Truy Đuổi
Chương 22: Lý tưởng
Tiêu Trạch nói: “Cô nói không sai, tôi đích thực là điển hình của thế hệ thứ hai nhà giàu mới nổi. Có điều…” Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định, “Tôi chỉ chơi xe, không chơi gái.”
Nhan Hoan quay đầu đi không nói gì, ánh mắt trông theo bóng hình của những đôi tình nhân trẻ đang dựa vào nhau cứ dần vụt qua cửa sổ, đột nhiên nhớ Diêu Bội Bội đã từng nói một câu: Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp.
…
Aken đã đến quán rượu từ sớm, cả đám người ngồi quanh bàn chờ Nhan Hoan. Trông thấy Tiêu Trạch đi vào, đoàn người cũng không hề ngạc nhiên, vui vẻ nhường chỗ để hai người ngồi cạnh nhau, ai có mắt đều nhìn ra được Tiêu Trạch có ý với Nhan Hoan, chỉ có bản thân nhân vật nữ chính không nhận ra, chẳng biết là giả vờ ngốc hay là ngốc thật.
Tất cả mọi người trong xưởng sửa chữa vừa giống như bạn bè lại vừa giống như người thân, khiến Nhan Hoan cảm thấy rất ấm áp, cũng chẳng che giấu tửu lượng của mình, cô liên tục mời rượu mọi người, có thể uống bao nhiêu là uống bấy nhiêu, hào sảng như một đấng nam nhi.
Rượu đế bốn mươi lăm độ cứ một ly lại một ly trôi qua cổ họng, đốt cháy dạ dày, nhìn đôi mày Tiêu Trạch đang nhíu lại, Aken cố ý bưng chén rượu lên, nói: “Em gái, tối qua em khiến tất cả mọi người phải kinh hoàng, lúc xông lên khán đài suýt chút nữa đã dọa bọn họ tim nhảy cả ra ngoài, tuyệt vời, nếu anh mà trẻ hơn mười tuổi không thể không theo đuổi em.”
Nhan Hoan giơ chén rượu mím môi cười, Tiểu Thứ nói thêm vào, “Anh Ken uống say rồi, không sợ chị dâu nghe được không cho anh vào nhà sao?”
“Thằng nhóc này, biến.” Aken chỉ tay vào mặt cậu ta, chạm cốc với Nhan Hoan, “Em gái, anh lại mời em một chén.”
Chén rượu của Nhan Hoan vừa kề lên môi, cổ tay bỗng bị ai đó bóp chặt, cô khó hiểu nhìn sang Tiêu Trạch. Tiêu Trạch nói với Ken, “Anh Ken, chén này em cạn thay cô ấy.”
Tiêu Trạch hào sảng ngửa đầu cạn sạch, sau khi mọi người trầm trồ tán thưởng, Tiểu Thứ bắt đầu ồn ào, “Trạch thiếu, tại sao lại uống rượu thay chị Hoan! Có phải chị ấy không uống được đâu.”
“Chẳng biết gì cả, Trạch thiếu người ta đây là thương xót chị của cậu, sợ cô ấy uống nhiều khó chịu.” Mã Khải đứng dậy, cầm chai rượu rót đầy cho Tiêu Trạch, “Đàn ông biết xót nàng dâu đều là đàn ông tốt, nào nào, mọi người cùng nâng chén xót cho nàng dâu của Trạch thiếu.”
Hai chữ nàng dâu khiến ý cười bên môi Tiêu Trạch càng đậm, còn Nhan Hoan lại bị sặc, mặt 囧, ra sức đấm ngực.
Đám đàn ông uống mặt đỏ đến tận mang tai đồng loạt đứng dậy, tất cả cùng giơ cao chén rượu, Mã Khải nhìn Nhan Hoan vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nói: “Cô nàng dâu kia, còn làm gì vậy, không thấy mọi người đều đang chờ sao!”
Nghe lời này, Nhan Hoan càng sặc ghê hơn, cúi đầu che miệng ho khan, Tiêu Trạch đặt chén rượu xuống, vỗ lưng cho cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Mã Khải chỉ vào hai người, nói: “Nhìn đi, nhìn đi, nàng dâu của ai người đó xót!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Nhan Hoan trừng mắt lườm anh ta một cái.
