Trường Thối Thúc Thúc
Chương 8
Cốc Vũ nhớ rõ, chỉ mới mười tiếng trước, trên máy bay, chính Thẩm Thời Thích đã nói với cậu, quan hệ của hai người, cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Cốc Vũ mặt dại ra nhìn người trước mắt, trong nội tâm thì gào thét, đây chính là… thuận theo tự nhiên mà Thẩm Thời Thích nói tới?
Hai tiếp tân mới nãy còn không quá chắc chắn, đang khe khẽ thì thầm với nhau, hiện tại thấy phản ứng của Hách Song Bằng thì liền xác định được người tới chính là ông chủ lớn, lập tức gọi số nội bộ thông báo cho ban giám đốc công ty. Cốc Vũ thầm nghĩ xong đời rồi, chỉ tưởng tượng tới cảnh mấy vị trong ban giám đốc nghe tin dồn dập chạy xuống xếp thành hàng thẳng tắp thôi cậu đã thấy chân mình mềm nhũn, Thẩm Thời Thích nói với Hách Song Bằng, “Tôi tới không phải vì công việc gì cả, bảo với bọn họ không cần xuống. Cốc Vũ, đi thôi.”
Hách Song Bằng cuối cùng cũng phản ứng lại. Thẩm Thời Thích phải đi anh ta tất nhiên không dám giữ lại, chỉ nói theo, “Vâng, vâng, Thẩm tổng ngài… ngài đi thong thả.”
Cốc Vũ sợ ban giám đốc xuống đến nơi, vừa vội vàng vừa đáng thương vô cùng nói, “Đúng thế, đi… đi thôi.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, nắm lấy tay Cốc Vũ, kéo người đi tới cửa công ty.
Thẩm Thời Thích bước ra trước một bước, mở ô ra. Mưa không nhỏ, Cốc Vũ nghiêng người sang bên Thẩm Thời Thích thì lập tức bị Thẩm Thời Thích ôm lấy vai. Cũng may Thẩm Thời Thích đã lái xe vào từ trước, hai người đi được vài bước thì liền lên xe.
Trong đại sảnh, giám đốc công ty vội vã chạy xuống, đập ngay vào mắt là cảnh Thẩm Thời Thích mở cửa xe, giơ ô che cho Cốc Vũ lên xe.
Giám đốc mặt xanh mét, quay đầu hỏi Hách Song Bằng, “Đó là…”
Hách Song Bằng nuốt nước miếng, “Thẩm tổng.”
Xe Thẩm Thời Thích đi xuyên qua màn mưa. Giám đốc nhìn sang thư ký, lúng túng nói, “Có người nói vợ mới cưới của Thẩm tổng…”
Thư ký cẩn thận tiếp lời, “Năm nay vừa mới thành niên.”
Vị giám đốc nọ vẫn chưa buông tha, “Vừa nãy tôi hỏi Cốc Vũ bao nhiêu tuổi, cậu ta nói là…”
Thư ký lại càng chột dạ, “Mười tám tuổi.”
Giám đốc hồi tưởng đến cảnh tượng khi nãy mình tự cao khoác lác với Cốc Vũ mình tài giỏi thế nào, đào tạo ra bao nhiêu nghệ sĩ xuất sắc, khuyến khích Cốc Vũ nỗ lực làm việc, nói tương lai mình cũng sẽ cất nhắc hắn, trong nháy mắt đại não liền muốn tắt máy…
Giám đốc nhìn về phía Hách Song Băng, chỉ chỉ anh ta há há miệng nhưng không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói, “Cậu chú ý… phu nhân cho cẩn thận.”, nói xong thì run run rẩy rẩy đi khỏi.
Trên xe, Cốc Vũ do dự hỏi, “Thẩm thúc thúc, anh… tại sao lại đến?” Nếu như quả thật chỉ vì đưa ô thì tùy tiện bảo người đến là được, Thẩm Thời Thích căn bản không cần phải tự mình tới.
