Truy Tìm Ký Ức
Chương 37: Bình Minh Mờ Ảo - P1
Năm giờ chiều, tại văn phòng tổ Khiên Đen, Châu Tiểu Triện ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần tìm kiếm tư liệu liên quan đến vụ án. Mặt Lạnh đại diện tổ đến văn phòng Cục trưởng họp bàn. Nghe nói, các lãnh đạo đang thảo luận sôi nổi, xem nên tiếp tục chờ đợi hay lập tức phát động cuộc tấn công.
Lải Nhải ngồi phái đối diện Châu Tiểu Triện, cũng hết sức bận rộn.
Một lúc sau, Lải Nhải đập bàn, đứng dậy, “Đã có tư liệu về tám người tham gia rồi.” Anh ta tin một bản, Châu Tiểu Triện lập tức chạy đến xem.
T phát động cuộc thi nhưng không công bố danh sách những người được chọn trên diễn an. Vì vậy, họ phải mất công sức truy tìm IP, phá mật mã hộp thư, hỏi thăm cư dân mạng và những người biết nội tình… mới xác định được thân phận và danh tính những người tham gia.
Kha Phàm, nam, 27 tuổi, kỹ sư IT, độc thân, từng tham gia nhiều cuộc thi CS và từng đoạt giải thưởng.
Du Xuyên, nam, 25 tuổi, cũng là kỹ sư IT, là đồng nghiệp của Kha Phàm, độc thân.
Lý Minh Nguyệt, nữ, 26 tuổi, nhân viên công ty tài chính, rất yêu thích và có thâm niên chơi đánh trận giả.
Phương Tự, nam, 28 tuổi, nhà thiết kế nội thất (kiêm nhiệm), độc thân, sống cùng một khu chung cư với Kha Phàm.
Nhan Nhĩ, nam, 27 tuổi, nghề nghiệp tự do, độc thân, sống cùng một khu chung cư với Kha Phàm và Phương Tự.
Tôn Điển, nam, 34 tuổi, làm việc ở Học viện Du lịch của tỉnh kiêm quản lý thư viện (nghề làm thêm), từng ly hôn, giờ độc thân, không có con cái.
Trương Mộ Hàm, nam, 26 tuổi, không công ăn việc làm, yêu thích và có thâm niên chơi CS.
Nhan Lạc Hà, nữ, 26 tuổi, làm kế toán, hẹn hò với Trương Mộ Hàm hai năm.
…
Từ tư liệu nói trên, nhìn không ra ai là đối tượng tình nghi. Lải Nhải cầm đi photo, “Tôi mang cho các lãnh đạo xem.”
“Vâng.” Châu Tiểu Triện cầm một bản ngồi về vị trí của mình. Nghĩ thế nào, cậu ta chắp hai tay trước ngực, ngẩng đầu vái mấy cái, “Bồ Tát phù hộ! A Di Đà Phật! Xin hãy phù hộ lão đại và Tiểu Bạch bình an vô sự.”
Vái xong, cậu ta mới cảm thấy hơi yên lòng. Cậu ta cầm danh sách lên rồi lại giở một tập tài liệu khác.
Trước khi xuất phát, Hàn Trầm dặn Châu Tiểu Triện kiểm tra tất cả những vụ án có liên quan đến CS. Hiện cậu ta có hồ sơ của ba vụ, đều xảy ra trong vòng năm năm trở lại đây.
Vụ án mạng thứ nhất là vào ba năm trước. Hôm trước khi diễn ra cuộc thi CS, một nhân viên do thiết bị gặp sự cố bất ngờ nên rơi từ trên cao xuống. Châu Tiểu Triện đã gọi điện thoại xác minh với đơn vị tổ chức cuộc thi và người cảnh sát hình sự phụ trách vụ này. Lúc xảy ra sự cố, hiện trường chỉ có một mình nhân viên nói trên nên có thể loại trừ khả năng bị sát hại.
Vụ thứ hai là một công ty tổ chức hoạt động CS dã ngoại cho nhân viên vào năm kia. Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi qua đời vì bệnh tim đột phát. Châu Tiểu Triện xem báo cáo xét nghiệm của pháp y, không có dấu hiệu bất thường. Cậu ta cũng kiểm tra danh sách nhân viên tham gia cuộc thi, không có tám người nói trên. Như vậy, có thể loại trừ khả năng hai vụ liên quan đến nhau.