Tiểu Thứ như một cô gái dán thân hình lực lưỡng của mình lên người A Hạ gầy yếu, giả giọng ỏn ẻn nói: “Anh A Hạ, người ta cũng bị sặc, thật là khó chịu, khó chịu quá đi!”
A Hạ bắt chước bộ dạng của Tiêu Trạch, vỗ nhẹ tấm lưng chắc nịch của cậu ta, “Đừng sợ, để anh vỗ giúp em.”
Nhan Hoan nhận ly nước trái cây Tiêu Trạch đưa tới uống một ngụm mới dịu lại, quát tháo hai tên nhóc đáng ghét kia, “Này, hai người các cậu có thể ở đó mà buồn nôn thêm chút nữa được không.” Cô bực tức, mặt đỏ bừng, nhìn Tiêu Trạch đang cười vui vẻ, “Tại sao anh chẳng giải thích gì cả thế?”
“Giải thích cái gì?” Tiêu Trạch tươi cười hớn hở, bộ dáng như đang xem kịch vui không liên quan tới mình, chợt thấy Nhan Hoan nhíu mày, anh vội đặt mạnh chén rượu xuống bàn, nghiêm mặt nhìn đám người đang cười ngang cười ngửa, “Nói lung tung một câu nữa thử xem.”
Mã Khải cười thở không ra hơi, “Em gái, không cần giải thích gì hết, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện.” Anh ta cười khà khà xấu xa, “Ở đây ai cũng biết, hai người là quan hệ nam nữ trong sáng.”
“Này, anh…” Nhan Hoan giận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Trạch kéo tay cô, “Đùa vui thôi mà, đừng cho là thật.”
Nhan Hoan nhìn gương mặt anh vì hơi cồn mà đỏ lựng, ánh mắt lại rất sáng, đành hậm hực ngồi xuống.
Cô ra sức giải thích, trái lại càng tô càng đen. Anh lại coi đó là vui đùa, cho nên không để ý.
Được rồi, tùy họ thích nói gì thì nói, trọc giả tự trọc thanh giả tự thanh [1]. Nhan Hoan tự rót đầy rượu cho mình, một hơi cạn sạch.
[1] Nghĩa là: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng, còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Ăn uống xong, một đoàn người chuyển sang chiến đấu ở chiến trường KTV [2], thuê một phòng lớn, uống rượu oẳn tù tì ca hát, chơi vô cùng vui vẻ. Nhan Hoan lại bị bắt phải uống không ít rượu, Tiêu Trạch thảm hại hơn, chắn rượu cho cô trái lại còn bị chuốc thêm, ngồi ngả nghiêng trên ghế sô-pha nhìn chằm chằm cô gái đang cầm mic, hai mắt sáng ngời rạng rỡ.
[2] Karaoke.
Một bài hát “Trời cao biển rộng” bật đi bật lại suốt cả buổi chiều, nhưng không hề thấy chán, ngược lại càng nghe càng thích, càng nghe càng lún sâu vào trong đó.
Tư thế cầm mic của cô, đôi mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền như đang thổ lộ tâm tình, giọng ca và dáng người đều khiến người ta mê muội. Chỉ có loại người đuổi theo lý tưởng đến cạn kiệt tâm lực mới có thể lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa của bài hát này. Điện thoại đời mới chín vạn tám, 2400 vạn pixel, loại bỏ vỡ hình, cũng không thể nào bằng được hiệu quả hình ảnh và âm thanh chân thật tại hiện trường.
Không biết ai ném một cái mic tới bên cạnh anh, Tiêu Trạch hơi trầm ngâm, miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo đi tới sau lưng Nhan Hoan. Nhan Hoan hoàn toàn đắm chìm trong giai điệu không hề nhận ra anh đang đi tới, cho đến khi một giọng nam từ tính dễ nghe hòa vào.
“Hôm nay tôi, ngắm nhìn gió tuyết thổi qua trong đêm lạnh lẽo…”
Nhan Hoan lặng thinh, quay đầu, không thể tin được nhìn Tiêu Trạch. Tiêu Trạch rất tự nhiên khoác tay lên vai cô, cầm mic, cao giọng, mặc sức thổ lộ.