Thẩm Thời Thích, “Đúng là vì đón cậu. Cậu không có xe, lại chưa từng tới nhà tôi. Thời tiết như vậy, tôi lo cho cậu.” Thẩm Thời Thích cũng biết mình lần này hành động quá rõ ràng, lại nói, “Tất nhiên là tôi biết qua lần này sẽ khiến cho vài người biết tới quan hệ của chúng ta, nhưng bọn họ nếu hôm nay không biết thì sớm muộn cũng sẽ biết, lại tốn công che giấu, không có ý nghĩa.”
Cốc Vũ nghĩ một lúc, điều Thẩm Thời Thích nói… hình như cũng có lý.
“Còn nữa.” Thẩm Thời Thích lại uốn nắn nói, “Cốc Vũ, tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần, khi ở bên ngoài, cậu phải gọi tên tôi, hoặc gọi tôi là Thẩm tiên sinh.”
Cốc Vũ nhìn tài xế ngồi phía trước một chút, theo bản năng sờ sờ môi, nói xin lỗi, “Xin lỗi, tôi… tôi quên mất.”
“Không được bởi vì không ở Thẩm trạch mà mất cảnh giác.” Thẩm Thời Thích dịu dàng nhìn Cốc Vũ, “Thất bại thường thường không phải là bởi thiên quân vạn mã, mà là bởi những chi tiết nhỏ như thế này.”
Nếu người khác biết chuyện kết hôn giả quả thực sẽ gây phiền phức lớn cho Thẩm Thời Thích, Cốc Vũ xấu hổ nói, “Đúng, tôi… tôi sai rồi.”
“Không cần xin lỗi, sau này chú ý là được.” Thẩm Thời Thích thuận lợi lấy lại quyền chủ động đề tài, tâm tình rất tốt, thuận tiện lại đi chiếm một ít tiện nghi của Cốc Vũ, “Nếu như sau này lại nói lộ ra mà bị người khác hỏi thì phải nói đó là tình thú nho nhỏ giữa chồng chồng chúng ta, biết chưa?”
Cốc Vũ mặt đỏ bừng, chậm rì rì đáp, “Vâng…”
Thẩm Thời Thích nở nụ cười, dựa vào ghế ngồi chợp mắt.
Thời gian không còn sớm, thời tiết lại không tốt, hai người ăn cơm ở bên ngoài xong liền về thẳng nhà.
Nơi Thẩm Thời Thích ở là một biệt thự độc lập, bởi vì là nhà riêng nên bình thường cũng không mấy tiếp khách, vì thế cho nên không thuê người làm phô trương như dưới quê mà chỉ thuê một người dọn dẹp, mỗi ngày sau khi Thẩm Thời Thích dậy đi làm thì mới đến, thời gian còn lại trong nhà không có một bóng người. Hiện tại có Cốc Vũ, buổi tối chỉ còn có hai người họ.
Không có người ngoài thì không cần phải giả vờ nữa. Cốc Vũ nhìn vali của mình được đặt trong phòng ngủ của Thẩm Thời Thích, nghi hoặc nói, “Ở đây… vẫn phải ngủ chung sao?” Cốc Vũ nhìn hai bộ đồ ngủ đặt song song trên giường lớn trong phòng, lông mày hơi cau lại.
Thẩm Thời Thích vừa thay quần áo xong, nghe vậy liền đi đến gần nhìn, khóe mắt liếc qua ánh nhìn nghi hoặc hướng về mình của Cốc Vũ, thong dong cười nói như mọi ngày, “Tất nhiên không cần. Lý tài xế đưa đồ về không biết, đem hết đồ của cậu sang chỗ tối, không có vấn đề gì cả. Để tôi dẫn cậu đi xem phòng mình.”
Cốc Vũ trong nháy mắt có chút lúng túng, cậu lại tự mình đa tình.