Còn lại vụ thứ ba, Châu Tiểu Triện mở tập hồ sơ, đập vào mắt cậu ta đầu tiên là tấm ảnh một cô gái trẻ.
Dù chỉ là tấm di ảnh nhưng cũng có thể nhận ra đây là người phụ nữ trắng trẻo, xinh xắn. Cô có mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, dáng người mảnh mai.
Cô gái tên Cố Nhiên, 25 tuổi, là nhân viên của một công ty tư nhân nào đó, rất thích hoạt động dã ngoại và trò đánh trận giả. Tháng Mười năm ngoái, cô đăng ký tham gia cuộc thi sinh tồn dã chiến CS có quy mô lớn nhất, độ khó cao nhất do tỉnh tổ chức. Cuộc thi đó thu hút hơn một trăm người tham gia. Xung quanh thành phố Lam có nhiều vùng rừng núi hoang dã nên trở thành “chiến trường” khai màn của cuộc thi.
Trong quá trình thi đấu, Cố Nhiên một mình tách khỏi đội ngũ, trượt chân rơi xuống dòng suối chảy siết. Vài ngày sau, thi thể cô mới được phát hiện tại vũng bùn lầy tận dưới hạ lưu.
Vùng núi vào mùa hè và mùa thu lượng mưa lớn, thường xảy ra tình trạng đất đá trôi. Trong quá khứ, khu vực này từng xảy ra vài vụ tai nạn tương tự. Vì vậy, nhìn từ bề ngoài, cái chết của Cố Nhiên cũng không có gì bất thường.
Châu Tiểu Triện trầm tư một lúc, rút tập báo cáo khám nghiệm pháp y rồi cầm di động, gọi cho Từ Tư Bạch ở thành phố Giang.
“Xin chào bác sĩ Từ, tôi là Tiểu Triện, có việc muốn phiền anh một chút. Tôi có hồ sơ một vụ án, lúc đó, kết quả giám định pháp y là chết do tai nạn. Tuy thi thể đã được hỏa táng nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh xem giúp, liệu có tồn tại khả năng bị sát hại hay không?”
Từ Tư Bạch cất giọng ôn hòa như thường lệ, “Được thôi. Cậu hãy gửi cho tôi. Xem xong, tôi sẽ trả lời ngay.”
Châu Tiểu Triện liền nói cảm ơn. Sau khi gác máy, cậu ta lại gọi cho đơn vị tổ chức cuộc thi theo số điện thoại lưu trong hồ sơ, “Xin chào, tôi là người của đội hình sự Công an tỉnh. Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần danh sách của toàn bộ nhân viên và người tham gia cuộc thi CS do các anh tổ chức vào ngày 9 tháng 10 năm ngoái…”
Quay lại vùng núi, nơi cầu treo bị cắt đứt.
Bầu trời ở đây u ám hơn trong thành phố nhiều, mây đen giống như đè trĩu xuống đầu người, mưa vẫn như trút nước.
Tay trái Bạch Cẩm Hi được Hàn Trầm nắm chặt. Nước mưa chảy vào kẽ tay hai người, vừa lạnh vừa nhớp nháp, nhưng lòng bàn tay của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ và ấm áp.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp những gương mặt chứa đầy tâm trạng hoảng sợ, nghi ngờ và thái độ thù địch ở xung quanh.
“Là họ! Chắc chắn họ đã giết Nhan Nhĩ.” Người mở miệng là Trương Mộ Hàm. Anh ta và Hà Tử đứng nơi xa nhất, cách tầm ba bốn mét, thần sắc vừa khẩn trương vừa kích động, “Vừa rồi Hàn Trầm nói với tôi, anh ta đã giải quyết Nhan Nhĩ.”
Mọi người xung quanh biến sắc mặt.
Bây giờ đã có một người chết, cầu treo lại bị hủy, tâm trạng của Cẩm Hi tương đối nặng nề. Nghe Trương Mộ Hàm nói vậy, cô thật sự nổi nóng, quay đầu trừng mắt với anh ta, “Trương Mộ Hàm! Anh có đầu óc không hả?”
Còn chưa dứt câu, bàn tay cô bị siết chặt, Hàn Trầm kéo cô ra sau lưng. Bắt gặp gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh, Cẩm Hi nghiến răng nhẫn nhịn.
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Anh liếc một vòng rồi dừng lại ở Trương Mộ Hàm.
