Truy Kích Hung Án
Quyển 2 Chương 4: Băn khoăn
“Phương Viên, em đi với tôi.” Thời điểm đi đến bên cạnh Phương Viên, Đới Húc gọi cô.
Phương Viên gật đầu cùng anh ra ngoài, Mã Khải nhìn thấy, liền chạy tới hỏi: “Lão Đới, đi đâu vậy?”
“Đi tâm sự với người báo án, em ở đây đi, xem Chung Hàn có cần hỗ trợ gì không.” Vừa dứt lời, thấy Mã Khải thoáng nhíu mày, Đới Húc vội hỏi, “Em cũng sợ sao?”
Bị anh hỏi thẳng như vậy, Mã Khải vì chút mặt mũi này mà vội xua tay, cố ý làm ra bộ dáng không có vấn đề gì, nói: “Em không sợ, sợ gì chứ, người chết không thể dọa người sống, người sống mới đáng sợ!”
“À, vậy thì tốt.” Đới Húc gật đầu, lại suy xét một hồi, lấy chìa khóa xe ra đưa cho Mã Khải, “Nếu Chung Hàn bên này không có gì cần em hỗ trợ, em gọi Lâm Phi Ca cùng lên xe chờ đi.”
“Vâng.” Mã Khải nhận lấy chìa khóa, nhìn dáng vẻ so với giúp Chung Hàn, cậu ta thà về xe ngồi chờ còn hơn. Có rất nhiều lúc, sự gan dạ của đàn ông không hề lớn hơn phụ nữ, chẳng qua truyền thống có định nghĩa ‘nam tử hán’ khiến bọn họ đề cao mặt mũi và lòng tự trọng của mình, không dám biểu đạt nội tâm khϊế͙p͙ đảm và sợ hãi mà thôi.
Đới Húc và Phương Viên một trước một sau chui ra khỏi cảnh giới tuyến, tới gần chiếc xe có cặp vợ chồng phát hiện thi thể sớm nhất. Bên trong có một cảnh sát ngồi cùng họ, sắc mặt hai người báo án thoạt nhìn rất khó coi, tình trạng cũng không quá tốt, phỏng chừng là chịu kinh hách không nhẹ.
“Từ lúc lên xe nghỉ ngơi tới giờ, hai người bọn họ một câu cũng không nói, luôn ngồi đó cả người run rẩy.” Cảnh sát phụ trách chăm sóc nhân chứng thấy Đới Húc và Phương Viên tới, vội xuống xe giải thích tình hình với họ, “Xác thật là sợ không nhẹ, hai người nên chuẩn bị tâm lý, lỡ đâu bọn họ không chịu mở miệng, phải nghĩ cách khác.”
“Được, chúng tôi biết rồi.” Đới Húc gật đầu.
Đới Húc là người đầu tiên lên xe, vì vóc người cao lớn, lại không mặc đồng phục, vừa khom người vào xe, đôi vợ chồng kia hoảng sợ còn chưa tan, phòng bị nhìn anh.
“Đừng sợ, đừng sợ, tôi là cảnh sát của Đội Hình Sự, tên Đới Húc. Anh chị không cần căng thẳng.” Nhìn phản ứng của họ, Đới Húc vội cười chào hỏi. Đừng nhìn khổ người anh to lớn, kỳ thật gương mặt không hề có nét hung hãn, đặc biệt khi cười rộ lên dường như có khả năng tiêu trừ áp bách của mọi người.
Đôi vợ chồng báo án thả lỏng một chút, có điều vẫn trong trạng thái căng thẳng. Hai người nhìn Đới Húc, lại nhìn Phương Viên theo anh lên xe, tiếp tục trầm mặc không nói.