Thẩm Thời Thích ân cần tỏ vẻ không thấy, thay Cốc Vũ đi lấy va li của cậu, đưa cậu sang phòng khách ngay bên cạnh.
Thẩm Thời Thích bật đèn, đưa điều khiển công tắc trong phòng cho cậu, có, “Trong ngăn kéo có quần áo đã cho người mua trước cho cậu. Cậu xem thử xem, nếu nhỏ không vừa thì bảo tôi. Trong ngăn kéo này là mấy bộ đồ ngủ, còn có áo choàng tắm, nếu như thấy nhỏ mặc không thoải mái có thể đổi. Phòng tắm thì vừa đưa cậu đi xem rồi. Còn gì không rõ nữa không?”
Cốc Vũ lắc đầu. Thẩm Thời Thích mở bàn tay ra, bên trên lòng bàn tay có đặt một chiếc chìa khóa, “Đây là khóa trong nhà, mật mã đã viết trên giấy để trên đầu giường cậu. Khi tôi bận thì có thể sẽ về muộn, tự chăm sóc tốt cho mình, được chứ?”
Cốc Vũ nhận lấy chìa khóa, chìa khóa mới được đánh truyền tới ít cảm giác thô ráp tới lòng bàn tay, cậu gật đầu, “Tôi hiểu, ngài yên tâm.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Bận đến hồ đồ mất rồi, cậu sao có thể không chăm sóc tốt cho bản thân được. Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng đây.”
Thẩm Thời Thích đóng cửa giúp Cốc Vũ, trở về phòng của mình.
Phòng của Thẩm Thời Thích là phòng ngủ chính, so với phòng khách Cốc Vũ ngủ lớn hơn hai lần, vị trí cũng tốt hơn, khi đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn ra toàn cảnh hồ nhân tạo vào ban đêm.
Thẩm Thời Thích đứng tại cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, quay ra mở tủ trong phòng mình. Bên trong quần áo ngủ cỡ của Cốc Vũ xếp thành chồng ngay ngắn, thậm chí số lượng còn nhiều hơn bên kia.
Thẩm Thời Thích đóng cửa tủ lại, ngồi lên ghế, đốt một điếu thuốc.
Vẫn là quá nóng vội, tốt quá hóa dở. Cốc Vũ không ngốc, nếu tiếp cận quá gần, Cốc Vũ tất nhiên có thể phát hiện ra sự vội vã của mình.
Thẩm Thời Thích thở ra một làn khói, nhớ lại thời gian hai người ở Thẩm trạch, bắt đầu từ thời khắc hai người cùng bước vào Thẩm trạch. Từng hình ảnh từng cảnh tượng tái hiện lại chính xác đến từng phút một, mỗi một chi tiết nhỏ đều được phóng to đến vô hạn rồi trải ra phân tích. Trong đầu hắn, mỗi một vẻ mặt, mỗi một câu nói của Cốc Vũ đều lần lượt hiện ra rồi bị loại bỏ, bị sàng lọc từng cái từng cái một.
Thẩm Thời Thích dụi tắt thuốc vào gạt tàn, cảm thấy có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Thẩm Thời Thích đứng dậy lấy di động, bấm số điện thoại thư ký Tôn.
“Trước hết lui lại hội nghị kia đã, đi thông báo để họ sớm chuẩn bị, tôi sẽ xuất hiện đúng giờ.”
“Phải, bây giờ đặt vé máy bay được rồi.”
Thư ký Tôn bên kia lại nhắc tới chuyện tài sản thừa kế, Thẩm Thời Thích lạnh nhạt nói, “Vốn vẫn chưa định dùng tới khoản tiền ấy, tạm để đó đã.”
Thẩm Thời Thích nghĩ một lúc, phân phó nói, “Lần này anh không cần đi với tôi, cứ ở lại bên này, hết sức chú ý động tĩnh của Thẩm thị truyền thông… Phải, ngay khi nghe được tin của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thời Thích bắt đầu thu thập hành lý của mình rồi xách vali xuống dưới tầng, trong lúc ấy lại lơ đãng nhìn thấy cái vali nhỏ Cốc Vũ dùng để đựng đồ mừng kia.