“Khốn kiếp! Trương Mộ Hàm, anh đúng là đồ không có đầu óc. Tôi giết người còn đi báo cáo với anh à?”Một câu tương tự nhưng được anh thốt ra bằng ngữ khí khinh mạn, mang lại cảm giác bức người.
Trương Mộ Hàm ngây ra, không dám lên tiếng. Những người khác cũng lặng thinh.
Vốn đang lửa bốc lên đầu, nhưng nghe Hàn Trầm mở miệng mắng Trương Mộ Hàm, Cẩm Hi bất giác cảm thấy buồn cười, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi ít nhiều.
“Nhan Nhĩ không phải do chúng tôi sát hại.” Hàn Trầm quay sang Kha Phàm, “Lúc chúng tôi đến nơi, động mạch ở cổ anh ta vẫn không ngừng chảy máu, chứng tỏ thời gian tử vong chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Sau khi tách khỏi Nhan Nhĩ, tôi và Cẩm Hi đi đến chỗ đội đỏ, ở lại đó một thời gian. Nghe tiếng hét của Lý Minh Nguyệt, chúng tôi mới chạy tới chỗ Nhan Nhĩ. Tổng cộng thời gian cũng hần một tiếng đồng hồ.
Cẩm Hi liếc Trương Mộ Hàm, “Đúng thế. Nhắc đến mới nói, các anh còn là nhân chứng chứng minh chúng tôi không có mặt ở hiện trường.”
Trương Mộ Hàm và Hà Tử đờ người, Kha Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Du Xuyên và Phương Tự lặng thinh, còn Lý Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Hàn Trầm và Cẩm Hi, tựa như muốn xem có phải họ nói dối hay không.
“Cậu ta nói đúng, Nhan Nhĩ không phải do hai người đó sát hại.” Một giọng khàn khàn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu về phía giáo sư Tôn. Sắc mặt anh ta rất bình thản, “Trong nửa tiếng đồng hồ vừa qua, hai người họ đi cùng chúng tôi.”
Phương Tự đột nhiên mở miệng, “Anh ta nói Nhan Nhĩ chết từ nửa tiếng trước, anh cũng tin hay sao?”
Giáo sư Tôn lắc đầu, “Tôi là giáo sư, đương nhiên nắm được những kiến thức cơ bản này.”
Nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng tin tưởng hơn, đồng thời buông dao găm.
“Rốt cuộc ai đã giết Nhan Nhĩ?” Hà Tử cất giọng run run.
Mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Cẩm Hi lên tiếng, “Rất đơn giản. Nhan Nhĩ bị giết, cầu treo bị cắt đứt khiến chúng ta không thể thoát khỏi nơi này. Cũng không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài. Điều này chứng tỏ có người muốn trả thù. Trong số các anh, và cả Nhan Nhĩ nữa, có ai từng làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Mọi người đều ngây ra.
Hàn Trầm liếc Cẩm Hi một cái rồi dõi mắt về phía trước. Ngón tay anh xoa nhẹ trên mu bàn tay cô. Rõ ràng anh không lên tiếng, nhưng cô vẫn hiểu ý. Anh đang khen cô làm rất tốt.
Tuy nhiên, do sắc trời ngày càng tối, họ đều trầm mặc nên không nhìn ra bất cứ manh mối nào.
Vẫn là Kha Phàm mở miệng trước, “Làm sao có chuyện đó? Chúng tôi đều là người bình thường, lấy đâu ra kẻ thù chứ?”
Phương Tự tiếp lời, “Đúng vậy. Bạch Cẩm Hi, cô muốn gây mâu thuẫn nội bộ giữa chúng tôi phải không? Cô có ý đồ gì hả?”
Bạch Cẩm Hi lặng lẽ quan sát vẻ mặt từng người.
“Liệu có phải liên quan đến chuyện xảy ra hồi năm ngoài hay không?” Một giọng phụ nữ khàn khàn đột nhiên vang lên, đó là Lý Minh Nguyệt.
Tất cả mọi người đều quay sang cô ta. Cẩm Hi giật mình, có manh mối rồi.
Lý Minh Nguyệt tựa vào thân cây, bàn tay cầm con dao găm buông thõng bên thân. Cô ta nhìn mấy người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp.
“Minh Nguyệt, cô im miệng cho tôi.” Kha Phàm gầm lên, gương mặt vốn điển trai của anh ta trở nên lạnh lùng và hung dữ, “Cô nói nhăng nói cuội gì thế?”