“Thứ lỗi cho tôi đã không thể từ bỏ tình yêu tự do suốt cuộc đời này, vẫn sợ rằng sẽ có một ngày vấp ngã, nhưng bất cứ ai cũng có thể từ bỏ lý tưởng, dù rằng sẽ có một ngày chỉ còn em và tôi…”
Tiêu Trạch càng hát càng cảm thấy xấu hổ, cảm giác mình không bằng một phần vạn Huỳnh Gia Câu [3], năm đó, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy của giới âm nhạc Hồng Kông, Huỳnh Gia Câu dựa vào lý tưởng mà phấn đấu, còn anh, chỉ vì bị Tiêu Kiến Đông sửa lại chuyên ngành trong đơn đăng ký dự thi đại học mà từ đó về sau chán chường, sa ngã.
[3] Trưởng ban nhạc Beyond, người sáng tác bài “Trời cao biển rộng”.
Nghĩ tới chuyện ngày trước, tròng mắt bất giác đỏ hoe.
Nhưng trong mắt Nhan Hoan, đó lại là do chất cồn gây ra.
Nhạc dạo qua đi, màu sắc ca từ trên màn hình tinh thể lỏng được bôi đậm, Tiêu Trạch không hát, chỉ nhìn Nhan Hoan. Nhan Hoan vô thức nắm chặt mic, siết chặt vào vết sẹo nơi lòng bàn tay, cố gắng đuổi kịp tiết tấu, “Vẫn tự do tự tại” Tiêu Trạch tiếp lời, “Mãi hát vang lời ca.”
“Đi khắp muôn nơi…”
Hòa âm hát đối hoàn hảo, ánh mắt qua lại nhìn nhau, chỉ có họ mới biết được, đã từng từ bỏ những gì.
Nghệ sĩ vĩ cầm.
Họa sĩ.
Hiện thực tàn khốc giam cầm lý tưởng tươi đẹp khi nó chỉ vừa hé nụ, những năm tháng tuổi thanh xuân theo đuổi lý tưởng sớm đã trôi qua một cách vô ích, cái còn lại chỉ là một mộng cảnh không trọn vẹn.
Những ca từ cuối cùng được nhẹ nhàng hát lên, tình thâm, ý trọng.
Bài hát về lý tưởng trong mắt đám đàn ông của xưởng sửa chữa hoàn toàn biến thành một bản tình ca, lão đại Aken hét lớn, “Nào, tiếp tục.” Đưa cho Tiêu Trạch và Nhan Hoan mỗi người một cốc bia, chạm, Tiêu Trạch nâng cốc tu “ừng ực” hết hai phần ba, chiếc cốc nặng nề nện xuống mặt bàn thủy tinh, bọt bia lập tức tràn cả ra ngoài.
Ca hát, rượu bia, lúc tan cuộc đã là nửa đêm, Aken đã sớm say bất tỉnh nhân sự, đám Mã Khải cũng loạng choạng không nhìn rõ phương hướng, Nhan Hoan cũng uống quá nhiều, bị Tiêu Trạch nửa ôm nửa kéo lôi đi.
Với tư cách người đàn ông duy nhất được xem như còn tỉnh táo, sau khi lần lượt tiễn mọi người về, Tiêu Trạch đỡ Nhan Hoan đứng bên đường chờ xe.
Gió ban đêm mát lạnh thổi qua khiến Nhan Hoan khẽ rùng mình, Tiêu Trạch cởi áo khoác trùm lên người cô.
Trời tối đen, xe thì ít, chờ mãi không gặp được chiếc xe trống nào, Tiêu Trạch vốn định gọi cho Amy, nhưng xem thời gian đã muộn quá rồi, không nên quấy rầy. Nhan Hoan bị hơi rượu xộc lên não, mí mắt nặng trĩu nhắm nghiền, đeo bám vào người anh.
Lại một cơn gió lạnh thổi tới, Tiêu Trạch tỉnh táo lên không ít.
“Có đi được không?” Anh lay lay cô.
Nhan Hoan lắc đầu.
“Nhà tôi cách đây không xa, dám đi không?”
Nhan Hoan trợn mắt, chớp chớp, đầu lắc như trống bỏi, mắt hoa mày choáng nhìn Tiêu Trạch.