Thẩm Thời Thích chậm rãi đi tới chỗ chiếc vali, mở nó ra, nhìn qua một lượt quà mừng mà người nhà họ Thẩm đưa cho Cốc Vũ được để bên trong.
Trong vali có không ít tiền mừng. Thẩm Thời Thích nhớ tới khi Cốc Vũ nói đã suýt chút nữa trộm đi một ít tiền thì không khỏi nở nụ cười. Hắn đóng chiếc vali nhỏ lại, nghĩ một lát, lại lấy phần tiền dày nhất trong chỗ tiền mừng ra, còn lại để nguyên không động vào.
Thẩm Thời Thích đút chỗ tiền mừng vào trong một phong bì, viết vài chữ lên trên đó rồi đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất ở trước cửa.
Hôm sau, khi Cốc Vũ tỉnh dậy thì Thẩm Thời Thích đã đi từ lâu.
Trên di động của Cốc Vũ có một tin nhắn của Thẩm Thời Thích, trong ấy nói hắn đi họp ở Thượng Hải, hai ngày nữa sẽ về. Cốc Vũ biết rằng Thẩm Thời Thích rất bận bộn, không nghĩ nhiều, xem tới cuối tin lại thấy nói hắn có để lại ít đồ cho cậu, đặt ở trước cửa.
Tối hôm qua Cốc Vũ ngủ muộn, lúc này đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng. Cậu rời giường, cầm theo di dộng xướng tầng, đi đến chỗ trước cửa tìm đồ Thẩm Thời Thích cho cậu.
Một phong bì lớn đặt ở trên tủ trước cửa, Cốc Vũ cầm lên nhìn qua, khóe miệng từ từ cong lên.
Trên bìa phong bì có hai hàng chữ của Thẩm Thời Thích phóng khoáng mà mạnh mẽ, viết: Tiền tiêu vặt – tặng Cốc – Vũ – không – đi – trộm – tiền.
–
Cốc Vũ mặt dại ra nhìn người trước mắt, trong nội tâm thì gào thét, đây chính là… thuận theo tự nhiên mà Thẩm Thời Thích nói tới?
Hai tiếp tân mới nãy còn không quá chắc chắn, đang khe khẽ thì thầm với nhau, hiện tại thấy phản ứng của Hách Song Bằng thì liền xác định được người tới chính là ông chủ lớn, lập tức gọi số nội bộ thông báo cho ban giám đốc công ty. Cốc Vũ thầm nghĩ xong đời rồi, chỉ tưởng tượng tới cảnh mấy vị trong ban giám đốc nghe tin dồn dập chạy xuống xếp thành hàng thẳng tắp thôi cậu đã thấy chân mình mềm nhũn, Thẩm Thời Thích nói với Hách Song Bằng, “Tôi tới không phải vì công việc gì cả, bảo với bọn họ không cần xuống. Cốc Vũ, đi thôi.”
Hách Song Bằng cuối cùng cũng phản ứng lại. Thẩm Thời Thích phải đi anh ta tất nhiên không dám giữ lại, chỉ nói theo, “Vâng, vâng, Thẩm tổng ngài… ngài đi thong thả.”
Cốc Vũ sợ ban giám đốc xuống đến nơi, vừa vội vàng vừa đáng thương vô cùng nói, “Đúng thế, đi… đi thôi.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, nắm lấy tay Cốc Vũ, kéo người đi tới cửa công ty.
Thẩm Thời Thích bước ra trước một bước, mở ô ra. Mưa không nhỏ, Cốc Vũ nghiêng người sang bên Thẩm Thời Thích thì lập tức bị Thẩm Thời Thích ôm lấy vai. Cũng may Thẩm Thời Thích đã lái xe vào từ trước, hai người đi được vài bước thì liền lên xe.