Lý Minh Nguyệt mấp máy môi, nhưng không thốt ra lời.
Du Xuyên, Phương Tự và giáo sư Tôn đều vô cảm, còn Trương Mộ Hàm và Hà Tử thì đờ đẫn.
“Xem ra có chuyện thật.” Hàn Trầm đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lý Minh Nguyệt, “Các anh không nói ra, chúng ta đâu thể xác định hung thủ là ai? Làm thế nào ngăn chặn, không cho hắn lại giết người?”
Lý Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Kha Phàm lại xen ngang, “Vốn chẳng có vấn đề gì cả. Minh Nguyệt, cô đừng chuyện bé xé ra to. Cô thử nghĩ xem, làm sao có thể chứ?” Anh ta quay sang Hàn Trầm, “Nếu đã chứng minh hai người không phải là hung thủ, thế thì trong số chúng ta không tồn tại kẻ giết người. Như vậy…” Ngừng vài giây, anh ta nhấn mạnh, “Có một tên sát thủ đang giấu mình ở đâu đó trong ngọn núi này theo dõi chúng ta.”
Trương Mộ Hàm và Hà Tử hít một hơi sâu, những người khác biến sắc mặt. Chỉ có Hàn Trầm và Cẩm Hi vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô vừa định tiếp tục truy vấn, Lý Minh Nguyệt bất chợt lên tiếng, “Đại Kha nói đúng, là tôi quá sợ hãi nên nghĩ ngợi lung tung.” Cô ta nhìn Hàn Trầm và Cẩm Hi, “Đó là chuyện cỏn con, đâu đến nỗi giết người trả thù? Đại Kha, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Cẩm Hi quan sát Lý Minh Nguyệt. Ánh mắt của cô ta rất kiên định, xem ra cô ta đã quyết tâm ngậm miệng.
Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm. Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, tựa như đã lường trước cục diện này.
Kha Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi nghĩ cách liên lạc với bên ngoài và báo cảnh sát.”
Mọi người di chuyển cả ngày, đã mệt mỏi rã rời, thêm vào đó tinh thần hết sức căng thẳng, vì vậy không ai có ý kiến, lần lượt đi vào khu rừng. Hàn Trầm và Cẩm Hi đi sau cùng, Hàn Trầm mở miệng nhắc nhở, “Kể từ bây giờ trở đi, mọi người đừng có tách đoàn, tất cả chúng ta phải đi cùng nhau cho đến khi báo cảnh sát.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp, “Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, tên sát thủ sẽ không thể ra tay.”
Bạch Cẩm Hi không ngờ anh thẳng thắn thách thức T, tim cô giật thót một cái, nhưng cũng cảm thấy một nỗi phấn chấn mơ hồ.
Đúng vậy, tuy một người đã bỏ mạng, nhưng chỉ cần những người còn lại đoàn kết, T cũng chẳng thể làm gì. Cố gắng vượt qua đêm nay, đến tám giờ sáng ngày mai, hắn sẽ ra tự thú như đã hẹn, cảnh sát cũng sẽ phát động cuộc tấn công và giải cứu con tin. Như vậy, trong cuộc đấu lần này, cô và Hàn Trầm coi như giành thắng lợi, những người khác cũng được cứu thoát.
Nghe Hàn Trầm nói vậy, mọi người im lặng vài giây rồi lần lượt lên tiếng:
“Được.”
“Tôi đồng ý.”
…
Kha Phàm ngoái đầu nhìn Hàn Trầm rồi tiếp tục dẫn đoàn tiến về phía trước.
Đi bộ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn cũng tới một khu rừng rậm rạp nhưng tương đối bằng phẳng. Lúc này, mưa đã ngừng rơi, Kha Phàm đề nghị, “Chúng ta dừng lại ăn chút đồ.”
Mọi người ngồi tản mát nghỉ ngơi. Hàn Trầm và Cẩm Hi ngồi xuống cạnh một tảng đá lớn. Họ tháo ba lô, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Hàn Trầm thò tay vào túi quần mò thuốc lá nhưng hộp thuốc đã ướt sũng. Anh búng ba điếu còn lại ra xa.
Cẩm Hi cầm bình nước uống một ngụm, “Thấy chưa? Buổi sáng bảo anh chia cho tôi thì không nghe, người ăn mảnh quả nhiên không thể đắc ý lâu.”
Hàn Trầm gối hai tay sau gáy, tựa lưng vào tảng đá. Anh lấy bình nước trong tay cô tu ừng ực, sau đó cất giọng bình thản, “Con gái hút thuốc gì chứ?”
Bạch Cẩm Hi “xì” một tiếng, không thèm nói chuyện với anh.
Lải Nhải ngồi phái đối diện Châu Tiểu Triện, cũng hết sức bận rộn.
Một lúc sau, Lải Nhải đập bàn, đứng dậy, “Đã có tư liệu về tám người tham gia rồi.” Anh ta tin một bản, Châu Tiểu Triện lập tức chạy đến xem.
T phát động cuộc thi nhưng không công bố danh sách những người được chọn trên diễn an. Vì vậy, họ phải mất công sức truy tìm IP, phá mật mã hộp thư, hỏi thăm cư dân mạng và những người biết nội tình… mới xác định được thân phận và danh tính những người tham gia.
Kha Phàm, nam, 27 tuổi, kỹ sư IT, độc thân, từng tham gia nhiều cuộc thi CS và từng đoạt giải thưởng.
Du Xuyên, nam, 25 tuổi, cũng là kỹ sư IT, là đồng nghiệp của Kha Phàm, độc thân.
Lý Minh Nguyệt, nữ, 26 tuổi, nhân viên công ty tài chính, rất yêu thích và có thâm niên chơi đánh trận giả.
Phương Tự, nam, 28 tuổi, nhà thiết kế nội thất (kiêm nhiệm), độc thân, sống cùng một khu chung cư với Kha Phàm.
Nhan Nhĩ, nam, 27 tuổi, nghề nghiệp tự do, độc thân, sống cùng một khu chung cư với Kha Phàm và Phương Tự.
Tôn Điển, nam, 34 tuổi, làm việc ở Học viện Du lịch của tỉnh kiêm quản lý thư viện (nghề làm thêm), từng ly hôn, giờ độc thân, không có con cái.
Trương Mộ Hàm, nam, 26 tuổi, không công ăn việc làm, yêu thích và có thâm niên chơi CS.
Nhan Lạc Hà, nữ, 26 tuổi, làm kế toán, hẹn hò với Trương Mộ Hàm hai năm.
…
Từ tư liệu nói trên, nhìn không ra ai là đối tượng tình nghi. Lải Nhải cầm đi photo, “Tôi mang cho các lãnh đạo xem.”
“Vâng.” Châu Tiểu Triện cầm một bản ngồi về vị trí của mình. Nghĩ thế nào, cậu ta chắp hai tay trước ngực, ngẩng đầu vái mấy cái, “Bồ Tát phù hộ! A Di Đà Phật! Xin hãy phù hộ lão đại và Tiểu Bạch bình an vô sự.”
Vái xong, cậu ta mới cảm thấy hơi yên lòng. Cậu ta cầm danh sách lên rồi lại giở một tập tài liệu khác.
Trước khi xuất phát, Hàn Trầm dặn Châu Tiểu Triện kiểm tra tất cả những vụ án có liên quan đến CS. Hiện cậu ta có hồ sơ của ba vụ, đều xảy ra trong vòng năm năm trở lại đây.
Vụ án mạng thứ nhất là vào ba năm trước. Hôm trước khi diễn ra cuộc thi CS, một nhân viên do thiết bị gặp sự cố bất ngờ nên rơi từ trên cao xuống. Châu Tiểu Triện đã gọi điện thoại xác minh với đơn vị tổ chức cuộc thi và người cảnh sát hình sự phụ trách vụ này. Lúc xảy ra sự cố, hiện trường chỉ có một mình nhân viên nói trên nên có thể loại trừ khả năng bị sát hại.
Vụ thứ hai là một công ty tổ chức hoạt động CS dã ngoại cho nhân viên vào năm kia. Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi qua đời vì bệnh tim đột phát. Châu Tiểu Triện xem báo cáo xét nghiệm của pháp y, không có dấu hiệu bất thường. Cậu ta cũng kiểm tra danh sách nhân viên tham gia cuộc thi, không có tám người nói trên. Như vậy, có thể loại trừ khả năng hai vụ liên quan đến nhau.
Còn lại vụ thứ ba, Châu Tiểu Triện mở tập hồ sơ, đập vào mắt cậu ta đầu tiên là tấm ảnh một cô gái trẻ.
Dù chỉ là tấm di ảnh nhưng cũng có thể nhận ra đây là người phụ nữ trắng trẻo, xinh xắn. Cô có mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, dáng người mảnh mai.
Cô gái tên Cố Nhiên, 25 tuổi, là nhân viên của một công ty tư nhân nào đó, rất thích hoạt động dã ngoại và trò đánh trận giả. Tháng Mười năm ngoái, cô đăng ký tham gia cuộc thi sinh tồn dã chiến CS có quy mô lớn nhất, độ khó cao nhất do tỉnh tổ chức. Cuộc thi đó thu hút hơn một trăm người tham gia. Xung quanh thành phố Lam có nhiều vùng rừng núi hoang dã nên trở thành “chiến trường” khai màn của cuộc thi.
Trong quá trình thi đấu, Cố Nhiên một mình tách khỏi đội ngũ, trượt chân rơi xuống dòng suối chảy siết. Vài ngày sau, thi thể cô mới được phát hiện tại vũng bùn lầy tận dưới hạ lưu.
Vùng núi vào mùa hè và mùa thu lượng mưa lớn, thường xảy ra tình trạng đất đá trôi. Trong quá khứ, khu vực này từng xảy ra vài vụ tai nạn tương tự. Vì vậy, nhìn từ bề ngoài, cái chết của Cố Nhiên cũng không có gì bất thường.
Châu Tiểu Triện trầm tư một lúc, rút tập báo cáo khám nghiệm pháp y rồi cầm di động, gọi cho Từ Tư Bạch ở thành phố Giang.
“Xin chào bác sĩ Từ, tôi là Tiểu Triện, có việc muốn phiền anh một chút. Tôi có hồ sơ một vụ án, lúc đó, kết quả giám định pháp y là chết do tai nạn. Tuy thi thể đã được hỏa táng nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh xem giúp, liệu có tồn tại khả năng bị sát hại hay không?”
Từ Tư Bạch cất giọng ôn hòa như thường lệ, “Được thôi. Cậu hãy gửi cho tôi. Xem xong, tôi sẽ trả lời ngay.”
Châu Tiểu Triện liền nói cảm ơn. Sau khi gác máy, cậu ta lại gọi cho đơn vị tổ chức cuộc thi theo số điện thoại lưu trong hồ sơ, “Xin chào, tôi là người của đội hình sự Công an tỉnh. Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần danh sách của toàn bộ nhân viên và người tham gia cuộc thi CS do các anh tổ chức vào ngày 9 tháng 10 năm ngoái…”
Quay lại vùng núi, nơi cầu treo bị cắt đứt.
Bầu trời ở đây u ám hơn trong thành phố nhiều, mây đen giống như đè trĩu xuống đầu người, mưa vẫn như trút nước.
Tay trái Bạch Cẩm Hi được Hàn Trầm nắm chặt. Nước mưa chảy vào kẽ tay hai người, vừa lạnh vừa nhớp nháp, nhưng lòng bàn tay của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ và ấm áp.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp những gương mặt chứa đầy tâm trạng hoảng sợ, nghi ngờ và thái độ thù địch ở xung quanh.
“Là họ! Chắc chắn họ đã giết Nhan Nhĩ.” Người mở miệng là Trương Mộ Hàm. Anh ta và Hà Tử đứng nơi xa nhất, cách tầm ba bốn mét, thần sắc vừa khẩn trương vừa kích động, “Vừa rồi Hàn Trầm nói với tôi, anh ta đã giải quyết Nhan Nhĩ.”
Mọi người xung quanh biến sắc mặt.
Bây giờ đã có một người chết, cầu treo lại bị hủy, tâm trạng của Cẩm Hi tương đối nặng nề. Nghe Trương Mộ Hàm nói vậy, cô thật sự nổi nóng, quay đầu trừng mắt với anh ta, “Trương Mộ Hàm! Anh có đầu óc không hả?”
Còn chưa dứt câu, bàn tay cô bị siết chặt, Hàn Trầm kéo cô ra sau lưng. Bắt gặp gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh, Cẩm Hi nghiến răng nhẫn nhịn.
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Anh liếc một vòng rồi dừng lại ở Trương Mộ Hàm.
“Khốn kiếp! Trương Mộ Hàm, anh đúng là đồ không có đầu óc. Tôi giết người còn đi báo cáo với anh à?”Một câu tương tự nhưng được anh thốt ra bằng ngữ khí khinh mạn, mang lại cảm giác bức người.
Trương Mộ Hàm ngây ra, không dám lên tiếng. Những người khác cũng lặng thinh.
Vốn đang lửa bốc lên đầu, nhưng nghe Hàn Trầm mở miệng mắng Trương Mộ Hàm, Cẩm Hi bất giác cảm thấy buồn cười, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi ít nhiều.
“Nhan Nhĩ không phải do chúng tôi sát hại.” Hàn Trầm quay sang Kha Phàm, “Lúc chúng tôi đến nơi, động mạch ở cổ anh ta vẫn không ngừng chảy máu, chứng tỏ thời gian tử vong chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Sau khi tách khỏi Nhan Nhĩ, tôi và Cẩm Hi đi đến chỗ đội đỏ, ở lại đó một thời gian. Nghe tiếng hét của Lý Minh Nguyệt, chúng tôi mới chạy tới chỗ Nhan Nhĩ. Tổng cộng thời gian cũng hần một tiếng đồng hồ.
Cẩm Hi liếc Trương Mộ Hàm, “Đúng thế. Nhắc đến mới nói, các anh còn là nhân chứng chứng minh chúng tôi không có mặt ở hiện trường.”
Trương Mộ Hàm và Hà Tử đờ người, Kha Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Du Xuyên và Phương Tự lặng thinh, còn Lý Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Hàn Trầm và Cẩm Hi, tựa như muốn xem có phải họ nói dối hay không.
“Cậu ta nói đúng, Nhan Nhĩ không phải do hai người đó sát hại.” Một giọng khàn khàn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu về phía giáo sư Tôn. Sắc mặt anh ta rất bình thản, “Trong nửa tiếng đồng hồ vừa qua, hai người họ đi cùng chúng tôi.”
Phương Tự đột nhiên mở miệng, “Anh ta nói Nhan Nhĩ chết từ nửa tiếng trước, anh cũng tin hay sao?”
Giáo sư Tôn lắc đầu, “Tôi là giáo sư, đương nhiên nắm được những kiến thức cơ bản này.”
Nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng tin tưởng hơn, đồng thời buông dao găm.
“Rốt cuộc ai đã giết Nhan Nhĩ?” Hà Tử cất giọng run run.
Mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Cẩm Hi lên tiếng, “Rất đơn giản. Nhan Nhĩ bị giết, cầu treo bị cắt đứt khiến chúng ta không thể thoát khỏi nơi này. Cũng không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài. Điều này chứng tỏ có người muốn trả thù. Trong số các anh, và cả Nhan Nhĩ nữa, có ai từng làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Mọi người đều ngây ra.
Hàn Trầm liếc Cẩm Hi một cái rồi dõi mắt về phía trước. Ngón tay anh xoa nhẹ trên mu bàn tay cô. Rõ ràng anh không lên tiếng, nhưng cô vẫn hiểu ý. Anh đang khen cô làm rất tốt.
Tuy nhiên, do sắc trời ngày càng tối, họ đều trầm mặc nên không nhìn ra bất cứ manh mối nào.
Vẫn là Kha Phàm mở miệng trước, “Làm sao có chuyện đó? Chúng tôi đều là người bình thường, lấy đâu ra kẻ thù chứ?”
Phương Tự tiếp lời, “Đúng vậy. Bạch Cẩm Hi, cô muốn gây mâu thuẫn nội bộ giữa chúng tôi phải không? Cô có ý đồ gì hả?”
Bạch Cẩm Hi lặng lẽ quan sát vẻ mặt từng người.
“Liệu có phải liên quan đến chuyện xảy ra hồi năm ngoài hay không?” Một giọng phụ nữ khàn khàn đột nhiên vang lên, đó là Lý Minh Nguyệt.
Tất cả mọi người đều quay sang cô ta. Cẩm Hi giật mình, có manh mối rồi.
Lý Minh Nguyệt tựa vào thân cây, bàn tay cầm con dao găm buông thõng bên thân. Cô ta nhìn mấy người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp.
“Minh Nguyệt, cô im miệng cho tôi.” Kha Phàm gầm lên, gương mặt vốn điển trai của anh ta trở nên lạnh lùng và hung dữ, “Cô nói nhăng nói cuội gì thế?”
Lý Minh Nguyệt mấp máy môi, nhưng không thốt ra lời.
Du Xuyên, Phương Tự và giáo sư Tôn đều vô cảm, còn Trương Mộ Hàm và Hà Tử thì đờ đẫn.
“Xem ra có chuyện thật.” Hàn Trầm đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lý Minh Nguyệt, “Các anh không nói ra, chúng ta đâu thể xác định hung thủ là ai? Làm thế nào ngăn chặn, không cho hắn lại giết người?”
Lý Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Kha Phàm lại xen ngang, “Vốn chẳng có vấn đề gì cả. Minh Nguyệt, cô đừng chuyện bé xé ra to. Cô thử nghĩ xem, làm sao có thể chứ?” Anh ta quay sang Hàn Trầm, “Nếu đã chứng minh hai người không phải là hung thủ, thế thì trong số chúng ta không tồn tại kẻ giết người. Như vậy…” Ngừng vài giây, anh ta nhấn mạnh, “Có một tên sát thủ đang giấu mình ở đâu đó trong ngọn núi này theo dõi chúng ta.”
Trương Mộ Hàm và Hà Tử hít một hơi sâu, những người khác biến sắc mặt. Chỉ có Hàn Trầm và Cẩm Hi vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô vừa định tiếp tục truy vấn, Lý Minh Nguyệt bất chợt lên tiếng, “Đại Kha nói đúng, là tôi quá sợ hãi nên nghĩ ngợi lung tung.” Cô ta nhìn Hàn Trầm và Cẩm Hi, “Đó là chuyện cỏn con, đâu đến nỗi giết người trả thù? Đại Kha, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Cẩm Hi quan sát Lý Minh Nguyệt. Ánh mắt của cô ta rất kiên định, xem ra cô ta đã quyết tâm ngậm miệng.
Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm. Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, tựa như đã lường trước cục diện này.
Kha Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi nghĩ cách liên lạc với bên ngoài và báo cảnh sát.”
Mọi người di chuyển cả ngày, đã mệt mỏi rã rời, thêm vào đó tinh thần hết sức căng thẳng, vì vậy không ai có ý kiến, lần lượt đi vào khu rừng. Hàn Trầm và Cẩm Hi đi sau cùng, Hàn Trầm mở miệng nhắc nhở, “Kể từ bây giờ trở đi, mọi người đừng có tách đoàn, tất cả chúng ta phải đi cùng nhau cho đến khi báo cảnh sát.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp, “Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, tên sát thủ sẽ không thể ra tay.”
Bạch Cẩm Hi không ngờ anh thẳng thắn thách thức T, tim cô giật thót một cái, nhưng cũng cảm thấy một nỗi phấn chấn mơ hồ.
Đúng vậy, tuy một người đã bỏ mạng, nhưng chỉ cần những người còn lại đoàn kết, T cũng chẳng thể làm gì. Cố gắng vượt qua đêm nay, đến tám giờ sáng ngày mai, hắn sẽ ra tự thú như đã hẹn, cảnh sát cũng sẽ phát động cuộc tấn công và giải cứu con tin. Như vậy, trong cuộc đấu lần này, cô và Hàn Trầm coi như giành thắng lợi, những người khác cũng được cứu thoát.
Nghe Hàn Trầm nói vậy, mọi người im lặng vài giây rồi lần lượt lên tiếng:
“Được.”
“Tôi đồng ý.”
…
Kha Phàm ngoái đầu nhìn Hàn Trầm rồi tiếp tục dẫn đoàn tiến về phía trước.
Đi bộ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn cũng tới một khu rừng rậm rạp nhưng tương đối bằng phẳng. Lúc này, mưa đã ngừng rơi, Kha Phàm đề nghị, “Chúng ta dừng lại ăn chút đồ.”
Mọi người ngồi tản mát nghỉ ngơi. Hàn Trầm và Cẩm Hi ngồi xuống cạnh một tảng đá lớn. Họ tháo ba lô, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Hàn Trầm thò tay vào túi quần mò thuốc lá nhưng hộp thuốc đã ướt sũng. Anh búng ba điếu còn lại ra xa.
Cẩm Hi cầm bình nước uống một ngụm, “Thấy chưa? Buổi sáng bảo anh chia cho tôi thì không nghe, người ăn mảnh quả nhiên không thể đắc ý lâu.”
Hàn Trầm gối hai tay sau gáy, tựa lưng vào tảng đá. Anh lấy bình nước trong tay cô tu ừng ực, sau đó cất giọng bình thản, “Con gái hút thuốc gì chứ?”
Bạch Cẩm Hi “xì” một tiếng, không thèm nói chuyện với anh.
Tác giả :
Đinh Mặc