Bọn họ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, từ cách ăn mặc mà xem, không giống tầng lớp giàu có. Người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, quần áo có chút cũ kỹ, màu sắc đã phai bạc, không hề tươi sáng, ở cổ áo còn có vết ố vàng. Người phụ nữ sắc mặt vàng như nến, không biết ngày thường đều thế này hay do vừa chịu kinh hách quá lớn, tóc bà ấy không nhuộm, giữa đen hỗn loạn mấy sợi bạc, tùy ý cột sau đầu. Quần áo bà ấy mặc cũng mộc mạc như chồng mình, cho dù thời tiết mới chuyển ấm, nhưng không ít phụ nữ thời thượng ở thành phố A đã cởi bỏ trang phục mùa đông nặng dày, thậm chí là thay bằng thời trang mùa xuân mỏng manh ‘tuyệt đẹp động lòng người’, mà bà ấy vẫn mặc áo lông màu than chì.
Phương Viên nhìn Đới Húc, không biết trong tình huống này nên có phản ứng gì. Hai người báo án không hề làm gì sai, chẳng qua xui xẻo bắt gặp một màn dọa người như vậy, cho nên bọn họ không muốn nhắc tới, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng đứng trêи lập trường của cảnh sát, người báo án nếu vì sợ hãi mà cái gì cũng không chịu nói, tuy rằng không ảnh hưởng tới toàn cục, có điều nếu họ có thể cung cấp ít manh mối hữu dụng vẫn tốt hơn không nói một lời.
“Tình huống hiện tại anh chị hẳn đã nghe đồng nghiệp của tôi nói qua, nếu anh chị vì băn khoăn gì đó mà không nói chuyện, cá nhân tôi có thể lý giải, nhưng thật lòng, tôi hi vọng anh chị nói ra khó xử của mình, nếu có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ tận lực.” Đới Húc dùng khuỷu tay chống đầu gối, nửa người đưa về phía trước, ngữ điệu hóa khí mà kiên nhẫn nói với họ.
Người phụ nữ không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu, cả người run lên bần bật, mà người đàn ông bên cạnh lén quan sát Đới Húc, lại rất nhanh rũ mắt cúi đầu. Động tác nhỏ này của ông ta khó tránh khỏi đôi mắt của Đới Húc, đối với phản ứng này của người đàn ông, Đới Húc dường như rất vừa lòng. Anh không vội vã thúc giục, mà trầm mặc chốc lát, sau đó đặt mình vào hoàn cảnh của đôi vợ chồng kia mà nói: “Nếu tôi không làm này, khẳng định tôi cũng bị dọa sợ, nhưng có vài thời điểm sợ hãi kỳ thật là bóng ma, càng nghẹn không nói, ngược lại càng cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu nói ra, mọi chuyện sẽ qua đi. Hơn nữa, người bị hại là một cô gái trẻ tuổi, gặp chuyện như vậy, không chỉ một mình cô ấy đáng thương, đối với người nhà cũng là đả kϊƈɦ rất lớn. Nhìn tuổi của anh chị, trong nhà cho dù không có con cái lớn như vậy nhưng hẳn cũng có mấy bạn nhỏ, suy bụng ta ra bụng người, nếu người nhà anh chị là người bị hại, anh chị có hi vọng cảnh sát chúng tôi trong thời gian ngắn nhất phđa án, lấy lại công bằng cho nạn nhân không?”
“Chúng tôi không phải không thấy cô gái kia đáng thương…” Người đàn ông báo án nghe anh nói như vậy, rốt cuộc cũng lên tiếng, có điều vẫn còn một chút do dự, “Mấy chốt là cuộc đời hai chúng tôi chưa từng gặp chuyện, hiện tại chính mình bị hù sắp chết, nào còn tâm tư đi lo cho người ngoài. Đừng nói là con người, cho dù là chó mèo gì đó, biến thành bộ dáng này cũng đủ dọa người. Ngày tháng của hai chúng tôi vốn dĩ đã đủ vất vả, không muốn lại chọc tới phiền toái khác…”
Đới Húc gật đầu, đối với nguyên nhân hai người trầm mặc cũng hiểu được. Anh xua tay, hỏi: “Tôi thử nói suy đoán của mình, nếu không chính xác, anh có thể sửa lại. Anh chị lo rằng hung thủ biết anh chị là người báo án, sẽ tới báo thù đúng không?”