Trong đại sảnh, giám đốc công ty vội vã chạy xuống, đập ngay vào mắt là cảnh Thẩm Thời Thích mở cửa xe, giơ ô che cho Cốc Vũ lên xe.
Giám đốc mặt xanh mét, quay đầu hỏi Hách Song Bằng, “Đó là…”
Hách Song Bằng nuốt nước miếng, “Thẩm tổng.”
Xe Thẩm Thời Thích đi xuyên qua màn mưa. Giám đốc nhìn sang thư ký, lúng túng nói, “Có người nói vợ mới cưới của Thẩm tổng…”
Thư ký cẩn thận tiếp lời, “Năm nay vừa mới thành niên.”
Vị giám đốc nọ vẫn chưa buông tha, “Vừa nãy tôi hỏi Cốc Vũ bao nhiêu tuổi, cậu ta nói là…”
Thư ký lại càng chột dạ, “Mười tám tuổi.”
Giám đốc hồi tưởng đến cảnh tượng khi nãy mình tự cao khoác lác với Cốc Vũ mình tài giỏi thế nào, đào tạo ra bao nhiêu nghệ sĩ xuất sắc, khuyến khích Cốc Vũ nỗ lực làm việc, nói tương lai mình cũng sẽ cất nhắc hắn, trong nháy mắt đại não liền muốn tắt máy…
Giám đốc nhìn về phía Hách Song Băng, chỉ chỉ anh ta há há miệng nhưng không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói, “Cậu chú ý… phu nhân cho cẩn thận.”, nói xong thì run run rẩy rẩy đi khỏi.
Trên xe, Cốc Vũ do dự hỏi, “Thẩm thúc thúc, anh… tại sao lại đến?” Nếu như quả thật chỉ vì đưa ô thì tùy tiện bảo người đến là được, Thẩm Thời Thích căn bản không cần phải tự mình tới.
Thẩm Thời Thích, “Đúng là vì đón cậu. Cậu không có xe, lại chưa từng tới nhà tôi. Thời tiết như vậy, tôi lo cho cậu.” Thẩm Thời Thích cũng biết mình lần này hành động quá rõ ràng, lại nói, “Tất nhiên là tôi biết qua lần này sẽ khiến cho vài người biết tới quan hệ của chúng ta, nhưng bọn họ nếu hôm nay không biết thì sớm muộn cũng sẽ biết, lại tốn công che giấu, không có ý nghĩa.”
Cốc Vũ nghĩ một lúc, điều Thẩm Thời Thích nói… hình như cũng có lý.
“Còn nữa.” Thẩm Thời Thích lại uốn nắn nói, “Cốc Vũ, tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần, khi ở bên ngoài, cậu phải gọi tên tôi, hoặc gọi tôi là Thẩm tiên sinh.”
Cốc Vũ nhìn tài xế ngồi phía trước một chút, theo bản năng sờ sờ môi, nói xin lỗi, “Xin lỗi, tôi… tôi quên mất.”
“Không được bởi vì không ở Thẩm trạch mà mất cảnh giác.” Thẩm Thời Thích dịu dàng nhìn Cốc Vũ, “Thất bại thường thường không phải là bởi thiên quân vạn mã, mà là bởi những chi tiết nhỏ như thế này.”
Nếu người khác biết chuyện kết hôn giả quả thực sẽ gây phiền phức lớn cho Thẩm Thời Thích, Cốc Vũ xấu hổ nói, “Đúng, tôi… tôi sai rồi.”
“Không cần xin lỗi, sau này chú ý là được.” Thẩm Thời Thích thuận lợi lấy lại quyền chủ động đề tài, tâm tình rất tốt, thuận tiện lại đi chiếm một ít tiện nghi của Cốc Vũ, “Nếu như sau này lại nói lộ ra mà bị người khác hỏi thì phải nói đó là tình thú nho nhỏ giữa chồng chồng chúng ta, biết chưa?”