Hai tay nâng mặt cô, trán chạm vào đầu cô, Tiêu Trạch nhịn xuống nỗi xúc động muốn hôn môi cô, nói: “Bây giờ đưa cô tới nhà tôi.”
Anh kéo cánh tay cô, gập người, Nhan Hoan kháng cự, một giây sau người đã nằm trên lưng anh.
“Thả, tôi xuống, tôi không cần đến nhà anh.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”
Lời nói dường như mang theo ý cam đoan, Nhan Hoan tin rằng anh sẽ không có hành động gì quá đáng, bèn thôi giãy giụa, an tâm ghé vào trên lưng anh.
Lưng của anh rất ấm áp, rất rộng lớn, Nhan Hoan nhớ khi còn bé cô cũng thường được cha cõng trên lưng, hồi đó, cô còn nhỏ, được nâng niu trong lòng bàn tay, ai cũng hâm mộ cô công chúa nhỏ hồn nhiên đáng yêu, vô lo vô nghĩ. Cuộc sống hạnh phúc đó tiếp diễn cho đến khi cô mười hai tuổi, sau mười hai tuổi, người được gọi là cha đó không biết đã cõng con nhà ai trên lưng. Nghĩ lại những điều này lòng cảm thấy chua xót, sụt sịt mũi nhắm mắt lại, đêm nay cô hơi đa sầu đa cảm.
Rượu vẫn chưa tan hẳn, chân mỏi muốn nhũn ra nhưng Tiêu Trạch vẫn bước đi vô cùng cẩn trọng trong đêm tối, rẽ vào một con hẻm nhỏ chính là Bình Hồ Động, căn cứ bí mật của anh.
Lúc lăn được lên giường, Nhan Hoan đã ngủ say như lợn chết, Tiêu Trạch ngồi bên giường lau mồ hôi trên gương mặt, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Gương mặt say rượu đỏ như quả táo, chiếc áo len xộc xệch cổ áo trễ xuống quá nửa, một bên vai phải nhẵn mịn lộ ra ngoài không khí, mê hoặc ánh mắt anh.
Có lẽ do ánh sáng đèn bàn quá chói mắt, cô nâng tay phải gác lên trán, một vết sẹo sáng màu kéo dài từ gan bàn tay tới tận cổ tay hiện ra rõ ràng trước mắt Tiêu Trạch.
Nhan Hoan quay đầu đi không nói gì, ánh mắt trông theo bóng hình của những đôi tình nhân trẻ đang dựa vào nhau cứ dần vụt qua cửa sổ, đột nhiên nhớ Diêu Bội Bội đã từng nói một câu: Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp.
…
Aken đã đến quán rượu từ sớm, cả đám người ngồi quanh bàn chờ Nhan Hoan. Trông thấy Tiêu Trạch đi vào, đoàn người cũng không hề ngạc nhiên, vui vẻ nhường chỗ để hai người ngồi cạnh nhau, ai có mắt đều nhìn ra được Tiêu Trạch có ý với Nhan Hoan, chỉ có bản thân nhân vật nữ chính không nhận ra, chẳng biết là giả vờ ngốc hay là ngốc thật.
Tất cả mọi người trong xưởng sửa chữa vừa giống như bạn bè lại vừa giống như người thân, khiến Nhan Hoan cảm thấy rất ấm áp, cũng chẳng che giấu tửu lượng của mình, cô liên tục mời rượu mọi người, có thể uống bao nhiêu là uống bấy nhiêu, hào sảng như một đấng nam nhi.
Rượu đế bốn mươi lăm độ cứ một ly lại một ly trôi qua cổ họng, đốt cháy dạ dày, nhìn đôi mày Tiêu Trạch đang nhíu lại, Aken cố ý bưng chén rượu lên, nói: “Em gái, tối qua em khiến tất cả mọi người phải kinh hoàng, lúc xông lên khán đài suýt chút nữa đã dọa bọn họ tim nhảy cả ra ngoài, tuyệt vời, nếu anh mà trẻ hơn mười tuổi không thể không theo đuổi em.”
Nhan Hoan giơ chén rượu mím môi cười, Tiểu Thứ nói thêm vào, “Anh Ken uống say rồi, không sợ chị dâu nghe được không cho anh vào nhà sao?”
“Thằng nhóc này, biến.” Aken chỉ tay vào mặt cậu ta, chạm cốc với Nhan Hoan, “Em gái, anh lại mời em một chén.”