Người đàn ông báo án do dự một hồi, gật đầu: “Chỗ chúng tôi ở gần đây, nếu như truyền ra ngoài cái gì… Người ta tìm tới cửa không phải là hỏng hết sao? Già trẻ trong nhà chúng tôi…”
“Thời điểm phát hiện thi thể, có ai đi cùng anh chị, hoặc trông thấy anh chị không?” Đới Húc vội hỏi, trước khi xác định vấn đề này, những chuyện khác tạm thời không nhắc đến.
Người đàn ông nhìn vợ mình, bà ấy nghĩ nghĩ, lắc đầu, chính ông ấy cũng hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Hình như không có.”
“A.” Đới Húc thở phào nhẹ nhõm, “Nếu là vậy, anh chị không cần đắn đo nữa, cảnh sát chúng tôi chắc chắn bảo mật thân phận người báo án, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, càng không chủ động cung cấp thông tin với truyền thông, để bọn họ tung tin bốn phía, đối với vụ án và anh chị đều không có gì tốt. Cho nên, nếu anh chị lo lắng việc này, chỉ cần bản thân không nói, tôi có thể bảo đảm việc này không ai biết. Vụ án này tuy rất dọa người, nhưng từ góc độ chuyên nghiệp, tôi có thể nói với anh chị rằng, cho dù hung thủ không có nhân tính nhưng cũng không phải gặp ai liền giết người đó. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành điều tra nguyên nhân, nhưng hắn chắc chắn sẽ trốn đi, không chạy ra ngoài để cảnh sát chúng tôi bắt được, ngay lúc này không có khả năng mạo hiểm đi hỏi thăm ai là người báo án, đối với hắn không có ích lợi gì. Chúng tôi tin rằng tà không thắng chính, anh chị thấy có đúng không?”
Người đàn ông nghe anh nói như vậy, không khỏi ngây ra, nhưng vẫn do dự gật đầu theo.
“Anh chị ở gần đây sao? Nơi này không phải đã bị dỡ bỏ, dân cư đều dọn đi hết sao?” Phương Viên nhân cơ hội mà hỏi.
“Chúng tôi ở phía bên kia, cách nơi này nửa tiếng đi đường.” Người đàn ông báo án chỉ tay ra ngoài cửa sổ, “Bên này đã quy hoạch, chỗ chúng tôi còn chưa có tin tức gì.”
“Bên này không có người ở, anh chị tới đây là…”
Bị hỏi vấn đề này, người vợ thoáng đỏ mặt, người chồng ấp úng nói: “Hai chúng tôi… Đi bộ, tùy tiện đi dạo mà thôi… Cũng không có gì…”
“Anh vẫn là nói rõ với cảnh sát đi.” Người vợ dùng khuỷu tay đụng nhẹ ông ta, lẩm bẩm, “Đã gặp chuyện thế này, anh không thành thật nói, người ta cho rằng chúng ta phạm pháp thì làm sao đây…”
Người đàn ông sửng sốt, dường như cảm thấy lời vợ mình nói cũng có lý, thoáng do dự, lúc này mới trả lời: “Chúng tôi nghe nói dân cư bên này đi chỗ khác bỏ lại rất nhiều đồ dùng trong nhà, định tới xem có thể dùng được không, nếu có, lát nữa về nhà tôi lấy xe tới chở. Còn không phải thấy tủ quần áo kia khá tốt hay sao, mặc dù lớp sơn bên ngoài đã bị phai nhưng gỗ vẫn còn dùng được, đang định lát nữa về nhà dùng giấy nhám làm sạch, sau đó sơn mới liền có thể sử dụng, kết quả vừa mở ra liền thấy bên trong…”
Ông ta rùng mình một cái, không thể tiếp tục.
Phương Viên gật đầu cùng anh ra ngoài, Mã Khải nhìn thấy, liền chạy tới hỏi: “Lão Đới, đi đâu vậy?”
“Đi tâm sự với người báo án, em ở đây đi, xem Chung Hàn có cần hỗ trợ gì không.” Vừa dứt lời, thấy Mã Khải thoáng nhíu mày, Đới Húc vội hỏi, “Em cũng sợ sao?”
Bị anh hỏi thẳng như vậy, Mã Khải vì chút mặt mũi này mà vội xua tay, cố ý làm ra bộ dáng không có vấn đề gì, nói: “Em không sợ, sợ gì chứ, người chết không thể dọa người sống, người sống mới đáng sợ!”
“À, vậy thì tốt.” Đới Húc gật đầu, lại suy xét một hồi, lấy chìa khóa xe ra đưa cho Mã Khải, “Nếu Chung Hàn bên này không có gì cần em hỗ trợ, em gọi Lâm Phi Ca cùng lên xe chờ đi.”
“Vâng.” Mã Khải nhận lấy chìa khóa, nhìn dáng vẻ so với giúp Chung Hàn, cậu ta thà về xe ngồi chờ còn hơn. Có rất nhiều lúc, sự gan dạ của đàn ông không hề lớn hơn phụ nữ, chẳng qua truyền thống có định nghĩa ‘nam tử hán’ khiến bọn họ đề cao mặt mũi và lòng tự trọng của mình, không dám biểu đạt nội tâm khϊế͙p͙ đảm và sợ hãi mà thôi.
Đới Húc và Phương Viên một trước một sau chui ra khỏi cảnh giới tuyến, tới gần chiếc xe có cặp vợ chồng phát hiện thi thể sớm nhất. Bên trong có một cảnh sát ngồi cùng họ, sắc mặt hai người báo án thoạt nhìn rất khó coi, tình trạng cũng không quá tốt, phỏng chừng là chịu kinh hách không nhẹ.
“Từ lúc lên xe nghỉ ngơi tới giờ, hai người bọn họ một câu cũng không nói, luôn ngồi đó cả người run rẩy.” Cảnh sát phụ trách chăm sóc nhân chứng thấy Đới Húc và Phương Viên tới, vội xuống xe giải thích tình hình với họ, “Xác thật là sợ không nhẹ, hai người nên chuẩn bị tâm lý, lỡ đâu bọn họ không chịu mở miệng, phải nghĩ cách khác.”
“Được, chúng tôi biết rồi.” Đới Húc gật đầu.
Đới Húc là người đầu tiên lên xe, vì vóc người cao lớn, lại không mặc đồng phục, vừa khom người vào xe, đôi vợ chồng kia hoảng sợ còn chưa tan, phòng bị nhìn anh.
“Đừng sợ, đừng sợ, tôi là cảnh sát của Đội Hình Sự, tên Đới Húc. Anh chị không cần căng thẳng.” Nhìn phản ứng của họ, Đới Húc vội cười chào hỏi. Đừng nhìn khổ người anh to lớn, kỳ thật gương mặt không hề có nét hung hãn, đặc biệt khi cười rộ lên dường như có khả năng tiêu trừ áp bách của mọi người.
Đôi vợ chồng báo án thả lỏng một chút, có điều vẫn trong trạng thái căng thẳng. Hai người nhìn Đới Húc, lại nhìn Phương Viên theo anh lên xe, tiếp tục trầm mặc không nói.
Bọn họ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, từ cách ăn mặc mà xem, không giống tầng lớp giàu có. Người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, quần áo có chút cũ kỹ, màu sắc đã phai bạc, không hề tươi sáng, ở cổ áo còn có vết ố vàng. Người phụ nữ sắc mặt vàng như nến, không biết ngày thường đều thế này hay do vừa chịu kinh hách quá lớn, tóc bà ấy không nhuộm, giữa đen hỗn loạn mấy sợi bạc, tùy ý cột sau đầu. Quần áo bà ấy mặc cũng mộc mạc như chồng mình, cho dù thời tiết mới chuyển ấm, nhưng không ít phụ nữ thời thượng ở thành phố A đã cởi bỏ trang phục mùa đông nặng dày, thậm chí là thay bằng thời trang mùa xuân mỏng manh ‘tuyệt đẹp động lòng người’, mà bà ấy vẫn mặc áo lông màu than chì.
Phương Viên nhìn Đới Húc, không biết trong tình huống này nên có phản ứng gì. Hai người báo án không hề làm gì sai, chẳng qua xui xẻo bắt gặp một màn dọa người như vậy, cho nên bọn họ không muốn nhắc tới, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng đứng trêи lập trường của cảnh sát, người báo án nếu vì sợ hãi mà cái gì cũng không chịu nói, tuy rằng không ảnh hưởng tới toàn cục, có điều nếu họ có thể cung cấp ít manh mối hữu dụng vẫn tốt hơn không nói một lời.
“Tình huống hiện tại anh chị hẳn đã nghe đồng nghiệp của tôi nói qua, nếu anh chị vì băn khoăn gì đó mà không nói chuyện, cá nhân tôi có thể lý giải, nhưng thật lòng, tôi hi vọng anh chị nói ra khó xử của mình, nếu có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ tận lực.” Đới Húc dùng khuỷu tay chống đầu gối, nửa người đưa về phía trước, ngữ điệu hóa khí mà kiên nhẫn nói với họ.
Người phụ nữ không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu, cả người run lên bần bật, mà người đàn ông bên cạnh lén quan sát Đới Húc, lại rất nhanh rũ mắt cúi đầu. Động tác nhỏ này của ông ta khó tránh khỏi đôi mắt của Đới Húc, đối với phản ứng này của người đàn ông, Đới Húc dường như rất vừa lòng. Anh không vội vã thúc giục, mà trầm mặc chốc lát, sau đó đặt mình vào hoàn cảnh của đôi vợ chồng kia mà nói: “Nếu tôi không làm này, khẳng định tôi cũng bị dọa sợ, nhưng có vài thời điểm sợ hãi kỳ thật là bóng ma, càng nghẹn không nói, ngược lại càng cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu nói ra, mọi chuyện sẽ qua đi. Hơn nữa, người bị hại là một cô gái trẻ tuổi, gặp chuyện như vậy, không chỉ một mình cô ấy đáng thương, đối với người nhà cũng là đả kϊƈɦ rất lớn. Nhìn tuổi của anh chị, trong nhà cho dù không có con cái lớn như vậy nhưng hẳn cũng có mấy bạn nhỏ, suy bụng ta ra bụng người, nếu người nhà anh chị là người bị hại, anh chị có hi vọng cảnh sát chúng tôi trong thời gian ngắn nhất phđa án, lấy lại công bằng cho nạn nhân không?”
“Chúng tôi không phải không thấy cô gái kia đáng thương…” Người đàn ông báo án nghe anh nói như vậy, rốt cuộc cũng lên tiếng, có điều vẫn còn một chút do dự, “Mấy chốt là cuộc đời hai chúng tôi chưa từng gặp chuyện, hiện tại chính mình bị hù sắp chết, nào còn tâm tư đi lo cho người ngoài. Đừng nói là con người, cho dù là chó mèo gì đó, biến thành bộ dáng này cũng đủ dọa người. Ngày tháng của hai chúng tôi vốn dĩ đã đủ vất vả, không muốn lại chọc tới phiền toái khác…”
Đới Húc gật đầu, đối với nguyên nhân hai người trầm mặc cũng hiểu được. Anh xua tay, hỏi: “Tôi thử nói suy đoán của mình, nếu không chính xác, anh có thể sửa lại. Anh chị lo rằng hung thủ biết anh chị là người báo án, sẽ tới báo thù đúng không?”
Người đàn ông báo án do dự một hồi, gật đầu: “Chỗ chúng tôi ở gần đây, nếu như truyền ra ngoài cái gì… Người ta tìm tới cửa không phải là hỏng hết sao? Già trẻ trong nhà chúng tôi…”
“Thời điểm phát hiện thi thể, có ai đi cùng anh chị, hoặc trông thấy anh chị không?” Đới Húc vội hỏi, trước khi xác định vấn đề này, những chuyện khác tạm thời không nhắc đến.
Người đàn ông nhìn vợ mình, bà ấy nghĩ nghĩ, lắc đầu, chính ông ấy cũng hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Hình như không có.”
“A.” Đới Húc thở phào nhẹ nhõm, “Nếu là vậy, anh chị không cần đắn đo nữa, cảnh sát chúng tôi chắc chắn bảo mật thân phận người báo án, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, càng không chủ động cung cấp thông tin với truyền thông, để bọn họ tung tin bốn phía, đối với vụ án và anh chị đều không có gì tốt. Cho nên, nếu anh chị lo lắng việc này, chỉ cần bản thân không nói, tôi có thể bảo đảm việc này không ai biết. Vụ án này tuy rất dọa người, nhưng từ góc độ chuyên nghiệp, tôi có thể nói với anh chị rằng, cho dù hung thủ không có nhân tính nhưng cũng không phải gặp ai liền giết người đó. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành điều tra nguyên nhân, nhưng hắn chắc chắn sẽ trốn đi, không chạy ra ngoài để cảnh sát chúng tôi bắt được, ngay lúc này không có khả năng mạo hiểm đi hỏi thăm ai là người báo án, đối với hắn không có ích lợi gì. Chúng tôi tin rằng tà không thắng chính, anh chị thấy có đúng không?”
Người đàn ông nghe anh nói như vậy, không khỏi ngây ra, nhưng vẫn do dự gật đầu theo.
“Anh chị ở gần đây sao? Nơi này không phải đã bị dỡ bỏ, dân cư đều dọn đi hết sao?” Phương Viên nhân cơ hội mà hỏi.
“Chúng tôi ở phía bên kia, cách nơi này nửa tiếng đi đường.” Người đàn ông báo án chỉ tay ra ngoài cửa sổ, “Bên này đã quy hoạch, chỗ chúng tôi còn chưa có tin tức gì.”
“Bên này không có người ở, anh chị tới đây là…”
Bị hỏi vấn đề này, người vợ thoáng đỏ mặt, người chồng ấp úng nói: “Hai chúng tôi… Đi bộ, tùy tiện đi dạo mà thôi… Cũng không có gì…”
“Anh vẫn là nói rõ với cảnh sát đi.” Người vợ dùng khuỷu tay đụng nhẹ ông ta, lẩm bẩm, “Đã gặp chuyện thế này, anh không thành thật nói, người ta cho rằng chúng ta phạm pháp thì làm sao đây…”
Người đàn ông sửng sốt, dường như cảm thấy lời vợ mình nói cũng có lý, thoáng do dự, lúc này mới trả lời: “Chúng tôi nghe nói dân cư bên này đi chỗ khác bỏ lại rất nhiều đồ dùng trong nhà, định tới xem có thể dùng được không, nếu có, lát nữa về nhà tôi lấy xe tới chở. Còn không phải thấy tủ quần áo kia khá tốt hay sao, mặc dù lớp sơn bên ngoài đã bị phai nhưng gỗ vẫn còn dùng được, đang định lát nữa về nhà dùng giấy nhám làm sạch, sau đó sơn mới liền có thể sử dụng, kết quả vừa mở ra liền thấy bên trong…”
Ông ta rùng mình một cái, không thể tiếp tục.
Tác giả :
Mạc Y Lai