Cốc Vũ mặt đỏ bừng, chậm rì rì đáp, “Vâng…”
Thẩm Thời Thích nở nụ cười, dựa vào ghế ngồi chợp mắt.
Thời gian không còn sớm, thời tiết lại không tốt, hai người ăn cơm ở bên ngoài xong liền về thẳng nhà.
Nơi Thẩm Thời Thích ở là một biệt thự độc lập, bởi vì là nhà riêng nên bình thường cũng không mấy tiếp khách, vì thế cho nên không thuê người làm phô trương như dưới quê mà chỉ thuê một người dọn dẹp, mỗi ngày sau khi Thẩm Thời Thích dậy đi làm thì mới đến, thời gian còn lại trong nhà không có một bóng người. Hiện tại có Cốc Vũ, buổi tối chỉ còn có hai người họ.
Không có người ngoài thì không cần phải giả vờ nữa. Cốc Vũ nhìn vali của mình được đặt trong phòng ngủ của Thẩm Thời Thích, nghi hoặc nói, “Ở đây… vẫn phải ngủ chung sao?” Cốc Vũ nhìn hai bộ đồ ngủ đặt song song trên giường lớn trong phòng, lông mày hơi cau lại.
Thẩm Thời Thích vừa thay quần áo xong, nghe vậy liền đi đến gần nhìn, khóe mắt liếc qua ánh nhìn nghi hoặc hướng về mình của Cốc Vũ, thong dong cười nói như mọi ngày, “Tất nhiên không cần. Lý tài xế đưa đồ về không biết, đem hết đồ của cậu sang chỗ tối, không có vấn đề gì cả. Để tôi dẫn cậu đi xem phòng mình.”
Cốc Vũ trong nháy mắt có chút lúng túng, cậu lại tự mình đa tình.
Thẩm Thời Thích ân cần tỏ vẻ không thấy, thay Cốc Vũ đi lấy va li của cậu, đưa cậu sang phòng khách ngay bên cạnh.
Thẩm Thời Thích bật đèn, đưa điều khiển công tắc trong phòng cho cậu, có, “Trong ngăn kéo có quần áo đã cho người mua trước cho cậu. Cậu xem thử xem, nếu nhỏ không vừa thì bảo tôi. Trong ngăn kéo này là mấy bộ đồ ngủ, còn có áo choàng tắm, nếu như thấy nhỏ mặc không thoải mái có thể đổi. Phòng tắm thì vừa đưa cậu đi xem rồi. Còn gì không rõ nữa không?”
Cốc Vũ lắc đầu. Thẩm Thời Thích mở bàn tay ra, bên trên lòng bàn tay có đặt một chiếc chìa khóa, “Đây là khóa trong nhà, mật mã đã viết trên giấy để trên đầu giường cậu. Khi tôi bận thì có thể sẽ về muộn, tự chăm sóc tốt cho mình, được chứ?”
Cốc Vũ nhận lấy chìa khóa, chìa khóa mới được đánh truyền tới ít cảm giác thô ráp tới lòng bàn tay, cậu gật đầu, “Tôi hiểu, ngài yên tâm.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Bận đến hồ đồ mất rồi, cậu sao có thể không chăm sóc tốt cho bản thân được. Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng đây.”
Thẩm Thời Thích đóng cửa giúp Cốc Vũ, trở về phòng của mình.
Phòng của Thẩm Thời Thích là phòng ngủ chính, so với phòng khách Cốc Vũ ngủ lớn hơn hai lần, vị trí cũng tốt hơn, khi đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn ra toàn cảnh hồ nhân tạo vào ban đêm.
Thẩm Thời Thích đứng tại cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, quay ra mở tủ trong phòng mình. Bên trong quần áo ngủ cỡ của Cốc Vũ xếp thành chồng ngay ngắn, thậm chí số lượng còn nhiều hơn bên kia.
Thẩm Thời Thích đóng cửa tủ lại, ngồi lên ghế, đốt một điếu thuốc.