Chén rượu của Nhan Hoan vừa kề lên môi, cổ tay bỗng bị ai đó bóp chặt, cô khó hiểu nhìn sang Tiêu Trạch. Tiêu Trạch nói với Ken, “Anh Ken, chén này em cạn thay cô ấy.”
Tiêu Trạch hào sảng ngửa đầu cạn sạch, sau khi mọi người trầm trồ tán thưởng, Tiểu Thứ bắt đầu ồn ào, “Trạch thiếu, tại sao lại uống rượu thay chị Hoan! Có phải chị ấy không uống được đâu.”
“Chẳng biết gì cả, Trạch thiếu người ta đây là thương xót chị của cậu, sợ cô ấy uống nhiều khó chịu.” Mã Khải đứng dậy, cầm chai rượu rót đầy cho Tiêu Trạch, “Đàn ông biết xót nàng dâu đều là đàn ông tốt, nào nào, mọi người cùng nâng chén xót cho nàng dâu của Trạch thiếu.”
Hai chữ nàng dâu khiến ý cười bên môi Tiêu Trạch càng đậm, còn Nhan Hoan lại bị sặc, mặt 囧, ra sức đấm ngực.
Đám đàn ông uống mặt đỏ đến tận mang tai đồng loạt đứng dậy, tất cả cùng giơ cao chén rượu, Mã Khải nhìn Nhan Hoan vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nói: “Cô nàng dâu kia, còn làm gì vậy, không thấy mọi người đều đang chờ sao!”
Nghe lời này, Nhan Hoan càng sặc ghê hơn, cúi đầu che miệng ho khan, Tiêu Trạch đặt chén rượu xuống, vỗ lưng cho cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Mã Khải chỉ vào hai người, nói: “Nhìn đi, nhìn đi, nàng dâu của ai người đó xót!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Nhan Hoan trừng mắt lườm anh ta một cái.
Tiểu Thứ như một cô gái dán thân hình lực lưỡng của mình lên người A Hạ gầy yếu, giả giọng ỏn ẻn nói: “Anh A Hạ, người ta cũng bị sặc, thật là khó chịu, khó chịu quá đi!”
A Hạ bắt chước bộ dạng của Tiêu Trạch, vỗ nhẹ tấm lưng chắc nịch của cậu ta, “Đừng sợ, để anh vỗ giúp em.”
Nhan Hoan nhận ly nước trái cây Tiêu Trạch đưa tới uống một ngụm mới dịu lại, quát tháo hai tên nhóc đáng ghét kia, “Này, hai người các cậu có thể ở đó mà buồn nôn thêm chút nữa được không.” Cô bực tức, mặt đỏ bừng, nhìn Tiêu Trạch đang cười vui vẻ, “Tại sao anh chẳng giải thích gì cả thế?”
“Giải thích cái gì?” Tiêu Trạch tươi cười hớn hở, bộ dáng như đang xem kịch vui không liên quan tới mình, chợt thấy Nhan Hoan nhíu mày, anh vội đặt mạnh chén rượu xuống bàn, nghiêm mặt nhìn đám người đang cười ngang cười ngửa, “Nói lung tung một câu nữa thử xem.”
Mã Khải cười thở không ra hơi, “Em gái, không cần giải thích gì hết, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện.” Anh ta cười khà khà xấu xa, “Ở đây ai cũng biết, hai người là quan hệ nam nữ trong sáng.”
“Này, anh…” Nhan Hoan giận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Trạch kéo tay cô, “Đùa vui thôi mà, đừng cho là thật.”
Nhan Hoan nhìn gương mặt anh vì hơi cồn mà đỏ lựng, ánh mắt lại rất sáng, đành hậm hực ngồi xuống.
Cô ra sức giải thích, trái lại càng tô càng đen. Anh lại coi đó là vui đùa, cho nên không để ý.
Được rồi, tùy họ thích nói gì thì nói, trọc giả tự trọc thanh giả tự thanh [1]. Nhan Hoan tự rót đầy rượu cho mình, một hơi cạn sạch.
[1] Nghĩa là: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng, còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Ăn uống xong, một đoàn người chuyển sang chiến đấu ở chiến trường KTV [2], thuê một phòng lớn, uống rượu oẳn tù tì ca hát, chơi vô cùng vui vẻ. Nhan Hoan lại bị bắt phải uống không ít rượu, Tiêu Trạch thảm hại hơn, chắn rượu cho cô trái lại còn bị chuốc thêm, ngồi ngả nghiêng trên ghế sô-pha nhìn chằm chằm cô gái đang cầm mic, hai mắt sáng ngời rạng rỡ.
[2] Karaoke.
Một bài hát “Trời cao biển rộng” bật đi bật lại suốt cả buổi chiều, nhưng không hề thấy chán, ngược lại càng nghe càng thích, càng nghe càng lún sâu vào trong đó.
Tư thế cầm mic của cô, đôi mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền như đang thổ lộ tâm tình, giọng ca và dáng người đều khiến người ta mê muội. Chỉ có loại người đuổi theo lý tưởng đến cạn kiệt tâm lực mới có thể lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa của bài hát này. Điện thoại đời mới chín vạn tám, 2400 vạn pixel, loại bỏ vỡ hình, cũng không thể nào bằng được hiệu quả hình ảnh và âm thanh chân thật tại hiện trường.
Không biết ai ném một cái mic tới bên cạnh anh, Tiêu Trạch hơi trầm ngâm, miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo đi tới sau lưng Nhan Hoan. Nhan Hoan hoàn toàn đắm chìm trong giai điệu không hề nhận ra anh đang đi tới, cho đến khi một giọng nam từ tính dễ nghe hòa vào.
“Hôm nay tôi, ngắm nhìn gió tuyết thổi qua trong đêm lạnh lẽo…”
Nhan Hoan lặng thinh, quay đầu, không thể tin được nhìn Tiêu Trạch. Tiêu Trạch rất tự nhiên khoác tay lên vai cô, cầm mic, cao giọng, mặc sức thổ lộ.
“Thứ lỗi cho tôi đã không thể từ bỏ tình yêu tự do suốt cuộc đời này, vẫn sợ rằng sẽ có một ngày vấp ngã, nhưng bất cứ ai cũng có thể từ bỏ lý tưởng, dù rằng sẽ có một ngày chỉ còn em và tôi…”
Tiêu Trạch càng hát càng cảm thấy xấu hổ, cảm giác mình không bằng một phần vạn Huỳnh Gia Câu [3], năm đó, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy của giới âm nhạc Hồng Kông, Huỳnh Gia Câu dựa vào lý tưởng mà phấn đấu, còn anh, chỉ vì bị Tiêu Kiến Đông sửa lại chuyên ngành trong đơn đăng ký dự thi đại học mà từ đó về sau chán chường, sa ngã.
[3] Trưởng ban nhạc Beyond, người sáng tác bài “Trời cao biển rộng”.
Nghĩ tới chuyện ngày trước, tròng mắt bất giác đỏ hoe.
Nhưng trong mắt Nhan Hoan, đó lại là do chất cồn gây ra.
Nhạc dạo qua đi, màu sắc ca từ trên màn hình tinh thể lỏng được bôi đậm, Tiêu Trạch không hát, chỉ nhìn Nhan Hoan. Nhan Hoan vô thức nắm chặt mic, siết chặt vào vết sẹo nơi lòng bàn tay, cố gắng đuổi kịp tiết tấu, “Vẫn tự do tự tại” Tiêu Trạch tiếp lời, “Mãi hát vang lời ca.”
“Đi khắp muôn nơi…”
Hòa âm hát đối hoàn hảo, ánh mắt qua lại nhìn nhau, chỉ có họ mới biết được, đã từng từ bỏ những gì.
Nghệ sĩ vĩ cầm.
Họa sĩ.
Hiện thực tàn khốc giam cầm lý tưởng tươi đẹp khi nó chỉ vừa hé nụ, những năm tháng tuổi thanh xuân theo đuổi lý tưởng sớm đã trôi qua một cách vô ích, cái còn lại chỉ là một mộng cảnh không trọn vẹn.
Những ca từ cuối cùng được nhẹ nhàng hát lên, tình thâm, ý trọng.
Bài hát về lý tưởng trong mắt đám đàn ông của xưởng sửa chữa hoàn toàn biến thành một bản tình ca, lão đại Aken hét lớn, “Nào, tiếp tục.” Đưa cho Tiêu Trạch và Nhan Hoan mỗi người một cốc bia, chạm, Tiêu Trạch nâng cốc tu “ừng ực” hết hai phần ba, chiếc cốc nặng nề nện xuống mặt bàn thủy tinh, bọt bia lập tức tràn cả ra ngoài.
Ca hát, rượu bia, lúc tan cuộc đã là nửa đêm, Aken đã sớm say bất tỉnh nhân sự, đám Mã Khải cũng loạng choạng không nhìn rõ phương hướng, Nhan Hoan cũng uống quá nhiều, bị Tiêu Trạch nửa ôm nửa kéo lôi đi.
Với tư cách người đàn ông duy nhất được xem như còn tỉnh táo, sau khi lần lượt tiễn mọi người về, Tiêu Trạch đỡ Nhan Hoan đứng bên đường chờ xe.
Gió ban đêm mát lạnh thổi qua khiến Nhan Hoan khẽ rùng mình, Tiêu Trạch cởi áo khoác trùm lên người cô.
Trời tối đen, xe thì ít, chờ mãi không gặp được chiếc xe trống nào, Tiêu Trạch vốn định gọi cho Amy, nhưng xem thời gian đã muộn quá rồi, không nên quấy rầy. Nhan Hoan bị hơi rượu xộc lên não, mí mắt nặng trĩu nhắm nghiền, đeo bám vào người anh.
Lại một cơn gió lạnh thổi tới, Tiêu Trạch tỉnh táo lên không ít.
“Có đi được không?” Anh lay lay cô.
Nhan Hoan lắc đầu.
“Nhà tôi cách đây không xa, dám đi không?”
Nhan Hoan trợn mắt, chớp chớp, đầu lắc như trống bỏi, mắt hoa mày choáng nhìn Tiêu Trạch.
Hai tay nâng mặt cô, trán chạm vào đầu cô, Tiêu Trạch nhịn xuống nỗi xúc động muốn hôn môi cô, nói: “Bây giờ đưa cô tới nhà tôi.”
Anh kéo cánh tay cô, gập người, Nhan Hoan kháng cự, một giây sau người đã nằm trên lưng anh.
“Thả, tôi xuống, tôi không cần đến nhà anh.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”
Lời nói dường như mang theo ý cam đoan, Nhan Hoan tin rằng anh sẽ không có hành động gì quá đáng, bèn thôi giãy giụa, an tâm ghé vào trên lưng anh.
Lưng của anh rất ấm áp, rất rộng lớn, Nhan Hoan nhớ khi còn bé cô cũng thường được cha cõng trên lưng, hồi đó, cô còn nhỏ, được nâng niu trong lòng bàn tay, ai cũng hâm mộ cô công chúa nhỏ hồn nhiên đáng yêu, vô lo vô nghĩ. Cuộc sống hạnh phúc đó tiếp diễn cho đến khi cô mười hai tuổi, sau mười hai tuổi, người được gọi là cha đó không biết đã cõng con nhà ai trên lưng. Nghĩ lại những điều này lòng cảm thấy chua xót, sụt sịt mũi nhắm mắt lại, đêm nay cô hơi đa sầu đa cảm.
Rượu vẫn chưa tan hẳn, chân mỏi muốn nhũn ra nhưng Tiêu Trạch vẫn bước đi vô cùng cẩn trọng trong đêm tối, rẽ vào một con hẻm nhỏ chính là Bình Hồ Động, căn cứ bí mật của anh.
Lúc lăn được lên giường, Nhan Hoan đã ngủ say như lợn chết, Tiêu Trạch ngồi bên giường lau mồ hôi trên gương mặt, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Gương mặt say rượu đỏ như quả táo, chiếc áo len xộc xệch cổ áo trễ xuống quá nửa, một bên vai phải nhẵn mịn lộ ra ngoài không khí, mê hoặc ánh mắt anh.
Có lẽ do ánh sáng đèn bàn quá chói mắt, cô nâng tay phải gác lên trán, một vết sẹo sáng màu kéo dài từ gan bàn tay tới tận cổ tay hiện ra rõ ràng trước mắt Tiêu Trạch.
Tác giả :
Nhan Tiểu Ngôn