày này mà không phải 20080630?”
Hàn Trầm trả lời ngắn gọn: “Thứ tự dãy chữ cái tiếng Anh”.
Ở hoàn cảnh này anh cũng không tiện giải thích dài dòng. Nhưng vừa liếc qua, anh đã nhận ra quy luật của dãy chữ cái.
Đầu tiên là hàng A, E, I, M, Q. Ở giữa hai chữ cái liền nhau cách ba chữ cái. Ví dụ, giữa chữ A và E cách B, C, D; giữa E và I cách F, G, H. Dựa vào quy luật này, chữ cái đứng sau Q là U, ở giữa cách R, S, T.
Tiếp theo là hàng Z, X, V, T. Nó có thứ tự đảo ngược từ dưới lên trên, giữa hai chữ cái liền nhau cách một chữ cái. Dựa theo quy luật này, chữ cái đứng sau T sẽ là R, ở giữa cách chữ S.
Tuy không rõ ý nghĩa của quy luật cách chữ cái này, nhưng Hàn Trầm có thể dễ dàng nhận ra, hai hàng chữ này đều xoay quanh chữ cái S làm trung tâm.
S đại diện cho cái gì? Ký hiệu của một tên sát thủ khác chăng?
Hoặc là chữ cái đầu tiên của từ tiếng Anh “Seven” (Số bảy)? Bài thơ cũng có câu: “Hôm đó, nó mới chỉ bảy tuổi”, cũng chính là kể từ ngày 20 tháng 04 năm 2004, tổ chức sát thủ chỉ còn lại bảy người. Vì vậy, Hàn Trầm xác định chính là ngày tháng này.
Nhưng chỉ hai giây sau khi tin nhắn được gửi đi, di động của anh lại đổ chuông. Hàn Trầm lập tức bắt máy, thanh âm sốt ruột của Lải Nhải ở đầu kia truyền tới: “Lão đại… Không kịp nữa rồi! Cục diện đã bị mất kiểm soát!”
Thì ra trong lúc Hàn Trầm và Tô Miên cứu bé gái, cách vụ nổ còn hơn hai phút, công an khu vực ở quảng trường lần lượt rút lui, để đảm bảo an toàn tính mạng cho bọn họ. Chỉ có một cảnh sát hình sự tình nguyện ở lại, không từ bỏ cơ hội cứu người cuối cùng. Nhưng có lẽ do tinh thần bị đè nén quá lâu nên bây giờ hoàn toàn suy sụp, “thằng hề” đột nhiên hất tay người cảnh sát, chạy nhanh về phía đám đông ở xa xa.
“Tôi không muốn chết một mình! Tại sao bắt tôi chết một mình? Các người cũng đừng hòng thoát thân!” Hắn vừa hét vừa lao nhanh trên quảng trường, người cảnh sát vội đuổi theo, đồng thời cất cao giọng: “Chúng tôi có mật mã rồi! Mau quay lại đi!” Nhưng đối phương như không nghe thấy.
“Anh ta chạy về hướng nào?” Hàn Trầm vừa đi vừa hỏi.
Lải Nhải: “Hướng Đông Bắc!”
Hàn Trầm gác máy rồi ném điện thoại cho Tô Miên. Tô Miên liền túm tay anh: “Hướng Đông Bắc là chỗ nào? Chỉ e không kịp nữa rồi” Bây giờ chắc chỉ còn lại một phút.
Hàn Trầm chưa kịp trả lời, lối ra của cầu vượt ở bên dưới bỗng trở nên hỗn loạn.
“Trời ạ! Anh ta đang chạy về bên này!”
“Đồ điên! Một mình chết không đủ sao? Mau chạy đi!”
“Tô Miên, anh không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng mất đi ngay trước mắt mình!” Hàn Trầm cất giọng nghiêm nghị. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã giật khỏi tay cô: “Em cứ ở đây, đừng đi đâu cả”. Nói xong, anh len lỏi về phía trước, mỗi lúc một xa.
Tô Miên thầm chửi thề một câu, cũng học theo Hàn Trầm, đẩy mạnh người chắn đường ở phía trước, đồng thời gọi cho Lải Nhải: “Lải Nhải, Hàn Trầm đi cứu nạn nhân rồi!”
Ở đầu kia điện thoại, Lải Nhải sợ tái xanh mặt: “Đừng để lão đại đi! Bom sẽ nổ bất cứ lúc nào!”
Quả tim như sắp rớt khỏi lồng ngực, nhìn bóng Hàn Trầm đã biến mất ở lối ra, Tô Miên nghiến răng, ra sức chen lấn về phía trước: “Tránh ra! Tránh ra! Hàn Trầm!”
Tô Miên bị chen lấn, xô đẩy đến mức sắp rã rời xương cốt. Vừa ra đến bên ngoài, đón ánh nắng chói chang, cô bất giác nheo mắt. Trong tầm nhìn mơ hồ, cô thấy một người đàn ông mặc bộ trang phục thằng hề đứng cách mình hơn trăm mét. Còn ở giữa cô và người kia là một bóng hình cao lớn, đang chạy nhanh về phía anh ta.
Toàn thân Tô Miên dường như hóa đá trong giây lát, hai bàn tay cuộn chặt. Năm giây, chỉ cần cho Hàn Trầm thêm năm giây là đủ. Nhất định anh sẽ cứu được nạn nhân!
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nổ cực lớn. Tất cả âm thanh trên thế giới này dường như bị tiếng nổ đó che lấp. Cô nhìn thấy một quả cầu lửa bốc lên từ vị trí của thằng hề. Cô thậm chí còn nhìn thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của anh ta trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng. Sau đó, một luồng khí cuồn cuộn dội về hướng này. Hàn Trầm nhanh như cắt nằm rạp xuống, Tô Miên cũng đồng thời ngã xuống né tránh. Tiếp theo, cô chỉ cảm thấy luồng khí nóng vừa mạnh mẽ đè áp lên thân thể. Trước mắt tối đen, cô liền ngất đi.
Thật ra, Tô Miên chỉ lịm đi khoảng hai phút. Chỗ cô đứng cách vụ nổ tương đối xa nên không ảnh hưởng. Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người ôm thân thể mình, gọi tên cô bằng một giọng đầy lo lắng: “Cẩm Hi! Cẩm Hi!”
Đầu óc quay cuồng nhưng ý chí mạnh mẽ khiến cô mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt Từ Tư Bạch, anh nhìn cô chăm chú: “Em thế nào rồi? Không sao đấy chứ? Có nghe thấy anh nói gì không?”
Tai Tô Miên vẫn còn ù ù, chỉ có thể nghe thấy thanh âm rất nhỏ. Cô bám lấy tay anh đứng dậy, dõi mắt về phía Hàn Trầm. Anh nằm sấp, bất động trên mặt đất, mấy người cảnh sát hình sự đang mang cáng chạy về phía anh. Tô Miên lảo đảo bước đi.
Đến chỗ Hàn Trầm, Tô Miên không để ý đến bất cứ ai xung quanh, lao vào ôm lấy anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt đen sì, trán bị thương, máu chảy ròng ròng.
Buổi chiều cùng ngày, trong bệnh viện, Hàn Trầm nằm bất động trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại. Tô Miên ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn anh. Ba thành viên tổ Khiên Đen đứng bên cạnh, Lải Nhải nói khẽ: “Tiểu Bạch, em đừng lo lắng quá. Bác sĩ nói lão đại chỉ bị thương ngoài da, với lại bị ngất do chấn động mạnh thôi. Anh ấy không có vấn đề gì đâu”.
“Tôi biết.” Tô Miên đáp.
Châu Tiểu Triện đặt tay lên vai cô: “Em và Lải Nhải về cơ quan trước, Mặt Lạnh chờ ở bên ngoài, chị hãy chú ý giữ gìn sức khỏe”.
“Ừ.”
Ba người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Tô Miên cầm tay Hàn Trầm, trong lòng nhói đau. Không phải cô lo lắng cho sức khỏe của anh. Chỉ là hình ảnh lúc Hàn Trầm chạy đi cứu nạn nhân vẫn còn in sâu trong ký ức cô. Anh nói, anh không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng mất đi ngay trước mắt mình. Vậy mà dù cố gắng hết sức, anh vẫn không cứu được nạn nhân. Với tính cách của anh, sau khi tỉnh lại, chắc sẽ rất đau lòng.
Nhớ đến chuyện xảy ra ban sáng, trong lòng Tô Miên có chút oán hận. Nếu không phải… lúc bé gái bị ngã, mọi người đừng tàn nhẫn giẫm đạp lên người con bé, Hàn Trầm đâu phải bỏ ra thời gian quý báu để cứu nó. Nếu không phải mọi người không nghe theo thời cảnh sát, nếu không phải bản thân nạn nhân nảy ra ý định trả thù xã hội, chạy lung tung… Lúc đó rõ ràng còn có một người cảnh sát hình sự dũng cảm ở lại bên cạnh anh ta, vậy mà anh ta lại nổi cơn điên trước. Nghĩ đến đây, Tô Miên bất giác nghiến răng.
Nhưng làm sao có thể trách những người dân bình thường đó? Ai mà chẳng có khao khát sống mãnh liệt? Trong lúc hoảng loạn, làm gì có mấy người giữ được lý trí và đạo đức.
Tuy nhiên, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cùng nụ cười chế nhạo của A và đồng bọn vào thời khắc này. Cảnh sát các anh chẳng phải là sứ giả của chính nghĩa bảo vệ nhân dân hay sao? Nhưng chính những người các anh muốn bảo vệ lại bộc lộ bản chất xấu xa, khiến các anh không thể cứu sống nạn nhân ở giây phút cuối cùng.
Giống như chứng thực suy nghĩ của Tô Miên, di động trong túi áo bất chợt rung rung. Cô lôi ra xem, là một đoạn video được gửi đến từ số điện thoại lạ. Trống ngực cô đập thình thịch, một dự cảm xấu ùa vào lòng.
Cô lập tức mở đoạn băng, tròn mắt kinh ngạc trong giây lát. Màn hình điện thoại xuất hiện một con hẻm, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ trên cao chiếu xuống. Đầu hẻm rất hẹp, tối như hũ nút, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng ô tô chạy qua. Trên bầu trời có vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Trong con hẻm xuất hiện ba người đàn ông. Một người đứng đằng trước, hai người đứng sau, họ đều có thân hình cao lớn. Người đứng trước mặc bộ đồ thằng hề, mặt trang điểm đạm, nhìn không rõ diện mạo. Hắn đứng thẳng người bất động, trong khi hai người đàn ông ở đằng sau thoải mái hơn nhiều. Bọn họ tựa vào bờ tường bên trái hút thuốc, nơi đó tối mờ mờ nên cũng không nhìn rõ mặt. Còn bức tường bên phải trống không.
Vài giây sau, thằng hề đột nhiên cúi thấp người, động tác rất tao nhã. Khi hắn ngẩng đầu, Tô Miên nhìn thấy một đôi mắt hoàn toàn khác A, thấp thoáng nét cười.
Hắn chính là L. Nhận thức này khiến cô lạnh toát sống lưng dù đang ở trong căn phòng tràn ngập ánh nắng.
Sau đó, L bắt đầu khiêu vũ. Đó là một điệu Jazz rất phóng khoáng. Ánh mắt hắn trở nên vui vẻ và tập trung, từng cử động đều điêu luyện và tao nhã. Có mấy lần, hắn còn giơ tay ra trước ống kính, như một động tác chào lịch sự, cũng giống một lời mời nào đó. Trong quá trình L nhảy, Tô Miên thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khẽ của hai người đàn ông phía sau.
Cuối cùng, L cũng kết thúc điệu nhảy. Sau đó, hắn dang rộng hai tay, cúi người chào cảm ơn. A và R ở đằng sau vẫn hào hứng theo dõi. Tiếp theo, L ngẩng đầu, đại diện ba người, nhìn thẳng vào ống kính, đồng thời nở nụ cười xảo quyệt với Tô Miên. Đoạn băng kết thúc ở đây.
Tô Miên trầm ngâm một lúc lâu mới buông điện thoai. Cô cảm nhận được không chỉ là sự thách thức trắng trợn, mà điệu nhảy của L… rõ ràng là một lời mời, một lời mời kèm theo bốn mạng người gây chấn động, một lời mời nghiêm túc, không dễ chối từ.
Tầm chạng vạng, bầu trời mù mịt như mang một tấm mạng che. Trong căn phòng đèn điện sáng trưng, Tần Văn Lang, các thành viên tổ Khiên Đen, Từ Tư Bạch và mấy người cảnh sát hình sự đang chăm chú theo dõi màn hình.
Điệu nhảy của L nhanh chóng kết thúc, mọi người đều trầm mặc. Tần Văn Lang mở miệng trước tiên: “Các cậu có cảm nghĩ gì?”
“Biến thái quá đi!” Lải Nhải đáp, “Rõ ràng là thách thức trắng trợn mà.”
Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Mấy tên này bị điên rồi!”
Từ Tư Bạch ngồi cạnh Tô Miên, vẻ mặt trầm tĩnh. Còn cô không có bất cứ biểu cảm nào ngoài ánh mắt lạnh lùng.
Hiện tại, Hàn Trầm vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên mọi công việc của tổ Khiên Đen do Tần Văn Lang tạm thời chỉ huy. Anh ta hít vài hơi thuốc rồi đứng dậy: “Chúng ta đang phải đối mặt với bọn tội phạm xảo quyệt và tàn nhẫn nhất ở tỉnh ta kể từ trước đến nay. Lải Nhải, cậu hãy dẫn người đi tìm kiếm vị trí con hẻm đó. Mặt Lạnh, cậu tiếp tục chỉ huy hành động lùng bắt. Tôi không tin không tóm được bọn chúng”.
Mặc dù Tần Văn Lang nói vậy nhưng con hẻm nhỏ trong đoạn băng không hề có điểm đặc biệt. Toàn thành phố cũng có đến vài trăm con hẻm phù hợp điều kiện. Vì vậy, tới đêm khuya, công việc của tổ Khiên Đen vẫn chẳng có tiến triển.
Tô Miên lê tấm thân mệt mỏi về ký túc. Vừa vào phòng, cô liền nhìn thấy Hàn Trầm nằm bất động trên chiếc giường đơn, đắp chăn hoa của cô. Anh vẫn chưa tỉnh.
Hôm nay ở bệnh viện, cô bị gọi về cơ quan họp nên nhờ đồng nghiệp đưa anh về ký túc. Vì anh đã hứa, khoảng cách giữa hai người mãi mãi không vượt khỏi phạm vi của tiếng còi. Tô Miên ngồi xuống mép giường, cầm tay anh, đưa lên miệng hôn: “Hàn Trầm, anh vẫn chưa tỉnh sao? Hãy hứa với em, khi nào tỉnh lại, anh đừng nghĩ ngợi nhiều nhé. Em biết con người anh, bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng nhưng thật ra chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, còn cho rằng bản thân rất đàn ông, có đúng không?”
Tuy vụ án hôm nay khiến tâm trang nặng nề nhưng bản chất Tô Miên là người lạc quan, hoạt bát nên cô tạm thời gạt bỏ phiền muộn ra khỏi đầu óc. Hàn Trầm chưa tỉnh, cô cảm thấy vô vị nên lẩm bẩm một hồi rồi tự nhiên chuyển sang nói lảm nhảm lúc nào không hay:
“Em thấy cái giường này cũng đâu chật mấy. Dù sao mỗi lần ngủ, chúng ta cũng chỉ chiếm một chỗ nằm mà thôi. Bây giờ mới biết, anh đắp cái chăn này trông hay ra phết. Hàn Trầm, anh mau tỉnh lại đi! Anh mà tỉnh lại, em sẽ…” Cô ghé sát tai anh: “… Cùng anh làm chuyện mà anh muốn”.
Anh vẫn nằm im, đến lông mi cũng không động đậy, gương mặt tuấn tú như pho tượng điêu khắc. Tô Miên thở dài, lẩm bẩm: “Em ra ngủ ở sofa vậy”.
Vừa đứng dậy quay người, cổ tay cô liền bị nắm chặt. Từ Miên lập tức ngoảnh đầu, thấy Hàn Trầm từ từ mở mắt.
“Anh lại giả vờ ngủ đấy à?” Tô Miên mừng rỡ, nhào vào lòng anh. Anh liền ôm cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười.
“Ở đây có người phụ nữ ồn ào quá.” Anh cất giọng hơi khàn khàn: “Anh muốn ngủ cũng không nổi”.
Tô Miên cười hì hì, nằm sấp trên ngực anh. Anh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân nhưng mùi hương mát rượi quen thuộc khiến cô rất dễ chịu. Cô giơ tay sờ trán rồi lại vuốt ve cổ anh: “Có thấy khó chịu chỗ nào không anh? Nếu mà bị di chứng như chấn động não gì đó thì không hay đâu”.
Anh liền túm cổ tay Tô Miên, lật người đè cô xuống dưới thân: “Được ngủ một ngày nên bây giờ anh tràn đầy tinh lực”.
Mối quan hệ của hai người bây giờ đã quá thân mật và ăn ý nên nhiều lúc gặp vấn đề không cần giải thích dài dòng. Anh đã nghe thấy những lời cô nói, biết được cô sợ mình phiền muộn, nên vào thời khắc này, anh lại khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh như thường lệ.
Lúc từ từ tiến vào, động tác của anh đặc biệt dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm.Tô Miên ôm thắt lưng anh, không ngừng gọi tên anh. Còn anh cũng khẽ thì thầm những lời âu yếm bên tai cô. Hai người cứ thế trải qua khoảng thời gian ngọt ngào và say đắm.
Lúc Tô Miên tỉnh dậy, ngoài trời vẫn tối om. Cô nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới bốn giờ sáng. Hàn Trầm nằm bên cạnh đang ngủ rất sâu, một tay đặt lên thắt lưng cô. Cô mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt định ngủ tiếp. Tuy nhiên, hình ảnh L khiêu vũ cứ quanh đi quẩn lại trong đầu, khiến cô không tài nào chợp mắt.
Trằn trọc một lúc, sợ đánh thức Hàn Trầm nên cô quyết định ngồi dậy, mặc quần áo, đi ra ngoài. Bầu trời như tấm thảm nhung dày đè nặng lên đỉnh đầu, ánh trăng mờ mờ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, khiến con người có cảm giác như lạc vào hư vô, không nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Tô Miên chống tay vào lan can, thở dài một hơi. Vừa quay sang bên này, cô chợt phát hiện ở đầu hành lang còn có một người đứng trong bóng tối hút thuốc, đốm lửa lập lòe ở giữa hai ngón tay anh ta.
“Cẩm Hi!” Người đó khẽ gọi tên cô. Thì ra là Từ Tư Bạch.
Quen biết mấy năm, đây là lần đầu tiên Tô Miên nhìn thấy Từ Tư Bạch hút thuốc. Anh mặc bộ đồ ngủ, choàng áo khoác ở ngoài. Động tác hút thuốc của anh rất nho nhã và tự nhiên, khiến cô không nhịn được, lại liếc thêm vài cái.
Từ Tư Bạch quay sang cô, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Em cũng muốn hút à?" Nói xong, anh rút bao thuốc từ túi áo, lấy một điếu đưa cho cô.
Đúng là Tô Miên muốn hút nhưng trong phòng còn một vị "tổ tông" nên cô xua tay: "Em không cần đâu. Sao anh nửa đêm không ngủ, mà lại ra ngoài hút thuốc?"
Từ Tư Bạch đưa điếu thuốc lên miệng: "Chẳng hiểu tại sao anh không ngủ được."
Tô Miên không muốn nghĩ tới việc anh mất ngủ và hút thuốc liệu có liên quan đến mình hay không. Cô chỉ gật đầu: "Em cũng thế. Trong đầu em toàn nghĩ đến đoạn băng đó nên rất khó chịu."
Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mặt lộ vẻ kiên định: "Anh sẽ bảo vệ em… như anh ta."
Tô Miên hơi ngẩn người, mỉm cười: "Anh đừng lúc nào cũng nghĩ tới em. Anh hãy lo cho bản thân ấy. Đừng quên, lúc nào vụ án kết thúc, bọn em còn đến nhà anh ăn một bữa. Gần đây em rất thèm ăn lẩu, anh có biết nấu không?"
Từ Tư Bạch lại dõi mắt lên bầu trời mờ mịt: "Anh chưa làm món lẩu bao giờ, nhưng anh có thể học."
"Thế thì phiền anh rồi. Tay nghề nấu nướng của anh chuẩn như vậy, học cũng nhanh thôi. Món lẩu Trùng Khánh chắc sẽ rất ngon."
"Được !"
Khi Tô Miên đẩy cửa vào nhà, Hàn Trầm đã thức dậy, đang ngồi ở sofa, trên đùi đặt máy tính xách tay.
"Sao anh không ngủ thêm một lát nữa?" Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh anh.
Anh cầm cốc trà uống một ngụm, cất giọng không mặn không nhạt: "Trò chuyện rôm rả quá nhỉ?"
Tô Miên than thầm trong lòng: Đúng là một hũ giấm chua. Cô giơ tay ôm cổ, chủ động hôn anh, nhưng sắc mặt Hàn Trầm vẫn lãnh đạm. Tô Miên nhanh trí, nhìn màn hình máy tính, lập tức chuyển đề tài: "Anh đang xem đoạn băng khiêu vũ đấy à?" Trên màn hình, L đang cúi thấp người, chào cảm ơn. Ngõ nhỏ tối tăm, chỉ có vầng trăng khuyết trên bầu trời và ánh đèn điện rất nhạt không biết từ đâu chiếu xuống.
"Ừ." Hàn Trầm ôm eo cô: "Mọi người đã có phát hiện gì chưa?"
Tô Miên lắc đầu: "Có phát hiện gì chứ? Hình ảnh không có điểm gì đặc biệt, con hẻm dạng này quá phổ biến. Bọn chúng đương nhiên không để lại bất cứ manh mối nào."
Hàn Trầm rời tay khỏi người cô, thân thể nhướn về phía trước, xem rất chuyên tâm. Tô Miên ngẩng đầu hỏi anh: "Đừng nói với em rằng anh có phát hiện mới đấy nhé."
Anh liếc cô một cái: "Nếu có thì sao? Sau này em sẽ ngoan ngoãn vâng lời à?"
Lúc này rồi mà vẫn còn "ăn giấm"? Có điều, Tô Miên từng bị vài lần nên đương nhiên thông minh hơn, lập tức cười ha ha: "Anh cũng thật là, chẳng phải từ trước đến nay em đều vâng lời hay sao? Em sắp thành Châu Tiểu Triện của anh, thuộc cấp vạn năng đến nơi rồi. Anh mau nói đi, rốt cuộc là phát hiện gì thế?"
Rõ ràng là một cô gái không mấy khéo léo nhưng mỗi khi giở trò lại luôn nói năng ngọt xớt, khiến anh đầu hàng. Hàn Trầm cười cười, lại giơ tay ôm cô vào lòng.
"Trong đoạn băng có ba manh mối." Anh nói.
“Hả?” Lần đầu tiên trong đời, Tô Miên cảm thấy IQ của mình không đủ dùng. Những ba manh mối ư?
Hàn Trầm gõ gõ ngón tay lên màn hình: “Ánh trăng, ánh đèn và âm thanh”.
Đây là đâu nhỉ? Anh ta ôm đầu, đứng dậy. Đầu đau như búa bổ, ký ức trước khi hôn mê dần hiện về, ngày càng rõ ràng, khiến toàn thân anh ta lạnh toát.
Anh ta còn nhớ, lúc mình đang trên đường về nhà thì có một bóng người tiến lại gần nhưng anh ta không để ý. Sau đó, đầu anh ta bị giáng một cú rất mạnh. Trong cơn choáng váng, anh ta cảm thấy máu từ trên trán chảy xuống, chảy cả vào mắt. Anh ta chỉ nhớ, đối phương rất thô bạo và thiếu kiên nhẫn, kéo lê anh ta trên mặt đường. Sau đó, anh ta tỉnh lại ở nơi này.
Tại sao lại như vậy?
“Các người… Các người là ai?” Anh ta nghe thấy giọng nói run run của mình trong bóng tối.
Vài giây sau, xung quanh bỗng bật đèn sáng như ban ngày. Anh ta che mắt, mới miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng. Tiếp theo, anh ta sợ đến mức tim suýt ngừng đập khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Trước mặt anh ta xuất hiện một người đàn ông, một người đàn ông mặc bộ đồ quần áo thằng hề sặc sỡ, đầu đội chiếc mũ khôi hài, gương mặt trang điểm đậm nhìn như ma quỷ.
Anh ta trừng mắt với thằng hề, hắn cũng trừng mắt với anh ta. Trong đầu anh ta chợt nhớ đến tin tức có một thằng hề bị nổ tung trên đường phố mấy hôm trước. Anh ta vội quan sát đối phương, quả nhiên phát hiện trên người hắn nhô lên một cái bọc. Thế là toàn thân anh ta run lẩy bẩy. Thằng hề dường như cũng bắt chước anh ta, cả người run run.
Anh ta chỉ tay vào thằng hề: “Anh… Anh là ai?”
Thằng hề đồng thời chỉ vào anh ta, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Một nỗi hoảng sợ kinh khủng dội vào lòng anh ta trong giây lát. Anh ta buông thõng cánh tay, thằng hề cũng làm theo, trong mắt toàn là nỗi sợ hãi.
Anh ta cúi đầu một cách khó nhọc.Thằng hề ở trong gương cũng cúi đầu. Anh ta nhìn thấy bộ trang phục thằng hề và bọc thuốc nổ buộc trên người mình. Nước mắt tuôn trào khóe mi, lúc này, anh ta mới nhận ra, bản thân đang đứng trước cái gương trong một nhà vệ sinh công cộng nào đó. Ngoài trời tối đen, xung quanh không một tiếng động.
“Ha…” Đột nhiên có tiếng cười khẽ của đàn ông vang lên. Anh ta giật mình, vội vàng quay người ngó nghiêng nhưng không thấy bóng dáng của đối phương.
“Anh… Anh là ai? Xin hãy thả tôi ra! Tôi và anh đâu có thù oán gì? Anh hãy bắt cóc người khác ấy! Tôi sẽ trao toàn bộ tài sản của tôi cho anh!” Anh ta nghẹn ngào, đôi chân đứng không vững, quỳ sụp xuống đất.
Người đàn ông “hừ” một tiếng: “Tôi đâu phải vì tiền. Anh làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, trong lòng chắc cũng biết rõ. Cho anh một bọc thuốc nổ cũng chẳng oan ức tí nào”.
Giọng nói của đối phương trầm thấp, dễ nghe, mang một vẻ tùy hứng như đứa trẻ, nhưng khiến anh ta càng sợ hãi hơn.
Anh ta kêu “A” một tiếng;, định chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Người đàn ông dường như tiên liệu trước hành động này, từ tốn mở miệng: “Đừng có chạy. Chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ khiến anh nổ tung. Nếu anh không nghe lời, tôi cũng sẽ lập tức bấm nút điều khiển. Làm theo lời tôi, may ra anh còn cơ hội sống sót.
Trước bảy giờ sáng ngày mai, anh phải đến nơi tôi chỉ định. Tôi sẽ theo dõi anh ở một nơi không xa. Anh phải vừa nhảy múa vừa ca hát.Yên tâm, tôi sẽ chụp ảnh lưu niệm cho anh. Đừng có dại dột thử gỡ thuốc nổ, vì nó là loại chạm vào là “bùm” ngay. Anh làm chuyện ngốc nghếch, chết thì thôi, nhưng sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi.
Hãy nhớ đi cầu xin cảnh sát, chỉ bọn họ mới có thể cứu anh. Cuối cùng, tôi sẽ dạy anh hát bài này. Nếu anh không nhớ, tôi sẽ khiến anh nổ tung ngay bây giờ”.
“Thằng hề” ngồi ở dưới nền đất bẩn thỉu của nhà vệ sinh, hoàn toàn phục tùng người đàn ông: “Được! Được! Tôi sẽ học!”
Người đàn ông hắng giọng, lẩm bẩm một câu mà “thằng hề” không hiểu: “Đây là bài thơ L viết cho tôi, tôi rất thích. Đáng tiếc là không ai chịu nghe”.
Giây tiếp theo, hắn cất giọng hát ấm áp và tương đối dễ nghe:
Khi bầu trời đổi màu sắc.
Áng mây trên đỉnh đầu cậu bé.
Đôi cánh chim nhỏ bị gãy.
Nó dùng đôi chân bay cao.
Hôm đó, nó mới chỉ bảy tuổi.
Không người nào yêu nó.
Nó cũng không yêu mình.
Nó chầm chậm bò đi giữa đám đông.
Cho tới một ngày.
Nó được trả lại đôi cánh.
Không còn phiêu bạt nữa.
A, E, I, M, Q, Z, X, V, T…
Trong ánh nắng ban mai, dòng người như ong vỡ tổ ùa về phía Hàn Trầm và Tô Miên. Hai người bị kẹt ở giữa, tiến lùi đều không xong. Cách đó hơn một tram mét, ở con đường phía đối diện là quảng trường Nhân Dân, xung quanh có nhiều tòa cao ốc. Hiện nay, quảng trường tổ chức hoạt động múa hát nên mới sáng sớm đã rất đông người. Muốn sang bên đó, Hàn Trầm và Tô Miên phải đi qua cây cầu vượt dành cho người đi bộ. Dòng người vẫn đổ lên nườm nượp khiến cây cầu ùn tắc, cả hai đi theo chiều ngược lại nên càng khó khăn hơn. Dù họ hét lớn: “Cảnh sát đây! Mau tránh ra!” Nhưng cũng chẳng ai để ý.
Hàn Trầm ôm Tô Miên vào lòng, tựa vào lan can bên cạnh, mới có chút không gian để thở hắt ra. Tô Miên đã nhìn thấy thằng hề đang nhảy múa ở giữa quảng trường, trống ngực đập thình thịch. Hàn Trầm rút điện thoại gọi đi: “Tôi và Tiểu Bạch đang tiến gần tới quảng trường Nhân Dân. Hãy lập tức làm rõ nội dung bài hát của “thằng hề”. Đó chính là mật mã để phá giải trái bom”.
Sau khi dập máy, anh tiếp tục che chắn cho Tô Miên, đi xuyên qua dòng người hỗn loạn. Tô Miên nắm chặt tay anh, đồng thời giơ tay kia, ngăn những người đi ngược lại va vào anh.
Tại văn phòng của tổ Khiên Đen. Sự xuất hiện của thằng hề giữa chốn đông người đã tạo ra nỗi khiếp sợ to lớn. Tổ Khiên Đen lập tức nhận được tin dữ. Lúc này, Lải Nhải, Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đều dán mắt vào hình ảnh giám sát thu được ở quảng trường.
Gần quảng trường có mấy công an tuần tra khu vực. Họ nhanh chóng giải tán quần chúng. Hai người công an tiếp cận thằng hề theo chỉ thị của tổ Khiên Đen.
“Đừng khóc nữa!” Hệ thống liên lạc truyền đến thanh âm an ủi của một người công an. Anh ta đưa di động đến trước mặt thằng hề: “Nhất định chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu anh. Anh hãy bình tĩnh, phối hợp với chúng tôi, hát lớn tiếng vào điện thoại”.
Lải Nhải lập tức điều chỉnh âm lượng lên cao nhất, Châu Tiểu Triện cầm bút, Mặt Lạnh nhắm mắt, chăm chú lắng nghe.Cả ba người đều không dám thở mạnh.
Giọng hát nghẹn ngào của thằng hề truyền tới: “Khi bầu trời đổi màu…”
Châu Tiểu Triện múa bút rất nhanh, loáng một cái đã ghi xong ca từ, đưa cho Mặt Lạnh.
“Mau nhắn cho lão đại đi!” Mặt Lạnh cầm tờ giấy, bắt đầu đọc to, còn Lải Nhải trầm tư suy nghĩ.
Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng cũng đã kinh động đến cả đội hình sự và lãnh đạo Công an tỉnh. Tần Văn Lang lập tức cử một nhóm điều tra nhanh chóng tới hiện trường chi viện.
Vừa đặt chân vào văn phòng tổ Khiên Đen, Từ Tư Bạch liền nghe thấy Châu Tiểu Triện gọi điện cho Hàn Trầm: “Lão đại. Anh có nghe rõ không? Bọn em đã gửi ca từ cho anh rồi đấy! Anh và Tiểu Bạch nhớ chú ý an toàn, đừng lại gần thằng hề!”
Từ Tư Bạch biến sắc mặt, lập tức chạy ra ngoài, lên ô tô của mình, lái theo xe cảnh sát, phóng như bay đến hiện trường.
“Kết quả kiểm nghiệm về khóa mật mã của phòng Giám định trước đó cho biết, mật mã là một dãy chữ số.” Lải Nhải lên tiếng, “Lão đại và Tiểu Bạch đang bị kẹt giữa đám đông. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.”
Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện gật đầu.
“Tôi đoán ra rồi!” Châu Tiểu Triện đột nhiên hét lớn.
Hai người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu ta. Châu Tiểu Triện chỉ vào mấy chỗ mình vừa khoanh tròn trên tờ giấy: “Mật mã liệu có phải là… 21719 hay không? Các anh xem, bài thơ này xuất hiện một vài con số: “Nó dùng đôi chân bay cao”, đôi là 2. Ngày hôm đó, nó chỉ có bảy tuổi, là số 1 và 7…”
Mặt Lạnh: “Chúng ta nghĩ tiếp đi!”
Lúc này, đồng hồ đã chỉ bảy giờ, còn bảy phút nữa là bom sẽ nổ.
“Bầu trời đổi màu…” Lải Nhải vò đầu bứt tai: “Tức là trời u ám chăng? Áng mây trên đỉnh đầu cậu bé… Đó là ngồi trước máy bay hay là leo núi đây? Trước đó, đối tượng A giết hại cũng là người có vấn đề về đạo đức. Liệu có phải mật mã liên quan đến một vụ án nào đó hay không?”
Suy đoán này có vẻ hợp lý. Mặt Lạnh hỏi: “Đã xác minh được thân phận của thằng hề chưa?”
“Rồi ạ.” Một cảnh sát hình sự từ gian ngoài đi vào: “Nạn nhân vừa nói với người công an có mặt ở hiện trường, anh ta tên Tào Dương, 38 tuổi. Đây là tư liệu của anh ta”.
Lải Nhải lập tức mở ra xem: “Anh ta mở cửa hàng bán đồ dùng dã ngoại. Trước đây, vì kinh doanh hàng giả, chất lượng kém, anh ta đã bị khách hàng kiện lên Cục Công thương. Anh ta vốn là một tên lưu manh nên giở thói côn đồ, đánh một khách hàng đến trọng thương”.
“20140721?” Tô Miên đọc dãy số mà các thành viên tổ Khiên Đen vừa gửi đến: “Thời gian xảy ra vụ đánh người trọng thương?”
Lúc này, bọn họ đã lên đến đỉnh cây cầu vượt, vẫn đang len lỏi giữa dòng người. Hàn Trầm ôm cô đứng sát vào bờ tường, hai người vừa nhích lên vừa suy nghĩ.
“Không, không phải mật mã này.”
“Không phải!”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Suy đoán về ngày tháng là đúng! Nhưng là một ngày khác!” Tô Miên sáng mắt, cất cao giọng.
Vừa nhìn thấy dãy số chỉ ngày tháng do Lải Nhải gửi đến, Tô Miên liền biết ngay không đúng. Đầu tiên, bài thơ chắc chắn không phải do A viết. Hắn chẳng có khả năng văn chương tốt như vậy, do L sáng tác thì đúng hơn.
L không phải là người có lòng cảm thông, càng không có quan niệm trừ gian diệt ác. Hắn chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân nên chẳng hơi đâu sáng tác thơ cho người vô tội. Ngay cả A cũng giết người dựa theo sở thích của mình, chứ không phải phát huy tinh thần chính nghĩa gì đó. Vì vậy, ngày tháng mà ba thành viên tổ Khiên Đen suy đoán là không chính xác.
Đọc kỹ lại bài thơ, chi tiết “bầu trời đổi sắc”, “áng mây trên đỉnh đầu” rất có thể tượng trưng cho vụ nổ. Thêm vào đó là hành vi “bò đi giữa đám đông”, nên có thể phán đoán, bài thơi này là về một vụ án do A gây ra.
“Đôi cánh chim nhỏ bị gãy” và “Dùng đôi chân bay cao” tượng trưng cho sự trầm luân và thay đổi. “Nó được trả lại đôi cánh” tượng trưng cho sự theo đuổi và hồi sinh của những kẻ tâm lý biến thái. Còn “ngày hôm đó” và “một ngày nào đó” đều là khái niệm thời gian. Vì mật mã là một dãy số nên Tô Miên đoán mật mã là ngày tháng xảy ra một vụ nổ.
Nhưng không biết là vụ nổ nào? Hiện tại có hai mốc thời gian phù hợp với điều kiện nói trên. Thứ nhất là ngày A lần đầu tiên gây án. Tô Miên đã xem đi xem lại hồ sơ nhiều lần nên nhớ rõ đó là ngày 30 tháng 06 năm 2008. Nếu điều mà bài thơ này ám chỉ là cuối cùng A cũng bắt đầu gây án, tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời mới, giống như câu nói của Hứa Nam Bách trước khi rơi xuống vực “sinh mệnh bắt đầu đốt cháy” thì ngày tháng này phù hợp với điều kiện giải mật mã.
Mốc thời gian thứ hai là ngày 20 tháng 04 năm 2009.Nghĩ đến đây, Tô Miên hít một hơi sâu. Đó là ngày tổ chức tội phạm và cảnh sát diễn ra cuộc chiến đẫm máu, là ngày cô và Hàn Trầm chia ly, cũng là ngày nhóm sát thủ tan rã. Vì vậy, nếu bài thơ ám chỉ sự kiện này thì cũng hoàn toàn hợp lý.
Về mấy chữ cái La tinh, Tô Miên nhất thời không nghĩ ra. Nếu ghép chúng với nhau, cô cũng không nghĩ ra từ tiếng Anh hoặc phiên âm hợp lý nào.
Cô quay sang Hàn Trầm. Vừa định mở miệng, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng hét của một bé gái: “A… Đau quá!” Tiếp theo là tiếng khóc của một người phụ nữ: “Ôi, con tôi! Đừng giẫm lên người con bé!”
Tô Miên và Hàn Trầm đồng thời quay đầu, nhìn thấy giữa dòng người chen chúc có một bé gái khoảng bảy, tám tuổi bị ngã xuống đất. Mẹ cô bé bị đẩy đi cách đó vài mét, đang cố gắng tiến về phía con gái. Mọi người nhìn thấy bé gái, đều vô thức dừng bước hoặc né tránh sang một bên. Nhưng đằng sau lại có vô số người ùn ùn xô đẩy nên không ít bàn chân giẫm lên người cô bé.
Hàn Trầm và Tô Miên không một do dự.
“Tránh ra! Các anh giẫm chết người đến nơi rồi kia kìa!” Hàn Trầm đanh mặt, lập tức buông tay Tô Miên, đẩy người đàn ông cao lớn ở trước mặt rồi chen về đằng trước. Người đàn ông sa sầm mặt: “Đẩy gì mà đẩy? Muốn chết à?” Vừa nói, anh ta vừa giơ tay định đẩy Hàn Trầm, nhưng Hàn Trầm ra tay nhanh như chớp, tung nắm đấm vào mặt đối phương.
Người đàn ông bị đánh “bay” mặt, ngã vào người ở phía sau. Đám đông xung quanh sững sờ dùng bước nhìn Hàn Trầm. Nhân cơ hội đó, Hàn Trầm và Tô Miên nhanh chóng nhích đến bên bé gái. Anh bế cô bé lên rồi giao tận tay mẹ nó.
Dòng người lại tiếp tục di chuyển. Hàn Trầm ôm Tô Miên, tựa vào bờ tường. Xung quanh vô cùng ồn ào, anh liền rút điện thoại gửi tin nhắn: “20090420”.
Tô Miên như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, đồng thời cũng rất nghi hoặc, liền mở miệng hỏi: “Tại sao lại là ngày này mà không phải 20080630?”
Hàn Trầm trả lời ngắn gọn: “Thứ tự dãy chữ cái tiếng Anh”.
Ở hoàn cảnh này anh cũng không tiện giải thích dài dòng. Nhưng vừa liếc qua, anh đã nhận ra quy luật của dãy chữ cái.
Đầu tiên là hàng A, E, I, M, Q. Ở giữa hai chữ cái liền nhau cách ba chữ cái. Ví dụ, giữa chữ A và E cách B, C, D; giữa E và I cách F, G, H. Dựa vào quy luật này, chữ cái đứng sau Q là U, ở giữa cách R, S, T.
Tiếp theo là hàng Z, X, V, T. Nó có thứ tự đảo ngược từ dưới lên trên, giữa hai chữ cái liền nhau cách một chữ cái. Dựa theo quy luật này, chữ cái đứng sau T sẽ là R, ở giữa cách chữ S.
Tuy không rõ ý nghĩa của quy luật cách chữ cái này, nhưng Hàn Trầm có thể dễ dàng nhận ra, hai hàng chữ này đều xoay quanh chữ cái S làm trung tâm.
S đại diện cho cái gì? Ký hiệu của một tên sát thủ khác chăng?
Hoặc là chữ cái đầu tiên của từ tiếng Anh “Seven” (Số bảy)? Bài thơ cũng có câu: “Hôm đó, nó mới chỉ bảy tuổi”, cũng chính là kể từ ngày 20 tháng 04 năm 2004, tổ chức sát thủ chỉ còn lại bảy người. Vì vậy, Hàn Trầm xác định chính là ngày tháng này.
Nhưng chỉ hai giây sau khi tin nhắn được gửi đi, di động của anh lại đổ chuông. Hàn Trầm lập tức bắt máy, thanh âm sốt ruột của Lải Nhải ở đầu kia truyền tới: “Lão đại… Không kịp nữa rồi! Cục diện đã bị mất kiểm soát!”
Thì ra trong lúc Hàn Trầm và Tô Miên cứu bé gái, cách vụ nổ còn hơn hai phút, công an khu vực ở quảng trường lần lượt rút lui, để đảm bảo an toàn tính mạng cho bọn họ. Chỉ có một cảnh sát hình sự tình nguyện ở lại, không từ bỏ cơ hội cứu người cuối cùng. Nhưng có lẽ do tinh thần bị đè nén quá lâu nên bây giờ hoàn toàn suy sụp, “thằng hề” đột nhiên hất tay người cảnh sát, chạy nhanh về phía đám đông ở xa xa.
“Tôi không muốn chết một mình! Tại sao bắt tôi chết một mình? Các người cũng đừng hòng thoát thân!” Hắn vừa hét vừa lao nhanh trên quảng trường, người cảnh sát vội đuổi theo, đồng thời cất cao giọng: “Chúng tôi có mật mã rồi! Mau quay lại đi!” Nhưng đối phương như không nghe thấy.
“Anh ta chạy về hướng nào?” Hàn Trầm vừa đi vừa hỏi.
Lải Nhải: “Hướng Đông Bắc!”
Hàn Trầm gác máy rồi ném điện thoại cho Tô Miên. Tô Miên liền túm tay anh: “Hướng Đông Bắc là chỗ nào? Chỉ e không kịp nữa rồi” Bây giờ chắc chỉ còn lại một phút.
Hàn Trầm chưa kịp trả lời, lối ra của cầu vượt ở bên dưới bỗng trở nên hỗn loạn.
“Trời ạ! Anh ta đang chạy về bên này!”
“Đồ điên! Một mình chết không đủ sao? Mau chạy đi!”
“Tô Miên, anh không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng mất đi ngay trước mắt mình!” Hàn Trầm cất giọng nghiêm nghị. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã giật khỏi tay cô: “Em cứ ở đây, đừng đi đâu cả”. Nói xong, anh len lỏi về phía trước, mỗi lúc một xa.
Tô Miên thầm chửi thề một câu, cũng học theo Hàn Trầm, đẩy mạnh người chắn đường ở phía trước, đồng thời gọi cho Lải Nhải: “Lải Nhải, Hàn Trầm đi cứu nạn nhân rồi!”
Ở đầu kia điện thoại, Lải Nhải sợ tái xanh mặt: “Đừng để lão đại đi! Bom sẽ nổ bất cứ lúc nào!”
Quả tim như sắp rớt khỏi lồng ngực, nhìn bóng Hàn Trầm đã biến mất ở lối ra, Tô Miên nghiến răng, ra sức chen lấn về phía trước: “Tránh ra! Tránh ra! Hàn Trầm!”
Tô Miên bị chen lấn, xô đẩy đến mức sắp rã rời xương cốt. Vừa ra đến bên ngoài, đón ánh nắng chói chang, cô bất giác nheo mắt. Trong tầm nhìn mơ hồ, cô thấy một người đàn ông mặc bộ trang phục thằng hề đứng cách mình hơn trăm mét. Còn ở giữa cô và người kia là một bóng hình cao lớn, đang chạy nhanh về phía anh ta.
Toàn thân Tô Miên dường như hóa đá trong giây lát, hai bàn tay cuộn chặt. Năm giây, chỉ cần cho Hàn Trầm thêm năm giây là đủ. Nhất định anh sẽ cứu được nạn nhân!
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nổ cực lớn. Tất cả âm thanh trên thế giới này dường như bị tiếng nổ đó che lấp. Cô nhìn thấy một quả cầu lửa bốc lên từ vị trí của thằng hề. Cô thậm chí còn nhìn thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của anh ta trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng. Sau đó, một luồng khí cuồn cuộn dội về hướng này. Hàn Trầm nhanh như cắt nằm rạp xuống, Tô Miên cũng đồng thời ngã xuống né tránh. Tiếp theo, cô chỉ cảm thấy luồng khí nóng vừa mạnh mẽ đè áp lên thân thể. Trước mắt tối đen, cô liền ngất đi.
Thật ra, Tô Miên chỉ lịm đi khoảng hai phút. Chỗ cô đứng cách vụ nổ tương đối xa nên không ảnh hưởng. Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người ôm thân thể mình, gọi tên cô bằng một giọng đầy lo lắng: “Cẩm Hi! Cẩm Hi!”
Đầu óc quay cuồng nhưng ý chí mạnh mẽ khiến cô mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt Từ Tư Bạch, anh nhìn cô chăm chú: “Em thế nào rồi? Không sao đấy chứ? Có nghe thấy anh nói gì không?”
Tai Tô Miên vẫn còn ù ù, chỉ có thể nghe thấy thanh âm rất nhỏ. Cô bám lấy tay anh đứng dậy, dõi mắt về phía Hàn Trầm. Anh nằm sấp, bất động trên mặt đất, mấy người cảnh sát hình sự đang mang cáng chạy về phía anh. Tô Miên lảo đảo bước đi.
Đến chỗ Hàn Trầm, Tô Miên không để ý đến bất cứ ai xung quanh, lao vào ôm lấy anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt đen sì, trán bị thương, máu chảy ròng ròng.
Buổi chiều cùng ngày, trong bệnh viện, Hàn Trầm nằm bất động trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại. Tô Miên ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn anh. Ba thành viên tổ Khiên Đen đứng bên cạnh, Lải Nhải nói khẽ: “Tiểu Bạch, em đừng lo lắng quá. Bác sĩ nói lão đại chỉ bị thương ngoài da, với lại bị ngất do chấn động mạnh thôi. Anh ấy không có vấn đề gì đâu”.
“Tôi biết.” Tô Miên đáp.
Châu Tiểu Triện đặt tay lên vai cô: “Em và Lải Nhải về cơ quan trước, Mặt Lạnh chờ ở bên ngoài, chị hãy chú ý giữ gìn sức khỏe”.
“Ừ.”
Ba người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Tô Miên cầm tay Hàn Trầm, trong lòng nhói đau. Không phải cô lo lắng cho sức khỏe của anh. Chỉ là hình ảnh lúc Hàn Trầm chạy đi cứu nạn nhân vẫn còn in sâu trong ký ức cô. Anh nói, anh không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng mất đi ngay trước mắt mình. Vậy mà dù cố gắng hết sức, anh vẫn không cứu được nạn nhân. Với tính cách của anh, sau khi tỉnh lại, chắc sẽ rất đau lòng.
Nhớ đến chuyện xảy ra ban sáng, trong lòng Tô Miên có chút oán hận. Nếu không phải… lúc bé gái bị ngã, mọi người đừng tàn nhẫn giẫm đạp lên người con bé, Hàn Trầm đâu phải bỏ ra thời gian quý báu để cứu nó. Nếu không phải mọi người không nghe theo thời cảnh sát, nếu không phải bản thân nạn nhân nảy ra ý định trả thù xã hội, chạy lung tung… Lúc đó rõ ràng còn có một người cảnh sát hình sự dũng cảm ở lại bên cạnh anh ta, vậy mà anh ta lại nổi cơn điên trước. Nghĩ đến đây, Tô Miên bất giác nghiến răng.
Nhưng làm sao có thể trách những người dân bình thường đó? Ai mà chẳng có khao khát sống mãnh liệt? Trong lúc hoảng loạn, làm gì có mấy người giữ được lý trí và đạo đức.
Tuy nhiên, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cùng nụ cười chế nhạo của A và đồng bọn vào thời khắc này. Cảnh sát các anh chẳng phải là sứ giả của chính nghĩa bảo vệ nhân dân hay sao? Nhưng chính những người các anh muốn bảo vệ lại bộc lộ bản chất xấu xa, khiến các anh không thể cứu sống nạn nhân ở giây phút cuối cùng.
Giống như chứng thực suy nghĩ của Tô Miên, di động trong túi áo bất chợt rung rung. Cô lôi ra xem, là một đoạn video được gửi đến từ số điện thoại lạ. Trống ngực cô đập thình thịch, một dự cảm xấu ùa vào lòng.
Cô lập tức mở đoạn băng, tròn mắt kinh ngạc trong giây lát. Màn hình điện thoại xuất hiện một con hẻm, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ trên cao chiếu xuống. Đầu hẻm rất hẹp, tối như hũ nút, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng ô tô chạy qua. Trên bầu trời có vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Trong con hẻm xuất hiện ba người đàn ông. Một người đứng đằng trước, hai người đứng sau, họ đều có thân hình cao lớn. Người đứng trước mặc bộ đồ thằng hề, mặt trang điểm đạm, nhìn không rõ diện mạo. Hắn đứng thẳng người bất động, trong khi hai người đàn ông ở đằng sau thoải mái hơn nhiều. Bọn họ tựa vào bờ tường bên trái hút thuốc, nơi đó tối mờ mờ nên cũng không nhìn rõ mặt. Còn bức tường bên phải trống không.
Vài giây sau, thằng hề đột nhiên cúi thấp người, động tác rất tao nhã. Khi hắn ngẩng đầu, Tô Miên nhìn thấy một đôi mắt hoàn toàn khác A, thấp thoáng nét cười.
Hắn chính là L. Nhận thức này khiến cô lạnh toát sống lưng dù đang ở trong căn phòng tràn ngập ánh nắng.
Sau đó, L bắt đầu khiêu vũ. Đó là một điệu Jazz rất phóng khoáng. Ánh mắt hắn trở nên vui vẻ và tập trung, từng cử động đều điêu luyện và tao nhã. Có mấy lần, hắn còn giơ tay ra trước ống kính, như một động tác chào lịch sự, cũng giống một lời mời nào đó. Trong quá trình L nhảy, Tô Miên thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khẽ của hai người đàn ông phía sau.
Cuối cùng, L cũng kết thúc điệu nhảy. Sau đó, hắn dang rộng hai tay, cúi người chào cảm ơn. A và R ở đằng sau vẫn hào hứng theo dõi. Tiếp theo, L ngẩng đầu, đại diện ba người, nhìn thẳng vào ống kính, đồng thời nở nụ cười xảo quyệt với Tô Miên. Đoạn băng kết thúc ở đây.
Tô Miên trầm ngâm một lúc lâu mới buông điện thoai. Cô cảm nhận được không chỉ là sự thách thức trắng trợn, mà điệu nhảy của L… rõ ràng là một lời mời, một lời mời kèm theo bốn mạng người gây chấn động, một lời mời nghiêm túc, không dễ chối từ.
Tầm chạng vạng, bầu trời mù mịt như mang một tấm mạng che. Trong căn phòng đèn điện sáng trưng, Tần Văn Lang, các thành viên tổ Khiên Đen, Từ Tư Bạch và mấy người cảnh sát hình sự đang chăm chú theo dõi màn hình.
Điệu nhảy của L nhanh chóng kết thúc, mọi người đều trầm mặc. Tần Văn Lang mở miệng trước tiên: “Các cậu có cảm nghĩ gì?”
“Biến thái quá đi!” Lải Nhải đáp, “Rõ ràng là thách thức trắng trợn mà.”
Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Mấy tên này bị điên rồi!”
Từ Tư Bạch ngồi cạnh Tô Miên, vẻ mặt trầm tĩnh. Còn cô không có bất cứ biểu cảm nào ngoài ánh mắt lạnh lùng.
Hiện tại, Hàn Trầm vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên mọi công việc của tổ Khiên Đen do Tần Văn Lang tạm thời chỉ huy. Anh ta hít vài hơi thuốc rồi đứng dậy: “Chúng ta đang phải đối mặt với bọn tội phạm xảo quyệt và tàn nhẫn nhất ở tỉnh ta kể từ trước đến nay. Lải Nhải, cậu hãy dẫn người đi tìm kiếm vị trí con hẻm đó. Mặt Lạnh, cậu tiếp tục chỉ huy hành động lùng bắt. Tôi không tin không tóm được bọn chúng”.
Mặc dù Tần Văn Lang nói vậy nhưng con hẻm nhỏ trong đoạn băng không hề có điểm đặc biệt. Toàn thành phố cũng có đến vài trăm con hẻm phù hợp điều kiện. Vì vậy, tới đêm khuya, công việc của tổ Khiên Đen vẫn chẳng có tiến triển.
Tô Miên lê tấm thân mệt mỏi về ký túc. Vừa vào phòng, cô liền nhìn thấy Hàn Trầm nằm bất động trên chiếc giường đơn, đắp chăn hoa của cô. Anh vẫn chưa tỉnh.
Hôm nay ở bệnh viện, cô bị gọi về cơ quan họp nên nhờ đồng nghiệp đưa anh về ký túc. Vì anh đã hứa, khoảng cách giữa hai người mãi mãi không vượt khỏi phạm vi của tiếng còi. Tô Miên ngồi xuống mép giường, cầm tay anh, đưa lên miệng hôn: “Hàn Trầm, anh vẫn chưa tỉnh sao? Hãy hứa với em, khi nào tỉnh lại, anh đừng nghĩ ngợi nhiều nhé. Em biết con người anh, bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng nhưng thật ra chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, còn cho rằng bản thân rất đàn ông, có đúng không?”
Tuy vụ án hôm nay khiến tâm trang nặng nề nhưng bản chất Tô Miên là người lạc quan, hoạt bát nên cô tạm thời gạt bỏ phiền muộn ra khỏi đầu óc. Hàn Trầm chưa tỉnh, cô cảm thấy vô vị nên lẩm bẩm một hồi rồi tự nhiên chuyển sang nói lảm nhảm lúc nào không hay:
“Em thấy cái giường này cũng đâu chật mấy. Dù sao mỗi lần ngủ, chúng ta cũng chỉ chiếm một chỗ nằm mà thôi. Bây giờ mới biết, anh đắp cái chăn này trông hay ra phết. Hàn Trầm, anh mau tỉnh lại đi! Anh mà tỉnh lại, em sẽ…” Cô ghé sát tai anh: “… Cùng anh làm chuyện mà anh muốn”.
Anh vẫn nằm im, đến lông mi cũng không động đậy, gương mặt tuấn tú như pho tượng điêu khắc. Tô Miên thở dài, lẩm bẩm: “Em ra ngủ ở sofa vậy”.
Vừa đứng dậy quay người, cổ tay cô liền bị nắm chặt. Từ Miên lập tức ngoảnh đầu, thấy Hàn Trầm từ từ mở mắt.
“Anh lại giả vờ ngủ đấy à?” Tô Miên mừng rỡ, nhào vào lòng anh. Anh liền ôm cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười.
“Ở đây có người phụ nữ ồn ào quá.” Anh cất giọng hơi khàn khàn: “Anh muốn ngủ cũng không nổi”.
Tô Miên cười hì hì, nằm sấp trên ngực anh. Anh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân nhưng mùi hương mát rượi quen thuộc khiến cô rất dễ chịu. Cô giơ tay sờ trán rồi lại vuốt ve cổ anh: “Có thấy khó chịu chỗ nào không anh? Nếu mà bị di chứng như chấn động não gì đó thì không hay đâu”.
Anh liền túm cổ tay Tô Miên, lật người đè cô xuống dưới thân: “Được ngủ một ngày nên bây giờ anh tràn đầy tinh lực”.
Mối quan hệ của hai người bây giờ đã quá thân mật và ăn ý nên nhiều lúc gặp vấn đề không cần giải thích dài dòng. Anh đã nghe thấy những lời cô nói, biết được cô sợ mình phiền muộn, nên vào thời khắc này, anh lại khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh như thường lệ.
Lúc từ từ tiến vào, động tác của anh đặc biệt dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm.Tô Miên ôm thắt lưng anh, không ngừng gọi tên anh. Còn anh cũng khẽ thì thầm những lời âu yếm bên tai cô. Hai người cứ thế trải qua khoảng thời gian ngọt ngào và say đắm.
Lúc Tô Miên tỉnh dậy, ngoài trời vẫn tối om. Cô nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới bốn giờ sáng. Hàn Trầm nằm bên cạnh đang ngủ rất sâu, một tay đặt lên thắt lưng cô. Cô mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt định ngủ tiếp. Tuy nhiên, hình ảnh L khiêu vũ cứ quanh đi quẩn lại trong đầu, khiến cô không tài nào chợp mắt.
Trằn trọc một lúc, sợ đánh thức Hàn Trầm nên cô quyết định ngồi dậy, mặc quần áo, đi ra ngoài. Bầu trời như tấm thảm nhung dày đè nặng lên đỉnh đầu, ánh trăng mờ mờ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, khiến con người có cảm giác như lạc vào hư vô, không nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Tô Miên chống tay vào lan can, thở dài một hơi. Vừa quay sang bên này, cô chợt phát hiện ở đầu hành lang còn có một người đứng trong bóng tối hút thuốc, đốm lửa lập lòe ở giữa hai ngón tay anh ta.
“Cẩm Hi!” Người đó khẽ gọi tên cô. Thì ra là Từ Tư Bạch.
Quen biết mấy năm, đây là lần đầu tiên Tô Miên nhìn thấy Từ Tư Bạch hút thuốc. Anh mặc bộ đồ ngủ, choàng áo khoác ở ngoài. Động tác hút thuốc của anh rất nho nhã và tự nhiên, khiến cô không nhịn được, lại liếc thêm vài cái.
Từ Tư Bạch quay sang cô, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Em cũng muốn hút à?" Nói xong, anh rút bao thuốc từ túi áo, lấy một điếu đưa cho cô.
Đúng là Tô Miên muốn hút nhưng trong phòng còn một vị "tổ tông" nên cô xua tay: "Em không cần đâu. Sao anh nửa đêm không ngủ, mà lại ra ngoài hút thuốc?"
Từ Tư Bạch đưa điếu thuốc lên miệng: "Chẳng hiểu tại sao anh không ngủ được."
Tô Miên không muốn nghĩ tới việc anh mất ngủ và hút thuốc liệu có liên quan đến mình hay không. Cô chỉ gật đầu: "Em cũng thế. Trong đầu em toàn nghĩ đến đoạn băng đó nên rất khó chịu."
Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mặt lộ vẻ kiên định: "Anh sẽ bảo vệ em… như anh ta."
Tô Miên hơi ngẩn người, mỉm cười: "Anh đừng lúc nào cũng nghĩ tới em. Anh hãy lo cho bản thân ấy. Đừng quên, lúc nào vụ án kết thúc, bọn em còn đến nhà anh ăn một bữa. Gần đây em rất thèm ăn lẩu, anh có biết nấu không?"
Từ Tư Bạch lại dõi mắt lên bầu trời mờ mịt: "Anh chưa làm món lẩu bao giờ, nhưng anh có thể học."
"Thế thì phiền anh rồi. Tay nghề nấu nướng của anh chuẩn như vậy, học cũng nhanh thôi. Món lẩu Trùng Khánh chắc sẽ rất ngon."
"Được !"
Khi Tô Miên đẩy cửa vào nhà, Hàn Trầm đã thức dậy, đang ngồi ở sofa, trên đùi đặt máy tính xách tay.
"Sao anh không ngủ thêm một lát nữa?" Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh anh.
Anh cầm cốc trà uống một ngụm, cất giọng không mặn không nhạt: "Trò chuyện rôm rả quá nhỉ?"
Tô Miên than thầm trong lòng: Đúng là một hũ giấm chua. Cô giơ tay ôm cổ, chủ động hôn anh, nhưng sắc mặt Hàn Trầm vẫn lãnh đạm. Tô Miên nhanh trí, nhìn màn hình máy tính, lập tức chuyển đề tài: "Anh đang xem đoạn băng khiêu vũ đấy à?" Trên màn hình, L đang cúi thấp người, chào cảm ơn. Ngõ nhỏ tối tăm, chỉ có vầng trăng khuyết trên bầu trời và ánh đèn điện rất nhạt không biết từ đâu chiếu xuống.
"Ừ." Hàn Trầm ôm eo cô: "Mọi người đã có phát hiện gì chưa?"
Tô Miên lắc đầu: "Có phát hiện gì chứ? Hình ảnh không có điểm gì đặc biệt, con hẻm dạng này quá phổ biến. Bọn chúng đương nhiên không để lại bất cứ manh mối nào."
Hàn Trầm rời tay khỏi người cô, thân thể nhướn về phía trước, xem rất chuyên tâm. Tô Miên ngẩng đầu hỏi anh: "Đừng nói với em rằng anh có phát hiện mới đấy nhé."
Anh liếc cô một cái: "Nếu có thì sao? Sau này em sẽ ngoan ngoãn vâng lời à?"
Lúc này rồi mà vẫn còn "ăn giấm"? Có điều, Tô Miên từng bị vài lần nên đương nhiên thông minh hơn, lập tức cười ha ha: "Anh cũng thật là, chẳng phải từ trước đến nay em đều vâng lời hay sao? Em sắp thành Châu Tiểu Triện của anh, thuộc cấp vạn năng đến nơi rồi. Anh mau nói đi, rốt cuộc là phát hiện gì thế?"
Rõ ràng là một cô gái không mấy khéo léo nhưng mỗi khi giở trò lại luôn nói năng ngọt xớt, khiến anh đầu hàng. Hàn Trầm cười cười, lại giơ tay ôm cô vào lòng.
"Trong đoạn băng có ba manh mối." Anh nói.
“Hả?” Lần đầu tiên trong đời, Tô Miên cảm thấy IQ của mình không đủ dùng. Những ba manh mối ư?
Hàn Trầm gõ gõ ngón tay lên màn hình: “Ánh trăng, ánh đèn và âm thanh”.
Tác giả :
Đinh Mặc