Vẫn là quá nóng vội, tốt quá hóa dở. Cốc Vũ không ngốc, nếu tiếp cận quá gần, Cốc Vũ tất nhiên có thể phát hiện ra sự vội vã của mình.
Thẩm Thời Thích thở ra một làn khói, nhớ lại thời gian hai người ở Thẩm trạch, bắt đầu từ thời khắc hai người cùng bước vào Thẩm trạch. Từng hình ảnh từng cảnh tượng tái hiện lại chính xác đến từng phút một, mỗi một chi tiết nhỏ đều được phóng to đến vô hạn rồi trải ra phân tích. Trong đầu hắn, mỗi một vẻ mặt, mỗi một câu nói của Cốc Vũ đều lần lượt hiện ra rồi bị loại bỏ, bị sàng lọc từng cái từng cái một.
Thẩm Thời Thích dụi tắt thuốc vào gạt tàn, cảm thấy có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Thẩm Thời Thích đứng dậy lấy di động, bấm số điện thoại thư ký Tôn.
“Trước hết lui lại hội nghị kia đã, đi thông báo để họ sớm chuẩn bị, tôi sẽ xuất hiện đúng giờ.”
“Phải, bây giờ đặt vé máy bay được rồi.”
Thư ký Tôn bên kia lại nhắc tới chuyện tài sản thừa kế, Thẩm Thời Thích lạnh nhạt nói, “Vốn vẫn chưa định dùng tới khoản tiền ấy, tạm để đó đã.”
Thẩm Thời Thích nghĩ một lúc, phân phó nói, “Lần này anh không cần đi với tôi, cứ ở lại bên này, hết sức chú ý động tĩnh của Thẩm thị truyền thông… Phải, ngay khi nghe được tin của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thời Thích bắt đầu thu thập hành lý của mình rồi xách vali xuống dưới tầng, trong lúc ấy lại lơ đãng nhìn thấy cái vali nhỏ Cốc Vũ dùng để đựng đồ mừng kia.
Thẩm Thời Thích chậm rãi đi tới chỗ chiếc vali, mở nó ra, nhìn qua một lượt quà mừng mà người nhà họ Thẩm đưa cho Cốc Vũ được để bên trong.
Trong vali có không ít tiền mừng. Thẩm Thời Thích nhớ tới khi Cốc Vũ nói đã suýt chút nữa trộm đi một ít tiền thì không khỏi nở nụ cười. Hắn đóng chiếc vali nhỏ lại, nghĩ một lát, lại lấy phần tiền dày nhất trong chỗ tiền mừng ra, còn lại để nguyên không động vào.
Thẩm Thời Thích đút chỗ tiền mừng vào trong một phong bì, viết vài chữ lên trên đó rồi đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất ở trước cửa.
Hôm sau, khi Cốc Vũ tỉnh dậy thì Thẩm Thời Thích đã đi từ lâu.
Trên di động của Cốc Vũ có một tin nhắn của Thẩm Thời Thích, trong ấy nói hắn đi họp ở Thượng Hải, hai ngày nữa sẽ về. Cốc Vũ biết rằng Thẩm Thời Thích rất bận bộn, không nghĩ nhiều, xem tới cuối tin lại thấy nói hắn có để lại ít đồ cho cậu, đặt ở trước cửa.
Tối hôm qua Cốc Vũ ngủ muộn, lúc này đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng. Cậu rời giường, cầm theo di dộng xướng tầng, đi đến chỗ trước cửa tìm đồ Thẩm Thời Thích cho cậu.
Một phong bì lớn đặt ở trên tủ trước cửa, Cốc Vũ cầm lên nhìn qua, khóe miệng từ từ cong lên.
Trên bìa phong bì có hai hàng chữ của Thẩm Thời Thích phóng khoáng mà mạnh mẽ, viết: Tiền tiêu vặt – tặng Cốc – Vũ – không – đi – trộm – tiền.
–
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa